Năm 1949, Cố Hiểu Mộng được trải nghiệm mùa đông ấm áp đầu tiên của cuộc đời.
Hóa ra mùa đông Hồng Kông thật sự không có tuyết.

So với mùa đông trong ấn tượng, nhìn giống như thời gian cuối thu bị kéo dài vô hạn hơn.

Không có gió rét ướt lạnh tận xương, cũng không có mưa đêm liên miên không dứt, càng không có bánh hoa mai nóng hổi, cho dù đến đêm khuya, cũng chỉ cảm giác se se lạnh.
Lý Ninh Ngọc sẽ không bởi vì sợ lạnh mà nắm tay bỏ vào túi cô, trên gò má cũng thiếu đi chút đáng yêu khi bị gió thổi đỏ.

Không thể cùng người yêu rúc vào nhau ủ ấm trước lò sưởi, Cố Hiểu Mộng cảm giác như mất đi phần lãng mạn chỉ thuộc về mùa đông trong ký ức.
"Chị Ngọc, chị nói xem tại sao Hồng Kông không có tuyết rơi chứ?" Cố Hiểu Mộng úp sấp trên lan can ban công, đối mặt với biển khơi than thở cảm khái.

Nước biển dung nhập vào trời đêm, ánh sao trên mặt nước lúc sáng lúc tối.
"Em lại đang nghĩ gì vậy?" Lý Ninh Ngọc buông xuống báo cáo tài vụ trong tay, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Cố Hiểu Mộng đang đứng dưới ánh trăng.
Kể ra thì, nha đầu này đến công ty của nhà làm việc đã được một thời gian rồi, nhưng lúc nào cũng nói bản thân xem không hiểu mấy con số rậm rạp chằng chịt trên báo cáo tài chính, mỗi ngày về đến nhà đều la hét nhức đầu, để Lý Ninh Ngọc xoa bóp đầu cho mình —— Sinh viên tốt nghiệp trường Princeton giả ngu nghe cũng thật hùng hồn lý lẽ.

Đáng thương mợ giúp việc họ Lý mát xa đầu cho Cố tiểu thư xong, còn phải thay vị thuộc hạ cũ của mình kiểm tra công tác.
Vô lại, đúng là đồ vô lại.
"Em đang nghĩ, em đã cùng chị nhìn tuyết, ngắm biển, nhưng vẫn chưa xem tuyết rơi trên biển a!" Lúc du học Mỹ, Cố Hiểu Mộng từng may mắn nhìn thấy tuyết bên bờ biển phía đông nước Mỹ.

Tuyết rải rác rơi xuống, bãi biển trắng tinh yên tĩnh mà thần bí, mênh mông làm cho người động tâm.

Bây giờ nghĩ lại, bức tranh ấy đẹp thì đẹp, nhưng lại thiếu đi một vị mỹ nhân tuyệt trần mà độc lập.
"Quá tham lam." Lý Ninh Ngọc ngọt ngào mỉm cười, trong lòng lại cũng hơi tiếc nuối.

Người quả nhiên đều có lòng tham, giống như cô ban đầu vốn chỉ muốn để Cố Hiểu Mộng sống sót ra khỏi Cầu Trang, sau đó lại muốn cùng em ấy chứng kiến kháng chiến thắng lợi, về sau nữa thì muốn kết thúc năm tháng chia lìa sớm ngày gặp nhau.

Mà bây giờ, cô muốn cùng Cố Hiểu Mộng ngắm nhìn tất cả những điều tốt đẹp của thời đại này.
Chuyện muốn làm có rất nhiều, nhưng Lý Ninh Ngọc cũng không gấp gáp, cuộc sống còn dài như vậy, không sớm thì muộn, tất cả nguyện vọng đều sẽ được thực hiện.
"Người nào mà không có lòng tham?" Cố Hiểu Mộng cười híp mắt trở về phòng ngủ, giống như con mèo vùi người cuộn trên ghế sa lon, tìm một góc thoải mái tựa vào trên vai Lý Ninh Ngọc, ngón cái tự nhiên vuốt ve chiếc nhẫn trên tay cô, "Nhưng mà trong số rất nhiều người đó, em là kẻ tham lam nhất."
"Sao bỗng nhiên tự mình biết mình như vậy?" Lý Ninh Ngọc giả vờ kinh ngạc cảm thán.
Cố Hiểu Mộng không trả lời, chỉ thần bí đặt câu hỏi: "Chị Ngọc, chị có biết vì sao em thích tuyết không?"
"Hm?"
"Tuy bông tuyết sinh ra trong trời đông giá rét, nhưng lại không hung mãnh như mưa giông ngày hè hay bão cát mùa thu.

Nó nhìn thì ào ạt, đập vào mặt lại mềm mại nhẹ nhàng, vừa mát lạnh vừa thẹn thùng, giống như...!người sinh ra trong ngày tuyết lớn là chị vậy."
Cố Hiểu Mộng trước nay không keo kiệt biểu đạt tình yêu, đặc biệt là sau khi gặp lại, những lời tỏ tình bao giờ cũng có thể thuận miệng nói ra.
"Đó là bởi vì em chưa từng nhìn thấy bão tuyết." Lý Ninh Ngọc mỉm cười nhéo mặt cô một cái.
Nếu bản thân được sinh từ tuyết mùa đông, vậy thì Cố Hiểu Mộng chính là sinh trong mưa mùa hè.

Lý Ninh Ngọc chưa từng cảm thấy mưa giông hung mãnh, cô thích những cơn mưa ngày hè, sau cơn mưa cỏ cây rậm rạp tốt tươi, bừng bừng sức sống.
"Em gặp rồi." Cố Hiểu Mộng nghiêm túc nghĩ một chút, bàn tay xòe ra trước mắt Lý Ninh Ngọc, làm nũng nói, "Đầu năm nay Nam Kinh hạ một trận bão tuyết, trời đông giá rét, cóng đến không vươn tay ra được, ngón tay em còn bị nẻ ra nữa!"
"Thật sao?"
Bất tri bất giác, Lý Ninh Ngọc đã rời khỏi Nam Kinh hai mươi năm, ký ức thời niên thiếu đã sớm mơ hồ, cũng sắp quên mùa đông quê nhà trông như thế nào rồi.

Cô chỉ nhớ lần ngắm tuyết gần nhất là ở Thượng Hải, vào buổi đêm an tĩnh đó, trong căn hộ của Thẩm Ngọc Điệp, cùng với tiếng củi đốt trong lò sưởi âm tường, bông tuyết nhẹ nhàng lẳng lặng rơi xuống.

Khi ấy, bọn họ cho rằng hết thảy đã kết thúc, nào ngờ lại có một trận mưa gió thét gào đang dồn nén chờ ngày bùng phát.
"Thật! Em kể cho chị nghe, ngày đó..."
Cố Hiểu Mộng lại kể vài ba chuyện lúc cô ở Chính phủ Quốc dân, những năm đó xảy ra quá nhiều chuyện, dường như kể không bao giờ hết, từng việc từng chuyện một, bất luận lớn nhỏ, cô đều muốn nói cho Lý Ninh Ngọc nghe, cũng không nói theo quy luật gì, bình thường đều là nhớ cái gì thì nói cái đó.
Lý Ninh Ngọc cũng sẽ không cảm thấy chán, từ Hàng Châu đến Trùng Khánh rồi lại qua Nam Kinh, cô muốn biết tất cả mọi việc mà người yêu trải qua trong năm năm đó.

Thi thoảng cô cũng sẽ nói một chút chuyện của mình ở Hồng Kông, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, ký ức vẫn thật khô khan nhàm chán, những ngày đó cuối cùng đều toàn bộ khái quát thành hai chuyện: Công việc và tưởng nhớ.
"...!Tuyết đọng dày như vậy, xe cũng không thể lái, em còn tưởng mình lại phải qua đêm ở văn phòng chứ, ngặt nỗi lò sưởi cao ốc lại còn hư." Cố Hiểu Mộng nói một hồi, bắt đầu khoa tay múa chân để miêu tả tuyết dày bao nhiêu.
"Vậy là ba ba đi đón em sao?" Đối với tiếng xưng hô này, lúc mới thay đổi Lý Ninh Ngọc kêu còn rất ngại ngùng, mấy tháng sau thì đã gọi rất tự nhiên rồi.
"Ông ấy bận như vậy, làm gì có thời gian hỏi han em.

Em tự mình trở về nhà!" Nói đến đây, giọng điệu của Cố đại tiểu thư mơ hồ lộ ra kiêu ngạo, "Nhưng mà lúc đi đến cổng lớn, nhìn thấy vợ của đồng nghiệp mang con đến đón hắn, em vẫn có chút buồn bã.

Lúc ấy em nghĩ, nếu chị cũng ở Nam Kinh thì tốt biết bao, em cũng không cần phải ghen tị người khác."

"Hiểu Mộng..." Mặc dù nói nghe hời hợt, nhưng Lý Ninh Ngọc vẫn có thể cảm nhận được sự mất mát của đối phương lúc ấy.

Ai mà không từng trong nháy mắt ghen tị người khác đâu, Lý Ninh Ngọc cũng từng hâm mộ đám học sinh không kiêng kỵ bày tỏ tình yêu trong sân trường.
"Em còn nghĩ, nếu em và chị có thể có một đứa con gái, nhất định đáng yêu hơn con của người khác." Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên có chút khó xử, cúi đầu cười nói, "Sao vậy, có phải em điên rồi không?"
Người bên cạnh bỗng sa vào trầm mặc, bầu không khí trở nên quỷ dị, Cố Hiểu Mộng đột nhiên ý thức được nguyên nhân, chỉ hận bản thân nói quá nhanh, đâm vào vết sẹo trong lòng Lý Ninh Ngọc.
"Chị Ngọc, xin lỗi." Thanh âm Cố Hiểu Mộng trầm xuống, liếm môi một cái, hốt hoảng tự trách, trong lòng đã tự mắng mình mười mấy câu, tại sao cô lại ngu xuẩn như vậy a!
Lý Ninh Ngọc hoàn hồn, sửng sốt mấy giây đồng hồ mới hiểu được ý cô.

Chuyện cũ trôi qua mười mấy năm, đã sớm rơi vào đáy cốc trong trí nhớ, nếu không phải đối phương nói xin lỗi, Lý Ninh Ngọc hoàn toàn không nhớ nổi sự kiện kia.
Cô mỉm cười xoa đầu Cố Hiểu Mộng: "Đồ ngốc, ban nãy tôi chỉ đang nghĩ, nếu có một đứa con gái, liệu nó có hiếu động giống như em, ưa thích mạo hiểm hay không."
Lý Ninh Ngọc đích xác là đang có chuyện suy nghĩ, nhưng không phải là nghĩ tính cách đứa nhỏ, mà là đang nghiêm túc cân nhắc, nhận con nuôi cần làm thủ tục gì, đi viện mồ côi hay là đến nhà thờ của người tây? Rõ ràng đối phương chỉ thuận miệng nhắc tới, cô đã bắt đầu suy tính phương thức chu đáo rồi —— Từ rất lâu trước đó, loại phản ứng này đã thành bản năng, chỉ cần là thứ Cố Hiểu Mộng ao ước, Lý Ninh Ngọc đều không muốn làm cô thất vọng.
"Có lẽ sẽ thông minh giống như chị, cũng là một thiên tài toán học." Thấy Lý Ninh Ngọc không mất mát, Cố Hiểu Mộng liền được voi đòi tiên, cánh tay mềm mại câu lấy cổ cô, đôi mắt to nhấp nha nhấp nháy, mập mờ nói, "Chị Ngọc, chúng ta sinh con gái đi."
Nghe cô dùng cái từ "sinh" này, Lý Ninh Ngọc liền biết, tiểu oan gia của mình lại bắt đầu nói năng điên khùng rồi.

Cô ôm lấy eo Cố Hiểu Mộng, trán cùng trán thân mật dán vào nhau, ánh mắt dịu dàng nghiêm túc chăm chú nhìn đối phương, cười hỏi: "Vậy thì em sinh hay tôi sinh?"
"Em sinh!" Đôi mắt Cố Hiểu Mộng cong thành trăng lưỡi liềm, cao hứng mổ mổ lên đôi môi mềm mại của Lý Ninh Ngọc.

Những lời điên khùng của cô chỉ có chị ấy nghe hiểu được, cũng chỉ có chị ấy mới nguyện ý cùng cô náo loạn.
Người điên luôn sẽ bị tình cảm chi phối, thiên tài lại vĩnh viễn là lý trí trên hết, phảng phất như hai thế giới không chút dính líu nào.

Nhưng tình cảm và lý trí cuối cùng sẽ gặp nhau và hòa hợp, thiên tài cùng người điên cũng không chạy thoát khỏi hiểu nhau yêu nhau.
Nếu không ngoài dự liệu, không lâu sau có lẽ bọn họ sẽ đi một chuyến đến viện mồ côi, tìm một đứa nhỏ hợp duyên, chọn một ngày trời quang mây tạnh đón nó về nhà.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn thường thường sẽ không hẹn mà tới.
Ba ngày trước Tết dương, là sinh nhật 38 tuổi của Lý Ninh Ngọc.
Cố Hiểu Mộng đã đặt nhà hàng sớm trước một tuần lễ.

Mỹ thực rượu ngon, hoa tươi bánh ngọt, dĩ nhiên còn phải có pháo hoa, bản thân cô đón sinh nhật đã luôn có pháo hoa màu hoa tử la tím, sinh nhật Lý Ninh Ngọc dĩ nhiên cũng không thể thiếu.

Về phần màu pháo hoa, Cố tiểu thư nghiêm túc suy xét rất lâu, cuối cùng chọn màu đỏ, đó là màu của sinh mệnh, là màu sắc tươi sáng hoạt bát nhất.
Bởi vì ban ngày mỗi người còn có công việc, cho nên hai người hẹn sáu giờ gặp mặt ở nhà hàng.

Nhưng mà Cố Hiểu Mộng từ năm giờ rưỡi ngồi chờ đến sáu giờ rưỡi, trời đã đen xuống, người cô chờ vẫn chậm chạp không xuất hiện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nguyên bản mong đợi dần dần bị bất an thay thế.

Cùng với tiếng chuông đồng hồ báo nửa giờ vang lên, cô không ngồi yên nổi nữa, vội vàng phóng tới quầy bar, gọi điện thoại đến văn phòng Lý Ninh Ngọc, liên tục năm sáu cuộc, nhưng mãi không ai bắt máy.
Cố Hiểu Mộng lo âu xoay số, cảm giác sợ hãi như thủy triều xông lên đầu, ào ạt từng cơn, càng lúc càng mãnh liệt.
"Nhất định là đang trên đường, Cố tiểu thư, ngài đừng có gấp, mới trễ nửa tiếng mà!" Ngay cả người phục vụ cũng thấy được sự nóng nảy bất an của cô, chẳng qua người hẹn tới trễ mà thôi, Cố tiểu thư cần gì gấp như vậy?
Cố Hiểu Mộng nhíu chặt mày, trong lòng rất loạn.

Lý Ninh Ngọc sẽ không đến trễ, càng sẽ không trễ đến nửa tiếng.

Cô nhớ lớp của Lý Ninh Ngọc hôm nay kết thúc lúc năm giờ, từ trường học chạy tới nhà hàng, đi bộ nhiều nhất cần hai mươi phút.

Nửa tiếng, cho dù có chuyện gây trì hoãn thì cũng đã sớm đến rồi.
Không thể lại chờ nữa, cô nắm lên áo khoác vội vàng ra ngoài, chỉ mong có thể nửa đường gặp phải Lý Ninh Ngọc, phát hiện là bản thân căng thẳng tinh thần, chuyện bé xé ra to.
Suy nghĩ suốt dọc đường, lại một đường không gặp.

Chạy tới đại học Hồng Kông, Cố Hiểu Mộng vừa vặn ở cổng trường nhìn thấy Triệu Giai Sâm - học sinh của Lý Ninh Ngọc, từng tiếp xúc mấy lần.
"Giai Sâm!" Cố Hiểu Mộng vươn tay níu lại cô bé, thở hồng hộc hỏi, "Em có nhìn thấy chị tôi không?"
"Không, không có..." Triệu Giai Sâm hiển nhiên sợ hết hồn.

Vị Cố tiểu thư này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần như vậy, cứ dăm ba ngày lại bất thình lình xuất hiện trong trường học.

Có một lần, cô thậm chí lặng lẽ ngồi vào phòng học, trong khi tất cả mọi người đều bị Lý giáo sư làm khó đến gãi đầu gãi tai, cô lững thững lên bảng đen giải đề, từ đó nổi tiếng, làm bọn học sinh thán phục không thôi.
"Vậy em có thấy, sau khi tan lớp chị ấy đi đâu không?"
"Tiết của Lý lão sư đột xuất hủy bỏ, hình như là trong nhà có chuyện."
Lý giáo sư đột nhiên xin nghỉ, Cố tiểu thư lại gấp gáp tìm người như vậy, xem ra nhà bọn họ đúng là xảy ra chuyện.

Triệu Giai Sâm không khỏi có chút hiếu kỳ, nhưng còn chưa hỏi ra miệng, Cố Hiểu Mộng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không để lại.

Nhà họ Cố làm gì có chuyện, nhất định là cái "nhà" kia xảy ra chuyện! Chỉ có nhiệm vụ khẩn cấp của tổ chức mới khiến Lý Ninh Ngọc vội vàng rời trường học như vậy, thậm chí còn không kịp gọi điện thoại cho cô.
Sau thế chiến thứ hai, Hồng Kông liền trở thành khu thành thị có điều kiện thu thập trao đổi tình báo tốt nhất vùng viễn đông.

Gián điệp toàn thế giới hội tụ ở nơi này, thế giới ngầm rắc rối phức tạp.

Nhất là sau khi Tân Trung Quốc thành lập, Quốc dân Đảng tặc tâm chưa dứt, phái một lượng lớn đặc công tràn vào Hồng Kông, xem nơi này như trạm chỉ huy để phản công đại lục.
Mấy ngày trước thượng cấp vừa giao phó, Nguyên Đán đến gần, đặc vụ Quốc dân Đảng hoạt động ngang ngược, có thể sẽ thừa dịp Tết gây ra rắc rối ở đại lục, bảo các đồng chí trạm Hồng Kông đề cao cảnh giác, đề phòng nghiêm ngặt.

Vì thế, Lý Minh Thành bọn họ ngày đêm giám sát các điện đài khả nghi, rất sợ bỏ qua tình báo trọng yếu của kẻ địch.
Không sao, Lý Ninh Ngọc không phải là người của tổ hành động, cho dù nhiệm vụ khẩn cấp, cũng chỉ liên quan đến công việc giải mã, sẽ không có nguy hiểm —— Cố Hiểu Mộng không ngừng tự an ủi, cảm giác áp bách trong lòng lại càng thêm nặng nề.
Điệp hải thâm sâu, cuộc sống của bọn họ dường như chưa bao giờ tĩnh lặng dù chỉ một khắc, tại sao lại cố tình là hôm nay chứ? Cô liều mạng chạy đến điểm liên lạc, lỗ tai chỉ nghe được tiếng hít thở của bản thân, trong đầu cũng chỉ còn lại có ba chữ, Lý Ninh Ngọc.
Đèn màu rực rỡ, xa hoa truỵ lạc, chính là thời điểm mà sinh hoạt ban đêm bắt đầu, song quán bar liên lạc lại đóng cửa không tiếp khách, tấm bảng "CLOSE" trên cửa đặc biệt nhức mắt.
Cố Hiểu Mộng đứng ngẩn người ở ngoài cửa, luống cuống mờ mịt.
"Hiểu Mộng!"
Một tiếng kêu đem cô từ trạng thái chân không kéo trở về thực tế.

Cố Hiểu Mộng quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười mệt mỏi của Lý Ninh Ngọc, đôi mắt trong nháy mắt không tự chủ được đỏ lên.
Sợ bóng sợ gió đúng là cụm từ êm tai nhất thế giới, cô thở phào nhẹ nhõm, tiến lên ôm chặt lấy Lý Ninh Ngọc, nỗi lo thấp thỏm trong lòng cuối cùng rơi xuống đất.
"Chị đi đâu vậy? Hù chết em..."
"Đừng sợ, không sao rồi." Lý Ninh Ngọc cũng vừa mới đến, hơi thở còn có chút run rẩy.

Từ bệnh viện chạy tới nhà hàng, Cố Hiểu Mộng đã rời khỏi, biết cuối cùng cô sẽ tìm tới điểm liên lạc, lại vội vàng đuổi theo.
Cố Hiểu Mộng dúi đầu vào cổ người yêu, đánh hơi thấy mùi sắt tanh trên người cô, trong nháy mắt, chân mày mới vừa giãn ra lại nhíu lại.
Là máu.

Gián điệp lăn qua đầu mũi dao mà đến, nhạy cảm với mùi máu giống như cá mập vậy.
"Chị bị thương?"
"Không phải máu của tôi."
"Vậy..."
"Lão Khương hy sinh rồi."
Cố Hiểu Mộng lúc này mới phát hiện, khóe mắt Lý Ninh Ngọc còn sót lại ngấn lệ.

Sao lại đột ngột như vậy...!Tâm tình trong nháy mắt nặng nề, tuy rằng cô không thích Lão Khương lắm, nhưng dù sao cũng quen biết nửa năm, hôm trước còn gặp mặt hắn, không ngờ lại là lần cuối.
"Chị Ngọc, đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Lý Ninh Ngọc thở dài, chuyện xảy ra đột ngột, mấy tiếng trước kinh tâm động phách, giống như mỗi một lần ngoài ý muốn trong quá khứ vậy, một giây trước sinh mệnh còn đang đầy sức sống, một giây sau đã chết ngay trước mắt.
"Xế chiều hôm nay, nhóm của anh trai tôi bắt được một mật điện khả nghi, phương thức mã hóa phức tạp, đột xuất tìm tôi đến phá giải.

Thời gian cấp bách, nên không thông báo em."
Dẫu sao Cố Hiểu Mộng chạy tới cũng cần thời gian, Lý Ninh Ngọc đến điểm liên lạc chỉ cần mấy phút.

Mà giải mã một cái mật điện, mình cô là đủ rồi.
"Tôi giải ra thời gian và địa điểm liên lạc của đối phương, hoài nghi là hội nghị bí mật của đặc vụ Quốc dân Đảng.

Nhưng lúc cách thời gian hẹn gặp chỉ còn chưa đầy nửa giờ, Lão Khương lại vội vàng dẫn theo hai đồng chí chạy tới trước...!Lúc những người khác chạy đến thì đã muộn, tuy bắt được hai đặc vụ, nhưng Lão Khương bị trọng thương, còn chưa gắng gượng đến được bệnh viện thì đã tắt thở."
"Trước khi chết, Lão Khương nắm tay tôi, ủy thác cho tôi một chuyện cuối cùng." Lý Ninh Ngọc nhìn tay mình, máu phía trên dường như làm thế nào cũng không rửa sạch, mùi máu tanh không thể tan đi, không thể quên được ánh mắt tiếc nuối của đồng chí.
"Chuyện gì?" Cố Hiểu Mộng tâm tình phức tạp, một buổi chiều lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Anh ta...!để lại hai đứa bé..."
Lúc Lão Khương thoi thóp nói ra lời thỉnh cầu, Lý Ninh Ngọc phảng phất như lại nhìn thấy Kim Sinh Hỏa.

Năm đó không thể thực hiện lời hứa đối với Kim Sinh Hỏa, cho tới hôm nay vẫn cảm thấy hổ thẹn, cô ngậm nước mắt, không chút do dự nhận lời.
Cố Hiểu Mộng ngẩn ra, cô nhớ Lão Khương quả thực có hai đứa con gái.
Hơn nửa năm trước, cô mới tới Hồng Kông, vẫn chưa quen thuộc với đồng chí bên này, nhưng ấn tượng đối với Lão Khương lại rất sâu.

Nam nhân kia suốt ngày vui tươi hớn hở, gặp ai cũng nói bản thân sắp có con trai, chờ vợ sinh liền mời mọi người uống bữa rượu thật lớn.

Kết quả cười ha ha chưa được mấy ngày, liền giống như bị tát mất hồn vậy, suốt ngày mặt mày ủ ê, đau buồn muốn chết.

"Người này thật là kỳ quái, thất tha thất thường."
"Mấy ngày trước vợ hắn chết, khó sinh."
"Thì ra là vậy, anh ta nhất định rất yêu vợ..." Cố Hiểu Mộng không khỏi cảm động lây, "Đứa bé kia thì sao?"
"Đứa nhỏ còn sống, là con gái.

Đây là đứa bé thứ hai của bọn họ, nghe nói Khương phu nhân năm ngoái sinh con gái lớn thì giữ lại mầm bệnh, cho nên..."
"Mới cách một năm mà?" Cố Hiểu Mộng hơi kinh ngạc, người chứ có phải thú đâu, thường xuyên sinh sản như vậy, khó sinh bỏ mạng cũng không kỳ quái.
"Lão Khương nói, thầy tướng số bảo mệnh hắn có một trai một gái, nhưng hắn chỉ muốn con trai." Lúc nói những lời này, khóe miệng Lý Ninh Ngọc lộ ra nụ cười khinh miệt.
"Vậy hắn có đối tốt với con gái không?" Gặp quá nhiều gia đình như vậy rồi, Cố Hiểu Mộng mơ hồ lo lắng.
"Chắc là có, dù sao cũng là con gái ruột thịt..." Có lẽ không có người cha nào không thương con, nhưng lúc trả lời vấn đề này, Lý Ninh Ngọc do dự, cô nhớ lại phụ thân của mình.
Cuộc đối thoại cứ vậy mà kết thúc.

Chuyện nhà người khác, bọn họ quan tâm mấy cũng không tiện hỏi nhiều.

Nói thế nào đi nữa Lão Khương cũng là đồng chí cách mạng đã được tư tưởng mới tẩy rửa, cho dù tâm niệm con trai đi nữa, nhất định sẽ không ngược đãi con gái giống như xã hội cũ.
Từ ngày đó về sau, Cố Hiểu Mộng liền không nhìn Lão Khương bằng sắc mặt tốt nữa, chỉ cảm thấy hắn mục rữa dối trá.

Nhưng hôm nay hắn anh dũng hy sinh, lại khó tránh làm người thổn thức, hắn là một đồng chí tốt, lại không phải người chồng tốt, người cha tốt.
Tính ra thì, con gái lớn của Lão Khương vẫn chưa tới hai tuổi, con gái nhỏ mới tám tháng thì phải? Nhỏ như vậy đã mất cha mẹ, Cố Hiểu Mộng nghĩ thôi cũng cảm thấy thương.
"Bọn nhỏ đâu?"
"Anh trai tôi đi đón rồi, hiện tại chắc đã đưa về Cố gia."
"Sao chị không đi?" Trong lòng Cố Hiểu Mộng lập tức toàn là hai đứa bé đáng thương kia, dường như quên mất vừa rồi bản thân lo lắng Lý Ninh Ngọc bao nhiêu.
"Em nói xem tại sao?" Đương nhiên là không muốn để em lo lắng rồi, nhiều một giây cũng không được.

Lý Ninh Ngọc cười dắt tay cô, "Về nhà thôi, đi gặp chúng nó một chút."
Khác với dự liệu của Cố Hiểu Mộng, Cố gia tối nay an tĩnh lạ thường.

Vốn tưởng rằng có hai đứa trẻ tới, các trưởng bối nên vui mừng mới phải, nhưng mà vừa vào nhà, Cố Hiểu Mộng chỉ nhìn thấy phụ thân cùng Lý Minh Thành im lặng ngồi trên ghế sô pha, những người khác đều không có mặt, hoàn toàn không có hình ảnh náo nhiệt như tưởng tượng.
"Ba ba, bọn con trở lại rồi." Cố Hiểu Mộng cẩn thận nhìn quanh, tuy chưa từng gặp mặt hai đứa trẻ, cô đã bắt đầu lo lắng rồi, là Lý Minh Thành chưa nhận đứa nhỏ về, hay là Cố Dân Chương không thích chúng nó?
"Suỵt, nhỏ giọng một chút." Cố Dân Chương chỉ sợ đứa con gái lỗ mãng của mình hù đến đứa bé trong ngực.

Ông đã hơn ba mươi năm không ôm đứa bé nào nhỏ như vậy, đứa trẻ không ồn ào không náo loạn, ngoan ngoãn ngủ trong tã lót, làm cho ông nhớ tới Hiểu Mộng khi còn bé, còn chưa biết đi đường, đi nơi nào cũng phải ôm.

Hiện tại trưởng thành rồi, cũng không dính ông như trước nữa.
Tầm mắt bị ghế sô pha chặn lại, Cố Hiểu Mộng đến gần mới chú ý thấy đứa bé trong ngực phụ thân, mà trên ghế sô pha bên kia, một bóng hình nho nhỏ đang ngồi bên cạnh Lý Minh Thành, nắm thật chặt vạt áo của mình.

Đối mặt hoàn cảnh xa lạ, hình như bị dọa sợ, sắc mặt kinh hãi, không ngừng run rẩy.
"Cô cô của con và Triệu tiểu thư đều ôm dỗ rồi, vẫn không có biện pháp." Nhìn đứa nhỏ đối diện, Cố Dân Chương thở dài, may mắn chính là, cục bột nhỏ trong ngực này còn chưa biết xảy ra chuyện gì, lúc đầu khóc mấy tiếng, sau đó uống sữa bò liền ngủ.
"Cô Triệu đâu?"
"Cùng cô cô con ra ngoài mua quần áo cho trẻ rồi."
Cố Hiểu Mộng ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn bé gái, y phục của bé có miếng vá, nhám đen, tay nhỏ cũng bẩn thỉu, nhìn cũng biết là đứa nhỏ không được thương yêu.
May mắn chính là, trên người không có thương tích, nếu không sợ là Cố Hiểu Mộng phải phóng tới nhà xác dựng Lão Khương dậy đánh một trận.
Đứa trẻ tuy lôi thôi, nhưng có một gương mặt khả ái, một đôi mắt vừa to vừa tròn, nghiêm túc nhìn người lớn xa lạ trước mặt, ánh mắt đơn thuần, còn có chút nghiêm túc.
Nhưng bị Cố Hiểu Mộng nhìn mãi như vậy, có vẻ như bị cô dọa sợ, đôi mắt to tròn từ từ rịn ra nước mắt, yên lặng theo gò má lăn xuống.
Trái tim Cố Hiểu Mộng nhói một cái, làm gì có đứa nhỏ hai tuổi nào khóc một cách an tĩnh mà khắc chế như vậy? Cô đau lòng sờ mặt đứa nhỏ, đối phương lại càng rơi nước mắt dữ dội hơn.
"Nó có phải người câm không?" Cố Hiểu Mộng quay đầu, nhỏ giọng hỏi Lý Minh Thành.
Đáy lòng Lý Minh Thành run lên, dĩ nhiên không phải người câm.
Mấy giờ trước, lúc anh mới gặp hai đứa bé, tiểu nha đầu này đã như vậy rồi, rõ ràng kinh hoàng sợ hãi, lại không khóc như những đứa bé khác, vốn cho rằng sát khí trên người mình dọa đến nó, sau đó mới biết không phải như vậy.
Trước kia từng nghe Lão Khương nói, hắn ngày thường thi hành nhiệm vụ quá bận rộn, vợ lại chết sớm, đại nam nhân làm sao biết chăm trẻ, đều là đem con ném cho thím hàng xóm trông chừng, mỗi một tháng định kỳ cho chút tiền làm thù lao.
Lúc Lý Minh Thành vào nhà Lão Khương, bà thím kia đang ôm đứa nhỏ trong ngực đút cháo, đứa lớn hơn một chút thì tự mình ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn cháo.
"Bà chỉ cho chúng ăn những thứ này sao?"
"Không có biện pháp a, cha ruột chúng cũng không để tâm, ngày thường đưa tiền cho tôi cũng chỉ đủ để em bé ăn những thứ này, con gái mà, nuôi lớn được là đủ rồi!"
"Hắn thật đúng là mặc kệ sao?"
"Cũng có quan tâm.

Trước đó đứa lớn nhớ mẹ khóc mãi, ban đêm ồn ào lên, sau đó bị đánh mấy lần liền không lộn xộn nữa, cậu xem, hiện tại ngoan bao nhiêu."
"Giao đứa trẻ cho tôi, tôi là bạn của Lão Khương."
"Lão Khương đâu?"
"Chết rồi!" Lý Minh Thành tức giận nói, từ trong ngực móc ra chứng minh thư và di vật của Lão Khương cho bà ta xem.
"Quỷ mới tin cậu, Lão Khương sáng sớm nay còn khỏe mạnh.

Nếu cậu còn không đi tôi sẽ gọi cảnh sát!"
Lý Minh Thành cau mày, không nhịn được rút ra mấy tờ tiền từ ví da.
Nói cũng buồn cười, bà thím vốn còn đứng nói lý, nhìn thấy tiền liền lập tức an tĩnh.

Con người không cao thượng đến như vậy, đứa trẻ không có cha mẹ thương, hàng xóm có thể quan tâm bao nhiêu.
Anh cũng không định nói những chuyện này cho bọn họ biết, nhất là không muốn để cho Lý Ninh Ngọc biết.
"Nó biết nói chuyện, chỉ là sợ người lạ." Lý Minh Thành thấp giọng giải thích, "Tiểu Ninh hồi bé cũng như vậy."

Nói xong, anh quay đầu nhìn Lý Ninh Ngọc đứng cách đó mấy mét, cô đứng không nhúc nhích, như thể bị dính chặt ở nơi đó vậy.
"Chị Ngọc, mau tới đây." Giọng nói Cố Hiểu Mộng có chút nghẹn ngào, từ đầu đến cuối không dám ôm đứa nhỏ, đúng như Lý Minh Thành nói, cô cũng cảm thấy đứa nhỏ này cực kỳ giống Lý Ninh Ngọc.

Thậm chí có thể tưởng tượng được, Lý Ninh Ngọc hồi bé đại khái chính là như vậy, sợ hãi cũng không nháo, hiểu chuyện đến dọa người.
Làm sao mà dám qua.

Lý Ninh Ngọc cho rằng bản thân đã chuẩn bị kỹ càng, vậy mà ngay khoảnh khắc nhìn thấy mấy đứa trẻ, phòng tuyến trong lòng lại sụp đổ.

Cô đương nhiên hiểu rõ loại ánh mắt này ở trên người một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi có ý nghĩa như thế nào, trong lòng không khỏi có chút hối hận, hối hận không sớm một chút nói với Lão Khương đưa con cho mình nuôi, suy cho cùng, cô vẫn quá tín nhiệm đồng chí của mình.
Do dự chốc lát, Lý Ninh Ngọc nén nước mắt đi tới, chậm rãi cúi người, bế đứa nhỏ lên trong ánh mắt kinh ngạc của ba người.
"Bảo bảo, không cần sợ." Cô nhỏ giọng dỗ dành, thanh âm mang theo sự dịu dàng mà Cố Hiểu Mộng chưa bao giờ nghe được, "Về sau mẹ chính là mẹ con, có được không?"
Cũng không biết đứa bé nhỏ như vậy có thể nghe hiểu hay không, nhưng ít nhất xem ra, bé gái rất thích người mẹ mới này, nằm ở trên vai Lý Ninh Ngọc, dần dần ngưng khóc, rất nhanh liền ngủ say.
Nhìn hình ảnh ấm áp trước mắt, trong đầu Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên thoáng qua một lời nói ——
"Nếu như tôi có thể có một đứa con gái, nếu như nó có thể sống sót, tôi nhất định sẽ vì nó kết thúc thời đại đen tối này, tự tay mang đến cho nó thời đại hoàng kim.

Nó nhất định có thể lớn lên, trở thành một cô gái tốt đẹp giống như em."
Vật đổi sao dời, có thể đến một ngày nào đó, ngay cả bản thân Lý Ninh Ngọc cũng quên mất mình đã từng nói gì, nhưng Cố Hiểu Mộng sẽ luôn thay cô vững vàng nhớ lấy, từng câu từng chữ đều nhớ kỹ.
Thật tốt biết bao, con gái của chúng ta, có thể không buồn không lo lớn lên trong thời đại hoàng kim, về sau nhất định sẽ còn tốt đẹp hơn cả em.

Cố Hiểu Mộng không khỏi nở nụ cười vui vẻ yên tâm, hãy ngủ đi, con à, quên đi hôm nay, quên đi quá khứ, chờ mặt trời mọc, lại là một ngày mới.
"Bọn nó đều ngủ rồi, anh cũng nên đi thôi, bên kia còn chuyện phải xử lý." Lý Minh Thành đứng dậy, nhìn đồng hồ trên tay một chút, thời gian còn sớm, "Tiểu Ninh, sinh nhật vui vẻ."
Nói xong, từ trong bộ đồ tây móc ra một hộp quà, thoạt nhìn có vẻ là bút máy: "Cây bút kia của em dùng bao nhiêu năm rồi, cũng nên thay đi."
"Cảm ơn, anh." Lý Ninh Ngọc ôm đứa nhỏ, không có tay để nhận.

Cố Hiểu Mộng tự giác thay cô nhận lấy lễ vật, trong lòng lại đang đánh trống, cả đêm căng thẳng lo âu, cô đem chuyện sinh nhật quăng lên chín tầng mây rồi.
Đêm khuya vắng người, đứa trẻ bị ôm vào phòng ngủ cho khách đã sớm say giấc, những người lớn lại khó mà nhắm mắt.
Nằm ở trên giường, Cố Hiểu Mộng suy nghĩ đủ thứ.
"Chị Ngọc, em hình như quên một chuyện."
"Cái gì?"
"Sinh nhật vui vẻ." Cố Hiểu Mộng trở người, ôm lấy cô, vô lực nói, "Nhưng mà em để quà sinh nhật của chị ở nhà hàng rồi..."
"Ngày mai bù lại cho tôi đi." Lý Ninh Ngọc sờ sờ gương mặt đưa đám của Cố Hiểu Mộng, kỳ thực đối với chuyện sinh nhật cô cũng không có chấp niệm gì, nhưng Hiểu Mộng nhất định chuẩn bị rất nhiều kinh hỉ cho bản thân, cô có thể không hiểu phong tình, nhưng không muốn phụ lòng lãng mạn.
"Được." Cố Hiểu Mộng cười một tiếng, lại do dự nói, "Mặc dù có chút xin lỗi Lão Khương, nhưng em luôn cảm thấy, hai đứa bé này giống như lễ vật trời cao ban xuống vậy."
"Có lẽ là vậy..." Xuất hiện trong ngày sinh nhật của mình, miễn cưỡng coi như là một phần quà sinh nhật đặc biệt, nhưng mà phần quà này cũng đại biểu sự hy sinh của chiến hữu, Lý Ninh Ngọc thật sự không vui.
"Em biết chị đang nghĩ gì." Cố Hiểu Mộng xoa xoa đầu mày hơi nhíu lại của Lý Ninh Ngọc, "Nhưng đối với hai đứa bé mà nói, đây là chuyện tốt, chị không nên có gánh nặng trong lòng."
"Ừ..."
Thấy cô vẫn không nở nụ cười, Cố Hiểu Mộng nháy mắt một cái: "Chị Ngọc, ngày mai chúng ta phải đi mua giường cho em bé."
"Được."
"Chị Ngọc, chị thích tỷ tỷ hay muội muội?"
"Đều thích."
"Em cũng đều thích, nhưng mà càng thích tỷ tỷ hơn.

Để cho nó theo họ em có được không?" Nếu là con của bọn họ, dĩ nhiên không thể lại theo họ Lão Khương.
"Tỷ tỷ muội muội đều theo họ em."
"Tại sao? Họ Lý hay biết bao, nghe đã thấy thông minh."
"Bởi vì đứa nhỏ của Cố gia, về sau mới không bị bắt nạt."
"Ai dám bắt nạt con gái của Cố Hiểu Mộng này?" Ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ, Cố tiểu thư không chỉ đón nhận thân phận mới của mình, thậm chí đã nảy sinh lòng bảo vệ mãnh liệt.
"Vậy em phải bảo vệ chúng nó cho kỹ." Lý Ninh Ngọc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Hiểu Mộng, không khỏi nhẹ nhàng nở nụ cười.

Thật khác biệt, về sau không chỉ có hai người nữa rồi.
"Đúng rồi, chúng nó vốn tên gì? Lão Khương không nhắc tới sao?" Cô chợt nhớ ra, hai đứa bé không phải là trẻ sơ sinh mới ra đời, nhất định đã được đặt tên.
"Hình như chưa từng nói." Lý Ninh Ngọc nói xạo, Lão Khương kia không có học thức tí nào, đặt tên cho mấy đứa bé quá tệ hại, cô quả thực xấu hổ mở miệng, nếu nói ra, chỉ sợ Cố Hiểu Mộng phải mắng hắn cả đêm.
"Vậy thì để em đặt!" Cố Hiểu Mộng hứng thú bừng bừng, trong đầu đã nổi lên vô số tên, ví dụ như ——
"Cố Tư Lý, Cố Niệm Lý?"
"Không được!" Lý Ninh Ngọc trở mình, đưa lưng về phía Cố Hiểu Mộng, không chút lưu tình bác bỏ đề nghị của cô.
"Vậy thì Cố Tiểu Hoa, Cố Tiểu..."
"Cố Hiểu Mộng!"
Cố Hiểu Mộng liếm môi một cái, còn tiếp tục há mồm nói bừa như vậy, tối nay có thể phải ngủ ghế sa lon, thôi không đùa Lý Ninh Ngọc nữa.

Cô kéo kéo tay Lý Ninh Ngọc: "Chị Ngọc, đừng có gấp mà, thực ra em đã sớm nghĩ xong xuôi rồi."
Cố Hiểu Mộng nói xong, ở trong lòng bàn tay Lý Ninh Ngọc viết xuống mấy chữ: "Nghe hay không?"
Cố Tiễn Ninh, Cố Mộ Ngữ.
"Có thể miễn cưỡng." Tuy rằng nha đầu này vẫn ẩn giấu tư tâm, nhưng dù sao cũng không quá trực tiếp, nếu không về sau cô thật đúng là ngại kêu tên đứa nhỏ.
"Chỉ là miễn cưỡng thôi sao?"
"Đã trễ lắm rồi, Lý phu nhân." Lý Ninh Ngọc đưa tay tắt đèn, nhìn Cố Hiểu Mộng đang tràn trề hưng phấn, không xác định cho xong chuyện này, có thể phải mở mắt đến trời sáng.
"Chị gọi em là gì?"
"Có vấn đề gì không?"
"Không thành vấn đề." Cố Hiểu Mộng hài lòng nhắm hai mắt lại, "Đi ngủ thôi, Cố phu nhân.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện