Phượng Khuynh Ca trở
về phòng của mình lười biếng ngã xuống giường, hai chân khẽ động, lại
cởi bỏ giày. Cô vừa trở người thì một đôi tay “hư hỏng” che lại miệng
của cô ngăn cản không cho cô lên tiếng, đôi tay “hư hỏng” lại di chuyển
lên phía trên che lại hai mắt của cô sau đó thô lỗ hôn lên đôi môi cô.
Phượng Khuynh Ca hoảng sợ ra sức phản kháng nhưng khi ngửi thấy được mùi hương bạc hà quen thuộc trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Bất quá cô cảm thấy thật kỳ quái. Anh hai hôm nay như thế nào lại nhiệt tình như vậy? chẳng lẽ cái gọi là “tình thú” xuất hiện hay sao? nếu vậy thì cô cũng rất phấn kích nha. Chính là chưa được trải nghiệm a~. nếu hắn đã có hứng thú như vậy cô không nhiệt tình đáp trả chẳng phải làm cho hắn không vui sao.
Phượng Khuynh Ca cố ý giãy dụa, miệng phát ra tiếng than nhẹ. ‘Phượng Tử Thịnh’ hôn càng ngày càng kịch liệt, một đường hôn không di chuyển trực tiếp xốc lên váy của cô trực tiếp đi vào.
Thời điểm tiến vào, trong người Phượng Khuynh Ca mang theo đau đớn cùng kích thích. Đầu óc cô nhanh chóng tiến vào trạng thái mơ hồ. ‘Tiểu Tử Thịnh’ giống như lớn hơn trước, còn có cái gì đó cọ xát ở phía trên làm cho cô cả người càng thêm khó chịu. Cô dùng sức đẩy ra tay của đối phương, cô muốn nhìn thấy rõ người nam nhân nào đang rong ruổi trong cơ thể cô. Cô muốn biết đó có phải hay không là Phượng Tử Thịnh nhưng đôi tay ấy dường như biết được ý muốn của cô hoàn toàn không cho cô chút sức lực nào để đẩy ra.
Thời điểm cô muốn sử dụng ‘như ý thảo’ trong không gian vô tình chạm phải một vật trên tay của đối phương. Trên tay là chiếc đồng hồ đó là lễ vật của cô tặng cho Phượng Tử Thịnh.
Chiếc đồng hồ này là kiểu dáng duy nhất được cô đặt biệt yêu cầu thiết kế theo ý muốn của cô, toàn thế giới cô khẳng định không có chiếc thứ hai. Cô đối với nó đặc biệt quen thuộc chỉ cần chạm vào liền biết chính xác tuyệt không có sai lệch.
Chán ghét! Tên này cư nhiên không có được sự đồng ý của cô liền giở thủ đoạn chơi trò ‘cường bạo’. nếu không phải đầu óc cô thông mính cái tên này hôm nay nhất định sẽ bị đại bát bắn cho thành tám mảnh (chị ui~~ chị bị lừa rồi)
"Ngô!" 'Phượng Tử Thịnh' càng ngày càng dùng sức, nâng lên một chân của cô, cơ thể của cô phát ra hương vị của động tình khao khát ham muốn càng ngày càng nhiều, cô phối hợp di chuyển thắt lưng, miệng không ngừng phát ra nhưng âm thanh thoả mãn.
Vù vù! Người phía trên phát ra những âm thanh trầm thấp. hắn tựa vào vai cô không ngừng thả nhiệt vào tai cô.
Trong phòng một mãn yên lặng, thân thể va chạm giao hợp cùng tiếng thở dốc của nam nữ thập phần rõ ràng.
Két. Cánh cửa phòng mở ra. Trước của một người khác ngơ ngác nhìn vào khung cảnh trong phòng, một tiếng rống giận vang lên:“HAI-NGƯỜI-ĐANG-LÀM-CÁI-GÌ?”
Nghe thấy giọng nói vang lên trong phòng, Phượng Khuynh Ca vừa mới thoả mản yên tâm lên trở nên hoảng sợ. cô dùng sức đẩy mạnh nhìn về người phía trên mình.
Hai mắt tối sầm, khiếp sợ nhìn người trước mắt: “Mạnh Lâm Phong, ngươi-như-thế-nào-ở-trong-này?”
Mạnh Lâm Phong thân hình xích loả ngăn chận cô không ngừng lui về phía sau. Hắn rất nhanh sẽ đạt tới cao trào không rảnh quan tâm đến thanh âm dư thừa nào khác trong phòng.
Phượng Khuynh Ca nhìn nhìn Mạnh Lâm Phong, lại nhìn nhìn Phượng Tử Thịnh đang đứng ở phía trước của phòng: “Anh,, em không biết là hắn, em nghĩ đó là anh…”
Phượng Tử Thịnh phẫn nộ đi về phía trước, mạnh mẽ nắm lấy tay của Mạnh Lâm Phong ý muốn đẩy hắn ra khỏi người cô. Mạnh Lâm Phong trong thời điểm mấu chốt sao có thể để người khác phá hỏng chuyện tốt của mình.
Không biết hắn lấy đâu ra khí lực ngay cả ngăn chặn của Phượng Tử Thịnh cũng không cản được hắn. Mạnh Lâm Phong bước lên nắm chặt Phương Khuynh Ca, mở ra hai chân của cô lại một lần nữa mạnh mẽ tiến vào.
"A…A… ANh.. em không được…a…Anh…” vừa mới trải qua một trận mây mưa cùng Phượng Tử Thịnh cơ thể cô so với bình thường càng thêm mẫn cảm. lúc này lại có thêm Phượng Tử Thịnh bên cạnh cô không cảm thấy xấu hổ mà chỉ cảm thấy càng theo hưng phấn.
Phượng Khuynh Ca hoảng sợ ra sức phản kháng nhưng khi ngửi thấy được mùi hương bạc hà quen thuộc trong lòng thở dài nhẹ nhõm.
Bất quá cô cảm thấy thật kỳ quái. Anh hai hôm nay như thế nào lại nhiệt tình như vậy? chẳng lẽ cái gọi là “tình thú” xuất hiện hay sao? nếu vậy thì cô cũng rất phấn kích nha. Chính là chưa được trải nghiệm a~. nếu hắn đã có hứng thú như vậy cô không nhiệt tình đáp trả chẳng phải làm cho hắn không vui sao.
Phượng Khuynh Ca cố ý giãy dụa, miệng phát ra tiếng than nhẹ. ‘Phượng Tử Thịnh’ hôn càng ngày càng kịch liệt, một đường hôn không di chuyển trực tiếp xốc lên váy của cô trực tiếp đi vào.
Thời điểm tiến vào, trong người Phượng Khuynh Ca mang theo đau đớn cùng kích thích. Đầu óc cô nhanh chóng tiến vào trạng thái mơ hồ. ‘Tiểu Tử Thịnh’ giống như lớn hơn trước, còn có cái gì đó cọ xát ở phía trên làm cho cô cả người càng thêm khó chịu. Cô dùng sức đẩy ra tay của đối phương, cô muốn nhìn thấy rõ người nam nhân nào đang rong ruổi trong cơ thể cô. Cô muốn biết đó có phải hay không là Phượng Tử Thịnh nhưng đôi tay ấy dường như biết được ý muốn của cô hoàn toàn không cho cô chút sức lực nào để đẩy ra.
Thời điểm cô muốn sử dụng ‘như ý thảo’ trong không gian vô tình chạm phải một vật trên tay của đối phương. Trên tay là chiếc đồng hồ đó là lễ vật của cô tặng cho Phượng Tử Thịnh.
Chiếc đồng hồ này là kiểu dáng duy nhất được cô đặt biệt yêu cầu thiết kế theo ý muốn của cô, toàn thế giới cô khẳng định không có chiếc thứ hai. Cô đối với nó đặc biệt quen thuộc chỉ cần chạm vào liền biết chính xác tuyệt không có sai lệch.
Chán ghét! Tên này cư nhiên không có được sự đồng ý của cô liền giở thủ đoạn chơi trò ‘cường bạo’. nếu không phải đầu óc cô thông mính cái tên này hôm nay nhất định sẽ bị đại bát bắn cho thành tám mảnh (chị ui~~ chị bị lừa rồi)
"Ngô!" 'Phượng Tử Thịnh' càng ngày càng dùng sức, nâng lên một chân của cô, cơ thể của cô phát ra hương vị của động tình khao khát ham muốn càng ngày càng nhiều, cô phối hợp di chuyển thắt lưng, miệng không ngừng phát ra nhưng âm thanh thoả mãn.
Vù vù! Người phía trên phát ra những âm thanh trầm thấp. hắn tựa vào vai cô không ngừng thả nhiệt vào tai cô.
Trong phòng một mãn yên lặng, thân thể va chạm giao hợp cùng tiếng thở dốc của nam nữ thập phần rõ ràng.
Két. Cánh cửa phòng mở ra. Trước của một người khác ngơ ngác nhìn vào khung cảnh trong phòng, một tiếng rống giận vang lên:“HAI-NGƯỜI-ĐANG-LÀM-CÁI-GÌ?”
Nghe thấy giọng nói vang lên trong phòng, Phượng Khuynh Ca vừa mới thoả mản yên tâm lên trở nên hoảng sợ. cô dùng sức đẩy mạnh nhìn về người phía trên mình.
Hai mắt tối sầm, khiếp sợ nhìn người trước mắt: “Mạnh Lâm Phong, ngươi-như-thế-nào-ở-trong-này?”
Mạnh Lâm Phong thân hình xích loả ngăn chận cô không ngừng lui về phía sau. Hắn rất nhanh sẽ đạt tới cao trào không rảnh quan tâm đến thanh âm dư thừa nào khác trong phòng.
Phượng Khuynh Ca nhìn nhìn Mạnh Lâm Phong, lại nhìn nhìn Phượng Tử Thịnh đang đứng ở phía trước của phòng: “Anh,, em không biết là hắn, em nghĩ đó là anh…”
Phượng Tử Thịnh phẫn nộ đi về phía trước, mạnh mẽ nắm lấy tay của Mạnh Lâm Phong ý muốn đẩy hắn ra khỏi người cô. Mạnh Lâm Phong trong thời điểm mấu chốt sao có thể để người khác phá hỏng chuyện tốt của mình.
Không biết hắn lấy đâu ra khí lực ngay cả ngăn chặn của Phượng Tử Thịnh cũng không cản được hắn. Mạnh Lâm Phong bước lên nắm chặt Phương Khuynh Ca, mở ra hai chân của cô lại một lần nữa mạnh mẽ tiến vào.
"A…A… ANh.. em không được…a…Anh…” vừa mới trải qua một trận mây mưa cùng Phượng Tử Thịnh cơ thể cô so với bình thường càng thêm mẫn cảm. lúc này lại có thêm Phượng Tử Thịnh bên cạnh cô không cảm thấy xấu hổ mà chỉ cảm thấy càng theo hưng phấn.
Danh sách chương