Tiêu Hổ đường đường là nhất phẩm tướng quân, hôm nay ngay trước cửa nhà hắn, cả nhà đều bị một nha đầu lừa đảo khi dễ, hắn vốn là vũ phu, tâm tình táo bạo, sao có thể chịu được nhục nhã bậc này! Thấy phu nhân nhà mình cũng bị đánh bay ra ngoài, ói ra máu, dù bị thái tử ngăn cản, hắn cũng khó có thể ẩn nhẫn thêm nữa, lập tức trầm giọng nói: “Thái tử thứ tội, đây là việc nhà thần, thần chỉ có thể đắc tội!”

Nói xong, hắn đẩy cánh tay đang ngăn cản hắn của Quân Khanh Liệt ra, sau đó huy kiếm đánh tới Thịnh Y Diễm lần nữa. Lúc này, Thịnh Y Diễm mới thoát khỏi người Phượng Đế Tu, thấy hắn vọt tới, vẻ mặt sung huyết, dữ tợn như lệ quỷ, nàng hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, vừa đón một kiếm của Tiêu Hổ vừa tỏ vẻ nơm nớp lo sợ lui ra phía sau, thấp giọng nói: “Chỉ bằng ngươi cũng dám hướng bổn cô nương kêu gào, chó sủa dám giao đấu với hổ gầm, quả thực là chuyện đáng chê cười. Ta khuyên ngươi sớm thu tay lại đi, miễn việc chết dưới tay ta!”

Lời này của Thịnh Y Diễm quả thực như lửa cháy đổ thêm dầu, rất kiêu ngạo. Tiêu Hổ thấy nàng rõ ràng bị buộc liên tục rút lui, thế nhưng còn dám mở miệng nói ra cuồng ngôn, tức giận đến mức tóc chổng ngược, hét lớn một tiếng, thế kiếm càng hung mãnh: “Ta giết ngươi!”

Do vấn đề về góc độ nhìn, thân mình Thịnh Y Diễm bị Tiêu Hổ che mất, nhóm dân chúng căn bản không nhìn thấy Thịnh Y Diễm mở miệng, chỉ thấy bóng dáng nàng hoảng sợ lui về phía sau, đầu vai run run, lại thấy một màn Tiêu Hổ rút kiếm đánh tới mộtnữtử nhu nhược tay không tấc sắt, bộ dáng còn liều chết trông rất vô sỉ, nhất thời đều hô lớn.

“Tiêu Hổ ngang nhiên ra tay giết người, thật là vô pháp vô thiên a!”

“Thịnh cô nương đang ra sức né tránh, mau cứu người a!”

Thậm chí có vài người đã cầm vật gì đó lên ném tới Tiêu Hổ. Tiêu Hổ nghe đến mấy tiếng la này liền giận dữ, lại rống một tiếng, trường kiếm như hồng, hànkhíngập trời hướng Thịnh Y Diễm đánh tới. Nàng tránh cũng không thể tránh, không bao lâu nữa, kiếm của Tiêu Hổ sẽ ép sát thân thể nàng. Sắc mặt hắn đầy vẻ đắc ý, như thể Thịnh Y Diễm đã ngã dưới chân hắn, mặc hắn băm vằm.

Nhưng nàng đột nhiên biến mất, bóng dáng Quân Khanh Liệt nháy mắt gần trong gang tấc. Trong mắt Tiêu Hổ, việc này như là thay đổi sắc mặt, rõ ràng một kiếm sắp đâm vào ngực tiện nhân Thịnh Y Diễm kia, vậy mà sao một kiếm này lại hướng tới Quân Khanh Liệt chứ? Khi hắn phát hiện bản thân mắc mưu thì đã chậm, một kiếm đã xuất ra, khó mà thu hồi!

Hắn cả kinh mở to hai mắt mà nhìn, sắc mặt tái nhợt. Nếu thái tử bị thương, cho dù là ngộ thương, đó cũng là tội lớn a!

Quân Khanh Liệt thấy Thịnh Y Diễm cứ hướng bên này lui lại liền đoán được nàng muốn làm gì, cho nên vẫn đứng đó không hề di chuyển. Tiêu Hổ dám công khai ngỗ nghịch hắn thì nên đoán được hậu quả này, huống chi, thời điểm Tiêu Hổ quyết định làm đám hỏi với Dực vương, phò trợ tứ hoàng đệ của hắn, hắn liền không thể tha thứ cho Tiêu phủ rồi. Nghĩ đến đây, hắn cũng biếtnữnhân Thịnh Y Diễm này đã đoán được điểm kia, thế mới có thể lui về phía hắn, đem chủ ý đánh xuống đầu hắn.

Nữnhân này rất tinh ranh, biết được kế sách để thắng nước đôi, vậy thì, hắn nhất định sẽ giúp nàng!

Mắt thấy một kiếm của Tiêu Hổ đâm tới, Quân Khanh Liệt như cũ không hề động đậy, chỉ cảm nhận được kiếm phong đang tới gần thân thể mình. Một kiếm này không đâm đến vị trí yếu hại, nhưng lại làm rách huyền sắc cẩm bào trên người hắn, tạo một lỗ hổng lớn trước ngực hắn, da ửng đỏ, chẳng qua chỉ xước da, dựa vào năng lực khôi phục của thân thể hắn, thậm chí không đến hai ngày thì vết thương đã có thể kết vảy, nhưng cũng đủ để chém đầu cả nhà Tiêu Hổ rồi.

Sau khi Thịnh Y Diễm té ngã, nàng thấy một kiếm của Tiêu Hổ đâm Quân Khanh Liệt bị thương, nàng liền đứng lên, đồng thời, Quân Khanh Liệt giơ tay che miệng vết thương lại, hướng về phía Thịnh Y Diễm ngã xuống.

Mặc dù Thịnh Y Diễm cùng Quân Khanh Liệt hoàn toàn không có trao đổi gì, nhưng nàng cùng Quân Khanh Liệt liên thủ diễn trò, trong lòng đã biết trước tình huống tiếp theo, thấy Quân Khanh Liệt chẳng qua chỉ bị xước một lớp da, thế nhưng ngã xuống người nàng, nàng lại không thể không mặc hắn tựa vào người mình như vậy, liền đưa tay đỡ lưng Quân Khanh Liệt, thất kinh hô to: “Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ!”

Kêu xong, nàng vừa sợ lại ngạc nhiên cùng phẫn nộ trừng mắt về phía Tiêu Hổ, nói: “Tiêu tướng quân, ngài có gì bất mãn với thái tử cũng không thể công khai ám sát thái tử a! Đây chính là tội chết, phải bị xét nhà diệt tộc đó a!”

Quân Khanh Liệt tựa vào người Thịnh Y Diễm, được nàng đỡ, tay ôm miệng vết thương, máu dọc theo kẽ tay của hắn chảy ra bên ngoài, vận nội lực, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy trắng, nhìn vào như bị trọng thương, bộ dáng kia quả nhiên là suy yếu cực kỳ a. Hắn nói cũng không nói, đem mọi chuyện tiếp theo đều giao cho Thịnh Y Diễm, tin rằngnữnhân này nhất định sẽ cho hắn một kết quả vừa lòng, hôm nay sẽ khiến Tiêu Hổ phải chịu tội danh ám sát thái tử.

Quả nhiên, Thịnh Y Diễm há mồm liền nói thẳng tội của Tiêu Hổ!

“Thái tử điện hạ!”

Lúc này, nhóm thân vệ của thái tử đã chạy tới, vừa thấy chủ tử bị thương, bọn họ nhanh chóng rút binhkhíra đem Tiêu Hổ vây chặt ở giữa. Hai gã nhất đẳng thị vệ tiến lên cầm chặt tay Tiêu Hổ, trường kiếm trong tay Tiêu Hổ rơi xuống đất, bộ dáng đúng là không dám phản kháng.

Hắn thấy Quân Khanh Liệt tựa vào người Thịnh Y Diễm, sắc mặt trắng bệch, hắn lại có khổ mà không nói nên lời, nghe thấy lời nói kia của Thịnh Y Diễm, nhất thời như bị người ta vặt lông, ngửa đầu quát: “Ngươi tiện nhân này, ăn nói bậy bạ, rõ ràng là ngươi dụ dỗ ta, khiến cho ta mắc bẫy, bằng không ta sao có thể làm thái tử điện hạ bị thương được!”

Thân mình Thịnh Y Diễm lại run lên, cắn răng nói: “Ta là mộtnữtử, như thế nào có thể dụ ngươi tới ám sát thái tử điện hạ a. Mới vừa rồi ngươi bất kính thái tử, không những nói lời độc ác, còn đụng vào thân thể cao quý của thái tử, đẩy cánh tay thái tử ra. Nay lại công khai ám sát thái tử, còn đổ oan cho ta, ta mặc dù làm người lương thiện, nhưng còn có người nhà của ta, ta không thể để mặc ngươi đổ oan, liên lụy đến cả nhà của ta được. Ngươi đừng khinh người quá đáng, nhóm dân chúng đều chứng kiến đâu! Các vị hương thân phụ lão, nghịch thần tặc tử Tiêu Hổ này dám ám sát thái tử điện hạ, các vị nhất định đều thấy được, vậy các vị có nguyện làm chứng không a?”

Thịnh Y Diễm không có nội lực, không thể thúc đẩy nội lực thay đổi sắc mặt, nhưng nàng là nhân vật bậc nào chứ, kiếp trước nàng có thể dạy dỗnữsát thủ, thì đương nhiên cũng là thiên tài thay đổi sắc mặt, nháy mắt, sắc mặt của nàng liền từ hoảng sợ mà biến thành vẻ tái nhợt, giây lát lại bị tức giận mà ửng hồng.

Giờ phút này, mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, nhưng chỗ này lại vẫn náo nhiệt. Dưới bầu trời mờ ảo, bóng dáng kia của nàng trông càng đơn bạc, tay áo bay bay, lệ nhan tái nhợt dưới ánh sáng nửa của ban ngày nửa của ban đêm càng trở nên dịu dàng.

Khi nàng e ngại, như đóa phù dung chớm nở, he hé động lòng người. Khi nàng tức giận, kinh hồng diễm ảnh, tuyệt thế độc lập, một cái nhăn mày một nụ cười duyên, tiên tư ngọc mạo, khiến cho người ta rung động không thôi.

Hôm nay, người Tiêu gia đã khiến nhiều người ở đây tức giận, trước đây Tiêu Diệp Nhi hoa tâm quyến rũ Dực vương, Thịnh tiểu thư người ta tự mình đến thành toàn cho nàng ta, vậy mà cả nhà này đều lấy oán trả ơn, ba lần bảy lượt muốn hại Thịnh cô nương, làm khó Thịnh cô nương khiến người tốt không được báo đáp, may có trời cao che chở, tổng có thể tránh qua từng hồi hung hiểm, nhưng hôm nay Tiêu Hổ làm thái tử điện hạ bị thương, hắn thế nhưng còn không biết hối cải, còn muốn vu oan người thiện lương như Thịnh tiểu thư, chuyện này sao có thể được, cũng phải nhìn bọn họ có nguyện ý hay không chứ.

Trong lòng mỗi người đều có một vị anh hùng, chỉ khi bọn họ tỉnh lại, trước kia bọn họ không có năng lực chống lại Tiêu phủ, càng không có tuyệt thế võ công để cứu Thịnh tiểu thư, nhưng giờ phút này, bọn họ rốt cục cũng có thể vì nàng làm chút gì đó. Huống chi, Thịnh tiểu thư xinh đẹp mảnh mai như vậy, mặc cho ai nhìn vào cũng phải mềm lòng, cũng không thể khiến mỹ nhân tuyệt điêm này bị thương. Lập tức, mặc kệ là nam haynữ, già hay trẻ đều hô to lên.

“Đúng vậy, chúng ta đều thấy hết, Tiêu Hổ bất mãn thái tử, ám sát thái tử điện hạ, chúng ta ai cũng có thể làm chứng.”

“Ngay cả thái tử, Tiêu Hổ đều dám ám sát, rõ ràng là có lòng không phục, đáng chết!”

“Tiêu gia làm bậy, rắp tâm hại người!”

Phượng Đế Tu nằm trên mặt đất giả bộ bất tỉnh, thấy Quân Khanh Liệt cư nhiên dám can đảm ở dưới mí mắt hắn đùa giỡn tâm cơ, tới gần giai nhân mà chơi trò âu yếm, hắn tức giận đến mức hai tay nắm chặt. Nhưng vì mưu kế, nên không thể không tiếp tục giả bộ bất tỉnh, lúc này, hắn chỉ có thể nhắm mắt tưởng tượng ra bộ dáng của Thịnh Y Diễm.

Hắn nắm chặt tay một lúc, dần dần cũng thả lỏng, trong lòng cảm thấy rung động,nữnhân này thật sự là càng nhìn càng hợp ý.

Cô Lỗ đậu trên một thân cây phía xa xa, thấy chủ tử nhà mình nằm trên mặt đất, lại thấy bên kia Quân Khanh Liệt được Thịnh Y Diễm nửa đỡ nửa ôm, nó liền ngửa mặt lên trời thở dài.

Chủ tử a, ngươi luôn khi dễ Cô Lỗ, vậy mà chỉ có chút năng lực ấy thôi sao? Thật khiến Cô Lỗ thất vọng a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện