Dịch Hi Thần chạy, Trưởng Tôn Tử Quân cũng chỉ có thể rời giường, đến xem bọn nhỏ mới tới. Đệ tử mới nhập môn đều là mười mấy đứa trẻ ở một gian phòng, đợi hơi lớn tuổi hơn một ít, mới có thể tách ra có phòng của mình.

Có điều tuy rằng trước đây các đệ tử cũng ở chung, nhưng đều là những đệ tử cùng các ở cùng nhau, chưa bao giờ xảy ra việc đệ tử bốn các ở lộn xộn. Hiện giờ Cừu Kiếm là thật sự hạ quyết tâm muốn thay đổi Thiên Kiếm môn, vì để cho đệ tử bốn các hài hòa ở chung, lúc an bài nơi ở cũng để đệ tử mới bốn các ở lộn xộn.

Trưởng Tôn Tử Quân mới vừa đi tới gần phòng đệ tử, liền nghe trong phòng truyền đến một đám tiếng khóc, hắn vội vã tăng nhanh bước chân đi vào.

Hóa ra những thiếu niên này tuổi còn nhỏ, vừa tới Thiên Kiếm môn không lâu, còn chưa có quen. Một đám trẻ con ngủ chung một cái giường, tướng ngủ của bọn nhỏ là kém nhất, buổi tối vẫn là đầu kề đầu ngủ, sáng sớm tỉnh lại đã là đầu kề chân, ai không cẩn thận đá mũi ai, ai không cẩn thận đá ai xuống giường, vì vậy người bị đá liền khóc; cũng có mấy đứa nhỏ mới vào đạo môn bị cắt giảm ăn uống vì đói bụng mà bắt đầu gào khóc; còn có mấy đứa thuần túy là nghe thấy người khác đều khóc, vì tham gia chút náo nhiệt cũng cùng gào theo.

Vì vậy trong mấy gian phòng đệ tử tiếng gào khóc cao thấp đan dệt thành một mảnh, giống như hợp xướng.

Trưởng Tôn Tử Quân vào phòng đệ tử mà Tôn Vô Ưu ở, trong phòng mười hai đứa nhỏ có sáu đứa đang khóc, tiếng khóc cao thấp thô kệch tinh tế, chấn động đến mức đau cả màng nhĩ. Trưởng Tôn Tử Quân muốn dỗ bọn nó dừng lại, rồi lại không biết phải dỗ thế nào, nên dỗ từ đâu, mím môi sờ sờ đầu đứa này, vỗ vỗ lưng đứa kia. Nhưng mà hắn trấn an không có mang lại bất kỳ hiệu quả nào, mẫy đứa nhỏ vẫn cứ gào khóc, thậm chí có mấy đứa vốn yên tĩnh cũng không cam yếu thế mà gia nhập vào đội ngũ gào khan.

Trưởng Tôn Tử Quân nhất thời bó tay toàn tập.

Tình cảnh này, khiến hắn nhớ tới tình cảnh khi hắn và Dịch Hi Thần mới vừa vào Thiên Kiếm môn.

Thiếu niên Trưởng Tôn Tử Quân trưởng thành sớm, huống hồ trước khi hắn vào Thiên Kiếm môn cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn đương nhiên sẽ không kháo gào không thôi như đám hùng hài tử này. Hắn ban đầu là vào Luyện Kiếm các, lúc đó đại đệ tử Luyện Kiếm các phụ trách dẫn dắt bọn họ là một người cực kỳ nghiêm túc, mà trưởng lão Luyện Kiếm các cũng là một người cực kỳ nghiêm túc, dưới sự dẫn dắt của người như vậy, một đám tiểu tử Luyện Kiếm các đều thành thật, không mấy đứa dám làm quấy.

Nhưng mà hắn ở Luyện Kiếm các không bao lâu, liền đến Dược các.

Năm đó bọn nhỏ Dược các phần lớn đều khúm núm, trong đó có một đứa dùng yêu khóc để nổi danh là mít ướt Tôn Tiểu Kiềm. Nhưng mặc dù mấy đứa nhỏ kia có khóc thì cũng sẽ không khóc hào phóng như vậy, mà là tìm một góc trốn đi len lén khóc.

Hắn và Dịch Hi Thần tự nhiên cũng không phải đứa nhỏ thích khóc. Dịch Hi Thần thiên tính rộng rãi, còn thường thường an ủi mấy thiếu niên lén lút trốn đi lau nước mắt. Có một lần Dược Bất Độc cho mỗi một đệ tử luyện một bình thanh linh bổ thần đan, Tôn Tiểu Kiềm không nỡ ăn vẫn luôn cất giữ, lại không cẩn thận làm mất, vì thế Tôn Tiểu Kiềm khóc cả ngày.

Dịch Hi Thần liền đem bình thanh linh bổ thần đan của mình cho Tôn Tiểu Kiềm, cũng không nói đó là của mình, chỉ nói là trên đường nhặt được, rất có thể chính là cái bình Tôn Tiểu Kiềm làm mất.

Tôn Tiểu Kiềm cực kỳ cảm động, nâng đan dược mất mà lại tìm được cứ mải cám ơn Dịch Hi Thần, mặc dù Dịch Hi Thần cũng luyến tiếc bình thuốc kia, lại hào phóng mà vỗ vai Tôn Tiểu Kiềm nói: “Thích thì giữ kỹ, sau này ngàn vạn lần đừng làm mất nữa.”

Trưởng Tôn Tử Quân không quen nói chuyện, sẽ không an ủi các sư huynh đệ, nhưng nếu như các sư huynh đệ bị ủy khuất bị người ta bắt nạt, hắn sẽ cùng Dịch Hi Thần đồng thời yên lặng giúp bọn họ lấy lại công đạo.

Có điều ngay cả như vậy, Dịch Hi Thần cũng đã từng khóc qua một lần.

Lần đó Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân vì tìm kiếm một cây linh thảo mà cùng nhau xông vào Vụ Cốc. Vụ Cốc lúc ban ngày chỉ là một sơn cốc bình thường, nhưng mà mỗi lần đến hoàng hôn, sương mù sẽ càng ngày càng nặng, buổi tối toàn bộ sơn cốc hoàn toàn bị sương mù dày đặc bao phủ, mà yêu thú hung hãn trong cốc ban ngày đều ngủ, chỉ có buổi tối sẽ ra hoạt động.

Ban ngày bọn họ ở sơn cốc tìm cả một ngày, cũng không thể tìm thấy linh thảo mình cần, Dịch Hi Thần không cam lòng, ở lại lâu thêm một phen, bên trong sơn cốc liền dần dần mờ mịt.

Sương mù càng lúc càng lớn, Dịch Hi Thần bị một cây xà thảo cuốn lấy, sau khi thật vất vả thoát khỏi xà thảo, lại phát hiện y và Trưởng Tôn Tử Quân đã đi rời ra.

Lúc đó sắc trời đã tối, sơn cốc đã hoàn toàn bị sương mù dày bao phủ, y gọi tên Trưởng Tôn Tử Quân, lại không được bất kỳ hồi đáp nào. Y giống như con ruồi không đầu xông loạn, lạc mất phương hướng, bất tri bất giác lại đi ra khỏi Vụ Cốc.

Đứng ở bên ngoài Vụ Cốc, nhìn bên trong sương mù dày đặc cùng với tiếng gào của yêu thú lúc ẩn lúc hiện truyền tới, thiếu niên Dịch Hi Thần cực kỳ hoang mang. Y muốn vào sơn cốc đi tìm Trưởng Tôn Tử Quân, nhưng mà sương mù quá lớn, một khi đi y vào đừng nói tìm người, chỉ sợ chính mình cũng sẽ lạc đường. Căn cứ kinh nghiệm từ tiền bối truyền thụ, nếu như ở Vụ Cốc gặp chuyện như vậy, y cần phải đi về trước tiên ngủ một giấc, chờ sáng sớm ngày mai sương mù tản ra lại vào cốc tìm người, nhưng y cũng không dám bỏ Trưởng Tôn Tử Quân một mình mà trở về.

Dưới hai tầng khó xử, thiếu niên Dịch Hi Thần bật khóc.

Trưởng Tôn Tử Quân đêm hôm khuya khoắt rốt cuộc tìm ra phương hướng trong sương mù dày đặc, từ trong sơn cốc đi ra, thấy dưới trăng có một thiếu niên thân hình gầy gò ôm đầu gối ngồi dưới đất, mặt chôn thật sâu vào trong khuỷu tay, vai còn đang khẽ run.

Trưởng Tôn Tử Quân đi lên trước, vỗ vỗ vai Dịch Hi Thần. Dịch Hi Thần ngẩng đầu lên, trên lông mi còn mang theo giọt nước, đôi mắt sưng như quả đào, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều hồng hồng.

Trưởng Tôn Tử Quân sửng sốt, Dịch Hi Thần cũng sửng sốt. Mãi đến tận rất nhiều năm sau, hắn còn nhớ rõ gương mặt nửa sáng nửa tối dưới ánh trăng kia.

Sau một khắc, Dịch Hi Thần liền nhào vào trong ngực Trưởng Tôn Tử Quân, ôm hắn oa oa kêu to lên.

Trưởng Tôn Tử Quân không nói gì, nhẹ vỗ lưng y, mãi đến khi y bình tĩnh lại, hai người mới nắm tay chậm rãi đi về trên con đường nhỏ buổi tối.

Dịch Hi Thần rất nghiêm túc cũng rất dùng sức mà cầm lấy tay hắn, trở về phòng đệ tử hai người cũng không có thả lỏng tay ra.

Dịch Hi Thần nói: “Ta sẽ không làm mất ngươi nữa.”

Khi đó bọn họ còn quá nhỏ tuổi, tỉnh tỉnh mê mê, đáy lòng có lẽ có chút tình cảm, thì cũng mơ hồ, không hiểu rõ lắm. Nhưng hôm nay nhớ lại, hóa ra còn có nửa câu cất giấu không nói ra miệng, giống như khi đó Dịch Hi Thần nói với Tôn Tiểu Kiềm —— “Thích thì giữ kỹ, sau này tuyệt đối đừng làm mất nữa.”

Trưởng Tôn Tử Quân nhớ đến chuyện cũ có chút thất thần, lúc này Lục Tử Hào đẩy cửa vào. Hắn nhìn thấy cả phòng thiếu niên đang khóc lóc, vội vã trước tiên ôm đứa gần nhất vào lòng, lời nói nhỏ nhẹ an ủi hai câu, đứa bé kia thế mà lập tức liền ngừng tiếng khóc. Hắn lại nhất nhất an ủi qua, chỉ trong chốc lát, một đám hùng hài tử vừa rồi còn khiến Trưởng Tôn Tử Quân tay chân luống cuống chỉ một chốc đều trở nên biết điều.

Trưởng Tôn Tử Quân ngạc nhiên nhìn Lục Tử Hào.

Tuổi Lục Tử Hào cũng không lớn hơn hắn bao nhiêu, vậy mà rất biết dỗ con nít, thật giống như… rất có kinh nghiệm vậy. Hoặc là, đây là thiên phú trong truyền thuyết chăng? Lục Tử Hào chú ý tới ánh mắt của hắn, cười cười với hắn: “Không sao rồi. Nếu như Trưởng Tôn Tử Quân lại gặp chuyện khó giải quyết, tới tìm ta là được.”

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Lục sư huynh từng dỗ con nít à?”

Ánh mắt Lục Tử Hào lóe lóe, ấp úng nói: “Lúc trước ở ngoài núi rèn luyện từng nuôi một yêu thú dính người… A, thời gian không còn sớm, nên mang bọn nhỏ đi luyện tập.” Nói xong liền giúp đứa bé nhỏ tuổi nhất chỉnh lý y phục đệ tử.

Mang các thiếu niên ra khỏi phòng, Trưởng Tôn Tử Quân liền nhìn thấy Dịch Hi Thần dẫn thiếu niên trong một phòng khác đi ra. Một đám thiếu niên vây quanh bên cạnh Dịch Hi Thần, có mấy đứa không an phận, đánh lộn nhảy nhót tưng bừng, còn có đứa muốn đi rút trâm cài tóc của Dịch Hi Thần. Dịch Hi Thần hơi có chút bất đắc dĩ, e ngại bọn nó đều còn nhỏ tuổi, cũng không thể nào tính toán với bọn nó.

Xem ra Dịch Hi Thần cũng không quá biết chăm con nít. Trưởng Tôn Tử Quân lặng lẽ nghĩ. Hắn không kìm lòng được liếc nhìn bụng Dịch Hi Thần.

Thành thật mà nói, Thiên Kiếm môn có nhiều thiếu niên mới đến như vậy, ngoại trừ làm cho hắn hồi tưởng lại từng li từng tí về thuở thiếu thời hắn và Dịch Hi Thần ở cùng nhau, cũng làm cho hắn kìm lòng không đặng nhớ tới một đám hài tử không thể ra đời của hắn và Dịch Hi Thần…

Dịch Hi Thần vừa vặn đối diện với ánh mắt Trưởng Tôn Tử Quân, thuận theo tầm mắt của hắn, cúi đầu nhìn về phía bụng của mình, nhất thời mặt tối sầm. Y nhéo mông đứa nhỏ muốn lấy trâm gài tóc của y, lạnh lùng nói: “Các ngươi đi tập thể dục buổi sáng với Lục sư huynh đi.” Sau khi nói xong liền quay người đi.

Trưởng Tôn Tử Quân nhận ra được Dịch Hi Thần dường như có hơi không vui vẻ, nhưng cụ thể tại sao lại không vui thì hắn cũng không quá rõ ràng. Bọn họ tuy có linh tê khế liên kết, nhưng nếu như muốn xông vào thức hải đối phương nhòm ngó nội tâm đối phương, đối phương cũng sẽ phát giác. Bởi vậy nếu như không tất yếu, mặc dù là đạo lữ, cũng không tùy ý điều tra tâm tư đối phương.

Ban ngày dạy dỗ một đám hùng hài tử, không dễ dàng gì sắc trời tối sầm lại, Trưởng Tôn Tử Quân trở về phòng nghỉ ngơi, không bao lâu Dịch Hi Thần cũng quay về.

Mặt trời hạ xuống phía tây, liền không có việc gì để làm. Trưởng Tôn Tử Quân ôm Dịch Hi Thần lên giường, liền không kiềm chế nổi hôn y, hôn hôn, thân thể liền dây dưa đến một chỗ.

Nhưng mà giữa lúc Trưởng Tôn Tử Quân chuẩn bị tiến hành bước kế tiếp, thân thể Dịch Hi Thần cứng ngắc, lại không phối hợp.

Trưởng Tôn Tử Quân mở mắt ra, hai mắt bị tình dục tiêm nhiễm đến hơi đỏ lên: “Hả?”

Vẻ mặt Dịch Hi Thần lấp loé, muốn nói gì đó, rồi lại không nói, chỉ là chậm rãi đẩy Trưởng Tôn Tử Quân từ trên người y xuống: “Ây… Sắc trời không còn sớm, đi ngủ sớm một chút đi.”

“Không còn sớm ư?” Trưởng Tôn Tử Quân cau mày liếc nhìn ngoài cửa sổ. Quả thực không còn sớm, nhưng nếu như tính tới sáng sớm ngày mai, vậy thì còn sớm lắm. Hắn thoáng tiết chế một chút, một buổi tối dù sao vẫn đủ. Đối với người tu đạo như bọn họ mà nói, một đêm không ngủ cũng không có gì quan trọng, huống hồ song tu một đêm còn có thể khiến ngày hôm sau tinh thần sảng khoái.

Mặt Dịch Hi Thần đỏ lên: “Đi ngủ sớm một chút đi, hai ngày nay ta không muốn song tu.”

“Vì sao?”

“Ai… Không muốn chính là không muốn! Hai ngày nữa, hai ngày nữa là tốt rồi!”

Trưởng Tôn Tử Quân không rõ vì sao, thế nhưng hắn cũng không tiện cưỡng ép Dịch Hi Thần, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài cửa rót cho mình một chậu nước lạnh liền nằm xuống ngủ.

Trưởng Tôn Tử Quân rất nhanh phát hiện, Dịch Hi Thần đang lén hắn mưu đồ cái gì đó. Cừu Kiếm để bọn họ dạy dỗ đệ tử mới, nhưng Dịch Hi Thần lại không có thành thật ở lại Dược các. Hắn và Dịch Hi Thần linh tê liên kết, tự nhiên biết được mấy buổi ban ngày Dịch Hi Thần đều rời khỏi Thiên Kiếm sơn, ra ngoài núi. Hỏi y đi làm cái gì, y chỉ nói là trưởng lão mới của Dược các Độc Hữu Dược bảo y đi hái giúp mấy vị thảo dược, nhưng nếu hỏi y tại sao muốn y đi hái, y liền nhìn trái nhìn phải mà không nói.

Hết chương 95
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện