Thừa dịp trời tối, Thuỷ Nguyệt Linh lặng lẽ đi ra khỏi tiểu viện, vốn dĩ “Thuỷ Nguyệt Linh” nhát gan yếu đuối, không cho phép nàng ra khỏi tiểu viện một bước, nàng liền nghe lời sống ở tiểu viện cũ rách đó, cho dù ngã bệnh, cũng thành thật ở trong tiểu viện, không dám đi ra ngoài cầu cứu, cho nên từ trước đến giờ tiểu viện này không hề có một bóng thủ vệ nào, hoặc là Lăng Vương kia càng hi vọng nàng bị thích khách giết chết đi!
Tuy rằng năng lực ẩn nấp của Thuỷ Nguyệt Linh thuộc hạng nhất, nhưng thế giới này phổ biến sử dụng linh lực, nàng cũng không dám chủ quan, không có đi quá xa tiểu viện, chẳng qua là đi dạo ở xung quanh, sau đó liền trở về tiểu viện.
Nàng chưa từng nghĩ rằng tiểu viện này lại nằm ở trong Vương Phủ, đường đường là
Lăng Vương Phủ lại có thể tìm ra được một tiểu viện cũ nát như vậy, không thể không nói là một kỳ tích, cũng không biết có phãi đặc biệt xây vì nàng hay không.
Vừa suy tư vừa đi về phía phòng mình, đi ngang qua một hòn non bộ sắp bị đổ thì thấy có một chút màu bạc thoáng qua, vừa đến gần nhìn, lại phát hiện thì ra là một tiểu hồ ly màu bạc.
Dường như phát hiện có người đến gần mình, lỗ tai nhỏ lông xù màu bạc giật giật, sau đó tiếp tục thở to ngủ.
Hình như nàng đã bị mê hoặc, Thuỷ Nguyệt Linh đưa tay ôm nó vào trong ngực, nàng không có phát hiện khoé miệng của mình cong lên cùng với ánh mắt trở nên dịu dàng.
Đột nhiên có một thanh trường kiếm sắc bén đặt ở trên cổ nàng, trong mắt Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lùng, trong lòng có chút chán nản, quyết tâm trở nên mạnh mẽ càng thêm kiên định, nàng tuyệt đối không phải là người mặt cho người ta chém giết, tiểu hồ ly trong ngực đột nhiên mở mắt nhìn vê phía nàng, Thuỷ Nguyệt Linh có chút sửng sốt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của nó, cười cười an ủi nó, nàng dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Giọng nam vang lên sau lưng nàng, “Mang ta đi tìm Lăng Vương!”
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn trường kiếm ở cần cổ, khoé miệng cong lên gợi lên chút thị huyết, nam tử phía sau không có nhìn thấy, mà nàng cũng không nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của tiểu hồ ly ở trong lòng.
“Đại ca... Đừng có giết ta… Người nhìn cái địa phương rách nát này xem, chắn chắn không có nhân vật lớn nào, ta làm sao biết Vương gia ở đâu…” Giọng nói yếu ớt run rẩy kịch liệt, thân thể cũng run run theo, làm cho người ta buông lỏng đề phòng.
Nhìn thấy mặt nàng không chút thay đổi lại nói ra những lời như vậy, sự nghiền ngẫm trong mắt của tiểu hồ ly lại càng tăng thêm, nhưng lại che giấu rất khá, không làm cho Thuỷ Nguyệt Linh phát hiện.
Nam tử mặc đồ đen phía sau nàng nhìn hết một vòng quanh tiểu viện cũ nát, có chút do dự, ngay lúc này, Thuỷ Nguyệt Linh liền lấy một thanh đoản kiếm có chút rỉ sét từ trong tay áo, đẩy trường kiếm ở trên cổ ra, bàn tay nhỏ bé trắng noãn bóp cổ người phía sau, rắc rắc một tiếng, nam tử từ từ ngã xuống đất, đôi mắt trợn to tràn đầy vẻ không dám tin.
“Muốn giết người nhưng ngay cả mục tiêu cũng tìm không được, thế nào cũng thất bại!” Cất thanh đoản kiếm không dễ dàng gì tìm được vào tay áo, tao nhả vỗ vỗ tay, nhặt tiểu hồ ly bị nàng ném vào trong đống cỏ lên, nhìn người nó toàn đầy rơm rạ, bộ dạng chật vật, không khỏi cười khẽ một tiếng, “Thật có lỗi, ta sợ làm ngươi bị thương!”
Trong mắt của tiểu hồ ly tràn đầy tức giận, chân nhỏ đạp một cái nhảy lên vai của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh cười quay đầu nhìn nó, chợt nụ cười liền cứng đờ, liền trở nên thẫn thờ.
Thấy nàng chưa lấy lại tinh thần, trong mắt tiểu hồ ly loé lên một vẻ tà ác, đầu lưỡi nhẹ nhàng dùng lực đẩy cánh môi của nàng ra, đưa vào trong miệng nàng.
Thuỷ Nguyệt Linh chợt lấy lại tinh thần, một phát bắt được da lông sau cổ cầm nó lên, híp mắt nhìn nó với vẻ mặt nguy hiểm, hồ ly háo sắc chết tiệt, đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng!
Vẻ mặt tiểu hồ ly vô tội, đôi mắt như hồng bảo thạch* đáng thương nhìn nàng, Thuỷ Nguyệt Linh hừ lạnh một tiếng, ôm nó vào trong ngực, dạy dỗ nói, “Nhớ! Ngươi là hồ ly, chỉ có thể lấy vợ là hồ ly biết không? Đúng rồi, còn chưa biết ngươi là đực hay cái đây?” Nói xong liền cầm hai chân sau của nó lên, nhìn vào giữ hai chân nó, lẩm bẩm nói, “Quả nhiên là đực! Hèn gì háo sắc như vậy!”
Đôi mắt màu đỏ của tiểu hồ ly hiện lên sát ý kinh khủng, híp híp mắt, sau đó liền biến mất, dường như sát ý khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi!
Thuỷ Nguyệt Linh hình như cảm giác được tâm trạng tiểu hồ ly có chút khó chịu, ôm nó để ở trước mắt, “Thế nào?” Nhìn xem mặt tiểu hồ ly, giống như… Đang tứcgiận! Nhìn một hồi lâu, kéo nó vào trong ngực lần nữa, lẩm bẩm nói, “Ngươi không phải là hồ ly tinh chứ!” Tuy rằng nói như vậy nhưng tròng lòng cũng không nghĩ nhiều lắm, có rất ít người biết trên đời này còn có những chủng tộc khác tồn tại! Mà “Thuỷ Nguyệt Linh” chắc chắn không biết.
Giữa đêm, trên môi Thuỷ Nguyệt Linh có chút ngứa liền mở mắt ra, nhìn thấy một cái mặt hồ ly đang phóng đại, cặp mắt nàng nhíu lại, không chờ nàng tức giận, tròng mắt tiểu hồ ly chuyển động, đáng thương nhìn nàng, móng vuốt nhỏ xoa xoa bụng.
Giận dữ của Thuỷ Nguyệt Linh liền biến mất, ôn nhu nói, “Đói bụng?” Nhìn tiểu hồ ly gật gật đầu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đứng dậy mặc áo khoát, ôm nó vào trong bếp.
Chỉ một chốc lát sau, nàng mang lên bàn vài món ăn ngon miệng, nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi được ăn của tiểu hồ ly, trên mặt Thuỷ Nguyệt Linh lộ ra một nụ cười, có lẽ… Nàng cô đơn quá lâu rồi!
Tiểu hồ ly lười biếng nằm xuống bàn, thấy nàng hồi lâu không có phản ứng, vươn móng vuốt vỗ vỗ tay nàng, chỉ chỉ cái cánh gà chiên, Thuỷ Nguyệt Linh lắc đầu một cái, nàng trở thành bà vú rồi sao? Gặm sạch sẽ cánh gà trên tay của nàng, đầu lưỡi liếm ngón tay của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh buồn cười nói, “Đó là ngón tay của ta, không phải cánh gà, không thể ăn!”
Chờ tiểu hồ ly ăn uống no nê, trời cũng đã gần sáng, dời xích đu ở trong phòng ra ngoài sân, Thuỷ Nguyệt Linh ôm tiểu hồ ly dựa vào xích đu, nhẹ nhàng chuyển động, nàng cũng không để ý những âm thanh cọt kẹt chói tai kia.
Lông mày nhẹ chau lại, đến giờ nàng vẫn chưa tìm được cách tu tập linh lực, một tay khẽ vuốt bộ lông mềm mại của tiểu hồ ly, thở dài nói, “Lúc nào thì có thể tìm thấy lão nhân gia đầu bạc đây?”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của tiểu hồ ly, khẽ cười nói, “Tiểu hồ ly, nếu ngươi thật sự là hồ ly tinh thì tốt! Vậy thì người có thể dạy ta linh lực rồi!” Tuy rằng thế giới linh lực cùng với yêu pháp trong truyền thuyết cũng không quá giống nhau, nhưng mà... Cũng... Có thể chứ!
Tuy rằng năng lực ẩn nấp của Thuỷ Nguyệt Linh thuộc hạng nhất, nhưng thế giới này phổ biến sử dụng linh lực, nàng cũng không dám chủ quan, không có đi quá xa tiểu viện, chẳng qua là đi dạo ở xung quanh, sau đó liền trở về tiểu viện.
Nàng chưa từng nghĩ rằng tiểu viện này lại nằm ở trong Vương Phủ, đường đường là
Lăng Vương Phủ lại có thể tìm ra được một tiểu viện cũ nát như vậy, không thể không nói là một kỳ tích, cũng không biết có phãi đặc biệt xây vì nàng hay không.
Vừa suy tư vừa đi về phía phòng mình, đi ngang qua một hòn non bộ sắp bị đổ thì thấy có một chút màu bạc thoáng qua, vừa đến gần nhìn, lại phát hiện thì ra là một tiểu hồ ly màu bạc.
Dường như phát hiện có người đến gần mình, lỗ tai nhỏ lông xù màu bạc giật giật, sau đó tiếp tục thở to ngủ.
Hình như nàng đã bị mê hoặc, Thuỷ Nguyệt Linh đưa tay ôm nó vào trong ngực, nàng không có phát hiện khoé miệng của mình cong lên cùng với ánh mắt trở nên dịu dàng.
Đột nhiên có một thanh trường kiếm sắc bén đặt ở trên cổ nàng, trong mắt Thuỷ Nguyệt Linh lạnh lùng, trong lòng có chút chán nản, quyết tâm trở nên mạnh mẽ càng thêm kiên định, nàng tuyệt đối không phải là người mặt cho người ta chém giết, tiểu hồ ly trong ngực đột nhiên mở mắt nhìn vê phía nàng, Thuỷ Nguyệt Linh có chút sửng sốt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của nó, cười cười an ủi nó, nàng dịu dàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó.
Giọng nam vang lên sau lưng nàng, “Mang ta đi tìm Lăng Vương!”
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn trường kiếm ở cần cổ, khoé miệng cong lên gợi lên chút thị huyết, nam tử phía sau không có nhìn thấy, mà nàng cũng không nhìn thấy ánh mắt nghiền ngẫm của tiểu hồ ly ở trong lòng.
“Đại ca... Đừng có giết ta… Người nhìn cái địa phương rách nát này xem, chắn chắn không có nhân vật lớn nào, ta làm sao biết Vương gia ở đâu…” Giọng nói yếu ớt run rẩy kịch liệt, thân thể cũng run run theo, làm cho người ta buông lỏng đề phòng.
Nhìn thấy mặt nàng không chút thay đổi lại nói ra những lời như vậy, sự nghiền ngẫm trong mắt của tiểu hồ ly lại càng tăng thêm, nhưng lại che giấu rất khá, không làm cho Thuỷ Nguyệt Linh phát hiện.
Nam tử mặc đồ đen phía sau nàng nhìn hết một vòng quanh tiểu viện cũ nát, có chút do dự, ngay lúc này, Thuỷ Nguyệt Linh liền lấy một thanh đoản kiếm có chút rỉ sét từ trong tay áo, đẩy trường kiếm ở trên cổ ra, bàn tay nhỏ bé trắng noãn bóp cổ người phía sau, rắc rắc một tiếng, nam tử từ từ ngã xuống đất, đôi mắt trợn to tràn đầy vẻ không dám tin.
“Muốn giết người nhưng ngay cả mục tiêu cũng tìm không được, thế nào cũng thất bại!” Cất thanh đoản kiếm không dễ dàng gì tìm được vào tay áo, tao nhả vỗ vỗ tay, nhặt tiểu hồ ly bị nàng ném vào trong đống cỏ lên, nhìn người nó toàn đầy rơm rạ, bộ dạng chật vật, không khỏi cười khẽ một tiếng, “Thật có lỗi, ta sợ làm ngươi bị thương!”
Trong mắt của tiểu hồ ly tràn đầy tức giận, chân nhỏ đạp một cái nhảy lên vai của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh cười quay đầu nhìn nó, chợt nụ cười liền cứng đờ, liền trở nên thẫn thờ.
Thấy nàng chưa lấy lại tinh thần, trong mắt tiểu hồ ly loé lên một vẻ tà ác, đầu lưỡi nhẹ nhàng dùng lực đẩy cánh môi của nàng ra, đưa vào trong miệng nàng.
Thuỷ Nguyệt Linh chợt lấy lại tinh thần, một phát bắt được da lông sau cổ cầm nó lên, híp mắt nhìn nó với vẻ mặt nguy hiểm, hồ ly háo sắc chết tiệt, đây chính là nụ hôn đầu tiên của nàng!
Vẻ mặt tiểu hồ ly vô tội, đôi mắt như hồng bảo thạch* đáng thương nhìn nàng, Thuỷ Nguyệt Linh hừ lạnh một tiếng, ôm nó vào trong ngực, dạy dỗ nói, “Nhớ! Ngươi là hồ ly, chỉ có thể lấy vợ là hồ ly biết không? Đúng rồi, còn chưa biết ngươi là đực hay cái đây?” Nói xong liền cầm hai chân sau của nó lên, nhìn vào giữ hai chân nó, lẩm bẩm nói, “Quả nhiên là đực! Hèn gì háo sắc như vậy!”
Đôi mắt màu đỏ của tiểu hồ ly hiện lên sát ý kinh khủng, híp híp mắt, sau đó liền biến mất, dường như sát ý khi nãy chỉ là ảo giác mà thôi!
Thuỷ Nguyệt Linh hình như cảm giác được tâm trạng tiểu hồ ly có chút khó chịu, ôm nó để ở trước mắt, “Thế nào?” Nhìn xem mặt tiểu hồ ly, giống như… Đang tứcgiận! Nhìn một hồi lâu, kéo nó vào trong ngực lần nữa, lẩm bẩm nói, “Ngươi không phải là hồ ly tinh chứ!” Tuy rằng nói như vậy nhưng tròng lòng cũng không nghĩ nhiều lắm, có rất ít người biết trên đời này còn có những chủng tộc khác tồn tại! Mà “Thuỷ Nguyệt Linh” chắc chắn không biết.
Giữa đêm, trên môi Thuỷ Nguyệt Linh có chút ngứa liền mở mắt ra, nhìn thấy một cái mặt hồ ly đang phóng đại, cặp mắt nàng nhíu lại, không chờ nàng tức giận, tròng mắt tiểu hồ ly chuyển động, đáng thương nhìn nàng, móng vuốt nhỏ xoa xoa bụng.
Giận dữ của Thuỷ Nguyệt Linh liền biến mất, ôn nhu nói, “Đói bụng?” Nhìn tiểu hồ ly gật gật đầu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, đứng dậy mặc áo khoát, ôm nó vào trong bếp.
Chỉ một chốc lát sau, nàng mang lên bàn vài món ăn ngon miệng, nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi được ăn của tiểu hồ ly, trên mặt Thuỷ Nguyệt Linh lộ ra một nụ cười, có lẽ… Nàng cô đơn quá lâu rồi!
Tiểu hồ ly lười biếng nằm xuống bàn, thấy nàng hồi lâu không có phản ứng, vươn móng vuốt vỗ vỗ tay nàng, chỉ chỉ cái cánh gà chiên, Thuỷ Nguyệt Linh lắc đầu một cái, nàng trở thành bà vú rồi sao? Gặm sạch sẽ cánh gà trên tay của nàng, đầu lưỡi liếm ngón tay của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh buồn cười nói, “Đó là ngón tay của ta, không phải cánh gà, không thể ăn!”
Chờ tiểu hồ ly ăn uống no nê, trời cũng đã gần sáng, dời xích đu ở trong phòng ra ngoài sân, Thuỷ Nguyệt Linh ôm tiểu hồ ly dựa vào xích đu, nhẹ nhàng chuyển động, nàng cũng không để ý những âm thanh cọt kẹt chói tai kia.
Lông mày nhẹ chau lại, đến giờ nàng vẫn chưa tìm được cách tu tập linh lực, một tay khẽ vuốt bộ lông mềm mại của tiểu hồ ly, thở dài nói, “Lúc nào thì có thể tìm thấy lão nhân gia đầu bạc đây?”
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của tiểu hồ ly, khẽ cười nói, “Tiểu hồ ly, nếu ngươi thật sự là hồ ly tinh thì tốt! Vậy thì người có thể dạy ta linh lực rồi!” Tuy rằng thế giới linh lực cùng với yêu pháp trong truyền thuyết cũng không quá giống nhau, nhưng mà... Cũng... Có thể chứ!
Danh sách chương