Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mai Cảnh Châu cau mày, không hiểu cô đang nói gì: "Kẻ hèn không biết người trong miệng Oản Oản tiểu thư đang nói là ai."
Hoàn toàn không nhìn được sơ hở từ mặt đối phương, Diệp Oản Oản cũng rất mê man. Cô chắc chắc mình không quen biết, cũng không có cơ hội quen biết một nhân vật như Mai Cảnh Châu nha.
Không ngờ đại sư lại là một diễn viên chuyên nghiệp như vậy, kĩ thuật diễn xuất này thật là tốt quá đi! Nếu đối phương đã không thừa nhận, cho dù cô tiếp tục hỏi cũng không có tác dụng gì.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ thở dài, quay lại bàn của mình.
Cố Việt Trạch quan sát cuộc nói chuyện của hai người, phát hiện Diệp Oản Oản và Mai Cảnh Châu nói chuyện vô cùng vui vẻ, sắc mặt thoáng cái liền trở nên khó coi.
Anh ta có thể giải thích tác phẩm điêu khắc kia, nhưng cho dù bản lĩnh của Diệp Oản Oản lớn đến mấy cũng không có khả năng mời nhân vật như Mai Cảnh Châu đến một lễ mừng thọ tư nhân.
Người ở Đế Đô có thể mời Mai Cảnh Châu sợ rằng cũng chỉ có...
Nghĩ tới người kia, sắc mặt của Cố Việt Trạch thoáng cái liền trầm xuống.
Lần trước sau khi rời khỏi Cẩm Viên, anh ta vẫn chưa có cơ hội gặp lại Diệp Oản Oản.
Anh ta giúp Diệp Oản Oản một lần thì đã xem như hết tình hết nghĩa.
Vốn dĩ anh ta cho rằng Tư Dạ Hàn chơi mấy ngày sẽ chán, nhưng không ngờ đã lâu như vậy nhưng Diệp Oản Oản vẫn còn dây dưa với người đàn ông kia.
"Việt Trạch, Việt Trạch."
"Y Y, sao vậy?"
"Anh đang suy nghĩ gì vậy?"
Cố Việt Trạch nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp bên cạnh, khuôn mặt nhất thời trở nên ôn nhu: "Dĩ nhiên là đang nghĩ đến chuyện của chúng ta."
Diệp Oản Oản muốn chà đạp bản thân là chuyện của cô, cô và anh ta đã sớm không còn bất kì quan hệ nào nữa. Hôm nay anh ta sẽ hoàn toàn phủi sạch quan hệ của hai người, cho Y Y một danh phận chính thức.
Biết anh ta đang nghĩ gì, sắc mặt của Diệp Y Y nhất thời đỏ lên, cô ta mở miệng: "Em đi chào vợ chồng bác cả đây!"
Chân mày của Cố Việt Trạch hơi nhíu lại: "Chào hỏi bọn họ làm gì?"
Diệp Y Y bất đắc dĩ khuyên nhủ anh ta: "Việt Trạch, đừng như vậy mà, dù sao đều là thân thích cả."
Cố Việt Trạch không cách nào cự tuyệt yêu cầu của cô ta: "Anh đi cùng em."
Vì vậy, hai người sánh vai tới bàn gia đình Diệp Thiệu Đình đang ngồi.
Diệp Y Y khách khí lễ độ mở miệng: "Hai bác, khó khăn lắm hai bác mới có cơ hội về nhà, nếu có gì cứ việc nói với Y Y. Bởi vì hôm nay ở Mĩ có tuyết lớn cho nên sân bay bị phong tỏa, ba mẹ con và bà nội bị kẹt lại ở đó. Hôm nay thọ yến này hoàn toàn do một tay Y Y lo liệu, nếu có chiêu đãi không chu toàn thì xin hai bác tha lỗi cho con."
Lời này chặt chẽ vô cùng, hoàn toàn bày ra tư thái của một nữ chủ nhân.
Cố Việt Trạch không có ý định muốn nói chuyện với gia đình Diệp Thiệu Đình, càng chưa từng nhìn Diệp Oản Oản lần nào cả. Dường như sợ Diệp Y Y thua thiệt, từ đầu đến cuối anh ta vẫn đứng sau lưng bày ra tư thế bảo vệ cho cô ta.
Lúc Diệp Thiệu Đình nhìn hai người này sánh vai với nhau đã khó chịu, bây giờ nhìn hai người nhảy nhót trước mặt mình thì càng khó chịu hơn.
Diệp Thiệu Đình âm trầm nhìn thanh niên trước đây mình từng vô cùng thưởng thức: "Việt Trạch, tôi luôn cậu như con trai ruột, hiện tại cậu vẫn còn hôn ước với Oản Oản lại công khai cùng Y Y như vậy, cậu coi Oản Oản nhà tôi là gì?"
Đối diện với sự chất vấn của Diệp Thiệu Đình, trên mặt của Cố Việt Trạch xẹt qua một tia không vui: "Chú Diệp, ngày xưa cháu vô cùng tôn kính chú, nhưng không ngờ chú lại vì lợi ích của bản thân mà làm ra việc tổn hại công ty, bán đứng gia tộc như vậy. Đạo bất đồng tương bất vi mưu, cháu không thể vì tình cảm ngày xưa mà bán đứng lẽ phải!"