Cao Viễn Minh vừa nhìn thấy Diệp Bối Bối thì vui vẻ bước lên phía trước, chắn ngang tầm nhìn của nó về phía Dương Đình Phong. Diệp Bối Bối cũng như sực tỉnh, chú ý vào cô gái đang ôm mình vỗ về nhẹ:
" Tao xin lỗi, tao có chuyện khó nói "
" Tiểu Bối " - Cao Viễn Minh cùng vừa bước tới gần nó tươi cười nói.
Đồng An nghe thấy tiếng nói của Cao Viễn Minh thì buông nhẹ Diệp Bối Bối ra rồi đưa tay lên quẹt ngang dòng nước mắt.
" Là em? " - Cao Viễn Minh bất ngờ nhìn Đồng An thốt lên.
" Hai người quen nhau à? " - Diệp Bối Bối thắc mắc.
" Không quen nhưng là bạn của Tiểu Bối nên sau này có thể lắm " - Cao Viễn Minh vừa nói vừa nhìn Đồng An cười khiến cô thẹn thùng cúi đầu xuống. Chắc có lẽ anh nhận ra cô vẫn hay âm thầm ngồi ở một góc nhìn về phía Triệu Thiên Vũ.
Mộc Quế Chi lúc này mới bước tới cố tình đụng vào vai Diệp Bối Bối khiến Cao Viễn Minh có chút khó chịu, tắt ngấm nụ cười, anh toan đưa tay về phía Mộc Quế Chi giữ cô lại thì Diệp Bối Bối ngăn lại.
Mộc Quế Chi vừa đụng vào người nó xong thì quay lại châm biếm:
" Ấy, Diệp Bối Bối, xin lỗi mày, tao còn tưởng nhìn lầm người chứ, không phải mày đã trốn biệt đi sau khi ba mày... " - Mộc Quế Chi dở giọng châm biếm nhìn Diệp Bối Bối
" Câm miệng " - Cao Viễn Minh lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang lời nói của Mộc Quế Chi.
" Cao Viễn Minh? " - Mộc Quế Chi lúc này mới để ý thấy Cao Viễn Minh. Cô cũng là khách quen ở bar của anh, từng thấy anh xử lí những vụ gây rối ở bar, cũng có thể xem như là thần tượng của cô, không nghĩ có một ngày lại tiếp xúc cự li gần với anh trong hoàn cảnh như thế này.
Quay lại với Cao Viễn Minh, anh không quan tâm mấy đến cô vội đưa tay khoác lên vai Diệp Bối Bối kéo đi. Diệp Bối Bối còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị lôi đi, Đồng An cũng vội đi theo hai người.
" Cao Viễn Minh! " - Mộc Quế Chi vẫn còn ngơ ngác đến khi ba người đã rời đi mới tức giận nắm chặt bàn tay lại. Trước mặt bao nhiêu người anh lại dám lớn tiếng mắng cô, lúc này mọi người vẫn đang chú ý tới, Mốc Quế Chi tức giận quát đàn em phía sau: " Đi thôi "
Cao Viễn Minh kéo Diệp Bối Bối tới gần bọn hắn. Hạo Nhất Nam nhanh chân tiến lên cười tươi nhìn Diệp Bối Bối:
" Lại gặp em rồi, cô bé "
Diệp Bối Bối chỉ gật nhẹ đầu rồi quay sang Cao Viễn Minh:
" Em còn phải tìm lớp, em đi trước "
Diệp Bối Bối nói rồi nắm lấy tay Đồng An kéo đi. Đồng An đang đứng đối diện hắn nên cứ cúi gầm mặt cho đến lúc Diệp Bối Bối kéo cô đi.
Dương Đình Phong cũng hiểu vì sự xuất hiện của anh nên nó mới muốn rời đi. Chân anh như cứng đờ ra, anh vừa muốn đuổi theo nó lại vừa không thể bước nổi. Có lẽ anh cần lựa chọn thời gian thích hợp rồi mới nói chuyện với nó sẽ tốt hơn.
Triệu Thiên Minh cũng cùng suy nghĩ như anh. Muốn lựa chọn một thời gian thích hợp để nói với nó. Nhưng câu chuyện của anh vui vẻ hơn, tốt đẹp hơn chỉ có điều chính kí ức vui vẻ ấy khiến anh không thôi trằn trọc. Anh hơi liếc nhìn sang Triệu Thiên Vũ, vẻ mặt hắn dường như không quan tâm mấy đến sự xuất hiện của Diệp Bối Bối.
" Tôi có cảm giác cô bé đó không thích tôi sao? " - Hạo Nhất Nam mếu máo nhìn sang Cao Viễn Minh nói.
" Có lẽ cảm giác lần này của cậu là đúng " - Cao Viễn Minh nhún vai vẻ mặt đồng tình trêu anh rồi bước đi về phía Diệp Bối Bối đã đi - " Tiểu Vũ, đi thôi "
" Ơ này, còn tao? " - Hạo Nhất Nam quay sang Triệu Thiên Vũ nói.
" Tiền bối à, chúng tôi mới vào trường, mong được chiếu cố " - Triệu Thiên Vũ cũng lạnh nhạt nói rồi cúi gập người trước Hạo Nhất Nam sau đó cũng đi về phía Cao Viễn Minh. Khổng Nguyệt San cùng Đinh Nhã Kì cũng tiếp bước sau hắn đi về phía trước chỉ có Hạo Nhất Nam cúi chào Triệu Thiên Minh và Dương Đình Phong rồi bật cười khổ sở đi về hướng ngược lại, vì anh đã học tới năm hai rồi, nên chỗ học cũng ở dãy nhà khác, toàn bộ bọn họ lại được học cùng nhau, chỉ có mình anh lẻ loi. Hạo Nhất Nam đang khổ sở thì ở bên này, Cao Viễn Minh và Triệu Thiên Vũ lại bật cười nhìn nhau.
" Đình Phong, cậu sao thế? Sao cứ đứng ngây người ra thế? " - Triệu Thiên Minh lay lay người Dương Đình Phong hỏi khi mọi người đã đi hết.
" À, không có gì. Bây giờ tôi có việc lên phòng chủ tịch " - Dương Đình Phong như hoàn hồn, cười nhẹ trả lời.
" Tôi cũng phải tới công ty " - Triệu Thiên Minh cười nhẹ.
" Vậy cậu đi cẩn thận, tôi đi trước " - Dương Đình Phong trả lời rồi gật đầu như thay lời chào sau đó quay đi. Triệu Thiên Minh cũng cười nhẹ gật đầu rồi quay người đi về phía sau.
***
SÂN THƯỢNG TRƯỜNG S.M
Một chàng trai quần áo nhếch nhác khóe mắt rướm máu quỳ giữa một đám người đang đứng vòng tròn xung quanh cậu. Thực ra là cậu bị đánh vào chân mới ngã quỵ xuống như vậy. Chàng trai đó không ai khác chính là Trần Lập Thành! ~~ Hồi tưởng ~~
Trần Lập Thành đang mần mò tìm lớp thì đụng trúng một người trông có vẻ trạc tuổi cậu. Phía sau hắn ta là một đám người cũng trạc tuổi cậu. Nhìn cách ăn mặc và thái độ của hắn ta, Lập Thành cũng hiểu đây là kẻ cậu không nên có mối liên hệ nào.
" Tôi xin lỗi " - Lập Thành hơi cúi đầu xuống nói rồi quay người đi. Diệp Bối Bối luôn căn dặn cậu ở trong ngồi trường này tốt nhất hãy giả câm giả điếc, tránh chạm mặt với người khác.
" Đứng lại đó! Mày tưởng đụng trúng tao xin lỗi một tiếng là xong sao? " - Đinh Gia Bảo bước nhanh lên phía trước chắn ngang người Trần Lập Thành khinh khỉnh nói - " Mày là cái đứa duy nhất được nhận học bổng vào trường sao? Cũng giỏi đấy. Không biết mày có giỏi đánh giày không... Mà không, để được nhận học bổng của trường này không phải tầm thường đâu. Thế nên cách đánh giày cũng phải khác người thường chứ? " - Đinh Gia Bảo đưa một ngón tay đặt lên vai Trần Lập Thành gõ nhẹ vài cái - " Giày tao bẩn quá, mày có thể dùng lưỡi của mày làm sạch nó được không? Tao sẽ xem đó là hành động xám hối của mày khi có mắt như mù lại đụng trúng tao! Ok? "
Đinh Gia Bảo vừa dứt lời thì đám đàn em cười ầm lên. Trần Lập Thành nhìn một lượt những gương mặt này, bọn họ vừa cười vừa hô hoán cậu nhanh chóng thực hiện yêu cầu của hắn ta.
" Nào? Nhanh lên chứ? " - Đinh Gia Bảo nghiêng đầu nhìn Trần Lập Thành.
Đứng một lúc, Trần Lập Thành quỳ một chân xuống trước Đinh Gia Bảo. Đàn em hắn ta cứ hô hoán lên thích thú. Trần Lập Thành đưa tay về phía sau mò mẫn trong cặp rút ra một chiếc bút đâm mạnh tay vào chân Đinh Gia Bảo khiến hắn ta ôm lấy chân la oai oái.
" Á " - Đinh Gia Bảo ôm lấy chân ngã về phía sau vì đau.
" Mày hãy nhớ lấy mặt tao! " - Trần Lập Thành lạnh lùng nhìn Đinh Gia Bảo nói rồi đứng dậy quay người đi.
" THẰNG KHỐN " - Đinh Gia Bảo tức giận quát lớn, đánh mạnh tay vào tường - " bọn mày, bắt nó lại đánh chết nó cho tao "
Bọn đàn em vừa nghe Đinh Gia Bảo nói đã lao tới bắt lấy Trần Lập Thành. Lập Thành không biết võ, chỉ cầm cự được một lúc đã bị bọn họ đưa lên sân thượng, đánh cho thừa sống thiếu chết.
~~
" Cũng có một chút khí phách. Tao rất thích! Tao sẽ cho mày một cơ hội làm đàn em của tao. " - Đinh Gia Bảo sau một lúc quan sát Trần Lập Thành rồi bước lên phía trước ngồi gập một chân trước mặt Trần Lập Thành nói.
Trần Lập Thành nhếch môi thều thào nhìn Đinh Gia Bảo nói:
" Hãy cứ ở đó mà mơ đi "
Đinh Gia Bảo nghe được câu trả lời thì bật cười lớn đứng dậy tiến về phía sau nhận lấy cây gậy từ đám đàn em. Còn Trần Lập Thành thì mệt mỏi gục đầu xuống, cậu sắp không thể cầm cự thêm nữa. Cậu muốn ngủ.
" Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Okey! Tao chiều mày " - Đinh Gia Bảo nghiến răng tiến tới giơ cây gậy lên, chưa kịp hạ xuống thì có một cây phi tiêu bay về phía cánh tay Đinh Gia Bảo đang cầm gậy. Đinh Gia Bảo nhanh tay thả chiếc gậy xuống nghiêng người tránh cây phi tiêu.
" Tao rất ghét đứa nào phá đám giấc ngủ của tao! Nào, lên hết đi " - Hải Thần nhếch nhác đứng dậy rồi đi ra từ góc khuất nơi cậu thường lui tới. Cầm lấy cây gậy dưới sàn, Hải Thần chĩa về đám đông lên tiếng.
" Đại ca... Là là anh Hải Thần đấy.. Chúng ta đi thôi " - một tên run rẩy lên tiếng.
" Hải Thần? Là anh ta? " - Đinh Gia Bảo nhíu mày nhìn về phía Hải Thần. Lúc mới vào trường cái tên Hải Thần có lẽ là cái tên cậu được nghe nhiều nhất. Hải Thần là học sinh nhận được học bổng mới vào được trường, trước đây là một người luôn bị bắt nạt nhưng về sau lại trở thành huyền thoại ( đến năm 12 cậu mới được mọi người vinh danh như thế vì trước đó tuy Diệp Bối Bối đã biến mất, nhưng trong trường cái tên Diệp Bối Bối vẫn chưa bao giờ hết hot) của trường. Ngoài học giỏi, anh ta còn có tuyệt chiêu phi tiêu, ngoài ra cũng rất giỏi võ. Sau này cũng không ai dám động tới anh. Đinh Gia Bảo tuy ngông cuồng hống hách nhưng lại rất thích những con người như vậy.
" Được rồi, nể mặt anh ta, tha cho nó một lần. " - Đinh Gia Bảo nói nhưng vẫn chăm chú nhìn Hải Thần. Hải Thần vừa buông chiếc gậy xuống, âm thanh phát ra trong hoàn cảnh này có gì đó sởn gáy. Đinh Gia Bảo cùng đàn em rút đi. Hải Thần lúc này mới bước tới lấy tay Trần Lập Thành để ngang qua vai anh rồi dịu Lập Thành đi xuống trạm y tế của trường. Lập Thành lúc này cũng không còn ý thức được chuyện gì xảy ra xung quanh nữa.
***
" Tiểu Bối, mày sao vậy? " - Đồng An lay lay cánh tay Diệp Bối Bối khi thấy Diệp Bối Bối có gì đó là lạ.
" Tao có dự cảm không lành " - Diệp Bối Bối quay sang nhìn Đồng An.
" Dự cảm không lành? Chuyện gì chứ? " - Đồng An thắc mắc nhìn nó.
" Thôi không sao, học đi " - Diệp Bối Bối lắc mạnh đầu rồi quay lại tập trung vào học. Đồng An cũng khẽ gật đầu rồi tiếp tục học.
Ở dãy ghế sau, Cao Viễn Minh không tập trung vào việc học mà trầm tư suy nghĩ nhìn Đồng An và Diệp Bối Bối. Anh lại nhớ lại câu nói của Trần Lâm. Tuyệt đối không thể để Tiểu Bối nhớ lại mọi chuyện. Người thân cận với Tiểu Bối nhất có lẽ là Đồng An! Anh sẽ phải làm gì đó thôi!
" Tao xin lỗi, tao có chuyện khó nói "
" Tiểu Bối " - Cao Viễn Minh cùng vừa bước tới gần nó tươi cười nói.
Đồng An nghe thấy tiếng nói của Cao Viễn Minh thì buông nhẹ Diệp Bối Bối ra rồi đưa tay lên quẹt ngang dòng nước mắt.
" Là em? " - Cao Viễn Minh bất ngờ nhìn Đồng An thốt lên.
" Hai người quen nhau à? " - Diệp Bối Bối thắc mắc.
" Không quen nhưng là bạn của Tiểu Bối nên sau này có thể lắm " - Cao Viễn Minh vừa nói vừa nhìn Đồng An cười khiến cô thẹn thùng cúi đầu xuống. Chắc có lẽ anh nhận ra cô vẫn hay âm thầm ngồi ở một góc nhìn về phía Triệu Thiên Vũ.
Mộc Quế Chi lúc này mới bước tới cố tình đụng vào vai Diệp Bối Bối khiến Cao Viễn Minh có chút khó chịu, tắt ngấm nụ cười, anh toan đưa tay về phía Mộc Quế Chi giữ cô lại thì Diệp Bối Bối ngăn lại.
Mộc Quế Chi vừa đụng vào người nó xong thì quay lại châm biếm:
" Ấy, Diệp Bối Bối, xin lỗi mày, tao còn tưởng nhìn lầm người chứ, không phải mày đã trốn biệt đi sau khi ba mày... " - Mộc Quế Chi dở giọng châm biếm nhìn Diệp Bối Bối
" Câm miệng " - Cao Viễn Minh lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang lời nói của Mộc Quế Chi.
" Cao Viễn Minh? " - Mộc Quế Chi lúc này mới để ý thấy Cao Viễn Minh. Cô cũng là khách quen ở bar của anh, từng thấy anh xử lí những vụ gây rối ở bar, cũng có thể xem như là thần tượng của cô, không nghĩ có một ngày lại tiếp xúc cự li gần với anh trong hoàn cảnh như thế này.
Quay lại với Cao Viễn Minh, anh không quan tâm mấy đến cô vội đưa tay khoác lên vai Diệp Bối Bối kéo đi. Diệp Bối Bối còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị lôi đi, Đồng An cũng vội đi theo hai người.
" Cao Viễn Minh! " - Mộc Quế Chi vẫn còn ngơ ngác đến khi ba người đã rời đi mới tức giận nắm chặt bàn tay lại. Trước mặt bao nhiêu người anh lại dám lớn tiếng mắng cô, lúc này mọi người vẫn đang chú ý tới, Mốc Quế Chi tức giận quát đàn em phía sau: " Đi thôi "
Cao Viễn Minh kéo Diệp Bối Bối tới gần bọn hắn. Hạo Nhất Nam nhanh chân tiến lên cười tươi nhìn Diệp Bối Bối:
" Lại gặp em rồi, cô bé "
Diệp Bối Bối chỉ gật nhẹ đầu rồi quay sang Cao Viễn Minh:
" Em còn phải tìm lớp, em đi trước "
Diệp Bối Bối nói rồi nắm lấy tay Đồng An kéo đi. Đồng An đang đứng đối diện hắn nên cứ cúi gầm mặt cho đến lúc Diệp Bối Bối kéo cô đi.
Dương Đình Phong cũng hiểu vì sự xuất hiện của anh nên nó mới muốn rời đi. Chân anh như cứng đờ ra, anh vừa muốn đuổi theo nó lại vừa không thể bước nổi. Có lẽ anh cần lựa chọn thời gian thích hợp rồi mới nói chuyện với nó sẽ tốt hơn.
Triệu Thiên Minh cũng cùng suy nghĩ như anh. Muốn lựa chọn một thời gian thích hợp để nói với nó. Nhưng câu chuyện của anh vui vẻ hơn, tốt đẹp hơn chỉ có điều chính kí ức vui vẻ ấy khiến anh không thôi trằn trọc. Anh hơi liếc nhìn sang Triệu Thiên Vũ, vẻ mặt hắn dường như không quan tâm mấy đến sự xuất hiện của Diệp Bối Bối.
" Tôi có cảm giác cô bé đó không thích tôi sao? " - Hạo Nhất Nam mếu máo nhìn sang Cao Viễn Minh nói.
" Có lẽ cảm giác lần này của cậu là đúng " - Cao Viễn Minh nhún vai vẻ mặt đồng tình trêu anh rồi bước đi về phía Diệp Bối Bối đã đi - " Tiểu Vũ, đi thôi "
" Ơ này, còn tao? " - Hạo Nhất Nam quay sang Triệu Thiên Vũ nói.
" Tiền bối à, chúng tôi mới vào trường, mong được chiếu cố " - Triệu Thiên Vũ cũng lạnh nhạt nói rồi cúi gập người trước Hạo Nhất Nam sau đó cũng đi về phía Cao Viễn Minh. Khổng Nguyệt San cùng Đinh Nhã Kì cũng tiếp bước sau hắn đi về phía trước chỉ có Hạo Nhất Nam cúi chào Triệu Thiên Minh và Dương Đình Phong rồi bật cười khổ sở đi về hướng ngược lại, vì anh đã học tới năm hai rồi, nên chỗ học cũng ở dãy nhà khác, toàn bộ bọn họ lại được học cùng nhau, chỉ có mình anh lẻ loi. Hạo Nhất Nam đang khổ sở thì ở bên này, Cao Viễn Minh và Triệu Thiên Vũ lại bật cười nhìn nhau.
" Đình Phong, cậu sao thế? Sao cứ đứng ngây người ra thế? " - Triệu Thiên Minh lay lay người Dương Đình Phong hỏi khi mọi người đã đi hết.
" À, không có gì. Bây giờ tôi có việc lên phòng chủ tịch " - Dương Đình Phong như hoàn hồn, cười nhẹ trả lời.
" Tôi cũng phải tới công ty " - Triệu Thiên Minh cười nhẹ.
" Vậy cậu đi cẩn thận, tôi đi trước " - Dương Đình Phong trả lời rồi gật đầu như thay lời chào sau đó quay đi. Triệu Thiên Minh cũng cười nhẹ gật đầu rồi quay người đi về phía sau.
***
SÂN THƯỢNG TRƯỜNG S.M
Một chàng trai quần áo nhếch nhác khóe mắt rướm máu quỳ giữa một đám người đang đứng vòng tròn xung quanh cậu. Thực ra là cậu bị đánh vào chân mới ngã quỵ xuống như vậy. Chàng trai đó không ai khác chính là Trần Lập Thành! ~~ Hồi tưởng ~~
Trần Lập Thành đang mần mò tìm lớp thì đụng trúng một người trông có vẻ trạc tuổi cậu. Phía sau hắn ta là một đám người cũng trạc tuổi cậu. Nhìn cách ăn mặc và thái độ của hắn ta, Lập Thành cũng hiểu đây là kẻ cậu không nên có mối liên hệ nào.
" Tôi xin lỗi " - Lập Thành hơi cúi đầu xuống nói rồi quay người đi. Diệp Bối Bối luôn căn dặn cậu ở trong ngồi trường này tốt nhất hãy giả câm giả điếc, tránh chạm mặt với người khác.
" Đứng lại đó! Mày tưởng đụng trúng tao xin lỗi một tiếng là xong sao? " - Đinh Gia Bảo bước nhanh lên phía trước chắn ngang người Trần Lập Thành khinh khỉnh nói - " Mày là cái đứa duy nhất được nhận học bổng vào trường sao? Cũng giỏi đấy. Không biết mày có giỏi đánh giày không... Mà không, để được nhận học bổng của trường này không phải tầm thường đâu. Thế nên cách đánh giày cũng phải khác người thường chứ? " - Đinh Gia Bảo đưa một ngón tay đặt lên vai Trần Lập Thành gõ nhẹ vài cái - " Giày tao bẩn quá, mày có thể dùng lưỡi của mày làm sạch nó được không? Tao sẽ xem đó là hành động xám hối của mày khi có mắt như mù lại đụng trúng tao! Ok? "
Đinh Gia Bảo vừa dứt lời thì đám đàn em cười ầm lên. Trần Lập Thành nhìn một lượt những gương mặt này, bọn họ vừa cười vừa hô hoán cậu nhanh chóng thực hiện yêu cầu của hắn ta.
" Nào? Nhanh lên chứ? " - Đinh Gia Bảo nghiêng đầu nhìn Trần Lập Thành.
Đứng một lúc, Trần Lập Thành quỳ một chân xuống trước Đinh Gia Bảo. Đàn em hắn ta cứ hô hoán lên thích thú. Trần Lập Thành đưa tay về phía sau mò mẫn trong cặp rút ra một chiếc bút đâm mạnh tay vào chân Đinh Gia Bảo khiến hắn ta ôm lấy chân la oai oái.
" Á " - Đinh Gia Bảo ôm lấy chân ngã về phía sau vì đau.
" Mày hãy nhớ lấy mặt tao! " - Trần Lập Thành lạnh lùng nhìn Đinh Gia Bảo nói rồi đứng dậy quay người đi.
" THẰNG KHỐN " - Đinh Gia Bảo tức giận quát lớn, đánh mạnh tay vào tường - " bọn mày, bắt nó lại đánh chết nó cho tao "
Bọn đàn em vừa nghe Đinh Gia Bảo nói đã lao tới bắt lấy Trần Lập Thành. Lập Thành không biết võ, chỉ cầm cự được một lúc đã bị bọn họ đưa lên sân thượng, đánh cho thừa sống thiếu chết.
~~
" Cũng có một chút khí phách. Tao rất thích! Tao sẽ cho mày một cơ hội làm đàn em của tao. " - Đinh Gia Bảo sau một lúc quan sát Trần Lập Thành rồi bước lên phía trước ngồi gập một chân trước mặt Trần Lập Thành nói.
Trần Lập Thành nhếch môi thều thào nhìn Đinh Gia Bảo nói:
" Hãy cứ ở đó mà mơ đi "
Đinh Gia Bảo nghe được câu trả lời thì bật cười lớn đứng dậy tiến về phía sau nhận lấy cây gậy từ đám đàn em. Còn Trần Lập Thành thì mệt mỏi gục đầu xuống, cậu sắp không thể cầm cự thêm nữa. Cậu muốn ngủ.
" Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Okey! Tao chiều mày " - Đinh Gia Bảo nghiến răng tiến tới giơ cây gậy lên, chưa kịp hạ xuống thì có một cây phi tiêu bay về phía cánh tay Đinh Gia Bảo đang cầm gậy. Đinh Gia Bảo nhanh tay thả chiếc gậy xuống nghiêng người tránh cây phi tiêu.
" Tao rất ghét đứa nào phá đám giấc ngủ của tao! Nào, lên hết đi " - Hải Thần nhếch nhác đứng dậy rồi đi ra từ góc khuất nơi cậu thường lui tới. Cầm lấy cây gậy dưới sàn, Hải Thần chĩa về đám đông lên tiếng.
" Đại ca... Là là anh Hải Thần đấy.. Chúng ta đi thôi " - một tên run rẩy lên tiếng.
" Hải Thần? Là anh ta? " - Đinh Gia Bảo nhíu mày nhìn về phía Hải Thần. Lúc mới vào trường cái tên Hải Thần có lẽ là cái tên cậu được nghe nhiều nhất. Hải Thần là học sinh nhận được học bổng mới vào được trường, trước đây là một người luôn bị bắt nạt nhưng về sau lại trở thành huyền thoại ( đến năm 12 cậu mới được mọi người vinh danh như thế vì trước đó tuy Diệp Bối Bối đã biến mất, nhưng trong trường cái tên Diệp Bối Bối vẫn chưa bao giờ hết hot) của trường. Ngoài học giỏi, anh ta còn có tuyệt chiêu phi tiêu, ngoài ra cũng rất giỏi võ. Sau này cũng không ai dám động tới anh. Đinh Gia Bảo tuy ngông cuồng hống hách nhưng lại rất thích những con người như vậy.
" Được rồi, nể mặt anh ta, tha cho nó một lần. " - Đinh Gia Bảo nói nhưng vẫn chăm chú nhìn Hải Thần. Hải Thần vừa buông chiếc gậy xuống, âm thanh phát ra trong hoàn cảnh này có gì đó sởn gáy. Đinh Gia Bảo cùng đàn em rút đi. Hải Thần lúc này mới bước tới lấy tay Trần Lập Thành để ngang qua vai anh rồi dịu Lập Thành đi xuống trạm y tế của trường. Lập Thành lúc này cũng không còn ý thức được chuyện gì xảy ra xung quanh nữa.
***
" Tiểu Bối, mày sao vậy? " - Đồng An lay lay cánh tay Diệp Bối Bối khi thấy Diệp Bối Bối có gì đó là lạ.
" Tao có dự cảm không lành " - Diệp Bối Bối quay sang nhìn Đồng An.
" Dự cảm không lành? Chuyện gì chứ? " - Đồng An thắc mắc nhìn nó.
" Thôi không sao, học đi " - Diệp Bối Bối lắc mạnh đầu rồi quay lại tập trung vào học. Đồng An cũng khẽ gật đầu rồi tiếp tục học.
Ở dãy ghế sau, Cao Viễn Minh không tập trung vào việc học mà trầm tư suy nghĩ nhìn Đồng An và Diệp Bối Bối. Anh lại nhớ lại câu nói của Trần Lâm. Tuyệt đối không thể để Tiểu Bối nhớ lại mọi chuyện. Người thân cận với Tiểu Bối nhất có lẽ là Đồng An! Anh sẽ phải làm gì đó thôi!
Danh sách chương