Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Cẩm Viên.
Gió nhẹ nhàng thổi qua tán cây, hoa viên nhỏ tràn ngập màu sắc tươi tắn của hoa.
Bàn tròn dưới bóng cây. Tư Dạ Hàn đang uống trà, dưới chân là một con hổ trắng du quang thủy hoạt. (*)
Vào lúc này, cạnh bên Tư Dạ Hàn còn một người nữa, ngũ quan có chút tương tự Tư Dạ Hàn, trên người mặt một bộ tây trang bạch đế nạm vàng, khí chất ưu nhã tự phụ, chán nản gục đầu lên bàn: "Thím Cửu của cháu sao còn chưa về nữa?"
"Có việc?" Sắc mặt Tư Dạ Hàn thanh lãnh, anh cầm ly trà trên tay, hỏi.
"Tôi lại không tìm chú, tôi tìm thím Cửu của tôi, chú hỏi làm gì!"
"Ánh mắt Tư Hạ hơi lóe lên, sau đó mở miệng: "Đúng rồi, nghe nói Thím Cửu lại nhận thêm một nghệ sĩ, hơn nữa là đại minh tinh có giá trị thương mại lớn nhất công ty họ, là tiểu thịt tươi rất hot... Thật không ngờ, thím Cửu lại có khả năng như vậy nha."
Bàn tay Tư Dạ Hàn hơi khựng lại, khó có thể nhìn ra cảm xúc gì trong con ngươi lạnh băng của anh.
Thấy Tư Dạ Hàn không có phản ứng, Tư Hạ không cam lòng tiếp tục đục thuyền: "Thật ra cháu không ngờ chú Cửu lại yên tâm để thím Cửu đi ra ngoài đấy! Còn cho thím ấy nhận nghệ sĩ nam, chú không sợ đầu mình thành thảo nguyên sao? Giới giải trí nhiều tiểu thịt tươi như vậy, nhiều người nhiều phong cách, vạn hoa đua nở khiến người ta hoa mắt! Thím Cửu còn nhỏ tuổi, đương nhiên sẽ thích những người sấp sỉ tuổi mình, chú Cửu không nên quá tự tin..."
Tư Dạ Hàn vẫn chưa có phản ứng, sắc mặt của Hứa Dịch đứng bên cạnh đã vô cùng khó coi.
Tư Hạ thiếu gia sợ thiên hạ không loạn sao? Quan hệ của ông chủ và Oản Oản tiểu thư vừa hòa hoãn một chút, kết quả cậu ta lại ở trước mặt ông chủ nói hưu nói vượn.
Rốt cuộc cậu ta tới đây thăm bệnh hay làm loạn đây?
Cơ thể của ông chủ sao có thể chịu được kíƈɦ ŧɦíƈɦ...
Không thể để lộ bệnh tình của Tư Dạ Hàn, Hứa Dịch chỉ có thể giải thích: "Tư Hạ thiếu gia, ngài hiểu lầm rồi, Oản Oản tiểu thư giả nam để đi làm!"
Tư Dạ cười nhạt một tiếng: "Giả nam thì thế nào? Đến lúc đó đem cả nam và nữ về đây thì thật mãn nhãn!"
Giống như không thấy sắc mặt Tư Dạ Hàn bắt đầu trầm xuống, Tư Hạ tiếp tục nói: "Tỉ như nghệ sĩ thím Cửu vừa nhận. À, đúng rồi, là công tử đào hoa của Cung gia, nghe nói nam nữ đều ăn..."
Nghe Tư Hạ càng nói càng kì cục, Hứa Dịch thật sự không nhịn được nữa.
Đang muốn cắt đứt lời cậu ta, phía sau đột nhiên truyền tới một loat tiếng bước chân nhanh như bay, vì thế Hứa Dịch theo bản năng quay đầu.
Tiếp theo, ba người thấy một thân ảnh như một trân gió chạy nhanh tới hướng họ đang ngồi.
Cô gái kia hoàn toàn không để tâm tới người ngoài, vừa chạy tới liền chui vào lòng Tư Dạ Hàn.
Hành động bất ngờ của cô gái khiến trà trong ly của Tư Dạ Hàn rung lên, suýt chút nữa đã đổ lên người cô.
Tư Dạ Hàn nhíu mày, đang muốn mở miệng, trên môi đột nhiên lại cảm nhận được một độ thơm mềm mại...
Diệp Oản Oản vừa nhào vào lòng liền hôn anh một cái, bởi vì chạy nhanh nên thở dốc, vì vậy ngực có chút phập phồng, con ngươi sáng như sao trời mang đầy sinh khí vui vẻ hỏi: "Thân ái, em về rồi! Nhớ em không?"
Khí tức tối tăm quanh cơ thể Tư Dạ Hàn theo câu nói của cô gái tan thành mây khói.
Diệp Oản Oản sáng mắt lên, vội vàng khoe công với anh: "Em vừa được thăng chức á! Anh mau khen em đi! Em còn nhận thêm một nghệ sĩ nữa! Có phải em rất lợi hại không?"
Tư Dạ Hàn đặt ly trà xuống bàn, sau đó đỡ Diệp Oản Oản ngồi lại, cực kì phối hợp khích lệ: "Ừm, không tệ."
Hứa Dịch đang lo ông chủ nhà mình tức giận: "..."
Tư tiểu thiếu gia vất vả lắm mới châm ngòi thành công, chưa kịp đắc ý đã bị vả mặt: "...."
----
Tiểu Hạ Hạ: Tôi mẹ nó lâu lắm mới xuất hiện lại, hai người liền làm vậy với tôi?
Quẫn Quẫn: Giáng Sinh rồi, các bảo bảo đều muốn ăn cẩu lương. Cho nên, cậu chỉ có thể chịu ấm ức thôi. Hơn nữa cậu xuất hiện bao lâu có liên quan gì, không phải lần nào cũng giống nhau sao?
Tiểu Hạ Hạ: [Mỉm cười - JPG] Cho nên tôi sinh ra chỉ để ăn cẩu lương sao?
Quẫn Quẫn: Cậu đã xác định được vai trò của mình rồi! Thật thông minh!