Buổi chiều có tiết thể
dục thế là Hạ Lan Vi lập tức kéo Hi Loan đi học, tới một chỗ đất trống trong
sân, Hạ Lan Vi mới nói: "Sư phụ, người mau đi học đi!"
Hi Loan giữ chặt nàng: "Con, con có chuyện giận ta phải
không?"
Hạ Lan Vi: "Lớp học thể dục không phải nam nữ riêng biệt
sao?"
Nàng chớp chớp mắt, không hiểu sao sư phụ lại hỏi vấn đề này.
Nàng vỗ vai Hi Loan, nói: "Ngoan, người đi học trước đi, chờ tan học chúng
ta lại cùng nhau về nhà."
Hi Loan nhìn cái bóng xa dần của Hạ Lan Vi, trầm mặc một lúc.
"Được rồi! Mọi người tập hợp lại đây nhanh lên!" Một
người thân hình cường tráng, thanh âm mạnh mẽ hô lớn, "Xếp thành một
hàng..."
"Ngô đạo tu?" Hi Loan buột miệng thốt ra, nhưng lại
ý thức được người được gọi là "Ngô đạo tu" này không phải là
"Ngô đạo tu" kia.
Ngô đạo tu cầm cái còi trước ngực, thổi vài tiếng, thấy Hi
Loan liền vẫy gọi chàng qua.
Hi Loan không nhúc nhích, nhìn bầu trời trên cao. Giờ phút
này, không khí trong lành, trời cao xanh thẳm, mấy đám mây tụ vào với nhau, ánh
nắng mờ mờ ảo ảo ở sau tầng mây dày cộp, như mộng nhiw thực.
"Hi Loan, vào học!" Ngô đạo tu lại hét vài tiếng.
Hi Loan nhắm mắt, điềm nhiên bước tới.
Ngô đạo tu đứng thẳng, ưỡn ngực nói: "Hôm nay, chúng ta
sẽ học môn, gọi là 《 Luyến Ái Hành Vi Học 》."1
Dưới ánh nắng chói chang, đám học sinh uể oải ỉu xìu, hiển
nhiên đều không nghiêm túc nghe.
"Các trò ngàn vạn lần đừng nghĩ môn học này không thi đại
học nên vô dụng," Ngô đạo tu cười: "Về sau, lúc các trò theo đuổi con
gái, đều sẽ biết ơn thầy thôi!"
Hắn cũng không nhiều lời, tiếp tục nói: "Chúng ta vào tiết
đầu tiên —— Cách phá vỡ bức tường phòng ngự của con gái..."
Mọi người tự dưng nhiệt tình hẳn lên, Hi Loan nghe xong thần
sắc càng thêm quỷ dị.
Cuối tiết, Hạ Lan Vi khoác hai cái ba lô, tới tìm Hi Loan.
Hai người ra cổng trường. Dọc theo đường đi, Hi Loan đều đánh giá thế giới này.
Nơi này tuy rằng là mộng cảnh, nhưng cũng có quy tắc như thế
giới thật vậy, chẳng hạn vừa rồi ở đường ngã tư có treo mấy hạt châu màu đỏ và
xanh lục, kỳ thật chính là để hướng dẫn cho những cái xe bay qua đó.
Khắt khe giống hệt thế giới thực, mộng cảnh có thể sáng tạo tới
mức này sao? Chàng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Hạ Lan Vi, tựa hồ đã hiểu vì
sao nàng vẫn chưa tỉnh lại rồi.
Hai người đi tới một cái biệt viện, cửa chấn song sắt khắc
hoa đang khóa chặt, một biệt viện ba tầng đứng sừng sững trước mặt, bên ngoài
là vườn cây đào, phấn hoa rơi lả tả, mùi hương quyện vào trong gió.
Hạ Lan Vi ngửi hương hoa đào, khóe miệng cong lên. Nàng nhìn
Hi Loan, bình tĩnh nói: "Sư phụ, người mau về nhà đi!"
Hi Loan bắt lấy cổ tay Hạ Lan Vi, hỏi: "Con muốn đi đâu?"
Hạ Lan Vi: "Đương nhiên là về nhà!"
Lúc nàng nói, biểu tình trên mặt vô cùng nhẹ nhàng, trong mắt
như có vạn sao lấp lánh. Nàng nhìn Hi Loan nói: "Sư phụ, hôm nay con không
thể bồi người, lâu lắm rồi con không có về nhà."
Nàng tiến lên ôm lấy Hi Loan, cằm gác ở đầu vai chàng, dịu
dàng nói: "Ngày mai con có thể tới bồi sư phụ, người đừng buồn nha..."
Một lát sau, nàng rời khỏi vòng tay Hi Loan, khoác hai cái ba
lô, biến mất ở ngã tư đường.
Y phục màu trắng của Hi Loan nhẹ nhàng bay trong gió, chàng
nhìn Hạ Lan Vi rời đi, ánh mắt nặng nề, bước đi theo.
Hạ Lan Vi đi qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ, lại rẽ trái rẽ phải
tới một con hẻm nhỏ, rốt cuộc cũng dừng lại trước một căn nhà cũ.
Một đứa bé gái trắng trẻo mập mạp ngồi xổm trên mặt đất, dùng
phấn vẽ lung tung. Mặc dù vẽ rất xấu, rất trừu tượng nhưng nàng vẫn nhận ra một
con dê lười biếng với chiếc sừng dài và vật thể không xác định nổi ở trên đầu.
Nàng móc một cây kẹo trong túi ra, ngồi xổm xuống đưa cho nó:
"Này, Tuyết Đoàn, cho em này, em thích ăn nhất là kẹo que vị dâu tây mà."
Tuyết Đoàn ngẩng đầu, đôi mắt xanh sáng ngời. Nó đưa đôi tay
trắng nõn bụ bẫm ra nhận cây kẹo, mềm mại nói: "Cảm ơn Lan tỷ tỷ."
Hạ Lan Vi véo má Tuyết Đoàn, thật mềm.
Bà Hạ mở cửa, ôn nhu nói: "Là A Lan về rồi sao?"
Nàng tiến lên, vòng qua ôm lấy eo bà Hạ, vẫn là hương vị ấm
áp dễ chịu đó.
Chính là có chút...
Nàng sờ sờ eo bà Hạ, nhíu mày nói: "Mẹ, sao lại gầy thế
này?"
Bà Hạ cười cười xoa đầu nàng, nói: "Dạo này trời nóng,
ăn không vô."
Bà mỉm cười nắm tay kéo nàng vào trong.
Cách đó không xa, Hi Loan trầm ngâm nhìn tất thảy.
Bà Hạ đem ba lô của nàng cất đi, Hạ Lan Vi vừa mở mắt, liền
thấy đồ ăn đã dọn sẵn trên bàn.
Tất cả đều là món nàng thích.
Nàng cười híp mắt, ăn ngon lành.
"Từ từ, không nghẹn." Bà Hạ ở một bên, dịu dàng
nhìn nàng.
"Mẹ, mẹ cũng ăn đi..." Hạ Lan Vi gắp cho bà một miếng
thịt sườn.
Bà Hạ cắn một miếng, nhìn Hạ Lan Vi, ánh mắt lập loè. Bà
buông chiếc đũa, thử nói: "A Lan, ba của con..."
"Con không có ba." Nàng không ngẩng đầu lên.
Bà Hạ cười khổ: "Con đừng trách ba, ba con cũng rất khổ,
về sau ông ấy ——"
"Mẹ!" Hạ Lan Vi cắt ngang lời bà: "Mẹ đã nói
câu này mười năm rồi."
Nàng hít sâu một hơi, cũng không định nói bất kỳ chuyện gì về
người kia.
Nàng ngẩng đầu nhìn người mẹ càng ngày càng gầy của mình,
nói: "Mẹ đi bệnh viện kiểm tra rồi sao? Bác sĩ nói như thế nào?"
"Làm sao vậy?" bà Hạ lắc đầu, nói: "Vẫn là bệnh
cũ, tuột huyết áp một chút, bác sĩ bảo mẹ chú ý ăn uống."
"Vậy là tốt rồi." Hạ Lan Vi hơi thả lỏng.
Ngày thứ hai, nàng dậy thật sớm, chuẩn bị ra cửa.
Bà Hạ từ phòng bếp đi ra, nói: "Ra ngoài chơi thì cẩn thận
một chút."
Nàng vừa gật đầu, vừa thắt nơ bướm cho đôi giày trắng.
Nàng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của bà Hạ, bỗng nhiên gọi:
"Mẹ."
"Sao vậy?" Bà Hạ quay đầu lại.
"Không có gì." Nàng lắc đầu, lại nhìn bóng dáng bà
một hồi lâu, mới xoay người ra cửa.
Hi Loan đã ở cửa chờ. Chàng một thân quần áo trắng, dáng người
cao thẳng, lẳng lặng đứng ở đầu ngõ, con hẻm bình thường cũ nát chật chội dường
như có vẻ thuận mắt hơn rất nhiều.
Chàng đi tới. Hạ Lan Vi thấy cái bóng trắng trắng đi tới,
tiên khí phiêu diêu, bỗng nhiên nói: "Sư phụ?"
Hi Loan: "Ừ?"
"Sao người cứ mặc đồ trắng thế?"
Hi Loan dừng lại, nhướng mày nói: "Khó coi sao?"
"Thật ra cũng không phải." Hạ Lan Vi cười rộ lên:
"Sư phụ mặc cái gì cũng đẹp hết."
Hi Loan hơi cười cười.
Hạ Lan Vi: "Nhưng mà nhìn màu trắng lâu rồi nên hơi khó
chịu."
Hi Loan: "......"
Một cánh tay mập mạp mềm mại bỗng nhiên kéo áo Hi Loan, chàng
cúi đầu nhìn lại.
"Đại ca đẹp trai quá!" Tuyết Đoàn mở to mắt, miệng
còn đang chảy nước miếng, đôi mắt sáng ngời nói: "Có thể làm bạn trai của
Tuyết Đoàn không?"
Hi Loan vẻ mặt ngây ngốc, theo bản năng nhìn về phía Hạ Lan
Vi.
Hạ Lan Vi bất đắc dĩ đỡ trán, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Hi
Loan một cái, khom lưng véo má Tuyết Đoàn.
"Tuyết Đoàn tử, đại ca ca này không thể làm bạn trai em
được."
"Tại sao?" Tuyết Đoàn mím môi.
"Bởi vì đại ca ca này..."
Hạ Lan Vi kéo dài âm cuối, híp mắt cười nói: "Đại ca ca
này là bạn trai của Lan tỷ tỷ a! Tuyết Đoàn tử chẳng lẽ muốn đoạt bạn trai của
Lan tỷ tỷ sao?"
Tuyết Đoàn buông lỏng tay, khuôn mặt nhăn lại, rối rắm nói:
"Vậy được rồi."
Hạ Lan Vi nhẹ nhõm thở một hơi.
"Vậy chúng ta cùng nhau làm bạn gái của đại ca ca."
Tuyết Đoàn vui vẻ nói.
Hạ Lan Vi: "......"
Cuối cùng Hạ Lan Vi đành lấy mười cây kẹo dâu tây mặc cả, Tuyết
Đoàn mới cố làm vẻ mình không thèm đại ca ca này bạn trai nữa.
Hạ Lan Vi cảm thấy buồn cười, thấp giọng dặn dò Tuyết Đoàn
vài câu rồi nắm tay Hi Loan, đi vào sâu trong con ngõ nhỏ.
Hi Loan mở miệng hỏi: "Bạn trai là cái gì?"
Hạ Lan Vi quay đầu lại, thấy khuôn mặt thanh lãnh của chàng,
một đôi con ngươi lưu ly mờ mịt.
Nàng tới gần, ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nhuận của Hi
Loan, đôi mắt lóe lên.
"Sư phụ muốn biết?" Giọng nàng ôn nhu, còn mang ý
trêu chọc.
Hi Loan không biết tại sao lại nhớ tới nụ hôn như chuồn chuồn
lướt trên mặt nước hôm nọ, đột nhiên lùi lại hai bước, tai nóng lên.
Hạ Lan Vi không cho chàng cơ hội lùi tiếp, ép chàng vào bức
tường phía sau. Nàng vòng tay qua ôm lấy cổ Hi Loan, mềm mại ngả vào người
chàng, như một ma nữ dụ dỗ người ta phạm tội.
Hô hấp của Hi Loan cứng lại.
"Sư phụ, người làm bạn trai của đồ nhi thì đồ nhi sẽ nói
cho người." Hạ Lan Vi thì thầm bên tai chàng.
Hi Loan sửng sốt nửa khắc, ngoảnh sang một bên, lúng ta lúng
túng nói: "Vi sư, vi sư không muốn biết nữa..."
Hạ Lan Vi lùi lại, cúi đầu than nhẹ: "Thật là..."
Hi Loan quay đầu, rũ mắt nhìn lông mi nàng, bỗng nhiên thở
dài nhẹ nhõm một hơi. Giây tiếp theo, một đôi môi mềm mại đột nhiên áp tới, Hạ
Lan Vi ngửa đầu ôm cổ Hi Loan, chân hơi kiễng lên, thân hình có chút không đứng
vững.
Hơi thở thiếu nữ ngọt thanh vọt tới.
Hi Loan bắt buộc ôm eo nàng, lại không đẩy nàng ra.
Không phải là không thể, mà là, không muốn.
Mắt chàng đột nhiên đỏ lên, khi hai người tách ra, Hạ Lan Vi
vùi trong ngực chàng, ánh mắt mị hoặc.
Hi Loan ánh mắt nặng nề, cổ họng động đậy, thanh âm khàn khàn.
"Lan Vi, con có biết mình đang làm gì không?"
"Đương nhiên biết a~" Hạ Lan Vi cười, nhìn chàng bằng
đôi mắt lấp lánh: "Con muốn sư phụ làm bạn trai."
Hi Loan không dao động, nặng nề nhìn Hạ Lan Vi, như thể khắc
sâu biểu tình lúc này của nàng vào trong xương cốt.
"Ta cho con một cơ hội." Chàng vô cùng nghiêm túc
nói: "Cho con một lần cơ hội rút lại những gì vừa nói."
Tay chàng nắm chặt lại, đầu ngón tay trắng bệch.
"Rút lại?" Hạ Lan Vi cười khẽ, bất đắc dĩ nói:
"Vậy được rồi."
"Vậy được rồi, con rút lại câu nói kia." Hạ Lan Vi
nói xong.
Hay tròng mắt Hi Loan đỏ đậm, một cảm giác khó chịu chưa từng
thấy nổi lên trong thân thể chàng, điên cuồng gào thét. Sâu trong nội tâm dâng
tới một cổ xúc động, kêu gào chàng ôm người trước mắt này, đem nàng gắt gao ôm
vào lòng, dùng môi hung hăng trừng phạt nàng vui đùa nói không giữ lời, làm như
nàng vừa rồi vậy, dựa vào ngực chàng mà thở dốc.
Nhưng mà ý nghĩ vừa lóe lên. Hi Loan lại xoay người bỏ đi,
không dám nhìn Hạ Lan Vi.
Hạ Lan Vi nhẹ nhàng đặt lên tay Hi Loan, kéo chàng xoay người
lại, dịu dàng cười nói: "Con không cần sư phụ làm bạn trai nữa, nếu có thể
nói, con hy vọng người làm chồng."
"A..." nàng nhìn Hi Loan ngọt ngào cười: "Cũng
chính là phu quân."
Hi Loan ôm eo Hạ Lan Vi, mùi hương trên người Hi Loan vây lấy
nàng. Chàng mê mang, cúi đầu cắn môi Hạ Lan Vi.
"Ta đã cho con cơ hội..." Hi Loan đặt trán mình gần
sát với trán nàng, hai người gắn bó giống như môi và răng, chàng thở dốc nói:
"Con không được đổi ý, Lan Vi"
Dù sau khi tỉnh mộng, cũng không thể.
Đáy mắt chàng làm diễm sắc xuân quang xung quanh biến mất, chỉ
còn nụ hôn kia càng thêm mãnh liệt.