MỘT TUẦN SAU

Trần Lập Thành đang ngồi ở đầu giường, cậu vẫn còn hoang mang về thông tin của A Vương.

" Bây giờ đã biết được ai là người đã mang chú ấy đi chưa? " - Thành Thành trầm ổn nói.

" Vẫn chưa " - Diệp Bối Bối thở dài. Mọi chuyện ngày càng rối khiến nó dường như sắp không thể kiểm soát được nữa.

Diệp Bối Bối sắp xếp một số đồ dùng rồi đưa cho Trần Lập Thành bộ quần áo đã mang sẵn từ nhà tới.

" Thành Thành, vào thay đồ đi "

" Vâng "

Trần Lập Thành nhận lấy bộ quần áo từ tay Diệp Bối Bối rồi đi vào trong thay đồ đúng lúc Mộc Quế Hương cùng Mộc Quế Chi bước vào, trên tay Mộc Quế Hương còn cầm một đóa hoa rất to, cười tươi:

" Chị, Thành Thành đâu? " - Mộc Quế Hương vui vẻ nhìn Diệp Bối Bối nói.

Diệp Bối Bối nhìn lên cười với hai chị em Quế Hương rồi tiếp tục dọn dẹp lại chiếc giường:

" Thành Thành đang thay đồ ở bên trong, chắc cũng sắp xong rồi "

" Chúng ta đi ăn mừng đi chị, ăn mừng Thành Thành xuất viện và ăn mừng đã có người để em bám rồi " - Quế Hương nửa đùa nửa thật vui vẻ nói.

" Em có thể chuyển trường không? "

Chất giọng này không ai khác chính là Trần Lập Thành, cậu cầm trên tay bộ quần áo bệnh nhân đi ra vừa kịp lúc nghe Mộc Quế Hương nói, cậu cũng lên tiếng trêu cô.

" Ứ, không được " - Mộc Quế Hương tắt ngấm nụ cười nhìn người con trai vừa đi ra nhăn nhó nói.

" Tại sao không? " - Thành Thành vừa xếp lại bộ quần áo bệnh nhân vừa nói mà không nhìn qua cô.

" Hứ " - Mộc Quế Hương giận dỗi mang bó hoa qua cho Diệp Bối Bối rồi nhìn qua chị mình: " Chị, em cũng muốn chuyển trường "

Tính cách trẻ con của Mộc Quế Hương khiến cho Diệp Bối Bối và Mộc Quế Chi cũng phải bật cười theo cô. Còn Trần Lập Thành thì ngao ngán nhưng trong lòng cậu cũng có gì đó vui vẻ, cậu biết thời gian cậu ở đây ngày nào Mộc Quế Hương cũng tới chăm sóc cậu.

" Em ra ngoài một chút "

" Ơ, Thành Thành, đợi tớ "

Thành Thành vừa bước ra, Mộc Quế Hương cũng ngay lập tức theo cậu đi ra bên ngoài.

" Nhìn bọn trẻ kìa " - Mộc Quế Chi bật cười nói.

Diệp Bối Bối cũng bật cười đặt bó hoa xuống chiếc tủ cá nhân cạnh giường rồi đặt lại bộ quần áo bệnh nhân gọn gàng lên giường rồi nhìn Mộc Quế Chi.

" Hi vọng bọn trẻ sẽ luôn vui vẻ như thế "

" Ba cô trở về rồi, cô có dự định gì nữa không? " - Mộc Quế Chi nhìn nó hỏi.

" Tôi muốn dành lại những gì người khác đã cướp đi của ba tôi " - Diệp Bối Bối nhẹ giọng nói nhưng lại có gì đó rất kiên quyết.

" Ba cô đúng là kì diệu " - Mộc Quế Chi ẩn ý nói. Sự trở lại của Diệp Thiên Tùng có quá nhiều thứ khó hiểu, khó hiểu đến mức cô cho đó là phép màu.

" Đúng vậy, đến giờ tôi vẫn không thể tin được ba tôi có thể trở về bên tôi một cách tình cờ như vậy " - Diệp Bối Bối cười nhẹ - " Đi thôi "

Diệp Bối Bối ôm lấy bó hoa và xách túi đựng đồ lên rồi bước ra bên ngoài. Mộc Quế Chi trầm tư một lúc rồi cũng bước theo nó ra ngoài.

Quay lại với Trần Lập Thành, cậu bước ra khoảng sân lớn của bệnh viện, ở đây những người già đều dắt tay nhau đi bộ, nụ cười thường trực luôn xuất hiện, ông bà cười nói vui vẻ với nhau. Trần Lập Thành đứng khựng lại, Mộc Quế Hương đang chạy theo cậu, vì cậu dừng lại đột ngột nên mất đà đâm sầm vào sau lưng cậu.

" Á " - Mộc Quế Hương nhăn nhó ôm lấy trán. Lúc này Trần Lập Thành mới quay người lại phía sau nhìn cô.

" Thành Thành... " - Mộc Quế Hương mếu máo nhìn Trần Lập Thành.

Không hiểu vì sao mà Trần Lập Thành lại không tự chủ được bật cười với Mộc Quế Hương khiến cô kinh ngạc mở to mắt nhìn:

" Thành Thành, cậu cười với tớ sao? "

" Cậu không thích? " - Trần Lập Thành nghiêng đầu nói.

" Không không, không phải thế " - Mộc Quế Hương đưa hai tay lên lắc lắc loạn xạ bác bỏ ý nói của Trần Lập Thành.

" Vậy là được rồi, đi thôi " - Chỉ đợi có thế Trần Lập Thành cầm lấy tay Mộc Quế Hương kéo đi trong sự kinh ngạc tột độ của Mộc Quế Hương.

Thực ra Trần Lập Thành muốn kéo Mộc Quế Hương ra đây là muốn cảm ơn cậu vì ở bên trong phòng có hai người kia nên cậu ngại. Nhưng lúc nhìn Mộc Quế Hương cậu lại bối rối không nói lên thành lời, như thế này cũng tốt! Khoảnh khắc cậu nắm chặt tay cô gái này, cậu không biết sẽ có một tình yêu đẹp hay không nhưng chắc chắn cậu đã có một người bạn tốt! ***

Khu Phố Nghèo.

Bên trong một khu phố nghèo, có một căn nhà thơm phức mùi thức ăn, tuy nhỏ nhưng có gì đó rất ấm áp.

" Bác Lâm, vào ăn cơm thôi. Hôm nay cháu làm đều là món ăn mà bác và Thành Thành thích đấy " - Diệp Bối Bối vui vẻ bước ra vỗ vỗ nhẹ vào vai Trần Lập. Ông đang suy tư đứng ở trước cổng nhà như nghĩ ngợi về điều gì đó.

" Ba con đâu? " - Trần Lâm quay đầu lại nhìn Diệp Bối Bối xa lạ nói.

" Ba và Thành Thành đang đợi chúng ta ở bên trong, bác đang nghĩ gì vậy? " - Diệp Bối Bối bước đến bên cạnh ân cần hỏi thăm. - " Gần đây bác thường xuyên ra ngoài, chân bác đang khó đi lại, nếu có chuyện gì thì bác bảo cháu hoặc Thành Thành đi là được rồi. "

" Tiểu Bối, bác đang dấu cháu một chuyện... Bác... " - Trần Lâm nhăn nheo nhìn Diệp Bối Bối như có một nỗi khổ khó nói.

" Bác Lâm, Tiểu Bối! " - Đột nhiên từ ngoài cổng vang lên một chất giọng quen thuộc, cắt ngang lời Trần Lâm.

" Đình Phong? " - Diệp Bối Bối mấp máy môi.

" Là ba gọi cậu ấy tới dùng bữa với mình đấy " - Diệp Thiên Tùng từ bên trong bước ra nói.

" Em không vui khi thấy anh sao? " - Dương Đình Phong cười nhẹ nhìn nó.

" Em chỉ bất ngờ chút thôi. Anh vào trong đi " - Diệp Bối Bối cũng cười nhẹ với anh nói rồi quay sang Trần Lâm - " Mình vào dùng bữa tối thôi bác "

Trần Lâm chỉ khẽ gật đầu rồi lướt nhìn qua Dương Đình Phong rồi mới quay người vào bên trong.

" Bác Lâm sao lại cư xử lạ như vậy nhỉ? " - Diệp Bối Bối lo lắng nói.

Diệp Thiên Tùng và Trần Lâm đã vào bên trong, Dương Đình Phong vỗ nhẹ vai nó nói: " Có thể bác ấy vẫn còn chưa tin là ba em đã thực sự trở về. Mọi chuyện xảy ra khiến bác ấy khá sốc nên tạm thời chưa chấp nhận được "

" Nhưng bác ấy cũng có vấn đề với anh sao? " - Diệp Bối Bối lại thắc mắc.

" Có thể... có thể bác ấy vẫn không thể tha thứ cho gia đình anh được. Nhưng anh hứa, nhất định anh sẽ lấy lại những thứ đó, Tiểu Bối, anh xin lỗi. Em có thể tin anh thêm một lần nữa không. Anh biết... anh biết gia đình anh đã làm sai rất nhiều nhưng bọn họ dù sao cũng là ba mẹ của anh, em để anh thay họ bù đắp cho em được không? Đừng hận bọn họ... " - Dương Đình Phong nhìn Diệp Bối Bối chân thành nói.

Diệp Bối Bối là một người con hiếu thảo, từ nhỏ nó đã không có được trọn vẹn tình cảm ấy. Nó có gì đó đồng cảm với anh, nếu nó là anh cũng sẽ mong có thể làm gì đó để thay ba mẹ chuộc lại những lỗi lầm của họ. Hơn nữa, mọi của cải trên đời đều không bằng tính mạng của con người. Đối với nó, ba là tất cả những gì tốt đẹp nhất của cuộc đời nó, vì thế nó đã không còn hận anh nữa rồi. Nó sẽ dùng năng lực của bản thân để gầy dựng lại tất cả.

" Chắc anh cũng đói rồi, vào thôi, mọi người đang đợi " - Diệp Bối Bối cười nhẹ nhìn anh rồi quay người vào trong. Dường như anh đang dần dần xóa bỏ khoảng cách giữa hai người, Dương Đình Phong vui vẻ đi cùng nó vào bên trong.

***

Sân trường quốc tế Trang Kính!

Diệp Bối Bối bước từng bước trên sân trường tiến về dãy lớp học của mình.

" Chào cậu " - Đột nhiên bàn tay ai đó bất ngờ chạm vào vai Diệp Bối Bối từ phía sau.

Diệp Bối Bối bất ngờ quay người lại nhìn, là Đinh Nhã Kì?

Diệp Bối Bối chỉ gật nhẹ đầu, gương mặt có gì đó kinh ngạc thoáng qua nhìn Đinh Nhã Kì, trả lời:

" Chào cậu "

" Sao vậy? Cậu không xem tôi là bạn sao? Hay cậu vẫn để bụng chuyện lúc trước? " - Đinh Nhã Kì cười nhẹ nói.

" À không. Chỉ là... " - Diệp Bối Bối bối rối nói

" Được rồi, tôi hiểu mà. Nếu đã không có gì thì chúng ta làm bạn nhé? " - Đinh Nhã Kì một lần nữa thiện chí đưa tay về phía Diệp Bối Bối.

Diệp Bối Bối có chút nheo mắt lại rồi giãn ra cười nhẹ bắt tay với cô.

" Nếu đã là bạn thì chúng ta đi cùng nhau được chứ? " - Đinh Nhã Kì cười nói với Diệp Bối Bối.

" À... tất nhiên " - Diệp Bối Bối cũng gật đầu cười rồi cả hai cùng bước đi. Xa xa, có một người con gái bóp chặt tay vào nhau tức giận.

5 phút sau...

* Tinh *

Tiếng chuông tin nhắn điện thoại của Đinh Nhã Kì vang lên, Đinh Nhã Kì lấy điện thoại ra xem rồi quay sang nhìn Diệp Bối Bối:

" Tôi có việc phải đi trước, cậu vào lớp trước đi nhé "

" Ừ, tạm biệt " - Diệp Bối Bối khẽ gật đầu.

Đinh Nhã Kì quay người đi, Diệp Bối Bối ngoái đầu nhìn cô một lúc rồi tiến vào bên trong, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ về cô gái này, liệu cô gái này đã thay đổi thực sự?

" Tiểu Bối, sao hôm nay mày lại đi cùng Nhã Kì thế? " - Đồng An hỏi khi thấy Diệp Bối Bối đã đi tới gần cô.

Diệp Bối Bối ngồi xuống bên cạnh Đồng An rồi kể lại mọi chuyện.

" Ra vậy " - Đồng An chỉ lạnh nhạt buông lời rồi quay lại tiếp tục tập trung vào bài học. Một tuần nay tuy Đồng An vẫn đi bên cạnh nó nhưng thái độ đã thay đổi rất nhiều. Không còn cười đùa như trước, lạnh nhạt xa cách dù đã nhiều lần nó gặng hỏi nhưng cô vẫn chỉ trả lời một câu duy nhất " Có thay đổi gì sao? ". Mối quan hệ của hai người càng ngày càng trở nên xa cách. Diệp Bối Bối không thể hiểu được cô nữa rồi!

" Mày giận tao chuyện gì phải không? " - Diệp Bối Bối nhìn sang Đồng An nghiêm túc nói.

" Không có gì! Học bài đi. Tao ra ngoài một lát. " - Đồng An nói rồi gập cuốn sách lại, bước ra khỏi bàn rồi đi một mạch ra bên ngoài mà không nhìn lại.

" Mày... "

Diệp Bối Bối thở dài, nó cũng không biết phải làm thế nào để Đồng An nói ra những gì trong lòng, hơn một tuần nay, cô đã cứng đầu im tiếng còn Diệp Bối Bối hoàn toàn không hiểu điều gì biến cô thành ra như vậy!

***

Sân thượng tòa nhà A.

" Nhã Kì, cô nói đi, ngoài mặt cô nói hận Diệp Bối Bối vì tư thù cá nhân, sau lưng tôi cô lại đi làm thân với cô ta? " - Khổng Nguyệt San có chút tức giận nói.

" Cô nhìn thấy rồi sao? " - Đinh Nhã Kì nhếch mép - " Muốn làm việc lớn phải biết nhẫn nhịn! "

Đinh Nhã Kì quay người ra bên ngoài, đút tay vào túi áo nhìn bầu trời.

" Tôi và Diệp Bối Bối sẽ không bao giờ chung đường được, nếu có cô ta thì không có Đinh Nhã Kì! Cô cứ chuẩn bị đi, tôi sẽ nhanh chóng phản công thôi, từ từ khiến cô ta bị dày vò, đau khổ đến không thể thở nổi! " - Đinh Nhã Kì nở một nụ cười nguy hiểm.

" Nói vậy, cô đã có cách gì rồi sao? " - Khổng Nguyệt San bước vội lên phía trên nhìn Đinh Nhã Kì khó hiểu.

" Tới lúc đó cô sẽ hiểu " - Đinh Nhã Kì nói với giọng điệu tự tin. - " Tôi có hẹn một người đến đây nữa, cô có muốn đợi không? "

" Một người nữa? Ai? " - Khổng Nguyệt San khó hiểu nói.

" Cậu ta sắp tới rồi " - Đinh Nhã Kì chờ đợi nói

" Tôi tới rồi " - Đồng An bước hẳn lên về phía Đinh Nhã Kì nói, Đinh Nhã Kì cong môi, gương mặt có gì đó rất hài lòng, quay lại nhìn Đồng An:

" Tôi tưởng cậu sẽ thay đổi ý định chứ? "

" Cậu ta không phải là bạn thân của Diệp Bối Bối sao? " - Khổng Nguyệt San có chút hoang mang nói nhỏ vào tai Đinh Nhã Kì.

" Đúng vậy! Nhưng đó là câu chuyện của ngày hôm qua rồi " - Đinh Nhã Kì nhếch mép nói nhỏ rồi nhìn Đồng An - " Nếu đã quyết định rồi thì cô phải cho tôi biết thành ý của mình chứ? "

" Tôi muốn khiến Diệp Bối Bối phải sống trong sự đau khổ... " - Đồng An cay nghiệt nói - " Cô ta bị dị ứng với các chất có cồn, chỉ cần nếm thử bất cứ món ăn liên quan đến các chất có cồn sẽ khiến cả người nổi mận đỏ. Đặc biệt, có một lần, vào năm Diệp Bối Bối còn học trung học, cô ta vô tình ăn phải món gà hầm rượu vang khiến cô ta nóng bừng mặt mày...đến mức tự lột áo mình ra... "

" Thú vị vậy sao? " - Đinh Nhã Kì bật cười thành tiếng.

" Hừ. Một người con gái như cô ta, có gì đáng thú vị chứ? Thật là ghê tởm " - Khổng Nguyệt San cao giọng nói.

" Cô ngây thơ thật! Cô nghĩ xem, nếu Diệp Bối Bối làm như thế trước bao nhiêu người thì liệu cô ta có xấu hổ đến chết không? Có còn xứng với Tiểu Vũ của cô không? " - Đinh Nhã Kì cong môi khoanh tay trước ngực nhìn Khổng Nguyệt San.

" Ý cô là...? " - Khổng Nguyệt San ngu ngơ hỏi lại.

" Là khiến Diệp Bối Bối mất mặt trước đám đông, Khổng tiểu thư à, chắc cô không cần chúng tôi phải nói rõ ra chứ? " - Đồng An lạnh nhạt nói.

" Các cô... các cô muốn... Á, các cô dám làm vậy sao? " - Khổng Nguyệt San ấp úng nói, gương mặt cô đã có chút xanh tái khi ngờ ngợ hiểu ra ý của hai người.

" Cũng gần ngày lễ thành lập 75 năm trường đại học quốc tế Trang Kính, về phần bữa tiệc tôi sẽ lo " - Đinh Nhã Kì cười nhẹ, dù sao nhà cô mấy năm lại đây cũng góp không ít vốn vào xây dựng ngôi trường này, sắp xếp đầu bếp và món ăn theo ý muốn của cô cũng không phải là chuyện quá khó - " Còn lại giao cho cô, Đồng An "

" Nếu trước đám đông cô ta bị bẽ mặt, nhất định Tiểu Vũ sẽ không cần cô ta nữa... đúng rồi, hôm đó bác gái nhất định sẽ được mời tới, nếu chứng kiến cảnh tượng ấy, dù Tiểu Vũ có muốn thì cô ta cũng không có cơ hội bước chân vào Triệu Thị " - Khổng Nguyệt San nhanh chóng lấy lại tinh thần, vui mừng nói nhưng nét mặt cô vẫn còn chưa hết tái khi nghĩ đến chuyện đó. Khổng Nguyệt San luôn được bảo bọc, được chiều chuộng vì vậy tuy ngang bướng nhưng cũng là người được giáo dục tốt vì vậy khi phải hãm hại người khác, cô cảm thấy sợ hãi!

" Thôi được rồi, về đi, tránh để người khác nghi ngờ! Lần sau tốt nhất cũng không nên gặp nhau ở trường " - Đinh Nhã Kì thận trọng nói.

Khổng Nguyệt San cùng Đồng An gật nhẹ đầu rồi cả ba cùng rẽ lối ra về. Khổng Nguyệt San rẽ qua dãy trường khác vì cô học về âm nhạc, không phải là về kinh tế. Còn Đồng An thì đi xuống cawnteen mua nước còn Đinh Nhã Kì thì quay về lớp trước để tránh gây sự chú ý của mọi người xung quanh!

Cả ba vừa rời đi, một đám người từ một chỗ khuất ở trên sân thượng ra. Cô gái cầm đầy nhếch môi nhìn về hướng xa xa, khẽ nói:

" Cao Viễn Minh, cuối cùng tôi cũng có thể thực hiện lời hứa với anh rồi... "
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện