Ian trở nên căng thẳng. Nghe câu anh vừa tuyên bố, Meg há hốc miệng, rồi lắp bắp như thể không thốt lên nổi lời nào nguyên vẹn. Cô chỉ ú ớ vài tiếng rồi im lặng hẳn.

“Meg, anh xin lỗi”. Anh vuốt ve lên cánh tay cô, giờ đã nổi hết da gà, “Anh không thể đẩy em vào nguy hiểm được. Anh vừa tìm lại được em, nên sẽ không để mất mẹ của Travis đâu”.

Cô nằm xuống ngay cạnh anh, vùi người vào dưới lớp chăn, “Travis cũng cần có anh mà”.

“Với nó, anh chưa quan trọng bằng em”.

“Thôi”. Cô lăn sang một bên, áp tay lên ngực Ian, “Đừng phủ nhận việc anh đã làm cha nữa, Ian. Với Travis và cả em, anh chưa bao giờ không quan trọng cả”.

Ian níu cổ tay Meg, áp bàn tay cô vào lồng ngực mình đang đập thình thịch. Anh cứ nghĩ cô sẽ nổi giận vì anh vừa ra lệnh, vừa chỉ đạo cho cô phải làm gì. Nhưng Meg lại đang cố làm anh hiểu anh có ý nghĩa thế nào với Travis. Từ khi làm mẹ, cô đã trưởng thành lên nhiều.

“Thế còn việc làm bố đã đem lại cho anh điều gì?”

“Anh tưởng..”. Anh siết mạnh tay cô hơn, “Anh tưởng em sẽ giận vì bị anh bắt phải ở nhà”.

Cô nhún vai rồi tựa đầu lên vai anh, “Em hiểu anh làm vậy vì muốn bảo vệ em. Em hiểu mà”.

Anh nắm tay cô rồi đặt lên đó một nụ hôn, “Anh muốn thú nhận chuyện này”.

“Hả?” Đôi môi ấm áp của Meg động đậy trên da Ian.

“Vì biết trước anh không thể để em đi cùng, nên anh đã làm chuyện đó. Có lẽ thú nhận việc này trên giường sẽ dễ hơn là ngồi đối diện nhau mà nói chuyện”. Anh nín thở, chờ cơn giận của cô ập tới.

Meg cười khúc khích, âm thanh giòn tan trên cánh tay Ian, rồi nằm ngửa ra, ho sặc sụa.

Anh nhíu mày lại, cũng cười theo, “Sao? Em biết rồi à? Hay chưa biết? Em không nhận ra anh đã cố khơi gợi cho em làm chuyện đó hay sao?”

“Thế mà em lại tưởng anh không cưỡng lại nổi sức hút của em cơ đấy”. Cô đưa hai tay lên đầu, vuốt tóc.

“Hả?” Động tác của Meg làm Ian phải chú ý tới mái tóc màu vàng cam óng ả kia, thế rồi anh lại quặn lên vì ham muốn. Thảo nào Ian không thể theo kịp câu chuyện của cô được.

“Tối nay em cũng định làm vậy. Em nhận ra là nếu quyến rũ được anh, em có thể làm anh quên..”.

“Quên gì?” Lớp chăn tuột xuống, để lộ một bên ngực tròn trịa, làm Ian không kiềm chế nổi.

Cô nhắm nghiền mắt, “Quên chuyện em đã lừa dối anh. Quên chuyện em đã sai lầm khi không kể cho anh biết về Travis”.

Ian lấy một tay giữ cổ tay Meg, níu chúng lên phía đầu giường, miệng anh áp lên miệng cô, “Meg, anh đã tha thứ cho em rồi. Nếu không, làm sao có thể yêu em cả đời được?”

Đôi mắt to tròn của cô ngấn nước, đôi môi run rẩy. Xem ra ít nhất anh cũng nói đúng được một lần. Anh không muốn phá vỡ nó, không muốn nói thêm gì nữa. Anh kề môi, hôn Meg một nụ hôn thật dài và say đắm, còn cô khẽ thở dài và tan chảy dưới cơ thể anh.

Có thể Ian chưa học được cách làm bố nhưng vẫn biết cách làm chồng.

Sáng hôm sau, Ian gọi điện cho Buzz, lúc này đã sẵn sàng lên máy bay. Anh biết có thể trông cậy vào người bạn cũ, cũng như Jack biết có thể dựa vào anh em ở Prospero.

Anh đút điện thoại vào túi, thong thả vào bếp, rồi xoa lên đầu Travis.

Travis hét lên, “Nào” rồi đập vào tay anh.

Ian cúi xuống, gí mũi vào mũi con trai, “Tưởng con ngủ đẫy thế rồi thì phải tươi tỉnh hơn chứ hả?”

Meg bật cười, đặt đĩa trứng chưng lên bàn, “Anh đói chưa?”

“Lúc nào anh chẳng đói”. Ian chẳng nịnh vợ, nhưng mỗi câu nói hay đụng chạm đều khiến gò má Meg đỏ lựng lên.

Cô xoa hai tay rồi chống lên hông, “Hôm nay anh đi lúc mấy giờ?”

“Lúc nào Buzz đến là đi luôn. Chiều nay bọn anh phải sẵn sàng rồi”.

“Hy vọng lúc anh trèo lên gờ đá đó, chiếc vali vẫn còn”.

Ian xiên một miếng trứng, “Cũng chưa biết nó có ở đó thật không, mà nếu có thật thì người của Farouk vẫn chưa sờ tới được. Thể nào sáng nay anh cũng đi bộ ra đó rồi để mắt tới mỏm đá ấy luôn”.

“Được đấy”. Cô lấy khăn ướt lau miệng cho Travis rồi tháo cái đĩa ăn ra khỏi ghế ngồi của nó, “Nếu anh cần dụng cụ gì, cứ bảo em. Hôm nay em cũng đến công ty Núi Rocky để làm nốt phần giấy tờ tài liệu hôm qua chưa đụng đến. Cả tuần này sẽ hoãn hết các chuyến đi nên công việc sẽ rất chậm. Chắc hôm nay chỉ có Richard đến văn phòng thôi”.

“Nhớ ở cạnh Richard và đừng tự đi một mình đấy nhé. Em có định hỏi thăm tình hình Matt không?”

“Có chứ, giờ này có lẽ bạn gái anh ấy về rồi. Em sẽ gọi điện cho cô ấy”. Cô bế Travis ra khỏi ghế rồi xốc nó trên hông, “Con xong chưa?”

Travis gật đầu rồi giơ hai tay với Ian, lúc đó đang chớm đứng dậy, “Anh có... có phải nó...?”

“Nó đòi anh bế đấy. Sáng nay thấy anh ở đây, nó thích lắm, chứ không bị sốc gì đâu”. Cô nháy mắt, ra điều đã biết tại sao sáng hôm trước anh lại chuồn ra khỏi phòng ngủ của cô.

Ian luống cuống đứng lên, suýt nữa hất đổ chiếc ghế ngồi. Anh đưa tay qua bàn, Travis cũng rướn người ra chỗ anh. Ian đỡ lấy thằng bé từ tay Meg, Travis tựa đầu lên vai anh. Ian hít lấy mùi dầu gội trẻ con và đôi tay dinh dính của con, ôm chặt cơ thể mềm mại của nó vào lòng.

Travis cựa quậy, cộc đầu vào cằm Ian, cọ tóc vào lớp râu trên đó. Travis ngửa người ra sau rồi khép, mở bàn tay.

“Chào tạm biệt đấy”. Meg khoác ba lô của Travis lén vai, “Con nói ‘Chào bố’ đi?”

Travis cao giọng nhắc lại, “Chào bố”, làm Ian nghẹn lại. Anh đặt Travis vào tay cô.

Cô hôn lên môi anh rồi thì thào, “Anh giỏi lắm”.

Anh mở cửa cho cô, “Lúc nào Buzz tới, anh sẽ gọi cho em. Xong việc anh sẽ gọi lại lần nữa. Còn giờ em phải ở yên trong văn phòng hoặc trong nhà nhé”.

“Vâng, thưa sếp”. Cô rướn người tới, đưa một tay ôm mặt anh, “Còn anh cũng phải cẩn thận nhé. Em sẽ cho điện thoại của anh”.

Meg vừa ra xe, vừa chỉ lên bầu trời xám xịt, “Hôm nay sẽ có tuyết đấy”.

Ian xoa lên cái cằm chưa cạo, nhìn Meg lái xe đi. Còn anh sẽ trở về khách sạn để chuẩn bị cho cuộc leo núi, bới tung vách đá đó lên. Xong xuôi, Ian sẽ xử lý phần khó khăn nhất - đó là lại lần nữa làm chồng, lần này phải làm thật tốt, cùng gánh vác trách nhiệm làm cha.

*

* *

Lúc Meg đến nhà trẻ Eloise, chị đang chạy quanh phòng thu gom đồ chơi và các khối xếp hình.

Cô con gái Felicia nhìn Meg rồi đảo mắt, “Lúc nào có vị phụ huynh đầy triến vọng ghé qua, mẹ em cũng như vậy đấy”. Nói rồi, Felicia chống hai tay lên cằm, “Mẹ ơi đằng nào bọn trẻ con chẳng bày bừa ra đó, mà nếu cặp vợ chồng hôm qua cứ như vậy, chắc họ sẽ chẳng để ý đâu”.

Meg cười, thấy vui vì Travis chuẩn bị có bạn chơi cùng, hy vọng là một cô bé nói nhiều. Cô vẫy chào Travis rồi lái xe tới văn phòng Núi Rocky.

Thấy cô bước vào phòng, Richard đang đọc tạp chí leo núi bỗng ngẩng lên, rồi lại vùi đầu vào sau trang giấy, “Ôi! Giật cả mình. Tôi tưởng cô là khách hàng tới than phiền chứ”.

“Thời điểm này hoãn các chuyến leo núi được rồi”. Meg hất ngón cái ra phía sau, “Chắc hôm nay sẽ có tuyết đấy”.

“Tuyết sớm thì ngành trượt tuyết phát tài rồi”.

“Anh có thứ tự ưu tiên rõ ràng quá”. Cô mắc chiếc ba lô lên cái móc gần cửa, “Có tin gì về Matt không?”

“Không, nhưng Ali về rồi. Chắc hỏi cô ấy sẽ được nhiều hơn là cảnh sát trưởng Cahill”.

Meg thở dài rồi ngồi xuống bàn. Trong khi Richard lật các trang tạp chí, Meg khởi động máy tính rồi xử lý tiền hoàn trả khách hàng.

*

* *

Một giờ sau, điện thoại văn phòng reo. Sau khi chuông đổ năm lần, Richard không thể mặc kệ được nữa, đành nhấc máy, “Vâng, chờ chút ạ”. Anh gác máy qua một bên, “Điện của cô, Ian Dempsey gọi, tôi ra đi bộ chút đây. Ở trong này cuồng chân cuồng tay lắm”.

Lúc Richard thả ống nghe lên bàn, Meg nhìn đồng hồ ở màn hình máy tính. Buzz không thể bay tới đây nhanh vậy được. Có lẽ trong lúc điều tra, Ian đã thấy gì chăng, nhưng lẽ ra anh phải ở lại trước khi đi đâu chứ.

“Ian? Sao rồi anh?” Cô nuốt khan, cảm giác không mấy yên tâm.

“Không sao cả. Anh gọi vào máy di động, nhưng không thấy em trả lời. Buzz chưa tới nơi, nhưng anh muốn kể cho em tin này, anh vừa lấy được từ chỗ đại tá Scripps. May là ông gọi trước khi anh đi xuống thung lũng”.

Meg cầm chắc ống nghe trong tay, “Cái gì thế?”

“Có lẽ Hans Bimbacher đã hành động không đúng lúc, hay định lừa không đúng người. Hóa ra cảnh sát ở Phoenix và Albuquerque đã tóm anh ta vì tội lừa đảo. Lẽ ra tay này phải bị trục xuất khỏi Mỹ, nhưng không ai thực thi nên hắn vẫn lách được luật”.

“Biết vậy là tốt rồi”. Meg run rẩy thở hắt ra, rồi đi tới chỗ treo ba lô để lấy điện thoại di động, “Thế thì có liên quan gì tới cái chết của anh ta?”

“Ai biết được? Có thể anh ta nhìn thấy gì đó, tưởng nhầm vớ được món bở, nhưng lại không biết mình đang đối đầu với ai”.

“Em cũng thấy hơi tiếc cho anh ta”. Cô thả chiếc điện thoại di động lên mặt bàn rồi ngồi lại trên ghế.

“Ừ, nhưng còn nữa đây”.

Ngón tay Meg đang gõ trên mặt bàn chợt sững lại, “Còn nữa kia à?”

“Cảnh sát ở Colorado phát hiện một cặp vợ chồng bị sát hại trong phòng khách sạn”.

Meg thốt lên, tóm chặt lấy cạnh bàn, các ngón tay đẫm mồ hôi. Tim cô đập thình thịch, một cảm giác đau đớn nhói qua người, “Thế... thế là sao?”

“Nghĩa là các vị khách du lịch của chúng ta đều giả mạo cả”.

Meg chờ đợi, cổ họng khô ran, không thốt ra nổi câu nào.

“Meg, em còn ở đó không?”

Cô kêu lên một tiếng, nửa rên rỉ, nửa thút thít.

“Tên của cặp vợ chồng đó là Russ và Jeanine Taylor. Em có nhớ cặp đôi trong đoàn không? Cặp vợ chồng đi nghỉ tuần trăng mật, vẫn còn quấn quýt với nhau ấy?”

“Ừ”.

“Meg, chính là bọn chúng. Chúng giết Kayla rồi tới Bimbacher. Nhưng trước đó đã kịp ra tay với Russ và Jeanine Taylor để mạo danh họ, tham gia vào chuyến đi”.

Đôi vợ chồng mới cưới. Quấn quýt. Mặn nồng.

Meg như thấy đầu óc mụ mị đi. Cô không nói nổi một từ.

“Em có sao không? Anh biết tin này rất đột ngột. Chắc chúng cũng nảy ra ý tưởng giống anh và Kayla: làm thành một đôi để xóa bỏ nghi ngờ. Anh chỉ muốn biết chúng đang lẩn trốn ở đâu thôi. Có lẽ phải mất kha khá thời gian, cảnh sát Colorado Springs mới tìm ra thi thể của cặp vợ chồng nhà Taylor kia”.

Cô nuốt khan, rồi ấn tay vào thái dương, “Ian. Eloise kể với em có một cặp vợ chồng mới cưới tìm nhà trẻ cho con gái”.

“Ừ, thế thì sao?” Anh hít một hơi thật sâu, “Sao hả Meg? Có rất nhiều đôi vợ chồng đi tìm nhà trẻ mà”.

Giờ cả đầu lẫn đôi mắt của Meg ong lên, nhức nhối khủng khiếp, “Eloise và con gái đều miêu tả đôi vợ chồng đó rất quấn quýt nhau, cứ như mới cưới chứ không phải là bố mẹ đi tìm nhà trẻ cho con. Anh thấy có gì quen không?”

Giọng Ian rào rạo trong máy, “Em gọi cho Eloise ngay đi. Dùng điện thoại di động ấy. Anh sẽ chờ ngay trên máy bàn”.

Nỗi sợ của Meg ngày càng tăng, giờ nặng trịch như tảng đá đè trong người. Cô chỉ mong Ian sẽ gạt đi những lo lắng của cô, bảo rằng đó chỉ là do cô cả nghĩ quá mà thôi. Nhưng xem chừng anh cũng sốt sắng. Anh cũng nhìn thấy khả năng đang choán hết suy nghĩ của Meg.

“Đợi em”. Cô đặt chiếc máy để bàn xuống rồi nhấc di động lên.

Chỉ ba hồi chuông, Eloise nhấc máy. Meg hít một hơi thật sâu, tự trấn an mình, “Chị Eloise à, Meg O’Reilly đây, Em gọi điện xem cháu Travis thế nào”.

“Travis đang ngủ trong phòng ở sau nhà, Meg ạ. Em có muốn nói chuyện với cháu không?”

“Thôi ạ, em thấy sáng nay cháu hơi sụt sịt mũi một chút. Cặp vợ chồng kia có tới xem nhà trẻ chưa ạ?”

Eloise khịt mũi, “Có tới. Nhưng không đem theo bé gái, mà họ cũng khó tính lắm, chỗ nào cũng soi một chút”.

“Họ đi rồi à?” Máu Meg vẫn đập dồn trong huyết quản, cô nhắm mắt để không bị cơn choáng váng đốn ngã.

“Họ mới đi được một lúc. Chị thấy cũng tốt, chị không ưa họ lắm”.

Meg áp một tay lên bụng rồi nhắm nghiền mắt, “Tên họ là gì nhỉ, chị Eloise?”

“Taylor, Russ và Jeanine”.

Bụng Meg sôi lên, cô phải nghiến chặt răng để kìm lại cảm giác buồn nôn đang trào lên trong người, còn ngực phập phồng. Meg run rẩy đặt tay lên ngực, “Eloise, chị xem Travis giùm em được không? Ngó cháu cho em một chút thôi ạ”.

“Được rồi, nhung sáng nay chị thấy nó không có vẻ gì ốm cả”.

Meg nghe thấy tiếng trẻ con kêu nhặng lên, cả giọng của những đứa trẻ khác nữa trong khi Eloise băng qua phòng chơi để sang phòng ngủ ở sau nhà. Căn phòng ngủ này có cửa bên dẫn ra đường đánh xe rải sỏi uốn cong qua mặt tiền ngôi nhà.

Eloise thì thào, “Nó đang nằm trong góc, đắp cái chăn nó thích nhất này”.

Meg vừa thả lưng ra sau ghế, định vớ lấy chiếc điện thoại bàn để báo tin lành cho Ian thì đột nhiên Eloise cuống quýt nói thêm, “Travis biến mất rồi”.

Cảm giác sợ hãi tràn khắp người Meg. Cô đứng bật dậy, nắm cả hai chiếc điện thoại trong tay, hét lên, “Eloise, chị nói thật không? Chị kiểm tra các giường khác xem”.

Chiếc ống nghe còn lại nóng rực trong tay Meg. Ở đầu dây bên kia, Ian đang hét một tràng câu hỏi. Cô không thể nói với anh rằng đứa con anh vừa nhận mặt đã bị bắt cóc.

Eloise nghẹn ngào, “Meg, chị không tìm thấy cháu đâu. Hay là cháu ra khỏi phòng ngủ rồi lang thang qua phòng khác”.

Meg thở đứt quãng. Hoặc là chính đôi vợ chồng Taylor kia đã bắt cóc nó rồi.

“Chị Eloise, làm ơn...”. Giọng Meg nhỏ dần khi “Russ Taylor” thong thả mở cửa văn phòng bước vào, súng chĩa thẳng vào cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện