Phương tình nhớ tới đến một việc liền nói: "Đúng rồi, em có mua cho anh bộ quần áo, anh thử xem." Cô lấy từ trong mấy túi đồ lấy ra một bộ quần áo cùng một đôi giày nói: "Đến, thử xem."

Khang tư cảnh ánh mắt quét qua đồ trên tay cô, nhưng thật ra chưa nói cái gì, ngoan ngoãn mặc vào.



 Anh đem áo thun trắng mặc vào, Phương tình lại giúp anh khoác thêm áo khoác mỏng bên ngoài, đổi thêm đôi giày, Phương tình nhìn người trước mắt thiếu chút nữa liền không nhận ra. Cô mua cho anh một cái áo thun trắng, bên ngoài là áo khoác màu đen cũng với đôi giày lười. Giờ phút này nhìn anh một thân quần áo đơn giản so với lần trước cùng cô đi hẹn hò trông còn trẻ hơn.



"Như thế nào?" Anh hỏi cô.



Phương tình dựng thẳng ngón tay cái, Khang tư cảnh không tin, đi trước gương trong phòng. Khang tiên sinh lúc soi gương cũng biết tạo dáng a, đầu tiên là hai tay đút túi quần, đầu hơi rũ hướng về phía gương, sau đó nửa nghiêng cơ thể, cằm hướng lên,lại quay người lại, soái khí một trăm hai mươi độ quay đầu lại. Phương tình nhịn không được một tay ôm lấy anh, từ trong lòng anh chui đầu ra hỏi:"Thế nào? Không chê chứ?"



Khang tiên sinh tựa hồ thực vừa lòng, "Cũng không tệ lắm." Phương tình lúc này mới yên tâm,anh không chê là được rồi.



Khang tư cảnh ánh mắt nhìn những đồ cô để trong vali nói: "Trong thẻ còn tiền không, anh lại chuyển thêm vào cho em ". Thẻ mà anh đưa cô cũng không dùng quá nhiều, nghe anh hỏi như vậy nhân tiện nói: "Trong thẻ vẫn còn nhiều, mấy thứ này là em dùng tiền của chính mình để mua." Khang tư cảnh nhíu mày nói: "Em tiết kiệm cái gì cũng được, nhưng tiền thì không cần tiết kiệm hộ anh."



". . . . . ." Phương tình ở trong lòng phỉ báng một câu, ai cũng biết anh có tiền, có tiền rất giỏi, bất quá trên mặt lại vẫn là cười nói: "Em biết , chỉ là muốn dùng tiền của chính mình để mua đồ tặng anh, hiện tại em cũng đã đi làm, tiền lương cũng không ít, đừng lo lắng cho em."



Nhìn ra được Khang tư cảnh cũng rất vui vẻ, từ lúc thay quần áo xong tinh thần phấn chấn lên rất nhiều, lúc này lại cố nén cười sờ sờ đầu của cô: "Thật sự là Khang phu nhân hiền lành." Phương tình tựa vào ngực anh, cực kì hưởng thụ lời tán thưởng của anh, lại nhịn không được nở nụ cười.



Khang tư cảnh bởi vì còn có chuyện phải xử lý, lập tức thay quần áo đến công ty. Buổi tối Phương tình ngủ một mình. Cũng không biết qua bao lâu, cả người giật mình, bừng tỉnh bật dậy, vừa mở mắt liền nhìn thấy Khang tư cảnh lại đang nằm ở trên người cô, vừa sờ soạng, vừa hôn lên môi cô " Tỉnh? Anh đánh thức em dậy sao?"



". . . . . ."



Người này. . . . . . Mới sáng sớm mà sao đã như thế này.



Một lúc sau thân thể cô xụi lơ thành một đoàn, chỉ cảm thấy mệt đến không ngồi dậy được, ngược lại Khang tư cảnh tinh thần vô cùng phấn chấn rời khỏi giường mặc quần áo. Sửa soạn xong Khang tư cảnh thấy Phương tình vẫn còn nằm trên giường, cả người bọc trong chăn thật giống một cái bánh chưng, anh bất đắc dĩ cười cười, đi qua đem chăn vạch lên, hôn nhẹ lên môi cô nói: "Tiểu mèo lười dậy thôi, hôm nay chúng ta phải về nhà".



Phương tình mơ mơ màng màng mở mắt ra, mềm oặt nói: "Chuyện bên này anh đã xử lí xong chưa?"



"Không sai biệt lắm."



Bộ dạng yếu đuối của cô lúc này thật mê người, Khang tư cảnh thấy trong lòng một trận khô nóng, nếu không phải thấy ở thời gian không đủ, anh sợ là mình lại muốn cô thêm lần nữa.

Cô lầm bầm một tiếng, vẫn chưa muốn rời khỏi giường, Khang tư cảnh thấy vậy trực tiếp ôm lấy cô nói : "Buổi tối cùng anh tham gia một buổi tiệc rượu."



"A?" Phương tình lúc này mới tỉnh táo lại, "Tham gia tiệc rượu?"



"Đúng, bữa tiệc này rất quan trọng." Khang tư cảnh mày nhíu lại, "Không muốn đi cùng anh sao?"



Phương tình đương nhiên không phải không muốn, chỉ là đột nhiên nghĩ tới kiếp trước cô chưa từng cùng anh đến những nơi như vậy. Cô có chút kích động nhưng càng khẩn trương hơn.



Phương tình cắn môi nói:" Còn vài tiếng nữa là đến giờ, bây giờ về có kịp không?"

" Đi về bằng phi cơ riêng của anh thì có thể kịp"



Cô cũng không dám trì hoãn, vội vàng vỗ vỗ mặt làm cho chính mình tỉnh táo lại, rời giường thay quần áo. Tuy rằng cô vẫn muốn cuộc sống đơn giản tự do một chút, nhưng cô cũng không hề quên mình là vợ của Khang tư cảnh, là phu nhân của tập đoàn Thịnh Hoa. 



Cô hưởng thụ cuộc sống thoải mái của một phu nhân tài phiệt nhưng cũng phải làm tròn trách nhiệm của một nữ chủ nhân, cho nên cũng với chồng mình đi tham dự những buổi tiệc xã giao là chuyện rất bình thường.



Lúc Phương tình và Khang tư cảnh trở về đã là giữa trưa, vì chuyện ở bên kia cho nên mặc dù là cuối tuần nhưng Khang tư cảnh vẫn phải đến công ty, anh đưa cô về nhà liền trực tiếp tới công ty mà Phương tình cũng phải chuẩn bị rất nhiều.



Khang tư cảnh làm việc rất có hiệu suất, trong một lúc đã cho người mang lễ phục tới, lễ phục có vài bộ nhưng bộ nào cũng đều rất bảo thủ. Phương tình chọn một chiếc váy dài không có tay, váy được thêu tay, bên ngoài là một tầng sa mỏng, mang một loại "Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa"(1) mông lung mỹ cảm. Hơn nữa toàn thân váy một màu sáng bạc, cực kì có tiên khí, vừa lúc thích hợp với làn da trắng mịn của cô.



(1) Một câu thơ trong bài thơ 'Bạc Tần Hoài' của Đỗ Mục



Thay lễ phục xong, Phương tình liền đi làm tóc và trang điểm. Cô có một cái cổ thon dài trắng nõn, nhà tạo mẫu tóc quyết định đem mái tóc dài của cô búi cao lên, như vậy có thể lộ ra cái cổ xinh đẹp. Trang điểm tương đối nhẹ nhàng, thanh nhã như vậy càng thêm thích hợp với khí chất của cô, hơn nữa để phù hợp với bộ váy nhà thiết kế còn gắn thêm một chiếc cài tóc trên đầu cô, cài tóc là một bông hoa nhỏ rất giống hoa quế.



Một nhân viên công tác nhỏ đến nói cho cô biết rằng Khang tiên sinh đã đến, anh đến rất vừa lúc cô cũng đã chuẩn bị xong rồi. Cài xong đóa hoa lên tóc, Phương tình nhấc váy thật cẩn thận ra khỏi phòng. Khang tư cảnh ngồi ở bên ngoài sô pha nghỉ ngơi, nhân viên công tác bưng cho anh một ly cà phê, lúc này có chút nhàn rỗi nên anh cầm quyển tạp chí bên cạnh lên xem, nghe được tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn.



Nhưng mà nhìn đến người tới, anh không còn bình tĩnh được, cà phê trên tay không có cầm chắc, lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, cà phê đổ hết ra sàn. Phương tình thực sự rất đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp quyến rũ mà ở cô là một vẻ đẹp nở rộ cùng muôn hoa khoe sắc, một vẻ đẹp thực độc đáo. 



Hơn nữa làn da trắng trời sinh càng làm tăng khí chất của cô. Khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt phượng, chiếc mũi cao nhỏ cùng với đôi môi hồng hào hé mở, hoàn toàn không cần trang điểm liền mang theo một loại mê người, giờ phút này trang điểm thêm một chút liền khiến cho vẻ đẹp của cô được tăng thêm bội phần.



Mà cái váy trên người kia quả thực rất thích hợp với Phương tình, cô quả thực cực kì giống như một tiên nữ hạ phàm.



Khang tư cảnh thân thể chậm rãi đứng lên, mà phương tình thấy ly cà phê bị đổ tràn lan ra sàn, cô sợ dính lên tây trang của anh, vội vàng ân cần hỏi:"Anh không sao chứ?".



Khang tư cảnh nắm chặt lấy tay cô, có chút sốt ruột nói: "Em không thể đi, không được đi!"



Phương tình trong lúc nhất thời không phản ứng, vẻ mặt kinh ngạc hỏi anh: "Cái gì?"



Khang tư cảnh chậm rãi phục hồi lại tinh thần, vội vàng buông ra, lại khôi phục bộ dáng trầm ổn nói: "Thực thật có lỗi, là anh thất lễ, không có gì, chuẩn bị xong rồi thì đi thôi".



Bộ dạng của Khang tư cảnh vừa rồi thật kì lạ, là bởi vì vẻ đẹp của cô sao?



Khang tư cảnh tự mình giúp cô mở cửa xe, ở thời điểm cô lên xe còn tự mình giúp cô nâng váy lên, hai người lên xe lúc sau liền ngồi ở hai bên, trên đường đi Phương tình cảm giác được Khang tiên sinh vẫn luôn chú ý đến mình. Làm sao có thể nhẫn nhịn không để ý đến cô chứ? Giờ phút này hai chân cô gác lên lộ ra cổ chân xinh xắn, một tay tùy ý khoát lên trên đùi, tay kia đặt trên cửa sổ xe, ngón tay vô thức đặt trên mặt, cô nhíu mày lại không biết đang suy nghĩ cái gì.



 Anh chỉ cảm thấy cả người cô giống như là được tiên khí bao phủ, ngăn cách giữa anh và cô, mà cô ở nơi anh nhìn thấy được nhưng không chạm vào được.



Cảm giác này làm cho anh thực sợ hãi, chỉ có thể không ngừng ở trong đầu hồi tưởng hình ảnh cô mạnh mẽ đánh nhau với Viên Tâm An mới có thể an ủi chính mình, đúng vậy, cô quả thật là đang tồn tại trước mặt anh.



Thời điểm Phương tình quay đầu lại thấy Khang tư cảnh cũng quay đầu đi, không hề nghi ngờ, Khang tư cảnh bị cô bắt gặp ,bất quá Khang tiên sinh chuyện gì mà chưa gặp qua, bị cô bắt quả tang mình nhìn lén nhưng lại không hề thất thố, ngược lại hướng cô cười.



Phương tình cũng hướng anh cười cười, hỏi: "Rất đẹp sao?"



Khang tư cảnh nắm bàn tay đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, anh không muốn làm cho chính mình trông lúng túng, liền ra vẻ lạnh nhạt hướng cô nói: "Ừ, rất đẹp!".



Phương tình cười đến càng vui vẻ, hai mắt quét qua người anh. Hôm nay anh một thân tây trang màu đen được cắt may tỉ mỉ thêm một quần dài màu đen, chính là chân anh quá dài, càng làm tăng thêm vẻ cao lớn tiêu sái của anh. Tóc mái được vuốt lên rồi dùng keo cố định lại, lộ ra vầng trán cao sáng bóng của anh, nhìn qua tinh thần đặc biệt suất khí.



Phương tình vẻ mặt si ngốc nhìn anh:" Khang tiên sinh hôm nay cực kì đẹp trai !."



Khang tư cảnh vẫn như cũ ra vẻ lạnh nhạt, "Vậy em cứ tuỳ ý ngắm anh."



Phương tình hí mắt cười, " vâng."



". . . . . ."



Cô quả nhiên liền nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt cô cũng không rực lửa, chỉ là mang theo một loại thưởng thức, nhưng ánh mắt này vẫn như cũ khiến anh không thể chống đỡ được, anh bắt đầu cảm thấy trong người như có một ngọn lửa, đột nhiên cảm thấy hối hận vì câu nói kia. 



Phương tình cảm thấy bộ dạng của Khang tiên sinh thật buồn cười, hai tay nắm thành quyền đặt ở bên người, trong chốc lát lại đem cánh tay đặt lên cửa xe, một lúc sau hai chân lại bắt chéo. Phương tình cảm thấy thực buồn cười, hoá ra cô có uy lực lớn đến vậy, có thể khiến một người luôn luôn trầm ổn như Khang tư cảnh cũng trở nên co quắp bất an.



Phương tình không trêu anh nữa, đem ánh mắt chuyển hướng, mà cô mơ hồ nhận thấy được Khang tư cảnh tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.



Tiệc rượu được tổ chức trên tầng cao nhất ở khách sạn của Thịnh hoa. Khang tư cảnh khoác tay Phương tình chậm rãi đi vào hội trường, trường hợp này Phương tình không thể không khẩn trương, chỉ là vẫn chưa đến nỗi luống cuống sinh nông nổi. Là Khang phu nhân, khiến cho biết bao người ngưỡng mộ, tự nhiên cũng có vô số ánh mắt nhìn vào từng nhất cử nhất động của cô. 



Cô xuất thân nhỏ bé, mặc dù không đạt được tới trình độ cao như anh nhưng cô cũng không thể khiến cho anh mất mặt. Không chút nào ngoài ý muốn, Phương tình Khang tư cảnh cùng nhau vào cửa, nháy mắt bốn phương tám hướng ánh mắt đều tập trung vào hai người, cô còn nghe được tiếng bàn tán của mọi người xung quanh. Phương tình tận lực duy trì bình tĩnh, mỉm cười chào hỏi mọi người.



Hai người tiến vào lúc sau liền đến thẳng chỗ bàn tiệc, chỗ đó có vài người đang đứng, trong đó có một ông lão người ngoại quốc.



Khang tư cảnh hướng cô giới thiệu: "Vị này chính là thầy dạy anh về kinh tế học khi còn là nghiên cứu sinh, Locker tiên sinh, cũng là một giáo sư kinh tế học nổi tiếng ở Mỹ".



Bởi vì Locker tiên sinh không hiểu tiếng Trung, cho nên chỉ dùng tiếng Anh để giới thiệu với cô, cũng may Phương tình tiếng Anh không kém, trao đổi bình thường thật ra cũng không thành vấn đề.



 Hoá ra đây là thầy của Khang tư cảnh khi còn là nghiên cứu sinh, Phương tình nhớ rõ khi còn ở nước ngoài anh có theo học vị giáo sư vô cùng nổi tiếng, lúc này liền đối với vị tiên sinh này tràn đầy ngưỡng mộ, cũng dùng tiếng Anh chào hỏi ông: "Hello, Mr.Locker nice to meet you!."

Locker cùng cô bắt tay, thân thiết nói: "Xin chào khang phu nhân, tiếng anh của cô phát âm thực chuẩn, không biết trước kia đã từng ở nước ngoài sao?"



Phương tình cười nói: "Không có, chỉ là bình thường rất thích xem phim truyền hình mỹ."

Locker nói: "Vô cùng xuất sắc, Khang phu nhân rất có thiên phú về ngôn ngữ." Phương tình cảm kích cảm ơn lời khen ngợi của ông.



Bên cạnh Locker là một mỹ nữ cao gầy đầy quyến rũ, tóc dài ở phía sau được buộc lên, lộ ra vầng trán sáng bóng, mặt cô rất nhỏ ,ngũ quan thực tinh xảo, hơn nữa lại được trang điểm nên càng tăng thêm vẻ kinh diễm. Cô mặc một thân váy ôm sát người, do khí chất trên ngườii cô ấy quá lớn khiến cho chiếc váy không chút nào tục cảm mà mang theo vài phần cao quý.



Một cô gái có được khí chất như vậy nhất định không hề đơn giản, Khang tư cảnh giới thiệu với cô:" Đây chính là chủ tịch tập đoàn gốm sứ Âu phái, Âu Dương Tĩnh, cô ấy cũng là học trò của Locker, là sư muội của anh".



Âu phái gốm sứ là một nhãn hiệu gốm sứ nổi tiếng trong nước, mà cô ấy lại là chủ tịch của tập đoàn lớn như vậy. Phương tình thấy tuổi của cô ấy so với Khang tư cảnh cũng không khác biệt lắm, thầm nghĩ tuổi trẻ mà đã đạt được thành tựu như vậy thật sự làm cho người ta bội phục.

Bất quá trên mặt cô cũng biểu hiện gì nhiều, hào phóng vươn tay chào hỏi: "Âu Dương chủ tịch xin chào."



Âu Dương Tĩnh thực khách khí, bắt tay cô, "Xin chào!."



Bên cạnh Âu Dương Tĩnh là hai người mà không cần Khang tư cảnh giới thiệu cô cũng đã biết, chính là Diệp Lâm và Cao Niệm Vi. Tuy rằng lần trước mọi người có chút bất đồng nhưng ai cũng thông minh biết rằng tại nơi này không nên nảy sinh vấn đề, lịch sự chào hỏi nhau.



" Tôi thấy tiếng anh của Khang phu nhân thực lưu loát, không biết là tốt nghiệp đại học nào?" Lời này là của Âu Dương Tĩnh, trên mặt vẫn nở nụ cười, hẳn chính là do tò mò nên thuận miệng hỏi, cũng không có ý muốn gây khó dễ.



Chỉ là do Phương tình không có lấy bằng đại học, hơn nữa ở xung quanh lại nhiều nhân tài như vậy, nhưng cô cũng không hề rụt rè, thản nhiên nói ra tên trường đại học của mình.



Theo biểu hiện của Âu Dương Tĩnh có vẻ như là cô ta không biết đến trường của cô thật, chỉ là vẫn gật gật đầu nói:" Không tồi, nhưng mà trường học này ở Bắc Kinh sao?"



Phương tình còn chưa kịp trả lời, Cao Niệm Vi ở một bên liền cười nói:" Là một ngôi trường ở ngoại ô Bắc Kinh"



Chung quanh yên tĩnh một chút, Âu Dương Tĩnh thật ra không cố ý làm cho bầu không khí xấu hổ, tựa hồ nghe thấy trường đại học của cô là một ngôi trường không có tiếng tăm cũng không thể hiện gì, chỉ như nói chuyện phiếm bình thường hỏi:" Khang phu nhân nói tiếng anh lưu loát như vậy ngành học chính là Tiếng Anh sao?"



Phương tình cười nói: " Ngành tôi theo học là Văn học, môn học chính là tiếng Pháp, còn tiếng Anh là do ngày thường tự học một chút".



Locker vừa nghe đến nàng lời này liền tiếp lời: "Khang phu nhân còn có thể nói được tiếng Pháp sao? Vị trợ lí này của tôi chính là người Pháp." Locker chỉ về hướng người đàn ông đằng sau ông.

Người nọ vội vàng gật đầu chào cô, dùng tiếng Pháp nói một câu: "Khang phu nhân xin chào"

"Xin chào" Phương tình cũng dùng tiếng Pháp trả lời



"Khang phu nhân hôm nay rất xinh đẹp."



Phương tình gật đầu cười: "Cám ơn vì đã khen!"



Trợ lý kia nhất thời tán thưởng nói: " Tiếng Pháp của Khang phu nhân rất chuẩn." Anh ta dùng tiếng Anh để nói những lời này nên những người khác tự nhiên cũng có thể hiểu được, Phương tình khiêm tốn cười nói: "Quá khen."



Âu Dương Tĩnh liền cười nói: "Khang phu nhân thật lợi hại, có thể nói được nhiều ngôn ngữ như vậy."



Phương tình vội vàng khiêm tốn đáp: " Chỉ có tiếng Anh lưu loát một chút, tiếng Pháp tôi cũng không học được nhiều lắm, chỉ có thể trao đổi đơn giản."



Âu Dương Tĩnh cười nói: "Như vậy đã là giỏi lắm rồi."



Phương tình gật đầu cười cười không có nói nữa, chỉ là Phương tình không biết có phải hay không ảo giác, cô cảm thấy người này đang có ý tứ dò xét mình.



Mấy người liền như vậy hàn huyên trong chốc lát, sau đó có một người đàn ông vóc dáng cao lớn đi tới hướng Locker tiên sinh cùng Khang tư cảnh chào hỏi, Locker tiên sinh liền giới thiệu nói: " Đây chính là cháu ngoại của tôi Ứng Vũ Dương"



Bởi vì Locker tiên sinh không nói tiếng Trung, cho nên tên tiếng Trung phía sau nói chậm lại.

Người đàn ông trước mắt này nhìn qua có vẻ khoảng ba mươi tuổi, là con lai, khuôn mặt mang theo đường nét Âu Mỹ, ăn mặc cực kì có phong cách.



Anh ta cùng những người ở đây đều đã quen biết, chỉ có Phương tình là chưa từng gặp qua, Locker tiên sinh liền giới thiệu với anh ta : "Vị này chính là Khang phu nhân."



12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện