Edit: Vân Linh Nhược Vũ.
Kiếp trước, Diệp Oản Oản nghĩ mình thất thân là đã có lỗi với Cố Việt Trạch, cho nên đối với những lời khó nghe của anh ta đều không phản bác. Nghe anh ta nói bản thân thân bất do kỉ liền không do dự tha thứ cho anh ta, biết Cố Việt Trạch tới giúp mình rời đi thì cảm động không thôi, nghĩ rằng anh ta còn tình cảm với mình.
Đơn giản là ngu ngốc đến đáng thương.
Cũng không biết rằng, đây đơn giản là lòng tự ái của đàn ông mà thôi.
Cô dù gì cũng từng là vị hôn thê của Cố Việt Trạch, bây giờ lại làʍ ŧìиɦ nhân của Tư Dạ Hàn, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của Cố Việt Trạch biết vứt ở đâu đây? Ngay tại thời điểm Cố Việt Trạch nói muốn cô đi theo anh ta, Diệp Oản Oản rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột nhiên lạnh xuống.
Lúc này, tại góc tối cách xa chỗ Diệp Oản Oản mấy bước.
Cơ thể của người đàn ông cùng bóng đêm hòa làm một, tâm trạng của anh dường như sắp mất kiểm soát, giống như một giây tiếp theo liền có thể đem người khác xé nát, cắn nuốt không còn một mảnh xương.
Hứa Dịch - phụ tá bên cạnh Tư Dạ Hàn lúc này mồ hôi đã như mưa, hai chân không ngừng run lên.
Cái kẻ phá hoại người khác này, lại dám âm mưu dụ dỗ người của ông chủ! Đây không phải là trực tiếp cắm sừng cho ông chủ sao?
Từ ngày Diệp Oản Oản này xuất hiện bên cạnh ông chủ, nhóm thuộc hạ bọn họ không ngày nào được yên, ông chủ tức giận, bọn họ cũng chịu tội theo.
Mà cô gái này giỏi nhất chính là chọc giận Tư Dạ Hàn.
Lần này lại chọc giận ông chủ đến mức này, đoán chừng đã đủ để thiêu rụi Đế Đô.
Hứa Dịch nhắm mắt tuyệt vọng, không cần nhìn anh ta cũng đã biết, tiếp theo trên đầu ông chủ có bao nhiêu xanh.
Cố Việt Trạch thấy Diệp Oản Oản không có phản ứng, thần sắc hơi lộ ra vẻ không kiên nhẫn, anh ta trực tiếp đưa tay về phía cô, muốn kéo cô đi.
Diệp Oản Oản nhạy bén lui về sau một bước để tránh bị đối phương đụng chạm.
"Oản Oản?" Cố Việt Trạch cau mày.
Diệp Oản Oản lạnh lùng nhìn anh ta: "Cố Việt Trạch, tôi có nói tôi muốn đi theo anh sao?"
Ánh mắt Cố Việt Trạch mang theo tia thương hại: "Oản Oản, loại người có thân phận như Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ đang chơi đùa với em mà thôi, em cần gì phải vì trả thù anh mà đi lãng phí bản thân mình?"
Trong ấn tượng của Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản yêu anh ta đến chết đi sống lại, hơn nữa từ trước đến giờ anh ta nói gì cô đều nghe nấy, cho nên Cố Việt Trạch chỉ nghĩ Diệp Oản Oản muốn anh ta chú ý tới mình nên mới làm vậy.
"Lãng phí bản thân mình?"
Diệp Oản Oản tựa như nghe được một trò cười nào đó, cô cười nhạt: "Tư Dạ Hàn so với anh còn có tiền, có quyền hơn. Luận về nhan sắc, dáng người hay địa vị, anh có thể so với Tư Dạ Hàn sao? Coi như ngủ với Tư Dạ Hàn một lần, còn hơn là ngủ với anh cả đời. Rốt cuộc là ai cho anh tự tin nói ra những lời đó?"
"Em..." Cố Việt Trạch hoàn toàn không ngờ Diệp Oản Oản sẽ nói ra những lời như vậy, sắc mặt thoáng chốc đã trầm xuống.
Cùng lúc đó, tại góc tường bên cạnh, người vừa rồi còn đang mất khống chế bây giờ lại giống như dã thú được vuốt lông, bổng nhiên an tĩnh trở lại.
Khuôn mặt sống sót sau tai nạn của Hứa Dịch ngạc nhiên không thôi.
Vị Diệp tiểu thư này, hôm nay sao lại khác thường như vậy?
Những lời này hoàn toàn không giống với lời mà cô ấy sẽ nói ra, không phải cô ấy yêu Cố Việt Trạch đến chết đi sống lại sao?
Phản ứng của cô ấy phải là gấp rút muốn chạy theo Cố Việt Trạch bỏ trốn mới đúng chứ?
Chẳng lẽ là dục cầm cố túng? (*)
Lần này Cố Việt Trạch nổi giận thật, anh ta nghiêm nghị cảnh cáo: "Oản Oản, em đừng dùng tính khí trẻ con đùa giỡn với anh, Tư Dạ Hàn trước giờ âm độc hung tàn, gϊếŧ người không chớp mắt, em có biết tay của thuộc hạ hắn đã dính máu bao nhiêu người rồi không? Muốn ở lại nơi này cùng hắn, em chán sống rồi sao?"
Đối với lời cảnh cáo kịch liệt của Cố Việt Trạch, Diệp Oản Oản lười biếng ngáp một cái, một giây kế tiếp, đuôi mắt hơi liếc qua góc kia, sâu xa nói: "Thế thì đã sao? Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu ~"
(*) Dục cầm cố túng: Muốn bắt phải thả.