Edit: Yann.

Beta: Đậu Xanh

Trong căn phòng tối tăm, những hàng nến đỏ lẳng lặng đốt sáng, ánh sáng vàng cam ái muội tràn ngập khắp căn phòng, trên mặt đất trải thảm nhung trắng như tuyết, kết hợp với ánh nến, chỉ cảm thấy trong phòng rất ấm áp. Màn che trên giường khẽ động, thấp thoáng một bóng người ngồi dậy, mành sa màu trắng bị xốc lên, lộ ra bàn chân nhỏ trắng như ngọc.

Chân nhỏ dẫm trên tấm thảm mềm như bông.

Hạ Lan Vi xốc mí mắt, bởi vì ngủ quá lâu, nàng lắc lắc cái đầu nặng nề.

"Két ——"

Cửa phòng bị người bên ngoài đẩy ra, một cơn gió lạnh thổi từ bên ngoài vào, nàng không khỏi kéo chặt quần áo. Lúc này nàng mới ý thức được, trên thân mình chỉ có một bộ trung y lỏng lẻo.

Cổ tay bị người ta nắm chặt, nàng vừa ngẩng đầu, đã đối mặt với khuôn mặt lạnh lẽo của Hi Loan: "Nếu biết lạnh, còn xuống dưới làm gì?"

Giọng nói chậm rãi, chậm rãi, như tẩm trong băng, khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Hạ Lan Vi run lên, Hi Loan tiện đà ôm nàng: "Sợ lạnh như vậy, vẫn nên ngoan ngoãn ngồi im trên giường."

"Sư phụ?" Hạ Lan Vi mê mang mà nhìn Hi Loan trước mắt, nghi hoặc trong lòng ngày càng lớn.

Lúc này Hi Loan một thân quần áo màu đen hoa lệ, lúc cúi người mái tóc như thác nước chảy xuống, giữa mày có một nốt chu sa yêu dã, đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa huyết sắc.

Hôm trước nàng bởi vì hồn phách mới quay về thân thể, nhất thời hưng phấn, hơn nữa đã nhìn quen dáng vẻ này của sư phụ ở thế giới kia, thế nên nhất thời không có phát hiện.

Nàng duỗi tay sờ sờ hoa văn quỷ dị trên mặt Hi Loan, lại chọc chọc điểm đỏ giữa mày chàng, nói: "Sư phụ, có chuyện gì vậy?"

Vừa dứt lời, nàng thấy Hi Loan lập tức trầm mặt. Tuy rằng vốn dĩ sắc mặt không quá tốt, bây giờ càng thêm lạnh lẽo dọa người. Nàng lập tức rụt trở về, không dám nhìn chàng.

Hi Loan duỗi tay nắm cằm nàng, cưỡng bách nàng đối diện với mình, cười nói: "Đồ nhi một năm không thấy vi sư, không biết vi sư thay đổi cũng bình thường." Lực độ trên tay chàng dần tăng mạnh, Hạ Lan Vi muốn mở miệng, lại bị một lực lượng giam cầm, không mở miệng được.

Một năm, một năm gì? Đầu óc nàng ong ong, chẳng lẽ hồn phách nàng rời khỏi cơ thể lâu như vậy? Nhưng rõ ràng nàng mới ngây người được mấy tháng ở thế giới bên kia.

Nhìn thấy Hạ Lan Vi đang thất thần, Hi Loan nheo mắt, lạnh lẽo từ bên trong phát ra, lực độ nắm cằm nàng càng tăng mạnh. Rồi khi mắt sắc thấy chỗ cằm nàng phiếm hồng, trong mắt ngẩn ra, lập tức buông lỏng tay ra. Sau đó cười tự giễu nói: "Không đúng, ta đã sớm không phải sư phụ ngươi."

Hạ Lan Vi há hốc mồm, nàng lại đổi chỗ tới chỗ nào vậy? Hi Loan đứng dậy, môi đỏ cong lên, từng bước tới gần: "Rốt cuộc, một năm trước, chính ngươi đã làm trò trước mặt giới Tu tiên, chặt đứt quan hệ sư đồ với ta!"

Thân thể cao lớn che khuất hơn phân nửa ánh nến, trong giường lập tức lâm vào trong bóng tối, Hạ Lan Vi bị khí thế này làm cho sợ hãi, ngẩng đầu lên, thấy một nửa khuôn mặt của Hi Loan đã chìm vào bóng đêm, bên còn lại ẩn ẩn lóe lên ánh đỏ.

Hạ Lan Vi cảm thấy chàng nhất định đã hiểu lầm, cuống quít lôi kéo giải thích nói: "Không phải như thế, lúc trước con vô tình khởi động hoàn hồn trận, ngoài ý muốn bị nhốt ở một thế giới song song khác, phải trao đổi linh hồn với con ở thế giới kia......"

Nàng càng nói càng lo lắng, càng nói càng nhiều, sợ Hi Loan nghe không hiểu cái gì gọi là không gian song song, còn giải thích cho chàng không gian song song là cái gì. Nàng vừa nói vừa nhìn chằm chằm Hi Loan, hy vọng chàng có thể tin mình.

Nhưng mà ánh mắt Hi Loan lại càng ngày càng lạnh lẽo, hất tay nàng ra: "Đã đến lúc này, ngươi còn muốn dùng lý do ti tiện này để lừa gạt ta sao?"

Tựa như lúc trước, nàng lừa chàng nói nhất định sẽ trở về. Kết quả chàng chờ, lại chờ nàng tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ sư đồ, chờ được tin nàng và Lam Ly Hạo thành hôn.

Đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay rỉ máu. Chàng cười haha ra tiếng, tiếng cười tùy ý, lắng nghe kĩ lại ẩn chứa một loại bi thương.

Chàng bắt lấy cổ tay của nàng, trên cổ tay bóng loáng đeo một chiếc vòng tay: "Ngươi nói đó không phải ngươi, tại sao không gian trong vòng tay lại nhận chủ cho nàng ta ở trong thân thể này suốt một năm? Tại sao Tuyết Đoàn vẫn có thể cảm nhận được liên kết với ngươi?"

Chàng đè thấp thân mình kề sát vào nàng: "Ngươi nói đó không phải ngươi, ngày xưa ta đi tìm ngươi, là ai lấy huyền băng kiếm nhận chủ, đâm một kiếm vào ngực ta?"

Mỗi lần chàng nói một câu, màu đỏ đậm trong mắt càng thêm rõ ràng, lan rộng ra.

Hạ Lan Vi theo bản năng nhìn ngực chàng, mày nhăn lại, lắc đầu, ngơ ngác nói: "Con không biết."

Đoạn thời gian nàng rời đi, phát sinh chuyện gì nàng hoàn toàn không biết gì cả, đến nỗi vì sao nguyên chủ có thể sử dụng được huyền băng kiếm của nàng, nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể mơ hồ đoán ra có lẽ linh hồn của nàng và nguyên chủ có mối liên hệ đặc thù, mới khiến nàng xuyên vào trong quyển sách này.

Nàng thật sự không biết phải giải thích như thế nào với Hi Loan, chẳng lẽ muốn nói cho chàng, thật ra bọn họ đều là nhân vật trong sách?

Nàng lắc đầu, hiển nhiên không có khả năng, nói không chừng sư phụ sẽ càng cho rằng mình đang lừa chàng.

Sự chần chờ của Hạ Lan Vi bóp tắt tia sáng cuối cùng trong mắt Hi Loan, chàng cười thầm chính mình tới nông nỗi như hiện giờ rồi, còn si tâm vọng tưởng cái gì.

Chàng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nàng, gằn từng chữ: "Ngươi đúng là không có trái tim."

"Con ——"

Chàng dùng tay giữ chặt mặt nàng, tầm mắt hai người giao nhau, chàng cúi người hôn lên, nuốt những lời nàng sắp buột thốt ra vào cổ họng. Lúc cổ họng hoạt động, chàng nhẹ nhàng dời đi, thấy Hạ Lan Vi mặt đỏ bừng, vừa lòng mà cười. Vuốt ve môi đỏ, mỉm cười nói: "Cái miệng này xưa nay gạt người, ngoan ngoãn như này vẫn tốt hơn."

Người này! Chẳng những không tin lời nàng nói còn đùa giỡn nàng!

Hạ Lan Vi trống rỗng sinh ra một cổ tức giận nhỏ, há miệng cắn đầu vai chàng, lại cảm thấy quần áo quá dày, trực tiếp cắn lên cổ.

Trên mặt Hi Loan hiện ra một tia ngoài ý muốn, cuối cùng vẫn để nàng tùy ý hồ nháo.

Cổ là nơi yếu ớt mẫn cảm cỡ nào, nàng tuy nói là tức giận nhưng vẫn không dám nặng tay, cắn mấy cái thấy chàng kêu đau đớn, chỉ là tiếng tiếp theo sau mỗi tiếng kêu, nghe cực kỳ thoải mái, âm thanh này, giống như nàng đang hầu hạ chàng vậy.

Hạ Lan Vi không bình tĩnh, tức giận lùi về trên giường, cuộn mình thành một đống. Hi Loan sửa sang cổ áo lộn xộn, rất tiếc nuối mà nhìn người cuộn tròn trên giường.

Không vội, tương lai của chàng và nàng còn dài.

Cho tới lúc cửa phòng đóng lại, Hạ Lan Vi mới trực tiếp ném chiếc gối mềm thêu hoa bay thẳng ra cửa, "Loảng xoảng" lại bị bật trở về, nằm trên tấm thảm nhung mềm như bông.

Nàng để chân trần đi nhặt gối mềm lên, đánh giá trong phòng, cửa sổ đều bị đóng kín, cửa cũng bị hạ cấm chế không ra được, nàng biết bản thân thật sự bị cầm tù.

Lúc này nàng mới nhớ tới, trong truyện gốc đúng là có đoạn, nguyên chủ thanh cao lãnh ngạo sau khi Hi Loan nhập ma trực tiếp chặt đứt quan hệ sư đồ với chàng. Nàng một quyền đấm lên gối mềm, trong lòng nghĩ lại là chuyện gì đây, những chuyện tốt nguyên chủ làm, đều để nàng sửa.

Trong phòng ấm áp, dễ dàng khiến người ta hôn mê, bàn tay trắng nõn che miệng ngáp vài cái, nghĩ thầm muốn tiến vào không gian xem thử, kết quả là, thật tốt, nàng không thể đi vào không gian.

Trong lòng nàng hiện lên vô số mặt cười, đánh một quyền thật mạnh xuống gối để phát tiết, trên mặt mới lộ ra cảm thấy nụ cười mỹ mãn.

Chờ đánh mệt mỏi, nàng mới bò lên trên trên giường, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau khi nửa mộng nửa tỉnh, nàng mới phát hiện Hi Loan đang nằm ở bên cạnh mình. Nàng ngáp một cái, lim dim tiến về phía Hi Loan, tìm một cái vị trí thoải mái trong ngực chàng rồi chìm vào giấc ngủ.

Hi Loan còn chưa ngủ lập tức mở mắt ra, nhìn khuôn mặt nàng điềm tĩnh ngủ, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Dáng vẻ như đương nhiên của nàng, làm Hi Loan nhìn không thấu. Không phải chàng chưa tới nghĩ tới việc tin tưởng nàng, thậm chí còn nghĩ có phải nàng có nỗi khổ khó nói hay không, cho dù lúc nàng đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, chàng vẫn gian nan mà lựa chọn tin tưởng.

Thẳng đến khi chàng nghe được tin hôn sự của Lam Ly Hạo, rốt cuộc không ngồi yên được nữa, từ xa xa đứng nhìn. Sự ngây ngô thẹn thùng trong mắt nàng lúc nhìn Lam Ly Hạo, khiến chàng hiểu rõ kết quả. Chàng muốn ngăn nàng chất vấn, lại phát hiện nàng giống như đã thay đổi thành người khác, mãi tới lúc huyền băng kiếm đâm vào ngực chàng, chàng mới hiểu được, đâu phải thay đổi người, rõ ràng là không cần chàng.

Hồi tưởng chuyện cũ, Hi Loan càng nghĩ càng bực bội, giữa mày phát ra ánh đỏ sâu kín, đè nén thù hận vào trong lòng, đứng dậy biến mất trong phòng, chỉ có rèm trướng bay bay chứng minh dấu vết người tới.

Liên tiếp mấy ngày, nửa đêm Hạ Lan Vi đều mơ mơ màng màng cảm giác Hi Loan ngủ bên cạnh nàng, nhưng mà lúc tỉnh dậy lại không thấy người. Ban ngày thì không cần phải nói, cũng không biết chàng vội làm cái gì, căn bản không thấy người.

Có lẽ là chàng cũng cảm thấy để Hạ Lan Vi buồn chán như vậy không tốt lắm, sau khi Hạ Lan Vi tỉnh lại, phát hiện bên mép giường thỉnh thoảng sẽ có thoại bản hoặc là đồ chơi của trẻ con.

Vốn dĩ nàng tính toán an tĩnh đợi, chờ sư phụ nhà mình bình tĩnh sẽ tiếp tục nói chuyện, nhưng trước mắt không được gặp người không nói, nếu tiếp tục như vậy, khẳng định nàng sẽ buồn ra bệnh.

Vì thế nàng tay không túm lấy chiếc ghế duy nhất trong phòng, "Quang quang" bắt đầu phá cửa. Ngoài cửa tựa hồ có người thủ, sau khi xôn xao một hồi, lại an tĩnh. Hạ Lan Vi không quản bọn họ, tiếp tục phá cửa, tiếng trước lớn hơn tiếng sau.

Nàng biết dù phá được cửa, nhưng không có sự cho phép của Hi Loan, nàng không thể thoát khỏi căn phòng này, nhưng mà nàng sảng khoái nha.

Tưởng tượng xong, nàng càng ra sức phá, cửa phòng bị đập vài chỗ, treo lỏng lẻo, Hạ Lan Vi hào khí đạp một chân lên phía trước, cửa phòng ầm ầm đổ xuống, tro bụi bay lên, cùng lúc đó, Hi Loan sắc mặt khó coi xuất hiện trước cửa.

Hạ Lan Vi quơ quơ ghế đẩu bị mất hai cái chân trong tay, nhếch môi thân thiện chào Hi Loan nói: "Chào buổi sáng, sư phụ."

Hiển nhiên tâm tình Hi Loan không quá tốt. Chàng đi vào, tay tùy tiện giơ lên, ghế đẩu thiếu hai chân lập tức hóa thành bột phấn.

Hạ Lan Vi còn chưa kịp tiếc hận vì vừa mất đi một "Chiến hữu", Hi Loan đã đi tới bên người nàng, huyết sắc trong mắt nhảy lên mãnh liệt, cắn răng nói: "Làm sao vậy, có phải ta phải dùng dây xích buộc ngươi trên giường, ngươi mới có thể thành thật hả?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện