Edit: Bạch Linh
Diệp Oản Oản có lẽ phát giác được lời nói của mình dễ gây hiểu lầm, theo bản năng giật giật khoé miệng.
Chỉ bảo cậu cởϊ áσ thôi mà, đừng có làm ra biểu cảm kinh hoàng thất thố đó được không? Chị đây nhìn cậu cởϊ qυầи áo mới nguy hiểm hơn đấy, trái tim nhỏ sợ tới mức run rẩy rồi.
Cô biết bởi vì trải qua những việc trong quá khứ, tính cảnh giác của Lạc Thần rất cao, hẳn là vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô, nhưng mà, nếu cậu ấy vẫn tiếp tục duy trì thái độ như vậy, thế thì những công việc kế tiếp sẽ rất khó để tiến hành.
Điều quan trọng nhất trong mối quan hệ của người đại diện và nghệ sĩ chính là sự tín nhiệm.
Lạc Thần không biết nhớ lại cái gì, cắn chặt môi, mặt trắng bệch không còn một giọt máu.
Ánh mắt cậu ấy nhưng trệ nhìn về phía người đàn ông ngồi trước bàn làm việc.
Tuy rằng anh ta nói như vậy, nhưng khuôn mặt vẫn đạm phong khinh, đôi mắt không có bất cứ tạp chất nào, khác hẳn với ánh mắt của Chu Văn Bân khi nhìn cậu ấy, khắp người đều tràn ngập du͙ƈ vọиɠ cùng tham lam...
Diệp Oản Oản biết loại tín nhiệm này không phải một sớm một chiều là có thể có được, huống chi trước đó Lạc Thần còn gặp phải bóng ma tâm lý nghiêm trọng.
Thấy sắc mặt Lạc Thần trắng bệch, cuối cùng cô vẫn quyết định không miễn cưỡng cậu ấy nữa: “Được rồi, cậu không…”
Kết quả, cô mới vừa mở miệng chuẩn bị nói không cần, lại thấy Lạc Thần đột nhiên đứng lên, ngón tay nắm lấy góc áo, sau đó kéo áo lên, cởi bỏ chiếc áo màu trắng hơi cũ kia.
Diệp Oản Oản thật ra có chút ngoài ý muốn, không nghĩ lấy trình độ bài xích và chán ghét đàn ông của Lạc Thần, vậy mà có thể làm được tới bước này.
Hoảng hốt một lát, Diệp Oản Oản bắt đầu đánh giá dáng người Lạc Thần.
Bình thường nhìn cậu ấy mặc quần áo thì không sao, nhưng hiện giờ sau khi cởϊ áσ ra, Diệp Oản Oản phát hiện Lạc Thần đã gầy sắp thành que củi rồi, gần như có thể thấy xương sườn, làn da do lâu ngày không thấy ánh mặt trời cũng trở nên trắng bệch.
Đây còn là kết quả cô mời thầy dạy võ thuật huấn luyện cậu ấy trong nửa tháng đấy.
So với trong tưởng tượng của cô còn thảm hơn.
Diệp Oản Oản đau đầu không thôi, cô nhéo nhéo mi tâm, tuy rằng nói là không được béo quá mức, nhưng cũng không nói càng gầy càng tốt, Lạc Thần đây hoàn toàn chính là gầy quá mức.
Nếu lúc chụp hình yêu cầu phải lộ chút da thịt, dáng người của cậu ấy căn bản không cách nào nhìn được mà!
Cô đã cố ý xem qua kịch bản rồi, khác với 《 Kinh long 1》 Lạc Thần chính là một thiếu niên thiên chân vô tà lại đơn thuần, thậm chí cho dù cậu ấy có gầy yếu nhu mỹ một chút cũng không có vấn đề, nhưng mà trong《 Kinh Long 2》 tuổi tác và tính cách của Lạc Thần đều biến hoá rất lớn, không thể tiếp tục duy trì hình tượng thiếu niên được, hơn nữa trong đó có vài cảnh quay yêu cầu cần có dáng người nữa.
Chẳng lẽ lúc đó lại đi tìm người đóng thế chắc?
Lấy yêu cầu hà khắc của đạo diễn Tống Kim Lân, tuyệt đối sẽ không cho phép.
Diệp Oản Oản ghi chú vài thứ trong sổ tay, ngay sau đó mặt lạnh nói: “Không được, cậu quá gầy, đầu tiên cần phải béo lên đã, sau đó mới tính tới chuyện cần tăng cơ, tôi sẽ đưa cho cậu một kế hoạch cụ thể, cứ dựa theo mà làm.
Mặt khác, các chương trình huấn luyện khác của cậu, còn có chuyên gia dinh dưỡng tôi sẽ sắp xếp cho cậu. Nhà trọ cũng đã xin rồi, vì tiện để tôi quản lý, cậu sẽ ở cùng chung cư với tôi, đây là chìa khóa, đêm nay cậu có thể dọn qua.
Trước đó tôi đã đem video hoàn chỉnh của cậu gửi tới đoàn làm phim 《 Kinh Long 2》 rồi, vừa nãy mới nhận được tin nhắn, cậu đã qua vòng sơ khảo, trở về chuẩn bị tốt một chút đi, tháng sau đi thử ống kính. Tôi ở trên cậu một tầng, có việc có thể tìm tôi!”
Lạc Thần ngơ ngác nghe đối phương một hơi nói tất cả những chuyện cần sắp xếp cho mình, nhìn đối phương đưa một chiếc chìa khoá có khắc mấy chữ “Vạn Cảnh Danh Uyển”, hoảng hốt một lúc mới nhận lấy, nắm chặt ở lòng bàn tay, yên lặng gật gật đầu, “Vâng.”