Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Sau khi tự mình tiếp xúc với Cung Húc, Diệp Oản Oản mới hiểu vì sao mặc dù danh tiếng của cậu ta cực kém lại có rất nhiều fan trung thành như vậy.

Gia hỏa này khi tỏ vẻ đáng thương quả thật manh tới nỗi khiến người ta không nhịn được mà yêu thương, chỉ hận không thể đáp ứng tất cả yêu cầu của cậu ta.

Nếu để fans cậu ta thấy được, sợ rằng sẽ hét bay nóc Quang Diệu mất.

Đối với lời thề thốt của Cung Húc, Diệp Oản Oản bày tỏ: Nửa chữ cũng không tin.

"Sự tích vinh quang" của Cung Húc, cô đã nghe đủ nhiều rồi.

Cung Húc ngoan ngoãn nghe lời? Đây đảm bảo là lời nói dối lớn nhất lịch sử!

Từ lúc Cung Húc nói muốn đổi người đại diện, tầm mắt mọi người đều tập trung lên người Diệp Oản Oản.

Chu Văn Bân siết chặt tay, hận không thể bóp chết cô ngay lập tức: "Cung Húc, có phải tiểu tử này đã nói gì với cậu không? Tiểu tử này âm hiểm xảo trá, cậu đừng bị cậu ta lừa!"

Cung Húc sợ Diệp Bạch tức giận sẽ ghét bỏ cậu ta, vội vàng quát lớn: "Chu Văn Bân! Ông mẹ nó..."

Đúng lúc này, một âm thanh réo rắt cắt ngang: "Được."

Cùng với tiếng "Được" kia vang lên, cả căn phòng im lặng như tờ.

Cung Húc chớp mắt, đầu tiên là ngẩn ngơ, tựa hồ không tin đây là thật, sau đó hưng phấn nhìn Diệp Oản Oản: "Anh Diệp! Anh... Anh đồng ý? Anh đồng ý thu nhận em?"

Vì sao không nhận? Mục tiêu của cô là giải trí Hoàng Thiên, là Diệp gia, lấy tiến độ hiện tại của cô thì còn cách mục tiêu kia quá xa.

Cho dù Lạc Thần nhờ bộ phim này bạo lên, cô vẫn sẽ bị Chu Văn Bân chèn ép, muốn củng cố thế lực sẽ phải đi đường vòng.

Nếu có được Cung Húc, sẽ là một trợ lực lớn đối với cô.

Cô biết, Cung Húc là một con dao hai lưỡi, rất khó khống chế.

Nhưng mà, vậy thì sao?

Ở giới giải trí này, mỗi bước đi đều là một thế cờ mạo hiểm, không có đạo lý nào lại bỏ một quân cờ tốt như thế.

Diệp Oản Oản không nhanh không chậm mở miệng: "Trước mắt nghệ sĩ của tôi chỉ có Lạc Thần, bây giờ cậu ấy đã bắt đầu tiến vào quỹ đạo, nên tôi mang thêm một nghệ sĩ nữa cũng không sao. Chỉ là..."

Cung Húc thấy thế lập tức bổ xung: "Anh Diệp, chỉ cần anh đồng ý là được, chuyện khác không cần anh nhọc lòng, em sẽ lo liệu!"

Cung Húc nói xong liền gấp không chờ nổi nhìn Chu Văn Bân: "Còn thất thần làm gì? Không thấy anh Diệp đã đồng ý sao? Còn không mau lấy hợp đồng tới đây!"

Chu Văn Bân không ngờ giây trước Diệp Bạch còn bị mình chèn ép không có sức phản kháng, giây sau lại lật ngược tình thế. Không chỉ lấy lại vai diễn, còn tóm được Cung Húc!

Không được! Tuyệt đối không thể!

Khó khăn lắm ông ta mới ôm được cây hái ra tiền Cung Húc này, sao lại nhả ra được!

Chu Văn Bân lập tức khóc lóc thảm thiết kể khổ: "Cung Húc! Tôi theo cậu suốt ba năm, móc tim móc phổi vì cậu, không có công lao cũng có khổ lao, cậu lại vì một tên tiểu tử tâm cơ mà bỏ rơi tôi sao?"

Người vây quanh càng lúc càng nhiều. Mọi người ở đây đều là nhân viên trong công ty, ai mà không hiểu Chu Văn Bân. Thấy ông ta ra vẻ ta đây, ai nấy đều có chút buồn nôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện