Rũ bỏ đi oanh oanh liệt liệt, thời gian trôi qua trong những chuyện vụn vặt mỗi sớm chiều, nó sẽ không lưu lại dấu vết trên thân người trưởng thành, nhưng lại miêu tả một cách tinh tế trên người những đứa trẻ.

Từ bi bô tập nói đến tập tễnh học đi, thời gian chuyển đến năm 1955, Cố Tiễn Ninh và Cố Mộ Ngữ lần lượt lên tiểu học.
Hiếm có một buổi chiều rảnh rỗi, Cố Hiểu Mộng cùng Lý Ninh Ngọc thong dong đứng chờ trước cổng trường.

Chẳng qua chỉ cùng nhau đứng ở nơi đó thôi, cảm giác ấm áp hạnh phúc đã quấn quanh cõi lòng Cố Hiểu Mộng.
Bởi vì nguyên nhân nào đó, dạo trước bọn họ lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, đi sớm về trễ, vội vã khẩn trương, thậm chí cả gia đình ngồi ăn chung bữa cơm cũng trở thành một chuyện xa xỉ.

Hiện tại sự việc đã đến hồi kết thúc, cuối cùng đã có thể cùng nhau đến đón con tan học.
"Mẹ! Mami!"
Hai đứa nhỏ dắt tay ra cổng trường, từ xa nhìn thấy hai người mẹ, Cố Mộ Ngữ kinh ngạc vui sướng, hào hứng kéo tỷ tỷ chạy về phía hai người.
Cố Hiểu Mộng ngồi xổm xuống giang tay ra, nhóc con liền nhào đầu chui vào ngực cô.

Cố Mộ Ngữ giơ lên phiếu điểm trong tay, mặt nhỏ ngây thơ tràn đầy kiêu ngạo: "Mami, con hôm nay được phát kết quả thi! Đặc biệt lợi hại!"
"Để mami nhìn xem...!Tiểu Ngữ thật giỏi!" Nhìn thấy điểm trên sổ thành tích, Cố Hiểu Mộng không khỏi tức cười, nhóc con có lẽ còn chưa hiểu được ý nghĩa của B và C, cô cười hôn Cố Mộ Ngữ một cái, lại quay đầu nhìn về phía Cố Tiễn Ninh, "Tỷ tỷ thì sao?"
"Tỷ tỷ đều là A, không lợi hại bằng con!" A là chữ nhỏ nhất, dĩ nhiên không lợi hại bằng bé, Cố Mộ Ngữ lúc lắc đầu hùng hồn nói.
"Nhưng mà A tốt hơn B, đúng không?" Cố Tiễn Ninh đứng bên cạnh Lý Ninh Ngọc, túm chặt vạt áo mẫu thân, ánh mắt xấu hổ lại thẹn thùng, có thể thấy, bé cũng muốn được khen —— Mặc dù không phải ruột thịt, nhưng tính cách nội liễm của nhóc con thật sự cực kỳ giống Lý Ninh Ngọc.
"Đúng." Lý Ninh Ngọc dịu dàng sờ đầu Cố Tiễn Ninh, lúc nói chuyện với trẻ con, cô luôn có thói quen giơ cao âm cuối, mang theo vẻ ngây thơ hiếm thấy, "Các con đều lợi hại như vậy, mẹ phải thưởng thế nào mới được đây?"
"Muốn mẹ làm bánh ngọt! Còn muốn đi xem đua ngựa, còn có vườn thú, còn..."
"Cố Mộ Ngữ, tỷ tỷ còn chưa nói gì đâu, con đừng có được voi đòi tiên." Cố Hiểu Mộng nhéo mặt nhỏ của con gái, cuối cùng đã có một ngày, cô cũng có thể dùng những lời này giáo dục người khác.
Gió xuân mềm mại thổi phất qua gò má, nắng chiều tà rải xuống trên người, không gấp không vội, từ từ trở về nhà, một ngày bình thường nhất trong cuộc đời, bình thản lại thỏa mãn.
—— Nếu như không bị cắt ngang bởi những vị khách không mời mà đến, có lẽ ngày hôm nay có thể hình dung như vậy.
Một chiếc xe lạ đậu ngoài cổng Cố gia, có hai nam nhân luôn ngước nhìn về phía đường núi, thi thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, đi qua đi lại, chờ đợi đã lâu.

Nhìn thấy bóng dáng Lý Ninh Ngọc xuất hiện ở ngã rẽ, một người trong đó cẩn thận đối chiếu với bức hình trong tay, trao đổi ánh mắt với đồng bạn, tiếp đó vẻ mặt nghiêm túc gật đầu một cái.
"Đồng chí Lý Ninh Ngọc, chúng tôi là người của Tổ Điều tra Đặc biệt thuộc Bộ Ngoại giao, muốn cùng cô tìm hiểu một chút tình huống của vụ án tháng trước." Hắn tiến lên ngăn lại Lý Ninh Ngọc, khách khí đưa ra chứng minh thư của mình, thậm chí còn có một thủ lệnh được niêm phong, là chữ viết của vị tiên sinh đó.
Tháng trước, Chu thủ tướng cùng Đoàn Đại biểu Quốc hội được mời tham gia hội nghị Á Phi, lên kế hoạch ngồi máy bay riêng từ Hồng Kông đi Bandung ở Indonesia.

Đến ngày đã định, "Kashmir Princess" đúng giờ cất cánh từ Hồng Kông, song trên đường bay đến lại phát nổ, không một hành khách nào trên máy bay may mắn tránh khỏi, chôn thân dưới đáy biển —— May mắn chính là, thủ tướng trước đó nhận được một tình báo bí mật, đột xuất thay đổi hành trình, cho nên tránh được một kiếp.
Đủ loại dấu hiệu chứng tỏ, đây là cuộc ám sát do phía Đài Loan dày công mưu tính, nếu không nhờ phát hiện trước, hậu quả không thể lường được, sợ rằng nhân dân cả nước đều khó chịu đựng nổi.

Trên ý nghĩa nào đó, người giải mã bức tình báo thần bí kia đã cứu vớt vận mệnh Tân Trung Quốc.
Do quy định giữ bí mật, rất ít người biết được tin tức của người giải mã —— Dĩ nhiên, Cố Hiểu Mộng là một trong những người biết rõ tình hình.

Không chỉ biết chuyện, cô còn biết, người nào đó vì để phá giải, đã thức suốt cả đêm.
"Gấp như vậy sao?"
Cố Hiểu Mộng theo bản năng đưa cánh tay ra ngăn trước người Lý Ninh Ngọc, nghi ngờ quan sát nam nhân trước mặt.

Lý Ninh Ngọc ở Hồng Kông luôn dùng thân phận "Lý Tri Cẩn", chỉ có một số rất ít thượng cấp mới biết thân phận thật sự của chị ấy, đối phương sao lại trực tiếp gọi tên "Lý Ninh Ngọc"? Dựa vào trực giác gián điệp, cô nhận định người này đang nói dối, quyết không thể để Lý Ninh Ngọc bị mang đi.
"Về sự kiện đó, những chuyện mà tôi biết đều đã được báo cáo lên trên, nhiều hơn nữa thì đành bó tay."
Lý Ninh Ngọc bình tĩnh kéo hai đứa bé ra sau lưng Cố Hiểu Mộng, trong lòng cũng có dự cảm xấu, đối phương biết nhiều như vậy, nếu không phải người mình, vậy thì chắc chắn có uy hiếp cực lớn.
"Đồng chí, trước mặt bọn trẻ, đừng để chúng tôi khó xử." Nam nhân cười một tiếng, xích lại gần Lý Ninh Ngọc, thấp giọng nói mấy câu.
Lý Ninh Ngọc nghe vậy sắc mặt trầm xuống, nhíu chặt mày, suy tư chốc lát sau đó gật đầu một cái: "Hiểu Mộng, mang con về nhà trước, tôi sẽ nhanh chóng trở về."
"Chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay cô, đã rất lâu không có dự cảm mãnh liệt như vậy, như thể chỉ cần buông lỏng tay, đối phương sẽ không trở lại nữa.
Không biết từ lúc nào, Cố Dân Chương đã lặng lẽ đứng ở ngoài nhà, thanh âm thâm trầm đầy ẩn ý nói: "Hiểu Mộng, đừng làm khó dễ hai vị đồng chí, để Ninh Ngọc đi đi, đi sớm về sớm."
"Hiểu Mộng, nghe lời." Lý Ninh Ngọc kiên định nhìn Cố Hiểu Mộng, nhỏ giọng trấn an nói, "Bọn họ sẽ không làm khó tôi."
Muôn vàn không muốn, vẫn phải buông lỏng tay, mắt thấy Lý Ninh Ngọc lên xe lại không thể làm gì, không biết chiếc xe kia muốn lái đi đâu, cũng không biết thật sự có thể "đi sớm về sớm" hay không.
Cố Hiểu Mộng căng thẳng nhìn phụ thân, trong mắt đầy lo lắng và nghi hoặc.

Cô không tin chỉ một mình mình cảm thấy hai người kia có vấn đề, cũng không hiểu vì sao phụ thân lại để bọn họ đi như vậy.
Cố Dân Chương không vội giải thích, mà là cười dắt hai cháu gái vào nhà, chờ cô Triệu mang bọn trẻ theo lầu, mới đổi thành khuôn mặt nghiêm túc: "Hiểu Mộng, theo ta vào đây."
"Ba, ba lại giấu con cái gì!" Khóa trái cửa thư phòng, Cố Hiểu Mộng lo lắng chất vấn.
"Cách đây không lâu, Tiểu Khai bị bắt ở Bắc Kinh.

Chuyện này, chắc hẳn Ninh Ngọc còn chưa biết, ta cũng chỉ vừa nhận được tin tức." Cố Dân Chương nửa giờ trước mới nhận được điện thoại của thượng cấp, bên kia bảo ông phối hợp sự điều tra của đồng chí trung ương, đáng tiếc còn chưa kịp thông báo Lý Ninh Ngọc, cô đã bị người mang đi ngay trước cửa nhà, "Hai nam nhân kia không phải Bộ Ngoại giao, mà là Cục Điều tra Trung ương."
Cố Hiểu Mộng giật mình, cô nghĩ không sai, Bộ Ngoại giao sao có thể nói ra được tên thật của Lý Ninh Ngọc, hai người này quả nhiên tới không có ý tốt, Lý Ninh Ngọc lần này chỉ sợ đã dẫn tới hiềm nghi.
"Tiểu Khai sao lại bị bắt?"
"Tiểu Khai" dĩ nhiên không phải tên người, mà là một mật danh.

Cố Hiểu Mộng chỉ biết ông ta là một trong những người phụ trách sớm nhất của Đặc khoa Trung ương Thượng Hải, sau đó lại một tay sáng lập hệ thống tình báo của đảng ngầm Hồng Kông, là một nhân vật truyền kỳ.

Nhưng vào năm Cố gia chuyển đến Hồng Kông, Tiểu Khai cũng phụng mệnh trở về Thượng Hải, vì vậy cô chưa từng gặp ông ta.
"Nghe nói ông ta bị nghi ngờ phản bội Đảng, có liên quan đến Uông Tinh Vệ, nhưng mà vẫn chưa kết luận." Lời của Cố Dân Chương nói rất lấp lửng, bởi vì những chuyện thượng cấp nói với ông cũng mập mờ không rõ, trước khi tra rõ, không ai dám bừa bãi gán cái mũ nội gián cho một nhà cách mạng lão làng.

"Vậy thì quan hệ gì đến Lý Ninh Ngọc? Chẳng lẽ người cả trạm Hồng Kông từng tiếp xúc với ông ta đều phải bị điều tra sao!" Với địa vị của Tiểu Khai trong hệ thống đảng ngầm, nếu muốn xử liên đới, chỉ sợ bắt mấy trăm người cũng bắt không hết.
"Ninh Ngọc bị mang đi, không phải bởi vì bên này có vấn đề, mà bởi vì mấy năm con bé ở Thượng Hải, từng làm việc dưới trướng Lý Sĩ Quần." Cố Dân Chương thở dài, chậm rãi giải thích, "Kỳ thực, lúc ấy trừ Ninh Ngọc ra, Tiểu Khai cũng từng tiếp xúc mật thiết với Lý Sĩ Quần, hiện tại ông ta bị nghi là nội gián, bên trên dĩ nhiên sẽ triệt để tra xét một ít nhân viên liên quan.

Hơn nữa Ninh Ngọc sau đó giả chết chuyển vào trạm Hồng Kông dưới trướng Tiểu Khai, thời gian vừa vặn trùng hợp với những chuyện ông ta trải qua, bị vặn hỏi là không thể tránh."
"Không nên để chị ấy đi với bọn họ." Cố Hiểu Mộng hối hận không thôi, nếu không phải Cố Dân Chương nói, cô nhất định sẽ không để Lý Ninh Ngọc rời khỏi.
"Yên tâm, ta đã giải thích với cấp trên, lúc Lý Ninh Ngọc ở Thượng Hải chỉ liên lạc một chiều với ta, không có chút quan hệ nào với Tiểu Khai, đến Hồng Kông mới nhận thức ông ta." Cố Dân Chương nghĩ, nếu bọn họ đã không điều tra ông, chắc hẳn hiềm nghi của Lý Ninh Ngọc cũng không quá lớn.

Tình huống lúc ấy, nếu ông ngăn không cho người đi, vấn đề mới lớn.
"Nhưng chị ấy năm đó dù sao cũng là kiện tướng đắc lực dưới tay Lý Sĩ Quần, lại từng làm Phó cục trưởng Cục An ninh Chính trị, nếu như..."
"Nếu cứ hễ tiếp xúc với đại hán gian đều bị bắt tử hình, vậy ta và con chẳng phải bị bắn chết mấy vạn lần rồi sao? Ta và Tiểu Khai tiên sinh nhập Đảng cùng năm, sau đó ta phụ trách đảng ngầm Hàng Châu, ông ta phụ trách Tổng cục Thượng Hải, mỗi một lần tiếp xúc với đám hán gian đều là đang thi hành mệnh lệnh của trung ương.

Cho nên ta nghĩ, chuyện của ông ta nhất định có hiểu lầm, chỉ cần cởi bỏ là được."
"Bọn họ sẽ tin tưởng chị Ngọc sao?" Cố Hiểu Mộng làm gì còn tâm tình quan tâm người khác, cô chỉ lo lắng Lý Ninh Ngọc có thể sống sót trở về hay không.

Chính phủ Uông Ngụy bị diệt đã mười năm, sớm đã không còn nhân chứng vật chứng, loại tội danh có thể có lại có thể không này, làm sao có thể giải thích rõ bằng miệng được, là nội gián hay anh hùng, cuối cùng còn không phải là xem người bên trên gõ nhịp thế nào sao?.
"Đừng quên, ban đầu để cho Ninh Ngọc đến Hồng Kông, là ai ra lệnh.

Tháng trước con bé giải mã tình báo, lại cứu mạng ai.

Vấn đề của Ninh Ngọc không phức tạp như Tiểu Khai, bọn họ sẽ không làm khó con bé."
Cố Dân Chương thấm thía khuyên nhủ vỗ vỗ vai con gái, ông cũng không dám hoàn toàn bảo đảm Lý Ninh Ngọc an toàn, nhưng giờ phút này chỉ có thể trấn an Cố Hiểu Mộng như vậy.
"Nhưng mà ba ba, con vẫn sợ." Vừa gặp phải loại chuyện này, Cố Hiểu Mộng lại như biến trở về thời niên thiếu hai mươi, mất bình tĩnh, mất trầm ổn, khách quan phân tích bao nhiêu cũng không chống đỡ được tình cảm tràn về như nước lũ.
Cô nhớ tới chín năm trước, mình cũng bị giam vào phòng thẩm vấn của Quân Thống vì hiềm nghi nội gián, trận thẩm vấn không ngủ không nghỉ đem lại cho cô ký ức đen tối đến vô tận.

Cho dù đã buông xuống ám ảnh tâm lý, thân thể lại khó mà thoát khỏi, cho tới bây giờ, gặp phải ngày trời mưa âm u, Cố Hiểu Mộng vẫn sẽ đau nửa đầu, mỗi lần đều phải cần Lý Ninh Ngọc xoa bóp dỗ dành, mới có thể miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.
Cô biết, Đảng Cộng Sản không phải là Quốc dân Đảng, thủ đoạn sẽ không bỉ ổi vô nhân tính như vậy, nhưng đây chính là Lý Ninh Ngọc, bảo cô làm sao yên tâm được.
"Hiểu Mộng à —— "
Cố Dân Chương còn chưa dứt lời, ngoài cửa bỗng truyền tới một tiếng rầm rất lớn.

Sau khi ngừng mấy giây, chính là một tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Cố Hiểu Mộng thất kinh mở cửa, chỉ thấy Cố Mộ Ngữ ngồi dưới đất, mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng, bên cạnh có một cái ghế ngã ngửa, có lẽ là muốn leo lên, từ cửa thông khí nhìn vào phòng trong, nhưng không cẩn thận té.

Cố Tiễn Ninh cũng sợ quá khóc lên, bản thân không thở được, còn không quên xoa sau lưng em gái để dỗ.
Một đợt sóng chưa hết đợt sóng khác đã tới, Cố Hiểu Mộng quỳ dưới đất sửng sốt hồi lâu, không biết ôm đứa nào trước mới tốt.

Vẫn là Cố Dân Chương kịp phản ứng, đi xem thương tích của cháu nhỏ trước, may mà chỉ trầy da, không tổn thương đến xương.
"Ai nha! Sao lại như vậy!" Cô Triệu lững thững tới chậm, không đầu không đuôi giải thích, "Tôi vừa mới vào phòng bếp giúp má Vương, không trông chừng được hai tiểu tổ tông, sao lại ngã rồi, mau để tôi xem nào!"
"Không sao, con xử lý là được." Cố Hiểu Mộng hít một hơi thật sâu, ôm Cố Mộ Ngữ đứng dậy, mang hai đứa bé đi vào trong phòng.
Cô Triệu đang muốn giúp một chút, bị Cố Dân Chương cản lại.

Ông nhìn bóng lưng Cố Hiểu Mộng rời khỏi, nội tâm có chút phức tạp, trong lòng con gái rõ ràng còn đang lo lắng Lý Ninh Ngọc, nhưng không thể nhào vào ngực mình khóc nức nở như quá khứ nữa...!Phụ thân đã già rồi, con gái cũng không còn trẻ nữa.

Để nó ở cùng bọn nhỏ, có lẽ thời gian chờ đợi sẽ trôi qua nhanh hơn một chút.
"Mami, sao mẹ còn chưa trở về?" Cố Mộ Ngữ ngồi bên mép giường, chân mới vừa xức thuốc lắc qua lắc lại, con nít tính hay quên, rất nhanh đã quên đau.
"Trường học của mẹ có chuyện.

Phải rồi, các anh chị ở đó đánh nhau, mẹ phải quay lại phê bình bọn họ." Cố Hiểu Mộng nói láo lúc nào cũng rất dễ dàng, cô đứng trước mặt Cố Mộ Ngữ, nhẹ nhàng thổi thổi đầu gối hơi sưng của con gái, "Bọn họ không nghe lời, cho nên giống như con vậy, cũng bị thương."
"Vậy mami đừng nói cho mẹ biết, có được không?" Cố Mộ Ngữ nghĩ, nếu để Lý Ninh Ngọc biết bé leo cao còn té bị thương, nhất định sẽ phạt bé học thuộc lòng, bé ghét nhất ngồi đọc bảng cửu chương.
"Được, nghéo tay." Cố Hiểu Mộng cố gắng nặn ra nụ cười mỉm, chìa ngón út móc tay với con gái.
Cố Tiễn Ninh đứng ở một bên, nghẹo đầu trầm ngâm, dường như phát giác tâm tình mẫu thân xuống thấp, bé đưa tay ra, học theo bộ dáng ngày thường của Lý Ninh Ngọc, xoa đầu Cố Hiểu Mộng: "Hiểu Mộng, không cần lo lắng, mẹ nói sẽ nhanh chóng trở về."
"Không biết lớn nhỏ!" Cố Hiểu Mộng quở trách nhéo lỗ mũi bé một cái, ngay sau đó lại bị dáng vẻ bà cụ non này chọc cười, "Vậy hiện tại chúng ta xuống lầu ăn cơm, chờ ăn no, tỉnh ngủ, mẹ sẽ trở về."
Trên mặt cười vô tư, đáy lòng loạn vô cùng.

Cảm giác lo âu chiếm cứ đại não không xua đi được.

Không có thời hạn, không có hứa hẹn, cứ thế chờ đợi tin tức một cách vu vơ.
Cố Hiểu Mộng rất giỏi chờ đợi.
Trong đêm cuối cùng ở Cầu Trang, cô tuyệt vọng đến chết lặng, chơi đàn đến tận rạng sáng, chờ đến được tự do, lại không đợi được Lý Ninh Ngọc từ lầu Tây; Ở ngục giam Nam Kinh bảy ngày bảy đêm, cô thoi thóp hơi tàn kiên trì đến cuối cùng, chờ được phong thư, lại không đợi được ngày về của người yêu; Sau khi chia tay, ngày nhớ đêm mong suốt bao năm, cô trước sau như một chờ đợi tin tức từ phương xa, chờ đến khi thắng lợi, cũng đợi được đến ngày gặp lại.
Nhưng lần này, hình như có chút khác biệt.

Lý Ninh Ngọc không phải bị kẻ địch bắt giữ, mà là bị đồng chí của bản thân mang đi.

Bị xét xử bởi tín ngưỡng mà mình kiên định tin tưởng nhất, sẽ đau khổ như thế nào? Chị ấy có thể giải thích được không? Những người đó sẽ tin sao? Người như Tiểu Khai mà còn đột ngột bị bắt nhốt, Lý Ninh Ngọc có thể tránh được kiếp nạn sao? Thời gian trôi qua, Cố Hiểu Mộng càng không biết nên dùng tâm tính gì để đối mặt đáp án, trông đợi kết quả, nhưng lại sợ hãi kết quả, mâu thuẫn lại còn phải mong mỏi, vô lực cũng chỉ có thể chờ đợi.
Không tính là quá lâu, cũng không gọi là ngắn, bốn ngày sau Lý Ninh Ngọc được đưa trở về.
Lúc về đến nhà, Cố Hiểu Mộng đang nằm trên xích đu sau nhà nhìn trời, mây trên trời bị gió thổi tan, hình dáng của mỗi một mảnh đều khiến cô nhớ tới Lý Ninh Ngọc.
"Hiểu Mộng." Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng đi tới sau lưng cô, đung đưa xích đu, "Tôi trở lại rồi."
Đã rất lâu không ngủ, hành động của Cố Hiểu Mộng hơi chậm một chút, cô cố gắng ngước đầu, nhìn gương mặt đảo ngược của Lý Ninh Ngọc, kìm lòng không đậu đưa tay sờ một cái, xúc cảm chân thực xác nhận đây không phải là mơ.
Lý Ninh Ngọc so với lúc đi không có gì khác biệt, chỉ là tiều tụy hơn chút, người cũng gầy hơn chút, rõ ràng mới mấy ngày, sao lại như đã qua mấy năm.
Dù thế nào đi nữa, có thể trở về là tốt rồi, trên mặt Cố Hiểu Mộng cuối cùng nở một nụ cười ngây ngô chân thực: "Chị Ngọc, em còn tưởng chị không về được."
"Sao nhìn em còn mệt mỏi hơn cả tôi vậy." Lý Ninh Ngọc đau lòng hôn một cái lên trán người yêu, cô biết bốn ngày này Cố Hiểu Mộng cũng trôi qua không tốt.

Nhiều năm trước, lúc biết tin em ấy bị Quân Thống bắt giam, Lý Ninh Ngọc chính là mang tâm tình như vậy, lo lắng tiều tụy, trắng đêm khó ngủ.
Cố Hiểu Mộng duỗi hai tay vòng lấy chiếc cổ thon dài của Lý Ninh Ngọc, đầu ngước lên gần hơn một chút, ở trên môi cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn.

Không mang theo tình dục, chỉ chứa đựng tình yêu, thời gian ngưng đọng, gió cũng dừng lại.
"Bọn họ có dùng hình không?" Kéo Lý Ninh Ngọc đến cạnh mình, Cố Hiểu Mộng có chút khẩn trương cầm tay cô, cho dù nhìn có vẻ bình yên vô sự, nhưng không hỏi rõ chung quy không yên tâm.
Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái: "Chỉ là điều tra bình thường, giải thích rõ điểm khả nghi, liền không sao nữa."
Đúng như cô dự liệu, những người kia cũng không làm khó cô.

Dẫu sao nếu cô có vấn đề, cha con Cố gia cũng không chạy nổi.

Năm xưa không dễ dàng gì mới chôn được một kho bạc ở Hồng Kông, vì một Lý Ninh Ngọc mà thành công dã tràng, quá không đáng giá.
Hơn nữa, sau khi Anh Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc vào năm ngoái, rất nhiều chuyện vốn dĩ có thể giải quyết trong âm thầm lại trở nên rườm rà phức tạp, đại lục muốn bắt bọn họ từ Hồng Kông, còn cần thông qua các thủ tục ngoại giao, vừa phiền toái vừa nguy hiểm.
Mấy vấn đề không liên quan đến nguyên tắc, mắt nhắm mắt mở là được.
"Vậy sao lại lâu như vậy." Điều tra khép kín, không cho liên lạc với trong nhà, ngay cả đi đâu cũng không biết.

May mà chỉ có mấy ngày, nếu lại lăn lộn mấy lần như vậy hoặc kéo dài nhiều ngày, Cố Hiểu Mộng chỉ sợ mình hoặc là bị bệnh tim, hoặc là lo lắng quá độ mà chết.
"Chuyện cũ đã lâu năm, rất nhiều chi tiết đều phải nhớ lại giải thích, ví dụ như những chi tiết khi tiếp xúc với Lý Sĩ Quần."
Lý Ninh Ngọc thuật lại rất cẩn thận, đem những việc trải qua ở Tiễu Tổng đều báo cáo một lần.

Đồng chí tới từ trung ương cũng chưa từng gặp loại kỳ nhân dị sĩ này, cô thậm chí ngay cả trong buổi yến hội nào đó ăn gì uống gì cũng nhớ được rõ ràng.
Bọn họ ban đầu còn tưởng Lý Ninh Ngọc là đột xuất biên ra những lời này, dùng chi tiết phong phú để nói dối.

Sau đó mới phát hiện, đầu não cô như một tòa thư viện, chỉ cần bản thân đã từng xem qua dùng qua, đều có thể nhớ không chút sai lệch.

Cũng khó trách có thể phá giải nhiều điện mã phức tạp như vậy.
Người như vậy, cho dù là ai cũng không đành lòng để cô bị oan.
"May mà chị Ngọc trí nhớ tốt, đổi thành em, rất nhiều chuyện đều nói không ra."
"Nhưng có một số việc, tôi chẳng thà quên đi."
Lúc nói lời này, vẻ mặt Lý Ninh Ngọc mang nhàn nhạt sầu bi, Cố Hiểu Mộng tin tưởng cô không bị vũ nhục hành hạ, lại có thể cảm nhận được rõ ràng, thứ gì đó đang thay đổi một cách lặng yên không tiếng động.
"Quên cũng tốt, đừng quên em là được."
"Nếu quên em thì sao?"
"Vậy thì phiền rồi, em cũng không nhắc nhở chị đâu.

Đến lúc đó em liền lừa chị, nói chị là bà giúp việc nhà em!"
Lý Ninh Ngọc khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt mặt cô.

Cố Hiểu Mộng thu hồi nụ cười, cầm tay Lý Ninh Ngọc, hơi cau mày: "Em biết chị khó chịu trong lòng."
"Không khó chịu, chuyện như vậy là khó tránh khỏi."
Không thể thoát được, từ 24 năm trước, bắt đầu từ lúc lựa chọn nằm vùng, cô đã không thể thoát được rồi.

Bất luận trung thành với tín ngưỡng gì, bất luận thân ở chỗ nào, loại người như bọn họ, cả đời này đều không thoát khỏi số mệnh bị hoài nghi.

Tiểu Khai bị bắt tuyệt đối không phải kết thúc, Lý Ninh Ngọc có dự cảm, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu.
"Chị cảm thấy, Tiểu Khai bị oan uổng sao?"
"Đúng sai công tội của ông ta, không nên do tôi bình luận.

Cũng sẽ không ai để ý tôi nghĩ như thế nào." Lý Ninh Ngọc ngước nhìn ánh mặt trời, híp mắt lại, "Hiểu Mộng, có mấy lời, ra khỏi cái nhà này, không thể nói nữa."
Cố Hiểu Mộng trầm trọng gật đầu một cái.
Mây tan hết, ánh mặt trời nhức mắt vô cùng, bầu trời xanh thẳm dường như không dung nạp một chút tỳ vết nào.
Dự cảm của Lý Ninh Ngọc đã đúng.

Gió nổi lên từ đầu mảnh bèo tấm, sóng tạo thành từ giữa nước lăn tăn*.

Ban đầu, chỉ có một số ít người bị bắt giữ tra hỏi, càng về sau, trận gió này thổi càng lúc càng mạnh, gió lốc cuốn tới, biến thành ác mộng của cả một tập thể.
(*) Ý chỉ những sự kiện to lớn đều bắt đầu từ những thay đổi rất nhỏ
Năm 1957, Cố Hiểu Mộng ở trên báo nhìn thấy tên của Ngụy lão sư.

Trong mấy trăm ngàn phần tử cánh hữu, vị giáo sư đại học Bắc Kinh từng nằm vùng làm nội ứng này nghiễm nhiên trở thành kẻ phản diện điển hình.
Sau đó cô gián tiếp nhờ nhiều người nghe ngóng, chỉ nghe nói là bị đày đi nông trường Hà Bắc nào đó, ngoài ra không còn tin tức gì khác.

Thật khó tưởng tượng một đôi tay cầm bút lại phải đi vung cuốc, càng khó tưởng tượng hơn, không biết trong những đêm dài đằng đẵng ở nông trường, hắn có từng trong phút chốc hối hận vì đã trở lại Bắc Kinh hay không, lại có từng trong nháy mắt hoài nghi tín ngưỡng của bản thân hay không.
Lúc Cố Hiểu Mộng hỏi những lời này, Lý Ninh Ngọc nặng nề thở dài, chứng mất ngủ của cô càng lúc càng nghiêm trọng.

Qua mỗi một năm, tâm tư càng phức tạp nặng nề hơn một chút.

Cô và Cố Hiểu Mộng là may mắn, tránh thoát khỏi đợt phong trào này, tránh thoát công cuộc phản cánh hữu, tránh thoát được tình cảnh khó khăn, tránh thoát rất nhiều vận mệnh vốn nên rơi xuống trên người bọn họ.

Nhưng mà những điều may mắn này, chỉ khiến cô càng thêm đau lòng.
(*) Cánh hữu – phe bảo thủ: có đường lối bảo thủ, bảo vệ các truyền thống xã hội; Cánh tả - phe tự do: đối nghịch với cánh hữu, ủng hộ bình đẳng xã hội, đại diện cho phe cộng sản.

Trong 10 năm cách mạng văn hóa TQ, rất nhiều học giả bị chụp mũ cánh hữu, bị hãm hại và sỉ nhục.
Đến năm 1967, cách mạng văn hóa tiến vào cao trào, bão táp cuối cùng đã vượt qua biên giới, xông vào Hồng Kông.
Áp bách lâu dài sẽ chỉ dẫn đến phản kháng kịch liệt, sau một trận xung đột đổ máu, người yêu nước không còn đè nén được phẫn nộ trong lòng nữa.

Công nhân đình công, quần chúng diễu hành, học sinh kháng nghị, tin tức truyền về Bắc Kinh, được trung ương lên tiếng ủng hộ, phong trào phản Anh chống bạo lực bùng phát không thể thu thập, tiến hành trong dầu sôi lửa bỏng.
Nhưng khi quần chúng căm giận tới đỉnh điểm, chính nghĩa lại biến thành đại nạn.

Khắp đường phố bạo loạn nổi lên bốn phía, lựu đạn nổ trong phố xá sầm uất, người vô tội bị uy hiếp ám sát, mọi người cuối cùng đã bắt đầu sợ hãi —— Mảnh đất thuộc địa thực dân này không còn là bến cảng tránh gió an bình nữa, còn tiếp tục như vậy, Hồng Kông có lẽ sắp tiêu rồi.
Đoạn thời gian đó, xưởng tàu Cố gia cũng ngừng hoạt động vì công nhân đình công, hầu như vừa ra khỏi nhà, người Cố gia liền bị nhóm đồng bào cấp tiến chỉ lỗ mũi mắng to nhà tư bản hán gian.

Nhưng không có mệnh lệnh của thượng cấp, nhóm người nằm vùng không dám vọng động, đối mặt bão táp càng ngày càng nghiêm trọng, điều mà Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng có thể làm, chỉ là giữ yên lặng, giả vờ như không hề quan tâm mọi chuyện.
Cố Tiễn Ninh 19 tuổi đã sớm không còn là trẻ con, trong quá trình trưởng thành, bị các trưởng bối ngầm ảnh hưởng, cô bé đã bị tư tưởng chủ nghĩa cộng sản dẫn dắt từ rất sớm.

Khi còn bé không cảm thấy mâu thuẫn, nhưng bây giờ mắt thấy cả gia đình bị đồng bào chửi rủa như vậy, bản thân cũng luôn bị bạn học xem thường, nghi hoặc của Cố Tiễn Ninh càng ngày càng nhiều.

Tại sao theo tín ngưỡng chủ nghĩa cộng sản, lại muốn ở Hồng Kông làm buôn bán tư bản?
Đồng dạng khiến cô bé hỗn loạn, còn có hành động của đồng bào.

Chính nghĩa hăng hái phản kháng, tại sao lại biến thành bạo loạn bùng phát không thể thu thập? Lần lượt tổn thương người vô tội, có gì khác với người Anh mà bọn họ căm ghét chứ? Cánh tả hay cánh hữu, rốt cuộc bên nào mới chính xác?
Ngày đó, Lý Ninh Ngọc đặc biệt nghiêm túc nói với cô bé, không phải tất cả mọi vấn đề đều là một bài toán, đều có thể có một đáp án tuyệt đối chính xác, hoàn mỹ không sứt mẻ.

Con đã học đại học, đối với rất nhiều chuyện nên có phán đoán và lý giải của bản thân.

Chúng ta vĩnh viễn sẽ không can thiệp ý tưởng của con.
Tính cách hai con gái hoàn toàn khác biệt, trong lúc Cố Tiễn Ninh đang suy tư những vấn đề này, Cố Mộ Ngữ vẫn đang an ổn đọc tác phẩm văn học của mình, hai lỗ tai không nghe chuyện ngoài cửa.

Giống như Cố Hiểu Mộng đã từng nói, hai đứa bé này một đứa giống như bản thân, một đứa giống như Lý Ninh Ngọc.

Giống mình cũng không có gì không tốt, trong thời đại mê mang như vậy, biết quá nhiều sẽ chỉ càng gia tăng thống khổ.
Nhưng mà đại đa số học sinh lại không nghĩ giống như Cố Mộ Ngữ.

Từng làn sóng phản kháng thay nhau nổi lên, cuối cùng vào một buổi chiều nọ, đám học sinh bao vây cao ốc học viện, thậm chí xông vào phòng học và phòng làm việc, lôi ra thầy cô giáo sư mà bọn họ đã từng vô cùng kính trọng.
"Mẹ xảy ra chuyện!" Cố Tiễn Ninh ở đầu điện thoại bên kia sợ hãi kêu lên, khiến trong lòng Cố Hiểu Mộng run bần bật.
Lúc vọt vào đại học Hồng Kông, hai con gái đứng ngoài đám người lo lắng nhìn quanh, cổng lớn tòa nhà giảng dạy đã bị học sinh vây kín đến con kiến cũng không chui lọt, căn bản không cách nào đến gần.
Lý Ninh Ngọc cùng mấy giáo sư bị kẹt ở trong sảnh, phía trước là học sinh, sau lưng cũng là học sinh, hai nam lão sư đem cô cản ở chính giữa, miễn cưỡng tránh khỏi bị đùn đẩy.

Thân hình cô càng có vẻ nhỏ bé, như thể sắp chìm ngập trong chửi rủa, song trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, vững vàng đứng ở nơi đó, không thèm quan tâm tất cả mọi thứ.
Không để ý con gái ngăn trở, Cố Hiểu Mộng liều mạng chen vào trong đám người.

Trước nay chưa hề cảm thấy khoảng cách mấy mét lại xa xôi như vậy, cũng trước nay chưa hề cảm thấy sức lực của mình lại yếu ớt như vậy.

Cô không trông cậy bản thân tay không tấc sắt có thể mang Lý Ninh Ngọc chạy đi, cũng không biết những người này lúc nào mới có thể giải tán.

Chẳng qua là khi bản thân đứng bên ngoài đám đông, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy một người —— Nơi mà Lý Ninh Ngọc đứng, chính là nơi cô phải đi đến.
Trong lúc hỗn loạn, bỗng nhiên có một bóng đen lao về phía Lý Ninh Ngọc, cô thậm chí còn không thấy rõ là gì, liền đột ngột bị lôi vào trong một vòng tay quen thuộc.
"Đừng sợ." Giọng nói ôn nhu của Cố Hiểu Mộng truyền tới.
Bị sít sao bảo hộ trong ngực, Lý Ninh Ngọc kinh ngạc nhìn, người này có biết hiện tại ở đây nguy hiểm đến thế nào không, em ấy cũng thân thể gầy yếu giống như mình, có thể ngăn cản bao nhiêu công kích chửi rủa chứ.
"Đó chính là Cố Hiểu Mộng! Đại tư bản!"
"Nhà cô ta còn có giao tình với Thống đốc Hồng Kông!"
"Nghe ba tôi nói Cố gia hơn hai mươi năm trước đã từng làm chó cho người Nhật! Giặc bán nước, đại hán gian!"
Học sinh trong nháy mắt nhận ra Cố Hiểu Mộng, mọi người tức giận không thôi, lửa giận kịch liệt, những lời chửi rủa không chút kiêng kỵ dồn dập ập tới.

Cố Hiểu Mộng từ đầu đến cuối chỉ cười, không phản bác.


Bọn họ nói cũng không sai, những chuyện đó đều là sự thực mà!
Cô biết, đám học sinh trẻ tuổi khí thịnh này chỉ cần một đối tượng để giải tỏa, đương lúc bản thân đã trở thành mục tiêu công kích, tiếng lên án nhắm vào những người khác liền nhỏ đi, cho dù mọi người đều biết "Lý Tri Cẩn" và cô có quan hệ không cạn.
Tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, bọn học sinh không thuận theo không buông tha, như thể chưa đến một khắc cuối cùng thì sẽ không chịu rời đi.

Điểm quật cường này đúng là cực kỳ giống Bắc Kinh Thượng Hải mấy chục năm trước —— Chỉ có điều, lớp người năm đó sẽ không nhục mạ giáo viên không chút kiêng kỵ như vậy.
Nhưng mà sau một tiếng nổ súng cảnh cáo, đại đa số người vẫn đành phải giải tán.

Đám trẻ con lớn lên trong niên đại hòa bình, làm sao có thể giống như bọn họ, vì tín ngưỡng không cần mạng sống được.

Rất nhiều thứ đều đã thay đổi, không còn thuần túy, lại khăng khăng muốn lấy danh nghĩa thuần túy để phát tiết tư dục.
"Không sao rồi, chị Ngọc...!chúng ta...!về nhà..."
Ban nãy thay Lý Ninh Ngọc chắn một chút vừa vặn bị đánh trúng sau ót, Cố Hiểu Mộng vẫn cố nén đau, bây giờ thấy đám người đã tản đi, cô cuối cùng không gắng gượng nổi nữa, tầm mắt dần dần mơ hồ, cơn choáng váng càng ngày càng mãnh liệt, nói xong câu này, liền thả mình ngã lên đầu vai Lý Ninh Ngọc.
"Hiểu Mộng!"
Mở mắt lần nữa, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Cố Hiểu Mộng thở phào nhẹ nhõm: Nhiều năm lăn trên đầu mũi đao vẫn vượt qua được, nếu bởi vì loại chuyện nhỏ này mà chết thì cũng thật quá oan.

Huống hồ, nếu bản thân chết đi, Lý Ninh Ngọc phải làm sao bây giờ.
Cố Hiểu Mộng quay đầu, Lý Ninh Ngọc quả nhiên nằm ở mép giường nhàn nhạt thiếp đi, chân mày nhíu thành nút thắt.

Không biết từ lúc nào, khóe mắt người yêu vốn dĩ trơn nhẵn nay đã nhiễm đầy vết chân chim, tóc vừa mới nhuộm đã lại mọc mấy sợi bạc trắng.
Cô mỉm cười đưa tay ra, nhẹ nhàng phủ lên trán Lý Ninh Ngọc, nhưng còn chưa kịp làm động tác gì, Lý Ninh Ngọc đã giật mình tỉnh lại.
"Hiểu Mộng, thế nào rồi, đầu còn đau không?"
Lý Ninh Ngọc khẩn trương ngồi dậy, theo bản năng dò hỏi.

Tuy bác sĩ nói chỉ bị thương ngoài da, nhưng chảy nhiều máu như vậy, tốt nhất là đừng lưu lại hậu di chứng.

Dẫu sao Cố Hiểu Mộng vốn đã có bệnh nhức đầu.
"Không sao, không đau, chút thương nhỏ này tính cái gì? Thật may thứ bay tới là hòn đá chứ không phải đạn." Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Cố Hiểu Mộng bỗng nhiên thở dài, "Aiz...!chị Ngọc, em hình như già thật rồi.

Nếu ở hai mươi năm trước, đừng nói là hòn đá, cho dù là đạn cũng tránh được."
"Sao tôi không biết một người đánh cận chiến B- lại còn có bản lãnh tránh đạn?"
"Là A+!"
Lý Ninh Ngọc mỉm cười sờ lên vải xô sau ót cô, muốn kiểm tra lại miệng vết thương.

Cố Hiểu Mộng ngược lại hít một hơi khí lạnh:
"Đau..."
"Không phải nói không đau sao?"
"Lời thật hay giả, chị còn không biết sao..."
Hỗn loạn ở Hồng Kông cũng không kéo dài quá lâu, khi hành động đã vượt quá giới hạn, trung ương cuối cùng cũng ý thức được hậu quả nếu vẫn còn để mặc không quản.

Đảo mắt đã đến cuối năm, lúc vết sẹo trên đầu Cố Hiểu Mộng khép lại, đường phố cũng khôi phục bình tĩnh như dĩ vãng.
Nhưng mà phong trào ở quốc nội lại vẫn đang tiếp tục, xa xa không hẹn ngày kết thúc, thậm chí càng lúc càng nghiêm trọng.
Liên hệ giữa thượng cấp trong bộ phận tình báo và trạm Hồng Kông dần dần giảm bớt.

Từ lúc ban đầu mỗi ngày cố định truyền tin, đến một tuần một lần, sau đó là nửa tháng, một tháng...!Cho đến một ngày nào đó, bọn họ đột nhiên ý thức được, người bên trên đã hơn nửa năm không phát tới chỉ thị, điện báo phía Hồng Kông phát đi cũng như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ hồi âm nào.

Mọi người không dám tùy ý suy đoán, nhưng có thể nghĩ ra được nguyên nhân.
Trạm tình báo là như vậy, bên phía Cố gia cũng giống vậy.
Đầu thập niên 70, Cố Dân Chương bị cắt liên lạc với thượng cấp duy nhất của mình.

"Lão bản" mắc bệnh ung thư, thân thể già yếu không chịu nổi làm lụng vất vả nữa, song những kẻ có tâm gây rối kia lại không vì vậy mà bỏ qua ông ta, loạn trong giặc ngoài, làm gì còn hơi sức lo chuyện Hồng Kông.
Bất thình lình, đám người bọn họ liền trở thành con diều đứt dây, giống như nhóm đặc công xông vào Đài Loan năm đó vậy, mất đi dẫn dắt, rải rác trong gió.

Không nghe được tiếng còi về nhà, có thể sẽ ngủ say đến vô tận.
Thời gian thấm thoát trôi đi, thế sự biến đổi khôn lường.
Sau cái năm mà hai vị lão nhân ở Bắc Kinh qua đời, Cố Dân Chương cũng rời khỏi cùng với sự bế mạc của một thời đại.

Ông cuối cùng cũng không thể chờ đến năm sau, đợi đến lúc xuân về hoa nở.
"Hiểu Mộng, nếu có cơ hội trở về Hàng Châu, nhớ đem ta chôn bên cạnh mẹ con...!Nếu con không tìm được bà ấy, vậy thì đem tro cốt rải vào Tây Hồ."
Cố Hiểu Mộng đang cố nén nước mắt, nghe được những lời này, cuối cùng lã chã rơi lệ.

Hàng Châu, hai chữ xa lạ lại quen thuộc biết bao.

Còn có thể trở về sao, quê hương của cô.
"Ninh Ngọc..."
Lý Ninh Ngọc ngậm lệ gật đầu một cái, không cần nhiều lời, những chuyện và người mà phụ thân còn không bỏ được, trong lòng cô đều hiểu rõ.
Trong đám người đau buồn bi ai, chỉ có một người đang cười —— Đứa trẻ sơ sinh trong ngực Cố Tiễn Ninh nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không biết vì sao những người lớn bi thương như vậy.
Đây là cháu gái đầu tiên của Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc, tên do Cố Dân Chương đặt, đơn giản hai âm tiết: An An.

Chỉ cần bình an, hết thảy đều tốt.
Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, đám trẻ từ từ lớn lên, lần lượt lập gia đình, có con cái của riêng mình; Những người lớn dần dần già đi, tóc bạc hoa râm, đưa tiễn phụ thân, tiễn biệt thời đại, mất đi tổ chức, cũng lạc mất cố hương.
Không còn ai tới đánh thức bọn họ nữa.
Có thể, bọn họ đã bị tổ quốc lãng quên rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện