Trần Thiên Tình hít sâu mấy lần, đè xuống sự bất mãn của mình với ba, quay người tiếp tục đi mua thuốc. Lúc về nhà cô nàng cũng chưa nói gì hết, bởi cô nàng không muốn nói ra làm ảnh hưởng tâm tình anh cả.

Trần Thiên Hữu cảm thấy mình có chút không khỏe, vì để ngừa vạn nhất, anh chàng nghe lời mẹ mà uống thuốc, ngày hôm sau đúng là tinh thần no đủ đi thi.

Nhìn con trai đi vào trường thi, Trần Oánh tới đưa con trai đi thì ở bên ngoài nôn nóng đi tới đi lui.

Các phụ huynh thì có người đưa con tới đi thi rồi đi luôn, cũng có người thì lại bất an mà chờ ở đây như Trần Oánh vậy.

Tiết trời giữa hè, mặt trời cực nóng rát, Trần Oánh bị phơi cho cả người đổ mồ hôi, vị trí dưới bóng cây đã có người khác, nhưng mà cô ấy tình nguyện bị mặt trời nướng cũng không muốn rời đi.

Trần Thiên Tình cũng tới, hiện tại cô nàng đang trong học kỳ 1 của khối cao nhất, mấy hôm nay vì thi đại học nên phòng học của bọn họ cũng bị làm trống ra nhằm chuẩn bị cho các học sinh thi đại học, còn đám học sinh cô nàng thì được nghỉ.

Lần này cô nàng theo mẹ mình tới đây, cầu nguyện anh trai kỳ khai đắc thắng, có thể thi được một cái thành tích tốt, đồng thời cũng là để cảm thụ cái bầu không khí thi cử này một chút, bởi sang năm chính cô nàng cũng phải tham gia thi đại học.

Lấy thành tích hiện tại của cô nàng mà xem, cô nàng còn cách số điểm kia một đoạn khoảng cách. Cô nàng thấy thấp thỏm. Một năm này nhất định phải cố để thành tích đuổi kịp mới được, bằng không sẽ uổng phí thời gian học cao trung này.

Thi đậu đại học rồi thì về sau mới càng có thể hãnh diện tự hào, đến lúc đó ba anh chị em bọn họ bên này đều là người có tiền đồ, mà cái đứa được ba cho là bảo bối kia lại sẽ bị chiều hư. Cô nàng chờ nhìn thấy khuôn mặt hối hận của ông ta.

Trần Thiên Tình lau mồ hôi trên mặt một phen, thật sự là quá nóng, cũng không biết với cái thời tiết này, anh trai đi thi trong đó có chịu nổi không.

Vấn đề này thật đúng là một khảo nghiệm với sức khỏe của Trần Thiên Hữu, có lẽ cũng có yếu tố tâm lý trong này nữa, nên khi chờ thi xong môn cuối cùng rồi, tối hôm đó về nhà Trần Thiên Hữu liền bị sốt nhẹ.

Bị sốt không nặng lắm, nhưng mà lặp đi lặp lại, nhiệt độ hạ xuống rồi lại tăng lên, làm cả người Trần Thiên Hữu đều tiều tụy.

Bác sĩ nói anh chàng là do quá mức lo âu nên mới ảnh hưởng đến sức khỏe, Trần Oánh biết con trai là đang lo lắng thành tích của nó.

Trước khi biết được kết quả thi, phỏng chừng rất khó để con trai bình phục lại tâm tình của mình như cũ.

Trần Oánh khuyên rồi, nhưng vô dụng.

Nhìn thấy con trai cứ bị sốt lặp đi lặp lại thế này, Trần Oánh tiều tụy mà tới nhờ vả Giang Cảnh Du: "Chị có quen biết bác sĩ nào y thuật khá là cao minh không chị? Thiên Hữu nó cứ bị sốt lặp lại hoài như vầy, quá là tổn thương sức khỏe."

Với lại cô ấy phỏng chừng là... trong này còn chiếm một phần nhân tố do con trai đã biết ba nó lạnh bạc cỡ nào.

Giang Cảnh Du hỏi bệnh trạng của cháu, sau đó giới thiệu một thầy thuốc bắc lớn tuổi: "Cứ vậy cũng không phải là cách."

Lần thi này cũng bại lộ ra một ít vấn đề, đầu tiên là sức khỏe của cháu, tuy nói là đã không khác người thường cho lắm, nhưng mà việc bị sốt lặp đi lặp lại này đã biểu hiện ra nền tảng sức khỏe của anh chàng vẫn là hơi bị kém; vấn đề thứ hai chính là tố chất tâm lý của anh chàng.

"Bình thường ở trong nhà nó hay làm gì?"

Trần Oánh không hiểu lắm: "Bình thường? Học tập thôi ạ."

Trừ bỏ học hành ăn cơm và ngủ ra, còn lại cái gì con cũng không cần làm, chuyện gì cũng có bọn họ lo rồi.

Giang Cảnh Du: "......"

"Bộ em muốn nuôi nó thành một đứa trẻ đần độn trong sinh hoạt hay sao hả? Hay là nói em tính toán về sau cứ mãi làm bảo mẫu mà chăm sóc nó cả đời hay gì? Vậy thì về sau cháu nó làm sao mà kết hôn với người khác, rồi làm một người đàn ông gánh lên nổi một cái gia đình đây?"

Trần Oánh: "......"

Giang Cảnh Du giới thiệu cho em dâu cũ một bác sĩ trung y, chờ khi Thiên Hữu khỏi bệnh rồi, lại xách cháu nó vào trong xưởng cho nó làm việc vặt hỗ trợ.

Làm nhiều thêm chút chuyện đi, bận bịu lên rồi sẽ không có nhiều thời gian để nghĩ đến những chuyện khác nữa.

Mới đầu Trần Thiên Hưu cũng luống cuống tay chân, nhưng mà ở đây sẽ không có ai giúp anh chàng. May là việc làm có độ khó không cao, anh chàng có thể thuận lợi hoàn thành.

Thời gian trôi qua cực nhanh trong lúc bận rộn.

Sự vất vả của Trần Thiên Hữu một năm này không hề uổng phí, anh chàng nhận được thư thông báo trúng tuyển rồi.

Nguyện vọng một của anh chàng là một trường đại học ở tỉnh thành, nguyện vọng thứ hai chính là đại học thành phố mình, trường này thì chắc ăn hơn chút.

Lựa chọn của anh chàng đúng là chính xác, bởi hiện tại thư thông báo trúng tuyển mà anh chàng nhận được chính là từ đại học nội thành bên kia gửi tới.

Lúc nhận được phong thư thông báo trúng tuyển ấy, Trần Oánh vui mừng quá đỗi, cả người đều lảo đảo tại chỗ vài bước, sau đó té ngửa ra đằng sau, may mà được Trần Thiên Tình phát hiện, hợp lực với bà nội đỡ lấy người mẹ đã ngất xỉu của mình. Chờ khi nằm trên giường qua chừng 5 phút, Trần Oánh mới tỉnh lại.

"Vừa nãy con nằm mơ mẹ ơi, mơ thấy nhận được thư thông báo trúng tuyển, có phải thật không?"

Tề Phán Đệ lau nước mắt một phen: "Đó không phải mơ con ơi, là thật đó."

Trần Thiên Hữu cũng rất kinh hỉ, nhìn thấy phong thư thông báo trúng tuyển qua một năm học lại mới có được, anh chàng còn chưa có cảm giác chân thật là mấy, hoài nghi mình cũng đang mơ, nhưng mà giờ nhìn thấy mẹ vui mừng như thế này, anh chàng cũng phản ứng lại được, trên mặt nở nụ cười tươi đã lâu không thấy.

Tuy có chút thất vọng vì không thi đậu được đại học tỉnh thành, nhưng mà chung quy anh chàng cũng đã đậu đại học.

"Mẹ, không phải mơ, mẹ xem, đây là thư thông báo trúng tuyển của con, đây là tên con."

Trần Oánh híp mắt lại nhìn kỹ, còn nhẹ nhàng đưa tay sờ sờ.

Đây là thật.

Cô ấy cười, nước mắt cũng chảy ra.

"Tốt quá, Thiên Hữu, con rốt cuộc thi đậu rồi, con là đứa bé tốt có tiền đồ."

Trần Oánh cảm thấy mình lúc này dù chết cũng không uổng.

Tề Phán Đệ đã cười híp mắt rồi, vuốt tóc con gái mình, nhìn cháu trai ngoan, trong lòng bà cụ cũng cực kỳ vui vẻ, bà cụ cũng vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe cháu trai, còn có tương lai của cháu nó nữa.

Giờ thì tốt rồi, cháu nó đã thi đậu đại học, mà sinh viên thì đều được phân phối việc làm, công việc được phân phối cho cũng không tệ lắm nữa, về sau mặc kệ có thế nào, cháu nó đều có bát sắt để ăn cơm.

Về sau bọn họ thật sự có thể yên tâm rồi.

Đại hỉ sự như vầy tất nhiên là phải chúc mừng rồi, nên tin tức tốt này bay nhanh mà khuếch tán ở chung quanh đây, Trần Oánh cũng thông báo cho Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hỉ, sau đó định ngày mở tiệc, người một nhà tụ hội ăn bữa cơm ngon.

Ở thôn Thượng Trang, Giang Cảnh Du cũng thông qua loa lớn mà thông báo tin tức tốt của không ít người.

Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hái quả, thôn bọn họ ngay từ đầu đã đánh nền cho việc học thật tốt, nên mấy năm nay nhân số thi đậu đại học của thôn bọn họ so sánh với mấy thôn chung quanh là tương đối khả quan, có thể nói là giành giải quán quân đấy. Hiện tại càng ngày càng nhiều người ngoài thôn đến chỗ bọn họ đi học.

Giang Cảnh Du đáp ứng lời mời cái rụp, tới ngày mời tiệc thì qua ăn cơm chúc mừng, mặt khác cô còn nhận được lời mời dự tiệc cơ động Từ Thanh Tùng mở, bởi con anh ấy cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển.

Từ Thanh Tùng chính là bạn nối khố của Cố Hướng Hằng đó, hồi trước anh ấy kết hôn sớm, nên con của anh ấy cũng lớn hơn con bọn họ mấy tuổi.

Từ Thanh Tùng là lãnh đạo bộ phận nuôi dưỡng, Triệu Tam Thạch là phó lãnh đạo, hai bọn họ cùng nhau thống lĩnh mảng nuôi dưỡng của toàn bộ thôn Thượng Trang, mấy năm nay bọn họ kiếm được không ít tiền.

Trong ý tưởng của rất nhiều người, tiền kiếm được rồi liền phải xây được căn nhà tốt, nên hai người bọn họ đều xây lên nhà lầu khí phái.

Có mấy hộ còn xây sẵn luôn nhà dùng cho con trai kết hôn nữa.

Nếu không phải Giang Cảnh Du thấy tình huống không ổn nên siết chặt việc chia đất nền, đất nền của thôn bọn họ sẽ phải không đủ dùng rồi.

Người ngoài đi vào thôn Thượng Trang phần lớn rất thích phong cách kiến trúc ở nơi này.

Lúc Giang Cảnh Du cho sửa đường, rồi khi thôn dân xây nhà đã thương lượng với bọn họ rồi: Đường phải rộng thêm, nhà cửa thì dịch ra đằng sau một bộ phận, nhưng diện tích đất nền nhà không có xảy ra biến hóa, đường cũng càng rộng rãi thêm.

Ích lợi thực tế của mọi người không bị tổn hại gì, nên đại bộ phận đều thuận lợi.

Giang Cảnh Du còn chừa lại vị trí xây bồn hoa ở hai bên đường đi, trồng cây trong đó, bây giờ phần lớn đã trưởng thành và nở hoa kết quả rồi.

"Bùm bùm!"

Sau khi con nhận được thư thông báo trúng tuyển, Từ Thanh Tùng liền bắt đầu mua pháo về đốt, trong sân đều toàn là pháo giấy thôi.

Tất cả mọi người trong nhà họ Từ đều mặt mày hồng hào.

Rất mau, họ liền định ra sẽ làm tiệc cơ động vào 3 ngày sau, sau đó thông báo khắp nơi, còn sớm hơn bữa cơm nhà Trần Oánh một ngày.

Từ Thanh Tùng giết một con heo to béo mà nhà mình nuôi, còn mua một sọt cá thật to từ trong thôn bên cạnh về nhà, đều là để làm tiệc cơ động, ai tới đây cũng có thể vào ăn hết.

Vì để bữa tiệc cơ động này tận thiện tận mỹ, Từ Thanh Tùng còn cố ý đi mời một vị đầu bếp của tiệm cơm quốc doanh đã về hưu tới đây nấu tiệc nữa. Vị đầu bếp kia là vì tiểu bối nhà mình nên mới hưu sớm, chứ còn một thân bản lĩnh của người đó là càng xuất chúng hơn tiểu bối nhà mình nhiều.

Đối phương xem trên phần tiền nhiều, lại còn được dính không khí vui mừng nên mới đáp ứng cái rụp.

Đồ ăn được nấu ra ngon đến làm các thôn dân khen không dứt miệng, sôi nổi nhớ kỹ tên vị đầu bếp ấy, những nhà khác mà có thí sinh đi thi càng là vào phòng bếp đáp lời với đầu bếp ấy, để nếu nhà bọn họ cũng nhận được thư thông báo trúng tuyển cũng muốn mời ông ấy tới.

Trừ bỏ thôn dân ra, còn có các thầy cô tiểu học và trung học, Từ Thanh Tùng mời hết cả, mời bọn họ ngồi ghế trên.

Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du cũng đi, bởi lấy giao tình giữa bọn họ nếu mà không đi thì có hơi như người ngoài quá.

Tiệc rất náo nhiệt, cơ hồ là toàn cái thôn đều tới dự, có mấy người lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như thế này đều bị chấn động.

Trên con đường lớn ngay trước cửa nhà Từ Thanh Tùng đều bày đầy bàn ghế, có người chuyên môn bưng đồ ăn đến các bàn nữa, để bàn nào ăn xong rồi đi sẽ lập tức có khách mới tới ăn.

Ăn xong rồi thì rút lui.

Làm một bữa tiệc thế này phải tốn bao nhiêu tiền ta? Trách không được hay nghe nói người dân thôn Thượng Trang giàu có, như này nếu mà của cải mỏng manh ấy à, có vui cỡ nào đi nữa cũng không làm nổi.

Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du ngồi trên bàn tiệc, người tới kính rượu bọn họ phải nói là nối liền không dứt.

Hai vợ chồng bọn họ ăn đơn giản một chút rồi rời đi trước, chứ nếu mà toàn bộ hành trình đều ở đây, vậy sẽ thành giọng khách át giọng chủ rồi.

Ngày hôm sau nhà bọn họ đi ăn bên nhà Trần Oánh.

Trần Oánh đặt bàn ở một quán ăn tư nhân, quán này mới mở, phân lượng đồ ăn rất là chắc, giá cả cũng lợi ích thực tế, nơi này rất mau đã thành lựa chọn đầu tiên khi mọi người muốn tổ chức tiệc làm hỉ sự.

Một nhà 4 người Cố Hướng Hỉ đều tới dự.

Cố Hướng Hỉ sống ở nhà họ Trần tới mấy năm lận, cảm tình với họ rất sâu, nên khi biết cháu trai đang làm việc vặt trong xưởng, cô ấy cười tủm tỉm mà nhìn đứa cháu đã cao lớn hơn mình: "Làm nhiều chút việc mới tốt đó, để biết mẹ tụi con nuôi tụi con không dễ dàng cỡ nào. Con tuổi cũng không nhỏ rồi, nếu mà không tiếp tục học lên là đã phải kết hôn rồi đó."

Cô ấy vừa nói đến chuyện kết hôn, mặt Trần Thiên Hữu liền đỏ lên.

Trong đám bạn học của anh chàng đúng là có người đã kết hôn.

Mà tươi cười trên mặt Trần Oánh lại biến mất.

Trần Oánh còn chưa suy xét đến vấn đề này, con trai...... kết hôn?

Vì sao nghe mà lại thấy ngũ vị tạp trần vậy nhỉ? Theo lý mà nói đấy là chuyện tốt, nhưng mà cô ấy lại không vui lên nổi.

Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng đều chú ý tới sắc mặt em dâu cũ thay đổi.

Khi một người mẹ quá là xem trọng con của mình sẽ rất dễ xuất hiện tình huống như thế này đây, những người mẹ đó sẽ không chào đón con dâu, sẽ cho rằng con dâu là người đã cướp đi con trai khỏi bên cạnh họ.

Giang Cảnh Du: "......"

Cố Hướng Hằng: "......"

Cố Hướng Hằng nhìn thoáng qua Thiên Hữu đang chẳng hề hay biết gì, loại chuyện như thế này, để coi có khi nào anh phải lộ ra với cháu trai một chút mới được, để cháu khuyên mẹ nó.

Cuộc đời về sau của cô ấy còn rất dài, chẳng lẽ vẫn cứ phải đặt trọng tâm trên người con trai à?

Cố Hướng Hưng cũng tới dự bữa tiệc khánh công này, nhưng Vương Tiểu Thúy không có tới, bởi lúc Trần Oánh đi mời đã rào trước và nói thẳng mặt rồi – Cô ấy mở tiệc khánh công cho con trai mình, không chào đón cái con ả họ Vương kia, miễn cho hư mất tâm tình của mọi người.

Nếu cái gã này không phải cha ruột của con mình, Trần Oánh ngay cả hắn ta cũng chả muốn mời tới.

Cố Hướng Hưng đúng là không dẫn người tới, hắn vui mừng mà nhìn con trai lớn: "Ghê gớm ha, con là đứa có tiền đồ, về sau con đừng có quên em trai mình đó, dạy nó nhiều vào, nếu mà nó cũng có thể giống như con vậy, ba không còn tiếc nuối nữa."

Tươi cười của Trần Thiên Hữu nhạt nhòa đi.

Trần Thiên Tình thì ngầm trợn trắng mắt.

Chỉ với cái kiểu đi đến đâu là bế đến đó của mẹ Cố Gia Bảo kia, dạy nó à?

Nếu mà anh cả cô nàng tới gần, không chừng mụ già kia sẽ còn cho rằng anh cả cô nàng muốn hại con trai bả đấy chứ.

Trần Oánh co giật khóe miệng, hít sâu một hơi, bưng ly rượu lên kính Cố Hướng Hằng một ly rượu: "Bác cả với bác cả gái mấy đứa, em kính anh chị một ly, hiện tại cháu nó thi đậu đại học, ấy là ít nhiều nhờ có anh chị hỗ trợ tìm những tư liệu học tập kia cho cháu nó, em cũng không nói nhiều lời khách sáo đến vậy nữa." Nói rồi, cô ấy nâng ly lên, một hơi uống cạn.

Trần Thiên Hữu ngại nói mấy lời lừa tình, nhưng cũng giơ ly lên theo mẹ, uống một hơi cạn sạch, và sau đó đã bị rượu gạo độ cồn thấp này làm cho sặc một chút.

Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du cũng bắt đầu uống theo: "Đây là do Thiên Hữu tự mình chăm chỉ hiếu học mới có thể thi đậu, công thần lớn nhất chính là cháu nó, tiếp theo đó chính là người mẹ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc và cổ vũ cho cháu."

Lúc này đại học còn chưa có khoách chiêu, những ai có thể thi đậu đại học, dù cho có là đại học cấp bậc thấp nhất đi nữa, đấy cũng như thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc.

Bởi xác suất thi đậu thấp đến đáng sợ, nên mới tạo thành địa vị của những sinh viên thời đại này.

Trần Thiên Hữu nghe xong, hồi tưởng lại từng giọt ký ức ngày thường về mẹ mình, kính bà một ly: "Mẹ ơi, mẹ vất vả rồi! Con trai mẹ đã trưởng thành, về sau mẹ không cần làm lụng vất vả vậy nữa, mẹ nghỉ ngơi nhiều đi."

Giọt nước trong suốt nơi khóe mắt Trần Oánh chợt lóe mà qua: "Con trai mẹ hiếu thảo, mẹ nghe con."

......

Trước lúc khai giảng, Giang Cảnh Du phải nói là liên tục đi dự tiệc mừng, tất cả đều là tiệc mừng thi đậu đại học.

Nhà nào có thực lực kinh tế thì làm lớn, nhà nào tình huống hơi kém thì làm nhỏ, nhưng không có nhà nào là không làm.

Kỳ nghỉ hè này vừa qua đi, Trần Thiên Hữu liền đi thành phố học đại học, còn cặp song sinh đã 13 tuổi, cũng lên khối cao nhất.

Giang Cảnh Du nếu mà ở thôn Thượng Trang, vậy thì trong nhà chỉ có một mình cô ở.

Chẳng qua cô sẽ chạy khắp nơi.

Nếu mà cô đi thành phố, vậy thì cả nhà đoàn tụ. Nếu cô đi tỉnh thành, vậy thì đi cùng ba mẹ.

Hiện tại số lần về lại thôn của Giang Minh Trí và Diệp Hồng Tú cũng dần dần giảm bớt.

Trương Lục Hoa cố ý chọn lúc Diệp Hồng Tú ở nhà mà qua thăm.

Cô ta tới đây là có chuyện.

Mà nói nữa cũng là đơn giản lắm, chuyện chính là em dâu cô ta mất rồi, muốn cưới thêm một người nữa, nên cô ta muốn mời Diệp Hồng Tú ra mặt làm mai mối cho thằng em cô ta. Nguyên nhân chọn Diệp Hồng Tú là bởi vì một đối tượng khác trong lần nhờ mai mối này chính là con gái thứ hai của phòng lớn nhà họ Giang, Giang Nhược Kỳ. Chồng Giang Nhược Kỳ là ngoài ý muốn mà mất, nên giờ chị ấy đang độc thân.

Đối với Diệp Hồng Tú mà nói, đều là thân thích, nhưng mà với cái vụ này thì Diệp Hồng Tú đương nhiên là chẳng chút do dự mà cự tuyệt, chẳng hề lưu tình chút nào mà cưỡng chế di dời cô ả kia. Chẳng qua bà càng nghĩ càng thấy giận, giờ có con gái cũng ở trong thôn, liền tới mà than phiền với Giang Cảnh Du.

"Lúc mẹ mới vừa nghe được ấy, mẹ đều phải hoài nghi có phải tai mẹ nghe lộn không đó con. Ôi trời ơi, sao con nhỏ đó lại có mặt mũi mà nói cái câu đó thế? Mẹ lại chả phải kẻ lòng dạ hiểm độc, sao có thể đẩy Nhược Kỳ vào hố lửa chứ!"

Bởi vì cái truyền thống không xem con gái là người của cái lũ họ Trương kia, lúc mà cục cưng của cái nhà này kết hôn, em trai của Trương Lục Hoa, Trương Bát Bảo ấy, thật sự đã làm ông bà già nhà họ Trương kia phí không ít tâm tư.

Mới đầu cái nhà kia ra rất nhiều điều kiện nhé, cảm thấy con trai nhà mình là con gái nhà ai cũng cưới được, chọn trái lặt phải kiểu:

Cái này không được, bởi trong nhà có mẹ kế, về sau không có nhà mẹ đẻ chi viện, không thể cưới vô cửa được.

Người này thì có em trai, thân là chị cả thì về sau chắc chắn phải chăm sóc nhà mẹ đẻ, không thể toàn tâm mà hướng về nhà chồng, nhà này không thể cưới.

Cô này thì tướng mạo không đẹp, con trai không thích, cũng không được luôn.

Nhà này thì thu lễ hỏi đắt quá, quả thực chính là đang bán con gái, càng không thể cưới......

Cứ vậy mà nhặt nhạnh mãi, nhà bọn họ không tìm được con dâu thích hợp, rồi kéo lần kéo lữa nhiều năm, cuối cùng là Trương Bát Bảo tự mình nhìn trúng một cô gái, chảy máu nhiều mà lấy ra một bút lễ hỏi cực cao mà cưới người vào cửa.

Cô gái kia là bị cha mình bán vào nhà họ Trương, giờ mới có bao nhiêu tuổi đâu, đã bị tra tấn chết rồi.

Còn muốn cưới thêm một người, chọn chọn nhặt nhặt, không ngờ được thế mà dám chọn tới nhà họ Giang!

Lỗ mũi Diệp Hồng Tú đều như đang bốc khói: "Đây là nhìn chắc có chỗ có lợi đó! Cái thằng Trương Bát Bảo kia, nhỏ hơn chị họ con tới 5-6 tuổi lận đó!"

Giang Cảnh Du: "Nếu mà không có chỗ tốt thì sao mà dám nghĩ thế. Thật đúng là đủ tự tin. Chỉ là cái tên kia có trẻ thêm 10 tuổi, chị họ Nhược Kỳ cũng sẽ không nhìn trúng hắn."

Chồng Giang Nhược Kỳ là do khoảng thời gian trước xui xẻo, lúc lên núi đốn củi thất thủ té ngã, mà thiệt sự đúng là xui như thế đấy, lúc ngã thì đụng đầu vào tảng đá, có kéo đi bệnh viện cũng không cứu về được.

Giang Nhược Kỳ năm nay đã 35 tuổi, có con trai và con gái rồi, nhiều năm qua đi như vậy cũng không có mâu thuẫn gì lớn, nếu không có gì ngoài ý muốn, vợ chồng bọn họ sẽ cứ bình bình đạm đạm mà đầu bạc đến già.

Nhưng mà ngoài ý muốn tới đột nhiên như thế đấy, căn bản là không có bao nhiêu đường sống để người ta chậm rãi tiếp thu, tất cả đều thành chuyện đã rồi.

Hiện tại Giang Nhược Kỳ đã hơn ba mươi tuổi, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Có không ít người nhớ thương liệu chị ấy có tái giá hay không, Lưu Tuệ Chi chính là người chấp nhất nhất trong số đó.

Bà bác này vẫn luôn giới thiệu mấy người đàn ông tang vợ tuổi tầm tầm con gái mình cho nó. Thật sự thì khá khó tìm, bởi vì thật sự có đàn ông tang vợ tuổi đã hơn 30 có thể cưới được gái trẻ hai mươi mấy chưa từng kết hôn.

So sánh với mấy cô hai mươi mấy kia, tuổi tác của con gái bác ta không có sức cạnh tranh gì, nhưng chẳng lẽ để nó gả cho mấy lão bốn năm chục tuổi?

Mà như thế thì chính Lưu Tuệ Chi lại không vui.

Người ở xứ khác thì thật cũng có đó, ví dụ như là những công nhân tới xưởng của thôn bọn họ làm việc đây, hoặc là làng trên xóm dưới gần đây cũng có, nhưng mà những người này nếu mà không chuyển quan hệ hộ khẩu, về sau không chừng sẽ về lại quê cũ, cái này lại làm Lưu Tuệ Chi do dự.

Diệp Hồng Tú: "Bác cả gái của con muốn tìm một người chồng cho chị họ của con, mẹ phỏng chừng bả mà không tìm được người thích hợp sẽ tới tìm con hỗ trợ."

Người trong xưởng bọn họ chắc chắn có không ít người nguyện ý làm thân thích với xưởng trưởng của bọn họ rồi.

"Nếu mà thật sự có người thích hợp thì cũng không phải không được, chỉ sợ là giống như nhà họ Trương kia, động cơ không thuần thôi."

Trương Lục Hoa kia là em dâu bên họ ngoại của Giang Cảnh Du, cũng coi như là quan hệ thân cận, nhưng mà thái độ của Giang Cảnh Du bày thẳng ở đó, rõ ràng không để chính mình bị đẩy vòng vòng.

Cô cũng chưa nói được mấy câu với cậu em họ kia đâu, càng đừng nói đến em dâu họ.

Nhưng quan hệ giữa cô và mấy đứa con nhà bác cả lại còn được.

Nói cũng lạ, bác cả và bác cả gái vì mấy chuyện bên nhà ngoại mà bị không ít người trong thôn nhận xét là một lời khó nói hết, nhưng mà ba đứa con họ nuôi ra lại đều là tam quan chính.

Giang Cảnh Du bất đắc dĩ.

Nếu là phẩm hạnh như nhà họ Trương vậy, đừng có nói là bà con bên nội, có là anh chị em ruột thịt của cô, cô nói không phản ứng thì chính là không phản ứng.

Dù cho thật sự thành anh rể họ của cô thì lại có thể thế nào?

Diệp Hồng Tú thở dài: "Bác cả gái của con như này cũng là sợ, trước đó bả bị bệnh một trận, kết quả là ba đứa con đứa nào cũng không ở bên cạnh, bả ồn ào ầm ĩ muốn ở chung với con trai, nhưng mà ở trong xưởng của nó lại không đủ chỗ ở. Nếu mà về lại trong thôn, vậy thì Nhược Thư chạy qua chạy lại quá vất vả. Giờ nếu mà chị Nhược Kỳ của con gả về lại thôn mình, vậy là bả sẽ có một đứa con ở bên cạnh để có thể chăm sóc mình."

Giang Cảnh Du gật gật đầu: "Trương Lục Hoa kia tới tìm mẹ, cậu nhỏ có biết không?"

Diệp Hồng Tú tự hỏi một hồi: "Cậu nhỏ của con chắc là không biết, bởi con biết cậu con khôn khéo lắm mà, việc này chả có chỗ tốt gì với nó, nó mới sẽ không đi làm đâu."

Giang Cảnh Du cũng tán đồng điểm này.

Mẹ con bọn họ bên này còn chưa chuyện trò xong, cậu nhỏ đã tới giải thích rồi, cậu uể oải hiện hết cả lên mặt, kêu oan cho chính mình: "Chị cả ơi, vụ này em thiệt sự không biết á!"

Ông bác này cảm thấy mình thiệt quá oan uổng, đang êm đẹp lại nhìn thấy con dâu cả của mình vẻ mặt không vui mà về, ông ấy liền thuận miệng hỏi một câu là chuyện gì thế, ai ngờ con nhỏ đó lại nổ ra quả bom lớn đến thế, còn oán trách chị gái ông không muốn hỗ trợ, không màng tình cảm thân thích, còn nói muốn ăn miếng trả miếng, chờ về sau chị ấy già rồi, chúng nó làm nhà mẹ đẻ cũng không đi chống lưng cho chị vân vân. Diệp Bình Sinh nghe mà toát mồ hôi lạnh.

Ông bác này lại lần nữa hối hận, hối hận sao khi trước mình không có cứng rắn gánh áp lực để rồi thằng cả lại cưới cái ngữ này vào nhà.

Nếu mà thời gian được chảy ngược, bác ta mới mặc kệ con trai quỳ cầu kiểu gì, cho nó quỳ đến bệnh luôn, chứ ông ấy cũng không muốn một đứa dâu thế này đâu!

Đây là tới đòi nợ!

Vậy là ông ấy nhanh chóng bay tới đây giải thích, nhìn thấy nhà chị cả không có ai thì liền chạy sang bên nhà cháu ngoại gái, và quả nhiên là thấy được chị ở bên này.

Vẻ mặt ông ấy đau khổ: "Chị cả ơi, vụ này chị phải tin tưởng em, em thiệt sự là không biết, em cũng không tán đồng cái vụ này. Con nhỏ Trương Lục Hoa kia là đầu óc bị cửa kẹp nên không quá thanh tỉnh, mẹ chồng nó ở nhà đã đang dạy dỗ nó rồi, chị không cần để trong lòng."

Diệp Hồng Tú với Giang Cảnh Du liếc mắt nhìn nhau một cái, ông cậu quả nhiên là không biết.

Vẻ mặt Diệp Hồng Tú trở nên hòa hoãn một chút: "Chị tin tưởng mày, chẳng qua nó là con dâu mày, mày có thể để nó đừng có tới tìm chị nữa được chứ? Nó mà đến thêm mấy lần, chị mày sợ là bị nó chọc tức tới đoản thọ đó."

Vẻ mặt Diệp Bình Sinh ngượng nghịu. Nếu mà bác ta ở nhà thì có thể cản lại con nhỏ đó, nhưng mà nếu bác ta không ở đó, chân là mọc trên người Trương Lục Hoa, con nhỏ đó mà thiệt sự tới đây ông ấy cũng không có cách nào nắm cổ đi về ngay được.

Chỉ là nhìn thoáng qua cô cháu ngoại đang cười như không cười, Diệp Bình Sinh: "Sau khi em về chắc chắn sẽ chửi nó một trận, cho nó một lần giáo huấn sâu sắc!"

Ông ấy cảm thấy mình kiếp trước chắc thật sự là nợ thằng cả, nên giờ mới có nhiều chuyện rách nát như vầy cần phải lo.

Nếu không phải sợ Trương Lục Hoa kia dọn cả nhà đến nhà họ Trương, ông ấy đã cho nhà thằng cả ra ở riêng rồi.

Diệp Hồng Tú: "Có thể giáo huấn như thế nào đây?"

Diệp Bình Sinh cũng sợ thiệt rồi, sợ không biết khi nào Trương Lục Hoa lại tới một chiêu gần giống vậy, rồi mài mòn mất đi tình cảm với bên nhà chị cả, ông ấy quyết tâm: "Cảnh Du, có phải con có thể giới thiệu việc làm cho người ở xứ khác không? Cậu sẽ cho em họ của con dẫn con nhỏ đó ra xứ khác làm việc, như vậy thì tương đối ổn định, ngày thường có công việc bận bịu sẽ không rảnh mà nghĩ đến chuyện khác nữa."

Ngăn cách chúng nó với nhà họ Trương là được rồi.

Ông ấy tình nguyện để Trương Lục Hoa đem tiền nó kiếm được cho cái lũ họ Trương, chứ cũng không muốn nó ở trong nhà gây chuyện.

Giang Cảnh Du: "Có." Cô cười.

"Vậy Cảnh Du con giúp cậu chuyện này nha."

Giang Cảnh Du đáp ứng rồi.

Cậu nhỏ chân trước mới vừa đi, chân sau bác cả gái đã tới cửa.

Bà bác này tới đây là ôm mục đích như Diệp Hồng Tú đã nói trước đó, là muốn Giang Cảnh Du giới thiệu một người thích hợp ở trong xưởng cho. Trên mặt bác ta mang cười, còn cố ý xách 2 con cá tới: "Cảnh Du à, con có quen cậu nào không có gánh nặng gia đình, lại nguyện ý an gia ở thôn Thượng Trang mình, tuổi cũng xêm xêm với Nhược Kỳ không con?"

Bà bác này đã tìm hiểu hết mấy cậu ở bản địa rồi, đều không thích hợp, nên giờ mới gửi hy vọng lên những người ở trong xưởng.

"Cảnh Du à, con là xưởng trưởng, quen biết nhiều người, con lưu ý giúp chị con một chút xíu, việc này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của nó, bác thiệt sự là hết chiêu rồi, đằng nào cũng không thể để nó nửa đời sau đều sống một mình."

"Bác với chị của con nhớ rõ tình nghĩa của con cả đời."

Giang Cảnh Du cảm thấy đau răng: "Bác cả à, bác thật sự tìm nhầm người rồi, con sẽ không đi làm mai giúp ai hết, bác thử hỏi mấy người bạn của bác ở trong xưởng đi, như thế còn thích hợp hơn là hỏi con." Trước không nói đến tình cảm thân thích mặt ngoài của bọn họ, chỉ nói đến bản thân chuyện làm mai mối này cũng không phải chuyện cô am hiểu.

Cô chỉ biết năng lực làm việc của ai xuất chúng, lúc phát phúc lợi chú trọng lợi ích thực tế, nhưng còn về phương diện gia đình...... Cô thật sự không hiểu biết thấu triệt được, mà dù cho có thật sự thấu triệt, cô ra mặt làm mai như thế, lỡ người ta không vui thì sao?

Cái thân phận này của cô thiên nhiên đã mang theo chút ý vị cưỡng bức rồi.

Diệp Hồng Tú lắc đầu: "Chị dâu à, không phải em thoái thác, mà thiệt sự là Cảnh Du không có thích hợp ra mặt, hơn nữa Nhược Kỳ còn chưa có đồng ý tái giá mà đúng chứ?"

Lưu Tuệ Chi cười khổ: "Mang nó thoát ly ra được càng sớm càng tốt em, nhà chồng nó cả ngày tới cửa khuyên nó, hy vọng nó thủ tiết, chị phải phí không ít sức lực mới mang nó về được đó. Nếu mà có thể tìm được người được chọn thích hợp, chị kiểu gì cũng phải ép nó đi coi mắt."

Diệp Hồng Tú: "Chị trước hết phải để con bé có cái tâm tư kia cái đã, biết được nó thích kiểu người thế nào rồi mới dễ tìm, bởi tục ngữ nói hay lắm, mới gả theo cha mẹ, tái giá thuận chính mình, cháu nó đã kết hôn một lần rồi, chính con bé nó càng rõ ràng mình muốn dạng người gì hơn......"

Diệp Hồng Tú phải phế không ít công sức mới khuyên bà chị dâu đi được.

"Bác cả gái của con ánh mắt cao lắm, nếu mà cần con ra mặt, chắc chắn là nhìn trúng cậu nào tốt lắm, không chừng là đảm nhiệm chức vị gì đó nữa, con không thể ra mặt."

Nói đến cái này, Diệp Hồng Tú nhớ tới mình có nghe được một tin tức đường nhỏ, bà nhìn trái ngó phải, thấy không có ai, nhưng vẫn đè thấp giọng: "Mẹ nghe người ta nói là Vương Bằng Phi vẫn luôn bị người đè không thăng chức được, là con với con rể làm, đó là thiệt hả?"

Giang Cảnh Du nháy nháy mắt, thoạt nhìn rất vô tội: "Mẹ, mẹ nghe ai nói vậy? Có chứng cứ không?"

Vương Bằng Phi với Giang Kiều, lũ kia chính là có thù oán với cô nha, nếu mà không có cô xuyên không tới đây, nguyên chủ đã chết thật rồi.

Tuy rằng hai người kia cẩn thận, hoặc là nói nhát gan, không dám tự mình lên sân khấu làm chuyện gì phạm tội trái pháp luật, nhưng mà trên mặt đạo đức là thật sự có tỳ vết, cô đáp lễ lại một chút, đấy chẳng phải đương nhiên à?

Cô cũng không có làm chuyện gì khác người, chỉ là bảo người ta chú ý những người tài năng thực sự nhiều chút xíu, đừng có để mấy người đi quan hệ kia được leo lên rồi làm tổn thương lòng quảng đại công nhân mà thôi.

Diệp Hồng Tú nhìn con gái, con gái cũng thật là kín miệng đó nha, bà chưa từng nghe con nói đến cái này luôn!

Nhưng mà, việc này, cũng làm thật tốt quá! Khóe môi Diệp Hồng Tú càng mở rộng ra, đôi mắt đã híp thành sợi chỉ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện