Trưởng Tôn Tử Quân buông Việt Tiểu Nhu ra, Dịch Hi Thần lập tức tiến lên, dùng thuật pháp chữa trị bao lấy vết thương của Việt Tiểu Nhu.

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Vô Tương Thiên Ma ở nơi nào?”

Việt Tiểu Nhu lắc đầu: “Ta không biết, hắn đã đi rồi…”

Dịch Hi Thần nói: “Hắn bảo ngươi làm cái gì?”

Việt Tiểu Nhu liếc nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, nói: “Hắn muốn ta tiếp cận ngươi, trở thành bằng hữu với ngươi.”

Trưởng Tôn Tử Quân nắm chặt tay, khớp xương phát ra tiếng vang răng rắc. Trở thành bằng hữu với hắn? Năm đó ma đầu này từng tự mình động thủ ý đồ gieo tâm ma cho hắn, lại chưa thành công. Mãi đến khi Đằng Nhược Y chết ở dưới kiếm của hắn, hắn tâm tình đại loạn, mới có tâm ma. Nhưng mà những năm gần đây, tâm ma của hắn vẫn chưa từng phát tác, xem ra không phải ma đầu đó hạ thủ lưu tình với hắn, mà là không thể làm gì hắn. Mặc dù hắn không biết đây là tại sao, nhưng hắn biết, ma đầu đó rõ ràng là muốn xem Việt Tiểu Nhu thành Đằng Nhược Y thứ hai!

Dịch Hi Thần hỏi: “Từ khi nào thì bắt đầu?”

Việt Tiểu Nhu tự giễu nói: “Là hắn bảo ta vào Thiên Kiếm môn.”

Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đều giật mình. Sau khi Đằng Nhược Y chết, Trưởng Tôn Tử Quân mờ mịt luống cuống, không biết nên làm sao. Hắn không đến Hồng Mông phái tìm Hồng Dịch chân nhân, vì hắn có chút chú ý lúc trước khi rời khỏi Linh Tiêu phái, nếu không phải Hồng Dịch chân nhân cản hắn, có lẽ hắn có thể tìm được Đằng Nhược Y nhanh hơn. Cuối cùng hắn đến Thiên Kiếm môn. Việt Tiểu Nhu vào Thiên Kiếm môn chính là hướng về phía Trưởng Tôn Tử Quân mà đến, xem ra Đằng Nhược Y chết không lâu Vô Tương Thiên Ma liền chọn trúng Việt Tiểu Nhu, còn muốn giở lại trò cũ một hồi.

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Nhưng mười năm này, ngươi không có nói câu nào với ta.” Cho nên từ đầu nàng đã không có dự định thương tổn Trưởng Tôn Tử Quân. Nàng không những không theo lời ma đầu kia nói tiếp cận Trưởng Tôn Tử Quân, trái lại còn né tránh. Thậm chí nàng không muốn tiếp xúc với bất luận người nào, mới để lại danh hiệu thiết huyết sư muội ở Thiên Kiếm môn.

Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần rất khó tưởng tượng mười năm này Việt Tiểu Nhu đọ sức với Vô Tương Thiên Ma như thế nào, lại chịu bao nhiêu đau khổ. Nghĩ đến chỗ này, Dịch Hi Thần cũng tiến lên ôm Việt Tiểu Nhu một cái: “Việt sư muội…”

Việt Tiểu Nhu cúi đầu cười khổ.

Kỳ thực lúc mới đầu, nàng rất sợ sệt, cũng từng do dự có nên tuân theo chỉ thị của Vô Tương Thiên Ma làm việc hay không, vậy nàng liền có thể được giải thoát. Ngày đó, Tiêu Khôi lừa Trưởng Tôn Tử Quân đến cấm địa, nàng nghe được. Trưởng Tôn Tử Quân đến bên ngoài cấm địa, nàng liền trốn ở gần đó. Nàng đang do dự có nên đứng ra nói cho Trưởng Tôn Tử Quân biết hắn bị Tiêu Khôi lừa hay không, Tiêu Khôi đã đi tìm các trưởng lão cáo trạng. Nếu như nàng nói ra, đây có thể là cơ hội tốt để tiếp cận Trưởng Tôn Tử Quân.

Nhưng mà nàng còn chưa đi ra, đã nghe thấy trong cấm địa yêu thú gào thét, nàng trơ mắt nhìn Trưởng Tôn Tử Quân chạy vào trong cấm địa. Trưởng Tôn Tử Quân muốn cứu Tiêu Khôi. Mà nàng biết rõ ràng Tiêu Khôi không ở đó, nàng lại không có ngăn cản. Một khắc kia nàng nghĩ thầm, có lẽ Trưởng Tôn Tử Quân cứ chết như vậy, nàng liền được cứu.

Nhưng mà ngày hôm sau, nàng liền trơ mắt nhìn các trưởng lão đem Trưởng Tôn Tử Quân cả người là máu ôm ra từ trong cấm địa.

Vì vậy sau hôm đó, bất luận có đau đớn bao nhiêu, nàng cũng không nói câu nào với Trưởng Tôn Tử Quân nữa.

Dịch Hi Thần dùng thuật pháp chữa trị trị vết thương cho Việt Tiểu Nhu, vết thương rốt cuộc không chảy máu nữa. Y quay đầu lại liếc nhìn nhóm yêu thú đen kịt đầy đất, lo lắng: “Việt sư muội, ngươi biết Vô Tương Thiên Ma kia có nơi nào thường đến không? Chúng ta phải nhanh chóng tìm được hắn. Trễ chút nữa, các bằng hữu của ngươi liền nguy hiểm.”

Việt Tiểu Nhu rũ mắt xuống, nhìn ấn ký màu đen trên cánh tay mình. Nàng nói: “Sư huynh, các ngươi thật sự có thể giết hắn sao?”

Trưởng Tôn Tử Quân vỗ vỗ đầu nàng.

Dịch Hi Thần cười nói: “Ít nhất cũng không thể tệ hại hơn so với trước mắt, không phải sao?”

Việt Tiểu Nhu cắn răng, nói: “Ta thử một lần.”

Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu thôi thúc linh lực. Không bao lâu, ấn ký sao sáu cánh màu đen kia bắt đầu lấp loé ánh sáng, hai hàng lông mày Việt Tiểu Nhu nhíu chặt, mồ hôi từ trên trán nàng nhỏ xuống, có thể thấy được nàng cực kỳ thống khổ.

Trưởng Tôn Tử Quân lập tức hiểu rõ nàng muốn làm cái gì.

Vô Tương Thiên Ma có thể điều động tâm ma, lực lượng này là hắn cho Việt Tiểu Nhu mượn, hắn có thể coi đây là môi giới tìm được Việt Tiểu Nhu, Trưởng Tôn Tử Quân ở nơi nào, như vậy nếu như lần ngược theo nó, có lẽ Việt Tiểu Nhu cũng có thể tìm được chỗ ma đầu đó đang ở. Nhưng mà nàng nỗ lực chống lại nguồn sức mạnh này, sẽ gặp phải phản phệ.

Việt Tiểu Nhu cố nén thống khổ, nói: “Bắc…”

Trưởng Tôn Tử Quân lập tức ôm lấy nàng, nói với Dịch Hi Thần: “Đi!”

Ba người ra khỏi yêu động, lập tức bay về hướng bắc!

Việt Tiểu Nhu cố nén nỗi đau gặm cắn xương cốt, dựa vào ý chí cực lớn mới duy trì được tỉnh táo, dẫn đường cho bọn họ.

Nhưng mà bọn họ cũng không bay ra khỏi băng tuyết cốc địa, ở ranh giới cốc địa liền nhìn thấy bóng dáng Vô Tương Thiên Ma. Hắn cũng không có đi xa, hoặc là hắn biết nhất định Trưởng Tôn Tử Quân sẽ tới tìm hắn, cho nên hắn đơn giản liền ở chỗ này chờ.

Trưởng Tôn Tử Quân xông về phía Vô Tương Thiên Ma!

Kiếm lao!

Chỉ thấy vạn đạo kim quang hạ xuống, xây một kiếm lao, nhốt Vô Tương Thiên Ma ở bên trong!

Vô Tương Thiên Ma ngay cả tránh cũng không tránh, thấy ba người xông đến trước mặt hắn, không chút nào hoang mang, cặp mắt màu đen nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, khàn giọng cười nói: “Chúng ta lại gặp mặt.”

Khí huyết của Trưởng Tôn Tử Quân khuấy động, lại gặp người này, hận không thể lập tức xông lên xé hắn ta tan nát! Hắn giao Việt Tiểu Nhu trong ngực cho Dịch Hi Thần: “Ngươi chăm sóc nàng.”

Dịch Hi Thần vội vã tiếp nhận Việt Tiểu Nhu cả người đầy mồ hôi lạnh, lui về phía sau: “Được.” Mặc dù y muốn kề vai chiến đấu với Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng y cũng biết Vô Tương Thiên Ma hết sức lợi hại, dùng tu vi bây giờ của y, sợ là không giúp được gì.

Vô Tương Thiên Ma thở dài nói: “Tại sao luôn có người không biết tự lượng sức mình vậy?”

Dịch Hi Thần chợt nghe Việt Tiểu Nhu trong lòng rên lên một tiếng, nàng lại đau đến hôn mê bất tỉnh!

“Ngươi!” Trưởng Tôn Tử Quân lập tức phóng ra kiếm khí, kiếm lao thu lại, kim quang đâm về phía ma đầu đó!

Chỉ thấy thân thể Vô Tương Thiên Ma bị kiếm khí đâm bị thương, nhất thời máu tươi chảy ròng, nhưng mà hắn lại không nhúc nhích chút nào.

Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân căng thẳng. Hơn mười năm trước, hắn cũng đã từng “giết” Vô Tương Thiên Ma một lần, nhưng mà Vô Tương Thiên Ma lập tức sống lại. Đứng ở nơi này, bất quá chỉ là một phân thân của Thiên Ma, coi như phân thân này bị giết, chỉ sợ cũng là chuyện vô bổ. Làm sao bây giờ! Đến tột cùng hắn phải làm như thế nào mới có thể giết tên ma đầu này!!

Lại thấy Vô Tương Thiên Ma đưa mắt nhìn sang Dịch Hi Thần, trên mặt lộ ra biểu tình vui đùa: “Ta nghĩ rằng ngươi thương hương tiếc ngọc, không nghĩ tới… Sớm biết như vậy, ta nên xuống tay với hắn mới phải.”

Trưởng Tôn Tử Quân thấy hắn ta dùng loại ánh mắt buồn nôn kia đánh giá Dịch Hi Thần, nhất thời lên cơn giận dữ, hét lớn một tiếng, rút kiếm đâm vào vai Vô Tương Thiên Ma! Hắn không đâm chỗ yếu, là không muốn lập tức giết cái phân thân này, dùng nó để tìm được nhược điểm chân chính của hắn ta. Nhưng mà một kiếm của hắn đâm vào, chỉ thấy một luồng hắc khí từ trong lỗ thủng bị hắn đâm tràn ra, lại lao thẳng tới Dịch Hi Thần!

Con ngươi Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên co rút lại, vội vã rút kiếm chém về phía luồng ma khí kia!

Kiếm khí của hắn vô cùng sắc bén, một kiếm chém tới, hắc khí liền bị hắn chém nát, nhưng mà những sợi ma khí tản ra lại giống như có ý thức, vẫn như trước từng luồng từng luồng đánh úp về phía mi tâm Dịch Hi Thần. Dịch Hi Thần kinh hãi, không biết nên làm sao chống đỡ ma khí xâm lấn, đành phải liều mạng thôi thúc kiếm khí hộ thể, để có thể chống lại.

Ngay tại lúc ma khí áp sát y, liền thấy một tia sáng đỏ lóe ra, lại xua tan hết mấy luồng ma khí đó!

Vô Tương Thiên Ma cả kinh, cười lạnh nói: “Xem ra các ngươi cũng không đơn giản.”

Lúc này Trưởng Tôn Tử Quân cũng không để ý truy cứu đến tột cùng là cái gì che chở Dịch Hi Thần, hắn nhất định phải lập tức tìm ra phương pháp tiêu diệt ma đầu kia, không thể cho hắn ta cơ hội xuống tay với Dịch Hi Thần! Nhưng mà giết phân thân này cũng vô dụng! Đến cùng nên làm gì!

Hắn nắm thật chặt Thương Vân bảo kiếm, chợt nhớ tới trong biển Hư Vô, hắn từng hút đi ma khí trên người Lang Dược. Một chiêu này có thể dùng với Vô Tương Thiên Ma không? Giả như hắn thật sự hấp thu Vô Tương Thiên Ma, hắn sẽ như thế nào? Không có thời gian suy nghĩ!

Trưởng Tôn Tử Quân đột nhiên xuất kiếm, một kiếm đâm vào ngực Vô Tương Thiên Ma, cố định hắn ta không thể động đậy. Hắn vươn tay bóp cổ Vô Tương Thiên Ma, lung tung thôi thúc ý niệm, một lòng muốn hấp thu sức mạnh trên người hắn ta!

Liền thấy một luồng hắc khí đang thật sự từ trong thân thể Vô Tương Thiên Ma tràn ra bên ngoài, tiến vào trong thân thể Trưởng Tôn Tử Quân!

Vô Tương Thiên Ma đột nhiên mở to hai mắt, lộ ra biểu tình kinh ngạc: “Ngươi… không ngờ ngươi đã thức tỉnh rồi!”

Thức tỉnh? Cái gì là thức tỉnh? Hắn không biết, cũng không muốn biết.

Vô Tương Thiên Ma thấy vẻ mặt hắn mờ mịt, một phát bắt được cánh tay đang hấp thu sức mạnh của hắn, hung ác nói: “Quái vật nhuộm nhân khí như ngươi, dù đem sức mạnh cho ngươi, cũng là lãng phí. Ngươi vẫn là ngoan ngoãn trở thành tế phẩm của ta đi, chỉ cần hấp thu sức mạnh của ngươi, ta có thể triệt để khôi phục!”

Trưởng Tôn Tử Quân lập tức cảm giác được hắn hấp thu ma khí trên thân Vô Tương Thiên Ma trở nên khó khăn, ngược lại, nguồn sức mạnh hắn vừa mới hút tới, chưa được tiêu hóa, không ngờ bị hút ngược trở lại!

Trưởng Tôn Tử Quân vừa biết được chiêu này hữu hiệu với Vô Tương Thiên Ma, thì làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn ta, lập tức tập trung ý niệm, toàn lực tranh đấu với hắn ta!

Dịch Hi Thần chỉ thấy hắc khí quanh quẩn giữa Trưởng Tôn Tử Quân và Vô Tương Thiên Ma, qua lại giằng co. Dù sao thì Vô Tương Thiên Ma trước mắt chỉ là một phân thân, rất nhanh liền hiện ra xu hướng suy tàn, hắc khí càng lúc càng nhanh từ trong thân thể hắn ta tràn ra, dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Trưởng Tôn Tử Quân!

Rất nhanh, Vô Tương Thiên Ma sẽ bị Trưởng Tôn Tử Quân hút sạch!

Đột nhiên, chỉ nghe một giọng nói trong trẻo quát lên: “Mau dừng tay!”

Trưởng Tôn Tử Quân đương nhiên sẽ không ngừng.

Giọng nói kia lại nói: “Trưởng Tôn Tử Quân, ngươi mau dừng lại! Đây chỉ là một phân thân của hắn, ngươi giết hắn, ma khí của hắn tràn ra, tự nhiên sẽ đi tìm bản thể, đi theo ma khí liền có thể tìm được hắn! Nếu như ngươi hút khô hắn, thì lại để cho hắn chạy trốn đó!”

Trưởng Tôn Tử Quân nghe vậy cả kinh, vội vã dừng tay, Thương Vân bảo kiếm từ trong thân thể ma đầu kia mãnh liệt rút ra, máu tươi tí tách.

Phân thân kia tê liệt ngã xuống.

Không bao lâu, tàn dư ma khí quả thực từ trong cơ thể hắn ta tràn ra, dần dần bay về phía bắc!

Trưởng Tôn Tử Quân lập tức nhảy lên Thương Vân bảo kiếm, đuổi theo ma khí kia mà đi!

Dịch Hi Thần cũng đuổi theo, rồi lại nghe giọng nói kia nói: “Ngươi đừng đi, ngươi không phải đối thủ của ma đầu đó.”

Dịch Hi Thần hơi do dự, liếc nhìn Việt Tiểu Nhu hôn mê bất tỉnh trong lòng, cuối cùng quát về phía Trưởng Tôn Tử Quân đã bay xa: “Ta chờ ngươi trở lại!”

Giọng Trưởng Tôn Tử Quân cũng từ xa xa truyền đến: “Chờ!”

Dịch Hi Thần thở một hơi, ôm lấy Việt Tiểu Nhu, quay người đi đến yêu động kia. Y vừa đi, vừa nói: “Phì Tức, ngươi không hiện thân sao?”

Nhưng mà không có ai trả lời y.

Phì Tức lại giả chết.

Hết chương 67
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện