Edit: Khuynh Khuynh
__________________________________
Trong lòng Phượng Khuynh Ca sợ hãi. Bốn người đàn ông cùng một lúc? Cô muốn cự tuyệt, nhưng mà Mạnh Lâm Phong chọn rất đúng thời cơ mà tiến vào. Địa phương hư không đột hiên được lấp đầy, kích thích cả hai đoá hoa đột nhiên co rút mạnh, hai cự long khổng lồ thoải mái đến run lên vài cái.
Sắc mặt Bạch Dật Thuỷ không tốt, trong mắt anh hện lên thần sắc rối rắm.
Phượng Khuynh Ca hiểu được anh không thể thích ứng trường hợp hỗn loạn như vậy, cô nói với Mạnh Lâm Phong: "Lâm Phong, buông, bây giờ không được."
"Bảo bối, em không nỡ để cậu ta khó chịu, vậy bọn anh tính là cái gì? Chẳng lẽ bọn anh ở trong lòng của em không có chút địa vị nào sao?" Phong Thất Hiên thương cảm nói: "Hắn đã nguyện ý cấp nhận em, vậy cũng nên chấp nhận sự tồn tại của bọn anh, vì sao muốn tự lừa mình dối người?"
"Dật Thuỷ, cậu yêu Tiểu Ca, bọn tôi cũng yêu cô ấy. Chúng ta cùng nhau ởcùng cô ấy không tốt sao? Chúng ta cùng cô ấy tu luyện, cùng nhau trường sinh bất tử, cùng nhau vĩnh viễn cùng cô ấy. Sau đó chúng ta sẽ cuộc sống năm tháng vô tận, như vậy mới không cô đơn." Mạnh Lâm Phong mở miệng khuyên nhủ.
Bạch Dật Thuỷ tất nhiên hiểu được điều bọn họ nói là biện pháp giải quyết tốt nhất. Nhưng mà anh thật sự không thể chịu được, phải làm sao bây giờ?
Mạnh Lâm Phong không muốn nói nữa, hắn nhanh chóng đâm vào chỗ sâu nhất, lại mãnh liệt rút ra. Phượng Khuynh Ca da thịt như tuyết, hai má hồng nhuận, trong mắt tràn đầy tình dục.
"Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, chỉ cần để hắn thích thú vài lần, cho dù đuổi hắn cũng sẽ không đi." Phương pháp xử lý của Lam Kiếm Tà vĩnh viễn trực tiếp như vậy.
"Tiểu Ca nhi, hai người bọn họ chiếm hết chỗ, bọn anh phải làm sao bây giờ? Nơi này còn rất cứng a!" Phong Thất Hiên lắc lắc tiểu Thất Hiên nói.
"Cái này đơn giản thôi." Phượng Khuynh Ca vẫy vẫy tay, một cái gậy ngọc tự động co rút xuất hiện trong tay cô: "Xoay người lại."
Sắc mặt Phong Thất Hiên tái nhợt: "Không cần đi?"
"Ai bảo anh mang bộ dạng của một "tiểu thụ" làm gì?" Ánh mắt Phượng Khuynh Ca híp lại: "Không muốn, vậy bỏ đi."
__________________________________
Trong lòng Phượng Khuynh Ca sợ hãi. Bốn người đàn ông cùng một lúc? Cô muốn cự tuyệt, nhưng mà Mạnh Lâm Phong chọn rất đúng thời cơ mà tiến vào. Địa phương hư không đột hiên được lấp đầy, kích thích cả hai đoá hoa đột nhiên co rút mạnh, hai cự long khổng lồ thoải mái đến run lên vài cái.
Sắc mặt Bạch Dật Thuỷ không tốt, trong mắt anh hện lên thần sắc rối rắm.
Phượng Khuynh Ca hiểu được anh không thể thích ứng trường hợp hỗn loạn như vậy, cô nói với Mạnh Lâm Phong: "Lâm Phong, buông, bây giờ không được."
"Bảo bối, em không nỡ để cậu ta khó chịu, vậy bọn anh tính là cái gì? Chẳng lẽ bọn anh ở trong lòng của em không có chút địa vị nào sao?" Phong Thất Hiên thương cảm nói: "Hắn đã nguyện ý cấp nhận em, vậy cũng nên chấp nhận sự tồn tại của bọn anh, vì sao muốn tự lừa mình dối người?"
"Dật Thuỷ, cậu yêu Tiểu Ca, bọn tôi cũng yêu cô ấy. Chúng ta cùng nhau ởcùng cô ấy không tốt sao? Chúng ta cùng cô ấy tu luyện, cùng nhau trường sinh bất tử, cùng nhau vĩnh viễn cùng cô ấy. Sau đó chúng ta sẽ cuộc sống năm tháng vô tận, như vậy mới không cô đơn." Mạnh Lâm Phong mở miệng khuyên nhủ.
Bạch Dật Thuỷ tất nhiên hiểu được điều bọn họ nói là biện pháp giải quyết tốt nhất. Nhưng mà anh thật sự không thể chịu được, phải làm sao bây giờ?
Mạnh Lâm Phong không muốn nói nữa, hắn nhanh chóng đâm vào chỗ sâu nhất, lại mãnh liệt rút ra. Phượng Khuynh Ca da thịt như tuyết, hai má hồng nhuận, trong mắt tràn đầy tình dục.
"Vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, chỉ cần để hắn thích thú vài lần, cho dù đuổi hắn cũng sẽ không đi." Phương pháp xử lý của Lam Kiếm Tà vĩnh viễn trực tiếp như vậy.
"Tiểu Ca nhi, hai người bọn họ chiếm hết chỗ, bọn anh phải làm sao bây giờ? Nơi này còn rất cứng a!" Phong Thất Hiên lắc lắc tiểu Thất Hiên nói.
"Cái này đơn giản thôi." Phượng Khuynh Ca vẫy vẫy tay, một cái gậy ngọc tự động co rút xuất hiện trong tay cô: "Xoay người lại."
Sắc mặt Phong Thất Hiên tái nhợt: "Không cần đi?"
"Ai bảo anh mang bộ dạng của một "tiểu thụ" làm gì?" Ánh mắt Phượng Khuynh Ca híp lại: "Không muốn, vậy bỏ đi."
Danh sách chương