Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Siêu cấp phúc lợi!
Nam thần lại ở trước mặt mọi người THOÁT, Y!!!
Kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy đối với bọn họ quả thực chính là mê muội tới dời non lấp biển!
Trong khoảng thời gian ngắn, nóc nhà của lớp F đã sắp bị tiếng thét chói tai của các nữ sinh làm thủng.
Tư Hạ bị âm thanh lớn tiếng ở xung quanh làm nhíu mày: "Phiền toái!"
Cậu ta biết sẽ như vậy mà.
Âm thanh lớn quá mức, đến nỗi Diệp Oản Oản cũng ngẩn đầu lên. Vừa ngẩn lên liền thấy Tư Hạ trần trụi nửa thân trên ngồi ở vị trí của cậu ta, mà áo của cậu ta đã khoác lên người mình.
Diệp Oản Oản hơi hoang mang.
Cô chỉ mới khóc một lát, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì? "Cậu làm gì?"
"Không phải cậu lạnh sao? Lạnh tới phát khóc rồi kìa." Tư Hạ như thể rất đương nhiên, đáp lại.
Cô chỉ tùy tiện nói thôi, tên nhóc này không hiểu sao?
Còn nói cô lạnh đến phát khóc? Xin hỏi cái áo này của cậu ta có thể dùng làm gì?
Tác dụng duy nhất là kéo cho cô hàng tấn giá trị thù hận.
Giờ phút này không chỉ có nữ sinh của lớp F, nữ sinh các lớp bên cạnh nghe xong cũng điên lên cả rồi.
Lớp A.
Một nhóm nữ sinh vây quanh Trầm Mộng Kỳ hỏi đông hỏi tây.
"Mộng Kỳ, người lúc nãy đưa áo cho cậu có phải là hotboy trước kia của Thanh Hòa không?"
Trong khoảng thời gian này, Trầm Mộng Kỳ vẫn luôn bị xa lánh, lúc này có người tìm cô ta nói chuyện, ánh mắt cô ta sáng lên, gật đầu trả lời: "Là anh Mộ Phàm, ba tớ nhờ anh ấy tiện đường đưa cho tớ đấy."
"Tôi biết mà! Mấy năm không gặp, nam thần không nhưng không suy mà càng ngày càng soái nha!"
"Nam thần tự mình đưa áo đến cửa, thật là hạnh phúc!"
Mọi người nhìn áo khoác đắt tiền trên người Trầm Mộng Kỳ, không khỏi có chút thổn thức: "Rõ ràng trước kia Trầm Mộng Kỳ chỉ là tùy tùng bên cạnh Diệp Oản Oản, nhờ Diệp Oản Oản mới có thể tiếp cận nam thần. Hiện tại nam thần làm công cho nhà cô ta, còn bị bắt đưa áo cho cô ta!"
"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Ai biết Diệp gia lại xúi quẩy như vậy!"
Vốn dĩ mọi người còn đang nói chuyện, lớp F ở đối diện đột nhiên phát ra những tiếng hét chói tai. Vì thế, mọi người tức khắc gạt Trầm Mộng Kỳ sang một bên, tò mò nhìn sang hướng lớp F.
"Chuyện gì vậy? Lớp F sao lại hét lớn như vậy?"
"Hình như Tư Hạ không mặc quần áo."
"Phi! Không đúng, là Tư Hạ vừa mới cởϊ áσ! Cơ bụng thật là là mê người! Ngao! Tôi muốn đi xem! Hôm nay quả thật vô cùng viên mãn, không chỉ thấy được nam thần khóa trước, còn được thấy phúc lợi của nam thần hiện tại!"
"Cậu kích động cái gì? Nam thần cởϊ qυầи áo khoác cho nữ sinh khác, chứ có phải cởi cho mọi người xem đâu!"
"Tôi phi! Là ai? Tư Hạ cởϊ áσ khoác cho ai? Là Trình Tuyết sao?"
"Sai! Là hoa hậu giảng đường tân nhiệm của chúng ta, Diệp Oản Oản!"
"Fuck! Lại là Diệp Oản Oản? Nhưng mà quả thật không nghĩ tới, Diệp Oản Oản lại đẹp như vậy, có thể đá Trình Tuyết xuống, giật được vị trí hoa hậu giảng đường. Lấy diện mạo của Diệp Oản Oản, quả thật vô cùng xứng đôi với Tư Hạ!"
Trầm Mộng Kỳ nghe xung quanh bàn luận, hâm mộ Diệp Oản Oản. Thấy Diệp Oản Oản chỉ lộ mặt đã khiến cái nhìn của mọi người trong trường thay đổi như thế, ánh mắt càng âm trầm, dự cảm không lành cũng càng ngày càng nặng."
Cô ta không nghĩ hôm qua Diệp Oản Oản lộ ra khuôn mặt thật, lại dám nghênh ngang lộ hẳn, chẳng lẽ không bận tâm Tư Dạ Hàn sao?
Đồ ngu xuẩn kia không phải thực sự đã thông suốt, không cần Cố Việt Trạch nữa, lại coi trọng Tư Dạ Hàn?
Không thể được!
Hơn nữa nghe nói trong nhà Tư Hạ kia vô cùng có tiền, vì cái gì đồ ngu ngốc như Diệp Oản Oản có thể ở bên một người ưu tú như vậy, còn cô ta lại bởi vì Tống Tử Hàng mà rơi vào tình cảnh như hiện tại?
Nhưng mà, Diệp Oản Oản, cô cũng đừng quá đắc ý! Trình Tuyết kia không phải là người dễ chọc. Tôi chờ xem cô sẽ chết như thế nào!
Lớp F.
Tư Hạ thấy Diệp Oản Oản ghét bỏ, sắc mặt tức khắc biến đen: "Còn không phải vì cậu đáng thương nên tôi mới không màng trinh tiết cởϊ áσ cho cậu, cậu còn ghét bỏ nó!"
Diệp Oản Oản nghe những tiếng thét chói tai xung quanh, nhìn những nữ sinh không ngừng vây quanh lớp học, quả thực đã cứng họng.
Trinh tiết của cậu ta quan trọng sao? Cái mạng nhỏ của cô cũng sắp khó giữ rồi đây này!
Ánh mắt của các nữ sinh kia đang nhìn cô, quả thật chẳng khác gì hổ đang rình mồi.
Đúng lúc này, trong những âm thanh hưng phấn đột nhiên vang lên một âm thanh sắc nhọn: "Đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ! Lớn lên xinh đẹp thì sao? Lớn lên xinh đẹp liền có thể thông đồng với đàn ông sao?"
"Đúng vậy! Tư Hạ rõ ràng là người đàn ông của Tiểu Tuyết nhà chúng ta!"
"Kẻ thứ ba không biết xấu hổ!"
Nghe những lời này, sắc mặt của Tư Hạ tức khắc lạnh xuống: "Từ lúc nào tôi là người đàn ông của cô ta, sao tôi không biết vậy?"
Trình gia muốn móc nối quan hệ cùng Tư gia, cho nên xuống tay từ người cha bất lực của cậu ta, muốn đem con gái liên hôn với Tư gia.
Cậu ta chỉ là thuận mắt với khuôn mặt của cô ta, cho cô ta vài phần mặt mũi, cô ta lại tự cho rằng mình là người đàn ông của cô ta sao?
Tùy tùng của Trình Tuyết bị Tư Hạ đánh vào mặt như vậy, tức khắc không nói ra lời.
Mà Trình Tuyết nhìn cách Tư Hạ bảo bọc Diệp Oản Oản, sớm đã giận tới phát run, cười lạnh nhìn Diệp Oản Oản: "Diệp Oản Oản, là tôi xem thường cô rồi! Cô thật có bản lĩnh, có thể khiến Tư Hạ nói gì nghe nấy! Ở phương diện quyến rũ đàn ông, tôi quả thật không bằng cô, cam tâm chấp nhận hạ phong!"
Diệp Oản Oản không nói gì, nhưng trong lòng đã phun trào không biết bao nhiêu lần rồi. Tư Hạ là tôn tử của lão phu nhân, phải gọi cô một tiếng thím đấy! Cái gì mà quyến với chả rũ!
Tư Hạ càng thêm không kiên nhẫn: "Không muốn chết thì câm miệng lại!"
Khuôn mặt của Trình Tuyết lúc này đã gần như vặn vẹo, bùng nổ mà hét lên: "Câm miệng? Vì sao tớ phải câm miệng? Chẳng lẽ tớ nói sai gì sao? Rõ ràng cô ta không biết xấu hổ đoạt người đàn ông của tớ!"
Diệp Oản Oản lạnh lùng nhìn cô ta: "Bạn học Trình Tuyết, hình như cậu nghĩ sai gì đó rồi. Tôi đã sớm nói qua, tôi đã có bạn trai. Lấy điều kiện của bạn trai tôi, tôi không cần thiết phải tranh giành đàn ông với cậu."
Nghe được lời này, sắc mặt của Tư Hạ trong thoáng chốc liền đen như đáy nồi.
Muốn chứng minh trong sạch, cũng đừng nên đâm dao lên người cậu ta chứ!
Trình Tuyết trào phúng cười một tiếng: "Ha? Bạn trai cô có điều kiện tốt hơn Tư Hạ? Diệp Oản Oản, cô quả thật cái gì cũng dám nói! Cô biết Tư Hạ là ai không?"
Tùy tùng bên cạnh Trình Tuyết cũng phụ họa theo: "Thật là tức cười! Lời như vậy nói ra cũng không sợ cắn phải lưỡi! Nghĩ chúng tôi đều ngu ngốc, không có kiến thức giống cô sao? Loại hồ ly tinh như vậy cũng chỉ xứng thông đồng với những lão già có tiền mà thôi!"
Người xung quanh nghe Diệp Oản Oản nói vậy cũng không tin tưởng. Tuy rằng tùy tùng bên cạnh Trình Tuyết nói hơi khó nghe, nhưng cũng là sự thật. Hiện tại Diệp Oản Oản chỉ là một thiên kim nghèo túng, thứ có duy nhất chỉ là khuôn mặt, không thể nào so sánh với tiểu thư thế gia như Trình Tuyết được.
"Diệp Oản Oản quả thật cái gì cũng dám nói!"
"Trước kia cô ta vẫn luôn nói, cái gì mà bạn trai của cô ta còn đẹp trai hơn Tư Hạ gấp trăm lần!"
"Quá giả dối!"
Nhóm người ngoài cửa đang mồm năm miệng mười nghị luận, không biết ai đột nhiên hô lên: "Oa! Thật... Thật đẹp trai!"
"Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?"
"Các cậu mau nhìn người đàn ông ở ngoài cửa kìa!"
Mọi người nghe theo chỉ dẫn nhìn ra ngoài, chỉ thấy một người đàn ông mặc một bộ âu phục màu đen đang tiến lại gần.
Đôi môi mỏng hờ hững, sống mũi cao thẳng, giữa chân mày như nhiễm phải một tầng tuyết trắng, lạnh nhạt đến vô cùng.
Ngũ quan của anh ta chỉ có thể đánh giá bằng hai từ "tuyệt mĩ!", giống như bức tượng của một vị thần Hy Lạp được điêu khắc tỉ mỉ vậy.
Bên cạnh anh ta có một người nữa. Người kia cung kính cầm một chiếc ô màu đen che cho anh ta, đạp tuyết từng bước từng bước tiến tới gần, quả thật giống như một bức tranh thủy mặc hoàn mĩ vậy.
Mọi người còn chưa hồi phục lại tinh thần bởi cơ bụng của Tư Hạ, lại bị trận sắc đẹp này làm ngây người tại chỗ, không dám phát ra một tiếng động nào cả. Tựa hồ chỉ sợ phát ra một chút âm thanh, sẽ khiến khung cảnh này biến mất.
Quả thật là một bữa tiệc của nhan sắc mà!