(Là nam chính trong nguyên tác, tức là một phần hậu cung của Diệp Băng Băng ý)
Đại học A – trường mà cô bé nữ phụ theo học cũng được xem là một dạng trường “quý tộc.” Cơ sở vật chất và chất lượng dạy học đều thuộc hàng top trong nước. Sinh viên theo học có hai loại: Một, con nhà giàu học giỏi, và hai, con nhà nghèo học cực giỏi. Diệp Linh Đang là loại một, dù có điêu ngoa bốc đồng thì với thân phận là thiên kim nhà họ Diệp cô vẫn học hành đầy đủ, thành tích xét ra cũng trên trung bình so với mặt bằng chung của trường, duy chỉ có tính cách khá xấu, làm người khác ưa không nổi.
Ký túc xá đã được đăng ký sẵn từ đầu năm học để tiện cho cô nghỉ ngơi nếu giữa các tiết học có khoảng trống lớn. Tòa nhà mà Linh Đang chọn là tòa nhà cao cấp, mỗi học sinh đăng ký ở đây đều có một phòng riêng, không cần ở chung với người khác. Các tòa nhà khác cũng được chia làm mấy loại, dựa theo giá tiền mà phân ra.
Phòng của Linh Đang ở tầng 10.
Hành lý cô mang theo không nhiều lắm. Dù sao cũng xác định là đi học, không cần mang quá nhiều đồ làm gì, tóm gọn lại đủ trong một chiếc va-li lớn.
Nhưng có vẻ hôm nay cô bước nhầm chân xuống giường.
Vì đang là mùa hè, cũng chẳng có mấy người ở lại ký túc xá. Đúng lúc này thang máy lại hỏng, ban quản lí cũng rề rà không sửa. Vậy nên, Trình Linh Đang phải chấp nhận số phận, vác chiếc va-li hơn 30 kg lên 10 tầng lầu.
Trọng lượng cơ thể cô là 48 kg, vác thêm 30 kg trên người. Mỗi bậc thang cao chừng 30 cm, đi hết một tầng lầu khoảng 25 bậc thang. Tính lực nâng chân, lực cản không khí, lực hút trái đất cùng lực căng của cơ, đi hết 10 tầng ước lượng cần 30 phút, trong trường hợp sức bền không giảm.
Linh Đang khóc không ra nước mắt.
‘Thôi leo thì leo, coi như tập thể dục bù cho một tháng.’ – Linh Đang thầm nghĩ.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao tiềm lực của thân thể tiểu thư mềm yếu này. Mới đi được ba tầng mà chân đã mỏi nhừ, tay kéo hành lý sưng đỏ, trán cô cũng lấm tấm mồ hôi. Hu hu, thế này thì bao giờ mới lên được phòng? Ngồi nghỉ một lúc, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ sau lưng. Vì cô ngồi tựa vào tường, ôm va-li to đùng nên không kịp tránh người đang chạy lại rẽ gấp kia. Người kia chạy quá nhanh không kịp phanh gấp, còn cô không phản ứng kịp lại vướng 30 kg hành lý chết giẫm. Kết quả là người kia va vào cô, tiện thể tông mạnh một phát làm chiếc va-li cô vất vả lắm mới kéo lên được lăn lóc xuống nửa tầng lầu. May mà va-li chất lượng tốt, đồ không bị rơi ra ngoài.
Sau mấy giây phản ứng chậm chạp, Linh Đang trợn mắt nhìn người con trai đang vùi mặt vào ngực mình, tay để lên eo mình, lại còn đang thở gấp (vì chạy nhanh đó mà).
Cô đẩy mạnh tên kia ra, nhìn kỹ thì nhận ra, người quen đây mà.
Nói quen cũng phải mà không quen cũng phải.
Diệp Linh Đang trước đây chỉ đứng ngắm anh trai này từ xa, như một fangirl yêu thích một thần tượng. Còn Trình Linh Đang dù không quen nhưng vẫn biết hắn là ai.
Nam số 1 trong hậu cung của nữ chính: Thương Hiên.
Khi Linh Đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại cô, trong mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn.
“Chào đàn anh.” – Cô lễ phép gật đầu chào trước. Nam chính nha, không cần đắc tội thì không nên đắc tội nha.
“Ừ. Sao cô lại ở đây?” – Thương Hiên hỏi.
“À, từ giờ em sẽ dọn vào ký túc xá ở. Đàn anh có việc gì mà chạy vội như vậy? Nếu anh bận thì em không làm phiền anh nữa.” – Lại nở nụ cười mỉm chuyên nghiệp. Nam chính nữ chính, tránh được thì cứ tránh, khỏi lo rước họa vào thân.
Thương Hiên hơi nhếch lông mày. Cô bé này những lần trước đều dùng ánh mắt si mê nhìn mình, hận không thể nhìn mình mãi, tại sao hôm nay lại có vẻ ‘anh nhanh nhanh đi để tôi còn nhờ’ như vậy?
Lại nhìn chiếc va-li lăn lông lốc dưới kia. Đừng nói là cô tự mình vác lên hết ba tầng thang bộ này chứ? Mà nhìn thì có vẻ cô không ở tầng này, có nghĩa là phải vác lên trên nữa à?
“Cô ở tầng mấy?” – Thương Hiên không mặn không nhạt hỏi một câu.
Linh Đang có hơi ngoài ý muốn. Cô không biết đàn anh này cũng nhiều chuyện vậy nha. Chúng ta đâu có quen đâu?
“Em ở tầng 10 ạ. Aizz, thang máy hỏng đúng lúc quá luôn.” – Linh Đang than thở. “Thôi em lại đi tiếp đây, thế này sợ đến chiều cũng không vào được phòng mất, ha ha.”
Nói đoạn, cô lại đứng lên, chạy xuống dựng của nợ 30 kg kia lên, chuẩn bị leo tiếp.
Khi cô đứng lên, quay lưng về phía hắn, Thương Hiên cũng thừa dịp quan sát cô một phen. Hôm nay cô mặc áo sơ-mi ca-rô thụng phối với quần đùi jeans rách, thêm đôi giày thể thao cao cổ, trông cực năng động lại tôn lên đôi chân dài trắng muốt thẳng tắp cùng cặp mông đầy đặn. Tóc dài buộc cao để lộ chiếc gáy trắng ngần như ẩn như hiện theo mỗi bước cô đi. Ấn tượng từ trước đến nay của Thương Hiên đối với cô đều là môi son đỏ chót cùng má phấn dày đặc với những bộ váy làm cô già trước tuổi. Hôm nay hắn đã thấy được một mặt khác trẻ trung của cô, khơi dậy chút tò mò cùng hứng thú trong lòng hắn.
“Cô định cứ thế đi lên tầng 10 à?” – Thương Hiên cũng đứng lên.
“Thì làm gì còn cách nào khác.” – Cô bĩu môi, xua xua tay. Linh Đang thấy hơi kỳ lạ, lúc nãy chẳng phải hắn ta chạy gấp đến nỗi va vào cô sao? Sao còn thì giờ đứng đây nói chuyện phiếm nhỉ?
“Để tôi giúp. Vừa lúc tôi đang luyện thể lực. Lúc nãy xin lỗi đã va vào cô. Bình thường giờ này cả tòa nhà chỉ có mình tôi, nên tôi thường luyện bằng cách chạy lên xuống tòa nhà này.” – Thương Hiên đưa tay giữ lấy một bên quai khác của chiếc va-li.
Linh Đang trợn tròn mắt. Nam chính số 1 không hổ là đội trưởng đội bóng rổ vô địch quốc gia 3 năm liền. Luyện tập cũng gian khổ thật nha.
“Vậy phiền đàn anh.” – Linh Đang cười tươi. Có culi xông đến cửa ngại gì không dùng. Ắc, không phải culi, là nam chính đó, nói xấu nam chính coi chừng bị trời phạt, Linh Đang tự tát mình hai cái trong đầu.
Không biết có phải do hào quang nam chính hay không mà hắn ta vác cái của nợ 30 kg đó nhẹ như không đi hết 7.5 tầng lầu còn lại, đổi lại ánh mắt sùng bái từ trong thâm tâm của Linh Đang. Thấy ánh mắt đó của cô, nam chính số 1 chỉ cười cười, quả là có phong độ nam thần.
“Đàn anh, cảm ơn anh nhiều, làm phiền anh quá, em mời anh ăn cơm trưa nhé?” – Trình Linh Đang cười nói. Từ trong ký ức cô cảm thấy được bạn nam thần này không thích cũng không ghét cô bé nữ phụ cho lắm, lần này anh ta giúp mình như vậy cũng nên cảm tạ người ta có thành ý chút, nợ nhân tình là khó trả nhất, dù nhân tình nhỏ hay to. Đây là một trong những nguyên tắc làm người của Trình Linh Đang.
“Cũng được.” – Thương Hiên gật đầu. “Cô muốn đi đâu ăn?”
“Ừm… Anh có ngại ăn đồ em nấu không? Giờ này mấy tiệm ăn gần đây chắc đông cứng rồi.” – Linh Đang cô đang ăn ở tiết kiệm nhé. Ngày đầu ra ngoài ở đã đi ăn tiệm tiêu tiền là không nên nha.
“Cô biết nấu cơm?” – Thương Hiên nhướng mày. Anh không nghĩ rằng cô tiểu thư điêu ngoa này vào được bếp.
“Biết làm mấy món cơ bản. Đàn anh không ngại có thể về phòng tắm rửa trước? Em ra ngoài mua đồ về nấu.”
“Cũng được.” – Hắn ta gật đầu rồi lôi từ trong túi quần ra một tấm thẻ. “Cái này có thể dùng để đi thang máy nội bộ.”
“A, cảm ơn đàn anh.” – Cũng may hắn còn nhớ chuyện mình phải cuốc bộ 10 tầng lầu. Ủa mà khoan, nếu hắn có cái thẻ này sao lúc nãy không dùng? Dù là tập thể dục cũng không cần vác 30 kg hành lí đi hết 7 tầng lầu đi? Con người kỳ cục…
Linh Đang nhanh chóng lái xe ra siêu thị gần trường nhất, mua đủ đồ có thể ăn trong một tuần rồi về. Bạn nam chính số 1 kia canh giờ cũng khá chuẩn, lúc cô làm xong gần hết thức ăn rồi mới sang gõ cửa.
Cửa được mở, hắn thấy một vầng trán hơi lấm tấm mồ hôi, dưới một chút là đôi mắt to tròn linh động nhìn hắn, dưới chút nữa là đôi môi mềm mại cười tươi với hắn, lại dưới thêm một chút…
Là chiếc tạp dề có hoa văn da hổ rằn ri.
Thương Hiên trên trán hiện lên ba vạch đen cho gu thẩm mỹ của cô gái này.
“Đàn anh vào đi, sắp xong rồi. Trong phòng không có bàn ăn, đàn anh chịu khó ngồi dưới đất nhé.” – Cô huơ huơ cái muôi trên tay, chỉ sẵn nơi đã để sẵn một cái thùng carton có phủ khăn trải bàn lên, bên trên là mấy món ăn đang tỏa hương thơm phức, kích thích cái dạ dày đang rỗng của bạn nam.
“Không ngờ cô nấu ăn giỏi thế này.” – Thương Hiên ngồi xuống, nhìn mấy món ăn, chỉ cảm thấy món nào trông cũng thật ngon mắt, đã vậy còn thật kích thích khứu giác.
“He he chút tài mọn thôi. Xong rồi đây.” – Cô bê tô canh nóng hổi ra, đặt bên cạnh hai món mặn một món chay trên bàn. “Đàn anh, động đũa đi.”
Bữa ăn trôi qua hài hòa ngoài ý muốn. Thương Hiên sau khi ăn cơm cô nấu đã quyết định mua luôn phiếu cơm trường kỳ. Bữa cơm hôm nay thật sự là bữa cơm ngon nhất anh được ăn từ trước tới giờ. Điều này thật ra cũng dễ hiểu, từ năm 16 tuổi Trình Linh Đang đã phải sống một thân một mình, chút bản lĩnh tự chăm sóc mình này mà cũng không có thì cô đã không sống đến giờ. Ách, theo lý mà nói thì hình như cô đã nổ tan xác trên máy bay, cũng không tính là sống đến giờ mà nhỉ?
“Này Diệp Linh Đang, tôi trả tiền thức ăn, cô mỗi lần nấu cơm thì nấu thêm phần tôi được không?” – Thương Hiên đề nghị.
Trình Linh Đang đang rửa chén, nghe vậy khựng người lại một chút. Ặc, anh cho tôi là đầu bếp nhà anh hay sao? Chị đây cũng không rảnh nhé.
“Ha ha đàn anh nói gì vậy. Em cũng không hay nấu cơm lắm đâu” – Cô trợn mắt nói dối. “Với chỉ sợ vào năm học giờ giấc của em cũng sẽ không ổn định lắm, nếu để đàn anh chịu đói thì không hay.”
“Nói nhiều như vậy làm gì. Cô cứ nấu, bao giờ nấu thì gọi tôi sang ăn. An tâm, tôi không ăn cơm chùa đâu, tôi sẽ trả tiền thức ăn mà.” – Thương Hiên nhẹ giọng nói. Hôm nay đã ăn thức ăn cô nấu, chỉ sợ khi canteen lại mở cửa cũng sẽ ăn không vào.
Trong lòng Linh Đang khẽ rơi hai hàng lệ. Nam chính à, không phải trong nguyên tác anh giật dây cho đồng đội cùng đám fan não tàn của anh bắt nạt tôi sao? Tôi cũng muốn tránh xa anh lắm mà, anh thành toàn cho tôi đi được không?
Suy nghĩ một lát, trong đầu Linh Đang bỗng lóe lên một cái bóng đèn.
“Ha ha, đàn anh, thật là ngượng. Thật ra đồ ăn hôm nay không phải em nấu mà là đồ mua ở ngoài đấy. Em làm gì nấu ăn được cơ chứ, chẳng qua không muốn mất mặt trước mặt đàn anh thôi.” – Trong lòng Linh Đang run rẩy. Tôi tự phá hoại hình tượng rồi đấy, nam chính số 1 à anh cách xa tôi ra nhé.
“Ách, thật à?” – Thương Hiên hơi hơi thất vọng. “A! Vậy mấy món này cô đặt ở đâu? Cho tôi địa chỉ hay số điện thoại được không? Mấy món ăn này thật ngon quá.”
Trình Linh Đang bây giờ đã biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông. Cô quên mất rằng nếu là cô thật sự đi mua thì người khác cũng có thể mua được.
“A… Lúc nãy em chạy lòng vòng thấy một bảng quảng cáo nhỏ của một tiệm ăn nhỏ trong một con hẻm nhỏ trên một con đường nhỏ khá là khó tìm, giờ em cũng quên mất quán đó ở đâu rồi, mà cũng quên lấy danh thiếp của quán nữa.” – Trình Linh Đang tự bội phục mình. Trình độ nói dối trơn tru như vầy không biết luyện được từ khi nào nữa. Có điều cô vẫn âm thầm rơi hai giọt mồ hôi, hy vọng bạn nam chính đừng truy hỏi nữa.
“A? Thật à?” – Thương Hiên thở dài tiếc nuối. “Nếu lần sau cô lại tìm được tiệm ăn đó phải báo lại địa chỉ cho tôi đấy nhé. Di động của cô ở đâu? Lưu số tôi vào.”
Trình Linh Đang đã rửa xong chén, đang lau tay, nghe vậy lại suýt cắn vào lưỡi. Nam thần tiên sinh à, anh có cần chấp nhất vì mấy món ăn như vậy không?
“Mà thôi, số di động của cô là bao nhiêu? Tôi gọi sang cho nhanh.” – Thương Hiên rút điện thoại ra.
Nam chính đại nhân à, anh có thể cho tôi số của anh để tôi mãi mãi không liên lạc mà, cần gì phải biết số của tôi?
Nghĩ đến đây, Trình Linh Đang lại thở dài một tiếng. Số điện thoại thôi mà, bản thân mình có cần phải làm quá lên như thế không cơ chứ? Nhưng nghĩ lại kết cục của cô bé nữ phụ trong truyện, cô lại thấy phản cảm với việc phải giao tiếp với những người đã gián tiếp tạo ra bi kịch cho cô bé kia.
“01xxxxxxxxxxx” – Trình Linh Đang đọc lên. Cô thấy thật ra cô nghĩ hơi nhiều. Anh ta chắc sẽ không rảnh đến mức giữ liên lạc với một người không liên quan như cô đâu.
Nhỉ?
“Tôi gọi sang rồi đó, nhớ lưu số tôi lại nhé.”
Dĩ nhiên rồi, để biết ai gọi mà không tiếp chứ. Trình Linh Đang nghĩ thầm, trên mặt vẫn tươi cười gật gật đầu.
Thương Hiên thấy cô cười, bất giác vươn tay xoa đầu cô. Tóc cô thật mềm, cọ vào lòng bàn tay anh ngưa ngứa. Tim hình như đập mạnh một nhịp, anh cũng chẳng phát hiện ra.
“Đàn anh, anh đè đầu em vậy em sẽ không cao lên được nữa đâu.” – Cô khẽ nhăn mặt chu môi, nghiêng đầu tránh khỏi móng vuốt anh.
Đôi môi đỏ mọng thoáng nhu ra làm mặt anh chợt nóng bừng lên một chút. Anh thu tay về, ho khan, che giấu sự lúng túng.
“À… Cảm ơn cô vì bữa ăn hôm nay. Tuy là không phải cô nấu, nhưng dù sao đồ ăn rất ngon. Ừm, sau này có gì cần giúp cứ gọi cho tôi. Phòng tôi ở tầng 9, phòng 904.” – Thương Hiên cũng không hiểu vì sao mình lại nói với cô những điều này. Hôm nay từ khi gặp cô ở đầu cầu thang đó, bất giác anh lại muốn gần cô thêm một chút. “Vậy tôi về phòng nhé.” Anh bước ra cửa, vẫy vẫy tay rồi đóng cửa.
“A, được rồi, cảm ơn đàn anh.” – Cô lại nở nụ cười cảm kích trước khi anh kịp đóng cửa. Ừm, nam chính số 1 thật ra có vẻ là người tốt. Aizz, nhưng mà mình vẫn hơi sợ cái kết cục ban đầu của nữ phụ. Thôi, từ nay về sau chú ý một chút là được. Dù sao cô là Trình Linh Đang, mà không phải Diệp Linh Đang, cô sẽ không điên cuồng như cô ấy, sẽ không mắc chứng trầm cảm, cũng sẽ không tự tử. Vậy thì, có gì mà phải sợ?
Về phần nữ chính, thôi cứ cách cô ta càng xa càng tốt, nhỡ đâu tên nam chính số 2 tâm ngoan thủ lạt kia lại bất ngờ nổi điên thì chỉ sợ tự sát trong nguyên tác sẽ thành mưu sát.
Ừ, nói chung là thấy người nào nguy hiểm thì cứ đi đường vòng. Trình Linh Đang tự quyết định như thế.
Đại học A – trường mà cô bé nữ phụ theo học cũng được xem là một dạng trường “quý tộc.” Cơ sở vật chất và chất lượng dạy học đều thuộc hàng top trong nước. Sinh viên theo học có hai loại: Một, con nhà giàu học giỏi, và hai, con nhà nghèo học cực giỏi. Diệp Linh Đang là loại một, dù có điêu ngoa bốc đồng thì với thân phận là thiên kim nhà họ Diệp cô vẫn học hành đầy đủ, thành tích xét ra cũng trên trung bình so với mặt bằng chung của trường, duy chỉ có tính cách khá xấu, làm người khác ưa không nổi.
Ký túc xá đã được đăng ký sẵn từ đầu năm học để tiện cho cô nghỉ ngơi nếu giữa các tiết học có khoảng trống lớn. Tòa nhà mà Linh Đang chọn là tòa nhà cao cấp, mỗi học sinh đăng ký ở đây đều có một phòng riêng, không cần ở chung với người khác. Các tòa nhà khác cũng được chia làm mấy loại, dựa theo giá tiền mà phân ra.
Phòng của Linh Đang ở tầng 10.
Hành lý cô mang theo không nhiều lắm. Dù sao cũng xác định là đi học, không cần mang quá nhiều đồ làm gì, tóm gọn lại đủ trong một chiếc va-li lớn.
Nhưng có vẻ hôm nay cô bước nhầm chân xuống giường.
Vì đang là mùa hè, cũng chẳng có mấy người ở lại ký túc xá. Đúng lúc này thang máy lại hỏng, ban quản lí cũng rề rà không sửa. Vậy nên, Trình Linh Đang phải chấp nhận số phận, vác chiếc va-li hơn 30 kg lên 10 tầng lầu.
Trọng lượng cơ thể cô là 48 kg, vác thêm 30 kg trên người. Mỗi bậc thang cao chừng 30 cm, đi hết một tầng lầu khoảng 25 bậc thang. Tính lực nâng chân, lực cản không khí, lực hút trái đất cùng lực căng của cơ, đi hết 10 tầng ước lượng cần 30 phút, trong trường hợp sức bền không giảm.
Linh Đang khóc không ra nước mắt.
‘Thôi leo thì leo, coi như tập thể dục bù cho một tháng.’ – Linh Đang thầm nghĩ.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao tiềm lực của thân thể tiểu thư mềm yếu này. Mới đi được ba tầng mà chân đã mỏi nhừ, tay kéo hành lý sưng đỏ, trán cô cũng lấm tấm mồ hôi. Hu hu, thế này thì bao giờ mới lên được phòng? Ngồi nghỉ một lúc, cô chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ sau lưng. Vì cô ngồi tựa vào tường, ôm va-li to đùng nên không kịp tránh người đang chạy lại rẽ gấp kia. Người kia chạy quá nhanh không kịp phanh gấp, còn cô không phản ứng kịp lại vướng 30 kg hành lý chết giẫm. Kết quả là người kia va vào cô, tiện thể tông mạnh một phát làm chiếc va-li cô vất vả lắm mới kéo lên được lăn lóc xuống nửa tầng lầu. May mà va-li chất lượng tốt, đồ không bị rơi ra ngoài.
Sau mấy giây phản ứng chậm chạp, Linh Đang trợn mắt nhìn người con trai đang vùi mặt vào ngực mình, tay để lên eo mình, lại còn đang thở gấp (vì chạy nhanh đó mà).
Cô đẩy mạnh tên kia ra, nhìn kỹ thì nhận ra, người quen đây mà.
Nói quen cũng phải mà không quen cũng phải.
Diệp Linh Đang trước đây chỉ đứng ngắm anh trai này từ xa, như một fangirl yêu thích một thần tượng. Còn Trình Linh Đang dù không quen nhưng vẫn biết hắn là ai.
Nam số 1 trong hậu cung của nữ chính: Thương Hiên.
Khi Linh Đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại cô, trong mắt xẹt qua một tia ngoài ý muốn.
“Chào đàn anh.” – Cô lễ phép gật đầu chào trước. Nam chính nha, không cần đắc tội thì không nên đắc tội nha.
“Ừ. Sao cô lại ở đây?” – Thương Hiên hỏi.
“À, từ giờ em sẽ dọn vào ký túc xá ở. Đàn anh có việc gì mà chạy vội như vậy? Nếu anh bận thì em không làm phiền anh nữa.” – Lại nở nụ cười mỉm chuyên nghiệp. Nam chính nữ chính, tránh được thì cứ tránh, khỏi lo rước họa vào thân.
Thương Hiên hơi nhếch lông mày. Cô bé này những lần trước đều dùng ánh mắt si mê nhìn mình, hận không thể nhìn mình mãi, tại sao hôm nay lại có vẻ ‘anh nhanh nhanh đi để tôi còn nhờ’ như vậy?
Lại nhìn chiếc va-li lăn lông lốc dưới kia. Đừng nói là cô tự mình vác lên hết ba tầng thang bộ này chứ? Mà nhìn thì có vẻ cô không ở tầng này, có nghĩa là phải vác lên trên nữa à?
“Cô ở tầng mấy?” – Thương Hiên không mặn không nhạt hỏi một câu.
Linh Đang có hơi ngoài ý muốn. Cô không biết đàn anh này cũng nhiều chuyện vậy nha. Chúng ta đâu có quen đâu?
“Em ở tầng 10 ạ. Aizz, thang máy hỏng đúng lúc quá luôn.” – Linh Đang than thở. “Thôi em lại đi tiếp đây, thế này sợ đến chiều cũng không vào được phòng mất, ha ha.”
Nói đoạn, cô lại đứng lên, chạy xuống dựng của nợ 30 kg kia lên, chuẩn bị leo tiếp.
Khi cô đứng lên, quay lưng về phía hắn, Thương Hiên cũng thừa dịp quan sát cô một phen. Hôm nay cô mặc áo sơ-mi ca-rô thụng phối với quần đùi jeans rách, thêm đôi giày thể thao cao cổ, trông cực năng động lại tôn lên đôi chân dài trắng muốt thẳng tắp cùng cặp mông đầy đặn. Tóc dài buộc cao để lộ chiếc gáy trắng ngần như ẩn như hiện theo mỗi bước cô đi. Ấn tượng từ trước đến nay của Thương Hiên đối với cô đều là môi son đỏ chót cùng má phấn dày đặc với những bộ váy làm cô già trước tuổi. Hôm nay hắn đã thấy được một mặt khác trẻ trung của cô, khơi dậy chút tò mò cùng hứng thú trong lòng hắn.
“Cô định cứ thế đi lên tầng 10 à?” – Thương Hiên cũng đứng lên.
“Thì làm gì còn cách nào khác.” – Cô bĩu môi, xua xua tay. Linh Đang thấy hơi kỳ lạ, lúc nãy chẳng phải hắn ta chạy gấp đến nỗi va vào cô sao? Sao còn thì giờ đứng đây nói chuyện phiếm nhỉ?
“Để tôi giúp. Vừa lúc tôi đang luyện thể lực. Lúc nãy xin lỗi đã va vào cô. Bình thường giờ này cả tòa nhà chỉ có mình tôi, nên tôi thường luyện bằng cách chạy lên xuống tòa nhà này.” – Thương Hiên đưa tay giữ lấy một bên quai khác của chiếc va-li.
Linh Đang trợn tròn mắt. Nam chính số 1 không hổ là đội trưởng đội bóng rổ vô địch quốc gia 3 năm liền. Luyện tập cũng gian khổ thật nha.
“Vậy phiền đàn anh.” – Linh Đang cười tươi. Có culi xông đến cửa ngại gì không dùng. Ắc, không phải culi, là nam chính đó, nói xấu nam chính coi chừng bị trời phạt, Linh Đang tự tát mình hai cái trong đầu.
Không biết có phải do hào quang nam chính hay không mà hắn ta vác cái của nợ 30 kg đó nhẹ như không đi hết 7.5 tầng lầu còn lại, đổi lại ánh mắt sùng bái từ trong thâm tâm của Linh Đang. Thấy ánh mắt đó của cô, nam chính số 1 chỉ cười cười, quả là có phong độ nam thần.
“Đàn anh, cảm ơn anh nhiều, làm phiền anh quá, em mời anh ăn cơm trưa nhé?” – Trình Linh Đang cười nói. Từ trong ký ức cô cảm thấy được bạn nam thần này không thích cũng không ghét cô bé nữ phụ cho lắm, lần này anh ta giúp mình như vậy cũng nên cảm tạ người ta có thành ý chút, nợ nhân tình là khó trả nhất, dù nhân tình nhỏ hay to. Đây là một trong những nguyên tắc làm người của Trình Linh Đang.
“Cũng được.” – Thương Hiên gật đầu. “Cô muốn đi đâu ăn?”
“Ừm… Anh có ngại ăn đồ em nấu không? Giờ này mấy tiệm ăn gần đây chắc đông cứng rồi.” – Linh Đang cô đang ăn ở tiết kiệm nhé. Ngày đầu ra ngoài ở đã đi ăn tiệm tiêu tiền là không nên nha.
“Cô biết nấu cơm?” – Thương Hiên nhướng mày. Anh không nghĩ rằng cô tiểu thư điêu ngoa này vào được bếp.
“Biết làm mấy món cơ bản. Đàn anh không ngại có thể về phòng tắm rửa trước? Em ra ngoài mua đồ về nấu.”
“Cũng được.” – Hắn ta gật đầu rồi lôi từ trong túi quần ra một tấm thẻ. “Cái này có thể dùng để đi thang máy nội bộ.”
“A, cảm ơn đàn anh.” – Cũng may hắn còn nhớ chuyện mình phải cuốc bộ 10 tầng lầu. Ủa mà khoan, nếu hắn có cái thẻ này sao lúc nãy không dùng? Dù là tập thể dục cũng không cần vác 30 kg hành lí đi hết 7 tầng lầu đi? Con người kỳ cục…
Linh Đang nhanh chóng lái xe ra siêu thị gần trường nhất, mua đủ đồ có thể ăn trong một tuần rồi về. Bạn nam chính số 1 kia canh giờ cũng khá chuẩn, lúc cô làm xong gần hết thức ăn rồi mới sang gõ cửa.
Cửa được mở, hắn thấy một vầng trán hơi lấm tấm mồ hôi, dưới một chút là đôi mắt to tròn linh động nhìn hắn, dưới chút nữa là đôi môi mềm mại cười tươi với hắn, lại dưới thêm một chút…
Là chiếc tạp dề có hoa văn da hổ rằn ri.
Thương Hiên trên trán hiện lên ba vạch đen cho gu thẩm mỹ của cô gái này.
“Đàn anh vào đi, sắp xong rồi. Trong phòng không có bàn ăn, đàn anh chịu khó ngồi dưới đất nhé.” – Cô huơ huơ cái muôi trên tay, chỉ sẵn nơi đã để sẵn một cái thùng carton có phủ khăn trải bàn lên, bên trên là mấy món ăn đang tỏa hương thơm phức, kích thích cái dạ dày đang rỗng của bạn nam.
“Không ngờ cô nấu ăn giỏi thế này.” – Thương Hiên ngồi xuống, nhìn mấy món ăn, chỉ cảm thấy món nào trông cũng thật ngon mắt, đã vậy còn thật kích thích khứu giác.
“He he chút tài mọn thôi. Xong rồi đây.” – Cô bê tô canh nóng hổi ra, đặt bên cạnh hai món mặn một món chay trên bàn. “Đàn anh, động đũa đi.”
Bữa ăn trôi qua hài hòa ngoài ý muốn. Thương Hiên sau khi ăn cơm cô nấu đã quyết định mua luôn phiếu cơm trường kỳ. Bữa cơm hôm nay thật sự là bữa cơm ngon nhất anh được ăn từ trước tới giờ. Điều này thật ra cũng dễ hiểu, từ năm 16 tuổi Trình Linh Đang đã phải sống một thân một mình, chút bản lĩnh tự chăm sóc mình này mà cũng không có thì cô đã không sống đến giờ. Ách, theo lý mà nói thì hình như cô đã nổ tan xác trên máy bay, cũng không tính là sống đến giờ mà nhỉ?
“Này Diệp Linh Đang, tôi trả tiền thức ăn, cô mỗi lần nấu cơm thì nấu thêm phần tôi được không?” – Thương Hiên đề nghị.
Trình Linh Đang đang rửa chén, nghe vậy khựng người lại một chút. Ặc, anh cho tôi là đầu bếp nhà anh hay sao? Chị đây cũng không rảnh nhé.
“Ha ha đàn anh nói gì vậy. Em cũng không hay nấu cơm lắm đâu” – Cô trợn mắt nói dối. “Với chỉ sợ vào năm học giờ giấc của em cũng sẽ không ổn định lắm, nếu để đàn anh chịu đói thì không hay.”
“Nói nhiều như vậy làm gì. Cô cứ nấu, bao giờ nấu thì gọi tôi sang ăn. An tâm, tôi không ăn cơm chùa đâu, tôi sẽ trả tiền thức ăn mà.” – Thương Hiên nhẹ giọng nói. Hôm nay đã ăn thức ăn cô nấu, chỉ sợ khi canteen lại mở cửa cũng sẽ ăn không vào.
Trong lòng Linh Đang khẽ rơi hai hàng lệ. Nam chính à, không phải trong nguyên tác anh giật dây cho đồng đội cùng đám fan não tàn của anh bắt nạt tôi sao? Tôi cũng muốn tránh xa anh lắm mà, anh thành toàn cho tôi đi được không?
Suy nghĩ một lát, trong đầu Linh Đang bỗng lóe lên một cái bóng đèn.
“Ha ha, đàn anh, thật là ngượng. Thật ra đồ ăn hôm nay không phải em nấu mà là đồ mua ở ngoài đấy. Em làm gì nấu ăn được cơ chứ, chẳng qua không muốn mất mặt trước mặt đàn anh thôi.” – Trong lòng Linh Đang run rẩy. Tôi tự phá hoại hình tượng rồi đấy, nam chính số 1 à anh cách xa tôi ra nhé.
“Ách, thật à?” – Thương Hiên hơi hơi thất vọng. “A! Vậy mấy món này cô đặt ở đâu? Cho tôi địa chỉ hay số điện thoại được không? Mấy món ăn này thật ngon quá.”
Trình Linh Đang bây giờ đã biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông. Cô quên mất rằng nếu là cô thật sự đi mua thì người khác cũng có thể mua được.
“A… Lúc nãy em chạy lòng vòng thấy một bảng quảng cáo nhỏ của một tiệm ăn nhỏ trong một con hẻm nhỏ trên một con đường nhỏ khá là khó tìm, giờ em cũng quên mất quán đó ở đâu rồi, mà cũng quên lấy danh thiếp của quán nữa.” – Trình Linh Đang tự bội phục mình. Trình độ nói dối trơn tru như vầy không biết luyện được từ khi nào nữa. Có điều cô vẫn âm thầm rơi hai giọt mồ hôi, hy vọng bạn nam chính đừng truy hỏi nữa.
“A? Thật à?” – Thương Hiên thở dài tiếc nuối. “Nếu lần sau cô lại tìm được tiệm ăn đó phải báo lại địa chỉ cho tôi đấy nhé. Di động của cô ở đâu? Lưu số tôi vào.”
Trình Linh Đang đã rửa xong chén, đang lau tay, nghe vậy lại suýt cắn vào lưỡi. Nam thần tiên sinh à, anh có cần chấp nhất vì mấy món ăn như vậy không?
“Mà thôi, số di động của cô là bao nhiêu? Tôi gọi sang cho nhanh.” – Thương Hiên rút điện thoại ra.
Nam chính đại nhân à, anh có thể cho tôi số của anh để tôi mãi mãi không liên lạc mà, cần gì phải biết số của tôi?
Nghĩ đến đây, Trình Linh Đang lại thở dài một tiếng. Số điện thoại thôi mà, bản thân mình có cần phải làm quá lên như thế không cơ chứ? Nhưng nghĩ lại kết cục của cô bé nữ phụ trong truyện, cô lại thấy phản cảm với việc phải giao tiếp với những người đã gián tiếp tạo ra bi kịch cho cô bé kia.
“01xxxxxxxxxxx” – Trình Linh Đang đọc lên. Cô thấy thật ra cô nghĩ hơi nhiều. Anh ta chắc sẽ không rảnh đến mức giữ liên lạc với một người không liên quan như cô đâu.
Nhỉ?
“Tôi gọi sang rồi đó, nhớ lưu số tôi lại nhé.”
Dĩ nhiên rồi, để biết ai gọi mà không tiếp chứ. Trình Linh Đang nghĩ thầm, trên mặt vẫn tươi cười gật gật đầu.
Thương Hiên thấy cô cười, bất giác vươn tay xoa đầu cô. Tóc cô thật mềm, cọ vào lòng bàn tay anh ngưa ngứa. Tim hình như đập mạnh một nhịp, anh cũng chẳng phát hiện ra.
“Đàn anh, anh đè đầu em vậy em sẽ không cao lên được nữa đâu.” – Cô khẽ nhăn mặt chu môi, nghiêng đầu tránh khỏi móng vuốt anh.
Đôi môi đỏ mọng thoáng nhu ra làm mặt anh chợt nóng bừng lên một chút. Anh thu tay về, ho khan, che giấu sự lúng túng.
“À… Cảm ơn cô vì bữa ăn hôm nay. Tuy là không phải cô nấu, nhưng dù sao đồ ăn rất ngon. Ừm, sau này có gì cần giúp cứ gọi cho tôi. Phòng tôi ở tầng 9, phòng 904.” – Thương Hiên cũng không hiểu vì sao mình lại nói với cô những điều này. Hôm nay từ khi gặp cô ở đầu cầu thang đó, bất giác anh lại muốn gần cô thêm một chút. “Vậy tôi về phòng nhé.” Anh bước ra cửa, vẫy vẫy tay rồi đóng cửa.
“A, được rồi, cảm ơn đàn anh.” – Cô lại nở nụ cười cảm kích trước khi anh kịp đóng cửa. Ừm, nam chính số 1 thật ra có vẻ là người tốt. Aizz, nhưng mà mình vẫn hơi sợ cái kết cục ban đầu của nữ phụ. Thôi, từ nay về sau chú ý một chút là được. Dù sao cô là Trình Linh Đang, mà không phải Diệp Linh Đang, cô sẽ không điên cuồng như cô ấy, sẽ không mắc chứng trầm cảm, cũng sẽ không tự tử. Vậy thì, có gì mà phải sợ?
Về phần nữ chính, thôi cứ cách cô ta càng xa càng tốt, nhỡ đâu tên nam chính số 2 tâm ngoan thủ lạt kia lại bất ngờ nổi điên thì chỉ sợ tự sát trong nguyên tác sẽ thành mưu sát.
Ừ, nói chung là thấy người nào nguy hiểm thì cứ đi đường vòng. Trình Linh Đang tự quyết định như thế.
Danh sách chương