Mùa hạ Thiên Huyền đại lục, ánh nắng chói chang khắp nơi, lâu lâu ào ào một cơn mưa, người người chạy đi chạy lại ướt sủng.

Sinh ý Trung Châu thành mấy năm nay, một mực phát triển, trong thành người người đi lại không ngớt, mua bán tấp nập, mấy cái tán tu bày bán nguyên liệu yêu thú, dược liệu, dị bảo khắp nơi trong thành.

- Nguyên liệu yêu thú Kim Đan trung kỳ đây!
- Đổi thảo dược lấy nội đan yêu thú đây!
- Thượng cổ huyền cấp công pháp đây!
!
Tần Vũ phục dụng đan dược một hơi bế quan 3 tháng, bây giờ đã đột phá Nguyên Anh cảnh tứ trọng thiên.

Bởi vì Tần Vũ thần cấp Nguyên Anh hoàn mỹ Kim Tọa, lại thêm Dị Hỏa Phần Thiên công pháp hỗ trợ nên hắn tu luyện tốc độ tinh tiến tu vi cực kỳ nhanh chóng.

Tần Vũ bước ra khỏi chỗ bế quan, một mạch tu luyện 3 tháng, bây giờ hắn có chút ngứa ngáy.


Tần Vũ ôm Diệp Nhi trong lòng, hai tay vô sỉ sờ loạn khắp nơi, hắn trườn lên trườn xuống khám phá đủ chỗ trên người nàng.

Càng nghĩ càng tức, vẫn là hệ thống chết bầm hại hắn, ban bố ra cái nhiệm vụ cướp đoạt truyền thừa của Tu Nhai làm hắn một mạch đột phá Nguyên Anh kỳ cảnh giới, còn Diệp Nhi tu vi chỉ mới là Kim Đan.


Chính tại cái này mà hắn ăn một cái thiệt thòi thật lớn, vốn tưởng trở về đem nàng ăn tới miệng, ai ngờ Tuyết Di cảnh tỉnh, bây giờ hắn là Nguyên Anh tứ trọng còn nàng mới Kim Đan tam trọng, lại còn tu luyện lô đỉnh song tu công pháp, nếu hắn thật sự thâm nhập, kinh mạch của nàng một khi chịu đựng không nổi liền sẽ bạo thể mà chết.

Tần Vũ hắn là không dám làm bừa, hơn nữa, chân khí của hắn hung mãnh bất thường, có thêm khí tức dị hỏa, hắn sợ thật sự đem nàng, một thương bạo thể mà vong mạng.

Tần Vũ hừ lạnh, cái tay vô sỉ lại thêm hung hăng, vân vê mạnh mẽ cái nhũ hoa đỏ mọng đang căng lên vì hưng phấn của nàng, làm nàng khẽ giật mình a … lên một tiếng, hắn nghe vậy càng thêm khoái trá, hai tay dùng lực bóp mạnh liên hồi bộ ngực nõn nà của Diệp Nhi, miệng thỏ thẻ vào tai nàng:
- Ngoan nào, ngoan nào …
Nói đoạn hắn lật nàng nằm ngửa ra, cúi đầu xuống, hung hăng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái, sẵn tiện mút cái lưỡi nàng chùn chụt.

Rồi cái miệng vô sỉ của hắn lại trượt dần xuống dưới, ngậm lấy nhũ hoa của nàng mút lấy mút để.

Diệp Nhi vẫn là chưa quen, toàn thân run rấy, liên tục rên rỉ từng tiếng nhỏ, ôm chặt người hắn, làm hắn càng kích thích, hận không thể đem thương oanh bạo u cốc của nàng.


Tần Vũ một thân y phục chỉnh tề, đẩy cửa đi ra giữa đình viện, vươn vai ngáp một cái dài.

- Oaaaaa! Thật là sảng khoái chết mất!
Nói rồi lại một thói vô sỉ cũ, hai tay bắt sau lưng, chân như sáo nhảy, vừa đi vừa hát nghêu ngao, bổn thiếu gia hôm nay thật là cao hứng.

“Hừ hừ, không ăn được nàng, ta vẫn nghịch chết được nàng”
Hắn đắc ý khoái trá đứng giữa hành lang, cười một tràng dài, hạ nhân xung quanh nhìn qua, hôm nay thiếu chủ hình như bị … điên!
Bỗng dưng hắn nói lớn:
- Người đâu, theo bổn thiếu gia ra ngoài.

Hôm nay là ngày đám con cháu thế gia bế quan tu luyện trở về, hắn là cố ý ra ngoài tìm mấy cái bao cát luyện tay luyện chân.

Ăn hiếp mấy đám con cháu thế gia trong thành vậy mà cực kỳ sảng khoái, hắn cũng là quen tay thành nghiện.

Cuộc đời nhàm chán nhạt nhẽo, hắn cũng là tranh thủ tận hưởng a!

Nói đi cũng phải nói lại, mấy đám con cháu thế gia, đang tuổi trẻ trâu chính hiệu, mỗi lần thăng cấp một vài cảnh giới hoặc học được chiêu thức mới liền dương dương tự đắc, liền cho bản thân là vô địch thiên hạ, nghênh ngang đi khắp mọi ngõ ngách trong Trung Châu thành kiếm chuyện quần ẩu, khoe khoang khoác lác.

Bọn này cũng là ăn đòn thành nghiện.


Hồng Lâu, trên lầu cao, Tần Vũ một mình buồn chán ngồi nhấm nháp ly rượu, bỗng dưng một cái ịch, Mặc Lâm cố ý đặt mông ngồi xuống, dương dương tự đắc nhìn Tần Vũ, trong lòng thầm nghĩ.

“Bế quan lâu như vậy vẫn là không có ai kiếm chuyện quần ẩu a!”
Nói đoạn ngã người ra đằng sau, hất cằm nói với Tần Vũ:
- Tần huynh lâu ngày không gặp, huynh vẫn là Nguyên Anh kỳ nha.

Thằng này chân chính là thiếu đòn, chứ không lẽ bây giờ là Hóa Thần kỳ?
Tần Vũ nhấp hết chén rượu, đoạn lại nhìn hắn:
- Ồ … Mặc Lâm đệ bế quan tu hành với lão tổ, lâu như vậy cũng mới là Nguyên Anh nhị trọng thiên a.

Thiên phú có chút hơi kém.

- Ngươi …!
Mặc Lâm tức tối trợn mắt nhìn Tần Vũ, lần nào chửi lộn với Tần Vũ, hắn cũng ăn thua thiệt, nếu hắn mà biết Tần Vũ sống hai kiếp người, tuyệt đối đập đầu vào tàu hủ mà chết còn hơn là đấu khẩu với Tần Vũ.

Đấu khẩu mà nói, Tần Vũ dám vỗ ngực xưng tên, ta đây vô địch.

Lần này Mặc Lâm theo lão tổ bế quan tu luyện, lại được lão tổ gửi gắm cao thủ, học được một thân vũ kỹ mới, nổi danh thiên hạ xưa nay, Băng Long Giới Khư, chiêu này cực mạnh.

Từ lúc luyện tập đến giờ, hắn có chút ngứa ngáy, muốn nhanh nhanh kết thúc thời gian tu luyện, chạy về Trung Châu thành đem Tần Vũ đánh cho một trận hả dạ.

Sẵn tiện thể hiện uy danh với Nam Cung Uyển Nhi.


Dù gì trước giờ đánh với Tần Vũ đều là hắn ăn thiệt thòi, lần này chiến ý hừng hực muốn một hơi báo thù mười mấy năm qua ủy khuất.

Nói đoạn Mặc Lâm khí khái đứng dậy dõng dạc nói:
- Mặc đệ lần này bế quan tu hành, học được vũ kỹ mới, mời Tần huynh chỉ giáo một hai.

- Hảo, ta đây cũng chính là đang thiếu một cái bao cát luyện tay.

Hai bên ánh mắt tóe lửa nhìn nhau, hận không thể lao vào nhau đại chiến 300 hiệp ngay lập tức.

Trong lòng cùng nghĩ.

“Đợi lên võ đài ta đánh ngươi thành cái đầu heo”
Bên này Tần Vũ cười thầm.

"Khà khà nhanh như vậy liền có một cái đầu heo chạy tới nạp mạng"
Kiếp này thật là thống khoái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện