Dịch Hi Thần lòng đầy mờ mịt.

Đây là một gian phòng xa lạ, một cô bé xa lạ, hết thảy đều xa lạ. Tại sao y lại ở chỗ này? Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì? “Ngươi có khỏe không?” Cô bé hỏi, “Ngươi tên là gì? Ngươi ngã bất tỉnh dưới chân núi, là ta khiêng ngươi về!” Nàng nói xong đứng dậy khoe khoe cánh tay, muốn biểu hiện sức mạnh của mình.

Dịch Hi Thần không nhịn được cười. Bộ dạng cô bé này thoạt nhìn cũng chỉ khoảng chừng mười tuổi, tay chân nhỏ nhắn, nào có sức lực gì đáng nói? Ước chừng cũng chỉ có bản thân nàng mới cảm thấy mình vô cùng rắn chắc.

Y nghe được một giọng nam hơi chút non nớt: “Trưởng Tôn Tử Quân.”

Tử Quân? Tử Quân ở nơi nào? Y muốn quay đầu đánh giá bốn phía, lại không nhúc nhích được cái cổ. Một lát sau, y rốt cuộc tỉnh ngộ: y đã tiến vào thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân, đây là hồi ức của Trưởng Tôn Tử Quân!

Cô bé kia mở hai mắt thật to nhìn y: “Ngươi tên Trưởng Tôn Tử Quân à? Ta tên Đằng Nhược Y!” Nàng đột nhiên quay người chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau bưng một cái bát bốc lên hơi nóng bạch bạch bạch chạy về, “Đây là canh do nương ta nấu, ngươi uống đi!”

Bé con Trưởng Tôn Tử Quân vốn không muốn ăn canh, nhưng Đằng Nhược Y không nói lời nào trực tiếp cầm bát nhét vào trong ngực hắn, nếu hắn không đón, canh liền đổ đầy người. Hắn đành phải tiếp nhận.

Đằng Nhược Y nói: “Sao ngươi lại té xỉu ở dưới chân núi hả? Cha nương ngươi đâu?”

Trưởng Tôn Tử Quân: “Ừm… Không có…”

Từ lúc nhỏ hắn đã không quen giao tiếp với con gái, mặc dù không đến nỗi một câu cũng không nói ra được như sau này, nhưng cũng là kiệm tiếng kiệm lời.

Trưởng Tôn Tử Quân thuở nhỏ chính là cô nhi, từ khi hắn có ký ức tới nay chưa từng có cha nương. Lúc này hắn còn quá nhỏ, chưa đắc đạo, liền ở dưới chân núi đánh một trận với một con chồn tinh, bị thương nhẹ, lúc nhập định dưỡng thương bị cô bé Đằng Nhược Y kia khiêng về nhà.

Dịch Hi Thần ở trong thức hải Trưởng Tôn Tử Quân, có thể nghe được tiếng lòng của Trưởng Tôn Tử Quân. Y nghĩ khi còn bé Tử Quân cũng không có lợi hại như vậy, lại bị một con chồn tinh đả thương. Y thật hy vọng gần đó có một chiếc gương, có thể để y nhìn một chút xem bộ dạng Trưởng Tôn Tử Quân khi còn bé là như thế nào, có lẽ vô cùng đáng yêu.

Đằng Nhược Y mở to mắt đánh giá hắn, một lát sau khanh khách nở nụ cười: “Con người ngươi thật quái lạ! Nhanh nhanh ăn canh đi, bồi bổ thân thể cho tốt, trong canh này có đan dược nương ta luyện, có thể bồi bổ! Uống nó, ngươi liền không té xỉu nữa!”

Trưởng Tôn Tử Quân có chút co quắp, ý tốt không cách nào khước từ, liền bưng canh lên uống.

Không bao lâu, trong phòng liền có một nữ đan tu đi vào. Tướng mạo nàng tương tự với Đằng Nhược Y, hơi có chút già nua, liền biết tu vi nàng không cao. Nhưng mà mặt mũi nàng vô cùng hiền lành, khiến trong lòng người ta sinh ra hảo cảm.

Đằng Nhược Y vui sướng kêu lên: “Nương!”

Mẫu thân của Đằng Nhược Y cười sờ sờ đầu nàng, đi đến bên cạnh Trưởng Tôn Tử Quân ngồi xuống: “Ngươi khá hơn chút nào không?”

Trưởng Tôn Tử Quân gật đầu.

Mẫu thân Đằng Nhược Y vén tay áo hắn lên, giúp hắn bôi thuốc lên miệng vết thương bị yêu thú cắn ra trên cánh tay.

Đằng Nhược Y ở bên cạnh nhìn, chậc chậc nói: “Tử Quân, là ai tổn thương ngươi thành như vậy hả? Ngươi nói với ta, ta đi báo thù cho ngươi! Ta rất lợi hại, cha nói ta là thiên linh căn gì đó, yêu thú trên núi dưới núi tất cả đều sợ ta!”

Thiên linh căn?!

Dịch Hi Thần cực kỳ kinh ngạc. Cô bé này cũng là thiên linh căn ư? Thiên linh căn trăm năm mới ra một cái chẳng lẽ là rau cải trắng sao, tùy tùy tiện tiện liền đụng phải?!

Mẫu thân của Đằng Nhược Y bôi thuốc tốt nhất cho Trưởng Tôn Tử Quân xong, liền xoay mặt nói với Đằng Nhược Y: “Lại đây.”

Đằng Nhược Y chầm chậm chầm chậm không chịu tiến lên.

“Lại đây nào, cậy mạnh cái gì!” Mẫu thân kéo Đằng Nhược Y đến bên giường ngồi xuống, ấn nàng lại không cho nàng giãy dụa, cuốn ống quần của nàng lên. Chỉ thấy trên đùi Đằng Nhược Y có thật nhiều vết thương, đều là vết cọ xát và vết va đụng bị thương.

Nàng còn nhỏ tuổi vóc dáng nho nhỏ, một mình khiêng Trưởng Tôn Tử Quân lên núi, ngã không ít lần. Nhưng nàng bị thương thành như vậy, lại không để trên người Trưởng Tôn Tử Quân có thêm một vết thương nào.

Đằng Nhược Y bị thương bị Trưởng Tôn Tử Quân phát hiện, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng lên, mạnh miệng nói: “Đây đều là trước đó ta đánh nhau với hổ yêu lợi hại nhất trên núi bị thương, ta chịu chút thương tổn nhỏ ngoài da thịt, nó bị ta đánh ngã!”

Dịch Hi Thần thầm nghĩ cô nương này cũng thật sĩ diện hảo, một chút cũng không chịu yếu thế.

Mẫu thân Đằng Nhược Y bôi thuốc cho hai người xong, nói với Trưởng Tôn Tử Quân: “Đứa nhỏ, ngươi cứ ở lại chỗ này dưỡng thương, dưỡng tốt thương tích rồi lại đi.”

Chút thương tổn ấy đối với Trưởng Tôn Tử Quân mà nói thì không coi là gì, nhưng Đằng Nhược Y ở một bên vẻ mặt mong đợi nhìn hắn, hắn nhìn nhìn vết thương trên đùi Đằng Nhược Y, cuối cùng nói: “… Đa tạ.”

Mẫu thân Đằng Nhược Y cười nói: “Các ngươi đói bụng rồi phải không? Muốn ăn chút gì không? Ta đi làm cho các ngươi.”

Tuổi của phụ mẫu Đằng Nhược Y đã không nhỏ, nhưng mà tu vi không cao, bởi vậy đều không ích cốc. Trưởng Tôn Tử Quân và Đằng Nhược Y còn quá nhỏ tuổi, cũng không ích cốc.

Đằng Nhược Y nhấc tay hoan hô: “Bánh rán! Mẹ rán bánh ăn ngon nhất!”

Mẫu thân Đằng Nhược Y cười đi ra ngoài.

Dịch Hi Thần rốt cuộc tìm lại quyền chủ động thần thức, lật xem trong thức hải Trưởng Tôn Tử Quân, biết tình huống người một nhà này. Mẫu thân Đằng Nhược Y tên là Viên Oánh, phụ thân tên Đằng Thiết, ba miệng ăn nhà bọn họ ở trên sườn núi một ngọn núi nhỏ. Sườn núi này cũng không phải là bảo địa phong thủy gì, chỉ là một ngọn núi nhỏ rất bình thường, bởi vậy người ở cũng thưa thớt. Có điều tính cách người một nhà này cũng không tệ, cuộc sống gia đình tạm bợ trải qua hòa thuận vui vẻ.

Con nít ở tuổi Đằng Nhược Y vẫn thích ở chung với bạn cùng lứa, bởi vậy sau khi Trưởng Tôn Tử Quân ở lại nhà bọn họ dưỡng thương, nàng liền thường thường đến tìm Trưởng Tôn Tử Quân chơi.

Nàng niệm cái quyết, trên tay bốc lên một đám lửa, giương giương đắc ý nói: “Tử Quân, ngươi có không?”

Trưởng Tôn Tử Quân mở bàn tay ra, không bao lâu trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa thuần khiết.

Đằng Nhược Y kinh ngạc trợn to hai mắt: “Ngươi cũng biết! Ngươi đã học bao lâu vậy? Ta học một tháng.”

Trưởng Tôn Tử Quân thoáng kinh ngạc nhìn nàng một cái. Hỏa quyết là thuật pháp trụ cột nhất, thiên tư như Trưởng Tôn Tử Quân, một lần là biết, còn những tiểu đồng mới vừa tu đạo, bỏ ra ba ngày năm ngày cũng học xong. Hơn nữa ngọn lửa trong tay Đằng Nhược Y, thực sự không ra sao, ủ rũ leo lét, gió vừa thổi liền muốn tắt lụi. Đằng Nhược Y bỏ một tháng mới có thể học được, đừng nói thiên linh căn, chỉ sợ…

Ngoài phòng vang lên tiếng kêu của Đằng Thiết: “Nữ nhi, đi ra luyện kiếm thôi!”

Đằng Nhược Y lập tức vui vẻ chạy ra ngoài.

Vết thương của Trưởng Tôn Tử Quân cũng gần như khỏi hẳn, liền đi tới cửa xem.

Đằng Thiết là một kiếm tu, nhưng hắn chỉ có tu vi Trúc cơ, hắn dạy nữ nhi luyện kiếm, chiêu kiếm giống như con nít trêu đùa, dù là Trưởng Tôn Tử Quân còn rất nhỏ tuổi, chỉ sợ cũng đã không kém hơn Đằng Thiết. Nhưng Đằng Nhược Y lại học vô cùng nghiêm túc.

Phụ thân và nữ nhi luyện rất lâu, mãi đến khi Đằng Nhược Y thở hồng hộc, Đằng Thiết nói: “Ngày hôm nay trước hết tới đây đi!”

Đằng Nhược Y gật đầu: “Được, con tự mình đi luyện thêm một chút!”

“Ha, nữ nhi ngoan của ta cố gắng như vậy à?”

“Đó là đương nhiên rồi!” Đằng Nhược Y kiêu ngạo nói, “Sau này con muốn trở thành kiếm tu đệ nhất thiên hạ!”

Đằng Nhược Y đi rồi, Đằng Thiết thấy Trưởng Tôn Tử Quân ra khỏi phòng, vẫy tay với hắn: “Tử Quân, lại đây. Ngươi cũng là kiếm tu đi? So chiêu với thúc thúc một chút.”

Trưởng Tôn Tử Quân liền tiến lên.

Hai thanh kiếm chạm vào nhau, Đằng Thiết lộ ra vẻ kinh ngạc. Lúc này mặc dù Trưởng Tôn Tử Quân chưa gia nhập môn phái học tập kiếm quyết, toàn bộ dựa vào tự mình tìm tòi, nhưng mà hắn thiên phú dị bẩm, năng lực điều động kiếm tựa như từ lúc sinh ra đã mang theo, kiếm khí mặc dù không mạnh nhưng lại vô cùng thuần khiết.

“Nhìn không ra mà.” Đằng Thiết nói, “Tiểu tử ngươi…” Hắn nhìn bốn phía, xác định Đằng Nhược Y không ở xung quanh, mới thấp giọng nói, “Là một thiên tài nha!”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đằng Nhược Y nàng…”

Đằng Thiết vội kéo Trưởng Tôn Tử Quân đến một bên. Hắn nói: “Đứa bé kia từ nhỏ đã hiếu thắng, vẫn muốn làm kiếm tu. Nhưng nó là ngụy linh căn…”

Trưởng Tôn Tử Quân nhíu mày. Đằng Nhược Y là ngụy linh căn, hắn đã nhìn ra rồi, nhưng hiển nhiên chính Đằng Nhược Y vẫn không biết, còn tự xưng là thiên linh căn.

Đằng Thiết nói: “Ta và nương của đứa nhỏ không định đưa Nhược Y vào trong đại môn phái tu đạo, cũng không hi vọng nó có tiền đồ rộng lớn, chỉ cần mỗi ngày nó đều có thể thật vui vẻ là tốt rồi.”

Cho nên, bọn họ mới không ở tại thôn trang trong trấn nhỏ, mà lại lên núi ở. Vậy nên, Đằng Nhược Y mới cho rằng nàng hết sức lợi hại.

Đằng Thiết nghịch ngợm trừng mắt với Trưởng Tôn Tử Quân: “Đây là bí mật nhỏ của ta với ngươi, không cần nói cho Nhược Y.”

“Được.”

Dịch Hi Thần nhìn khuôn mặt dày rộng tươi cười của Đằng Thiết, kìm lòng không đặng nhớ tới Dược Bất Độc. Đối với đệ tử tu chân mà nói, thiên tư quan trọng bao nhiêu, thiên tư của phụ mẫu Đằng Nhược Y không cao, chắc chắn khi còn trẻ chịu không ít cay đắng. Bọn họ không đưa Đằng Nhược Y vào môn phái tu đạo là đúng, không nói tới việc ngụy linh căn vốn rất khó được môn phái thu nhận, cho dù đi vào, cũng sẽ chịu nhiều đau khổ. Các đệ tử xa lánh và xem thường, trưởng lão không nhìn tới, đãi ngộ không công bằng…

Cho dù từ nhỏ Dịch Hi Thần đã có Dược Bất Độc và Trưởng Tôn Tử Quân che chở, y cũng chịu không ít đau khổ, những chuyện tương tự đã thấy quá nhiều. Nhóc mít ướt Tôn Tiểu Kiềm của Dược các bọn họ, lúc mới vừa vào môn phái cũng là một thiếu niên sáng sủa, vào môn phái không tới một năm liền có danh hiệu “mít ướt”. Nữ hài sáng sủa thích cười như Đằng Nhược Y, nếu tiến vào đại môn phái, sợ là không được bao lâu cũng sẽ bị đánh ngã. Còn không bằng cứ để nàng làm một tán tu không tranh với đời, an an ổn ổn mà sống một đời.

Lúc thương tích của Trưởng Tôn Tử Quân đã gần như tốt hẳn, Đằng Nhược Y liền tới tìm hắn so kiếm.

“Tử Quân, ngươi luyện kiếm với ta đi!”

“Ta… Thôi.”

“Thôi cái gì chứ!” Đằng Nhược Y không nói lời nào lôi hắn ra khỏi phòng, đi đến bãi đất trống, rút kiếm chỉ vào hắn, “Nhanh, rút kiếm của ngươi ra!”

Trưởng Tôn Tử Quân không từ chối được, không thể làm gì khác hơn là rút kiếm ra khỏi vỏ.

Đằng Nhược Y lập tức tấn công tới. Nàng là ngụy linh căn, không thích hợp tu kiếm, nhưng lại rất thích hợp tu thể, bởi vậy lúc mới vừa khởi đầu, nàng cũng sẽ không thua những đệ tử chậm rãi tích lũy linh lực kia. Kiếm chiêu của nàng vô cùng trôi chảy tiêu sái, Trưởng Tôn Tử Quân khắc chế kiếm khí của chính mình, giả khuông giả dạng mà ngăn cản mấy lần, liền nhận thua: “Ngươi thắng.”

Đằng Nhược Y cũng không nhìn ra Trưởng Tôn Tử Quân có ý nhường, còn tưởng rằng mình thật sự thắng. Sau khi nàng đắc ý, cũng không quên an ủi Trưởng Tôn Tử Quân: “Ngươi cũng không tồi đâu, tu luyện cho tốt, sợ rằng sau này có thể đuổi kịp ta đó!”

Ánh mặt trời chiếu lên trên người nàng, quần áo màu vàng nhạt làm bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn bừng sáng, tươi đẹp như mặt trời ban trưa.

Không quá mấy ngày, thương tích của Trưởng Tôn Tử Quân liền hoàn toàn khỏi. Hắn chuẩn bị rời đi.

Sở dĩ hắn đi tới nơi này, là bởi vì Linh Tiêu phái ở gần đây sẽ thu đệ tử vào mùa hạ, hắn dự định đến Linh Tiêu phái bái sư cầu đạo. Hắn thu thập hành lý, tạm biệt Đằng Thiết cùng Viên Oánh, liền rời đi.

Xuống tới giữa sườn núi, nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, quay đầu nhìn lại, là Đằng Nhược Y.

“Ngươi phải đi sao?” Trong đôi mắt to của Đằng Nhược Y tràn đầy sự tiếc nuối, “Ngươi muốn đi đâu vậy?”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Ta đến Linh Tiêu phái bái sư.”

“Linh Tiêu phái à…” Đằng Nhược Y nói, “Nhưng không phải tới mùa hạ bọn họ mới thu đệ tử sao? Còn có thời gian mấy tháng nữa mà?”

“… Phải.”

Đằng Nhược Y lắp bắp: “Ngươi… Ngươi kém như vậy, sau khi xuống núi có thể bị người ta bắt nạt không? Nếu như ngươi đi rồi, ta không thể bảo vệ ngươi.”

Trưởng Tôn Tử Quân bật cười. Đằng Nhược Y thật sự coi hắn thành đứa nhỏ cần được người ta bảo vệ.

“Ngươi, ngươi khoan hãy đi, để cha ta dạy ngươi luyện kiếm có được không? Chờ khi ngươi trở nên mạnh mẽ, rồi lại đi bái sư.”

Cả nhà bọn họ ở trên ngọn núi nhỏ này, rất ít qua lại với bên ngoài. Tuy rằng Đằng Nhược Y được bảo vệ rất tốt, nhưng không có con nít cùng lứa làm bạn, nàng cũng rất cô đơn.

Trưởng Tôn Tử Quân do dự.

Đằng Nhược Y kéo góc áo hắn: “Bên ngoài thật nhiều người xấu, còn có yêu thú rất rất hung ác, lần trước ngươi đã bị đánh bị thương thành như vậy. Còn không bằng tạm thời ở lại nhà ta, có cha ta dạy ngươi luyện kiếm, có nương ta luyện đan cho ngươi, còn có ta bảo vệ ngươi.”

Nàng chần chờ một hồi, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, nhẹ giọng nói, “Xin ngươi mà, đừng đi.”

Còn có mấy tháng nữa mới tới thời gian Linh Tiêu phái thu đồ đệ. Dù sao trong thời gian này hắn cũng không có chỗ nào không thể không đi.

Trưởng Tôn Tử Quân khe khẽ thở dài: “… Được.”

Đằng Nhược Y nhất thời liền nở nụ cười, lộ ra một hàng răng trắng: “Quá tốt rồi! Vậy chúng ta mau trở về đi thôi, ngày hôm nay nương lại rán bánh đó!” Nàng duỗi tay nhỏ ra kéo Trưởng Tôn Tử Quân, “Tuổi của ngươi nhỏ hơn ta, sau này ngươi gọi ta là tỷ tỷ đi! Ta nhận người đệ đệ là ngươi, sẽ bảo vệ ngươi thật tốt!”

Nàng giơ giơ cánh tay nhỏ nhắn: “Ta chính là rất lợi hại rất lợi hại đó!”

Trưởng Tôn Tử Quân cũng cười cười thật nhẹ: “Được.”

Hết chương 59
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện