Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Biểu hiện này của Từ Minh có thể nói là kiêu ngạo.

Nhưng có hậu trường chống lưng, thực lực của bản thân cũng không yếu, cậu ta quả thật có quyền kiêu ngạo.

Tuy rằng diễn xuất của Từ Minh còn kém xa những diễn viên gạo cội chân chính, nhưng so với phái thần tượng thì đã tốt hơn nhiều rồi.

Điển hình như Cung Húc, tuy rằng nhan sắc, nhân khí và tài nguyên đều là đỉnh cấp, nhưng kĩ thuật diễn xuất lại thảm không nỡ nhìn. Một bộ phim từ đầu đến cuối cũng chỉ có một biểu cảm, ngay cả lời thoại cũng không nhớ, lúc diễn chỉ biết nói một hai ba bốn năm sáu, chờ diễn viên khác lồng tiếng ở hậu kì, bị bôi đen là chuyện thường ngày.

Cho nên Từ Minh cũng xem là một người đáng quý trong lớp tiểu sinh.

Cũng khó trách kiếp trước cậu ta lấy được vai Lâm Lạc Trần.

Nếu đạo diễn là người khác, có lẽ Diệp Oản Oản sẽ không giám tranh cùng Từ Minh. Nhưng lần này đạo diễn là Tống Kim Lân, vì hoàn thành di nguyện của Lâm Tông mà làm phần hai của Kinh Long.

Đối với ông ấy, so với nhân mã ban đầu và nhà đầu tư, nguyên tắc còn quan trọng hơn nhiều, là kĩ thuật diễn xuất và khả năng lĩnh ngộ nhân vật của diễn viên.

Kiếp trước đối với Tống Kim Lân, có lẽ Từ Minh đã là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng nếu có người còn hợp hơn Từ Minh...

Lúc trước cô giúp Lạc Thần lăng xê là để có cơ hội vào vòng, hiện tại mới là chiến trường chân chính của cậu ấy.

Đối mặt với sự trào phúng khinh thường của mọi người, khóe môi Diệp Oản Oản hơi cong lên, phong khinh vân đạm đáp: "Luận nhân khí, bối cảnh tới hậu trường, quả thật Lạc Thần không sánh bằng Từ Minh, thậm chí còn không sánh bằng bất kì ai ở đây.

Nhưng hôm nay là buổi thử vai, tiêu chuẩn phán xét một người hẳn phải là kĩ thuật diễn xuất.

Lời vừa rồi của Từ tiên sinh tựa hồ đã có chút hiểu lầm với thực lực của nghệ sĩ nhà tôi rồi? Đã như vậy thì hôm nay khiến các vị thất vọng rồi, nếu chỉ dựa vào kĩ thuật diễn xuất, vai Lâm Lạc Trần chỉ có thể dành cho Lạc Thần!"

Lời này của Diệp Oản Oản tức khắc khiến mọi người xôn xao.

"Phi! Người này đúng thật là gì cũng dám nói! Vai Lâm Lạc Trần chỉ có thể dành cho Lạc Thần? Chém gió cũng không sợ cắn phải lưỡi!"

"Người đại diện mới này quá kiêu ngạo rồi!"

"Tôi nghĩ anh ta không có não thì đúng hơn! Ở trường hợp này cũng dám nói bậy, quả thật muốn bê đá đập chân mình!"

Sắc mặt Từ Minh đen lại, người đại diện của cậu ta - Ngô Chính Phi nhìn người đại diện đối diện mình, cười nhạt một tiếng: "A, người đại diện Diệp, nói chuyện đừng quá tự mãn, nếu bị vả mặt sẽ rất nhục đấy!"

Diệp Oản Oản nhún vai: "Vậy chi bằng phát sóng trực tiếp buổi thử vai này đi?"

Ngô Chính Phi nghe vậy thì hơi nhíu mày.

Diệp Oản Oản không để ý tới anh ta nữa, trực tiếp nói với Từ Minh: "Thế nào? Không dám?"

Nghe Diệp Oản Oản cao ngạo khiêu khích, hiện trường ồ lên một tiếng.

"Anh ta điên rồi! Cư nhiên yêu cầu phát sóng trực tiếp buổi thử vai này? Đây là ngại chưa đủ mất mặt sao?"

"Các người thì biết thứ gì, Diệp Bạch này không đơn giản đâu! Có thể đem một nghệ sĩ hết thời nhét vào buổi thử vai, có thể không có thủ đoạn sao? Đây rõ ràng đã có ý tưởng cọ nhiệt từ trước!"

"Thì ra là thế, biết thua chắc rồi, còn vọng tưởng nhân cơ hội này cọ nhiệt của Từ Minh! Cũng đủ vô sỉ!"

Mọi người đang nghị luận sôi nổi, đạo diễn, phó đạo diễn, đội ngũ quay phim lục đục tiến vào studio, lúc họ bước vào cũng kịp nghe được đoạn đối thoại này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện