Biên tạo mật mã khác với phá giải mật mã, công việc giải mã giống như quan sát đoán định chu kỳ thủy triều lên xuống của đại dương mênh mông vậy, phải bóc tách soi xét vô số thông tin, tìm kiếm quy luật, hao công tốn sức mất thời gian.

Trong khi đó, biên soạn mật mã lại dễ dàng hơn nhiều, chỉ cần xác định phương thức mã hóa, sau đó thiết kế ra ma trận tính toán, vậy là đã hoàn thành một bộ mật mã cơ sở.

Điều này đối với nhân viên điệp báo kinh nghiệm phong phú mà nói, vốn không nên là việc khó.

Nhưng đối với Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng, nhiệm vụ này lại có chút phiền toái —— Mật mã mới mà bọn họ thiết kế ra không thể quá đơn giản nhưng cũng không thể quá phức tạp.

Quá đơn giản thì không thể qua mắt Lý Sĩ Quần.

Nhưng nếu quá phức tạp, làm ra một bộ mật mã không ai giải nổi giống như "hào mật", há chẳng phải là giúp kẻ địch làm áo cưới sao?
(*) hào mật: tên một bộ mật mã của phe cộng sản, đến tận lúc giải phóng cũng không phe nào phá giải được.

Hơn một giờ trôi qua, hai người cuối cũng đã quyết định được nguyên tắc của mật mã mới: Đầu tiên vẫn theo như quy tắc đã định, đem chữ viết chuyển đổi thành mã số, sau đó sử dụng ma trận đã thiết kế trước đó, đem mã số tiến hành mã hóa ba lần, cuối cùng dùng nguyên lý mật mã Baconian để thực hiện thêm một tầng mã hóa.

Loại phương thức mã hóa này nhìn thì có vẻ phức tạp, song lại tuân theo quy luật, chỉ cần tình báo chặn được đủ nhiều, trình độ chuyên gia đủ cao, là có thể suy ra được ma trận mật mã.

Vì vậy, dù sau này "bị" Đảng Cộng Sản giải mã ra, Lý Sĩ Quần cũng sẽ không hoài nghi hai người.

Khung xương đã được định, tiếp theo chính là điền máu thịt vào.

Thiết kế ma trận, đây mới thực sự là công việc hao tâm tốn sức.

Cố Hiểu Mộng vốn muốn để Lý Ninh Ngọc nghỉ một lát ăn cơm rồi hẵng làm việc tiếp, nhưng đối phương nhìn có vẻ hết sức chăm chú tập trung tinh thần, không có nửa điểm ý tứ muốn nghỉ ngơi.


"Chị Ngọc, để em đi!" Cố Hiểu Mộng chờ đến lúc Lý Ninh Ngọc viết xong tờ nháp nghiệm toán thứ sáu, cuối cùng bắt được cơ hội, kịp thời đè tay cô xuống.

Cố Hiểu Mộng hiểu quá rõ tính tình cô, đó chính là Lý Ninh Ngọc, người điên năm đó đã từng vì phá giải máy Enigma đời thứ hai mà có thể không ngủ không nghỉ bốn năm ngày, một khi tập trung tinh thần vào mật mã liền không cần mạng nữa.

Nếu bây giờ không cắt đứt, sợ rằng cô lại muốn quên ăn bỏ ngủ.

Lý Ninh Ngọc khẽ gật đầu một cái, lại cầm lấy một tờ giấy nháp mới, tiếp tục nhanh tay tính toán, chỉ thấy cô hơi nhíu mày, có vẻ vẫn không hài lòng với ma trận mới thiết kế này.

Thấy đối phương quá tập trung, Cố Hiểu Mộng cũng không cắt ngang nữa, chỉ thất thần nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Lý Ninh Ngọc.

Cô bỗng nhiên nghĩ, bản thân nảy sinh hảo cảm với Lý Ninh Ngọc là từ lúc nào?
Là khi chị ấy đẩy ra cửa lớn của căn phòng khí độc, mang theo ánh sáng đi về phía mình? Là lúc chị ấy vén lên khăn ăn, lấy ra con dao giúp mình giải vây? Hay là lúc chị ấy cự tuyệt sử dụng tình báo giả, nói ra những lời điên khùng muốn hủy diệt mọi thứ, thiêu hủy thiên thư ấy...!
Hoặc có thể là từ ngày đầu tiên bước lên thuyền, thời khắc xuyên thấu qua cửa sổ nhìn thấy mặt nghiêng của Lý Ninh Ngọc đang chuyên chú phá giải, bản thân đã luân hãm rồi.

Lý Ninh Ngọc tâm vô tạp niệm, hoàn toàn không chú ý thấy ánh mắt nóng bỏng của Cố Hiểu Mộng.

Thân là gián điệp lâu năm, cô diễn kịch đã quá lâu rồi, lâu đến nỗi phảng phất như quên mất bản thân là ai, trước mặt người khác hay sau lưng người khác đều phải ngụy trang, chỉ đến khi tiếp xúc mật mã, đắm chìm vào thế giới của các con số, cô mới có thể tạm thời nghỉ ngơi, thật sự trở về làm chính mình.

Giải mã cũng được, biên mã cũng tốt, tiếp xúc với ký hiệu số học dù sao cũng tốt hơn trao đổi với người.

Mỗi lần tiến nhập trạng thái, say mê vào bên trong, Lý Ninh Ngọc liền không để tâm đến thời gian nữa.

May mà người cắt đứt cô ban nãy chính là Cố Hiểu Mộng, nếu đổi lại người khác, cô đã sớm bất mãn.

Có lẽ do quá lâu không uống nước, cổ họng Lý Ninh Ngọc có chút ngứa ngáy, chợt ho khan hai tiếng.


Cố Hiểu Mộng giật mình, theo bản năng vuốt vuốt sau lưng cô, lại không dám vỗ, khẩn trương hỏi: "Chị Ngọc! Chị Ngọc, chị không sao chứ?"
Nhìn dáng vẻ khẩn trương lo lắng của Cố Hiểu Mộng, trong lòng Lý Ninh Ngọc dâng lên một dòng nước ấm, cô biết Cố Hiểu Mộng nhớ tới những hồi ức không vui trên thuyền mật mã, nhỏ giọng trấn an: "Đừng sợ, tôi không sao..."
"Chị Ngọc, để em giúp chị đi?" Cố Hiểu Mộng một lần nữa đề nghị.

Lý Ninh Ngọc chậm chạp không đáp, Cố Hiểu Mộng có chút nóng nảy, đôi mi thanh tú nhíu một cái, bày ra thái độ tức giận ——
"Lý Ninh Ngọc!" Lúc kêu tên cô, Cố Hiểu Mộng tận lực hạ thấp giọng, chen nửa người vào trước mặt Lý Ninh Ngọc, giống như đang uy hiếp, "Em dù gì cũng là sinh viên xuất sắc của đại học Princeton, chị đừng có xem thường nhé!"
"Ừm..." Lý Ninh Ngọc lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại vui mừng, cô đặt bút xuống, thuận tay cầm lên ly cà phê của Cố Hiểu Mộng, khẽ nhấp một cái, "Vậy thì em tới làm đi."
"Chị a, dạ dày không tốt, uống cà phê đen ít thôi!" Cố Hiểu Mộng vội vàng đoạt lấy cái ly, đặt xa xa một đầu khác, để Lý Ninh Ngọc khó mà với đến.

"Làm gì yếu ớt đến như vậy." Lý Ninh Ngọc buồn cười nhìn cô, ngày rời khỏi Hàng Châu, em ấy còn đang bệnh thoi thóp nằm trên giường, ngay cả uống ngụm canh đều cần người đút.

Hiện tại mấy tháng không gặp, thân thể dưỡng tốt rồi, ngược lại đi quản mình.

Đúng lúc đó, đồng hồ đại sảnh kêu lên mười hai tiếng, người canh gác đúng giờ đưa bữa trưa đến.

Hiện nay vật tư thiếu thốn, song Lý Sĩ Quần lại không bạc đãi bọn họ, năm sáu món ăn liên tiếp được đưa lên.

Sau khi đám người ra ngoài, Cố Hiểu Mộng theo thứ tự vén nắp đậy lên, cỏ linh lăng cuốn thịt kho tàu, hải sâm đen xào trứng tôm.

Đều là những món đặc sản đầy dầu mỡ ở bản địa, cô lắc đầu một cái: "Tên chó này quả nhiên húp được không ít mỡ, hiện tại ở bên ngoài sao có thể cung cấp được nhiều thịt như vậy."
"Xem ra Lý Sĩ Quần vì em mà dụng tâm lương khổ rồi." Lý Ninh Ngọc hiểu rõ trong lòng, cười một tiếng, "Tôi hôm nay xem như được Cố thiên kim cho thơm lây."
"Vậy thì hắn hạ công sức lộn chỗ rồi, còn không bằng đem tới hai bát mì Dương Xuân." Biết Lý Ninh Ngọc không thích những món ăn mặn nhiều dầu mỡ, Cố Hiểu Mộng nhíu mày, tiếp tục mở nắp nồi canh ——
Vừa mở ra, Lý Ninh Ngọc hiếm có phá vỡ dè đặt, không khỏi tức cười trêu ghẹo nói: "Cố sở trưởng, canh cá diếc đậu hũ hôm nay, còn cần người đút không?"
Cố Hiểu Mộng thoắt cái đỏ bừng mặt, nói không lựa lời: "Em đã bảo hắn là đồ ngu xuẩn mà, nhiều đồ tanh như vậy ăn vào mụ mị đầu óc, làm sao mà biên mã chứ! Em không ăn, chị Ngọc, chị ăn nhiều một chút."

Lý Ninh Ngọc cố ý học theo ngữ điệu của cô, nghiêm túc nói: "Ăn những thứ này, sẽ mụ mị đầu óc, tôi cũng không thể ăn."
Cố Hiểu Mộng không nói nữa, yên lặng cầm lấy hai chén nhỏ múc canh, vớt hết phần thịt ngon nhất ở bụng cá vào một chén, kỹ lưỡng tỉ mỉ, chỉ còn thiếu không đem xương lựa ra.

Một lát sau, cô cầm chén đẩy tới bên cạnh Lý Ninh Ngọc, nhướn mi cười một tiếng: "Đừng lãng phí lương thực, em và chị Ngọc cùng chung hoạn nạn, đầu óc có mụ mị cũng cùng nhau mụ mị."
Một chén canh nho nhỏ, đem toàn bộ tâm tư của Cố Hiểu Mộng diễn tả ra hết một cách tinh tế.

Lý Ninh Ngọc vốn muốn đổi chén với cô, nhưng nghĩ lại thì, mấy miếng thịt cá mà thôi, chia tới chia lui có vẻ quá kiểu cách, nên cũng không từ chối tâm ý lần này, cầm chén lên an tĩnh uống canh.

Cố Hiểu Mộng hài lòng ăn cơm, lần trước cùng Lý Ninh Ngọc ăn cơm trưa vẫn là ở Cầu Trang, rõ ràng chỉ mới một năm rưỡi, lại giống như chuyện kiếp trước vậy —— Còn không phải là kiếp trước sao, Lý Ninh Ngọc từng chết một lần, linh hồn mình cũng đi theo chị ấy chết một lần.

Bữa cơm này ăn vô cùng chậm, chậm đến mức thức ăn đều nguội tanh, Cố Hiểu Mộng mới để đũa xuống.

Cũng không biết lần tiếp theo ngồi cùng bàn ăn cơm như vậy là vào lúc nào, chỉ hy vọng ngày đó đừng tới quá muộn.

Đến lúc đó, bọn họ có thể thoải mái cùng ăn một bữa cơm, không lại ngụy trang, không lại sợ hãi, cũng không lại nói chuyện kiểu đánh đố nữa...!
Thiết kế ma trận xong, còn phải dùng mật mã mới để mã hóa mấy bức mật điện, đưa cho những người khác thử phá giải.

Trong lúc đó hai người thay phiên nhau nghỉ mấy đợt, chờ đến 10 giờ tối, nhiệm vụ mới xem như hoàn thành.

Nhìn xấp giấy nháp dày cộp, Cố Hiểu Mộng khẽ thở dài, xoa xoa ấn đường, Lý Ninh Ngọc nhìn vào trong mắt, cảm thấy từng cử chỉ của đối phương càng lúc càng giống mình.

Lý Ninh Ngọc đứng dậy: "Tôi đi gọi người thông báo."
"Chị Ngọc, đừng vội." Cố Hiểu Mộng kéo tay cô, "Đợi lát nữa đi..."
"Không còn sớm nữa, làm việc liên tục 14 tiếng rồi, bàn giao xong xuôi sớm chút nghỉ ngơi."
Sao 14 tiếng lại trôi qua nhanh như vậy? Cố Hiểu Mộng chỉ hận lần này không phải là phá giải máy Enigma, không được cùng Lý Ninh Ngọc ở chung 96 tiếng.

Nhưng mà lời nói của Lý Ninh Ngọc cũng nhắc nhở cô, công tác suốt một ngày, cho dù bản thân không mệt, chị Ngọc cũng khổ cực rồi, nghỉ ngơi sớm một chút thì tốt hơn.

Thấy Cố Hiểu Mộng ngoan ngoãn gật đầu, Lý Ninh Ngọc mới đi về phía cửa.


Trước khi kéo cửa ra, cô hít sâu một hơi, bỗng nhiên quay người lại, nhỏ giọng nói:
"Hiểu Mộng, tương lai còn dài."
Lý Sĩ Quần cùng Từ Mạn Trinh nghe tin đi tới, một đám nhân viên giải mã theo phía sau, có mấy người còn đang mắt lim dim buồn ngủ, nhất là Triệu Tiểu Mạn, đầu tóc còn lỏng lẻo, nhìn là biết vừa bị gọi dậy khỏi giường.

Lý Sĩ Quần cầm lên mật điện trên bàn, làm bộ liếc mấy lượt, tuy xem không hiểu, nhưng vẫn gật đầu một cái, có vẻ vô cùng hài lòng.

Tiếp đó liền hạ lệnh, để cho mọi người bắt tay giải mã.

Nhân viên giải mã lão luyện có nhiều như vậy, nếu trong một đêm dịch không ra đáp án, chứng tỏ mức độ mã hóa của sách mã lần này đủ cao.

"Cố sở trưởng cực khổ rồi, chỉ dùng thời gian một ngày, không hổ là chuyên gia mật mã hàng đầu." Lý Sĩ Quần nở nụ cười thân sĩ.

Cố Hiểu Mộng trong nháy mắt đổi lại giọng điệu lãnh đạm, không nể mặt nói: "Nếu không phải có người nào đó năng lực nghiệp vụ quá kém, tôi đã sớm làm xong."
Lý Ninh Ngọc không tranh biện gì, chỉ nhìn Lý Sĩ Quần lúng túng cười một tiếng, hai hàng mày tựa hồ đang nhẫn nhịn bực bội.

Xem ra Thẩm Ngọc Điệp quả thật kéo chân sau Cố Hiểu Mộng, nếu không với tính tình của cô ta, làm sao để mặc Cố Hiểu Mộng tùy ý giễu cợt mà không phản kích như vậy được? Chỉ có điều Cố Hiểu Mộng không nể mặt như vậy, đâu giống như có hảo cảm với Thẩm Ngọc Điệp đâu.

Lý Sĩ Quần như có điều suy nghĩ liếc nhìn Từ Mạn Trinh, Từ Mạn Trinh tựa hồ đã sớm dự liệu được, lên tiếng nói: "Hai vị sở trưởng đều khổ cực rồi, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi.

Phòng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, đây là chìa khóa."
Cố Hiểu Mộng nhận lấy chìa khóa, không biến sắc nhìn lướt qua, trên nhãn chìa khóa của mình viết 201, còn chìa của Lý Ninh Ngọc là 301.

Lầu trên lầu dưới bố cục giống nhau, không tồn tại tình trạng phòng nào lớn hơn phòng nào, nhìn có vẻ không có gì không ổn, nhưng cô luôn cảm thấy Từ Mạn Trinh này nơi nơi lộ ra quái dị.

Bốn người ra khỏi hội trường, trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Đi đến đầu cầu thang lầu ba, Lý Sĩ Quần bỗng gọi lại Lý Ninh Ngọc: "Tiểu Thẩm, cô qua đây với tôi."
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện