Ngày hôm sau lại là một ngày nắng rực rỡ.
Nhiệt độ vẫn ấm áp, rất nhiều hoa bên đường nở rộ, hoa mai, hoa đào, hoa lê trắng, trong không khí lan tỏa hơi thở tươi mới, trong lành. Mọi người gấp rút vội vàng, lâu lâu lại dừng bước chân, hít vài hơi không khí trong lành.
Nếu trước mặt không phải lò hỏa táng lớn nhất thành phố N thì hiện giờ Lưu Vũ cũng có thể hít một hơi thật sâu.
Mùi thi thể cháy phừng phực thực sự khiến anh ta muốn nôn.
Trong khu vực hỏa táng, dựa theo quy định bắt buộc phải lắp máy quay, hiện giờ Lục Chinh đang lạnh lùng nhìn camera phát lại.
Máy quay chiếu thẳng vào lò, từng cỗ thi thể bị đẩy vào trong, lửa vừa bùng cháy thì lập tức ngồi dậy, cứ như đang xem phim ma tốc độ nhanh vậy.
Mỗi lần Lưu Vũ nhìn thấy đều chắp tay niệm một câu: “A Di Đà Phật, thất lễ thất lễ, mong ngài an nghỉ.”
Xem video trước đó ba ngày đều không phát hiện bất thường gì.
Lục Chinh đứng dậy, tắt màn hình, cầm áo khoác treo trên thành ghế, bước ra ngoài.
Lưu Vũ vừa mới thở phào bỗng nghe thấy Lục Chinh nói: “Thành Tây vẫn còn một lò hỏa táng, buổi chiều tiếp tục.”
Lưu Vũ: “Lão đại, chúng ta không đi kiểm tra lò hỏa táng ở bãi rác sao?”
“Buổi tối qua đó, nhưng cậu muốn đi bây giờ cũng được, buổi tối chúng ta lại đến Thành Tây.”
“...” Hóa ra còn đang quan tâm cho tâm trạng của anh ta à? Có phải anh ta nên nói tiếng cảm ơn không?
Cả một ngày trời, Lục Chinh và anh ta đi hết tất cả những lò hỏa táng ở thành phố N, ngửi hết tất cả các mùi thối, nhưng vẫn không tìm được manh mối nào cả, bên bộ phận tình báo cũng không có bất kỳ tin tức nào.
Hà Tư Nghiên đưa một cây kem Mộng Long đã đông lạnh hôm qua cho anh ta: “Đội trưởng Lục bảo tôi lấy cho anh.”
Lưu Vũ xé bao bì, giơ que kem trong tay: “Tôi cũng chỉ còn lại chút niềm vui này mà thôi. Mẹ nó, hung thủ này là tên hung thủ mà tôi căm hận nhất từ lúc làm cảnh sát đến nay. Cô nói xem, rốt cuộc hắn ta giấu xương của đứa trẻ kia ở đâu vậy?”
Hà Tư Nghiên thở dài: “Tôi cũng không biết.”
“Ủa, lão đại đâu?”
“Lên bộ phận kỹ thuật rồi, bên đó còn kết quả hóa nghiệm chưa ra.”
Lục Chinh đi ra khỏi bộ phận kỹ thuật, chạm mặt với Tưởng Minh trực ca đêm.
“Đội trưởng Lục.”
Lục Chinh: “Muốn ra ngoài à?”
Tưởng Minh đội mũ lên: “Vừa mới nhận được báo án, gần công viên Linh Lung có lượng lớn chó hoang tụ tập, người dân phản ánh bọn chúng kéo thành đàn đuổi theo trẻ con.”
Lục Chinh cau mày: “Chó hoang đuổi theo trẻ con?”
Tưởng Minh: “Đúng vậy, nghe đáng sợ lắm, tôi chỉ nghe nói sói ăn thịt người, chưa từng nghe chó ăn thịt người bao giờ, phải nhanh qua đó xem thử.”
Lục Chinh dừng bước: “Tôi đi chung với cậu.”
Lưu Vũ ăn xong kem đi ra tìm Lục Chinh, đúng lúc nghe thấy câu nói này, vội vàng nói: “Tôi cũng đi.”
Tưởng Minh cười: “Nếu hai người muốn đi, vậy tôi không gọi điện kêu người khác nữa.”
Lưu Vũ chống hông: “Được chứ, đừng nói là chó, cho dù là linh cẩu, sói, heo rừng gặp phải đội trưởng Lục của chúng ta cũng phải gọi ông nội đó.”
Lục Chinh nhìn anh ta một cái: “Miệng lưỡi không tệ, đánh giá phân tích vụ án lần sau, cậu dẫn đầu làm đi.”
Lưu Vũ đánh miệng mình.
Tưởng Minh: “Cậu được đấy, dám nói đội trưởng Lục là ông nội của heo rừng.”
Lưu Vũ: “...”
Vào đầu những năm chín mươi, diện tích của thành phố N chỉ bằng một phần năm mươi của hiện tại.
Cùng với sự phát triển của hệ thống giao thông công cộng như tàu điện ngầm, xe buýt mà bản đồ thành phố không ngừng mở rộng, bùng nổ đầu cơ bất động sản.
Các nhà thầu muốn kiếm được mối buôn bán đã nghĩ đủ mọi cách, một trong số đó là xây dựng công viên xung quanh khu dân cư.
Tiền thân của công viên Linh Lung là xưởng in ấn, sau này bởi vì ô nhiễm đã chuyển đi.
Con sông đào bảo vệ thành phố bị bỏ hoang vừa hay chảy ngang qua đó, nhà thầu bỏ ra một khoản tiền lớn, mở rộng nó thành hồ nhân tạo.
Chỗ này thuộc khu vực ngoại ô của thành phố N, nhưng bởi vì xung quanh có trường học nổi tiếng, giá nhà liên tục tăng, gần như chưa từng ngừng lại.
Nơi chó hoang tụ tập không phải nằm trong công viên, mà ở công trường phía tây.
Mấy năm trước, bên này từng là một thị trấn nhỏ rất phồn hoa, những căn nhà kia đã bị san bằng từ lâu, thay vào đó là các tòa nhà cao tầng.
Những tòa nhà này vẫn chưa cất nóc, tối om.
Xe cảnh sát lái vào, nhìn thấy căn nhà dựng tạm màu xanh dương cho công nhân xây dựng ở, bên trong sáng đèn, cánh cửa đóng kín.
Tưởng Minh gõ cửa, có một công nhân thấp bé đi ra, vừa mới tan làm chưa bao lâu, mũ bảo hiểm trên đầu vẫn chưa kịp lấy xuống.
Bên cạnh anh ta là một bé trai hai ba tuổi, mặc áo thun ngắn tay, bên dưới trần truồng lộ ra cặp mông tròn trịa, đôi mắt sáng lấp lánh, chu môi, mặt còn vương nước mắt.
Trong căn nhà dựng tạm còn có một người phụ nữ hơi đầy đặn, cô ta bước ra, tay cầm một chiếc khăn lông, ngồi xổm xuống lau mặt cho đứa bé kia.
Tưởng Minh: “Là anh báo cảnh sát phải không? Triệu Đông?”
“Đúng vậy, thưa cảnh sát.”
“Chứng minh nhân dân đâu, xuất trình kiểm tra một chút.”
Người phụ nữ bên cạnh nghe vậy thì đi vào tìm chứng minh nhân dân thay anh ta.
Triệu Đông: “Mấy con chó hoang này muốn ăn thịt người rồi, cứ như sói vậy.” Triệu Đông nhìn về sau nói: “Mấy người cảnh sát các anh e là không bắt được bọn chúng đâu.”
Tưởng Minh vừa mới viết thời gian báo cảnh sát lên tài liệu: “Có rất nhiều?”
“Ít nhất phải hai, ba mươi con, đều là chó của mấy người dọn đi trước kia không mang theo. Vợ tôi có lòng tốt, có để một chậu nhôm ở bên ngoài, thức ăn bọn tôi ăn không hết đều sẽ đổ cho bọn chúng.”
“Nhưng dạo gần đây bọn chúng không đến ăn nữa.” Lục Chinh vẫn luôn im lặng từ lúc vào cửa bỗng nhiên lên tiếng.
Triệu Đông có hơi ngạc nhiên nhìn về phía Lục Chinh, những điều này anh ta còn chưa nói, sao anh biết được?
“Những con chó kia không ăn đồ của nhà anh bao lâu rồi?” Lục Chinh tiện tay chỉ về chỗ cơm còn sót lại trong chậu ở ngoài cửa và hỏi.
Triệu Đông: “Được… Một tháng rồi thì phải.”
Lưu Vũ nhướng mày: “Chậu nhỏ này của anh đủ cho nhiều chó ăn như thế sao?”
“Chắc là không đủ, bình thường bọn chúng cũng lục thùng rác trong công viên, bánh mì mốc, thịt thối bọn chúng đều ăn hết. Lũ chó kia rất nhát gan, nhìn thấy bọn tôi đều sẽ trốn đi, ai mà biết được hôm nay mấy con chó đó lại vây con của tôi lại…”
Lục Chinh hỏi: “Chó ở đâu?”
“Tôi dẫn các anh đi.”
Để đề phòng, Triệu Đông lấy mấy sợi dây thép vứt đi ở trước cửa đưa cho bọn họ.
Từ nhà dựng tạm đi về phía đông khoảng ba bốn trăm mét là một nhà xưởng bỏ hoang. Tưởng Minh mở đèn flash điện thoại soi lên trên, tường gạch đỏ còn dùng sơn vàng viết một số khẩu hiệu của năm chín mươi, bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, những chữ kia đã loang lổ cả rồi.
Người lạ ghé thăm, trong nhà xưởng lập tức vang lên tiếng chó sủa liên hồi.
Khu vực này không có đèn đường, ánh sáng điện thoại có hạn, trong màn đêm toàn là những đôi mắt xanh u ám, khiến người ta dựng tóc gáy.
Triệu Đông dùng sợi thép trong tay gõ “cộc cộc”, đám chó không đi lên trước, chỉ biết sủa. Tưởng Minh chiếu đèn một vòng.
Lưu Vũ hơi ngạc nhiên: “Chỗ này đều là chó hoang à? Sao lại mập như thế?”
Đôi mắt Lục Chinh sâu thẳm: “Có người định kỳ đến cho bọn chúng ăn, nhưng có thể hôm nay có chuyện gì đó, anh ta không đến.”
Lưu Vũ: “Cho nhiều chó ăn như vậy, phải mua bao nhiêu xương đây, trong nhà anh ta có mỏ khoáng sản à, tạo phúc như vậy?”
Lục Chinh không tiếp câu nói này của anh ta, khom người kiểm tra dấu chân trên đất, người cho chó ăn chắc là mấy người trước đó đến chỗ này.
Dạo này thành phố N thời tiết rất trong xanh, chỉ mấy hôm trước mới có một trận mưa lớn.
Từ độ dài của dấu chân và mức độ lún của bùn, cho chó ăn là một người đàn ông trưởng thành, cân nặng khoảng bảy mươi kí, dấu chân bên trái sâu hơn bên phải, chắc tay trái anh ta xách xương đi vào, trọng lượng khoảng năm kí.
Lũ chó kia thực sự phiền phức, Lưu Vũ cầm sợi thép trong tay gõ vài cái trên đất: “Còn sủa nữa, tao giết chúng mày làm thành lẩu thịt chó đó.”
Lục Chinh ngăn anh ta lại: “Lưu Vũ, chú ý bảo vệ hiện trường.”
“Hiện trường? Hiện trường gì? Hiện trường cho chó ăn hả?”
Lục Chinh đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Xem qua phim “Ông lão và chó” chưa?”
Lưu Vũ nhún vai: “Chúng ta không phải người cùng một thời đại, phim anh từng xem, sao tôi xem qua được chứ? Ba năm là một cách biệt thế hệ, giữa chúng ta cách nhau hai ngọn núi Everest, phải đeo bình oxy mới có thể vượt qua được…”
Sắc mặt Tưởng Minh nặng nề: “Đội trưởng Lục, bộ phim anh nói tôi có xem qua, nhân vật chính sau đó bởi vì giết người mà bị bắn chết, chó của ông ta sẽ ăn những thi thể mà ông ta giết chết kia.”
Lưu Vũ: “Mẹ kiếp!”
Lục Chinh nhìn vào nhà xưởng tối đen.
Lưu Vũ nuốt nước bọt, sống lưng ớn lạnh.
Cả đội cảnh sát, người nghĩ được theo hướng này, e rằng chỉ có mỗi Lục Chinh thôi.
Đáng sợ quá.
Người thế nào mới có cách nghĩ giống như ác quỷ thế này…
Trong lúc Lưu Vũ ngẩn người, Lục Chinh đã nhấc chân đi vào căn nhà tối đen kia.
Trên cơ thể lũ chó hoang này đều có lượng lớn virus và vi khuẩn, nếu như bị cắn, hậu quả không thể lường được. Tưởng Minh hơi căng thẳng: “Đội trưởng Lục, cẩn thận…”
“Không sao.”
Mặc dù lũ chó kia vẫn đang sủa nhưng từ đầu đến cuối không hề dám lại gần Lục Chinh, thậm chí còn nhường đường ở nơi anh đi ngang qua.
Giống như Lưu Vũ đã nói, động vật biết nhìn người nhất. Đối diện với nguy hiểm, bản tính trời sinh sẽ khiến bọn chúng lựa chọn trốn tránh.
Trong nhà xưởng bỏ hoang này có một mùi tanh quen thuộc nhưng không phải trên người lũ chó, cũng không phải của bản thân căn nhà.
Phá án nhiều năm, Lục Chinh lập tức phát giác điều bất thường…
“Đại Vũ, phong tỏa hiện trường, thông báo người của bộ phận kỹ thuật lập tức đến đây.”
“Đại Minh, vẫn nên gọi người của các cậu đến đi, lũ chó này phải mang đi ngay.”
“Mẹ nó!” Lưu Vũ ngửa đầu thổi một hơi, hung thủ này quả thật không ngừng làm mới tầm nhìn của anh ta mà.
Lục Chinh căn dặn xong, nhìn Triệu Đông ở bên cạnh: “Dạo này anh có thấy ai đến cho chó ăn không?”
Triệu Đông: “Không chú ý.”
Lục Chinh gật đầu: “Anh ta đến buổi tối.”
Lục Chinh chiếu đèn nhìn một vòng, ở cách đó vài mét có phát hiện dấu vết bánh xe để lại.
Lục Chinh: “Xe của công nhân mấy người sẽ lái đến chỗ này chứ?”
“Bình thường thì không, bên này lại không gần công trường của bọn tôi, đường đi ổ gà ổ vịt, không dễ đi. Hơn nữa, chó hoang ở chỗ này sủa miết, đáng sợ lắm.”
Chỗ hung thủ ở cách chỗ này một khoảng cách nhất định, cần phải lái xe đến. Bánh xe có dấu vết thắng xe rõ ràng, dường như không quen đường, người lái xe không phải bản thân gã ta, rất có khả năng là xe taxi hoặc xe thuê trên mạng.
“Đại Vũ, đi kiểm tra camera ở đoạn đường gần đây, điều tra trọng điểm các phương tiện đến chỗ này trong thời gian sáu giờ tối hôm trước đến bốn giờ sáng hôm qua.”
Lưu Vũ: “Haizz, hôm nay lại là một đêm mất ngủ rồi.”
Lục Chinh tiếp tục đi vào trong, sau đó anh nhìn thấy ở góc trong cùng có một xương sọ màu trắng nằm đó…
Nhiệt độ vẫn ấm áp, rất nhiều hoa bên đường nở rộ, hoa mai, hoa đào, hoa lê trắng, trong không khí lan tỏa hơi thở tươi mới, trong lành. Mọi người gấp rút vội vàng, lâu lâu lại dừng bước chân, hít vài hơi không khí trong lành.
Nếu trước mặt không phải lò hỏa táng lớn nhất thành phố N thì hiện giờ Lưu Vũ cũng có thể hít một hơi thật sâu.
Mùi thi thể cháy phừng phực thực sự khiến anh ta muốn nôn.
Trong khu vực hỏa táng, dựa theo quy định bắt buộc phải lắp máy quay, hiện giờ Lục Chinh đang lạnh lùng nhìn camera phát lại.
Máy quay chiếu thẳng vào lò, từng cỗ thi thể bị đẩy vào trong, lửa vừa bùng cháy thì lập tức ngồi dậy, cứ như đang xem phim ma tốc độ nhanh vậy.
Mỗi lần Lưu Vũ nhìn thấy đều chắp tay niệm một câu: “A Di Đà Phật, thất lễ thất lễ, mong ngài an nghỉ.”
Xem video trước đó ba ngày đều không phát hiện bất thường gì.
Lục Chinh đứng dậy, tắt màn hình, cầm áo khoác treo trên thành ghế, bước ra ngoài.
Lưu Vũ vừa mới thở phào bỗng nghe thấy Lục Chinh nói: “Thành Tây vẫn còn một lò hỏa táng, buổi chiều tiếp tục.”
Lưu Vũ: “Lão đại, chúng ta không đi kiểm tra lò hỏa táng ở bãi rác sao?”
“Buổi tối qua đó, nhưng cậu muốn đi bây giờ cũng được, buổi tối chúng ta lại đến Thành Tây.”
“...” Hóa ra còn đang quan tâm cho tâm trạng của anh ta à? Có phải anh ta nên nói tiếng cảm ơn không?
Cả một ngày trời, Lục Chinh và anh ta đi hết tất cả những lò hỏa táng ở thành phố N, ngửi hết tất cả các mùi thối, nhưng vẫn không tìm được manh mối nào cả, bên bộ phận tình báo cũng không có bất kỳ tin tức nào.
Hà Tư Nghiên đưa một cây kem Mộng Long đã đông lạnh hôm qua cho anh ta: “Đội trưởng Lục bảo tôi lấy cho anh.”
Lưu Vũ xé bao bì, giơ que kem trong tay: “Tôi cũng chỉ còn lại chút niềm vui này mà thôi. Mẹ nó, hung thủ này là tên hung thủ mà tôi căm hận nhất từ lúc làm cảnh sát đến nay. Cô nói xem, rốt cuộc hắn ta giấu xương của đứa trẻ kia ở đâu vậy?”
Hà Tư Nghiên thở dài: “Tôi cũng không biết.”
“Ủa, lão đại đâu?”
“Lên bộ phận kỹ thuật rồi, bên đó còn kết quả hóa nghiệm chưa ra.”
Lục Chinh đi ra khỏi bộ phận kỹ thuật, chạm mặt với Tưởng Minh trực ca đêm.
“Đội trưởng Lục.”
Lục Chinh: “Muốn ra ngoài à?”
Tưởng Minh đội mũ lên: “Vừa mới nhận được báo án, gần công viên Linh Lung có lượng lớn chó hoang tụ tập, người dân phản ánh bọn chúng kéo thành đàn đuổi theo trẻ con.”
Lục Chinh cau mày: “Chó hoang đuổi theo trẻ con?”
Tưởng Minh: “Đúng vậy, nghe đáng sợ lắm, tôi chỉ nghe nói sói ăn thịt người, chưa từng nghe chó ăn thịt người bao giờ, phải nhanh qua đó xem thử.”
Lục Chinh dừng bước: “Tôi đi chung với cậu.”
Lưu Vũ ăn xong kem đi ra tìm Lục Chinh, đúng lúc nghe thấy câu nói này, vội vàng nói: “Tôi cũng đi.”
Tưởng Minh cười: “Nếu hai người muốn đi, vậy tôi không gọi điện kêu người khác nữa.”
Lưu Vũ chống hông: “Được chứ, đừng nói là chó, cho dù là linh cẩu, sói, heo rừng gặp phải đội trưởng Lục của chúng ta cũng phải gọi ông nội đó.”
Lục Chinh nhìn anh ta một cái: “Miệng lưỡi không tệ, đánh giá phân tích vụ án lần sau, cậu dẫn đầu làm đi.”
Lưu Vũ đánh miệng mình.
Tưởng Minh: “Cậu được đấy, dám nói đội trưởng Lục là ông nội của heo rừng.”
Lưu Vũ: “...”
Vào đầu những năm chín mươi, diện tích của thành phố N chỉ bằng một phần năm mươi của hiện tại.
Cùng với sự phát triển của hệ thống giao thông công cộng như tàu điện ngầm, xe buýt mà bản đồ thành phố không ngừng mở rộng, bùng nổ đầu cơ bất động sản.
Các nhà thầu muốn kiếm được mối buôn bán đã nghĩ đủ mọi cách, một trong số đó là xây dựng công viên xung quanh khu dân cư.
Tiền thân của công viên Linh Lung là xưởng in ấn, sau này bởi vì ô nhiễm đã chuyển đi.
Con sông đào bảo vệ thành phố bị bỏ hoang vừa hay chảy ngang qua đó, nhà thầu bỏ ra một khoản tiền lớn, mở rộng nó thành hồ nhân tạo.
Chỗ này thuộc khu vực ngoại ô của thành phố N, nhưng bởi vì xung quanh có trường học nổi tiếng, giá nhà liên tục tăng, gần như chưa từng ngừng lại.
Nơi chó hoang tụ tập không phải nằm trong công viên, mà ở công trường phía tây.
Mấy năm trước, bên này từng là một thị trấn nhỏ rất phồn hoa, những căn nhà kia đã bị san bằng từ lâu, thay vào đó là các tòa nhà cao tầng.
Những tòa nhà này vẫn chưa cất nóc, tối om.
Xe cảnh sát lái vào, nhìn thấy căn nhà dựng tạm màu xanh dương cho công nhân xây dựng ở, bên trong sáng đèn, cánh cửa đóng kín.
Tưởng Minh gõ cửa, có một công nhân thấp bé đi ra, vừa mới tan làm chưa bao lâu, mũ bảo hiểm trên đầu vẫn chưa kịp lấy xuống.
Bên cạnh anh ta là một bé trai hai ba tuổi, mặc áo thun ngắn tay, bên dưới trần truồng lộ ra cặp mông tròn trịa, đôi mắt sáng lấp lánh, chu môi, mặt còn vương nước mắt.
Trong căn nhà dựng tạm còn có một người phụ nữ hơi đầy đặn, cô ta bước ra, tay cầm một chiếc khăn lông, ngồi xổm xuống lau mặt cho đứa bé kia.
Tưởng Minh: “Là anh báo cảnh sát phải không? Triệu Đông?”
“Đúng vậy, thưa cảnh sát.”
“Chứng minh nhân dân đâu, xuất trình kiểm tra một chút.”
Người phụ nữ bên cạnh nghe vậy thì đi vào tìm chứng minh nhân dân thay anh ta.
Triệu Đông: “Mấy con chó hoang này muốn ăn thịt người rồi, cứ như sói vậy.” Triệu Đông nhìn về sau nói: “Mấy người cảnh sát các anh e là không bắt được bọn chúng đâu.”
Tưởng Minh vừa mới viết thời gian báo cảnh sát lên tài liệu: “Có rất nhiều?”
“Ít nhất phải hai, ba mươi con, đều là chó của mấy người dọn đi trước kia không mang theo. Vợ tôi có lòng tốt, có để một chậu nhôm ở bên ngoài, thức ăn bọn tôi ăn không hết đều sẽ đổ cho bọn chúng.”
“Nhưng dạo gần đây bọn chúng không đến ăn nữa.” Lục Chinh vẫn luôn im lặng từ lúc vào cửa bỗng nhiên lên tiếng.
Triệu Đông có hơi ngạc nhiên nhìn về phía Lục Chinh, những điều này anh ta còn chưa nói, sao anh biết được?
“Những con chó kia không ăn đồ của nhà anh bao lâu rồi?” Lục Chinh tiện tay chỉ về chỗ cơm còn sót lại trong chậu ở ngoài cửa và hỏi.
Triệu Đông: “Được… Một tháng rồi thì phải.”
Lưu Vũ nhướng mày: “Chậu nhỏ này của anh đủ cho nhiều chó ăn như thế sao?”
“Chắc là không đủ, bình thường bọn chúng cũng lục thùng rác trong công viên, bánh mì mốc, thịt thối bọn chúng đều ăn hết. Lũ chó kia rất nhát gan, nhìn thấy bọn tôi đều sẽ trốn đi, ai mà biết được hôm nay mấy con chó đó lại vây con của tôi lại…”
Lục Chinh hỏi: “Chó ở đâu?”
“Tôi dẫn các anh đi.”
Để đề phòng, Triệu Đông lấy mấy sợi dây thép vứt đi ở trước cửa đưa cho bọn họ.
Từ nhà dựng tạm đi về phía đông khoảng ba bốn trăm mét là một nhà xưởng bỏ hoang. Tưởng Minh mở đèn flash điện thoại soi lên trên, tường gạch đỏ còn dùng sơn vàng viết một số khẩu hiệu của năm chín mươi, bởi vì thời gian trôi qua quá lâu, những chữ kia đã loang lổ cả rồi.
Người lạ ghé thăm, trong nhà xưởng lập tức vang lên tiếng chó sủa liên hồi.
Khu vực này không có đèn đường, ánh sáng điện thoại có hạn, trong màn đêm toàn là những đôi mắt xanh u ám, khiến người ta dựng tóc gáy.
Triệu Đông dùng sợi thép trong tay gõ “cộc cộc”, đám chó không đi lên trước, chỉ biết sủa. Tưởng Minh chiếu đèn một vòng.
Lưu Vũ hơi ngạc nhiên: “Chỗ này đều là chó hoang à? Sao lại mập như thế?”
Đôi mắt Lục Chinh sâu thẳm: “Có người định kỳ đến cho bọn chúng ăn, nhưng có thể hôm nay có chuyện gì đó, anh ta không đến.”
Lưu Vũ: “Cho nhiều chó ăn như vậy, phải mua bao nhiêu xương đây, trong nhà anh ta có mỏ khoáng sản à, tạo phúc như vậy?”
Lục Chinh không tiếp câu nói này của anh ta, khom người kiểm tra dấu chân trên đất, người cho chó ăn chắc là mấy người trước đó đến chỗ này.
Dạo này thành phố N thời tiết rất trong xanh, chỉ mấy hôm trước mới có một trận mưa lớn.
Từ độ dài của dấu chân và mức độ lún của bùn, cho chó ăn là một người đàn ông trưởng thành, cân nặng khoảng bảy mươi kí, dấu chân bên trái sâu hơn bên phải, chắc tay trái anh ta xách xương đi vào, trọng lượng khoảng năm kí.
Lũ chó kia thực sự phiền phức, Lưu Vũ cầm sợi thép trong tay gõ vài cái trên đất: “Còn sủa nữa, tao giết chúng mày làm thành lẩu thịt chó đó.”
Lục Chinh ngăn anh ta lại: “Lưu Vũ, chú ý bảo vệ hiện trường.”
“Hiện trường? Hiện trường gì? Hiện trường cho chó ăn hả?”
Lục Chinh đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng: “Xem qua phim “Ông lão và chó” chưa?”
Lưu Vũ nhún vai: “Chúng ta không phải người cùng một thời đại, phim anh từng xem, sao tôi xem qua được chứ? Ba năm là một cách biệt thế hệ, giữa chúng ta cách nhau hai ngọn núi Everest, phải đeo bình oxy mới có thể vượt qua được…”
Sắc mặt Tưởng Minh nặng nề: “Đội trưởng Lục, bộ phim anh nói tôi có xem qua, nhân vật chính sau đó bởi vì giết người mà bị bắn chết, chó của ông ta sẽ ăn những thi thể mà ông ta giết chết kia.”
Lưu Vũ: “Mẹ kiếp!”
Lục Chinh nhìn vào nhà xưởng tối đen.
Lưu Vũ nuốt nước bọt, sống lưng ớn lạnh.
Cả đội cảnh sát, người nghĩ được theo hướng này, e rằng chỉ có mỗi Lục Chinh thôi.
Đáng sợ quá.
Người thế nào mới có cách nghĩ giống như ác quỷ thế này…
Trong lúc Lưu Vũ ngẩn người, Lục Chinh đã nhấc chân đi vào căn nhà tối đen kia.
Trên cơ thể lũ chó hoang này đều có lượng lớn virus và vi khuẩn, nếu như bị cắn, hậu quả không thể lường được. Tưởng Minh hơi căng thẳng: “Đội trưởng Lục, cẩn thận…”
“Không sao.”
Mặc dù lũ chó kia vẫn đang sủa nhưng từ đầu đến cuối không hề dám lại gần Lục Chinh, thậm chí còn nhường đường ở nơi anh đi ngang qua.
Giống như Lưu Vũ đã nói, động vật biết nhìn người nhất. Đối diện với nguy hiểm, bản tính trời sinh sẽ khiến bọn chúng lựa chọn trốn tránh.
Trong nhà xưởng bỏ hoang này có một mùi tanh quen thuộc nhưng không phải trên người lũ chó, cũng không phải của bản thân căn nhà.
Phá án nhiều năm, Lục Chinh lập tức phát giác điều bất thường…
“Đại Vũ, phong tỏa hiện trường, thông báo người của bộ phận kỹ thuật lập tức đến đây.”
“Đại Minh, vẫn nên gọi người của các cậu đến đi, lũ chó này phải mang đi ngay.”
“Mẹ nó!” Lưu Vũ ngửa đầu thổi một hơi, hung thủ này quả thật không ngừng làm mới tầm nhìn của anh ta mà.
Lục Chinh căn dặn xong, nhìn Triệu Đông ở bên cạnh: “Dạo này anh có thấy ai đến cho chó ăn không?”
Triệu Đông: “Không chú ý.”
Lục Chinh gật đầu: “Anh ta đến buổi tối.”
Lục Chinh chiếu đèn nhìn một vòng, ở cách đó vài mét có phát hiện dấu vết bánh xe để lại.
Lục Chinh: “Xe của công nhân mấy người sẽ lái đến chỗ này chứ?”
“Bình thường thì không, bên này lại không gần công trường của bọn tôi, đường đi ổ gà ổ vịt, không dễ đi. Hơn nữa, chó hoang ở chỗ này sủa miết, đáng sợ lắm.”
Chỗ hung thủ ở cách chỗ này một khoảng cách nhất định, cần phải lái xe đến. Bánh xe có dấu vết thắng xe rõ ràng, dường như không quen đường, người lái xe không phải bản thân gã ta, rất có khả năng là xe taxi hoặc xe thuê trên mạng.
“Đại Vũ, đi kiểm tra camera ở đoạn đường gần đây, điều tra trọng điểm các phương tiện đến chỗ này trong thời gian sáu giờ tối hôm trước đến bốn giờ sáng hôm qua.”
Lưu Vũ: “Haizz, hôm nay lại là một đêm mất ngủ rồi.”
Lục Chinh tiếp tục đi vào trong, sau đó anh nhìn thấy ở góc trong cùng có một xương sọ màu trắng nằm đó…
Danh sách chương