Tiêu Diệp Nhi xông đến bên cạnh con ngựa, cắn cắn cánh môi, hai mắt đỏ như đuốc nhìn chằm chằm vào Thịnh Y Diễm, nửa ngày mới đè nặng giọng xuống, căm hận nói: “Ngươi thắng! Ngươi đã vừa lòng chưa? Nhưng ngươi chờ coi, sỉ nhục ngày hôm nay, Tiêu Diệp Nhi ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội!”
Thịnh Y Diễm nghe vậy chẳng qua chỉ cười nhẹ một chút, nhìn cũng không nhìn Tiêu Diệp Nhi một cái, vừa quay đầu ngựa, vừa thấp giọng nói không chút để ý: “Thắng? Ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta, làm sao nói đến thắng thua?”
Nàng vừa dứt lời, một người một ngựa đã đưa lưng về phía Tiêu Diệp Nhi, đuôi ngựa xinh đẹp của Tử Điện đung đưa qua lại trước mặt Tiêu Diệp Nhi, giống như đang chê cười Tiêu Diệp Nhi tự cho mình là đúng.
Tiêu Diệp Nhi tức đến nỗi sắc mặt biến thành màu đen, nhớ đến đêm hôm qua, Thịnh Y Diễm còn quỳ gối dưới chân nàng ta nhận hết mọi hành động phát tiết của nàng ta, hèn mọn như một con kiến bị chính mình dẫm nát dưới chân, nàng ta sao có thể cam tâm chịu thua trong tay Thịnh Y Diễm như vậy? Nàng ta không thể chấp nhận được chuyện này!
Lửa giận, phẫn hận, không cam lòng... nhất thời đều nổi lên. Hai tay của Tiêu Diệp Nhi nắm chặt để bên người đột nhiên gân cốt bạo phát, tiếp đó chợt ngưng tụ nội lực, năm ngón tay mở ra, quát một tiếng, phi thân nhảy lên. Đồng thời, hai tay nàng ta một trước một sau tung chưởng ra không trung, hướng thẳng vị trí yếu hại sau lưng Thịnh Y Diễm đánh tới!
Nàng ta ra tay vô thanh vô tức,khíthế nhiếp người, cộng thêm đột nhiên đánh lén sau lưng người ta, rõ ràng là muốn Thịnh Y Diễm không kịp trở tay.
Thấy Tiêu Diệp Nhi đột nhiên ra tay, vậy mà Quân Khanh Liệt lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta nhảy lên, không hề ra tay ngăn cản. Chỉ vì kiếm của hắn còn đang nằm trong tay Thịnh Y Diễm, hơn nữa, hắn biết động tác võ thuật này của Tiêu Diệp Nhi đẹp thì có đẹp thật nhưng căn bản là không làm gì được Thịnh Y Diễm. Tiêu Diệp Nhi này quả thực chính là tự rước lấy nhục, tự tìm đường chết. Hắn nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh như băng đầy mỉa mai.
Vốn Tư Đồ Hiên đã muốn dẫn người rời đi lại gặp biến cố nổi bật như thế, cư nhiên dừng ngựa lại nhìn xem, nhưng hắn cũng chỉ là nhìn về phía này, không có động thái nào khác. Mặc dù hắn chưa bao giờ nghe qua Thịnh Y Diễm có công phu gì, cũng không cảm nhận được nàng có nội lực, nhưng mới vừa rồi khi Thịnh Y Diễm dám lấy kiếm đối kháng với Tiêu Hổ, hắn cảm thấy hành động đó không hề lỗ mãng, mà chắc chắn là nàng đã đoán trước được hành động của đối phương.
Phượng Đế Tu từ trong kiệu hoa tao nhã đi ra, nhìn thấy một màn này hắn cũng không tỏ thái độ gì. Hắn lười biếng vặn thắt lưng, ngửa đầu nhìn vầng mặt trời sắp lặn hẳn xuống phía sau dãy núi xa xa, thản nhiên tự đắc hít sâu một ngụm khôngkhímát mẻ của màn đêm, lúc này hắn mới mị mị đôi mắt nhìn về phía Thịnh Y Diễm.
Chỉ thấy ngay khi hai đấm của Tiêu Diệp Nhi cách cái gáy của Thịnh Y Diễm có vài tấc, Thịnh Y Diễm đột nhiên chậm rì rì cúi thân mình xuống, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờm của Tử Điện, cười cười thầm thì gì đó bên tai Tử Điện.
Động tác này của nàng nhìn tự nhiên như vậy, không chút để ý như vậy, cùng động tác cử chỉ ngày thường không hề khác nhau, giống như nàng căn bản không phát giác ra phía sau có người tập kích nàng vậy.
Nhưng chỉ có động tác chậm rì rì như vậy, làm cho người ta cảm thấy, ngay thời khắc Tiêu Diệp Nhi sắp đem nàng đánh bay, lại cực kỳ xảo diệu, cực kỳ thần kỳ tránh được hai chưởng của Tiêu Diệp Nhi.
Hai chưởng của Tiêu Diệp Nhi tuyệt đối là đánh vào hư không ngay trên phần tóc gáy của Thịnh Y Diễm, tiếp đó nàng ta do đánh vào khoảng không nên thân hình càng chìm xuống, đúng lúc này, Thịnh Y Diễm lại chậm rãi ngồi thẳng dậy, khuỷu tay bên cánh tay vốn vỗ về chơi đùa bờm ngựa nâng lên làm ra trạng thái xoa xoa bụng ngựa. Khuỷu tay này, cộng thêm bàn tay của nàng nhanh chóng tạo thành nắm đấm, hung hăng nện vào yếu huyệt trong gan bàn chân của Tiêu Diệp Nhi.
Hai chưởng của Tiêu Diệp Nhi thất bại, trong lòng tràn đầy lửa giận, sau khi thân hình rơi xuống đất, lại một lần nữa xuất chiêu, nhưng ngay sau đó, gan bàn chân của nàng ta liền truyền đến một trận đau nhức. Đau nhức kia dọc theo gân mạch, nhanh chóng truyền lên não của nàng ta, nàng ta chỉ cảm thấy mình giống như bị một bàn tay hung hăng bắt lại bóp thật chặt, đau đớn co rút truyền khắp toàn thân.
Đau nhức này khiến nàng ta rớt từ trên cao xuống, mặt hướng xuống đất va mạnh, nhất thời liền ngã như chó bị đánh, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Mà ngay sau khi đánh nàng ta một quyền, động tác của Thịnh Y Diễm không có nửa điểm tạm dừng, duỗi thẳng ngón tay, lướt trong không trung một cái liền chụp xuống bụng của Tử Điện, trong miệng phát ra một tiếng thanh thúy: “Giá!”
Tử Điện bắt đầu cất vó, chạy vội về phía trước. Giờ phút này, Tiêu Diệp Nhi ngã ngay trước vó ngựa, Tử Điện lại giơ chân lên hung hăng dẫm xuống lưng Tiêu Diệp Nhi mà bước qua. Thịnh Y Diễm ngồi trên lưng ngựa càng giống nhưnữvương bễ nghễ, thong dong như vậy, dẫm Tiêu Diệp Nhi như dẫm nát một con kiến tầm thường phủ phục ở dưới chân mình, dẫm lên người nàng ta mà nhảy qua.
Tử Điện phi nhanh hơn mấy con ngựa tầm thường, cao lớn rắn chắc, lực lớn thế kiện, Tiêu Diệp Nhi bị nó dẫm lên, lưng như bị đạp vỡ, toàn thân tê tâm liệt phế, đau đớn khiến cho nàng ta kêu thảm thiết ra tiếng. Tiếng kêu kia chưa dứt, lại có nước mưa từ trên trời rớt xuống, rớt thẳng vào mặt nàng ta. Có một ít nước rơi vào miệng, nàng ta chỉ cảm thấy trong miệng vừa ngai ngái lại vừa tanh, đây không phải nước mưa, rõ ràng là nước tiểu của con ngựa! Khi nàng ta ý thức được điểm này, trong bụng cuồn cuộn một trận, nôn ra hai ngụm hôi thối, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Thịnh Y Diễm bước qua người Tiêu Diệp Nhi, mặt mới lộ vẻ kinh ngạc cùng luống cuống, cuống quít khống chế ngựa dừng lại, xoay người nhìn Tiêu Diệp Nhi đang nằm giữa một bãi nôn tanh tưởi, kinh hô: “Nha, Tiêu tỷ tỷ, sao đột nhiên ngươi lao tới đây a. Ta không thể khống chế ngựa kịp thời, phải làm sao bây giờ? Tiêu tỷ tỷ, ngươi có bị thương ở đâu không?”
Hành động này, nói ra thì phức tạp, kỳ thật chẳng qua chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trong mắt mọi người, nhất là nhóm dân chúng, rõ ràng là Tiêu Diệp Nhi cố tình đánh lén sau lưng người, may là Thịnh Y Diễm có vậnkhítốt mới trùng hợp tránh né được, Tiêu Diệp Nhi võ nghệ quá kém, hai chưởng đánh hụt, liền mất cân bằng rớt xuống dưới, tự làm bậy không thể sống, vừa vặn bị con ngựa dẫm lên.
Thấy Thịnh Y Diễm vẫn cứ hảo tâm dừng ngựa, vẻ mặt ngây thơ không biết chuyện gì, lo lắng vạn phần nhìn về phía Tiêu Diệp Nhi, nhóm dân chúng nhất thời liền cảm thán, cô nương này thật là thiện lương a!
Mới vừa rồi nhóm dân chúng đang xem náo nhiệt lại thấy Tiêu Diệp Nhi ra tay liền bất giác mở to hai mắt ra nhìn, chỉ là không kịp kinh hô ra tiếng, nhắc nhở Thịnh Y Diễm cẩn thận mà thôi. Ở trong mắt bọn họ, Tiêu Diệp Nhi cùng người của Tiêu gia đã biến thành loại người ti bỉ vô sỉ khiến nhiều người tức giận rồi.
Rõ ràng là Tiêu Diệp Nhi đoạt vị hôn phu của người ta, giờ phút này chính chủ tới cửa thành toàn cho nàng ta, nàng ta không thèm cảm kích, không thèm tạ ơn thì thôi, ngược lại còn lấy oán báo ân, có thể thấy được danh hiệu tàinữtrước kia của nàng ta chẳng qua đều là mua danh chuộc tiếng.
Lúc này thấy Thịnh Y Diễm phúc lớn mệnh lớn né được, lại nghe thấy Thịnh Y Diễm nói như thế, bọn họ sao có thể thấy Tiêu Diệp Nhi đang nằm giữa bãi nôn dơ bẩn kia đáng thương được, lập tức liền hô to.
“Thịnh tiểu thư không cần áy náy, nàng ta muốn đánh lén sau lưng ngươi nên mới như vậy a!”
“Thịnh tiểu thư thật là thiện lương a, thế nên mới bị kẻ ác khi dễ, trăm ngàn lần đừng áy náy!”
Thịnh Y Diễm nghe thấy mấy lời này, lại lộ ra vẻ kinh ngạc, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Diệp Nhi, vẻ mặt đầy ý không tin, nói: “Không thể nào, mới vừa rồi Tiêu tỷ tỷ rõ ràng còn xin lỗi ta đâu, làm sao có thể đánh lén sau lưng ta a, các vị hương thân phụ lão nhất định là hiểu lầm Tiêu tỷ tỷ...”
Nghe nàng nói như vậy, nhóm dân chúng càng phẫn nộ hơn. Thật hay a, Tiêu Diệp Nhi này đã dự mưu từ trước, dùng cách nói chuyện với Thịnh tiểu thư để nàng mất đề phòng, lúc ấy nàng ta mới ra tay, việc này quả thực không phải chỉ đơn giản là ti bỉ nữa, mà còn là ác độc!Nữnhân như vậy, xứng đáng bị dẫm đạp! Dẫm đến chết đều là đúng lý hợp tình!
Lại thấy Tiêu Diệp Nhi tóc tai bù xù, mặt mũi dính đầy bụi đất ngã vào bãi nôn tanh hôi, mọi người liền tỏ ra chán ghét, sao còn có nửa điểm kinh diễm hâm mộ, thiện ý chúc phúc lúc Tiêu Diệp Nhi đội mũ phượng vai quàng khăn được cõng ra ngoài mới vừa rồi? Có vài người đã cầm vật gì đó lên, hướng về phía Tiêu Diệp Nhi ném tới!
Phượng Đế Tu thấy vẻ mặt không tin của Thịnh Y Diễm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thiên chân vô tà, thanh thuần như thánh thủy trong dao trì, ngây thơ giống như trẻ sơ sinh, khóe môi hắn ngoéo một cái.
Mới vừa rồinữnhân này còn vỗ về chơi đùa bờm của con ngựa, nhẹ nhàng thì thầm bên tai con ngựa, thanh âm còn quanh quẩn trong gió đây.
“Tử Điện, bà điên này thật đáng ghét đâu, nước tiểu phân thối đều sạch sẽ thuần khiết hơn nàng ta. Hay là, ngươi bố thí chút ít thương xót, phun ít nước tiểu giúp nàng ta rửa não nha?”
Vậy mà con ngựa kia có chút linh tính, cư nhiên nghe lời nàng, như vậy thật đúng là thú vị. Được tiện nghi còn muốn lấy mỹ danh,nữnhân này còn có thể giả bộ vô tội hơn một chút, phúc hắc hơn một chút nữa không? Lời nói của Thịnh Y Diễm đương nhiên cũng rơi vào tai Quân Khanh Liệt. Thấy Tử Điện chở Thịnh Y Diễm, rồi xoay về phía hắn đắc ý dào dạt vẫy vẫy cái đuôi, trong mắt vô tà của con ngựa rõ ràng còn hiện lên vẻ hưng phấn, hắn có loại cảm giác có đàn quạ đen bay đầy trời. Tử Điện của hắn rõ ràng là con ngựa cực kỳ lãnh khốc, nay bị dạy hư rồi, tà ác lại nghịch ngợm a...
Thịnh Y Diễm nghe vậy chẳng qua chỉ cười nhẹ một chút, nhìn cũng không nhìn Tiêu Diệp Nhi một cái, vừa quay đầu ngựa, vừa thấp giọng nói không chút để ý: “Thắng? Ngươi căn bản không xứng làm đối thủ của ta, làm sao nói đến thắng thua?”
Nàng vừa dứt lời, một người một ngựa đã đưa lưng về phía Tiêu Diệp Nhi, đuôi ngựa xinh đẹp của Tử Điện đung đưa qua lại trước mặt Tiêu Diệp Nhi, giống như đang chê cười Tiêu Diệp Nhi tự cho mình là đúng.
Tiêu Diệp Nhi tức đến nỗi sắc mặt biến thành màu đen, nhớ đến đêm hôm qua, Thịnh Y Diễm còn quỳ gối dưới chân nàng ta nhận hết mọi hành động phát tiết của nàng ta, hèn mọn như một con kiến bị chính mình dẫm nát dưới chân, nàng ta sao có thể cam tâm chịu thua trong tay Thịnh Y Diễm như vậy? Nàng ta không thể chấp nhận được chuyện này!
Lửa giận, phẫn hận, không cam lòng... nhất thời đều nổi lên. Hai tay của Tiêu Diệp Nhi nắm chặt để bên người đột nhiên gân cốt bạo phát, tiếp đó chợt ngưng tụ nội lực, năm ngón tay mở ra, quát một tiếng, phi thân nhảy lên. Đồng thời, hai tay nàng ta một trước một sau tung chưởng ra không trung, hướng thẳng vị trí yếu hại sau lưng Thịnh Y Diễm đánh tới!
Nàng ta ra tay vô thanh vô tức,khíthế nhiếp người, cộng thêm đột nhiên đánh lén sau lưng người ta, rõ ràng là muốn Thịnh Y Diễm không kịp trở tay.
Thấy Tiêu Diệp Nhi đột nhiên ra tay, vậy mà Quân Khanh Liệt lại chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta nhảy lên, không hề ra tay ngăn cản. Chỉ vì kiếm của hắn còn đang nằm trong tay Thịnh Y Diễm, hơn nữa, hắn biết động tác võ thuật này của Tiêu Diệp Nhi đẹp thì có đẹp thật nhưng căn bản là không làm gì được Thịnh Y Diễm. Tiêu Diệp Nhi này quả thực chính là tự rước lấy nhục, tự tìm đường chết. Hắn nghĩ tới đây, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười lạnh như băng đầy mỉa mai.
Vốn Tư Đồ Hiên đã muốn dẫn người rời đi lại gặp biến cố nổi bật như thế, cư nhiên dừng ngựa lại nhìn xem, nhưng hắn cũng chỉ là nhìn về phía này, không có động thái nào khác. Mặc dù hắn chưa bao giờ nghe qua Thịnh Y Diễm có công phu gì, cũng không cảm nhận được nàng có nội lực, nhưng mới vừa rồi khi Thịnh Y Diễm dám lấy kiếm đối kháng với Tiêu Hổ, hắn cảm thấy hành động đó không hề lỗ mãng, mà chắc chắn là nàng đã đoán trước được hành động của đối phương.
Phượng Đế Tu từ trong kiệu hoa tao nhã đi ra, nhìn thấy một màn này hắn cũng không tỏ thái độ gì. Hắn lười biếng vặn thắt lưng, ngửa đầu nhìn vầng mặt trời sắp lặn hẳn xuống phía sau dãy núi xa xa, thản nhiên tự đắc hít sâu một ngụm khôngkhímát mẻ của màn đêm, lúc này hắn mới mị mị đôi mắt nhìn về phía Thịnh Y Diễm.
Chỉ thấy ngay khi hai đấm của Tiêu Diệp Nhi cách cái gáy của Thịnh Y Diễm có vài tấc, Thịnh Y Diễm đột nhiên chậm rì rì cúi thân mình xuống, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve bờm của Tử Điện, cười cười thầm thì gì đó bên tai Tử Điện.
Động tác này của nàng nhìn tự nhiên như vậy, không chút để ý như vậy, cùng động tác cử chỉ ngày thường không hề khác nhau, giống như nàng căn bản không phát giác ra phía sau có người tập kích nàng vậy.
Nhưng chỉ có động tác chậm rì rì như vậy, làm cho người ta cảm thấy, ngay thời khắc Tiêu Diệp Nhi sắp đem nàng đánh bay, lại cực kỳ xảo diệu, cực kỳ thần kỳ tránh được hai chưởng của Tiêu Diệp Nhi.
Hai chưởng của Tiêu Diệp Nhi tuyệt đối là đánh vào hư không ngay trên phần tóc gáy của Thịnh Y Diễm, tiếp đó nàng ta do đánh vào khoảng không nên thân hình càng chìm xuống, đúng lúc này, Thịnh Y Diễm lại chậm rãi ngồi thẳng dậy, khuỷu tay bên cánh tay vốn vỗ về chơi đùa bờm ngựa nâng lên làm ra trạng thái xoa xoa bụng ngựa. Khuỷu tay này, cộng thêm bàn tay của nàng nhanh chóng tạo thành nắm đấm, hung hăng nện vào yếu huyệt trong gan bàn chân của Tiêu Diệp Nhi.
Hai chưởng của Tiêu Diệp Nhi thất bại, trong lòng tràn đầy lửa giận, sau khi thân hình rơi xuống đất, lại một lần nữa xuất chiêu, nhưng ngay sau đó, gan bàn chân của nàng ta liền truyền đến một trận đau nhức. Đau nhức kia dọc theo gân mạch, nhanh chóng truyền lên não của nàng ta, nàng ta chỉ cảm thấy mình giống như bị một bàn tay hung hăng bắt lại bóp thật chặt, đau đớn co rút truyền khắp toàn thân.
Đau nhức này khiến nàng ta rớt từ trên cao xuống, mặt hướng xuống đất va mạnh, nhất thời liền ngã như chó bị đánh, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật.
Mà ngay sau khi đánh nàng ta một quyền, động tác của Thịnh Y Diễm không có nửa điểm tạm dừng, duỗi thẳng ngón tay, lướt trong không trung một cái liền chụp xuống bụng của Tử Điện, trong miệng phát ra một tiếng thanh thúy: “Giá!”
Tử Điện bắt đầu cất vó, chạy vội về phía trước. Giờ phút này, Tiêu Diệp Nhi ngã ngay trước vó ngựa, Tử Điện lại giơ chân lên hung hăng dẫm xuống lưng Tiêu Diệp Nhi mà bước qua. Thịnh Y Diễm ngồi trên lưng ngựa càng giống nhưnữvương bễ nghễ, thong dong như vậy, dẫm Tiêu Diệp Nhi như dẫm nát một con kiến tầm thường phủ phục ở dưới chân mình, dẫm lên người nàng ta mà nhảy qua.
Tử Điện phi nhanh hơn mấy con ngựa tầm thường, cao lớn rắn chắc, lực lớn thế kiện, Tiêu Diệp Nhi bị nó dẫm lên, lưng như bị đạp vỡ, toàn thân tê tâm liệt phế, đau đớn khiến cho nàng ta kêu thảm thiết ra tiếng. Tiếng kêu kia chưa dứt, lại có nước mưa từ trên trời rớt xuống, rớt thẳng vào mặt nàng ta. Có một ít nước rơi vào miệng, nàng ta chỉ cảm thấy trong miệng vừa ngai ngái lại vừa tanh, đây không phải nước mưa, rõ ràng là nước tiểu của con ngựa! Khi nàng ta ý thức được điểm này, trong bụng cuồn cuộn một trận, nôn ra hai ngụm hôi thối, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Sau khi Thịnh Y Diễm bước qua người Tiêu Diệp Nhi, mặt mới lộ vẻ kinh ngạc cùng luống cuống, cuống quít khống chế ngựa dừng lại, xoay người nhìn Tiêu Diệp Nhi đang nằm giữa một bãi nôn tanh tưởi, kinh hô: “Nha, Tiêu tỷ tỷ, sao đột nhiên ngươi lao tới đây a. Ta không thể khống chế ngựa kịp thời, phải làm sao bây giờ? Tiêu tỷ tỷ, ngươi có bị thương ở đâu không?”
Hành động này, nói ra thì phức tạp, kỳ thật chẳng qua chỉ diễn ra trong chớp mắt. Trong mắt mọi người, nhất là nhóm dân chúng, rõ ràng là Tiêu Diệp Nhi cố tình đánh lén sau lưng người, may là Thịnh Y Diễm có vậnkhítốt mới trùng hợp tránh né được, Tiêu Diệp Nhi võ nghệ quá kém, hai chưởng đánh hụt, liền mất cân bằng rớt xuống dưới, tự làm bậy không thể sống, vừa vặn bị con ngựa dẫm lên.
Thấy Thịnh Y Diễm vẫn cứ hảo tâm dừng ngựa, vẻ mặt ngây thơ không biết chuyện gì, lo lắng vạn phần nhìn về phía Tiêu Diệp Nhi, nhóm dân chúng nhất thời liền cảm thán, cô nương này thật là thiện lương a!
Mới vừa rồi nhóm dân chúng đang xem náo nhiệt lại thấy Tiêu Diệp Nhi ra tay liền bất giác mở to hai mắt ra nhìn, chỉ là không kịp kinh hô ra tiếng, nhắc nhở Thịnh Y Diễm cẩn thận mà thôi. Ở trong mắt bọn họ, Tiêu Diệp Nhi cùng người của Tiêu gia đã biến thành loại người ti bỉ vô sỉ khiến nhiều người tức giận rồi.
Rõ ràng là Tiêu Diệp Nhi đoạt vị hôn phu của người ta, giờ phút này chính chủ tới cửa thành toàn cho nàng ta, nàng ta không thèm cảm kích, không thèm tạ ơn thì thôi, ngược lại còn lấy oán báo ân, có thể thấy được danh hiệu tàinữtrước kia của nàng ta chẳng qua đều là mua danh chuộc tiếng.
Lúc này thấy Thịnh Y Diễm phúc lớn mệnh lớn né được, lại nghe thấy Thịnh Y Diễm nói như thế, bọn họ sao có thể thấy Tiêu Diệp Nhi đang nằm giữa bãi nôn dơ bẩn kia đáng thương được, lập tức liền hô to.
“Thịnh tiểu thư không cần áy náy, nàng ta muốn đánh lén sau lưng ngươi nên mới như vậy a!”
“Thịnh tiểu thư thật là thiện lương a, thế nên mới bị kẻ ác khi dễ, trăm ngàn lần đừng áy náy!”
Thịnh Y Diễm nghe thấy mấy lời này, lại lộ ra vẻ kinh ngạc, trừng mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Diệp Nhi, vẻ mặt đầy ý không tin, nói: “Không thể nào, mới vừa rồi Tiêu tỷ tỷ rõ ràng còn xin lỗi ta đâu, làm sao có thể đánh lén sau lưng ta a, các vị hương thân phụ lão nhất định là hiểu lầm Tiêu tỷ tỷ...”
Nghe nàng nói như vậy, nhóm dân chúng càng phẫn nộ hơn. Thật hay a, Tiêu Diệp Nhi này đã dự mưu từ trước, dùng cách nói chuyện với Thịnh tiểu thư để nàng mất đề phòng, lúc ấy nàng ta mới ra tay, việc này quả thực không phải chỉ đơn giản là ti bỉ nữa, mà còn là ác độc!Nữnhân như vậy, xứng đáng bị dẫm đạp! Dẫm đến chết đều là đúng lý hợp tình!
Lại thấy Tiêu Diệp Nhi tóc tai bù xù, mặt mũi dính đầy bụi đất ngã vào bãi nôn tanh hôi, mọi người liền tỏ ra chán ghét, sao còn có nửa điểm kinh diễm hâm mộ, thiện ý chúc phúc lúc Tiêu Diệp Nhi đội mũ phượng vai quàng khăn được cõng ra ngoài mới vừa rồi? Có vài người đã cầm vật gì đó lên, hướng về phía Tiêu Diệp Nhi ném tới!
Phượng Đế Tu thấy vẻ mặt không tin của Thịnh Y Diễm, trong đôi mắt đẹp tràn đầy thiên chân vô tà, thanh thuần như thánh thủy trong dao trì, ngây thơ giống như trẻ sơ sinh, khóe môi hắn ngoéo một cái.
Mới vừa rồinữnhân này còn vỗ về chơi đùa bờm của con ngựa, nhẹ nhàng thì thầm bên tai con ngựa, thanh âm còn quanh quẩn trong gió đây.
“Tử Điện, bà điên này thật đáng ghét đâu, nước tiểu phân thối đều sạch sẽ thuần khiết hơn nàng ta. Hay là, ngươi bố thí chút ít thương xót, phun ít nước tiểu giúp nàng ta rửa não nha?”
Vậy mà con ngựa kia có chút linh tính, cư nhiên nghe lời nàng, như vậy thật đúng là thú vị. Được tiện nghi còn muốn lấy mỹ danh,nữnhân này còn có thể giả bộ vô tội hơn một chút, phúc hắc hơn một chút nữa không? Lời nói của Thịnh Y Diễm đương nhiên cũng rơi vào tai Quân Khanh Liệt. Thấy Tử Điện chở Thịnh Y Diễm, rồi xoay về phía hắn đắc ý dào dạt vẫy vẫy cái đuôi, trong mắt vô tà của con ngựa rõ ràng còn hiện lên vẻ hưng phấn, hắn có loại cảm giác có đàn quạ đen bay đầy trời. Tử Điện của hắn rõ ràng là con ngựa cực kỳ lãnh khốc, nay bị dạy hư rồi, tà ác lại nghịch ngợm a...
Danh sách chương