Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Hàn Thiên Vũ: "..."

Diệp Oản Oản nhìn Kiều Khả Hâm, nhoẻn miệng cười: "Tiểu tỷ tỷ thích tôi sao?"

Bị cặp mắt giống như ánh sao sáng kia nhìn, đáy lòng của Kiều Khả Hâm khẽ run lên.

Cô ấy đã gặp vô số soái ca, loại tươi non cũng rất nhiều, nhưng thanh niên trước mắt quả thật quá hấp dẫn người rồi.

Những người bạn trai cô ấy từng hẹn hò trước đây tuy đều là cực phẩm, nhưng nhìn nhiều liền cảm thấy không hấp dẫn nữa, tất cả đều giống như sản xuất trên cùng một dây chuyền vậy.

Nhưng người tên Diệp Bạch này lại khác. Lúc nãy cậu ta đang ngồi thưởng rượu một mình trên ghế, tuy đang ngồi trong một buổi tụ họp huyên náo nhưng vẻ nho nhã lại giống như một cư sĩ đang ẩn cư trong rừng sâu vậy. Phóng túng tự nhiên, tự rót tự uống, mang lại cảm giác trầm buồn khác xa hoàn toàn với tuổi tác của cậu ta.

Lúc nãy cô ấy chỉ liếc mắt liền bị cậu ta hấp dẫn, hôm nay người ôm ý tưởng giống cô ấy cũng không ít.

Hàn Thiên Vũ xạm mặt nhìn Diệp Bạch đột nhiên thay đổi, anh ấy lúng túng ho nhẹ: "Xin lỗi, cậu ấy uống say."

Không ngờ sau khi Diệp Bạch uống say sẽ có bộ dạng như thế này, khó trách bạn gái lại không cho cậu ấy uống rượu, đúng là quá nguy hiểm! Nhưng lúc này Diệp Oản Oản không phải người mà Hàn Thiên Vũ có thể khống chế nổi rồi, cô hoàn toàn không nghe lọt tai lời của anh ấy, đã chủ động trò chuyện cùng Kiều Khả Hâm: "Tiểu tỷ tỷ, tôi coi cho chị một quẻ có được không?"

Kiều Khả Hâm hứng thú lấy ghế ngồi bên cạnh Diệp Oản Oản: "Cậu biết coi quẻ sao?"

"Hơn nữa còn rất chính xác nha!" 

Lúc thanh niên chăm chú nhìn cô ấy, cặp mắt hoa đào kia quả thật phản phất như có cánh hoa lất phất thổi qua.

Loại tán gái cấp thấp này Kiều Khả Hâm đã thấy qua rất nhiều, nhưng không hiểu sao tới phiên Diệp Bạch nói, cô ấy lại vô cùng có hứng thú.

Vì vậy, bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy chậm rãi đưa ra: "Ồ, vậy cậu tính thử xem, giải ảnh hậu Kim Lan lần này có thuộc về tôi hay không?"

Diệp Oản Oản cầm tay của Kiều Khả Hâm lên, vờ như nhìn qua đường vân tay của cô ấy một lượt, sau đó nói: "Giải ảnh hậu Kim Lan lần này chắc chắn thuộc về chị rồi."

Trước khi trọng sinh, bởi vì rảnh rỗi cho nên cô đã xem hết buổi phát sóng trực tiếp của Kim Lan, cũng đã nhớ kĩ những người đạt giải hôm đó.

Kiều Khả Hâm cười khẽ, bất mãn sẳng giọng: "Dỗ người cũng thật không có thành ý!"

Ai cũng biết giải thưởng lần này chắc chắn sẽ thuộc về một diễn viên phái thực lực rồi.

Vẻ mặt của thanh niên vô cùng thành thật: "Tôi không dỗ chị, chị chính là ảnh hậu Kim Lan năm nay nha! Tôi không chỉ tính ra chị là ảnh hậu, còn tính ra những người khác nữa. Ví dụ như ảnh đế là tiền bối Lý Trung Nghĩa, nữ phụ xuất sắc nhất là Lâm Giai Âm, nam phụ xuất sắc nhất là Mạnh Lương Giác, diễn viên mới xuất sắc nhất là..."

Kiều Khả Hâm không nhịn được mà cười thành tiếng: "Phụt, cái gì gọi là nghiêm túc nói bừa coi như tôi cũng biết rồi!"

Hàn Thiên Vũ ở kế bên nghe cô nói bậy chỉ biết bất đắc dĩ cười trừ.

Thanh niên tựa hồ phát hiện họ không tin, cô mở miệng: "Tiểu tỷ tỷ, tôi nói nghiêm túc. Nếu không tin, vậy thì chúng ta đánh cược đi!"

"Được nha, cậu muốn cược kiểu gì?" Kiều Khả Hâm cười khẽ.

Ánh mắt của thanh niên hơi đổi: "Những người đạt giải tôi nói phía trên, nếu sai một người thì xem như tôi thua. Nhưng nếu tôi nói đúng hết, vậy thì tôi thắng. Nếu như tôi thua, tiểu tỷ tỷ muốn tôi làm gì cũng được. Nếu tôi thắng..."

"Cậu thắng thì sao?"

"Tiểu tỷ tỷ phải cho tôi hôn một cái."

Đầu tiên Kiều Khả Hâm hơi sững sờ, sau đó khuôn mặt trở nên đỏ ửng: "Cậu... Tên tiểu tử này!"

Hàn Thiên Vũ thấy Diệp Bạch ghẹo gái tới mức chọc cho con nhà người ta đỏ mặt, quả thật vô cùng đau đầu, anh ấy nâng trán: "Diệp Bạch, đừng đùa nữa!"

Người anh em, cậu quên cậu là người có bạn gái rồi sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện