Phượng Khuynh Ca kéo
cánh tay Phượng Tử Thịnh tao nhã tiến vào buổi tiệc. rất nhiều người có
mối liên hệ làm ăn cùng Phương thị chủ động tiến lại gần hai người bắt
chuyện chào hỏi. Có một số người dùng ánh mắt như “lửa nóng” nhìn chằm
chằm vào Phương Khuynh Ca.
Trong tác phẩm, Phương Khuynh Ca lúc này vẫn chưa bị những lời nói từ nữ chủ làm xấu đi hình tượng. Phương Khuynh Ca lúc này trong mắt mọi người vẫn là một đại tiểu thư cao quý lại xinh đẹp. Tất cả mọi người đối với cô vô cùng hứng thú.
Phượng Khuynh Ca vẻ mặt tươi cười, xinh đẹp hoàn mỹ vui vẻ đáp lại những người tiến đến chào hỏi, nghiêng người hướng đến bên tai Phượng Tử Thịnh nói nhỏ: “ca, ngươi xem bọn họ giống như sói đói nhìn mồi, có phải muốn một ngụm nuốt trọn chúng ta?”
Phượng Khuynh Ca một thân lễ phục thiết kế ngang ngực, nhìn theo góc độ của Phượng Tử Thịnh có thể hoàn toàn thấy rõ. Phượng Tử Thịnh hít sâu một hơi, âm thầm nắm chặt bàn tay, các móng tay bắm da thịt nhằm tạo cảm giác đau đớn truyền đến để chế cảm giác trong lòng.
Nhưng Phượng Tử Thịnh hiểu rõ trì hoãn một lúc cũng không thể kéo dài, hắn hiện tại thầm nghĩ tìm cái nữ nhân phát tiết.
Rốt cuộc thì, đứa em đáng yêu của hắn đã trưởng thành? Hơn nữa….chết tiệt thật sự làm cho người ta thú huyết sôi trào.
"Tiểu ca, ngươi gần đây sử dụng loại nước hoa gì?” Mùi hương trên người Phương Khuynh Ca thật khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, giống như vị hoa quả lại không phải hoa quả. Phượng Tử Thịnh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nhắm lại đôi hắc sắc che giấu sự khó khăn trong lòng.
Phượng Khuynh Ca mờ mịt nhìn Phượng Tử Thịnh, dùng ánh mắt nghi hoặc Phượng Tử Thịnh: “gần đâu, ta không thích nước hoa, hôm nay cũng không có dùng đến”.
Phượng Tử Thịnh kinh ngạc nhìn cô, cả đầu chỉ có một câu: đó là mùi hương của tiểu ca. Nếu tiến nhập nơi đó, có thể hay không cũng có mùi hơn giống vậy? Chết tiệt, hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì ? Hắn gần đây bị ma nhập sao? Đó là em gái, em gái ruột thịt duy nhất của hắn!
Phượng Khuynh Ca sau khi xuất hiện, tất cả những người có mặt trong buổi tiệc hướng ánh mắt đàm luận về cô. Các phu nhân, tiểu thư lén lút sau lưng bàn luận chuyện của cô.
Nàng mặc bộ lễ phục màu tím nhạt, tóc đen như mực được tuỳ ý đánh rối, một đó hoa nhỏ nằm trên đôi vai trần gợi cảm càng tô thêm sự quyến rủ. Đối với tất cả mọi người, cô vui vẻ chào hỏi, vô luận đối vối cả nam hay nữ đều tạo cho người khác cảm thấy trước mắt như một mùa gió xuân đang thổ qua, dễ dàng làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phượng Tử Thịnh đi bên cạnh giống như một vị vương tử điện hạ làm nền cho cô, nhìn cô như một vị tinh linh hạ phàm. Tất cả mọi người có mặt trong buổi tiệc hôm nay đều nhận thức hai người, nếu không thật sự sẽ có người nghĩ đến: đây là một đôi trai tài gái sắc.
Phượng Khuynh Ca năng lực rất mạnh, thời điểm vừa mới tiến liền phát hiện trong không khí có chút quái dị. Cô mỉm cười nhìn chung quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên một người đang ngồi trong một gốc, ánh mắt u thương oán nhận đang nhìn về phía cô.
Cô gái đó ước chừng hai mươi tuổi, mặc một thân váy dài màu trắng. Đáy mắt Phương Khuynh Ca hiện lên ý cười đầy ẩn ý. Thật có duyên nha! cả hai cùng mặc một loại lễ phục.
Chậc chậc! Tiểu bạch hoa nữ chủ Tư Mã Xuyến, thật sự là hạnh ngộ ! Chính là... Cô Phượng đại tiểu thư vẫn chưa có làm gì nàng ta a. Cô ta cả người nước mắt lung tròng là sao ni! Chậc chậc, thật sự là ta thấy còn đau thương.
Lực chú ý của Phượng Tử Thịnh vẫn luôn trên người Phương Khuynh Ca một chút cũng khộng dời đi, đột nhiên phát hiện trên người cô tản mát ra hàn ý. Nhìn theo tầm mắt cô, Phượng Tử Thịnh nhìn thấy một cô gái dáng người thanh tú, thân hình có chút đơn độc.
Chỉ nhìn liếc mắt một cái, Phượng Tử Thịnh liền nhíu mày. Cô gái đó bộ dáng không tệ, nhưng như thế nào lại làm cho người khác cảm thấy như một oán phụ bị chồng rời bỏ? Hiện tại, Mạnh lão gia tổ chức tiệc mừng thọ, cô ta mặc một bộ váy thuần trắng có chút không hợp đi?
Còn có, tuy rằng là giống nhau về cùng một bộ dáng, kiểu loại y phục nhưng làm cho người khác thấy rõ, bản thân vẫn không xứng với bộ dạng của một thiên kim tiểu thư nên có. Nếu Phương Khuynh Ca làm cho người khác thấy rằng cô chính là một công chúa tao nhã, cao quý thì cô gái này lại giống như một nữ nhân nông thôn mặc vào loại quần áo cao cấp.
"Tiểu ca nhận thức nàng sao?" Phượng Tử Thịnh hỏi.
Từ khi Tư Mã Xuyến sau khi xuất hiện, Phượng Khuynh Ca luôn để ý quan sát phản ứng của Phượng Tử Thịnh, xác định Phượng Tử Thịnh không có một chút phản ứng gì, cô thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
"Hiện tại không biết, có lẽ đợi lát nữa liền biết . Ca, ngươi bận cứ việc đi, ta cùng vài người nói chuyện”.
"được, nếu nhàm chán nói cho anh biết, chúng ta liền trở về” Phượng Tử Thịnh muốn giống bình thường chạm vào tóc cô nhưng buột chính mình dừng lại.
Mạnh Lâm Phong nhìn thấy Phượng Tử Thịnh liền nhanh chóng bước đến chào hỏi. Phương Khuynh Ca nghĩ không muốn cùng hắn tiếp xúc, nếu hắn thích Tư Mã Xuyến vậy cứ việc đi theo cô ta, đừng theo cô mà gây hoạ.
Hôm nay chủ yếu chính là cô muốn dùng thái độ để nói rõ với người khác cô cùng Mạnh Lâm Phong không có bất kỳ mối quan hệ nào. Mong rằng Tư Mã Xuyến thấy rõ mà tận tình yêu thích hắn, đừng hiểu lầm cô cùng Mạnh Lâm Phong.
Phượng Khuynh Ca hướng đi về phía Tư Mã Xuyến, những người bên cạnh bắt đầu bàn luận
"Ngươi xem, trò hay đến đây."
"Ngươi nói Phượng gia đại tiểu thư là không phải cố ý ? Nghe nói nàng vẫn đối Mạnh gia thiếu gia có ý, hôm nay không phải tới tìm người khác gây chuyện đi”. cố ý, hôm nay chớ không phải là tới cửa quấy rối đi?"
"Mặc kệ có phải hay không gây chuyện, người sáng suốt đều nhìn ra được ai là sỏi ai là trân châu? Hai người cùng mặc một loại quần áo, nhưng là phượng hoàng vẫn là phượng hoàng, chim sẻ mãi cũng chỉ là chim sẻ”.
Trong tác phẩm, Phương Khuynh Ca lúc này vẫn chưa bị những lời nói từ nữ chủ làm xấu đi hình tượng. Phương Khuynh Ca lúc này trong mắt mọi người vẫn là một đại tiểu thư cao quý lại xinh đẹp. Tất cả mọi người đối với cô vô cùng hứng thú.
Phượng Khuynh Ca vẻ mặt tươi cười, xinh đẹp hoàn mỹ vui vẻ đáp lại những người tiến đến chào hỏi, nghiêng người hướng đến bên tai Phượng Tử Thịnh nói nhỏ: “ca, ngươi xem bọn họ giống như sói đói nhìn mồi, có phải muốn một ngụm nuốt trọn chúng ta?”
Phượng Khuynh Ca một thân lễ phục thiết kế ngang ngực, nhìn theo góc độ của Phượng Tử Thịnh có thể hoàn toàn thấy rõ. Phượng Tử Thịnh hít sâu một hơi, âm thầm nắm chặt bàn tay, các móng tay bắm da thịt nhằm tạo cảm giác đau đớn truyền đến để chế cảm giác trong lòng.
Nhưng Phượng Tử Thịnh hiểu rõ trì hoãn một lúc cũng không thể kéo dài, hắn hiện tại thầm nghĩ tìm cái nữ nhân phát tiết.
Rốt cuộc thì, đứa em đáng yêu của hắn đã trưởng thành? Hơn nữa….chết tiệt thật sự làm cho người ta thú huyết sôi trào.
"Tiểu ca, ngươi gần đây sử dụng loại nước hoa gì?” Mùi hương trên người Phương Khuynh Ca thật khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, giống như vị hoa quả lại không phải hoa quả. Phượng Tử Thịnh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, khẽ nhắm lại đôi hắc sắc che giấu sự khó khăn trong lòng.
Phượng Khuynh Ca mờ mịt nhìn Phượng Tử Thịnh, dùng ánh mắt nghi hoặc Phượng Tử Thịnh: “gần đâu, ta không thích nước hoa, hôm nay cũng không có dùng đến”.
Phượng Tử Thịnh kinh ngạc nhìn cô, cả đầu chỉ có một câu: đó là mùi hương của tiểu ca. Nếu tiến nhập nơi đó, có thể hay không cũng có mùi hơn giống vậy? Chết tiệt, hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì ? Hắn gần đây bị ma nhập sao? Đó là em gái, em gái ruột thịt duy nhất của hắn!
Phượng Khuynh Ca sau khi xuất hiện, tất cả những người có mặt trong buổi tiệc hướng ánh mắt đàm luận về cô. Các phu nhân, tiểu thư lén lút sau lưng bàn luận chuyện của cô.
Nàng mặc bộ lễ phục màu tím nhạt, tóc đen như mực được tuỳ ý đánh rối, một đó hoa nhỏ nằm trên đôi vai trần gợi cảm càng tô thêm sự quyến rủ. Đối với tất cả mọi người, cô vui vẻ chào hỏi, vô luận đối vối cả nam hay nữ đều tạo cho người khác cảm thấy trước mắt như một mùa gió xuân đang thổ qua, dễ dàng làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phượng Tử Thịnh đi bên cạnh giống như một vị vương tử điện hạ làm nền cho cô, nhìn cô như một vị tinh linh hạ phàm. Tất cả mọi người có mặt trong buổi tiệc hôm nay đều nhận thức hai người, nếu không thật sự sẽ có người nghĩ đến: đây là một đôi trai tài gái sắc.
Phượng Khuynh Ca năng lực rất mạnh, thời điểm vừa mới tiến liền phát hiện trong không khí có chút quái dị. Cô mỉm cười nhìn chung quanh bốn phía, ánh mắt dừng lại trên một người đang ngồi trong một gốc, ánh mắt u thương oán nhận đang nhìn về phía cô.
Cô gái đó ước chừng hai mươi tuổi, mặc một thân váy dài màu trắng. Đáy mắt Phương Khuynh Ca hiện lên ý cười đầy ẩn ý. Thật có duyên nha! cả hai cùng mặc một loại lễ phục.
Chậc chậc! Tiểu bạch hoa nữ chủ Tư Mã Xuyến, thật sự là hạnh ngộ ! Chính là... Cô Phượng đại tiểu thư vẫn chưa có làm gì nàng ta a. Cô ta cả người nước mắt lung tròng là sao ni! Chậc chậc, thật sự là ta thấy còn đau thương.
Lực chú ý của Phượng Tử Thịnh vẫn luôn trên người Phương Khuynh Ca một chút cũng khộng dời đi, đột nhiên phát hiện trên người cô tản mát ra hàn ý. Nhìn theo tầm mắt cô, Phượng Tử Thịnh nhìn thấy một cô gái dáng người thanh tú, thân hình có chút đơn độc.
Chỉ nhìn liếc mắt một cái, Phượng Tử Thịnh liền nhíu mày. Cô gái đó bộ dáng không tệ, nhưng như thế nào lại làm cho người khác cảm thấy như một oán phụ bị chồng rời bỏ? Hiện tại, Mạnh lão gia tổ chức tiệc mừng thọ, cô ta mặc một bộ váy thuần trắng có chút không hợp đi?
Còn có, tuy rằng là giống nhau về cùng một bộ dáng, kiểu loại y phục nhưng làm cho người khác thấy rõ, bản thân vẫn không xứng với bộ dạng của một thiên kim tiểu thư nên có. Nếu Phương Khuynh Ca làm cho người khác thấy rằng cô chính là một công chúa tao nhã, cao quý thì cô gái này lại giống như một nữ nhân nông thôn mặc vào loại quần áo cao cấp.
"Tiểu ca nhận thức nàng sao?" Phượng Tử Thịnh hỏi.
Từ khi Tư Mã Xuyến sau khi xuất hiện, Phượng Khuynh Ca luôn để ý quan sát phản ứng của Phượng Tử Thịnh, xác định Phượng Tử Thịnh không có một chút phản ứng gì, cô thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
"Hiện tại không biết, có lẽ đợi lát nữa liền biết . Ca, ngươi bận cứ việc đi, ta cùng vài người nói chuyện”.
"được, nếu nhàm chán nói cho anh biết, chúng ta liền trở về” Phượng Tử Thịnh muốn giống bình thường chạm vào tóc cô nhưng buột chính mình dừng lại.
Mạnh Lâm Phong nhìn thấy Phượng Tử Thịnh liền nhanh chóng bước đến chào hỏi. Phương Khuynh Ca nghĩ không muốn cùng hắn tiếp xúc, nếu hắn thích Tư Mã Xuyến vậy cứ việc đi theo cô ta, đừng theo cô mà gây hoạ.
Hôm nay chủ yếu chính là cô muốn dùng thái độ để nói rõ với người khác cô cùng Mạnh Lâm Phong không có bất kỳ mối quan hệ nào. Mong rằng Tư Mã Xuyến thấy rõ mà tận tình yêu thích hắn, đừng hiểu lầm cô cùng Mạnh Lâm Phong.
Phượng Khuynh Ca hướng đi về phía Tư Mã Xuyến, những người bên cạnh bắt đầu bàn luận
"Ngươi xem, trò hay đến đây."
"Ngươi nói Phượng gia đại tiểu thư là không phải cố ý ? Nghe nói nàng vẫn đối Mạnh gia thiếu gia có ý, hôm nay không phải tới tìm người khác gây chuyện đi”. cố ý, hôm nay chớ không phải là tới cửa quấy rối đi?"
"Mặc kệ có phải hay không gây chuyện, người sáng suốt đều nhìn ra được ai là sỏi ai là trân châu? Hai người cùng mặc một loại quần áo, nhưng là phượng hoàng vẫn là phượng hoàng, chim sẻ mãi cũng chỉ là chim sẻ”.
Danh sách chương