Tính tình của chủ nhân thân thể này vốn khiếp nhược, ở trong phủ nhận hết mọi khi dễ, còn bởi vì nàng ấy bị bệnh cà lăm, nên lòng tự ti rất lớn, hồi nhỏ lúc xuất hiện ở chỗ đông người, càng không thích nói chuyện.
Trong trí nhớ của cô nương này ngoại trừ Dực vương Quân Khanh Duệ ra, cơ hồ cái gì cũng không có. Ấn tượng về thái tử Quân Khanh Liệt đã ít lại càng ít, cho nên Thịnh Y Diễm cũng không biết lai lịch của bảo mã Tử Điện này. Chỉ là nhìn vẻ mặt của mọi người cũng có thể đoán được, Tử Điện này nhất định là con ngựa yêu quý của thái tử, nhưng dù vậy, nàng vẫn chưa lên tiếng ngăn cản.
Muốn từ hôn sao cho oanh động, nàng cần mượn lực lượng của thái tử dùng một chút. Dù sao trong chuyện này, Quân Khanh Liệt nợ nàng một ân tình, nên nàng vì sao phải cự tuyệt? Về mặt tính kế, từ xưa tới nay nàng sẽ không cự tuyệt chuyện có lợi với chính mình, giờ thể xác thay đổi cũng sẽ như thế.
Trong lúc mọi người còn ngây ngẩn, Mặc Vân đã đem bảo mã một thân ngăm đen dẫn tới đây. Thịnh Y Diễm nhìn qua, đôi mắt liền sáng lên.
Hình thể của con ngựa kia cao lớn, nhìn một chút liền biết nó cao hơn 1m67. Dáng nó đầy đặn tuyệt đẹp, đầu to gáy cao, tứ chi thon dài, da đen lông mượt, bộ pháp nhẹ nhàng tao nhã, lại kết hợp với bộ dáng ngẩng cao đầu, xoã tung bờm ngựa mềm mại, thân thể mỗi một chỗ đều như đường cong hoàn mỹ được người ta tỉ mỉ vẽ ra. Thịnh Y Diễm nháy mắt liền nhận ra đây là hãn huyết bảo mã đã tuyệt chủng ở hiện đại! Không nghĩ tới, nàng lại có vinh hạnh nhìn thấy hãn huyết bảo mã, con ngựa này mặc dù đã già, nhưng có một cỗ tâm tính không phục tuổi già, hai mắt nó sáng ngời, tư thái kiệt ngạo, toàn thân đều tràn đầy sức sống.
Có thể nhìn ra Quân Khanh Liệt cực kỳ yêu quý con ngựa này. Bộ lông của nó được người ta chau chuốt sáng bóng mềm mại. Quan trọng hơn là, trên lưng con ngựa này ngay cả yên ngựa cùng dây cương cũng không đeo. Hiển nhiên, Quân Khanh Liệt thà rằng cưỡi ngựa không thoải mái, cũng không muốn cho nó đeo bất cứ cái gì lên người, khiến nó bị trói buộc.
Thịnh Y Diễm nhìn con ngựa kia, trong lòng bắt đầu nảy sinh một cỗ nóng lòng muốn thử. Ở bên kia, sau khi Thịnh Dịch Dương từ trong ngây ngẩn tỉnh lại, thấy Tử Điện quả thực bị dẫn tới đây, cả kinh hướng Quân Khanh Liệt nói: “Thái tử, tiểu nữ sao dám cưỡi bảo mã yêu quý của điện hạ được. Chuyện này vạn vạn không được! Lại nói, tiểu nữ không biết cưỡi ngựa, đừng...”
Thanh âm của hắn còn chưa dứt, chỉ nghe Tử Điện kêu lên một tiếng dài. Hắn chuyển mắt nhìn lại, ngay lập tức kinh ngạc há to miệng, chỉ vì ở bên kia, Thịnh Y Diễm đã một tay cầm lấy bờm của Tử Điện, xoay người lên ngựa!
Thân ảnh của nàng mảnh khảnh giống như một con bướm đang bay lượn nhảy múa, nhẹ nhàng bay lên. Hỉ phục của tân nương đỏ thẫm phiêu dật ở trong không trung tạo thành một đường cong xinh đẹp, che đi ánh sáng mờ ảo phía chân trời. Nàng như vậy, khiến mọi nơi giống như đột nhiên không còn vẻ đẹp gì nữa, chỉ còn lại có một mảnh diễm quang đỏ rực tỏa ra từ người nàng mà bắn ra bốn phía.
Nàng ngồi yên trên lưng ngựa, tư thái tao nhã như vậy, động tác nước chảy mây trôi lưu loát sinh động như vậy, thần thái tiêu sái không kềm chế được như vậy, phong thái đó quả thực thong dong vô song.
Tử Điện đột nhiên bị người xa lạ ngồi lên lưng, kháng cự lắc lư thân mình. Trên lưng ngựa, Thịnh Y Diễm cúi người xuống, ôm lấy cổ nó, tay khẽ vuốt dưới cổ nó, hai má cọ cọ bên tai nó, hai chân không chịu yên, kẹp chặt bụng ngựa.
Tử Điện hí lên một tiếng dài, giơ chân đá loạn, được nàng trấn an mà chậm rãi phục tùng, trở nên ngoan ngoãn. Động tác thành thạo kia của nàng như thể nàng mới là chủ nhân của Tử Điện, chẳng qua Tử Điện chỉ đang hờn dỗi với nàng mà thôi. Vẻ mặt khống chế hết thảy kia, tư thái tiêu sái thong dong, khiến cho nàng cùng Tử Điện hài hòa giống như một bức tranh vẽ mỹ nhân trấn an bảo mã đầy phấn khích.
Mỹ nhân, tuấn mã, phong thái không ai không bị thuyết phục, khiến đa số nam nhân ở đây nhìn đến đều nhiệt huyết sôi trào, tim đập gia tốc.
Thanh âm của Thịnh Dịch Dương nghẹn lại trong cổ họng, mà mọi người lại khiếp sợ khi nhìn thấy phong thái này của Thịnh Y Diễm, cũng sợ hãi than thở về thuật cưỡi ngựa xuất chúng của nàng.
Mọi người đều biết, hãn huyết bảo mã kiêu căng khó thuần phục, sẽ không dễ dàng nhận chủ, trừ phi người cưỡi nó có phong thái cùng năng lực nhiếp hồn, nó mới có thể chịu thua. Cho nên, ở trên đại lục Tinh Vân này, người có năng lực khống chế hãn huyết bảo mã quá ít ỏi, mà nữ tử lại càng ít hơn, giơ một cái bàn tay lên đều đếm đủ. Trên đại lục đầy chuyện nỏng hổi này, quý nữ ở bát quốc đếm không hết, như bầu trời đầy sao, nhưng mà những nữ tử này dù có thân phận cao quý đến đâu cũng không thể khống chế hãn huyết bảo mã được.
Hơn nữa, một con ngựa không bội yên, không có trói buộc gì, muốn khống chế lại càng khó. Không nghĩ tới, hôm nay Thịnh Y Diễm lại thu phục hãn huyết bảo mã Tử Điện này chỉ trong chớp mắt. Việc này thật đúng là kêu người ta không thể không sợ hãi! Đúng rồi, Tử Điện là bảo mã yêu quý của thái tử, nó nhất định là nghe lệnh thái tử, thế mới nguyện ý cho Thịnh Y Diễm cưỡi!
Trong giây lát, mọi người nghĩ như vậy, mới tạm thời tìm được lý do có thể khiến chính mình tin tưởng một màn không thể tin trước mắt này.
Nhưng mà, Quân Khanh Liệt nhìn Thịnh Y Diễm đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa đầy ngạo nghễ lại nhếch nhếch khóe môi, ánh mắt lóe sáng không thôi. Tử Điện kiệt ngạo bất tuân, nếu không nguyện ý, không ai có thể khống chế nó, ngay cả là mong muốn của chủ nhân như hắn, nó cũng không chịu nghe lời.
Mới vừa rồi, mọi người chỉ thấy động tác của Thịnh Y Diễm thong dong thoải mái, nhưng hắn lại nhìn rất rõ ràng, động tác nàng vỗ về chơi đùa những nơi trên thân Tử Điện cực kỳ chú ý, hơn nữa cường thế khống chế ngựa, khiến Tử Điện cảm thụ nội tâm của nàng cường đại tới mức nào, cùng ý tứ muốn tiếp cận hiền lành của nàng, thế này mới không chống cự nữa.
Vừa rồi hắn nghe thấy nàng không chút do dự, tự nhiên thoải mái nói Thịnh Dịch Dương kêu người chuẩn bị ngựa cho nàng, mà không phải là xe ngựa, hắn liền đoán nhất định thuật cưỡi ngựa của nàng siêu quần, thế mới quyết định thử một lần, nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng nàng có thể khống chế được Tử Điện. Không nghĩ tới, nàng quả thực có thể khống chế được!
Chỉ là, khi hắn nhìn Thịnh Y Diễm đem khuôn mặt dán tại bên tai Tử Điện cọ cọ, môi đỏ mọng của nàng nhẹ nhàng nói vài câu trấn an Tử Điện, hắn lại nhớ tới chính mình cũng thường làm động tác như vậy. Chỗ nàng cọ qua kia, hắn cơ hồ mỗi ngày đều đụng vào, ánh mắt của Quân Khanh Liệt liền khóa chặt trên môi đỏ mọng của Thịnh Y Diễm, tim không thể ức chế nhảy loạn.
Có điều, hắn có chút thật sự không hiểu, Thịnh Y Diễm rõ ràng yếu đuối nhu nhược, trên người không có một chút nội lực, vì cớ gì nàng có thể làm được? Nàng có thể nhảy lên lưng con ngựa cao bằng nàng, còn có vừa rồi nàng chẳng qua chỉ nhẹ nhàng kéo, cánh cửa sổ gỗ lim rắn chắc kia liền tứ phân ngũ liệt. Nàng làm sao có thể làm được...
“Đưa hôn thư cho ta!”
Bên này Quân Khanh Liệt ngưng mắt trầm tư, bên kia Thịnh Y Diễm đã khống chế con ngựa thành công, điều khiển con ngựa tiến về phía trước phía trước vài bước, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Dịch Dương, lời nói đầy ý không cho từ chối.
Nàng ngồi trên cao, hỉ bào đung đưa sau người, kiều diễm che phủ lưng ngựa, hồng ti cẩm tuyến thêu thành bức tranh mây bay muôn màu, ở dưới ánh mặt trời càng trở nên lấp lánh mờ ảo, làm nổi bật khí chất cao quý như nữ vương của nàng. Tư thái kia, giọng điệu kia, không cho phép người ta cự tuyệt, nàng giống như sinh ra đã là người đứng trên cao, là người ra lệnh, cao cao tại thượng.
Thịnh Dịch Dương còn chưa phục hồi tinh thần, người đã làm ra phản ứng trước một bước, hướng quản gia nói: “Đưa hôn thư cho ta!”
Quản gia không dám nói gì, hôm nay là ngày đại hôn, hôn thư vốn bị hắn mang trên người, nghe vậy liền đưa cho Thịnh Dịch Dương.
Thịnh Dịch Dương tiếp cầm lấy hôn thư, hai tay đưa cho Thịnh Y Diễm. Mãi cho đến khi nàng đưa ray, lấy hôn thư thu vào trong tay áo, Thịnh Dịch Dương mới chính thức tỉnh lại, nhận ra chính mình vừa mơ hồ làm theo lời Thịnh Y Diễm, nhất thời lại hối hận không thôi.
Thịnh Y Diễm cầm hôn thư vào trong ray, chân dùng lực nhẹ đánh một chút, tay trái vỗ nhẹ cổ Tử Điện ý nói đi. Tử Điện liền quay lại đầu, hướng tới ngoài viện chạy đi. Khi chuẩn bị chạy ra khỏi cửa viện, cỗ cảm giác gai góc lạnh băng như có mũi nhọn ở lưng kia đột nhiên lại rõ ràng hơn, Thịnh Y Diễm ghìm ngựa, quay đầu nhìn lại, nhìn chăm chú vào một chỗ. Đại thụ cao lớn hiện ra một bóng dáng cô lập, cô tuyệt mà thanh dật, một người đơn độc ở nơi đó, phảng phất giống như một đạo quang hoa buông xuống nơi chân trời, sáng rọi thu hút ánh mắt người ta, làm đồng tử của nàng co rụt lại, không tự chủ được bị đôi mắt tuyệt diễm bức người kia khiến cho nhăm lại hai mắt.
Lại mở mắt ra, nhìn lại, chỉ thấy phía sau lầu các gần hai trăm thước, trên đỉnh một cây hoa lớn, giữa muôn vàn khóm hoa màu đỏ tươi có một bóng dáng đang đứng.
Quần trắng áo trắng, không gió tự bay, tay áo phất phới.
Cẩm y dính đầy đóa hoa đỏ nhỏ xinh, phiêu dật tựa trích tiên(1) giáng thế, thản nhiên đứng đó giống như dòng suối mát lạnh chảy trong sơn cốc.
Trong trí nhớ của cô nương này ngoại trừ Dực vương Quân Khanh Duệ ra, cơ hồ cái gì cũng không có. Ấn tượng về thái tử Quân Khanh Liệt đã ít lại càng ít, cho nên Thịnh Y Diễm cũng không biết lai lịch của bảo mã Tử Điện này. Chỉ là nhìn vẻ mặt của mọi người cũng có thể đoán được, Tử Điện này nhất định là con ngựa yêu quý của thái tử, nhưng dù vậy, nàng vẫn chưa lên tiếng ngăn cản.
Muốn từ hôn sao cho oanh động, nàng cần mượn lực lượng của thái tử dùng một chút. Dù sao trong chuyện này, Quân Khanh Liệt nợ nàng một ân tình, nên nàng vì sao phải cự tuyệt? Về mặt tính kế, từ xưa tới nay nàng sẽ không cự tuyệt chuyện có lợi với chính mình, giờ thể xác thay đổi cũng sẽ như thế.
Trong lúc mọi người còn ngây ngẩn, Mặc Vân đã đem bảo mã một thân ngăm đen dẫn tới đây. Thịnh Y Diễm nhìn qua, đôi mắt liền sáng lên.
Hình thể của con ngựa kia cao lớn, nhìn một chút liền biết nó cao hơn 1m67. Dáng nó đầy đặn tuyệt đẹp, đầu to gáy cao, tứ chi thon dài, da đen lông mượt, bộ pháp nhẹ nhàng tao nhã, lại kết hợp với bộ dáng ngẩng cao đầu, xoã tung bờm ngựa mềm mại, thân thể mỗi một chỗ đều như đường cong hoàn mỹ được người ta tỉ mỉ vẽ ra. Thịnh Y Diễm nháy mắt liền nhận ra đây là hãn huyết bảo mã đã tuyệt chủng ở hiện đại! Không nghĩ tới, nàng lại có vinh hạnh nhìn thấy hãn huyết bảo mã, con ngựa này mặc dù đã già, nhưng có một cỗ tâm tính không phục tuổi già, hai mắt nó sáng ngời, tư thái kiệt ngạo, toàn thân đều tràn đầy sức sống.
Có thể nhìn ra Quân Khanh Liệt cực kỳ yêu quý con ngựa này. Bộ lông của nó được người ta chau chuốt sáng bóng mềm mại. Quan trọng hơn là, trên lưng con ngựa này ngay cả yên ngựa cùng dây cương cũng không đeo. Hiển nhiên, Quân Khanh Liệt thà rằng cưỡi ngựa không thoải mái, cũng không muốn cho nó đeo bất cứ cái gì lên người, khiến nó bị trói buộc.
Thịnh Y Diễm nhìn con ngựa kia, trong lòng bắt đầu nảy sinh một cỗ nóng lòng muốn thử. Ở bên kia, sau khi Thịnh Dịch Dương từ trong ngây ngẩn tỉnh lại, thấy Tử Điện quả thực bị dẫn tới đây, cả kinh hướng Quân Khanh Liệt nói: “Thái tử, tiểu nữ sao dám cưỡi bảo mã yêu quý của điện hạ được. Chuyện này vạn vạn không được! Lại nói, tiểu nữ không biết cưỡi ngựa, đừng...”
Thanh âm của hắn còn chưa dứt, chỉ nghe Tử Điện kêu lên một tiếng dài. Hắn chuyển mắt nhìn lại, ngay lập tức kinh ngạc há to miệng, chỉ vì ở bên kia, Thịnh Y Diễm đã một tay cầm lấy bờm của Tử Điện, xoay người lên ngựa!
Thân ảnh của nàng mảnh khảnh giống như một con bướm đang bay lượn nhảy múa, nhẹ nhàng bay lên. Hỉ phục của tân nương đỏ thẫm phiêu dật ở trong không trung tạo thành một đường cong xinh đẹp, che đi ánh sáng mờ ảo phía chân trời. Nàng như vậy, khiến mọi nơi giống như đột nhiên không còn vẻ đẹp gì nữa, chỉ còn lại có một mảnh diễm quang đỏ rực tỏa ra từ người nàng mà bắn ra bốn phía.
Nàng ngồi yên trên lưng ngựa, tư thái tao nhã như vậy, động tác nước chảy mây trôi lưu loát sinh động như vậy, thần thái tiêu sái không kềm chế được như vậy, phong thái đó quả thực thong dong vô song.
Tử Điện đột nhiên bị người xa lạ ngồi lên lưng, kháng cự lắc lư thân mình. Trên lưng ngựa, Thịnh Y Diễm cúi người xuống, ôm lấy cổ nó, tay khẽ vuốt dưới cổ nó, hai má cọ cọ bên tai nó, hai chân không chịu yên, kẹp chặt bụng ngựa.
Tử Điện hí lên một tiếng dài, giơ chân đá loạn, được nàng trấn an mà chậm rãi phục tùng, trở nên ngoan ngoãn. Động tác thành thạo kia của nàng như thể nàng mới là chủ nhân của Tử Điện, chẳng qua Tử Điện chỉ đang hờn dỗi với nàng mà thôi. Vẻ mặt khống chế hết thảy kia, tư thái tiêu sái thong dong, khiến cho nàng cùng Tử Điện hài hòa giống như một bức tranh vẽ mỹ nhân trấn an bảo mã đầy phấn khích.
Mỹ nhân, tuấn mã, phong thái không ai không bị thuyết phục, khiến đa số nam nhân ở đây nhìn đến đều nhiệt huyết sôi trào, tim đập gia tốc.
Thanh âm của Thịnh Dịch Dương nghẹn lại trong cổ họng, mà mọi người lại khiếp sợ khi nhìn thấy phong thái này của Thịnh Y Diễm, cũng sợ hãi than thở về thuật cưỡi ngựa xuất chúng của nàng.
Mọi người đều biết, hãn huyết bảo mã kiêu căng khó thuần phục, sẽ không dễ dàng nhận chủ, trừ phi người cưỡi nó có phong thái cùng năng lực nhiếp hồn, nó mới có thể chịu thua. Cho nên, ở trên đại lục Tinh Vân này, người có năng lực khống chế hãn huyết bảo mã quá ít ỏi, mà nữ tử lại càng ít hơn, giơ một cái bàn tay lên đều đếm đủ. Trên đại lục đầy chuyện nỏng hổi này, quý nữ ở bát quốc đếm không hết, như bầu trời đầy sao, nhưng mà những nữ tử này dù có thân phận cao quý đến đâu cũng không thể khống chế hãn huyết bảo mã được.
Hơn nữa, một con ngựa không bội yên, không có trói buộc gì, muốn khống chế lại càng khó. Không nghĩ tới, hôm nay Thịnh Y Diễm lại thu phục hãn huyết bảo mã Tử Điện này chỉ trong chớp mắt. Việc này thật đúng là kêu người ta không thể không sợ hãi! Đúng rồi, Tử Điện là bảo mã yêu quý của thái tử, nó nhất định là nghe lệnh thái tử, thế mới nguyện ý cho Thịnh Y Diễm cưỡi!
Trong giây lát, mọi người nghĩ như vậy, mới tạm thời tìm được lý do có thể khiến chính mình tin tưởng một màn không thể tin trước mắt này.
Nhưng mà, Quân Khanh Liệt nhìn Thịnh Y Diễm đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa đầy ngạo nghễ lại nhếch nhếch khóe môi, ánh mắt lóe sáng không thôi. Tử Điện kiệt ngạo bất tuân, nếu không nguyện ý, không ai có thể khống chế nó, ngay cả là mong muốn của chủ nhân như hắn, nó cũng không chịu nghe lời.
Mới vừa rồi, mọi người chỉ thấy động tác của Thịnh Y Diễm thong dong thoải mái, nhưng hắn lại nhìn rất rõ ràng, động tác nàng vỗ về chơi đùa những nơi trên thân Tử Điện cực kỳ chú ý, hơn nữa cường thế khống chế ngựa, khiến Tử Điện cảm thụ nội tâm của nàng cường đại tới mức nào, cùng ý tứ muốn tiếp cận hiền lành của nàng, thế này mới không chống cự nữa.
Vừa rồi hắn nghe thấy nàng không chút do dự, tự nhiên thoải mái nói Thịnh Dịch Dương kêu người chuẩn bị ngựa cho nàng, mà không phải là xe ngựa, hắn liền đoán nhất định thuật cưỡi ngựa của nàng siêu quần, thế mới quyết định thử một lần, nhưng cũng không ôm nhiều hy vọng nàng có thể khống chế được Tử Điện. Không nghĩ tới, nàng quả thực có thể khống chế được!
Chỉ là, khi hắn nhìn Thịnh Y Diễm đem khuôn mặt dán tại bên tai Tử Điện cọ cọ, môi đỏ mọng của nàng nhẹ nhàng nói vài câu trấn an Tử Điện, hắn lại nhớ tới chính mình cũng thường làm động tác như vậy. Chỗ nàng cọ qua kia, hắn cơ hồ mỗi ngày đều đụng vào, ánh mắt của Quân Khanh Liệt liền khóa chặt trên môi đỏ mọng của Thịnh Y Diễm, tim không thể ức chế nhảy loạn.
Có điều, hắn có chút thật sự không hiểu, Thịnh Y Diễm rõ ràng yếu đuối nhu nhược, trên người không có một chút nội lực, vì cớ gì nàng có thể làm được? Nàng có thể nhảy lên lưng con ngựa cao bằng nàng, còn có vừa rồi nàng chẳng qua chỉ nhẹ nhàng kéo, cánh cửa sổ gỗ lim rắn chắc kia liền tứ phân ngũ liệt. Nàng làm sao có thể làm được...
“Đưa hôn thư cho ta!”
Bên này Quân Khanh Liệt ngưng mắt trầm tư, bên kia Thịnh Y Diễm đã khống chế con ngựa thành công, điều khiển con ngựa tiến về phía trước phía trước vài bước, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Dịch Dương, lời nói đầy ý không cho từ chối.
Nàng ngồi trên cao, hỉ bào đung đưa sau người, kiều diễm che phủ lưng ngựa, hồng ti cẩm tuyến thêu thành bức tranh mây bay muôn màu, ở dưới ánh mặt trời càng trở nên lấp lánh mờ ảo, làm nổi bật khí chất cao quý như nữ vương của nàng. Tư thái kia, giọng điệu kia, không cho phép người ta cự tuyệt, nàng giống như sinh ra đã là người đứng trên cao, là người ra lệnh, cao cao tại thượng.
Thịnh Dịch Dương còn chưa phục hồi tinh thần, người đã làm ra phản ứng trước một bước, hướng quản gia nói: “Đưa hôn thư cho ta!”
Quản gia không dám nói gì, hôm nay là ngày đại hôn, hôn thư vốn bị hắn mang trên người, nghe vậy liền đưa cho Thịnh Dịch Dương.
Thịnh Dịch Dương tiếp cầm lấy hôn thư, hai tay đưa cho Thịnh Y Diễm. Mãi cho đến khi nàng đưa ray, lấy hôn thư thu vào trong tay áo, Thịnh Dịch Dương mới chính thức tỉnh lại, nhận ra chính mình vừa mơ hồ làm theo lời Thịnh Y Diễm, nhất thời lại hối hận không thôi.
Thịnh Y Diễm cầm hôn thư vào trong ray, chân dùng lực nhẹ đánh một chút, tay trái vỗ nhẹ cổ Tử Điện ý nói đi. Tử Điện liền quay lại đầu, hướng tới ngoài viện chạy đi. Khi chuẩn bị chạy ra khỏi cửa viện, cỗ cảm giác gai góc lạnh băng như có mũi nhọn ở lưng kia đột nhiên lại rõ ràng hơn, Thịnh Y Diễm ghìm ngựa, quay đầu nhìn lại, nhìn chăm chú vào một chỗ. Đại thụ cao lớn hiện ra một bóng dáng cô lập, cô tuyệt mà thanh dật, một người đơn độc ở nơi đó, phảng phất giống như một đạo quang hoa buông xuống nơi chân trời, sáng rọi thu hút ánh mắt người ta, làm đồng tử của nàng co rụt lại, không tự chủ được bị đôi mắt tuyệt diễm bức người kia khiến cho nhăm lại hai mắt.
Lại mở mắt ra, nhìn lại, chỉ thấy phía sau lầu các gần hai trăm thước, trên đỉnh một cây hoa lớn, giữa muôn vàn khóm hoa màu đỏ tươi có một bóng dáng đang đứng.
Quần trắng áo trắng, không gió tự bay, tay áo phất phới.
Cẩm y dính đầy đóa hoa đỏ nhỏ xinh, phiêu dật tựa trích tiên(1) giáng thế, thản nhiên đứng đó giống như dòng suối mát lạnh chảy trong sơn cốc.
Danh sách chương