Sau khi trời tối, trường tiểu học trong núi gần như không có bất kì hoạt động giải trí nào, thiết bị giải trí duy nhất chỉ có một chiếc tivi cũ 21 inch, góc sân thể dục có một bộ phận nhận tín hiệu giống như một cái nồi lớn, chẳng bắt được nhiều kênh, hình ảnh cũng không ổn định. Nhưng cái này đối với khoảng ba mươi đứa trẻ ở trường mà nói, mỗi ngày đêm vừa đến, xem một đoạn phim hoạt hình là thời gian vui vẻ nhất.

Trẻ con đều ngủ rất sớm, chưa tới chín giờ đã bị hiệu trưởng Điền đuổi về kí túc xá.

Kí túc xá chỉ có hai phòng, một phòng nữ sinh một phòng nam sinh, giường là giường ghép liền lớn, bọn trẻ như mấy củ khoai tây, đứa này nối đứa kia chui vào trong ổ chăn nhỏ của mình.

Bọn trẻ tràn trề hứng thú với mấy người từ nơi khác tới, từ lúc mấy người vừa đến trường là đã có mấy đứa học sinh lén la lén lút thò đầu ra nhìn họ. Hiện giờ thấy nhóm Tạ Vũ đi đến kí túc xá thì càng ríu ra ríu rít hưng phấn hơn.

Hiệu trưởng Điền tuần tra một lần, lại khẽ trách mấy câu, bọn trẻ mới hơi yên lặng lại.

Ông ấy dẫn ba người Tạ Vũ từ kí túc xá đi ra, nói: “Trước đây kí túc xá này là dãy phòng học, về sau đằng trước xây căn mới nên dùng để làm kí túc xá, trước trước sau sau cũng đã hai mươi mấy năm, bây giờ mưa dột gió lọt vào, mấy năm nay luôn có trưởng làng Hướng xin xây căn mới, nhưng xin mấy năm rồi mà cũng chưa cấp tiền. Cô Tiểu Trần, thầy Tiểu Trương, cô và thầy phải chịu tủi thân một chút rồi. Phóng viên Tạ, hai ngày này cô ở đây cũng thứ lỗi cho một chút nhé.”

Trương Khánh Nhiên khách sáo cười nói: “Bọn trẻ cũng ở được thì bọn em có gì mà không ở được chứ.”

Trần Tâm Duyệt phụ họa: “Đúng vậy, bọn em là đến hỗ trợ giáo dục chứ đâu phải là đến du lịch.”

Ánh mắt Tạ Vũ hờ hững lướt qua hai người trẻ tuổi, khóe môi cong lên một độ cong khinh thường.

Mấy người trở về phòng của mình.

Mùa đông vẫn chưa qua đi, ban đêm vùng núi ướt lạnh dữ dội.

Trường học không có nhà tắm, chỉ có một căn phòng nhỏ tách ra bên cạnh nhà bếp, đun nước dùng thùng tắm rửa qua. Bất tiện ngược lại chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là cuối đông đầu xuân, vùng núi còn lạnh thấu xương, đấu tranh tắm xong cũng lạnh đến mức hai hàm răng cứ va vào nhau.

Khi Tạ Vũ trở lại kí túc xá, Trần Tâm Duyệt tắm xong trước cô đang ngồi xếp bằng ở bên giường, giơ điện thoại di động lắc lắc.

Cô đóng cửa kêu cọt kẹt, nhìn cô ấy một cái nói: “Vẫn đang bắt sóng sao?”

Trần Tâm Duyệt gật đầu: “Em vừa bắt được hai vạch sóng, nói hai câu với mẹ em là tắt mất rồi. Nhưng sao cả mạng vô tuyến cũng không tìm được vậy.”

Tạ Vũ cười: “Ở đây xa xôi thế này, gọi điện thoại được là tốt lắm rồi, còn muốn lên mạng nữa sao?”

Trần Tâm Duyệt lẩm bẩm ngã xuống giường: “Không có mạng thì làm sao vượt qua đêm dài đằng đẵng này đây? Trước khi đến em thật đúng là chưa nghĩ qua vấn đề này.”

Tạ Vũ nói: “Em có thể tìm hai cuốn sách để giết thời gian, hoặc viết nhật kí hỗ trợ giáo dục của em, sau này đăng lên mạng nói không chừng sẽ nổi tiếng đấy.”

Thật ra cô cũng chỉ nói bừa mà thôi, bản thân cô cũng khó mà tưởng tượng nổi, thời đại bây giờ, buổi tối không có cả mạng internet thì người trẻ tuổi phải vượt qua thế nào? Trần Tâm Duyệt như sáng tỏ thông suốt cười nói: “Chị nói có lý lắm, bắt đầu từ ngày mai em sẽ bắt đầu viết nhật kí. Đúng rồi, chị Tạ Vũ, không phải chị đến phỏng vấn sao? Đến lúc chụp ảnh nhất định phải chụp em đẹp một chút đó.”

Tạ Vũ cười: “Nhất định.”

Lúc này chỉ mới mười giờ, cuộc sống về đêm trong đô thị vừa mới bắt đầu. Nhưng trong ngọn núi xa xôi này, mọi thứ đều đã ngủ say.

Tạ Vũ nhìn Trần Tâm Duyệt chưa được mấy phút đã bước vào mộng đẹp, không thể không hâm mộ tuổi trẻ như vậy. Nhiều năm trước, khi cô vẫn còn là một sinh viên thì cũng chẳng khác Trần Tâm Duyệt là bao, cuộc sống đơn giản, không nhiều buồn phiền, lúc nào cũng nằm xuống giường là ngủ được ngay.

Bây giờ ngược lại cũng không tính là buồn phiền hơn, nhưng áp lực công việc, hoang mang trong cuộc sống bất kể như thế nào cũng không tránh được, cộng thêm nguyên nhân nghề nghiệp khiến cô dưỡng thành lối sống làm việc và nghỉ ngơi không ổn định, ngủ yên giấc đã sớm trở thành thứ xa xỉ.

Tiếng hít thở của Trần Tâm Duyệt quanh quẩn bên tai, Tạ Vũ càng thêm khó ngủ, đêm khuya khó chìm vào giấc ngủ thế này khiến cô không khỏi có chút bực bội, muốn trằn trọc trở mình lại sợ quấy rầy cô gái bên cạnh, cuối cùng chỉ có thể mở to mắt, nhìn về phía ánh sáng lấm tấm trong khe hở qua cánh cửa sổ trong bóng tối.

Tạ Vũ biết, đó là ánh trăng.

Căn nhà cũ kĩ không có cách âm, có tiếng côn trùng kêu thấp thoáng truyền vào, cô không biết thời tiết giá rét thế này là côn trùng nào đang kêu, chỉ cảm thấy âm thanh đó chẳng hề phiền nhiễu mà ngược lại có chút êm tai.

Không biết đã nghe bao lâu, trong tiếng côn trùng kêu đó đột nhiên xen lẫn chút xíu âm thanh khác. Là bước chân cố hết sức chậm chạp nhẹ nhàng, giống như sợ quấy rầy bóng đêm đang ngủ say.

Tạ Vũ nghe được giọng nói đè thấp của hiệu trưởng Điền, nói tiếng địa phương: “Thầy Lục, sao trễ thế này mới về vậy?”

“Hiểu Quyên cứ cáu kỉnh mãi, em với ông nội con bé khuyên lâu lắm mới đồng ý ngày mai đi học.”

Người nói có giọng trầm thấp trẻ trung, cố hết sức hạ thấp giọng, có phần trùng khít một cách kì diệu với tiếng côn trùng kêu kia, khiến người trong phòng không nghe ra được diện mạo vốn có. Tuy anh ta cũng nói tiếng địa phương, nhưng Tạ Vũ cứ cảm thấy khẩu âm của anh ta hình như hơi kì lạ, dường như chẳng chính gốc đến thế.

“Thầy cũng đừng để trong lòng quá, nếu không khuyên được thì cũng không trách chúng ta. Trẻ con bỏ học trong thôn cũng đâu phải một hai đứa. Tính cách Hiểu Quyên rất bướng, đã mười hai tuổi rồi, cũng chẳng phải lần một lần hai, đừng có cái gì cũng chiều theo nó. Có điều con bé chịu trở lại học thì cũng coi như là chuyện tốt. Thầy mau tắm rửa nghỉ ngơi đi, dạy cả ngày rồi lên núi nữa chắc mệt lắm rồi.”

“Hiệu trưởng cũng nghỉ ngơi đi, không cần đặc biệt chờ em về đâu.”

Sau một tràng tiếng mở cửa đóng cửa, sự yên tĩnh chỉ còn tiếng côn trùng kêu đêm đông khôi phục trở lại.

Mí mắt Tạ Vũ rốt cuộc nặng dần, trong lúc vô tình mơ mơ màng màng ngủ mất.

Hình như cô đã mơ một giấc mơ kì lạ, một mình cô đi lại trong núi sâu không có bóng người, lại như lạc đường đi thế nào cũng không ra được, sau đó một người đàn ông đột nhiên xuất hiện đằng trước cô, bóng lưng người đàn ông ấy cao lớn thẳng tắp, cô đang định tiến lên gọi anh ta thì giấc mơ ấy đột nhiên dừng lại.

Tạ Vũ tỉnh lại từ trong mộng, trong phòng vẫn đen kịt, khe rèm cửa sổ vẫn có ánh trăng nhạt màu bạc hắt vào. Hơi thở của Trần Tâm Duyệt đều đều mà kéo dài.

Cô khe khẽ vén chăn lên, chân vừa mò được đôi dép của mình, Trần Tâm Duyệt từ từ thức dậy, mơ mơ màng màng hỏi: “Chị Tạ Vũ, chị đi làm gì thế?”

“Tôi đi vệ sinh, ngại quá, đánh thức em rồi.”

Trần Tâm Duyệt ồ một tiếng, lại nói: “Toilet xa lắm, buổi tối lại không nhìn thấy gì cả, chị coi chừng giẫm phải đồ bẩn. Chị giải quyết bừa ở sau nhà một cái là được rồi, trước khi ngủ em đi đằng sau đấy.”

Cái gọi là toilet thật ra là hai buồng vệ sinh xây sát bên chuồng lợn của nhà hiệu trưởng, không nằm trong khuôn viên trường mà cách mấy chục mét ở bên cạnh. Từ xa xa cũng có thể ngửi được mùi thối nồng nặc, chỗ ngồi cầu dựng bằng tấm ván gỗ, phía dưới là hố phân tự hoại, giòi bọ bên trong thỉnh thoảng cũng có thể bò lên tấm ván gỗ.

Trước đó khi Tạ Vũ và Trần Tâm Duyệt được thím Điền dẫn đi vệ sinh, hai người suýt nữa nôn cả cơm tối.

Tạ Vũ nghe lời Trần Tâm Duyệt, ừm một tiếng, mang sandal vào, tay chân nhẹ nhàng kéo cửa ra.

Gần tới giữa tháng, một vầng trăng tròn sáng rực treo trên bầu trời xa xa trong núi. Tạ Vũ sống ở thành phố bao nhiêu năm, chưa từng thấy qua trăng sáng rõ như vậy, tựa như vươn tay là có thể bắt được.

Căn phòng bên cạnh yên lặng đến mức dường như có thể nghe được tiếng hít thở khi ngủ say của bọn trẻ.

Dưới chân Tạ Vũ mang một đôi sandal, hơi lạnh ban đêm khiến ngón chân cô vô thức rụt lại, sợ đánh thức bọn trẻ trong kí túc xá bên cạnh, cô đi rất nhẹ, gần như không phát ra chút tiếng động nào.

Cô rón ra rón rén vòng từ bên hông ra phía sau kí túc xá, sau nhà có một cái cống thoát nước lộ thiên, hướng về phía ngọn núi mà trường học dựa vào. Dưới bóng đêm, Tạ Vũ thấy giữa ngọn núi đó có một ngôi mộ, dưới ánh trăng, bia mộ lẻ loi dường như đang lóe sáng.

Cô là người theo chủ nghĩa duy vật điển hình, nhưng hơn nửa đêm một mình thấy cảnh này thì vẫn có chút kinh hồn bạt vía. Vội vàng ngồi xổm xuống giải quyết, trong đêm, tiếng nước chảy rào rào kia có vẻ rất rõ ràng.

Là một người thành phố văn minh, ít nhiều gì cô cũng hơi xấu hổ vì hành động này của mình.

May mà chỉ là đêm khuya.

Thuận lợi giải quyết xong Tạ Vũ kéo quần lên ngay lập tức, bước nhanh trở về kí túc xá.

Nhưng cô vừa đi đến chỗ khúc quanh, đột nhiên một bóng đen dưới ánh trăng ập tới. Cô đi quá nhanh, phản ứng không kịp, đang lúc bất ngờ thì đã đụng ngay vào bóng người đó.

Tạ Vũ vốn đã hơi hồi hộp sợ hãi lập tức sợ đến mức sắp la lớn.

Có điều cô còn chưa la lên thì đã bị người đằng trước lấy tay bịt lại.

Người đó hình như rất cao, giọng nói trầm thấp vang lên phía trên cô: “Đừng có la, cẩn thận đánh thức bọn trẻ.”

Anh ta nói tiếng phổ thông, không có chút nào giọng địa phương vùng này.

Hai người trong bóng tối chen chúc trên bậc thềm chật hẹp dưới mái hiên bên hông nhà, tư thế lúc này gần như là ôm nhau. Tuy là mùa đông, nhưng vì đều mặc đồ ngủ mỏng, cho dù không nhìn thấy nhau thì cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể đối phương truyền đến.

Người đàn ông có vẻ ý thức được điều gì đó, lại thấp giọng mở miệng giải thích ngay lập tức: “Tôi là thầy Lục Viễn của trường, cô không cần sợ.”

Lúc này Tạ Vũ mới chợt hiểu ra, không phải là hiểu ra thân phận anh ta, mà là tại sao cô cảm thấy giọng nói này quen quen, thì ra trước khi ngủ có nghe qua một chút.

Cô đè trạng thái hoảng hồn vừa rồi xuống, thở phào một hơi trả lời: “Xin lỗi anh, tôi không biết có người.”

Nghĩ đến tiếng nước chảy xấu hổ ban nãy, lại đúng là có phần buồn cười bất đắc dĩ.

Ngược lại Lục Viễn nói bằng giọng bình thường, giống như chẳng biết cô đến đây làm gì: “À, tôi cũng không biết có người.” Nói xong lại hỏi, “Cái đó… Cô là giáo viên hỗ trợ giáo dục mới đến sao?”

Tạ Vũ nói: “Tôi là phóng viên đến lấy tin về trường các anh, hiệu trưởng chắc nói qua với anh rồi.”

Lục Viễn ừm một tiếng thật thấp, hình như mới nhớ ra đã cản đường người khác, vội vàng nghiêng người tránh sang một bên: “Cô mau đi ngủ đi, trong núi lạnh, cẩn thận bị cảm.”

Câu anh ta nói có vẻ như là một câu quan tâm, nhưng giọng điệu lại có phần giống nhiệt độ đêm nay, lạnh đến mức chẳng có chút ấm áp, đó là kiểu giọng không muốn gần ai.

Trong những lần phỏng vấn trước đây, Tạ Vũ gặp đối tượng phỏng vấn chống cự, bọn họ chính là nói chuyện với cô như vậy.

Cô không để tâm cười thầm một tiếng, đi sượt qua trước người anh ta, để lại một chút gió mát ấm lạnh khó phân biệt.

Mùi hương ấy lướt qua chóp mũi Lục Viễn, anh đứng trong bóng tối đột nhiên không khỏi có chút ngây ngẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện