Trưởng bối Côn Luân tiên sơn muốn lao lên chiến đài, liền bị người Ngũ đại thế gia oanh trở lui.
- Hồ nháo!
Phụ thân Tần Vũ hắn lên tiếng.
Đột nhiên bầu trời quang mang cực đậm, tia thần thức của Đại trưởng lão Côn Luân tiên sơn hiện thế, lớn lối hét lên:
- Ai dám giết cháu ta!
Chưa kịp dứt lời, lão Thái bà một chưởng chụp tới, đất trời rung chuyển, uỳnh uỳnh.
Đại trưởng lão ở Côn Luân tiên sơn hộc ra một tia tiên huyết, ánh mắt căm phẫn nhìn về Trung Châu.
Nghiến răng ken két:
"Thù này không chết không thôi"
Ha! Ở Trung Châu thành đòi ra uy với Tần Vũ hắn, vẫn là chưa có chân chính sinh ra.
Tần Vũ khí thế hiên ngang, đạo bào phần phật bay trong gió, chắp tay lễ nghĩa 4 phương.
- Tần thiếu chủ vô địch!
- Tần thiếu chủ vô địch!
- ...
Người dân Trung Châu thành thống khoái nha.
Đến Trung Châu thành lớn lối thể hiện, mở miệng đòi oanh sát Tần Vũ thiếu chủ của bọn hắn, làm cho người dân trong thành có chút khó chịu, dẫu sao Tần gia ở Trung Châu thành cũng là uy vọng cực lớn, hơn nữa hành sự chính chính nghĩa nghĩa, "lấy đức phục người", nên bình thường được lòng dân chúng trong thành không ít.
Hơn nữa trận chiến của Tần Vũ quá đẹp mắt một mình khí thế bức người, như cũ đùa giỡn đối thủ không cách nào chạm tới vạt áo hắn, ra tay trảm sát thống khoái.
Mấy cái thiếu nữ dưới đài nhìn Tần Vũ mê mẩn, phong thái này thật soái, càng nhìn càng thích mắt a.
Bên này Dao Trì thánh nữ kinh ngạc nhìn thân ảnh dưới đài, trên mặt thoáng hiện chút hồng quang, Tần Vũ làm cho nàng rung động thật sâu!
"Thế gia chi tử vậy mà cũng mạnh mẽ tới trình độ này"
Xa xa Long Vũ Âm thiên kiêu chi nữ Long gia, cũng là độc nữ của gia chủ Long gia siết chặt nắm đấm nhìn thân ảnh trên chiến đài.
5 năm trước, nàng bị Tần Vũ đánh cho một trận xấu hổ, một mực theo nương tu luyện đến bây giờ mới chịu xuất quan ra khỏi Long gia.
Tần Vũ thâm ý nhìn về phía Dao Trì thánh nữ, rồi lại nhìn bảng nhiệm vụ, cái nhiệm vụ này hơi bị hắc đạo a! Hắn đọc xong có chút đau đầu.
Nói rồi đi xuống, rảo chân về phía trưởng bối Ngũ đại gia tộc thi lễ, xong xuôi, mới đi qua chỗ Nam Cung huynh muội.
Bởi bình thường hắn cứ cung cung kính kính như vậy với trưởng bối các nhà nên là được lòng không ít người.
Liệt Dương nhìn thấy Tần Vũ một bộ dạng như vậy, hừ lạnh trong lòng: "Giả tạo"
Tần Vũ cũng là biết Liệt Dương nghĩ gì, bọn khí vận chi tử này luôn cho mình là đúng, xem kẻ khác lễ nghĩa lại bảo là giả dối, làm bộ đạo nghĩa a!
...
Tần Vũ cùng Nam Cung Thắng đứng trước mặt Côn Luân tiên sơn đệ tử, Nam Cung Thắng một mặt khinh thường nói:
- Ta nhớ chúng ta còn một cái đổ cược nữa nha.
Hắc hắc
Nam Cung Thắng cao hứng cười lớn.
Liệt Dương mặt mũi tối sầm lại, vốn cái đổ cược này là trong lòng hắn tính toán làm nhục Ngũ đại thế gia chi tử, nào lại thành đổ lên chính mình, từ lúc trở mình tới giờ, một đường làm nhục người khác, chân chính chưa bại lần nào, vậy mà hắn lại bị đám này làm nhục.
Trưởng bối Côn Luân tiên sơn đỡ lời:
- Nam Cung thiếu chủ, Liệt Dương tiểu đồ nông nỗi sinh sự vẫn mong Trung Châu thế gia giơ cao đánh khẽ, giữ lại mối giao hảo với Côn Luân tiên sơn.
"Miệng lưỡi sắc bén thật" Tần Vũ nhìn nhìn vị trưởng bối này, tu đạo trăm năm kinh nghiệm đối phó loại chuyện này đúng là phong phú.
Bất quá hắn chưa kịp nói, thì một giọng hùng hồn lên tiếng:
- Tiểu bối đổ cược với nhau, từ lúc nào lại liên lụy đến giao hảo bề trên.
Ta thấy cái này cứ là như cũ thực hiện đổ ước.
Nam Cung Liệt phách lối nói.
"Đụng con trai lão tử, bây giờ lại đòi xuống đài, nằm mơ đi!"
- Chuyện này ...!
Vị trưởng bối Côn Luân tiên sơn định mở miệng nói, Lâm gia gia chủ cũng lên tiếng:
- Trẻ nhỏ tranh chấp, vẫn là không nên quản nhiều, cái này cũng là một loại lịch luyện a!
Liệt Dương nội tâm sát ý nồng đậm, liếc nhìn đám người thế gia, một lũ ỷ thế hiếp người, nếu đây là Côn Luân tiên sơn, bọn hắn lại dám lớn lối như vậy sao? Liệt Dương vẫn mong có cái thang xuống đài, bỗng dưng bị phá đám, hắn đối với Ngũ đại gia tộc hận ý nồng đậm.
- Hắc hắc, Liệt Dương huynh đệ mau dẫn đệ tử Côn Luân tiên sơn một vòng quanh thành sủa gâu gâu a!
Mặc Lâm khoái chí chọc gậy bánh xe, cái chuyện hiếp đáp người khác vẫn là trò thống khoái của đám con cháu thế gia, lần này lại khi nhục được một đám mặt mũi lớn như vậy, há nào dễ dàng bọn qua, cái này bọn chúng xem là Vinh quang chiến tích a!
Trưởng bối Côn Luân tiên sơn vẫn là thở dài, chuyện này đúng là hắn không thể can thiệp được dù sao gia chủ các lộ cũng đã ra mặt, đôi co qua lại, lại thêm nhục nhã cho Côn Luân tiên sơn.
Sinh tử chi chiến không bằng người, bây giờ đổ cược lại muốn chạy, thật là danh dự mất hết!
Liệt Dương nắm chặt nắm tay quát lớn 3 tiếng:
- Gâu gâu gâu ...
Rồi dẫn đám huynh đệ đi quanh thành thực hiện đổ ước.
Hai mắt đỏ ngầu, nồng đậm chiến ý, mối nhục hôm nay, hắn thề trả cho Tần Vũ gấp 10.
Trung Châu thành hôm nay, vang vọng tiếng chó sủa a!.
- Hồ nháo!
Phụ thân Tần Vũ hắn lên tiếng.
Đột nhiên bầu trời quang mang cực đậm, tia thần thức của Đại trưởng lão Côn Luân tiên sơn hiện thế, lớn lối hét lên:
- Ai dám giết cháu ta!
Chưa kịp dứt lời, lão Thái bà một chưởng chụp tới, đất trời rung chuyển, uỳnh uỳnh.
Đại trưởng lão ở Côn Luân tiên sơn hộc ra một tia tiên huyết, ánh mắt căm phẫn nhìn về Trung Châu.
Nghiến răng ken két:
"Thù này không chết không thôi"
Ha! Ở Trung Châu thành đòi ra uy với Tần Vũ hắn, vẫn là chưa có chân chính sinh ra.
Tần Vũ khí thế hiên ngang, đạo bào phần phật bay trong gió, chắp tay lễ nghĩa 4 phương.
- Tần thiếu chủ vô địch!
- Tần thiếu chủ vô địch!
- ...
Người dân Trung Châu thành thống khoái nha.
Đến Trung Châu thành lớn lối thể hiện, mở miệng đòi oanh sát Tần Vũ thiếu chủ của bọn hắn, làm cho người dân trong thành có chút khó chịu, dẫu sao Tần gia ở Trung Châu thành cũng là uy vọng cực lớn, hơn nữa hành sự chính chính nghĩa nghĩa, "lấy đức phục người", nên bình thường được lòng dân chúng trong thành không ít.
Hơn nữa trận chiến của Tần Vũ quá đẹp mắt một mình khí thế bức người, như cũ đùa giỡn đối thủ không cách nào chạm tới vạt áo hắn, ra tay trảm sát thống khoái.
Mấy cái thiếu nữ dưới đài nhìn Tần Vũ mê mẩn, phong thái này thật soái, càng nhìn càng thích mắt a.
Bên này Dao Trì thánh nữ kinh ngạc nhìn thân ảnh dưới đài, trên mặt thoáng hiện chút hồng quang, Tần Vũ làm cho nàng rung động thật sâu!
"Thế gia chi tử vậy mà cũng mạnh mẽ tới trình độ này"
Xa xa Long Vũ Âm thiên kiêu chi nữ Long gia, cũng là độc nữ của gia chủ Long gia siết chặt nắm đấm nhìn thân ảnh trên chiến đài.
5 năm trước, nàng bị Tần Vũ đánh cho một trận xấu hổ, một mực theo nương tu luyện đến bây giờ mới chịu xuất quan ra khỏi Long gia.
Tần Vũ thâm ý nhìn về phía Dao Trì thánh nữ, rồi lại nhìn bảng nhiệm vụ, cái nhiệm vụ này hơi bị hắc đạo a! Hắn đọc xong có chút đau đầu.
Nói rồi đi xuống, rảo chân về phía trưởng bối Ngũ đại gia tộc thi lễ, xong xuôi, mới đi qua chỗ Nam Cung huynh muội.
Bởi bình thường hắn cứ cung cung kính kính như vậy với trưởng bối các nhà nên là được lòng không ít người.
Liệt Dương nhìn thấy Tần Vũ một bộ dạng như vậy, hừ lạnh trong lòng: "Giả tạo"
Tần Vũ cũng là biết Liệt Dương nghĩ gì, bọn khí vận chi tử này luôn cho mình là đúng, xem kẻ khác lễ nghĩa lại bảo là giả dối, làm bộ đạo nghĩa a!
...
Tần Vũ cùng Nam Cung Thắng đứng trước mặt Côn Luân tiên sơn đệ tử, Nam Cung Thắng một mặt khinh thường nói:
- Ta nhớ chúng ta còn một cái đổ cược nữa nha.
Hắc hắc
Nam Cung Thắng cao hứng cười lớn.
Liệt Dương mặt mũi tối sầm lại, vốn cái đổ cược này là trong lòng hắn tính toán làm nhục Ngũ đại thế gia chi tử, nào lại thành đổ lên chính mình, từ lúc trở mình tới giờ, một đường làm nhục người khác, chân chính chưa bại lần nào, vậy mà hắn lại bị đám này làm nhục.
Trưởng bối Côn Luân tiên sơn đỡ lời:
- Nam Cung thiếu chủ, Liệt Dương tiểu đồ nông nỗi sinh sự vẫn mong Trung Châu thế gia giơ cao đánh khẽ, giữ lại mối giao hảo với Côn Luân tiên sơn.
"Miệng lưỡi sắc bén thật" Tần Vũ nhìn nhìn vị trưởng bối này, tu đạo trăm năm kinh nghiệm đối phó loại chuyện này đúng là phong phú.
Bất quá hắn chưa kịp nói, thì một giọng hùng hồn lên tiếng:
- Tiểu bối đổ cược với nhau, từ lúc nào lại liên lụy đến giao hảo bề trên.
Ta thấy cái này cứ là như cũ thực hiện đổ ước.
Nam Cung Liệt phách lối nói.
"Đụng con trai lão tử, bây giờ lại đòi xuống đài, nằm mơ đi!"
- Chuyện này ...!
Vị trưởng bối Côn Luân tiên sơn định mở miệng nói, Lâm gia gia chủ cũng lên tiếng:
- Trẻ nhỏ tranh chấp, vẫn là không nên quản nhiều, cái này cũng là một loại lịch luyện a!
Liệt Dương nội tâm sát ý nồng đậm, liếc nhìn đám người thế gia, một lũ ỷ thế hiếp người, nếu đây là Côn Luân tiên sơn, bọn hắn lại dám lớn lối như vậy sao? Liệt Dương vẫn mong có cái thang xuống đài, bỗng dưng bị phá đám, hắn đối với Ngũ đại gia tộc hận ý nồng đậm.
- Hắc hắc, Liệt Dương huynh đệ mau dẫn đệ tử Côn Luân tiên sơn một vòng quanh thành sủa gâu gâu a!
Mặc Lâm khoái chí chọc gậy bánh xe, cái chuyện hiếp đáp người khác vẫn là trò thống khoái của đám con cháu thế gia, lần này lại khi nhục được một đám mặt mũi lớn như vậy, há nào dễ dàng bọn qua, cái này bọn chúng xem là Vinh quang chiến tích a!
Trưởng bối Côn Luân tiên sơn vẫn là thở dài, chuyện này đúng là hắn không thể can thiệp được dù sao gia chủ các lộ cũng đã ra mặt, đôi co qua lại, lại thêm nhục nhã cho Côn Luân tiên sơn.
Sinh tử chi chiến không bằng người, bây giờ đổ cược lại muốn chạy, thật là danh dự mất hết!
Liệt Dương nắm chặt nắm tay quát lớn 3 tiếng:
- Gâu gâu gâu ...
Rồi dẫn đám huynh đệ đi quanh thành thực hiện đổ ước.
Hai mắt đỏ ngầu, nồng đậm chiến ý, mối nhục hôm nay, hắn thề trả cho Tần Vũ gấp 10.
Trung Châu thành hôm nay, vang vọng tiếng chó sủa a!.
Danh sách chương