Vương Bằng Phi vừa tiến vào, Giang Cảnh Du đã đang quan sát hai người họ.
Thoạt nhìn hai người kia rất bình thường, chẳng nhìn ra được hai người họ từng có tiếp xúc tí nào, thậm chí dưới thế công của Giang Kiều, tâm của Vương Bằng Phi đã lệch về phía Giang Kiều.
Giang Kiều nhỏ hơn nguyên chủ mấy tháng, để tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt tròn tròn, là style đáng yêu, mà Vương Bằng Phi lại tướng tá văn nhã trắng nõn, chiều cao thì ở lúc này được xem là cao to, cỡ chừng 1m78, quần áo thì mụn vá ít, trên mặt chẳng phải xanh xao như rau luộc, từ điểm đó là có thể nhìn ra gia cảnh anh ta sẽ không kém, thoạt nhìn là một người thanh niên tinh thần, trách không được Diệp Hồng Tú sẽ vừa lòng cậu chuẩn con rể này đến vậy.
Tên kia quan tâm mà nhìn Giang Cảnh Du: "Đồng chí Giang Cảnh Du, em có khỏe không? Anh nghe nói việc này liền đến đây ngay, bằng không sẽ không an tâm."
Nói xong rồi anh ta cho rằng mình có thể nhìn thấy ánh mắt cảm động ngượng ngùng của vị hôn thê, nhưng mà...... sao hình như lại có chút bất đồng với trước kia nhỉ? Diệp Hồng Tú không phát hiện lãnh đạm trên mặt con gái, bà vốn dĩ đã vì Vương Bằng Phi xách thịt tới đây thăm con bé mà vui mừng, nghe xong câu này thì cảm giác vui mừng lập tức lại dâng lên không ít: "Bằng Phi con có tâm! Chẳng qua con cũng đừng tiêu pha, con bé bị thương không nghiêm trọng." Bà lại giải thích, sợ chuẩn con rể cho rằng con gái nhà mình tứ chi không lanh lẹ: "Lần này là ngoài ý muốn, cũng là sắc trời tối quá, không thấy được tảng đá kia, một không cẩn thận bị vướng thôi."
Vương Bằng Phi cười cười với Diệp Hồng Tú: "Con hiểu, đây là ngoài ý muốn, lần sau cẩn thận hơn là được rồi, có điều chảy máu cần bồi bổ một phen, bác sĩ nói thế nào ạ?" Anh ta nhìn băng gạc trên đầu Giang Cảnh Du, còn cả sắc mặt tái nhợt kia nữa, chút khác thường kia đã bị anh ta xem nhẹ.
Chắc chắn là cô ấy bị thương, thân thể khó chịu, thế nên mới có thể lãnh đạm như vậy.
Diệp Hồng Tú đau lòng nhìn con gái: "Bác sĩ bảo con bé ở nhà dưỡng cho tốt một đoạn thời gian là không sao rồi, đây không phải chuyện gì lớn, không nghĩ tới con cũng có nghe nói, còn tiêu pha mua thịt tới đây." Nói đến câu sau, bà nhìn Vương Bằng Phi, ý cười đầy mặt.
Vương Bằng Phi khiêm tốn cười: "Đây là con nên làm."
......
Nghe hai người họ anh tới tôi đi, tươi cười trên mặt Giang Kiều giả đi mấy phần, cô ta đem nét vừa lòng của Diệp Hồng Tú nhìn trong mắt, chỉ đáng giận là cô ta không có trọng sinh sớm hơn chút nữa, vậy là cô ta có thể trực tiếp quậy hư luôn chuyện bọn họ xem mắt, thế là cái hôn ước này sẽ liền không trở ngại đến cô ta nữa.
Cô ta nhìn chỗ được bọc trên đầu Giang Cảnh Du, có chút tiếc nuối.
Sao chỗ té bị thương kia không phải mặt chứ?
Nếu chị ta phá tướng, Giang Kiều tin chắc Vương Bằng Phi sẽ càng thiên hướng mình hơn, có mấy tên đàn ông không háo sắc chứ?
Trong lòng Giang Kiều nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng hiện trên mặt chút nào, còn thuận thế chen chân vào đề tài: "Thím ba, chị là làm sao mà bị thương vậy?"
Diệp Hồng Tú không biết Giang Cảnh Du đã gặp phải những gì, nên nói: "Tới rừng cây nhỏ đào rau dại, sắc trời tối, té ngã một cái, vận khí nó không tốt, vừa lúc đập đầu lên một cục đá."
Vương Bằng Phi quan tâm mà nhìn Giang Cảnh Du: "Đồng chí Giang, trong khoảng thời gian này em cứ ở trong nhà tĩnh dưỡng cho tốt, đừng đi làm, qua hai hôm nữa anh mang chút đồ ăn tới cho em bồi bổ thân thể."
Diệp Hồng Tú nhanh chóng chối từ: "Không cần không cần, thật không cần, trong nhà không thiếu mấy miếng ăn đó."
Vương Bằng Phi có chút ngượng ngùng: "Đây là một phần tâm ý của con." Nói rồi, như là phát hiện mình xem nhẹ một người khác đang ở đây, anh ta nhìn qua: "Vị này chính là?"
Giang Kiều cười cười, lộ ra hai bên lúm đồng tiền trên khuôn mặt tròn, bộ dáng kia trông ngọt ngào mười phần: "Đây là anh rể đúng chứ ạ, chào anh rể."
Diệp Hồng Tú cười không khép miệng được: "Con gọi hơi sớm rồi, Bằng Phi, đây là em gái bên nhà bác hai của Cảnh Du, Giang Kiều."
Mắt Vương Bằng Phi hơi hơi lập lòe, chủ động vươn tay: "Đồng chí Giang Kiều, chào em."
"Chào anh." Giang Kiều cũng vươn tay, nắm lấy ngón tay, vừa chạm vào đã tách ra.
Giang Cảnh Du: "......"
Kỹ thuật diễn của hai vị này đều online à nha, nhìn cái cảnh tượng lần đầu gặp này đi, chân thật đến cỡ nào.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô bỏ truyện, cách làm người với làm việc của nam nữ chính đều không phải loại hình cô thưởng thức.
Giang Kiều chào hỏi với Vương Bằng Phi xong, quan tâm đứng dậy, rót cho Giang Cảnh Du một ly nước, kéo đề tài về chỗ cũ: "Chị, chị đi chỗ nào trong rừng cây nhỏ đào rau dại mà ngã vậy, để lần tới em qua đó cũng cẩn thận một chút."
Kỳ quái.
Rõ ràng cô ta nhìn thấy Giang Cảnh Du ở chỗ đó, cũng thấy được Lưu toàn mò theo sau, như nào mà Giang Cảnh Du lại êm đẹp trở về? Cơ hội khó được như vậy, Lưu Toàn thế mà không động thủ?!
Diệp Hồng Tú mau một bước trả lời: "Chính là mảnh rừng cây nhỏ đằng sau cánh rừng trúc bên sườn núi nhỏ kia, con đừng đi chỗ đó, chỗ đó khá xa, đường cũng khó đi."
Giang Kiều gật gật đầu: "Thì ra là chỗ đó à, chị, chị đi một mình sao?"
Giang Cảnh Du nhìn phép thử của cô ta trong mắt, khóe môi có lệ mà nhướng lên, "Đúng vậy."
Cô thờ ơ lạnh nhạt, thoạt nhìn Vương Bằng Phi cũng không biết vụ này, Giang Kiều không có nói vụ này cho hắn ta à?
Giang Cảnh Du phỏng đoán khả năng hắn ta không biết khá lớn, rốt cuộc ả Giang Kiều kia muốn giữ gìn hình tượng, bại lộ quá nhiều thủ đoạn thì chả có chỗ tốt nào cho ả ta.
Nhưng mà đây cũng không phải nguyên nhân để nói Vương Bằng Phi không làm gì sai.
Hắn ta có hôn ước với nguyên chủ trước, sau đó Giang Kiều chen chân vào, lớn mật bày tỏ tình yêu theo đuổi hắn, hắn liền động lòng, đã vừa duy trì hôn ước với Giang Cảnh Du, lại vừa tiếp nhận Giang Kiều lấy lòng, do dự không chắc chắn giữa hai người họ, kẻ như vậy, tặng không cô cũng chả cần!
Giang Kiều không chết tâm, muốn đào ra nhiều tin tức hơn: "Chị, chị bị thương nghiêm trọng như vậy còn có thể tự mình trở về à, thật lợi hại."
Giang Cảnh Du không kiên nhẫn, nếu không phải cô mới tới, không muốn đột ngột thể hiện ra kiểu tính nết không hề giống cái tính ôn nhu của nguyên chủ, cô liền muốn mở miệng dỗi người, "Đúng vậy, chị còn có chút không thoải mái, muốn nằm nghỉ chút, không lưu hai người lại vậy."
Nghe thấy cô nói như vậy, Diệp Hồng Tú liền tiễn Vương Bằng Phi với Giang Kiều ra ngoài: "Rồi, Cảnh Du con ngủ chút đi, Bằng Phi, Tiểu Kiều, hai đứa có tâm, chúng ta ra ngoài nói chuyện, hai đứa trước đừng về, đợi lát nữa cùng ăn chiều đi."
Giang Kiều dẫn đầu cự tuyệt: "Thím ba, con không lưu lại ạ, trong nhà còn có việc, lần tới đi."
Nói xong nhấc chân liền đi.
Vương Bằng Phi cũng cự tuyệt: "Con cũng về ạ, lần tới thím không giữ con lại con cũng phải ăn ở đây, lần tới thím cũng đừng ghét bỏ con."
Thấy hai người họ đều cự tuyệt, Diệp Hồng Tú cũng không cố lưu lại, lúc này trong nhà nhiều việc, không có công phu mà chiêu đãi cho tốt.
Vương Bằng Phi bị Diệp Hồng Tú cố nhét cho một miếng thịt khô: "Con mang về, thêm một món ăn."
Anh ta mang theo thịt lại đây, không thể để anh ta về tay không.
Không nói cái khác, chỉ sợ thông gia tương lai có ý kiến, đến lúc đó có hại vẫn là con gái của bà.
Tốc độ đi của Giang Kiều rất chậm, tốc độ của Vương Bằng Phi không nhanh không chậm, đi được một đoạn, liền thấy được bóng dáng cô ta.
Dọc theo đường đi có không ít nhà, hai người kia duy trì một khoảng cách, cũng không nói câu nào, thoạt nhìn như chẳng hề lui tới, nhưng mà dọc đường đi này chậm rãi nói chuyện với người qua đường, đi rồi đi, thế là liền sóng vai nhau mà đi.
Dọc đường này có rất nhiều nhà quen thuộc với nhà họ Giang, còn có không ít nhà là quan hệ họ hàng, đương nhiên biết Giang Kiều nhà Giang lão nhị rồi, còn Vương Bằng Phi thì cũng có không ít người quen biết, biết đây là chuẩn con rể nhà lão tam họ Giang.
Có người chào hỏi với Giang Kiều, "Con tới đây thăm chị con hả, bị thương nghiêm trọng không? Cảm tình của con với chị cũng thật tốt."
Có người nói chuyện với Vương Bằng Phi: "Nhóc nhà họ Vương, tới thăm vị hôn thê phải không, đàn ông nên quan tâm con gái người ta nhiều chút, thế mới là trai tráng có đảm đương."
Có người giới thiệu cho bọn họ: "Hai đứa về sau chính là thân thích đó, Giang Kiều có chào anh rể chưa đó."
Giang Kiều cười ứng đối: "Dạ đúng, tới thăm chị con, nghe nói chị ấy xin nghỉ, con có hơi lo."
"Dạ đúng, về sau nên gọi anh rể." Nói đến hai chữ anh rể này, giọng nói cô ta trở nên vừa nhẹ lại phiêu, làm Vương Bằng Phi bất giác nhìn lại đây, tâm tình cũng trở nên có chút phức tạp.
Anh rể?
Đây là lần thứ 2 trong hôm nay nghe thấy cách xưng hô này trong miệng cô ấy.
Về sau anh ta sẽ trở thành anh rể cô ấy sao?
Vương Bằng Phi cũng không biết.
Ngay mới đầu anh ta rất vừa lòng với cô vợ tương lai Giang Cảnh Du này, tướng mạo xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, bằng cấp cao, nếu không phải thi đại học bị hủy, làm không tốt đó chính là sinh viên, điều kiện trong nhà cũng không kém, hai người họ không lo không có đề tài chung để cùng chung tiến bộ.
Nhưng sau khi quen biết Giang Kiều thì anh ta mới biết được, anh ta với Giang Kiều mới là người chân chính có thể nói chuyện với nhau.
Chỉ là bọn họ biết nhau quá muộn, lúc bọn họ quen biết nhau, anh ta đã đính hôn với Giang Cảnh Du.
Đi được một đoạn đường, tới chỗ không có nhà nào rồi, bọn họ mới bắt đầu nói chuyện.
Giang Kiều ngẩng mặt lên, nhìn Vương Bằng Phi, giọng nói mềm nhẹ: "Trưa mai chúng ta gặp nhau ở sườn núi nhỏ sau núi, em có một thứ muốn cho anh."
Nghe thấy Giang Kiều nói, Vương Bằng Phi bất giác cười: "Được, anh chờ em."
*
Diệp Hồng Tú tiễn hai người kia đi, về phòng nhìn Giang Cảnh Du: "Có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái không con? Đợi lát nữa bác sĩ Trần tới liền."
Giang Cảnh Du: "Còn được."
Diệp Hồng Tú thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy được rồi, con nhìn thấy Bằng Phi rồi đó, nó có để con ở trong lòng, về sau con sẽ sống cuộc sống tốt nhất." Diệp Hồng Tú rất vừa lòng cậu chuẩn con rể này, lại nói tiếp là miệng đầy khen ngợi: "Con khỏe rồi, nhớ rõ đàng hoàng mà nói cảm ơn với nó, hôm nay thịt nó lấy tới đây có cỡ 1 cân đó."
Lúc này thịt khó mua cỡ nào nha, chắc chắn là chạy quan hệ bên chú nó mới mua được.
Công nhân chính thức chính là bất đồng.
Nghĩ tới đây, Diệp Hồng Tú có chút tiếc nuối, lúc này đây con gái vốn là nên tham gia thi đại học, mà giờ thi đại học hủy bỏ rồi, chỉ có thể cầm bằng tốt nghiệp về nhà làm ruộng.
Bà làm ruộng cả nửa đời người rồi, biết xuống ruộng vất vả cỡ nào, chỉ là cương vị công tác ở trong huyện thành ngay cả người có hộ khẩu thành thị cũng không nhất định có thể có được, con gái hộ khẩu ở trong thôn, thế thì càng không lưu lại được.
Nhưng Diệp Hồng Tú không chết tâm, bà không muốn con gái kiếm ăn trong ruộng cả đời chút nào, cho nên bà cho con xem mắt nhà họ Vương.
Hiện tại Vương Bằng Phi cũng đang làm việc ngoài ruộng, nhưng cậu ta có một chú hai làm công nhân ở trong thành, ngẫu nhiên có thể giúp cậu ta tìm được một phần công việc lâm thời, càng khéo chính là, dưới gối chú hai cậu ta không con, về sau chắc chắn là đứa cháu duy nhất Vương Bằng Phi này nhận ca, đến lúc đó con gái cũng con gái cũng có thể đi theo cùng nhau vào thành.
Đây là con cổ tích ưu khó được trong thôn, nếu không phải con gái mình cũng đủ xuất sắc, ở trong thôn cũng là cô gái tốt xếp số trên, Vương gia còn sẽ không đáp ứng đâu.
Giang Cảnh Du không nói chuyện, trong lòng còn đang nghĩ nên vạch trần chân tình của một đôi nam nữ chính Vương Bằng Phi với Giang Kiều này như thế nào đây.
Tuy không biết mình xuyên qua đây là chuyện như thế nào, nhưng không hiểu sao vận mệnh chú định cô lại biết, mình không về được.
Diệp Hồng Tú không nghe thấy con gái nói chuyện, nhưng bà không cảm thấy có gì, chỉ cho rằng cô cảm thấy không khỏe, không muốn mở miệng, bèn không nói nữa, thẳng đến khi Trương Lưu Vân dẫn theo một người đàn ông hơn ba mươi tuổi tiến vào, bà nhiệt tình lên đón: "Bác sĩ Trần, lại làm phiền cậu rồi."
Bác sĩ Trần mở băng gạc băng bó đầu Giang Cảnh Du ra, kiểm ra một chút, lại lần nữa thay thuốc: "Giờ sáng mai lại thay thuốc một chút, em sẽ đến nữa, chị dâu ba, chị đừng to, không có việc gì lớn."
Diệp Hồng Tú thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt rồi, hôm qua con bé vừa ngất xỉu, dọa cho hồn chị đều bay, ba với ông nội con bé lại không ở nhà, chỉ có mấy người phụ nữ bọn chị."
Bác sĩ Trần với khuôn mặt ngăm đen cười lên, lộ ra một hàm răng trắng: "Chị dâu ba, có chuyện gì tới gọi em, gọi một tiếng là em tới liền."
Diệp Hồng Tú: "Ít nhiều cũng nhờ có chú ở đây."
Trương Lưu Vân vào phòng, cầm tiền khám bệnh, chính là muốn nhét vào túi bác sĩ Trần, bác sĩ Trần không muốn, muốn tránh, mà không tránh được, Trương Lưu Vân hổ mặt: "Thế nào, cậu chữa bệnh cho cháu gái tôi không tiêu tiền à, nên thu liền thu đi, cảm tình chúng ta có tốt nữa, cũng phải việc nào ra việc đó."
Bác sĩ Trần đẩy không được, bèn rút ra 2 tờ trong mấy tờ tiền kia: "Nhiêu đây là đủ rồi, cái khác thím cất lại đi, thuốc con dùng phần nhiều là thảo dược, tự lên núi hái, không đáng mấy đồng."
Trương Lưu Vân không đẩy nữa, cất tiền về lại, trở về phòng, lúc trở ra, bà lại nhét 2 quả trứng gà vào túi bác sĩ Trần: "Mang về ăn đi."
Giang Cảnh Du nằm trên giường nghe đoạn đối thoại quen thuộc của họ, tâm tình phức tạp.
Bác sĩ Trần là bác sĩ duy nhất của thôn bọn họ, quan hệ với nhà bọn họ không tồi, bởi vì trước kia nhà bác sĩ Trần sống không nổi nữa, là ông nội của nguyên chủ hỗ trợ đưa bác ấy đi làm học đồ, lúc này mới có bác ấy hôm nay.
Về phần ba Giang với ông nội Giang bọn họ, cũng khéo thật.
Ông nội và em trai song sinh Giang Cảnh Đằng của nguyên chủ đi Hải Thành thăm cô hai, ba Giang thì lại bị điều động đi sửa đập lớn, không ở trong thôn, trong nhà chỉ còn 4 người là bà nội Trương Lưu Vân, Diệp Hồng Tú và nguyên chủ với em trai út Giang Cảnh Tường.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô giữ kín như bưng chuyện giữa mình với Lưu Toàn.
Chuyện như này mà ầm ĩ ra, mặc kệ ai thị ai phi, lời đồn đãi luôn ôm ác ý lớn hơn với phái nữ.
Nếu có thể âm thầm giải quyết, ai cũng không biết là tốt nhất.
Trong cuốn tiểu thuyết Giang Cảnh Du đọc kia, nguyên chủ không trốn thoát được bị Lưu Toàn xâm phạm, trong sạch của cô ấy bị hủy, nhà họ Vương kia hủy hôn ước ngay sau đó, nguyên chủ bị bắt gả cho Lưu Toàn, và qua một đoạn thời gian Vương Bằng Phi với Giang Kiều được bà mối giật dây rồi thuận lý thành chương ở bên nhau.
Lưu Toàn chả phải kẻ tốt lành, về sau nguyên chủ lại mang thai, chẳng bao lâu liền mất vì bị Lưu Toàn đẩy, một thi hai mệnh.
Nghĩ đến đây, Giang Cảnh Du nhịn không được mà nhẹ giọng thở dài một hơi, cô không nên drop truyện nhanh như vậy.
Đảo mắt cái liền tới giờ nghỉ, nghe tiếng côn trùng kêu vang bên tai, nhìn ánh trắng nhàn nhạt rọi vào từ ngoài cửa sổ, Giang Cảnh Du phiền muộn.
Dự cảm nói cho cô nguyên chủ sẽ không trở lại nữa, về sau cô sẽ thay thế nguyên chủ sống ở chỗ này.
Sống ở cái niên đại thiếu ăn thiếu mặc, trăm phế đãi hưng này.
Lúc này không có nhiều cương vị công tác để cô chọn lựa như vậy, hộ tịch và công việc là hai chướng ngại lớn.
Chẳng lẽ thật sự phải xuống ruộng làm việc nhà nông?
Nhưng trước giờ cô chưa từng xuống ruộng á.
Càng nghĩ càng đau đầu.
Đúng lúc này, trong đầu Giang Cảnh Du vang lên một đạo giọng nói máy móc: "Game đã tải xong, có đăng nhập vào game không?"
Thoạt nhìn hai người kia rất bình thường, chẳng nhìn ra được hai người họ từng có tiếp xúc tí nào, thậm chí dưới thế công của Giang Kiều, tâm của Vương Bằng Phi đã lệch về phía Giang Kiều.
Giang Kiều nhỏ hơn nguyên chủ mấy tháng, để tóc ngắn ngang tai, khuôn mặt tròn tròn, là style đáng yêu, mà Vương Bằng Phi lại tướng tá văn nhã trắng nõn, chiều cao thì ở lúc này được xem là cao to, cỡ chừng 1m78, quần áo thì mụn vá ít, trên mặt chẳng phải xanh xao như rau luộc, từ điểm đó là có thể nhìn ra gia cảnh anh ta sẽ không kém, thoạt nhìn là một người thanh niên tinh thần, trách không được Diệp Hồng Tú sẽ vừa lòng cậu chuẩn con rể này đến vậy.
Tên kia quan tâm mà nhìn Giang Cảnh Du: "Đồng chí Giang Cảnh Du, em có khỏe không? Anh nghe nói việc này liền đến đây ngay, bằng không sẽ không an tâm."
Nói xong rồi anh ta cho rằng mình có thể nhìn thấy ánh mắt cảm động ngượng ngùng của vị hôn thê, nhưng mà...... sao hình như lại có chút bất đồng với trước kia nhỉ? Diệp Hồng Tú không phát hiện lãnh đạm trên mặt con gái, bà vốn dĩ đã vì Vương Bằng Phi xách thịt tới đây thăm con bé mà vui mừng, nghe xong câu này thì cảm giác vui mừng lập tức lại dâng lên không ít: "Bằng Phi con có tâm! Chẳng qua con cũng đừng tiêu pha, con bé bị thương không nghiêm trọng." Bà lại giải thích, sợ chuẩn con rể cho rằng con gái nhà mình tứ chi không lanh lẹ: "Lần này là ngoài ý muốn, cũng là sắc trời tối quá, không thấy được tảng đá kia, một không cẩn thận bị vướng thôi."
Vương Bằng Phi cười cười với Diệp Hồng Tú: "Con hiểu, đây là ngoài ý muốn, lần sau cẩn thận hơn là được rồi, có điều chảy máu cần bồi bổ một phen, bác sĩ nói thế nào ạ?" Anh ta nhìn băng gạc trên đầu Giang Cảnh Du, còn cả sắc mặt tái nhợt kia nữa, chút khác thường kia đã bị anh ta xem nhẹ.
Chắc chắn là cô ấy bị thương, thân thể khó chịu, thế nên mới có thể lãnh đạm như vậy.
Diệp Hồng Tú đau lòng nhìn con gái: "Bác sĩ bảo con bé ở nhà dưỡng cho tốt một đoạn thời gian là không sao rồi, đây không phải chuyện gì lớn, không nghĩ tới con cũng có nghe nói, còn tiêu pha mua thịt tới đây." Nói đến câu sau, bà nhìn Vương Bằng Phi, ý cười đầy mặt.
Vương Bằng Phi khiêm tốn cười: "Đây là con nên làm."
......
Nghe hai người họ anh tới tôi đi, tươi cười trên mặt Giang Kiều giả đi mấy phần, cô ta đem nét vừa lòng của Diệp Hồng Tú nhìn trong mắt, chỉ đáng giận là cô ta không có trọng sinh sớm hơn chút nữa, vậy là cô ta có thể trực tiếp quậy hư luôn chuyện bọn họ xem mắt, thế là cái hôn ước này sẽ liền không trở ngại đến cô ta nữa.
Cô ta nhìn chỗ được bọc trên đầu Giang Cảnh Du, có chút tiếc nuối.
Sao chỗ té bị thương kia không phải mặt chứ?
Nếu chị ta phá tướng, Giang Kiều tin chắc Vương Bằng Phi sẽ càng thiên hướng mình hơn, có mấy tên đàn ông không háo sắc chứ?
Trong lòng Giang Kiều nghĩ rất nhiều, nhưng chẳng hiện trên mặt chút nào, còn thuận thế chen chân vào đề tài: "Thím ba, chị là làm sao mà bị thương vậy?"
Diệp Hồng Tú không biết Giang Cảnh Du đã gặp phải những gì, nên nói: "Tới rừng cây nhỏ đào rau dại, sắc trời tối, té ngã một cái, vận khí nó không tốt, vừa lúc đập đầu lên một cục đá."
Vương Bằng Phi quan tâm mà nhìn Giang Cảnh Du: "Đồng chí Giang, trong khoảng thời gian này em cứ ở trong nhà tĩnh dưỡng cho tốt, đừng đi làm, qua hai hôm nữa anh mang chút đồ ăn tới cho em bồi bổ thân thể."
Diệp Hồng Tú nhanh chóng chối từ: "Không cần không cần, thật không cần, trong nhà không thiếu mấy miếng ăn đó."
Vương Bằng Phi có chút ngượng ngùng: "Đây là một phần tâm ý của con." Nói rồi, như là phát hiện mình xem nhẹ một người khác đang ở đây, anh ta nhìn qua: "Vị này chính là?"
Giang Kiều cười cười, lộ ra hai bên lúm đồng tiền trên khuôn mặt tròn, bộ dáng kia trông ngọt ngào mười phần: "Đây là anh rể đúng chứ ạ, chào anh rể."
Diệp Hồng Tú cười không khép miệng được: "Con gọi hơi sớm rồi, Bằng Phi, đây là em gái bên nhà bác hai của Cảnh Du, Giang Kiều."
Mắt Vương Bằng Phi hơi hơi lập lòe, chủ động vươn tay: "Đồng chí Giang Kiều, chào em."
"Chào anh." Giang Kiều cũng vươn tay, nắm lấy ngón tay, vừa chạm vào đã tách ra.
Giang Cảnh Du: "......"
Kỹ thuật diễn của hai vị này đều online à nha, nhìn cái cảnh tượng lần đầu gặp này đi, chân thật đến cỡ nào.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cô bỏ truyện, cách làm người với làm việc của nam nữ chính đều không phải loại hình cô thưởng thức.
Giang Kiều chào hỏi với Vương Bằng Phi xong, quan tâm đứng dậy, rót cho Giang Cảnh Du một ly nước, kéo đề tài về chỗ cũ: "Chị, chị đi chỗ nào trong rừng cây nhỏ đào rau dại mà ngã vậy, để lần tới em qua đó cũng cẩn thận một chút."
Kỳ quái.
Rõ ràng cô ta nhìn thấy Giang Cảnh Du ở chỗ đó, cũng thấy được Lưu toàn mò theo sau, như nào mà Giang Cảnh Du lại êm đẹp trở về? Cơ hội khó được như vậy, Lưu Toàn thế mà không động thủ?!
Diệp Hồng Tú mau một bước trả lời: "Chính là mảnh rừng cây nhỏ đằng sau cánh rừng trúc bên sườn núi nhỏ kia, con đừng đi chỗ đó, chỗ đó khá xa, đường cũng khó đi."
Giang Kiều gật gật đầu: "Thì ra là chỗ đó à, chị, chị đi một mình sao?"
Giang Cảnh Du nhìn phép thử của cô ta trong mắt, khóe môi có lệ mà nhướng lên, "Đúng vậy."
Cô thờ ơ lạnh nhạt, thoạt nhìn Vương Bằng Phi cũng không biết vụ này, Giang Kiều không có nói vụ này cho hắn ta à?
Giang Cảnh Du phỏng đoán khả năng hắn ta không biết khá lớn, rốt cuộc ả Giang Kiều kia muốn giữ gìn hình tượng, bại lộ quá nhiều thủ đoạn thì chả có chỗ tốt nào cho ả ta.
Nhưng mà đây cũng không phải nguyên nhân để nói Vương Bằng Phi không làm gì sai.
Hắn ta có hôn ước với nguyên chủ trước, sau đó Giang Kiều chen chân vào, lớn mật bày tỏ tình yêu theo đuổi hắn, hắn liền động lòng, đã vừa duy trì hôn ước với Giang Cảnh Du, lại vừa tiếp nhận Giang Kiều lấy lòng, do dự không chắc chắn giữa hai người họ, kẻ như vậy, tặng không cô cũng chả cần!
Giang Kiều không chết tâm, muốn đào ra nhiều tin tức hơn: "Chị, chị bị thương nghiêm trọng như vậy còn có thể tự mình trở về à, thật lợi hại."
Giang Cảnh Du không kiên nhẫn, nếu không phải cô mới tới, không muốn đột ngột thể hiện ra kiểu tính nết không hề giống cái tính ôn nhu của nguyên chủ, cô liền muốn mở miệng dỗi người, "Đúng vậy, chị còn có chút không thoải mái, muốn nằm nghỉ chút, không lưu hai người lại vậy."
Nghe thấy cô nói như vậy, Diệp Hồng Tú liền tiễn Vương Bằng Phi với Giang Kiều ra ngoài: "Rồi, Cảnh Du con ngủ chút đi, Bằng Phi, Tiểu Kiều, hai đứa có tâm, chúng ta ra ngoài nói chuyện, hai đứa trước đừng về, đợi lát nữa cùng ăn chiều đi."
Giang Kiều dẫn đầu cự tuyệt: "Thím ba, con không lưu lại ạ, trong nhà còn có việc, lần tới đi."
Nói xong nhấc chân liền đi.
Vương Bằng Phi cũng cự tuyệt: "Con cũng về ạ, lần tới thím không giữ con lại con cũng phải ăn ở đây, lần tới thím cũng đừng ghét bỏ con."
Thấy hai người họ đều cự tuyệt, Diệp Hồng Tú cũng không cố lưu lại, lúc này trong nhà nhiều việc, không có công phu mà chiêu đãi cho tốt.
Vương Bằng Phi bị Diệp Hồng Tú cố nhét cho một miếng thịt khô: "Con mang về, thêm một món ăn."
Anh ta mang theo thịt lại đây, không thể để anh ta về tay không.
Không nói cái khác, chỉ sợ thông gia tương lai có ý kiến, đến lúc đó có hại vẫn là con gái của bà.
Tốc độ đi của Giang Kiều rất chậm, tốc độ của Vương Bằng Phi không nhanh không chậm, đi được một đoạn, liền thấy được bóng dáng cô ta.
Dọc theo đường đi có không ít nhà, hai người kia duy trì một khoảng cách, cũng không nói câu nào, thoạt nhìn như chẳng hề lui tới, nhưng mà dọc đường đi này chậm rãi nói chuyện với người qua đường, đi rồi đi, thế là liền sóng vai nhau mà đi.
Dọc đường này có rất nhiều nhà quen thuộc với nhà họ Giang, còn có không ít nhà là quan hệ họ hàng, đương nhiên biết Giang Kiều nhà Giang lão nhị rồi, còn Vương Bằng Phi thì cũng có không ít người quen biết, biết đây là chuẩn con rể nhà lão tam họ Giang.
Có người chào hỏi với Giang Kiều, "Con tới đây thăm chị con hả, bị thương nghiêm trọng không? Cảm tình của con với chị cũng thật tốt."
Có người nói chuyện với Vương Bằng Phi: "Nhóc nhà họ Vương, tới thăm vị hôn thê phải không, đàn ông nên quan tâm con gái người ta nhiều chút, thế mới là trai tráng có đảm đương."
Có người giới thiệu cho bọn họ: "Hai đứa về sau chính là thân thích đó, Giang Kiều có chào anh rể chưa đó."
Giang Kiều cười ứng đối: "Dạ đúng, tới thăm chị con, nghe nói chị ấy xin nghỉ, con có hơi lo."
"Dạ đúng, về sau nên gọi anh rể." Nói đến hai chữ anh rể này, giọng nói cô ta trở nên vừa nhẹ lại phiêu, làm Vương Bằng Phi bất giác nhìn lại đây, tâm tình cũng trở nên có chút phức tạp.
Anh rể?
Đây là lần thứ 2 trong hôm nay nghe thấy cách xưng hô này trong miệng cô ấy.
Về sau anh ta sẽ trở thành anh rể cô ấy sao?
Vương Bằng Phi cũng không biết.
Ngay mới đầu anh ta rất vừa lòng với cô vợ tương lai Giang Cảnh Du này, tướng mạo xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, bằng cấp cao, nếu không phải thi đại học bị hủy, làm không tốt đó chính là sinh viên, điều kiện trong nhà cũng không kém, hai người họ không lo không có đề tài chung để cùng chung tiến bộ.
Nhưng sau khi quen biết Giang Kiều thì anh ta mới biết được, anh ta với Giang Kiều mới là người chân chính có thể nói chuyện với nhau.
Chỉ là bọn họ biết nhau quá muộn, lúc bọn họ quen biết nhau, anh ta đã đính hôn với Giang Cảnh Du.
Đi được một đoạn đường, tới chỗ không có nhà nào rồi, bọn họ mới bắt đầu nói chuyện.
Giang Kiều ngẩng mặt lên, nhìn Vương Bằng Phi, giọng nói mềm nhẹ: "Trưa mai chúng ta gặp nhau ở sườn núi nhỏ sau núi, em có một thứ muốn cho anh."
Nghe thấy Giang Kiều nói, Vương Bằng Phi bất giác cười: "Được, anh chờ em."
*
Diệp Hồng Tú tiễn hai người kia đi, về phòng nhìn Giang Cảnh Du: "Có phải thân thể có chỗ nào không thoải mái không con? Đợi lát nữa bác sĩ Trần tới liền."
Giang Cảnh Du: "Còn được."
Diệp Hồng Tú thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy được rồi, con nhìn thấy Bằng Phi rồi đó, nó có để con ở trong lòng, về sau con sẽ sống cuộc sống tốt nhất." Diệp Hồng Tú rất vừa lòng cậu chuẩn con rể này, lại nói tiếp là miệng đầy khen ngợi: "Con khỏe rồi, nhớ rõ đàng hoàng mà nói cảm ơn với nó, hôm nay thịt nó lấy tới đây có cỡ 1 cân đó."
Lúc này thịt khó mua cỡ nào nha, chắc chắn là chạy quan hệ bên chú nó mới mua được.
Công nhân chính thức chính là bất đồng.
Nghĩ tới đây, Diệp Hồng Tú có chút tiếc nuối, lúc này đây con gái vốn là nên tham gia thi đại học, mà giờ thi đại học hủy bỏ rồi, chỉ có thể cầm bằng tốt nghiệp về nhà làm ruộng.
Bà làm ruộng cả nửa đời người rồi, biết xuống ruộng vất vả cỡ nào, chỉ là cương vị công tác ở trong huyện thành ngay cả người có hộ khẩu thành thị cũng không nhất định có thể có được, con gái hộ khẩu ở trong thôn, thế thì càng không lưu lại được.
Nhưng Diệp Hồng Tú không chết tâm, bà không muốn con gái kiếm ăn trong ruộng cả đời chút nào, cho nên bà cho con xem mắt nhà họ Vương.
Hiện tại Vương Bằng Phi cũng đang làm việc ngoài ruộng, nhưng cậu ta có một chú hai làm công nhân ở trong thành, ngẫu nhiên có thể giúp cậu ta tìm được một phần công việc lâm thời, càng khéo chính là, dưới gối chú hai cậu ta không con, về sau chắc chắn là đứa cháu duy nhất Vương Bằng Phi này nhận ca, đến lúc đó con gái cũng con gái cũng có thể đi theo cùng nhau vào thành.
Đây là con cổ tích ưu khó được trong thôn, nếu không phải con gái mình cũng đủ xuất sắc, ở trong thôn cũng là cô gái tốt xếp số trên, Vương gia còn sẽ không đáp ứng đâu.
Giang Cảnh Du không nói chuyện, trong lòng còn đang nghĩ nên vạch trần chân tình của một đôi nam nữ chính Vương Bằng Phi với Giang Kiều này như thế nào đây.
Tuy không biết mình xuyên qua đây là chuyện như thế nào, nhưng không hiểu sao vận mệnh chú định cô lại biết, mình không về được.
Diệp Hồng Tú không nghe thấy con gái nói chuyện, nhưng bà không cảm thấy có gì, chỉ cho rằng cô cảm thấy không khỏe, không muốn mở miệng, bèn không nói nữa, thẳng đến khi Trương Lưu Vân dẫn theo một người đàn ông hơn ba mươi tuổi tiến vào, bà nhiệt tình lên đón: "Bác sĩ Trần, lại làm phiền cậu rồi."
Bác sĩ Trần mở băng gạc băng bó đầu Giang Cảnh Du ra, kiểm ra một chút, lại lần nữa thay thuốc: "Giờ sáng mai lại thay thuốc một chút, em sẽ đến nữa, chị dâu ba, chị đừng to, không có việc gì lớn."
Diệp Hồng Tú thở phào nhẹ nhõm: "Không có việc gì là tốt rồi, hôm qua con bé vừa ngất xỉu, dọa cho hồn chị đều bay, ba với ông nội con bé lại không ở nhà, chỉ có mấy người phụ nữ bọn chị."
Bác sĩ Trần với khuôn mặt ngăm đen cười lên, lộ ra một hàm răng trắng: "Chị dâu ba, có chuyện gì tới gọi em, gọi một tiếng là em tới liền."
Diệp Hồng Tú: "Ít nhiều cũng nhờ có chú ở đây."
Trương Lưu Vân vào phòng, cầm tiền khám bệnh, chính là muốn nhét vào túi bác sĩ Trần, bác sĩ Trần không muốn, muốn tránh, mà không tránh được, Trương Lưu Vân hổ mặt: "Thế nào, cậu chữa bệnh cho cháu gái tôi không tiêu tiền à, nên thu liền thu đi, cảm tình chúng ta có tốt nữa, cũng phải việc nào ra việc đó."
Bác sĩ Trần đẩy không được, bèn rút ra 2 tờ trong mấy tờ tiền kia: "Nhiêu đây là đủ rồi, cái khác thím cất lại đi, thuốc con dùng phần nhiều là thảo dược, tự lên núi hái, không đáng mấy đồng."
Trương Lưu Vân không đẩy nữa, cất tiền về lại, trở về phòng, lúc trở ra, bà lại nhét 2 quả trứng gà vào túi bác sĩ Trần: "Mang về ăn đi."
Giang Cảnh Du nằm trên giường nghe đoạn đối thoại quen thuộc của họ, tâm tình phức tạp.
Bác sĩ Trần là bác sĩ duy nhất của thôn bọn họ, quan hệ với nhà bọn họ không tồi, bởi vì trước kia nhà bác sĩ Trần sống không nổi nữa, là ông nội của nguyên chủ hỗ trợ đưa bác ấy đi làm học đồ, lúc này mới có bác ấy hôm nay.
Về phần ba Giang với ông nội Giang bọn họ, cũng khéo thật.
Ông nội và em trai song sinh Giang Cảnh Đằng của nguyên chủ đi Hải Thành thăm cô hai, ba Giang thì lại bị điều động đi sửa đập lớn, không ở trong thôn, trong nhà chỉ còn 4 người là bà nội Trương Lưu Vân, Diệp Hồng Tú và nguyên chủ với em trai út Giang Cảnh Tường.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô giữ kín như bưng chuyện giữa mình với Lưu Toàn.
Chuyện như này mà ầm ĩ ra, mặc kệ ai thị ai phi, lời đồn đãi luôn ôm ác ý lớn hơn với phái nữ.
Nếu có thể âm thầm giải quyết, ai cũng không biết là tốt nhất.
Trong cuốn tiểu thuyết Giang Cảnh Du đọc kia, nguyên chủ không trốn thoát được bị Lưu Toàn xâm phạm, trong sạch của cô ấy bị hủy, nhà họ Vương kia hủy hôn ước ngay sau đó, nguyên chủ bị bắt gả cho Lưu Toàn, và qua một đoạn thời gian Vương Bằng Phi với Giang Kiều được bà mối giật dây rồi thuận lý thành chương ở bên nhau.
Lưu Toàn chả phải kẻ tốt lành, về sau nguyên chủ lại mang thai, chẳng bao lâu liền mất vì bị Lưu Toàn đẩy, một thi hai mệnh.
Nghĩ đến đây, Giang Cảnh Du nhịn không được mà nhẹ giọng thở dài một hơi, cô không nên drop truyện nhanh như vậy.
Đảo mắt cái liền tới giờ nghỉ, nghe tiếng côn trùng kêu vang bên tai, nhìn ánh trắng nhàn nhạt rọi vào từ ngoài cửa sổ, Giang Cảnh Du phiền muộn.
Dự cảm nói cho cô nguyên chủ sẽ không trở lại nữa, về sau cô sẽ thay thế nguyên chủ sống ở chỗ này.
Sống ở cái niên đại thiếu ăn thiếu mặc, trăm phế đãi hưng này.
Lúc này không có nhiều cương vị công tác để cô chọn lựa như vậy, hộ tịch và công việc là hai chướng ngại lớn.
Chẳng lẽ thật sự phải xuống ruộng làm việc nhà nông?
Nhưng trước giờ cô chưa từng xuống ruộng á.
Càng nghĩ càng đau đầu.
Đúng lúc này, trong đầu Giang Cảnh Du vang lên một đạo giọng nói máy móc: "Game đã tải xong, có đăng nhập vào game không?"
Danh sách chương