Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Sáng hôm sau.

Trước khi đến lớp, Diệp Oản Oản về ký túc xá trước.

Cô chưa kịp lấy chìa khóa, cửa đã được người bên trong mở ra: "Oản Oản, cậu về rồi!"

Giang Yên Nhiên vui vẻ đứng trước cửa, đoán chừng là nghe được tiếng bước chân của cô.

Đã quen sống một mình, đột nhiên lại có người mở cửa, cảm giác này khiến Diệp Oản Oản sửng sốt trong chốc lát.

"Ừ, nhanh nói cho tớ biết, tối qua hai người đã làm gì?" Diệp Oản Oản vội vã muốn hóng chuyện.

Giang Yên Nhiên chần chừ một chút, đáp: "Tớ nói cho Sở Phong sự thật."

Diệp Oản Oản sửng sốt: "Hả? Cậu nói cho Sở Phong biết cái gì?"

"Tớ nói với cậu ấy, hẹn cậu ấy ra ngoài là chủ ý của cậu, mà tớ ngay từ đầu đã muốn dùng cậu ấy để chọc Tống Tử Hàng giận, tớ không muốn lợi dụng cậu ấy cho nên đã nói cho cậu ấy biết. Lấy trạng thái hiện tại của tớ, quả thật không có cách nào lập tức cùng người khác nói chuyện tình cảm, chuyện này đối với cậu ấy không công bằng." Giang Yên Nhiên trả lời.

"Được rồi..." Diệp Oản Oản thở dài.

Lấy tính cách của Giang Yên Nhiên, kết quả này ít nhiều cô đã đoán được, lúc đầu cô cũng không hi vọng hai người này tiến triển nhanh như vậy.

"Không sao, trước tiên làm bạn bè cũng được. Con người Sở Phong rất khá, cậu không cần suy nghĩ quá nhiều." Diệp Oản Oản an ủi.

"Ừ." Giang Yên Nhiên gật đầu, sau đó nói tiếp "Đúng rồi, tối qua ba tớ gọi cho tớ, nói lấy lí do vốn có vấn đề để không chuyển tiền cho Tống gia, đồng thời cũng âm thầm rút về hai dự án, bên Tống gia không có nghi ngờ."

Diệp Oản Oản cười một tiếng: "Chú Giang làm việc đương nhiên không có vấn đề, cậu hãy yên tâm! Đi thôi, ăn sáng thôi!"

Hai người vừa nói vừa lấy sách, đi xuống lầu.

Đang chuẩn bị cùng đi đến phòng ăn, không khéo lại đụng phải một người làm người ta phát ngán.

Tống Tử Hàng xách sữa đậu nành và sủi cảo hấp chặn đường của hai người, gương mặt tuấn tú hiện lên nụ cười không quá tình nguyện, nhìn Giang Yên Nhiên, nói: "Yên Nhiên, còn chưa ăn sáng phải không, anh đã mua sữa đậu nành và sủi cảo hấp em thích nhất nhất đây."

Diệp Oản Oản thấy vậy thì hơi nhíu mày, vô sự bất ân cần...

Tám phần Tống gia không an lòng, cho nên đã nhắc nhở Tống Tử Hàng.

Lúc này mới nhớ để nhắc nhở, không khỏi đã quá muộn.

Thấy vẻ mặt cực kì dịu dàng của Tống Tử Hàng, Giang Yên Nhiên hoảng hốt một chút, nhưng rất nhanh liền lạnh mặt: "Tôi cũng không thích, sữa đậu nành và sủi cảo hấp là món Trầm Mộng Kỳ thích ăn."

Sắc mặt Tống Tử Hàng cứng đờ: "Ây... Khụ, thật sao? Anh đã mua cho em một lần, anh nhớ rõ lúc đó em nói rất thích."

Trong lòng Giang Yên Nhiên cười lạnh, bởi vì hiếm lắm anh ta mới mua cho mình một thứ, sao mình có thể nói không thích.

Bây giờ nhớ lại, lúc ấy anh ta mua rất nhiều, còn dặn mình chia cho mọi người trong phòng cùng ăn.

Cái gì mà chia cho mọi người trong phòng, là cố ý mua cho Trầm Mộng Kỳ thì có! Hóa ra hai người họ đã thông đồng với nhau nhau từ sớm, còn ở trước mặt mình nữa.

"Nhưng mà anh cũng mua rồi, không ăn thì quá lãng phí, em cứ cầm đi!" Tống Tử Hàng muốn đem bữa sáng nhét vào tay Giang Yên Nhiên.

Diệp Oản Oản ở bên cạnh thấy vậy cũng hơi cạn lời, ngay cả lấy lòng cũng không có thành ý như vậy, xem người ta là trạm thu rác sao? Hay anh ta cho rằng, tất cả mọi người đều ngu ngốc giống anh ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện