Edit: Bạch Linh.

Thời điểm thư chống lại được truyền tới tay Lăng Đông, anh ta giãy giụa một hồi lâu sau đó quyết định không quản nữa, nhắm mắt làm ngơ mà ném qua một bên.

Nghĩ đến ánh mắt của người đàn ông tối hôm qua, đến bây giờ toàn thân anh ta vẫn còn phát lạnh. Mỗi lần nghĩ tới người đàn ông kia, nghĩ đến khí chất đó, anh ta hoàn toàn không dám ho he gì nữa.

Về phần Diệp Oản Oản, thấy bọn họ nhộn nhịp ký tên, cô kích động không thôi, nhịn không được mà lén nghĩ, thật quá tốt, nhanh lập liên minh chống lại tôi đi, có thể cho tôi ký tên luôn được không? Đương nhiên, những người này sợ cô hủy duyệt đơn chống đối cho nên sẽ không đưa cho cô.

Chờ đơn chống đối truyền hết một vòng, bạn cùng bàn của Trình Tuyết được cử làm đại diện hưng phấn đưa nó cho Lương Lệ Hoa, lúc đi ngang qua Diệp Oản Oản, cô ta còn đắc ý nhếch môi.

Rất nhanh đã tới tiết cuối cùng của buổi chiều.

Tâm trạng kích động lúc đầu của Diệp Oản Oản cũng héo rũ theo nó.

Tiết cuối cùng chính là tiết toán của Triệu Tinh Châu đó!

Thật muốn trốn học mà...

Nhưng mà vừa tưởng tượng tới việc mình không thể thi được vào một trường đại học trâu bò nổi tiếng nào đó sẽ không có mặt mũi để về nha, cô lập tức siết tay, mở sách giáo khoa ra.

Từ lúc trùng sinh tới nay, cô vô cùng muốn gặp lại ba mẹ, muốn quỳ gối trước mặt bọn họ để sám hối, nhưng những việc khốn nạn mà cô từng làm cơ bản không xứng nhận được sự tha thứ của họ.

Cô không có mặt mũi, càng không muốn gặp họ dưới bộ dạng chật vật như thế này, cô muốn trở thành đứa con để ba mẹ kiêu ngạo, chứ không muốn trở thành gánh nặng và là nỗi ô nhục cho họ.

Triệu Tinh Châu để cán sự bộ môn toán phát sách luyện đề cho mọi người: "Tiết này các em tự giải đề, làm xong thầy sẽ giảng luôn tại chỗ!"

Diệp Oản Oản đối với môn số học cũng không phải là dốt đặc cán mai, nhưng lúc nhìn thấy mấy con số, đầu cô lại bắt đầu tê dại, theo bản năng muốn trốn tránh, cô cố ép mình phải đọc đề, trong lớp đột nhiên vang lên một trận kinh ngạc.

"A! Tư Hạ!"

"Tư Hạ tới!"

"A! Lạy chúa! Sao tớ có cảm giác Tư Hạ hôm nay... Hôm nay..."

"Đẹp trai quá xá!

......

"Xin lỗi thầy Triệu, em đến muộn." Từ cửa truyền đến giọng nói của thanh niên.

Diệp Oản Oản bị âm thanh ầm ĩ quấy rầy, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa.

Giây tiếp theo, Diệp Oản Oản cảm thấy mắt mình mù mẹ nó rồi!

Là vì chói quá mà mù luôn!

Khó trách mấy nữ sinh kia lại đột nhiên kích động như vậy.

Cái người trước mặt này...

Rõ ràng ăn mặc không khác lúc thường cho lắm, nhưng sao cô cứ cảm thấy hôm nay cậu ta có chỗ nào đó không giống lắm?

Ngày thường Tư Hạ đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng tốt xấu gì vẫn nằm trong phạm vi của nhân loại. Còn hôm nay, giống như tầng kết giới ngụy trang mông lung đột nhiên biến mất vậy, không khác gì vừa xóa bỏ phong ấn, trình độ câu dẫn trên người đột nhiên đại bạo, mỗi cái giơ tay nhấc chân, thậm chí một ánh mắt cũng đủ khiến người ta điên cuồng.

Triệu Tinh Châu không thèm để ý chút nào mà cười ha hả: "Không sao không sao, bạn học Tư Hạ, em vào đi. Em cúp tất cả các tiết học khác nhưng lại chạy tới tiết của thầy, người làm thầy này quả thực rất vui!"

Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi giật.

Một người giáo viên như thầy lại nói cúp học không có vấn đề gì?

Thầy không sợ bị giáo viên các bộ môn khác đánh hội đồng thầy hả?

Đang chửi thầm trong lòng, Triệu Tinh Châu cố ý nhìn thoáng qua cô: "Nếu bạn học nào đó có được khoảng 1% nhiệt tình của bạn học Tư Hạ thì cho dù phải đi bán thận, thầy cũng phải tài trợ cho một trăm bộ đề thi và món quà lớn !"

Diệp Oản Oản: "..."

Thật sự không cần đâu, cảm ơn thầy!

Sau khi chào hỏi Triệu Tinh Châu, Tư Hạ đi tới trước mặt cô.

Sau khi đến gần, cái cảm giác mê hoặc cực hạn kia lại càng thêm mãnh liệt, Diệp Oản Oản bị gương mặt kia làm hoa mắt, vội đứng lên để cậu ta tiến vào chỗ ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện