Vân Miểu nhìn camera trong một tuần gần nhất với tốc độ nhanh, không hề phát hiện chứng cứ gì mới.
Lục Chinh đóng máy tính lại, giục cô đi ngủ.
Vân Miểu không tình nguyện cho lắm, cô bĩu môi: “Còn sớm mà, em muốn điều tra cái khác.” Chủ yếu là tính tò mò của cô đã trỗi dậy, không tìm được đáp án thì vô cùng khó chịu.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, qua mười hai giờ đêm mới ngủ không tốt cho sức khỏe.”
Vân Miểu không nhịn được mà bóc phốt: “Lục Chinh, sao anh giống giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba của em thế?”
Lông mày Lục Chinh cử động: “Anh nhớ giáo viên chủ nhiệm của em đã bốn mươi mấy tuổi rồi thì phải? Bị hói đầu.”
Vân Miểu: “Ừ, bây giờ chắc đã năm mươi tuổi rồi, lần trước họp lớp ông ấy cũng đến, đã đổi kiểu tóc, ánh đèn chiếu xuống, trông sáng như trứng gà luộc đã bóc vỏ vậy.”
Lục Chinh càng nghe càng thấy không bình thường: “Cho nên? Anh giống ông ấy chỗ nào?”
Vân Miểu cười: “Giọng điệu nói chuyện giống.”
Lục Chinh khịt mũi, biểu đạt sự bất mãn của bản thân: “Miểu Miểu, em tự đi ngủ hay anh ôm em vào phòng?”
Vân Miểu cố ý chọc anh: “Vậy anh ôm đi, em lại không sợ.”
Cô vừa nói dứt lời, Lục Chinh đã khom người xuống, ôm cô lên.
Lục Chinh quá cao, Vân Miểu vừa duỗi tay ra, ngón tay đã chạm vào trần nhà bên trên, chỉ hơi cử động một chút, dép lê “móc” trên chân rơi bịch xuống đất.
“Lục Chinh, dép em rớt rồi, thả em xuống nhặt nó lên.”
“Không cần phiền phức như vậy.”
Lục Chinh chuyển sang ôm cô bằng một tay, để trống một bàn tay nhặt dép trên đất. Khoảnh khắc anh khom người, cảm giác mất trọng lực rất rõ ràng, Vân Miểu lập tức ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng.
Lục Chinh nhướng mày, Vân Miểu vừa hay nhìn thẳng vào trong đáy mắt anh, đôi mắt vốn đen thui kia bị ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào hệt như một tấm lưới đánh cá giăng trên mặt nước, vỡ thành vô số ngôi sao li ti.
Góc độ nhìn từ trên cao, vừa hay có thể nhìn thấy hàng lông mi sắc bén và sống mũi cao thẳng của anh.
Vân Miểu liếm môi, bỗng nhiên ôm mặt anh hôn lên môi anh. Lục Chinh giữ lưng cô, cẩn thận hôn đáp trả.
Hơi thở hòa quyện với nhau, đầu Vân Miểu choáng váng, trái tim đập thình thịch, quả thật muốn bay ra khỏi miệng.
Lục Chinh đặt tai sát trái tim cô: “Miểu Miểu, tim em đập rất nhanh, thả bao nhiêu chú nai ra ngoài rồi?”
Cách một lớp quần áo mỏng tanh, hơi thở nóng bỏng của anh gần như muốn thổi thổi vào trái tim cô, trêu chọc hết sức.
Cảm giác đó quá quá quá kích thích rồi!
Vân Miểu: “Lục Chinh, được rồi, em đồng ý đi ngủ, anh có thể thả em xuống…”
Lục Chinh: “Muộn rồi.”
Lục Chinh ôm cô một đường vào đến phòng ngủ, cô bị anh đặt lên giường.
Sau khi đèn sáng lên thì lại bị anh tắt đi.
Vân Miểu nằm trên giường, mắt nhắm lại, trong đầu đều là hình ảnh anh ghé sát trái tim ban nãy.
Sống lưng cô nóng bừng, lan đến bề mặt cơ thể, giống hệt như ngọn lửa bùng cháy trong hoang mạc, chỉ có mưa bão mới có thể dập tắt.
Vân Miểu dùng mu bàn tay che mắt, từ từ thở dốc…
Người đàn ông già đáng ghét! Đạo hạnh quá cao rồi.
Tối nay, Vân Miểu nằm mơ ngắt quãng, hình ảnh không ngừng thay đổi, cô rơi vào trong một hang động tối mịt.
Lục Chinh lại cứu cô, anh ôm cô, còn hôn lấy cô. Bọn họ nắm tay nhau đi trên hoang mạc tìm cây đỗ quyên trong sách, bỗng nhiên đất dưới chân nứt ra, Lục Chinh bị rơi xuống dưới…
Cảm giác đó quá tuyệt vọng.
Điện thoại của Lục Chinh vang lên trong phòng khách, cuối cùng Vân Miểu đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ kỳ lạ kia.
Trời vừa mới sáng, phía đông xuất hiện một tia sáng bạc, bầu trời vẫn còn màu xám trắng.
Lục Chinh đang nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, giọng nói trầm thấp: “Được, chuyện này cháu sẽ đích thân điều tra rõ.”
Vân Miểu thở dốc, mới phát hiện sự tuyệt vọng vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Cô muốn gặp anh, muốn ngay lập tức.
Cô lao nhanh ra, dép cũng không xỏ.
Lục Chinh nhìn thấy cô thì hơi giật mình, anh vừa nói điện thoại vừa đi đến tủ giày tìm một đôi dép lê, ngồi xổm xuống bên chân cô, nắm lấy chân cô, xỏ vào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh: “Có rất nhiều điểm đáng ngờ, hôm nay sẽ lập án điều tra.”
Khoảnh khắc Vân Miểu đứng dậy đã ôm lấy hông anh.
Cô gái vừa thức dậy, đầu tóc còn hơi rối bời, mặt bị ánh sáng ban mai chiếu vào gần như trong suốt, Lục Chinh sờ trán cô, nhưng lại khiến cô ôm chặt hơn…
Người ở đầu dây bên kia nói vô cùng gấp gáp: “Chuyện này phải nhanh chóng điều tra rõ ràng.”
Lục Chinh nhìn cô gái trong lòng, khẽ cười: “Được, tạm thời không nói nữa.”
Lục Chinh tắt điện thoại, kéo Vân Miểu trong lòng ra: “Miểu Miểu, mới sáng sớm đã ôm anh rồi à?”
“Ừ.” Cô khóc quá nhiều trong giấc mơ, cổ họng vừa khô vừa ngứa, trái tim cũng sắp vỡ vụn rồi.
“Sao thế?” Lục Chinh cười.
Giọng nói của Vân Miểu mềm mại, có hơi làm nũng: “Để em ôm một lúc.”
Lục Chinh nắm tay cô: “Mới sáu giờ sáng, em ngủ thêm chút đi.”
Vân Miểu siết chặt tay anh: “Em không muốn ngủ nữa.”
Lục Chinh hỏi: “Mơ thấy ác mộng rồi à?”
Vân Miểu: “Ừ.”
Lục Chinh: “Mơ thấy gì rồi?”
Vân Miểu mím môi không nói chuyện.
Lục Chinh: “Trong giấc mơ có anh không?”
Vân Miểu ôm chặt lấy anh: “Có, nhưng đây là một giấc mơ vô cùng không tốt.”
Lục Chinh vuốt ve lưng cô, an ủi: “Mơ thấy đều là ngược lại cả, đừng sợ.”
“Ừ… Vừa nãy anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
“Cục trưởng Ngô.”
“Có vụ án mới à?”
Lục Chinh mở tìm kiếm nóng trong điện thoại ra, Vân Miểu đọc xong thì cau mày.
Rạng sáng, Phòng Dã Trạch viết mấy bài khóc lóc kể lể, nói chất lượng của Mercedes Benz có vấn đề, mới bán có một năm mà lượng oxit cacbon đã vượt ngưỡng rồi.
Mấy blogger nổi tiếng trên Weibo kia đều đang chia sẻ, cư dân mạng tỏ sự đồng tình với anh ta, công ty Mercedes Benz bị đẩy lên đầu ngọn gió.
Tài khoản chính thức của Mercedes Benz phản hồi hai lần liên tục, đều rất ngắn gọn, đại ý là tuyên bố đây là chuyện không thể nào, nói đối phương đang ăn vạ.
Người mắng hộ mà Phòng Dã Trạch tìm cũng rất trâu bò, mắng chửi tài khoản chính thức của Mercedes Benz một cách mãnh liệt.
Vân Miểu: “Anh ta to gan thật.” Dám huênh hoang như vậy, hoặc là quá tự tin, hoặc là hung thủ căn bản không phải anh ta.
Con ngươi Lục Chinh đen sẫm: “Phải đến nhà anh ta xem thử.”
Vân Miểu: “Lập án rồi sao?” Không lập án, có rất nhiều việc đều không tiện.
Lục Chinh: “Đi tìm bố mẹ của Đinh Diễm.”
Xe lái lên cầu, vẫn chưa đến giờ cao điểm đi làm nên xe cộ đi lại không nhiều, rất thông thoáng.
Lục Chinh lái xe nhanh, khi bọn họ tới nơi chỉ mới bảy giờ hơn.
Lục Chinh mua hai phần bánh cuộn ở trước cửa, đưa cho Vân Miểu một phần.
Vân Miểu: “Bây giờ không vào sao?”
Lục Chinh ngồi xuống bậc thang ở bên cạnh, mở túi nhựa trong tay ra, ung dung cắn một miếng: “Ăn xong rồi đi, không vội.”
Vân Miểu không biết anh định làm gì, chỉ đành ngồi ngang hàng với anh ở bậc thang, ăn sáng.
Bữa sáng đã ăn xong rồi, nhưng Lục Chinh vẫn chưa có ý định muốn đi. Anh châm điếu thuốc, từ từ hút: “Đợi thêm chút nữa.”
Vài phút sau, giờ cao điểm đi làm đã tới, sạp bán đồ ăn sáng lập tức trở nên bận rộn.
Khách hàng chủ yếu của sạp hàng này là nhân viên xưởng quần áo Phúc Hưng đối diện.
Rất nhanh, Vân Miểu phát hiện chỗ này quả thật là một trung tâm tình báo cỡ nhỏ.
Con gái ông chủ xảy ra chuyện, xuất hiện trên tìm kiếm nóng, những nhân viên kia xếp hàng mua đồ ăn sáng, không ai không nói đến chuyện này.
“Tối qua tổng giám đốc Đinh tăng huyết áp, suýt thì tai biến.”
“Tổng giám đốc Phòng cũng đáng thương, mất cả vợ và con rồi.”
“Đáng thương chỗ nào, sau này xưởng của chúng ta đều của anh ta cả.”
Lục Chinh vứt điếu thuốc, gia nhập vào đội ngũ tám chuyện: “Tổng giám đốc Đinh chỉ có một cô con gái à?”
“Đúng vậy, là dòng dõi một con, nếu không sao tổng giám đốc Tiểu Đinh của chúng ta xinh đẹp như vậy lại đi kén rể chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Kén rể đâu có liên quan gì đến xinh đẹp.”
“Tình cảm hai vợ chồng họ tốt không?” Lục Chinh tùy tiện hỏi.
“Bề ngoài chắc là không tồi.”
Một người khác tiếp lời: “Không phải bề ngoài, tổng giám đốc Phòng đối xử với tổng giám đốc Tiểu Đinh vô cùng tốt, phòng làm việc của tổng giám đốc Tiểu Đinh đều là đích thân anh ta dọn dẹp.”
Người xếp hàng phía sau bổ sung: “Haizz, tên nhóc nghèo và cô nàng giàu có, có nằm mơ tôi cũng cười đến tỉnh mất, đương nhiên phải tự giác rồi.”
“Mấy người vào xưởng trễ thôi, mấy năm trước tổng giám đốc Đinh xem thường người con rể này, nếu không phải tổng giám đốc Tiểu Đinh mang thai, tổng giám đốc Đinh cũng không đồng ý cho hai người kết hôn.”
“Tổng giám đốc Phòng cũng thủ đoạn lắm.”
“Vậy thì bà nhầm rồi, tôi nghe nói tổng giám đốc Tiểu Đinh làm công chứng tài sản trước hôn nhân rồi, nếu như hai người ly hôn, vận mệnh của tổng giám đốc Phòng chỉ có ra đi tay trắng mà thôi.”
“Còn có chuyện này à? Nếu công ty không có tổng giám đốc Phòng thì có thể phát triển được như bây giờ sao?”
“Đây là thế giới của người có tiền, sao mà dễ sống như vậy được?”
“Phải đó, không có cái bánh nào rơi từ trên trời xuống cả, mà có rớt xuống cũng không đến lượt chúng ta nhặt.”
Đã đến tám giờ, đám đông dần tản đi, Lục Chinh dắt Vân Miểu bước vào xưởng quần áo Phúc Hưng.
Lục Chinh xuất trình thẻ cảnh sát, nhưng được thông báo là Đinh Tông Toàn bệnh rồi, đang nằm viện.
Phòng bệnh ở lầu hai mươi ba im ắng, tiếng máy móc kêu tít tít.
Đinh Tông Toàn nằm trên giường, nhìn trạng thái vô cùng xấu, không giống một nhà xí nghiệp gì cả, mà giống hệt một người già bình thường.
Khi ông ấy nhìn thấy Lục Chinh và Vân Miểu thì hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Y tá đi tới đi lui vài chuyến để đo huyết áp, đưa thuốc, truyền oxi cho ông ấy.
Lục Chinh nói thẳng vào vấn đề: “Hy vọng ông có thể báo cảnh sát.”
Đinh Tông Toàn xua tay: “Hai người về đi, chuyện này không thể nào là nó làm được.”
Vân Miểu: “Nhưng dựa vào chứng cứ trước mắt, anh ta có tình nghi lớn nhất.”
Đinh Tông Toàn cất cao giọng: “Cảnh sát à, người nhà của tôi, tôi còn không biết sao? Không thể nào.”
Vân Miểu còn muốn phản bác lại, nhưng bị Lục Chinh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay.
Hai người đi ra ngoài.
Vân Miểu ngột ngạt trong lòng: “Tại sao ông ấy không chịu báo cảnh sát? Đó là con gái và cháu ngoại ruột của ông ấy đó.”
Lục Chinh: “Cũng dễ hiểu thôi, xưởng gia công Phúc Hưng chính là tâm huyết của ông ấy, bây giờ con gái chết rồi, nếu Phòng Dã Trạch còn xảy ra vấn đề, sau này công xưởng sẽ không cách nào vận hành, mà trong công xưởng lại có bao nhiêu người cần được nuôi sống nữa.”
Rất nhiều chuyện đều tiến thoái lưỡng nan.
Bảo vệ cái này thì không cách nào bảo vệ cái khác.
Dù sao cuộc sống hiện thực không giống phim thần tượng, đều là sự bất lực vô tận.
Vân Miểu đứng trước cửa sổ lầu hai mươi ba nhìn xuống dưới, mặt trời đã bị mây đen mù mịt che khuất.
Cô thở dài: “Bây giờ còn có cách nào điều tra tiếp không?”
Lục Chinh: “Có, chỉ là hơi phiền phức, cần chúng ta tìm được chứng cứ có tính xác thực hơn để lập án.”
Vân Miểu thở phào: “Ừ.”
Cho dù là nguyên nhân gì, chính nghĩa đều không nên bị che lấp dưới bóng đêm.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, còn nhớ vụ án trên mạng kia, cuối cùng phá như thế nào không?”
Vân Miểu: “Lịch sử mua oxit cacbon.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Có rất nhiều oxit cacbon được bán trên thị trường, nhưng phần lớn đều được dùng làm nguyên liệu đốt cháy thông thường, bên trong thêm Thiol, một khi xảy ra rò rỉ, lập tức phát hiện ra ngay.
Oxit cacbon tinh khiết rất khó mua được.
Vân Miểu bỗng chốc thở phào, mặt trời ở phía xa đã dần lộ ra ngoài, một tia sáng màu vàng kim thoát khỏi những đám mây…
Lục Chinh đóng máy tính lại, giục cô đi ngủ.
Vân Miểu không tình nguyện cho lắm, cô bĩu môi: “Còn sớm mà, em muốn điều tra cái khác.” Chủ yếu là tính tò mò của cô đã trỗi dậy, không tìm được đáp án thì vô cùng khó chịu.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, qua mười hai giờ đêm mới ngủ không tốt cho sức khỏe.”
Vân Miểu không nhịn được mà bóc phốt: “Lục Chinh, sao anh giống giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba của em thế?”
Lông mày Lục Chinh cử động: “Anh nhớ giáo viên chủ nhiệm của em đã bốn mươi mấy tuổi rồi thì phải? Bị hói đầu.”
Vân Miểu: “Ừ, bây giờ chắc đã năm mươi tuổi rồi, lần trước họp lớp ông ấy cũng đến, đã đổi kiểu tóc, ánh đèn chiếu xuống, trông sáng như trứng gà luộc đã bóc vỏ vậy.”
Lục Chinh càng nghe càng thấy không bình thường: “Cho nên? Anh giống ông ấy chỗ nào?”
Vân Miểu cười: “Giọng điệu nói chuyện giống.”
Lục Chinh khịt mũi, biểu đạt sự bất mãn của bản thân: “Miểu Miểu, em tự đi ngủ hay anh ôm em vào phòng?”
Vân Miểu cố ý chọc anh: “Vậy anh ôm đi, em lại không sợ.”
Cô vừa nói dứt lời, Lục Chinh đã khom người xuống, ôm cô lên.
Lục Chinh quá cao, Vân Miểu vừa duỗi tay ra, ngón tay đã chạm vào trần nhà bên trên, chỉ hơi cử động một chút, dép lê “móc” trên chân rơi bịch xuống đất.
“Lục Chinh, dép em rớt rồi, thả em xuống nhặt nó lên.”
“Không cần phiền phức như vậy.”
Lục Chinh chuyển sang ôm cô bằng một tay, để trống một bàn tay nhặt dép trên đất. Khoảnh khắc anh khom người, cảm giác mất trọng lực rất rõ ràng, Vân Miểu lập tức ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng.
Lục Chinh nhướng mày, Vân Miểu vừa hay nhìn thẳng vào trong đáy mắt anh, đôi mắt vốn đen thui kia bị ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu vào hệt như một tấm lưới đánh cá giăng trên mặt nước, vỡ thành vô số ngôi sao li ti.
Góc độ nhìn từ trên cao, vừa hay có thể nhìn thấy hàng lông mi sắc bén và sống mũi cao thẳng của anh.
Vân Miểu liếm môi, bỗng nhiên ôm mặt anh hôn lên môi anh. Lục Chinh giữ lưng cô, cẩn thận hôn đáp trả.
Hơi thở hòa quyện với nhau, đầu Vân Miểu choáng váng, trái tim đập thình thịch, quả thật muốn bay ra khỏi miệng.
Lục Chinh đặt tai sát trái tim cô: “Miểu Miểu, tim em đập rất nhanh, thả bao nhiêu chú nai ra ngoài rồi?”
Cách một lớp quần áo mỏng tanh, hơi thở nóng bỏng của anh gần như muốn thổi thổi vào trái tim cô, trêu chọc hết sức.
Cảm giác đó quá quá quá kích thích rồi!
Vân Miểu: “Lục Chinh, được rồi, em đồng ý đi ngủ, anh có thể thả em xuống…”
Lục Chinh: “Muộn rồi.”
Lục Chinh ôm cô một đường vào đến phòng ngủ, cô bị anh đặt lên giường.
Sau khi đèn sáng lên thì lại bị anh tắt đi.
Vân Miểu nằm trên giường, mắt nhắm lại, trong đầu đều là hình ảnh anh ghé sát trái tim ban nãy.
Sống lưng cô nóng bừng, lan đến bề mặt cơ thể, giống hệt như ngọn lửa bùng cháy trong hoang mạc, chỉ có mưa bão mới có thể dập tắt.
Vân Miểu dùng mu bàn tay che mắt, từ từ thở dốc…
Người đàn ông già đáng ghét! Đạo hạnh quá cao rồi.
Tối nay, Vân Miểu nằm mơ ngắt quãng, hình ảnh không ngừng thay đổi, cô rơi vào trong một hang động tối mịt.
Lục Chinh lại cứu cô, anh ôm cô, còn hôn lấy cô. Bọn họ nắm tay nhau đi trên hoang mạc tìm cây đỗ quyên trong sách, bỗng nhiên đất dưới chân nứt ra, Lục Chinh bị rơi xuống dưới…
Cảm giác đó quá tuyệt vọng.
Điện thoại của Lục Chinh vang lên trong phòng khách, cuối cùng Vân Miểu đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ kỳ lạ kia.
Trời vừa mới sáng, phía đông xuất hiện một tia sáng bạc, bầu trời vẫn còn màu xám trắng.
Lục Chinh đang nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, giọng nói trầm thấp: “Được, chuyện này cháu sẽ đích thân điều tra rõ.”
Vân Miểu thở dốc, mới phát hiện sự tuyệt vọng vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Cô muốn gặp anh, muốn ngay lập tức.
Cô lao nhanh ra, dép cũng không xỏ.
Lục Chinh nhìn thấy cô thì hơi giật mình, anh vừa nói điện thoại vừa đi đến tủ giày tìm một đôi dép lê, ngồi xổm xuống bên chân cô, nắm lấy chân cô, xỏ vào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lục Chinh: “Có rất nhiều điểm đáng ngờ, hôm nay sẽ lập án điều tra.”
Khoảnh khắc Vân Miểu đứng dậy đã ôm lấy hông anh.
Cô gái vừa thức dậy, đầu tóc còn hơi rối bời, mặt bị ánh sáng ban mai chiếu vào gần như trong suốt, Lục Chinh sờ trán cô, nhưng lại khiến cô ôm chặt hơn…
Người ở đầu dây bên kia nói vô cùng gấp gáp: “Chuyện này phải nhanh chóng điều tra rõ ràng.”
Lục Chinh nhìn cô gái trong lòng, khẽ cười: “Được, tạm thời không nói nữa.”
Lục Chinh tắt điện thoại, kéo Vân Miểu trong lòng ra: “Miểu Miểu, mới sáng sớm đã ôm anh rồi à?”
“Ừ.” Cô khóc quá nhiều trong giấc mơ, cổ họng vừa khô vừa ngứa, trái tim cũng sắp vỡ vụn rồi.
“Sao thế?” Lục Chinh cười.
Giọng nói của Vân Miểu mềm mại, có hơi làm nũng: “Để em ôm một lúc.”
Lục Chinh nắm tay cô: “Mới sáu giờ sáng, em ngủ thêm chút đi.”
Vân Miểu siết chặt tay anh: “Em không muốn ngủ nữa.”
Lục Chinh hỏi: “Mơ thấy ác mộng rồi à?”
Vân Miểu: “Ừ.”
Lục Chinh: “Mơ thấy gì rồi?”
Vân Miểu mím môi không nói chuyện.
Lục Chinh: “Trong giấc mơ có anh không?”
Vân Miểu ôm chặt lấy anh: “Có, nhưng đây là một giấc mơ vô cùng không tốt.”
Lục Chinh vuốt ve lưng cô, an ủi: “Mơ thấy đều là ngược lại cả, đừng sợ.”
“Ừ… Vừa nãy anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?”
“Cục trưởng Ngô.”
“Có vụ án mới à?”
Lục Chinh mở tìm kiếm nóng trong điện thoại ra, Vân Miểu đọc xong thì cau mày.
Rạng sáng, Phòng Dã Trạch viết mấy bài khóc lóc kể lể, nói chất lượng của Mercedes Benz có vấn đề, mới bán có một năm mà lượng oxit cacbon đã vượt ngưỡng rồi.
Mấy blogger nổi tiếng trên Weibo kia đều đang chia sẻ, cư dân mạng tỏ sự đồng tình với anh ta, công ty Mercedes Benz bị đẩy lên đầu ngọn gió.
Tài khoản chính thức của Mercedes Benz phản hồi hai lần liên tục, đều rất ngắn gọn, đại ý là tuyên bố đây là chuyện không thể nào, nói đối phương đang ăn vạ.
Người mắng hộ mà Phòng Dã Trạch tìm cũng rất trâu bò, mắng chửi tài khoản chính thức của Mercedes Benz một cách mãnh liệt.
Vân Miểu: “Anh ta to gan thật.” Dám huênh hoang như vậy, hoặc là quá tự tin, hoặc là hung thủ căn bản không phải anh ta.
Con ngươi Lục Chinh đen sẫm: “Phải đến nhà anh ta xem thử.”
Vân Miểu: “Lập án rồi sao?” Không lập án, có rất nhiều việc đều không tiện.
Lục Chinh: “Đi tìm bố mẹ của Đinh Diễm.”
Xe lái lên cầu, vẫn chưa đến giờ cao điểm đi làm nên xe cộ đi lại không nhiều, rất thông thoáng.
Lục Chinh lái xe nhanh, khi bọn họ tới nơi chỉ mới bảy giờ hơn.
Lục Chinh mua hai phần bánh cuộn ở trước cửa, đưa cho Vân Miểu một phần.
Vân Miểu: “Bây giờ không vào sao?”
Lục Chinh ngồi xuống bậc thang ở bên cạnh, mở túi nhựa trong tay ra, ung dung cắn một miếng: “Ăn xong rồi đi, không vội.”
Vân Miểu không biết anh định làm gì, chỉ đành ngồi ngang hàng với anh ở bậc thang, ăn sáng.
Bữa sáng đã ăn xong rồi, nhưng Lục Chinh vẫn chưa có ý định muốn đi. Anh châm điếu thuốc, từ từ hút: “Đợi thêm chút nữa.”
Vài phút sau, giờ cao điểm đi làm đã tới, sạp bán đồ ăn sáng lập tức trở nên bận rộn.
Khách hàng chủ yếu của sạp hàng này là nhân viên xưởng quần áo Phúc Hưng đối diện.
Rất nhanh, Vân Miểu phát hiện chỗ này quả thật là một trung tâm tình báo cỡ nhỏ.
Con gái ông chủ xảy ra chuyện, xuất hiện trên tìm kiếm nóng, những nhân viên kia xếp hàng mua đồ ăn sáng, không ai không nói đến chuyện này.
“Tối qua tổng giám đốc Đinh tăng huyết áp, suýt thì tai biến.”
“Tổng giám đốc Phòng cũng đáng thương, mất cả vợ và con rồi.”
“Đáng thương chỗ nào, sau này xưởng của chúng ta đều của anh ta cả.”
Lục Chinh vứt điếu thuốc, gia nhập vào đội ngũ tám chuyện: “Tổng giám đốc Đinh chỉ có một cô con gái à?”
“Đúng vậy, là dòng dõi một con, nếu không sao tổng giám đốc Tiểu Đinh của chúng ta xinh đẹp như vậy lại đi kén rể chứ?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Kén rể đâu có liên quan gì đến xinh đẹp.”
“Tình cảm hai vợ chồng họ tốt không?” Lục Chinh tùy tiện hỏi.
“Bề ngoài chắc là không tồi.”
Một người khác tiếp lời: “Không phải bề ngoài, tổng giám đốc Phòng đối xử với tổng giám đốc Tiểu Đinh vô cùng tốt, phòng làm việc của tổng giám đốc Tiểu Đinh đều là đích thân anh ta dọn dẹp.”
Người xếp hàng phía sau bổ sung: “Haizz, tên nhóc nghèo và cô nàng giàu có, có nằm mơ tôi cũng cười đến tỉnh mất, đương nhiên phải tự giác rồi.”
“Mấy người vào xưởng trễ thôi, mấy năm trước tổng giám đốc Đinh xem thường người con rể này, nếu không phải tổng giám đốc Tiểu Đinh mang thai, tổng giám đốc Đinh cũng không đồng ý cho hai người kết hôn.”
“Tổng giám đốc Phòng cũng thủ đoạn lắm.”
“Vậy thì bà nhầm rồi, tôi nghe nói tổng giám đốc Tiểu Đinh làm công chứng tài sản trước hôn nhân rồi, nếu như hai người ly hôn, vận mệnh của tổng giám đốc Phòng chỉ có ra đi tay trắng mà thôi.”
“Còn có chuyện này à? Nếu công ty không có tổng giám đốc Phòng thì có thể phát triển được như bây giờ sao?”
“Đây là thế giới của người có tiền, sao mà dễ sống như vậy được?”
“Phải đó, không có cái bánh nào rơi từ trên trời xuống cả, mà có rớt xuống cũng không đến lượt chúng ta nhặt.”
Đã đến tám giờ, đám đông dần tản đi, Lục Chinh dắt Vân Miểu bước vào xưởng quần áo Phúc Hưng.
Lục Chinh xuất trình thẻ cảnh sát, nhưng được thông báo là Đinh Tông Toàn bệnh rồi, đang nằm viện.
Phòng bệnh ở lầu hai mươi ba im ắng, tiếng máy móc kêu tít tít.
Đinh Tông Toàn nằm trên giường, nhìn trạng thái vô cùng xấu, không giống một nhà xí nghiệp gì cả, mà giống hệt một người già bình thường.
Khi ông ấy nhìn thấy Lục Chinh và Vân Miểu thì hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.
Y tá đi tới đi lui vài chuyến để đo huyết áp, đưa thuốc, truyền oxi cho ông ấy.
Lục Chinh nói thẳng vào vấn đề: “Hy vọng ông có thể báo cảnh sát.”
Đinh Tông Toàn xua tay: “Hai người về đi, chuyện này không thể nào là nó làm được.”
Vân Miểu: “Nhưng dựa vào chứng cứ trước mắt, anh ta có tình nghi lớn nhất.”
Đinh Tông Toàn cất cao giọng: “Cảnh sát à, người nhà của tôi, tôi còn không biết sao? Không thể nào.”
Vân Miểu còn muốn phản bác lại, nhưng bị Lục Chinh nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay.
Hai người đi ra ngoài.
Vân Miểu ngột ngạt trong lòng: “Tại sao ông ấy không chịu báo cảnh sát? Đó là con gái và cháu ngoại ruột của ông ấy đó.”
Lục Chinh: “Cũng dễ hiểu thôi, xưởng gia công Phúc Hưng chính là tâm huyết của ông ấy, bây giờ con gái chết rồi, nếu Phòng Dã Trạch còn xảy ra vấn đề, sau này công xưởng sẽ không cách nào vận hành, mà trong công xưởng lại có bao nhiêu người cần được nuôi sống nữa.”
Rất nhiều chuyện đều tiến thoái lưỡng nan.
Bảo vệ cái này thì không cách nào bảo vệ cái khác.
Dù sao cuộc sống hiện thực không giống phim thần tượng, đều là sự bất lực vô tận.
Vân Miểu đứng trước cửa sổ lầu hai mươi ba nhìn xuống dưới, mặt trời đã bị mây đen mù mịt che khuất.
Cô thở dài: “Bây giờ còn có cách nào điều tra tiếp không?”
Lục Chinh: “Có, chỉ là hơi phiền phức, cần chúng ta tìm được chứng cứ có tính xác thực hơn để lập án.”
Vân Miểu thở phào: “Ừ.”
Cho dù là nguyên nhân gì, chính nghĩa đều không nên bị che lấp dưới bóng đêm.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, còn nhớ vụ án trên mạng kia, cuối cùng phá như thế nào không?”
Vân Miểu: “Lịch sử mua oxit cacbon.”
Lục Chinh: “Ừ.”
Có rất nhiều oxit cacbon được bán trên thị trường, nhưng phần lớn đều được dùng làm nguyên liệu đốt cháy thông thường, bên trong thêm Thiol, một khi xảy ra rò rỉ, lập tức phát hiện ra ngay.
Oxit cacbon tinh khiết rất khó mua được.
Vân Miểu bỗng chốc thở phào, mặt trời ở phía xa đã dần lộ ra ngoài, một tia sáng màu vàng kim thoát khỏi những đám mây…
Danh sách chương