Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Mấy người đó tụm lại xì xào bàn tán: "Giời ạ... Tôi đột nhiên nhớ đến... Lúc trước Diệp tiểu thư có coi bói cho Tống Tĩnh, không phải nói cậu ấy có kiếp đào hoa sao? Kiếp đào hoa cô ấy nói chẳng lẽ là chuyện hôm qua?"

"Cmn! Hình như thật vậy rồi! Lúc đó vẻ mặt của cô ấy rất quỷ dị, còn nói kiếp đào hoa này nguy hiểm vô cùng, sẽ mang đến tổn thương cực lớn cho Tống Tĩnh!"

"Khụ khụ khụ... Quả nhiên nguy hiểm vô cùng... Quả nhiên mang lại tổn thương cực lớn... Không sai chút nào cả..."

"Cô ấy lại tính đúng rồi. Chuyện này... quá khó tin mà!"

"Gặp quỷ mà! Nếu lần trước Tống Tĩnh nghe lời của Diệp tiểu thư, biết đâu lại trán khỏi kiếp nạn này rồi!"

____

"Cho tôi cháo hoa cúc đường phèn, lê hấp táo đỏ hoa cúc, gà tơ hầm hoa cúc..."

Mỗi lần Diệp Oản Oản nói tên một món ăn, sắc mặt của Tống Tĩnh liền đen hơn một phần, đồng thời cảm giác quỷ dị trong lòng càng ngày càng nặng.

Cô gái này... Chẳng lẽ cô ấy biết coi số mạng thật sao? Nếu không sao có thể trùng hợp như vậy?

"Đừng tán gẫu nữa, mau chuẩn bị đi, sắp xuất phát rồi. Hôm nay là ngày cuối cùng, phải cẩn thận một chút!" Lưu Ảnh đi tới, liếc xéo qua Diệp Oản Oản.

Cậu ta cũng nghe qua việc của Tống Tĩnh, quả thật hơi khó tin, nhưng sao có thể do cô gái kia tính ra được?

Chẳng qua chỉ là mèo mù vớ cá rán, nói bậy lại trúng mà thôi.

Thấy đội trưởng đã đến, lúc này mọi người mới dần tản ra.

Thấy chuẩn bị phải lên đường, Diệp Oản Oản không có cách nào giở lại trò cũ để trì hoãn thời gian nữa, chỉ có thể nghĩ cách khác.

Cô đang tập trung nghĩ cách, không chú ý tới việc đã lâu như vậy, nhưng Hứa Dịch vẫn chưa tới thông báo lên đường.

"Có chuyện gì rồi?" Diệp Oản Oản hoài nghi.

Lấy quan niệm về thời gian của Tư Dạ Hàn, không nên xuất hiện loại tình huống này mới phải.

Cô chỉ biết lần đi này xảy ra chuyện, nhưng không biết rõ thời gian xảy ra, càng không biết những tình tiết bên trong đó, cho nên đương nhiên không biết vì sao lại trì hoãn hành trình.

Lại chờ trong chốc lát, vẫn không có động tĩnh, hơn nữa Tư Dạ Hàn cũng không bắt máy của cô, Diệp Oản Oản dần dần cảm thấy bất ổn.

Chẳng lẽ cô dự đoán sai rồi, không phải gặp tập kích trên đường mà ở trong khách sạn sao?

Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản vội vã chạy lên lầu.

Nơi tụ họp không có người, Hứa Dịch cũng không ở trong phòng.

Cô lại chạy tới phòng của Tư Dạ Hàn, vừa đến gần liền thấy một nhóm người đang vây ở cửa, sắc mặt ai nấy đều ngưng trọng đến dị thường.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy vẻ mặt nghiêm trọng của những người này, trái tim của Diệp Oản Oản không khỏi nhảy mạnh lên một nhịp.

Một người trong đó mở miệng: "Lúc nãy khi chúng tôi đang thương nghị, boss đột nhiên phát bệnh... bị ngất xỉu..."

"Anh nói cái gì?" Diệp Oản Oản biến sắc.

Cùng lúc đó, trong phòng.

Sắc mặt của những bác sĩ ở Cẩm Viên được bố trí tới đây đang cực kì ngưng trọng, kiểm tra cho Tư Dạ Hàn.

"Tình huống không khả quan cho lắm, Cửu gia phát bệnh đột ngột, hơn nữa tình trạng đang rất nguy kịch."

"Đang êm đang đẹp sao đột nhiên lại vậy?" Hứa Dịch sốt ruột.

"Đang êm đang đẹp? Cơ thể của Cửu gia vốn ẩn bệnh từ trước, tôi đã nhắc nhở các người nhiều lần rồi, chẳng qua là các người và cả Cửu gia chưa từng coi trọng lời của tôi!

Trước kia Cửu gia cũng không có biểu hiện quá rõ ràng, không khác người bình thường là mấy. Lần này chẳng qua là cơ thể đã đến giới hạn, tất nhiên đưa đến hậu quả mà thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện