Thời gian thấm thoát trôi qua, tới năm 1981, lứa sinh viên đầu tiên đã bước vào cương vị công tác, ai có tiền đồ người nấy.

Ví dụ như học đại học ở thủ đô, liền được phân phối làm ở thủ đô, lứa thiên chi kiêu tử này đều không ngoại lệ, đều có cương vị việc làm rất tốt, đám sinh viên này chính là con cưng mà các phòng các cơ quan chờ đã lâu.

Cậu em út Giang Cảnh Tường của Giang Cảnh Du xuất chúng hơn cô đã tưởng một chút, cậu em đã bắt được danh ngạch cử đi du học của nhà nước, cái này rất khó được.

Có thể xông ra được một con đường trong đám thiên chi kiêu tử, không thể nghi ngờ, việc này đại biểu sự ưu tú của em trai.

Triệu Kiến Quân thì tốt nghiệp trường đại học quân đội, có một khởi điểm rất tốt, anh chàng được phân tới biên cảnh Tây Nam, cách chỗ bọn họ không quá xa.

Chẳng qua vẫn là xa, không cách nào nắm thông tin kịp thời. Anh chàng mà phải đi chấp hành nhiệm vụ, vậy thì mấy tháng liền không cách nào liên lạc kịp thời là chuyện rất đỗi bình thường.

Triệu Kiến Đan thì học đại học tỉnh thành, chuyên ngành ngoại ngữ, sau khi tốt nghiệp bởi vì có ngoại ngữ xuất chúng mà được phân phối sang bên ngành ngoại thương, phụ trách chiêu thương dẫn tư, ngày nào cũng vội chân không chạm đất.

Em dâu Lâm Yến Linh của Giang Cảnh Du cũng học đại học ở tỉnh thành, chuyên ngành lịch sử, em ấy lựa chọn đi theo dấu chân của cha mẹ mình, vừa đào tạo sâu, vừa ở lại trường dạy học.

Đám sinh viên này đều có tiền đồ tươi sáng.

Cũng có vài người lựa chọn trở về, ví dụ như Tống Ích.

Tống Ích là một người rất mạnh dạn đi đầu, học đại học về rồi liền chủ động xin đi đặc khu.

Mà một trong những nguyên nhân cho quyết định này cũng là vì đại học mà anh ta học là cấp bậc thấp nhất.

Tống Ích cũng làm việc rất tốt, trong phân xưởng số 3 thiết lập ở đặc khu, anh ta là xưởng trưởng.

Tốc độ tấn chức này thoạt nhìn rất kinh người, nhưng mà đặt ở tình huống hiện tại thì lại rất bình thường.

Giang Cảnh Du không có thường trú ở đặc khu được, cô phải chạy qua chạy lại ở ba địa điểm, hơn nữa cô còn đảm nhận chức đại đội trưởng đội sản xuất thôn Thượng Trang nữa.

Tuy rằng rất nhiều chuyện trong thôn cô đều đã giao cho phó đội trưởng làm, đối phương vẫn luôn rất ổn trọng.

Cái vị phó đội trưởng trước Cố Hướng Hằng kia thì về hưu lâu rồi, vị phó đội trưởng mới này là chi đội trưởng của chi đội 3 trước đó của thôn Thượng Trang được thăng lên, tên là Giang Quốc An. Chờ cô lui rồi, đi lên trên cơ bản chính là ông ta.

Mùa hè nóng bỏng năm nay, lại là thời tiết của mùa thi đại học mỗi năm một lần.

Trần Thiên Hữu là thí sinh thuộc khóa năm nay.

Trần Oánh phải nói là thắp hương bái Bồ Tát gì đó làm không ít rồi, cách mấy hôm liền hầm canh óc heo và nhân hạch đào cho con trai ăn.

Bởi vì hai đứa con nuôi nhà anh cả có tiền đồ, nên khi bọn họ trở lại, cô ấy nhất định phải dẫn theo con trai tới thỉnh giáo.

Mỗi lần Triệu Kiến Đan trở về đều sẽ tổ chức mở lớp phụ đạo ở trường tiểu học trong thôn, nhân khí của cô nàng ở trong thôn cực cao, nên mỗi lần cậu em này tới đây cũng là thuận lý thành chương, chẳng qua năm nay cô nàng không rút ra thời gian rảnh được, bởi đây là quý tốt nghiệp của cô nàng, sang năm là phải đi thực tập rồi.

Theo góc nhìn của cô ấy, Thiên Hữu có thi đậu được hay không đang nằm chính giữa hai bên được và không được – Nếu như đề thi vừa lúc có câu mà anh chàng am hiểu, vậy thì cơ hội thi đậu khá lớn; Nếu mà xui xẻo, vậy thì không chắc chắn rồi.

Trần Oánh không yêu cầu con trai nhất định phải thi được vào trường nào, chỉ cần có thể thi đậu là được rồi, bởi đến lúc đó đều có phân phối việc làm, hơn nữa đãi ngộ còn không kém được.

Đối với đại sự của con trai, tất cả đều là cô ấy xông lên trước mà đi, ngay cả cả nhà bác cả của sắp nhỏ cũng xuất hiện với tần suất nhiều hơn ba của tụi nó.

Trần Oánh thấy trái tim rất băng giá.

Cô chẳng yêu cầu hắn ta yêu thương Thiên Hữu cỡ nào, nhưng mà vào thời khắc quan trọng như thế này, nói với con vài câu quan tâm, mua cho nó một hai cân thịt, đấy cũng là tình cảm, mà kết quả thì sao? Cái gì cũng chả có.

Hắn ta căn bản là không nhớ nổi con trai của mình đã tới lúc thi đại học!

Nếu không phải sợ mình ầm ĩ lên sẽ ảnh hưởng đến con trai, Trần Oánh đều muốn đi ầm ĩ một trận to với hắn ta.

Chẳng qua ở trước mặt con trai, cô ấy im bặt không nhắc tới mấy chuyện sốt ruột này.

Chỉ cần con trai có thể học tập thật tốt, những chuyện khác, cô ấy đều sẽ chuẩn bị thật tốt.

Chẳng qua mặc cho Trần Oánh đã làm rất nhiều, cầu nguyện rất nhiều, Trần Thiên Hữu vẫn là thi rớt.

Nhưng mà điểm kém cũng không quá nhiều, là kiểu tuy không đủ mức để xét tuyển bổ sung, nhưng mà nếu cố thêm một lần vào sang năm thì chưa chắc không thể thi đậu.

Trần Thiên Hữu suy sút mấy ngày liền bước ra u ám, an ủi người mẹ tiều tụy: "Con học lại một năm nữa, sang năm chắc chắn có thể thi đậu. Mẹ, phải làm phiền mẹ nuôi con thêm một năm rồi."

Nhìn con trai đã lần nữa lên tinh thần, Trần Oánh cũng cố lên tinh thần: "Được, con trai, mẹ tin con!"



Gần đây Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đang tham dự lớp học ban đêm. Họ không cần phải đi học mỗi ngày, chỉ cần hoàn thành bài tập đúng giờ, tới cuối kỳ đi tham gia thi cử, nếu có thể qua, vậy thì sẽ có một tấm bằng chứng nhận trình độ đại học.

Bầu không khí học tập lúc này rất đậm, không có điều kiện thì người bên trên cũng sáng tạo điều kiện, cho những người cần tiến tu có cơ hội đi tiến tu.

Đây là cái Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du muốn.

Bọn họ không có tham gia thi đại học, nhưng mà về sau sẽ càng ngày càng coi trọng bằng cấp, nếu có thể có một tấm bằng, vẫn là lấy một tấm bằng thì tốt hơn.

Bởi vậy nên chờ khi lớp học ban đêm bắt đầu chiêu sinh, hai vợ chồng đã báo danh ngay.

Thầy cô ở đây đều là giáo sư đại học đứng đắn, nội dụng họ dạy cũng giống nhau.

Học ở đây, cơ bản đều là nhân viên tại chức, các ngành các nghề đều có, có nam có nữ.

Tất cả bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là hiếu học.

Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đều đã có cơ sở, nhưng mà sách vở về kinh tế học lúc này khác với thời hiện đại.

Đối với Giang Cảnh Du mà nói, có một vài môn đại cương cơ sở có từng học, nhưng không cách nào liên hệ với nhau.

Cố Hướng Hằng thì tốt hơn một chút, nhưng một vài lý luận mà thời điểm này đưa ra cũng đã quá hạn rồi.

Anh còn sẽ đi thảo luận với giảng viên.

Giảng viên kinh hỉ mười phần: "Đây đúng thật là tài liệu giảng dạy cũ trước kia, bọn tôi cũng đã thảo luận qua, nhưng mà hiện tại tài liệu giảng dạy mới còn chưa có ra, quan điểm mà cậu nói này tôi cho rằng......"

Bởi vậy, Cố Hướng Hằng đã thành trò cưng của các giáo viên, mỗi lần vừa tan học là sẽ bị tóm đi thảo luận.

Lớp học ban đêm tổ chức ở thành phố, hiện tại Cố Hướng Hằng cũng đã thăng chức rồi điều đến đây, nên tới chỗ học rất thuận tiện.

Giang Cảnh Du cũng có thể đi tuyến xe buổi tối tới đây.

Chờ khi các giáo viên đã thảo luận tận hứng rồi, khi hai vợ chồng bọn họ rời khỏi khu dạy học, đại bộ phận các bạn học khác đều đã rời đi.

Gió đêm thổi qua, còn mang theo chút hơi đất khô nóng.

Hai vợ chồng đi trên đường nhỏ, nhìn người qua đường đang ôm sách vở qua lại vội vàng.

Giang Cảnh Du không nhịn được mà cảm khái một tiếng: "Mấy bộ váy đỏ hiện tại cũng thật không tồi."

Hiện tại đang lưu hành mặc váy đỏ, hiện tại cô cũng đang mặc váy đỏ đây.

Còn có người mặc quần jean, uốn tóc nữa.

Mọi người càng ngày càng theo đuổi những sắc thái và phục sức khác với quá khứ.

Đặc biệt là vào năm ngoái, khi bộ phim điện ảnh [Lư Sơn luyến] này mới vừa được công chiếu ấy, nữ chính bởi vì thay quần áo mà trở thành đề tài hot được nghị luận của mọi người, và mọi người hiện tại đang có ý thức theo đuổi quần áo giống minh tinh.

Cố Hướng Hằng cong cong mắt: "Chờ qua mấy năm nữa, sẽ có vũ trường nữa."

Giang Cảnh Du nghĩ đến khi đó, mọi người sẽ tụ tập một chỗ mà 'quần ma loạn vũ', nhịn không được mà cười: "Vậy khá tốt."

"Chúng ta đi bên này đi, mua chút đồ về."

Bởi vì nguyên nhân này, hai vợ chồng sửa lại lộ tuyến, đi qua một con hẻm nhỏ. Con hẻm nhỏ này khá là u ám, lúc trời tối mà đi qua chỗ này sẽ rất dễ vì một chút thanh âm kỳ quái mà suy nghĩ miên man, cứ cảm thấy nơi này có thứ đồ dơ gì không thể miêu tả ấy.

Trên thực tế, nơi này không có đồ dơ, chỉ có người dơ.

"Ăn cướp đây! Giao hết tiền ra đây!" Vừa có người bước vào con hẻm này, liền có hai gã đàn ông gấp không chờ nổi mà nhảy ra, trên tay còn cầm chủy thủ sáng lóe.

Nếu là người bình thường nhìn thấy hai người đàn ông cầm vũ khí này, có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng lần này cái lũ này lại không có lưu tâm đánh giá đối tượng cướp, chỉ thấy có làn váy đỏ xinh đẹp đi qua, liền gấp không chờ nổi mà nhảy ra ngoài.

Cái váy này đẹp như vậy, chắc chắn rất đắt, mà thường thì người như vậy cũng sẽ có mỡ béo.

Chờ khi lấy được tiền rồi, ngày mai bọn chúng sẽ đến tiệm cơm ăn một bữa thật ngon, tiền dư lại hẳn là đủ chơi một đoạn thời gian.

Hai tên cướp đã mặc sức tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp sau này, ai ngờ, chúng thế mà đã đá phải ván sắt.

Đi đêm nhiều, rồi cũng sẽ đụng phải ma.

"Bốp ——"

"Bốp ——"

Chủy thủ trong tay hai tên cướp đã bị hai cái chân đá bay ra ngoài, sau đó chính mà một nắm tay cực lớn đấm thẳng ngay mặt.

"Áu!!"

Hai tên cướp cơ hồ là đồng thời phát ra tiếng kêu thảm thiết, chúng che lại mũi thì bụng lại đụng độ đòn đánh nghiêm trọng: "Ha...... Hự......"

Hai tên cướp đã thành anh em cùng cảnh ngộ, chỉ còn nước ôm bụng rên rỉ lăn dưới đất.

Cố Hướng Hằng thu tay lại, Giang Cảnh Du thở dài: "Ngày mai chúng ta lại mua vậy."

Cố Hướng Hằng bất đắc dĩ nhún vai, chỉ có thể vậy thôi.

Hiện tại bọn họ phải xách hai cái tên này tới Cục Công An trước đã.

Trong Cục Công An có người nhận ra Cố Hướng Hằng, kết quả vừa nghe được ý đồ đến của anh, biểu cảm trên mặt người đó phải bảo là xuất sắc, ánh mắt nhìn hai tên cướp hung ác mười phần.

Ở trước mặt cấp trên, ở trước mặt cấp trên mà...... bị mất mặt đến vậy.

Xem coi bọn họ có thu thập mấy tên này một trận hay không!

Chờ đã bàn giao hai tên cướp xong rồi, khi chỉ còn lại hai vợ chồng, bọn họ nói về cái đề tài này.

"Trị an hiện tại đúng thật là một vấn đề."

Cố Hướng Hằng cười khổ: "Bằng không sao mà sẽ có vụ đánh nghiêm* năm 1983 được, hiện tại tuy mới năm 81, nhưng mà có thể nhìn ra một chút rồi."

*: viết tắt của hoạt động đả kích nghiêm khắc những việc trái pháp luật. Trong này chữ 'đả' là phiên bản Hán Việt của chữ đánh, nghiêm thì dễ hiểu rồi nên không giải thích nữa.

Giang Cảnh Du gật gật đầu: "Đúng vậy thật." Từ khi cải cách mở cửa, cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, một vài thứ của nước ngoài cũng được du nhập vào trong nước, có vài bộ phim tràn ngập nội dung bạo lực, chúng làm cho rất nhiều người trẻ tuổi trông mèo vẽ hổ, cũng làm ra các loại hoạt động phạm tội.

Còn có nguyên nhân nữa chính là thanh niên đang chờ sắp xếp việc làm quá nhiều, tuy đại bộ phận mọi người vẫn là thành thành thật thật, nhưng mà một bộ phận nhỏ trong số đó không tìm được việc làm, không có thu nhập, liền du đãng ngoài đầu đường, rồi kết thành bang phái. Có vài địa phương thế lực bang phái rất nghiêm trọng, ban ngày ban mặt mà dám cầm dụng cụ cắt gọt mà sống mái với nhau ngoài đầu đường nữa kìa.

Cố Hướng Hằng nhíu mày: "Nhân thủ trong đồn công an không đủ cũng là một vấn đề." Ánh mắt anh chợt lóe.

Có một bộ phận người còn kết thành tập thể với thế lực xã hội đen địa phương, đấy cũng là một phương diện.

Giang Cảnh Du đồng tình mà nhìn chồng: "Vất vả rồi."

Đôi mày vốn đang nhăn lại của Cố Hướng Hằng lập tức thả lỏng ra, lắc lắc đầu: "Anh cuối cùng đã hiểu rõ vì sao lại có câu nói 'tại kỳ vị, mưu kỳ chính' này rồi."

*: câu này có nghĩa là đang ở vị trí nào thì phải gánh trách nhiệm lo cho vị trí đó.

Thấy cảnh tối đến ít người là phụ nữ trẻ đều không dám quá ra cửa này, lại so với mấy năm trước, sao mà không để người ta lo lắng được.

Anh muốn làm nhiều hơn nữa, hy vọng có thể để mọi người đều có được ngày lành yên ổn.

Giang Cảnh Du yên lặng gật đầu.

Từng bước một đi tới bây giờ, tất cả đều đã vượt quá dự đoán vốn có của bọn họ, nhưng mà lúc này, họ không thể lui.

Hai vợ chồng về lại đại viện chính phủ, Cố Hướng Hằng có một căn hộ 3 phòng mà chính phủ phân cho ở đây.

Mở cửa, bật đèn, một phòng sáng sủa.

Nơi này bây giờ cũng chỉ có hai vợ chồng bọn họ ở thôi.

Hiện tại là lúc nghỉ hè, cặp song sinh đã bị vợ chồng họ đuổi về quê ra đồng nhấm nháp tư vị hạt gạo vất vả rồi, phải chờ tới tháng chín được khai giảng, cặp song sinh mới có thể tới đây ở.

Hai vợ chồng thảo luận lòng người tan rã lại ngo ngoe rục rịch hiện tại xong, bắt đầu rẽ hướng nói về thu nhập của bọn họ.

Hồi tháng 7 này, trước khi thị trường chứng khoán đảo Minh Châu leo lên đỉnh cao nhất một đoạn thời gian ngắn, bọn họ đều bán ra kịp.

Không nói khoa trương, tiền tích góp trên tay bọn họ giờ đã không ít, cũng đủ để làm vốn đầu tư cho giai đoạn xuống biển kinh doanh ban đầu.

Bản thân hai người họ chính là người có lương cao, Giang Cảnh Du còn có một phần thu nhập từ nhuận bút, tiền tiết kiệm tồn trữ một đoạn thời gian dài rất là khả quan.

Sau đó bọn họ đã quăng số tiền tiết kiệm của mình vào thị trường chứng khoán, đó là một nơi thần kỳ, đặc biệt là đối với những người biết rõ lịch sử.

Giảng viên hướng dẫn của Cố Hướng Hằng hồi còn ở hiện đại đã cho bọn anh viết về một đề tài, chính là về phương diện này đây, nên sau khi anh tìm về lại ký ức trước kia, quả thực chính là tay phải của thần, vị người đại diện mà vợ chồng bọn họ tìm ở đảo Minh Châu đã gọi thẳng anh là thượng đế.

Hiện tại tiền từ thị trường chứng khoán rút ra đang đặt ở bên kia.

Cố Hướng Hằng tính toán qua một đoạn thời gian sẽ lấy đi bán khống.

Chờ khi số tiền này lăn được một vòng đi ra, họ sẽ không cần lo chuyện chi tiêu nữa.

Đến lúc đó bọn họ lấy tiền ra kinh doanh ngành nghề thực tế, sau đó lại nhìn chuẩn thời cơ mà vào thị trường chứng khoán xoay một vòng nữa.

Còn có thể tiếp tục vớt nữa.

Hai vợ chồng thảo luận một phen, tự giác dừng lại, lấy vở ra bắt đầu làm bài tập.

Bọn họ học đại học đêm nhưng cũng giống với sinh viên khác vậy, họ có bài tập cần hoàn thành, mà lượng bài tập này còn không nhẹ nữa.

Cố Hướng Hằng trừ bỏ ngành kinh tế ra còn học thêm khoa khác, hai vợ chồng đã xếp thời gian chật kín rồi.

Bởi vậy thiệt không trách Giang Cảnh Du thường xuyên nghĩ khi nào về hưu được, xã súc mà không muốn về hưu, vậy cũng chả khác gì lính quèn không muốn làm tướng quân vậy.

Ngày mai Giang Cảnh Du phải về quê rồi, lần sau tới đây sẽ là vào một tuần sau.

Diệp Hồng Tú nhìn thấy con gái đã trở lại, "Con là lại đến trường học đúng không? Thế nào? Có thể chịu được không"

Hồi trước khi con gái tốt nghiệp cao trung lại vừa lúc là thi đại học bị ngừng, bà tiếc nuối rất lâu luôn, giờ cũng coi như là tròn mộng khi trước.

Giang Cảnh Du: "Khá tốt, giáo viên hiền lành, bạn học hữu ái."

Diệp Hồng Tú nheo mắt lại, liên tục nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, gì gì kia." Bà trông muốn nói lại thôi: "Con rể thì sao?"

Giang Cảnh Du: "?"

Diệp Hồng Tú: "Bên cạnh con rể có xuất hiện mấy người phụ nữ không nên xuất hiện gì không?"

Con rể mới được điều lên thành phố không lâu, đây là chuyện tốt, nhưng mà con gái bà không thường trú ở thành phố nha! Cũng chỉ mỗi tuần đi một lần thôi, mà thời gian ngắn còn được, thời gian dài rồi thì làm sao đây? Giang Cảnh Du bật cười: "Bên cạnh anh ấy chỉ có một người là nữ, mà người kia lớn hơn anh ấy một giáp lận, cháu trai cháu gái đều có rồi, thư ký của anh ấy cũng là nam."

Diệp Hồng Tú: "Vậy con cũng phải thường thường qua đó nhìn một cái, phải biết rằng..." Bà ho khan hai tiếng: "Người như con rể là được mấy đứa gái trẻ kia hoan nghênh nhất đó."

Nghe thấy lời này của mẹ, Giang Cảnh Du tỏ vẻ mình không vui: "Mẹ, chẳng lẽ con thì không được đám trai trẻ hoan nghênh sao?"

Lời này của cô thật làm Diệp Hồng Tú không biết nên nói như thế nào, "Con gái của mẹ ơi, có mấy người chịu nổi áp lực khi đứng chung một chỗ với con chứ? Đây không phải chuyện giống nhau."

Nam mà uy nghiêm, thì nữ dễ sinh ỷ lại và thích, còn nữ quá có uy tín, thì có được mấy gã có dũng khí tới gần?

Kính ngưỡng thì đó lại là chuyện khác.

Giang Cảnh Du đã hiểu ý mẹ, cho nên cô cảm thấy bi thương.

Cô đúng thật không phải cái kiểu dây tầm gửi phải bám vào đại thụ hấp thu chất dinh dưỡng ỏn à ỏn ẻn kia, nhưng nếu như bị người khác xem thành cọp mẹ, đối với một cô gái mà nói cũng có chút tổn thương tự tôn, chẳng sợ đó là trên ý nghĩa thực tế.

Về phần gì mà cô hiện tại bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể được gọi là cô gái hay không à? Điểm này là không thể nghi ngờ, phụ nữ đến chết cũng là 18 tuổi.

Diệp Hồng Tú: "Con phải chú ý chút đó, vợ chồng mà chia lìa thời gian quá dài sẽ dễ sinh ra mâu thuẫn."

Giang Cảnh Du cười, chậm ngữ điệu lại, giữ chặt tay mẹ: "Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi, mẹ phải tin tưởng con gái mẹ."

Trên thực tế là hai vợ chồng họ ngày nào cũng gặp mặt ở trong game hết, nếu mà ai cả ngày đều không rảnh nổi, người còn lại còn phải giúp đỡ đối phương thu hoạch và tưới nước.

Diệp Hồng Tú thấy thái độ này của con gái, yên tâm rồi: "Đúng rồi, lúc này con đi ra ngoài có nhìn thấy ông nội của con không?"

Giang Cảnh Du: "Không có, con không có đi tỉnh thành, làm sao vậy?"

Lại nói tiếp, Diệp Hồng Tú liền buồn bực: "Ông nội con còn chưa muốn về sao? Đã ở tỉnh thành gần 10 ngày rồi."

Từ khi bác Tống, ông Tống Chấn, bạn nối khố của cha chồng bà trở lại tỉnh thành, ông cụ từ chẳng thế nào cảm thấy hứng thú với chuyện cư trú ở tỉnh thành, lại bởi vì có bạn đến mà thay đổi.

Cụ thường thường qua bên tỉnh thành ở một đoạn thời gian, phòng ốc của con trai lớn bên đó cũng đủ lớn, hai vợ chồng già hai cụ đi vào ở là chẳng hề hấn gì.

Theo lý mà nói, cha mẹ chồng không ở nhà, người làm dâu như bà sẽ chỉ cảm thấy nhẹ nhàng, nhưng mà trên thực tế là Diệp Hồng Tú rất luyến tiếc, bà luyến tiếc hết thảy mọi thứ trong nhà, không muốn cứ mãi đi tỉnh thành, nhưng mà cha mẹ chồng vẫn luôn chạy tới tỉnh thành, bà lại luyến tiếc cha mẹ chồng của mình.

Diệp Hồng Tú rất rối rắm.

"Nếu mà con có đi, vậy hỏi ông bà chút xem khi nào bọn họ về nha."

Giang Cảnh Du: "Dạ."

Lúc cô về tới nhà, cặp song sinh đang lấy tư thái như con cá mặn mà nằm trên sofa, Trần Thiên Tình bên cạnh cũng là tư thái y chang.

Mấy đứa nhỏ đều xuống ruộng làm việc, mà xuống ruộng là một việc rất có thể nung đúc tình cảm, làm con trẻ biết từng hạt cơm toàn vất vả, hơn nữa có thể giúp con hăng hái tiến về phía trước hơn. Đây là một phương pháp tốt để đốc thúc học tập thật tốt.

Từ khi mấy đứa nó lớn hơn chút, mỗi lần hè đến đều không thể thiếu việc này.

Trần Thiên Tình nhìn thấy bác cả gái đã trở lại, giãy dụa ngồi dậy, rồi không cẩn thận mà dùng sức kéo kéo cánh tay, thế là nhe răng trợn mắt.

Giang Cảnh Du vươn tay ra, nhéo cánh tay cô cháu gái một chút, cô nàng không khống chế được mà hét thảm một tiếng. Hôm nay cánh tay cô nàng đã dùng sức quá độ, bị bác cả gái bóp một cái như thế, ôi phải nói là vừa chua vừa sảng.

Cố Thịnh: "Mẹ ơi, tí nữa mẹ cũng bóp cho tụi con một chút nha?"

Giờ thi hành bao sản đến hộ, nhà các bé bởi vì quan hệ hộ khẩu ở chỗ này chỉ có 3 người, đất cho ba người cũng không nhiều nên ít việc, cơ mà người lớn nào có rảnh đâu? Hằng ngày đều là ông bà ngoại hỗ trợ canh chừng cho, tới lúc làm việc nặng là mẹ sẽ nhờ người hỗ trợ.

Giống như lần này đây, cũng là nhờ nhà có nhiều lao động khỏe tới hỗ trợ.

Lúc rút thăm vận khí nhà bọn họ cũng không tệ lắm, ruộng cách nhà bọn họ không xa, địa thế cũng khá là bằng phẳng, thu hoạch cũng thuận tiện mà tụ tập làm việc chung với nhau.

Hôm nay là ngày cuối cùng, ba đứa nhỏ đều dùng hết một tia sức lực cuối cùng mà làm, nên giờ mới có thể thành cái dáng vẻ này đây.

Giang Cảnh Du bắt đầu động thủ, bảo Trần Thiên Tình đưa lưng về phía cô mà nằm xuống: "Cứ tư thế này nhé, con đừng có dùng sức, thả lỏng, để bác xoa bóp cho."

Cô vừa bắt đầu xoa bóp, ôi cái tư vị kia phải bảo là vừa chua vừa sảng, Trần Thiên Tình nhe răng nhếch miệng một trận.

Vừa thống khổ, lại vừa hưởng thụ.

Chờ khi xoa bóp cho cháu gái xong rồi, Giang Cảnh Du lại xoa bóp cho cặp song sinh của cô, biểu cảm trên mặt hai nhóc con cũng rất phong phú, lúc cô bóp cho thậm chí muốn thoát khỏi cô, nhưng mà bóp xong rồi trên người cô cuối cùng lại vẫn là hai đứa nó.

Giang Cảnh Du: "Việc ngoài đồng còn bao nhiêu nữa?"

Cố Hi dâng lên một ánh mắt u oán: "Hết rồi, việc ngoài đồng đã làm xong rồi."

Bọn họ chính là không lười biếng chút nào đâu, nên mới có thể làm xong hết việc nhanh vậy đó.

"Mẹ ơi, có khen thưởng không?"

Giang Cảnh Du cười, vỗ vỗ bả vai con bé: "Vất vả rồi, ngày mai mẹ nấu món ngon cho mấy đứa ăn, mấy đứa muốn ăn cái gì?"

Cố Hi ngẩng đầu lên, nhắc tới ăn là lên tinh thần liền: "Con muốn ăn banh kem."

Cố Thịnh: "Con muốn ăn bánh quy."

Giang Cảnh Du: "Rồi, vậy Thiên Tình, con muốn ăn cái gì?"

Trần Thiên Tình không chút do dự: "Bánh kem!"

Không có gì ngon bằng bánh kem.

Không có!

"Rồi, ngày mai mẹ làm hết." Giang Cảnh Du tính toán một chút, ngày mai lo hết việc trong xưởng rồi, về nhà liền làm bánh kem, lại nhân tiện làm chút điểm tâm khác, ngày kia liền mang tới tỉnh thành.

"Mấy đứa có muốn đến tỉnh thành thăm ông cố ngoại mấy đứa không? Bài tập thư pháp của tụi con đã hoàn thành chưa đó?"

Cố Thịnh: "Đã hoàn thành." Thói quen của bọn họ ở phương diện này vẫn là được bồi dưỡng khá tốt.

Về phần có muốn đi tỉnh thành hay không, hai anh em liếc mắt nhìn nhau một cái: "Muốn đi."

Giang Cảnh Du cũng hỏi Trần Thiên Tình: "Con muốn đi không? Nếu đi thì đi với hai em luôn."

Trần Thiên Tình có chút do dự, Cố Hi giữ chặt tay chị họ: "Chị, đến lúc đó chị ngủ chung một phòng với em nhé."

Sau đó cô nàng cũng đáp ứng rồi, bởi khó được mới nghỉ hè, trước kia cô nàng cũng từng đi theo cùng rồi.

Ngày hôm sau bọn họ đều được ăn bánh kem, là bánh kem trái cây, còn có nướng thêm chút bánh quy nữa.

Sáng sớm ngày kia liền ngồi xe lên tỉnh thành.

Sau khi tới tỉnh thành rồi, ông nội đã đi ra ngoài chơi, vừa hỏi, Trương Lưu Vân liền bất đắc dĩ lắc đầu: "Ổng đi theo ông Tống của con đi câu cá rồi."

"Bọn họ ngày nào cũng đi, đập chứa nước, hồ nước, ao nước, đều đi hết rồi, lúc này là đi ra hồ câu cá, ngày hôm qua ông nội con còn vớt được một con rùa đen, ổng phóng sinh rồi. Còn có mấy cái này nè, cũng là thu hoạch của ông nội con đó." Bà cụ dẫn theo Giang Cảnh Du vào trong bếp, trong này có 3-4 con cá nặng chừng 2-3 cân, miệng đang nhàn nhã lúc đóng lúc mở.

Giang Cảnh Du: Hâm mộ.jpg

Cuộc sống nhàn nhã thế này, chính là cuộc sống về hưu trong lý tưởng của cô nha.

Chẳng qua, hiện tại cô đừng có mơ được về hưu.

Chờ tới trưa rồi, bởi vì phải về nhà ăn cơm, hai ông Giang Nguyên Đồng và Tống Chấn xách theo nguyên bộ đồ dùng câu cá về nhà.

Trong thùng nước còn có mấy con cá nhãi nhép chừng hơn một cân.

Ông cụ tỏ vẻ tiếc nuối: "Thu hoạch hôm nay không quá được nha."

Tống Chấn thổi râu trừng mắt: "Ông còn có mặt mũi mà nói, vốn dĩ chỗ kia chính là tôi nhìn trúng trước, nơi đó chắc chắn có ổ cá."

Giang Nguyên Đồng tỏ vẻ sướng rơn: "Đã cá cược thì phải chịu thua, ông thua rồi, vị trí đó chính là của tôi."

Hai ông cụ ông một câu, tôi một lời mà cãi cọ.

Nếu không nhìn mặt bọn họ, chỉ nhìn mấy câu đối thoại này, sẽ làm người ta hoài nghi bọn họ chỉ có 3 tuổi.

Không bao lâu sau, Tống Nhụy lại đây.

Tống Nhụy là cháu gái của Tống Chấn, tuổi xấp xỉ với Giang Cảnh Du, sau vài lần tiếp xúc, cảm tình giữa hai cô gái nhanh chóng thăng ôn, giờ đã là bạn tốt.

Cô ấy là tới đây tóm ông nội mình về, cô ấy bất đắc dĩ mười phần: "Ông nội, sao nói hôm nay nghỉ ngơi mà? Sao ông lại chạy tới đi câu cá nữa?"

Kết quả là nghe ông nội cô ấy nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ: "Câu cá còn không phải là nghỉ ngơi sao? Chỉ cần ngồi đó không cần nhúc nhích, còn chưa đủ ông nghỉ ngơi à?"

Tống Nhụy vô lực nhìn ông cụ: "Ông nội ——" Cô ấy kéo dài ngữ điệu.

Tống Chấn nhanh chóng thúc giục cô ấy đừng có đứng ở đây trì hoãn thời gian của mọi người: "Con không tới ăn chút gì sao? Cảnh Du nấu đó, rất là ngon, con mà không ăn nữa thì hết ráng chịu."

Tống Nhụy vô lực một trận, chẳng qua ngay sau đó cũng ngồi xuống ngay, nhìn về phía Giang Cảnh Du: "Hôm nay cậu làm món ngon gì thế?"

Giang Cảnh Du buồn cười: "Làm một chút bánh quy, muốn nếm thử chứ?"

Tống Nhụy không khách sáo: "Muốn chứ, vừa lúc cậu tới đây, mình có chút việc muốn thương lượng với cậu một chút."

Giang Cảnh Du: "Chuyện gì?"

Tống Nhụy trầm tư một hồi, trên mặt cũng trở nên đứng đắn, như là muốn nói đại sự nghiêm túc gì đó: "......"

Giang Cảnh Du: "......"

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một trận, sau đó Tống Nhụy cầm lên một cái bánh quy, tiếp đến kéo Giang Cảnh Du đi ra ngoài.

Hiển nhiên là muốn nói chuyện riêng.

Giang Cảnh Du: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Cô đã bị gợi lên lòng hiếu kỳ rồi.

Tống Nhụy: "Mình có một yêu cầu quá đáng, nếu như cậu không muốn đi, cậu trực tiếp cự tuyệt mình là được."

Giang Cảnh Du gật đầu: "Cậu nói chút đi."

Tống Nhụy: "Chồng mình hiện tại đang ở đảo Minh Châu, con trai với con gái mình cũng ở bên bển, mình muốn qua đó thăm bọn họ, cậu có thể đi cùng với mình chứ? Mình có thể làm hướng dẫn du lịch cho cậu, dẫn cậu đi dạo. Bên kia cậu chắc là còn chưa từng tới ha? Nếu mà cậu có hâm mộ ngôi sao nào, mình còn có thể giới thiệu để các cậu làm quen."

Tống Nhụy và chồng cô ấy hiện tại đang trong trạng thái ở riêng, vì con cái nên mới chưa ly hôn, nhưng trên thực tế thì sớm đã tan vỡ tình cảm, hôn nhân đã hữu danh vô thực.

Bọn họ tính toán chờ khi hai đứa con hơi lớn hơn chút sẽ liền ly hôn.

Trước kia bởi vì Tống Nhụy ở bên đại lục gây sự nghiệp, rất bận, nên mới đưa hai đứa nhỏ qua bên ba của tụi nó, hiện tại đã khá là lâu rồi, cô ấy muốn đi thăm bọn họ.

"Cậu muốn đi chứ?"

Giang Cảnh Du giật mình, cô thật đúng là có chút muốn đi.

"Cậu để mình suy xét một chút đã."

Quay đầu lại cô nói chuyện này với Giang Nguyên Đồng.

Giang Nguyên Đồng chẳng để bụng: "Con cũng nói là để mấy đứa nhỏ đi đến địa phương khác để trống trải tầm mắt là bổ ích, vậy sao hiện tại con lại không hiểu rồi? Đặc khu có cách bên đó gần đi nữa, hai bên cũng là không giống nhau."

Giang Cảnh Du hạ quyết tâm: "Dạ, con qua bên đó xem thử xem."

Giang Nguyên Đồng gật gật đầu, sau đó đi vào phòng một chuyến, cho cô một cái túi vải nhỏ.

Giang Cảnh Du nghi hoặc mở ra, cái phân lượng này......

Vừa mở ra nhìn vào, trong này đúng là hai cái thỏi vàng to.

Giang Nguyên Đồng ho nhẹ một tiếng: "Đây là hàng trữ trước kia, con qua bên đó giúp ông tìm cơ hội đổi thành tiền mặt, sau đó mua cần câu giúp ông, chính là cái cần câu nhãn hiệu giống ông Tống của con đấy, biết chưa?"

Giang Cảnh Du:......

Giang Cảnh Du:???
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện