Edit: Vân Linh Nhược Vũ.
(*) Trang bức: Có thực lực nhưng lại che giấu, vờ như mình kém cỏi, không có thực lực.
Muốn để trường học rút quyết định đuổi học cô, lần kiểm tra này chính là mấu chốt.
Chỉ có một tuần để học, tuy là rất gấp, nhưng đối phó với lần thi trắc nghiệm lần này chắc cũng đủ.
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản không phân tâm nữa, bắt đầu lật sách ra.
Nam sinh đang nằm ngủ ở một bên bàn nghe được tiếng giấy, nhíu mày mở mắt ra nhìn về bên cạnh.
Kết quả thấy được Diệp Oản Oản đang xem sách.
Cô gái này... Bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nên đổi tính rồi sao? Đang nghĩ như thế, thấy được động tác của Diệp Oản Oản, nam sinh nhất thời đen mặt.
Bởi vì tốc độ lật sách của Diệp Oản Oản còn nhanh hơn tốc độ lật mặt ngày hôm nay của cô.
Chỗ nào giống đang đọc sách??
Nhưng nếu không phải đọc sách thì đang làm gì đây? Rảnh rỗi lật sách chơi sao?
"Thật ồn ào." Khuôn mặt đẹp trai của nam sinh hiện rõ vẻ không vui.
Diệp Oản Oản đen mặt, tên nhóc con này lại hăng hái hơn rồi đúng không?
Có tin lão nương dùng thân phận đè chết cậu không!
Bàn về vai vế và thân phận, cậu ta phải cung kính gọi cô một tiếng thím Cửu đó.
Kiếp trước, cũng tận sau này cô mới biết, hot boy Tư Hạ của trường trung học Thanh Hòa lại là cháu trai của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày: "Ha, ngại bị làm ồn? Có bản lĩnh thì thi được hạng nhất đi! Cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua, học sinh cặn bã không có tư cách trang bức!"
"..." Tư Hạ nhất thời bị nghẹn, không cách nào tin được đây là lời của Diệp Oản Oản.
Cậu ta vừa bị học sinh có thứ hạng đứng đầu từ dưới lên của trường này giễu cợt?
Rất tốt!
Lần kiểm tra này cậu ta sẽ cho người này biết cái gì mới là cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh làm vua.
Tiếng chuông tan học vang lên, một ngày nhanh chóng trôi qua.
Một thời gian dài cúp học, bây giờ học lại thật là khổ.
Cả ngày, Diệp Oản Oản nhìn đống chữ chồng chất trong vở, hơi thở dài.
Còn bảy ngày nữa là tới bài thi lớn, trường học sẽ cho học sinh nghỉ ngơi để chuyên tâm ôn tập.
Trung học Thanh Hòa là một ngôi trường học theo hình thức khép kín, trừ khi có tình huống đặc biệt, nếu không sẽ yêu cầu học sinh học nội trú toàn bộ.
Những ngày này, học sinh có thể tự học trong kí túc xá, cũng có thể đến lớp để học.
Sau khi tan học, học sinh lần lượt trở về kí túc xá, Diệp Oản Oản cũng lôi rương hành lí trở về kí túc xá của mình.
Mỗi phòng sẽ có bốn học sinh. Chỉ là ba người còn lại đều ghét cô, cho nên đã dọn đi hết, chỉ còn lại Diệp Oản Oản ở riêng một phòng.
Cộng thêm mối quan hệ không thể cho người khác biết của cô với Tư Dạ Hàn, ở một mình ngược lại rất có lợi.
Ngón tay trắng nõn tinh tế nhẹ nhàng đẩy cửa kí túc xá, không khí quen thuộc nhất thời ập vào mắt.
Kí túc xá này mặc dù diện tích không lớn, nhưng một người ở cũng rất đầy đủ. So sánh với Cẩm Viên rộng lớn đáng sợ kia, nơi đây còn an toàn hơn.
Hơn nữa trung học Thanh Hòa trước giờ có vô số nhà giàu có con học ở đây đầu tư, điều kiện của kí túc xá vô cùng tốt, không chỉ có máy điều hòa, còn có cả phòng tắm riêng và nhà vệ sinh.
Diệp Oản Oản bỏ hành lý xuống, sắp xếp lại một lượt.
Sau khi sắp xếp xong, Diệp Oản Oản tiếp tục ngồi xuống bàn học, tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa, liền thấy Trầm Mộng Kỳ mặc một bộ váy màu hồng bằng tơ lụa cười tươi rói đứng ở ngoài.
Trầm Mộng Kỳ thấy Diệp Oản Oản thì bày ra vẻ kích động, rưng rưng nước mắt: "Oản Oản, cuối cùng cậu cũng đi học! Tớ lo cho cậu gần chết, gặp lại cậu thực sự quá tốt rồi!"
Nhìn thấy bộ dạng quan tâm này của Trầm Mộng Kỳ, trong lòng Diệp Oản Oản không khỏi cảm khái. Cũng khó trách sau này Trầm Mộng Kỳ hot đến như vậy, diễn xuất này đúng thật là không có chỗ chê.
Diệp Oản Oản ngồi xuống bàn học, bởi vì bị quấy rầy nên hơi lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Có chuyện gì? Bất luận là chuyện gì, để bảy ngày sau rồi đến tìm tớ, bây giờ tớ không có thời gian."
Trầm Mộng Kỳ cho rằng bởi vì Diệp Oản Oản cãi nhau cùng Cố Việt Trạch cho nên tâm tình không tốt, ôn nhu khuyên nhủ: "Cố thiếu có lẽ là hiểu nhầm quan hệ giữa cậu và Tư Dạ Hàn, nhưng anh ấy bởi vì yêu cậu cho nên mới như vậy, nhất định trong lòng Cố thiếu còn có cậu, nếu không trước đó cũng sẽ không mạo hiểm đi giúp cậu. Chỉ cần cậu đi tìm anh ấy, giải thích rõ là ổn thôi."
Diệp Oản Oản tạm thời không có thời gian cùng đại minh tinh này diễn trò khuê mật, bây giờ toàn bộ điểm chú ý của cô đều đặt trong đống sách vở rồi.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản phiền não lật sách, Thẩm Mộng Kỳ đoán chừng cô chưa hết giận nên không tiếp tục khuyên nhủ nữa.
"Cái kia... Oản Oản, sắp phải kiểm tra rồi, tớ không ở lại được nữa. Tớ phải dành thời gian ôn tập, ba tớ nói lần này tớ tiếp tục duy trì được hạng ba trong lớp sẽ mua cho tớ điện thoại mới, nếu cậu có chuyện nhất định phải tới tìm tớ nha."
"Ừ." Diệp Oản Oản cũng không ngẩn đầu lên.
Trầm Mộng Kỳ nhíu mày, có chút không thích ứng với thái độ lạnh lùng của Diệp Oản Oản.
Đang chuẩn bị rời đi, ánh mắt cô ta hơi liếc xéo về hướng góc bàn, rõ ràng trên bàn có một bức thư tình rực rỡ màu sắc.