Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mặc dù vậy, trên mặt của Diệp Oản Oản vẫn không biểu lộ ra gì cả, khóe môi cô vẫn giương lên nụ cười như cũ.
Cô biết Chử Hồng Quang tuyệt đối sẽ không dễ dàng tuân thủ cam kết mà.
Nhưng mà...
Vậy thì có sao? Chử Hồng Quang vốn nghĩ đối phương sẽ tức giận, nhưng không ngờ trên mặt của cậu ta lại không có bất kì sự bất mãn nào. Trong nhất thời, ông ta không khỏi cảm thấy có chút kì quái, nhưng mà trên mặt vẫn bày ra bộ dạng giả nhân giả nghĩa, nói: "Cậu yên tâm, tôi đã tính tốt cả rồi, tôi nhất định sẽ để lại căn biệt thự này cho cậu!"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, ý cười trên môi càng đậm hơn, con ngươi có thể câu dẫn người khác nhấc lên, liếc qua khuôn mặt già nua dối trá kia của Chử Hồng Quang: "Vậy thì cảm ơn Chử tổng!"
Chử Hồng Quang thật sự đoán không ra Diệp Oản Oản đang nghĩ gì, nhưng nhiều năm rèn luyện trên thương trường đã khiến ông ta luyện được khả năng giấu đi cảm xúc thật của mình. Ông ta bình tĩnh cười, sau đó đưa hợp đồng về phía Diệp Oản Oản: "Chức vụ của cậu tôi cũng đã giúp cậu sắp xếp xong xuôi, hoàn toàn dựa theo yêu cầu của cậu. Cậu nhìn xem một chút, nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể kí hợp đồng ngay lập tức!"
"Khiến Chử tổng hao tổn tâm trí rồi!" Nói xong, Diệp Oản Oản cầm hợp đồng lên tay. Nhưng chỉ vừa nhìn trang đầu tiên, con ngươi của Diệp Oản Oản lập tức hơi nheo lại.
Hợp đồng này căn bản không phải là hợp đồng kí kết với giải trí Hoàn Cầu, mà là một công ty dưới trướng của Hoàn Cầu - Công ty truyền thông Quang Diệu.
Dưới cờ của Hoàn Cầu có vô số công ty con. Trong đó, truyền thông Quang Diệu là công ty có thực lực kém nhất. Trong Quang Diệu tính ra chỉ có mỗi một nghệ sĩ tên là Cung Húc có thể dùng được.
Chử Hồng Quang tỏ vẻ thành khẩn: "Tình cảnh của Quang Diệu quả thật hơi chật vật, cơ hồ toàn bộ công ty chỉ có thể dựa vào một nghệ sĩ để chống đỡ, việc này khiến tôi vô cùng nhức đầu!
Lần này cậu biểu hiện vô cùng tốt như vậy. Tôi cẩn thận suy tính rất lâu mới quyết định giao trọng trách này cho cậu. Tôi tin, lấy năng lực của cậu, nhất định có thể dẫn Quang Diệu bước khỏi tình cảnh khó khăn!"
Ngón tay của Diệp Oản Oản nhẹ nhàng gõ ly trà bằng sứ, đáy lòng cô tự cười nhạt.
Không hổ là Chử Hồng Quang. Ngay cả việc lưu đày cũng có thể nói thành lời hay ý đẹp như vậy.
Ba cô tranh đấu cùng Chử Hồng Quang bao nhiêu năm, cô sớm đã biết Chử Hồng Quang là một kẻ xảo trá, nổi danh là một kẻ khẩu phật tâm xà, trên mặt tươi cười nhưng có thể bẫy người khác đến tan xương nát thịt
Những thứ lừa bịp này sao cô lại không đoán ra được.
Chẳng qua Chử Hồng Quang thấy lần này cô ứng đối hoàn mĩ. Ông ta vừa muốn dùng cô, lại sợ không khống chế được cô, đương nhiên muốn hạ uy phong của cô, hơn nữa còn tìm nhiều thủ đoạn để kiềm chế cô lại.
Thấy Diệp Oản Oản không nói lời nào, Chử Hồng Quang lại đưa một xấp tài liệu thật dày qua: "Tôi đã ra lệnh cho Quang Diệu toàn lực phối hợp với cậu.
Mặc khác, tất cả nghệ sĩ của Quang Diệu, ngoại trừ Cung Húc đều do cậu tùy ý chọn, cho cậu quyền hạn lớn nhất!"
Ha... Tùy ý chọn?
Ngoại trừ Cung Húc, cô còn có thể chọn ra gì ở Quang Diệu?
Diệp Oản Oản không tiếp tục dài dòng cùng Chử Hồng Quang nữa, cô không nhanh không chậm xem qua danh sách ông ta vừa mới đưa.
Trong danh sách kia căn bản không tìm được một ai ra hồn cả. Ngoài miệng, Chử Hồng Quang vô cùng phóng khoáng, nhưng trên thực tế lại cố tình ngáng chân cô khắp nơi.
Diệp Oản Oản từ tốn lật từng trang một.
Tại lúc cô lật tới trang cuối cùng, ngón tay cô hơi dừng lại, ánh mắt lặng lẽ rơi vào cái tên trên góc.