Edit: Tiểu Vũ

Xem phim xong, hai người vốn định ăn xong bữa tối rồi mới về, ai ngờ vừa bước ra khỏi rạp chiếu phim thì điện thoại của Lục Tư Thành đã rung lên liên hồi, lúc Lục Tư Thành nhận cuộc gọi, Đồng Dao đứng bên cạnh còn có thể nghe thấy giọng nói oang oang của Tiểu Bàn ở đầu dây bên kia ——

[Alo? Thành ca? Hai người đi mua đồ rồi nhân tiện sang luôn Las Vegas kết hôn à? Có thể về được không vậy? Chiều này đội 2 xuống tầng 1 rồi, 8 giờ tối có trận đấu giao lưu với Hắc Diệu, Minh Thần bảo anh quay về xem chúng nó đấy!!!]

Lục Tư Thành nghe một hồi nhưng không trả lời, chỉ đơn giản nói câu “Đợi chút” rồi vô thức cúi đầu nhìn Đồng Dao, Đồng Dao nhún nhún vai tỏ vẻ: Vậy thì đành quay về thôi, chứ biết sao giờ? Đội 2 LOL của ZGDX là những thanh thiếu niên được chọn ra từ trại huấn luyện, đa số đều từ 15-19 tuổi, bình thường họ ngồi ở phòng tập tầng 2 để luyện tập, thi đấu giao lưu với các đội ở giải hạng hai và các đội trong Thành phố Liên Minh… Thành viên của đội 2 thật sự là một đám nhóc trẻ tuổi, thế nên cũng coi như đội dự bị cho ZGDX—– Những đứa trẻ này, đại đa số đều là những thành phần bất trị trong trường lớp, một khi lên cơn thì ai cũng không phục, thế nên cũng khó quản lý hơn các thành viên đội 1 nhiều… Minh Thần, Tiểu Bàn, Lão Miêu ngày trước cũng đi lên từ đội 2, trong đó Minh Thần là một tiền bối lão làng, vì thế lời nói của anh rất có phân lượng, cũng tất được bọn nhóc đó tôn kính; ngoài Minh Thần ra thì chỉ còn 1 người duy nhất khiến đám nhóc khó bảo này tin phục, đó chính là đội trưởng đội 1 Lục Tư Thành, lý đó thì rất đơn giản, bởi vì anh đủ mạnh, lúc tức giận thì còn dữ hơn cả giáo viên chủ nhiệm.

Thế nên Tiểu Thụy mới muốn Lục Tư Thành nhanh nhanh quay về để ổn định trận địa, tránh cho đám nhóc đó bị kích động rồi đập phá trụ sở.

“…” Lục Tử Thành hiển nhiên chẳng hề thích thú gì với việc phải trở về chăn dắt bầy khỉ, thế nên anh che điện thoại, nói với Đồng Dao, “Thật ra không về cũng được, đám khỉ con kia Minh Thần vẫn quản được.”

[Mẹ nó nhé, đội trưởng nhé, Bàn Gia tôi nghe thấy đấy! Anh tưởng anh đang đóng phim à, đừng cho rằng anh che điện thoại là em không nghe thấy anh nói gì nhé!]

Lục Tư Thành: “…”

Đồng Dao: “…”

Lục Tư Thành nghiêm túc cúp máy, cùng Đồng Dao đi lấy xe trở về trụ sợ, lúc lên trên xe, Đồng Dao thắt dây an toàn, suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Cảm giác cứ như đang yêu đương với đại minh tinh vậy, giấu giấu giếm giếm trốn fan, cơm tối còn chưa ăn đã lòng như lửa đốt đi về rồi.”

“Không vui sao?”

“Không có, ” Đồng Dao vội vã xua tay, “Lần sau lại đi, vẫn còn cơ hội mà.”

Người đàn ông ngồi trên ghế gái nghe thấy “lần sau” và “vẫn còn cơ hội” thì hai mắt sáng ngời, ngồi thẳng lưng lên một chút ánh mắt như lơ đãng lướt qua đôi môi của người đang ngồi ở bên cạnh, anh “ừm” một tiếng, khởi động xe rời khỏi bãi đỗ xe.



Sau khi về đến trụ sở, Đồng Dao thay giày ở cửa thì nhìn thấy ba người Tiểu Bàn, Lão K, Lão Miêu đang chen nhau ngồi trên ghế salon, Lão K và Lão Miêu mỗi người ôm một con mèo mà vuốt ve, Tiểu Bàn thì mặt đầy hâm mộ nhìn hai người họ…

Thành viên của đội 2 quả nhiên đã có mặt ở tầng 1, mọi người đều rất hưng phấn khi có cơ hội được xuống ngồi ở tầng 1, mấy đứa ngồi tại vị trí tương ứng cười cười nói nói, chỉ có ghế của Đồng Dao trống không: Bởi vì lúc trước tên lõi đời Lục Nhạc cứ nằng nặc đòi có chỗ ngồi ở tầng 1, và âm mưu đó của cậu ta đã thực hiện được rồi, vậy nên lúc này đây cậu ta đã có vị trí của mình ở tầng 1.

Vị trí của Lục Tư Thành ở bên cạnh Đồng Dao đã có người ngồi, ID trong game là Tham Lang, năm nay mới 15 tuổi, còn chưa đủ tuổi được thi đấu trong nước và quốc tế theo quy định của nhà nước, nhưng trong lúc tán phét chém gió với nhau Đồng Dao đã từng nghe đồng đội nhắc đến cậu ta: Tuổi còn nhỏ nhưng đã bộc lộ tài năng không nhỏ, là vị Carry trọng tâm của đội 2, lúc thi đấu luôn chủ động tấn công, vừa đủ ác vừa linh hoạt, rất có phong phạm của Lục Tư Thành năm đó.

Nhiều người gọi cậu ta là “Tiểu chessman”, họ cứ tưởng rằng đây là lời khen, nhưng Đồng Dao cảm thấy Tham Lang không hề thích cách gọi này—– Giống như Lục Tư Thành không cam lòng làm “Cái bóng” của Giáo Hoàng vậy.

“Tiểu Lang, buổi tối chuẩn bị chọn tướng nào để đấu với Hắc Diệu đó?”

Đồng Dao đi tới vị trí của mình rồi để túi xuống, ngẩng đầu chòa hỏi thằng nhóc đang ngồi trên ghế của Lục Tư Thành—– Cậu nhóc đang cầm cốc uống nước, không biết có phải vì Đồng Dao đột nhiên hỏi khiến cậu nhóc bị dọa hay không mà tay cậu đột nhiên run lên, nước đổ ra đầy người, cốc cũng suýt nữa rơi xuống đất vỡ tan…

May là Đồng Dao nhanh tay lẹ mắt cứu vớt kiếp sống của nó.

Đúng lúc này, hỗ trợ Phá Quân của đội 2 kêu lên “Tạo phòng xong rồi”, Tham Lang có chút chật vật đứng lên, nhanh chóng liếc mắt nhìn Đồng Dao, nhỏ giọng nói: “Chị Đồng Dao, chị thay em chọn tướng nhé?”

Đồng Dao phất tay một cái, ý bảo đi nhanh đi, thế là cậu nhóc xoay người mang theo một thân đầy nước chạy như bay… Lục Tư Thành cầm bảng ghi chép đi tới, dùng bút trong tay gõ gõ đầu ai đó đang ngồi trên ghế của anh: “Em ở đây táy máy cái gì đấy? Tiểu quỷ Tham Lang kia đâu rồi?”

“Bị đổ nước, em thay cậu nhóc chọn tướng, ” Đồng Dao click click chuột, không quay đầu nhìn đội trưởng của mình mà hỏi đường trên của đội 2 ngồi bên cạnh, “Tiểu Lang có nói nó muốn dùng tướng nào cho tối nay không?”

Cô vừa mới nói xong thì nghe thấy người phía sau dùng giọng nói chỉ đủ cho cô nghe được mà lầm bầm “Tiểu Lang cơ”, sau đó còn khịt mũi khinh thường.

Cô quay đầu lại, nghiêm túc nhìn người đàn ông mặt liệt 3 giây.

Đồng Dao: “Đừng có đứng phía sau em nữa, anh cản hết ánh sáng rồi.”

Lục Tư Thành: “…”

Ba người còn lại của đội 2 nhìn Đồng Dao bằng ánh mắt hâm mộ, đi rừng đội 2 A Nguyệt rướn dài cổ qua hỏi Lục Nhạc: “Ê, A Luật, người của đội một ai cũng dám nói chuyện với Thành ca như vậy hả?”

Con ngươi của Lục Nhạc đảo một vòng: “Cậu nhìn đám người Bàn ca của cậu đi, có ai ăn nói kiểu chán sống như smiling vậy không?”

A Nguyệt lắc lắc đầu, Lục Nhạc cười lạnh một tiếng, tiện tay chọn Ekko cho mình… Đường giữa chọn xong thì đến lượt AD chọn tướng, Đồng Dao liếc mắt nhìn thấy đội hình bên mình đã khóa Alistar, lúc cấm tướng thì đã cấm gần hết tướng AD của phiên bản rồi, thế nên cao giọng hỏi một câu “Tiểu Lang có thể chơi Kalista không”, rồi đang định lấy giúp cậu ta, thì vào lúc này, giọng nói hoảng hốt của Tiểu Lang truyền đến từ phía sau: “Đừng lấy Kalista!”

Tay Đồng Dao đang chuẩn bị khóa tướng này liền khựng lại, cô và Lục Tư Thành cùng quay đầu lại nhìn cậu nhóc đang hốt hoảng chạy ra từ nhà vệ sinh——

“Lấy Jinx đi ạ.” mặt cậu ta hơi đỏ lên, “Gần đây em có luyện Jinx.”

Đồng Dao “À” một tiếng, Lục Tư Thành trầm mặc, cũng không mở miệng ngăn cản, Đồng Dao thay cậu nhóc khóa Jinx liền đứng dậy nhường vị trí cho cậu ta, Tham Lang nhỏ giọng nói cảm ơn rồi ngồi xuống vị trí của mình.

Lúc này, BAN&PICK cũng kết thúc.

Trận đấu giao lưu giữa đội 2 của ZGDX và Hắc Diệu bắt đầu—-

Thật ra trong mùa giải này, đội 2 của ZGDX là một trong những đội mạnh của LSPL (giải chuyên nghiệp hạng hai), đường giữa của đội là người mới chưa đủ kinh nghiệm nên CLB đã đưa Lục Nhạc vào để đảm bảo thực lực của đội. Không dám nói có thể thắng hết các đội mạnh của LSPL, nhưng một đội yếu như Hắc Diệu thì cơ hội thắng là rất lớn—– Thế nên trước khi trận đấu bắt đầu, mọi người đều rất tự tin có thể giành chiến thắng trong trận này, thế nhưng không ngờ rằng, kết quả lại chẳng như mong đợi…

Ba người Đồng Dao, Minh Thần và Lục Tư Thành đứng ở phía sau quan sát thành viên đội 2, phát hiện ra rằng ngoại trừ Lục Nhạc giữ vững được phong độ ép đối phương vào trụ không thể thoát ra, thì màn biểu diễn ở đường dưới thật sự quá tệ!

“Lùi về, lùi về, không nhìn thấy hỗ trợ cầm theo cái gì kia à? Quang phạm vi sông không cắm một mắt nào mà còn dám chạy lên cao như thế hả, thích chờ bị tóm sao? Vừa rồi chỉ cần đi rừng của đối phương nhảy ra là 2 đứa chết liền, muốn dâng một lúc 2 mạng làm đại lễ nhập trận phải không?”

“Vừa nãy mà cùng xông lên đi đã có thể giết chết đối phương rồi, sao không phối hợp với hỗ trợ?”

“Lọt lính.”

“Lại lọt nữa.”

“Mở bảng số liệu ra, nhìn xem mình kém đối phương bao nhiêu rồi?”

“Lên trước một chút đi, mới nói một câu đã sợ thế rồi, sợ như thế thì còn bảo Phá Quân lấy Alistar làm gì, bảo nó lấy Soraka thêm máu cho cậu có phải hơn không?”

Trong trụ sở lúc này, ngoại trừ tiếng Phá Quân đang chỉ huy đội thì chỉ còn lại tiếng của Lục Tư Thanh—– Vừa lạnh lùng vừa kịch liệt mà chất vấn, giọng nói này đã thành công khiến tất cả mọi người trong trụ sở bao gồm cả hai con mèo quay sang nhìn Tham Lang với ánh mắt cảm thông.

Là người phải chịu đựng ánh mắt lạnh như băng của Lục Tư Thành lúc này, Tham Lang đang bị AD của Hắc Diệu ép vào trụ, chỉ có thể farm lính quanh khu vực trụ, dường như các tính toán của cậu ta đối với lực sát thương của Jinx chẳng hề chuẩn tí nào, thường xuyên để lọt lính…

Đồng Dao kéo kéo tay áo của Lục Tư Thành——- Anh hơi cúi xuống nghiêng người sang phía cô, nhưng mắt thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của Tham Lang.

Đồng Dao: “Anh dữ đến mức người ta quên cách farm lính luôn kìa.”

Lục Tư Thành im lặng một chút, rồi dùng âm lượng đủ để tất cả mọi người trong trụ sở có thể nghe thấy: “Suốt nửa tháng nay dù là rank hay là đấu tập thì cậu ta đều chưa bao giờ chơi Jinx, không biết dùng mà còn chém gió gần đây có luyện, thể hiện thế cho ai xem?”

Động tác farm lính của Tham Lang hơi khựng lại, tiếng con chuột đập xuống bàn vang lên.

Đồng Dao cứng đờ người thả ống tay áo của Lục Tư Thành ra.

Lục Tư Thành: “Chỉ là một trận giao hữu, thắng thua không là gì hết đúng không? Demacia Cup cũng định cho đồng đội mấy màn kinh kỉ như thế này hả?”

Cả người Tham Lang cứng đờ, sau đó thoáng thả lỏng, không nói lời nào farm nốt chỗ lính rồi bay về nhà.

Đồng Dao lùi về phía sau 3 bước.

Sau đó nhanh như chớp mà lủi về ghế salon, lạnh run người ngồi bên cạnh Tiểu Bàn: “Mẹ nó, hãi vl, sao đội trưởng lại dữ như cọp vậy?”

“… … … … Đội trưởng vẫn luôn dữ như thế, ” Tiểu Bàn liếc mắt nhìn Đồng Dao, “Tối hôm qua vì nhờ anh ấy kéo hạng mà Bàn gia anh đã phải chơi Brad cả đêm, em tưởng tượng thử đi, là chơi Brad cả đêm đấy.”

Tiểu Bàn chơi Brad rất tệ, chiêu lớn luôn ném không chuẩn, hoặc là ném vào không khí hoặc là không hạ được đối phương khi họ chỉ còn chút máu tàn, thao tác tệ đến mức nhìn người xem như bị mù luôn——-

Thế nên mỗi khi muốn lên hạng thì dù có bị đánh chết Tiểu Bàn cũng không bao giờ lấy tướng này…

Tiểu Bàn: “Nếu không phải còn có Thành ca kéo thắng, nếu không phải acc của anh là acc Riot tạo cho tuyển thủ chuyên nghiệp, thì chắc chắn tối qua anh đã bị report nick không biết bao nhiêu lần vì tội ‘năng lực và rank không tương xứng’ rồi có khi bay luôn nick chứ chẳng chơi.”

Đồng Dao: “…”

Tiểu Bàn: “Bây giờ có phải em đang cảm thấy bản thân mình rất may mắn khi không bị Thành ca xử tử mỗi lần em cướp Buff đỏ của anh ấy không? Giống như là em được ai đó rất cưng chiều, rồi còn có Phật quang hộ thể, bàng tay vàng các loại?”

Đồng Dao: “… … … Anh im đi, không phải em cũng bị nhốt vào phòng tối để nghe các lớp giáo dục tố chất à.”

Tiểu Bàn: “Tóm lại thì đội trưởng cũng vì muốn tốt cho chúng ta thôi, chắc em cũng biết, Tiểu Lang ấy, chỉ vì Kalista là tướng làm nên thương hiệu của đội trưởng nên nó cố hết sức né tướng này ra, như vậy là không ổn, đội hình vừa rồi lấy Kalista là vô cùng thích hợp, khi thi đấu, những thứ khác không quan trọng, thắng là quan trọng nhất.”

Đồng Dao im lặng gật gật đầu.



Cuối cùng.

Trận đấu giao hữu bởi vì đường dưới thi đấu không tốt nên đã thua Hắc Diệu, mọi người ai nấy đều tỏ ra vẻ ủ rũ chán chường—— Bọn họ hiểu rõ Hắc Diệu tại LSPL về cơ bản có thể xem là cơm đã dọn sẵn chỉ việc ăn, chọn đấu giao hữu với Hắc Diệu cũng là để đội 2 bọn họ có thêm tự tin.

Nhưng cuối cùng lại để thua mất.

Ngay khi trận đấu kết thúc, các thành viên đội 1 lần lượt đứng sau vị trí tương ứng của mình, dựa vào số liệu sau trận đấu mà phân tích cho người của đội 2 biết những chỗ nào chưa được——

Thế nhưng Tham Lang không đợi Lục Tư Thành tiến lên nói gì đã đứng dậy đi ra khỏi trụ sở… Lục Tư Thành bỏ bảng ghi chép chằng chịt chữ xuống, liếc mắt nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, không nói gì, chỉ hơi hơi cau mày.

Đồng Dao tiến lên nhìn xem, phát hiện ra trong bảng ghi chép chằng chịt chữ đó, tất cả đều là lỗi sai của Tham Lang trong trận vừa rồi và cách xử lý cho các tình huống đó—–

x phút x giây, phán đoán sai vị trí, lúc này nên đi sang xxx thì mới có thể tránh được chiêu của địch, không phải làm người chết đầu tiên;

x phút x giây, tính toán lực sát thương sai lầm, lúc này tướng cấp sáu, sát thương ban đầu của Jinx là xxx, trang bị trên người là xx, trong tình huống xxx sát thương của kỹ năng Q ứng với xxx;

x phút x giây, lọt lính, chưa thành thạo các thương tổn tướng có thể gây ra, nên tăng cường luyện tập farm lính;

x phút x giây, lúc này đường trên đối phương đã dịch chuyển tới, hỗ trợ phía sau phát hiện có mắt cắm ở đó mà vẫn đẩy lên, khinh địch;

x phút x giây…

Đồng Dao nhìn một lượt, cả một trang dài toàn chữ với chữ, có lẽ là vì đội trưởng đại nhân nổi nóng thế nên lúc đầu nét chữ cứ như rồng bay phượng múa, về sau không đủ chỗ để viết, chữ càng lúc càng nhỏ càng lúc càng viết rõ đàng hoàng, cuối cùng thì thành chữ Khải bé tí xíu…

Đồng Dao: “…”

Hơn nữa nội dung ghi chép càng về sau càng chi tiết… Nhìn quá như kiểu hận không thể đá người cướp chuột lên thay.

… … … … Đây, đúng là bảo mẫu rồi còn gì!

Khi Đồng Dao còn đang cảm khái trong lòng, bảng ghi chép trong tay bị người ở phía sau lấy đi, cô “Ơ” một tiếng quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt màu nâu đang không ra lộ cảm xúc gì.

“…” Đồng Dao chớp chớp mắt, “Gì thế?”

Lục Tư Thành tỏ ra xoắn xuýt—— Cơ mà nó chỉ xảy ra trong đúng 1 giây, 1 giây sau anh lại quay về với khuôn mặt liệt, ra lệnh: “Em ra gọi nó vào đây.”

Đồng Dao: “Dạ?”

Lục Tư Thành: “Tham Lang.”

Đồng Dao: “… Tại anh dữ quá nên người ta mới bỏ đi mà.”

Lục Tư Thành làm như không nghe thấy gì hết, tự lảm nhảm một mình: “Chưa tổng kết mà nó chạy đi đâu? Nó có định nghe không, có muốn nghe không, không nghe lŕ anh ném bảng ghi chép nŕy đi đấy.”

“…” Đồng Dao nhìn chằm chằm người đàn ông hồi lâu, nghiến răng nhả ra một câu, “Sĩ diện cái gì, ngạo kiều cái gì, sỉ nhục người ta cho đă vŕo rồi giờ lại bắt em đi chùi mông.”

“Không hiểu em đang nói gì, ” Lục Tư Thành rất chính trực nói, “Dù sao Lục Nhạc cũng không muốn nghe em tổng kết, em đi gọi Tham Lang vào đây, không phải em là chị nó à, nó sẽ nghe lời em.”

Đồng Dao quay đầu nhìn hướng Tham Lang rời đi, rồi quay đầu làm mặt quỷ với Lục Tư Thành, đạp dép vội vàng đuổi theo.

Tiểu Vũ có lời muốn nói: Cuối mỗi chương thường có lời tác giả muốn nhắn nhủ đến mọi người, thường là tặng hồng bao, mấy giờ ra chuyện, ra mấy chương, hoặc có khi giải thích một số về truyện, như kiểu tình tiết nào là tác giả lấy từ thực tế vào cái nào là không phải. Truyện này được viết năm 2016, lúc đó Trung Quốc chưa có đội nào vô địch thế giới về LOL hết, và tác giả đã kết cho truyện này là ZGDX giành được quán quân =)). Năm 2018 thì TQ đã có 1 cúp vô địch thế giới rồi, nhưng ko phải đội 5 người Trung mà là có thêm người Hàn nữa.

Mấy chương đầu mình có edit mấy lời đó của tác giả, nhưng cảm thấy có vài thứ không cần thiết nên mình ko edit nữa mà sẽ tổng hợp rồi giải thích cho mọi người luôn 1 thể.

Hôm nay đến chương có đội 2, sợ mn ko hiểu nên giải thích nè: mỗi chiến đội thì thường sẽ có 2 đội, 1 đội đấu chính đấu giải lớn, còn đội kia là đội trẻ đội dự bị. 2 đội cùng ở trong 1 trụ sở, đội tầng trên đội tầng dưới, trên thực tế thì 2 đội cũng ko trao đổi gì nhiều với nhau đâu nên 100 chương trước tác giả cũng ko nói đến đội 2. Đội 2 trong truyện này ở trên tầng 2, đối diện với 3 phòng ngủ của các thành viên chính thức. À, còn đội 2 ngủ đâu mình không biết nữa, để edit tiếp xem có thấy tác giả nhắc đến không =)))

Đó, tạm hiểu thế nhé =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện