Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ba người ngồi xuống bàn, Hàn Thiên Vũ ngồi một bên, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn ngồi một bên.
Hàn Thiên Vũ nhìn một hồi, anh ấy luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, bổng nhiên vỗ đùi một cái: "Đúng rồi, hai người muốn uống rượu không? Tôi vẫn còn một chai rượu ngon!"
Diệp Oản Oản nhớ đến quy định Tư Dạ Hàn đã đặt cho mình, cô theo bản năng nhìn về phía Tư Dạ Hàn, sau đó tự giác mở miệng: "Xin lỗi, tôi không biết uống rượu, nếu không, hai người uống với nhau đi."
Hàn Thiên Vũ có chút thất vọng, nhưng cũng không miễn cưỡng cô, anh ấy nhìn về phía người đàn ông ở đối diện: "Tửu lượng của Tư tiên sinh thì sao?"
Không biết Tư Dạ Hàn đang suy nghĩ gì, trên mặt anh dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mù khiến người khác không nhìn thấu được, anh nhàn nhạt mở miệng: "Có thể."
"Được, tôi đi lấy rượu, hai chúng ta uống với nhau."
Hàn Thiên Vũ rất nhanh liền mang theo một bình rượu trở lại.
"Chai này là Romanee Conti, năm ngoái được một người bạn ở nước Pháp tặng, rất hiếm! Tôi vẫn luôn không nỡ uống! Diệp Bạch, cậu thật sự không uống sao? Chúng ta đang ở nhà, say rồi cũng không sao!" Hàn Thiên Vũ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên.
Diệp Oản Oản than thở: "Tôi đã hứa với bạn gái sẽ không uống rượu."
Hàn Thiên Vũ bật cười: "Quản nghiêm như vậy sao? Hiện tại cô ấy cũng không có ở đây, cậu cũng không cần nghe lời như vậy!"
Diệp Oản Oản: "..." Vấn đề là cmn "cô ấy" đang ở đây đấy! Diệp Oản Oản dõng dạc nói: "Vậy cũng không được! Chuyện đã hứa với người ta phải thực hiện được!"
Hàn Thiên Vũ trêu chọc cô vài câu, sau đó ba người vừa trò chuyện vừa ăn lẩu.
Mặc dù ăn lẩu mà uống rượu vang rất kì lạ, nhưng quan trọng chính là bầu không khí, ba người không ai để ý cả.
Phần lớn đều là Hàn Thiên Vũ và Diệp Oản Oản cùng nhau nói chuyện, Tư Dạ Hàn rất ít khi mở miệng, cũng không ăn bao nhiêu thứ, phần lớn là uống rượu, chỉ khi Diệp Oản Oản giúp anh gắp thức ăn, anh mới ăn.
Khớp tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoay ly rượu, chỉ từ động tác uống rượu của người đàn ông này, Hàn Thiên Vũ cũng có thể lập tức khẳng định thân phận và địa vị của người bạn này của Diệp bạch chắc chắn không tầm thường.
Mỗi cái nhấc tay đều chứng minh người này đã được hun đúc trong môi trường quý tộc trong khoảng thời gian dài, hoàn toàn khác với sự huấn luyện của các nghệ sĩ như anh ấy.
Cánh tay của người đàn ông tự nhiên khoác lên ghế của Diệp Bạch, rõ ràng từ nãy giờ chỉ có anh ấy và Diệp Bạch nói chuyện phiếm, người đàn ông kia từ đầu đến cuối đều chưa hề nói chữ nào, nhưng anh ấy cảm nhận rõ ràng giữa Tư Cửu và Diệp Bạch luôn quanh quẩn một khí tức khó tả, khiến người ngoài không chen chân vào được.
"A Cửu, anh ăn nhiều một chút, sao chỉ uống rượu thôi vậy. Thiên Vũ, sao cậu cũng ăn ít như vậy." Diệp Oản Oản đang vùi đầu ăn cuối cùng cũng phát hiện hình như chỉ có mình cô đang ăn.
Tư Dạ Hàn không gắp thức ăn, Hàn Thiên Vũ hình như cũng chỉ ăn vài miếng cải.
Hàn Thiên Vũ bất đắc dĩ nói: "Nghề này của chúng ta đều như vậy, phải khống chế ăn uống."
Diệp Oản Oản âm thầm vui mừng vì nghề mình chọn là người đại diện: "Các cậu quả thật rất khổ, cơm cũng ăn không đủ no."
Hàn Thiên Vũ nhún vai: "Không có cách nào cả, nếu muốn mình đẹp khi lên hình thì phải gầy hơn người thường thôi. Những người nghệ sĩ bình thường mọi người thấy trên TV kia, thoạt nhìn mảnh khảnh nhưng thật ra ai nấy đều gầy như que củi vậy."
Diệp Oản Oản gật đầu tán đồng: "Cậu cũng vậy, đã gầy như vậy nhưng vẫn phải giảm cân."
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Là di động của Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên: "A lô."
Tư Dạ Hàn không tiếp tục nói, hình như đang nghe người bên kia nói, sau một hồi lâu, anh mới lên tiếng: "Bảo Khương tổng đi trước, tôi sẽ đến sau."