Mạnh Lâm Phong cùng
Phượng Tử Thịnh sóng vai đứng cùng nhau, phía sau là vị vị thiếu gia của gia tộc khác. Lúc này, sắc mặt của Mạnh Lâm Phong có thể nói hoàn toàn
không tốt, còn Phượng Tử Thịnh vô cùng đắc ý.
"Khuynh ca, ngươi khi nào lại biết lạc đường mà quay lại. không phải trước kia đối với Mạnh Lâm Phong vô cùng yêu thích hay sao? như thế nào hôm nay lại mê luyến anh trai mình?” vài vị thiếu gia đứng bên cạnh, có thể xem như là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên với Phương Khuynh Ca cho nên khi nói chuyện cũng không cần băn khoăn. Phương Khuynh Ca vốn dĩ rất xinh đẹp, hắn yêu thích cô, cũng cố theo đuổi nhiều năm nhưng dưới ánh mắt của Phượng Tử Thịnh không dám trêu chọc.
"Ca ca ta vốn dĩ là tốt nhất, ta bây giờ còn chưa gặp người tốt như vậy. như thế nào? Các ngươi thấy ta nói không đúng sao?” Phương Khuynh Ca nghiêng đầu, vẻ mặt xấu xa nổi lên.
Mạnh Lâm Phong nhíu mày, nghi hoặc nhìn nhìn Phượng Tử Thịnh. Người sau cười đến càng thêm ôn hòa, làm vài vị tiểu thư đứng bên cạnh bị chấn động
Đây thật sự là vị tổng giám đốc ác ma đáng sợ trong truyền thuyết sao? sẽ không bị nhầm lẫn đi?
Mạnh Lâm Phong nhìn thấy bộ dạng chắc chắn của Phượng Tử Thịnh, trong lòng Mạnh Lâm Phong vô cùng khó chịu, một trận đại hoả ập đến. nhưng Mạnh Lâm Phong cảm thấy mình có lẽ bị ma nhập chăng, trong lòng người ta thích ai thì có liên quan gì đến hắn? nếu vậy, hắn để lại cho ai bây giờ, chẳng lẽ bắt cô ta thích hắn hay sao?
"Khuynh ca, có phải có bạn trai mới phải không?”
"Nói bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thời gian mà có bạn trai mới? những ngày gần đây, ta rất bận a” Phương Khuynh Ca chậm rãi nhìn “cô bạn thân” chậm rãi nói.
"Ngươi thì bận cái gì chứ? Không phải bận giúp anh trai mình tiêu tiền sao?”
"Ta vừa đăng kí một lớp học vẽ! Ta nghĩ, muốn mình học giỏi một chút, sau đó sẽ ra nước ngoài. Ta cũng không thể để anh trai nuôi cả đời được! dù sao, anh trai ta cũng phải kết hôn, ta không muốn bị chị dâu mình ghét bỏ đâu!”
"Hừ! Ai dám ghét bỏ ngươi? Ngươi chỉ cần không cần đem người khác dồn ép người khác vào đường cùng là được” Phượng Tử Thịnh sủng nịch nói.
"A, chỉ có đứng trước mặt em gái mình Phượng đại thiếu gia mới có bộ dáng dịu dàng a!”
Lúc này trong lòng Phương Khuynh Ca cảm thấy vô cùng ấm áp. Phương Khuynh Ca biết, từ nhỏ cùng những người này lớn lên nhưng từ sau sinh nhật 15 tuổi của mình, Phương Khuynh Ca đã không thích cùng những người này qua lại. tình cảm của mọi người cũng dần phai nhạt. Phương Khuynh Ca hy vọng có thể một lần nữa kết giao cùng vài người. Trước kia cuộc sống của cô đã chịu cô đơn hơn 10 năm a!
Kiếp trước, Phượng Khuynh Ca chủ yếu dựa vào việc hội hoạ mà có thể chi trả được số tiền đắc đỏ từ viện phí đến phí sinh hoạt hàng ngày. Chính là rất ít người biết được, cô vẽ những gì. hiện tại, cô cũng không muốn nói cho người khác biết được, nếu không sẽ dọ họ bỏ chạy a!
Kỳ thực lúc trước cô chủ yếu vẽ chính là truyện tranh minh hoạ. Chính xác mà nói chính là H văn của gay (ặc! ta tưởng tỷ rất hiền, nhưng không ngờ….!!!!!!! thật dọ người!!). cơ hồ mỗi bộ đều đầy đủ, chính xác và cực hấp dẫn.
Lúc đó, cô chỉ có thể tưởng tượng mỗi người một bộ dáng hấp dẫn, mê người nhưng xem ra hiện tại không cần rồi. Ca ca cùng Mạnh Lâm Phong đều là những chàng trai điển hình soái ca, hơn nữa, mọi nơi đều có thể nhìn thấy soái ca. Phương Khuynh Ca thật sự muốn đem từng người mà “áp” ra từng bộ dáng mê hoặc lòng người nhất, từng nét hấp dẫn nhất. Chỉ nghĩ đến cũng khiến cho cô cảm thấy rất “nóng”, rất H a!
"Khuynh ca, ngươi chảy nước miếng. Rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ đói bụng muốn ăn ?"
Phượng Khuynh Ca cùng vài người bạn tốt nói chuyện vô cùng cao hứng, Mạnh Lâm Phong sắc mặt dịu đi, phi thường im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
Hắn rất ngạc nhiên với ý nghĩ muốn đi học hội hoạ của Phượng Khuynh Ca. Ham muốn lớn nhất trong đời của cô không phải chính là trang sức cùng đồ trang điểm hay sao? Hắn cùng cô lớn lên từ nhỏ chẳng lẽ hắn không hiểu rõ cô?
Phượng Tử Thịnh rất ít khi nghe thấy Phương Khuynh Ca nói ra ý muốn của cô. Phượng Tử Thịnh ôn nhu nhìn cô, trước kia cô đều thích uống rượu nhưng hôm nay, cô chậm rãi tiếp nhận một ly trà thượng phẩm, mỗi động tác của cô vô cùng tao nhã, đẹp mắt, không cần cố ý tạo ra hình tượng của một người có sự tu dưỡng tốt. Nhìn những người ở đây, trong mắt Phượng Tử Thịnh thấy được những người “bạn tốt” cùng cô hoàn toàn không thích hợp, tạo ra cảm giác như cô không hề tồn tại.
"Gia gia đã đến, chúng ta cùng nhau qua gặp gia gia” Mạnh Lâm Phong đột nhiên nắm lấy tay Phương Khuynh Ca, miệng không ngừng nói, hướng tới vị trí trung tâm mà đi đến.
Phượng Khuynh Ca ngẩn người, nghi hoặc nhìn Mạnh Lâm Phong: "Ngươi có phải hay không kéo sai người? Cái kia...Tâm tư của ngươi để ở nơi này đâu!"
Phượng Khuynh Ca tùy ý chỉ chỉ, đối diện Tư Mã Xuyến bộ dáng đáng thương nhìn cô, bộ dáng giống như “ oán thê tức phụ”.
Mạnh Lâm Phong đột nhiên có cảm giác chán ghét nói không nên lời. Tư Mã Xuyến sao chỉ mãi có một bộ dáng? Cô ta đến đây lâu như vậy, cũng không có cùng người nào chào hỏi, bình dân chính là bình dân, chung quy cùng bọn họ không giống nhau. (cái này ta để nguyên văn cho nó hay na) người như vậy, Mạnh Lâm Phong hắn chơi đùa thì có thể, còn nếu lấy về nhà…..! hắn không thể cưới một người không có thế lực giúp đỡ hắn, lấy người như vậy chỉ có thể làm trở thành chướng ngại cho hắn.
"Hôm nay, gia gia mừng đại thọ, cô ta mặc loại quần áo đó không thích hợp. gia gia vẫn thích tiểu Ca, tiểu Ca đi qua cùng gia gia nói chuyện đi” Mạnh Lâm Phong thản nhiên nói.
Phượng Khuynh Ca ngạc nhiên nhìn hắn, quay đầu lại nhìn nhìn Tư Mã Xuyến. Hiện tại là tình huống gì? Chẳng lẽ tiểu bạch hoa bị nam chủ “đá”?
Không đúng! Phương Khuynh Ca cô không lạ gì suy nghĩ của Mạnh Lâm Phong . Phương Khuynh Ca thầm nghĩ làm sao mong muốn anh trai mình thoát khỏi bàn tay của hoa nữ chủ a! cô không muốn làm chuyện dư thừa đâu! Phượng Khuynh Ca đột nhiên có loại cảm giác, mình vừa phạm phải một sai lầm rất lớn.
Phượng Tử Thịnh tiến lên hai bước, cầm tay Mạnh Lâm Phong, lạnh nhạt nói: "Lâm Phong, người khác đều nhìn, cậu nắm lấy tay tiểu ca làm gì? Không cần phải làm người khác hiểu lầm”
Mạnh Lâm Phong nghiêng đầu, quả nhiên trông thấy tầm mắt mọi người đều hướng về vị trí bọn họ đang đứng. phía trên, Mạnh lão gia chủ cười đến không phân biệt hỉ nộ, ngay tại chỗ bầu không khí có chút cứng ngất.
Vô cớ mất đi sự ưu ái từ Mạnh Lâm Phong, ánh mắt ngoan độc của Tư Mã Xuyến hướng thẳng về phía Phương Khuynh Ca, hai tay nắm chặt góc váy, suy nghĩ, góc váy này là Phương Khuynh Ca mà ra sức bóp nát cô.
Tư Mã Xuyến thầm nghĩ: "nữ nhân ti tiện, cư nhiên lấy lùi làm tiến, tốt lắm, dám đoạt đi Lâm Phong của của tôi, chờ xem, tôi sẽ không bỏ qua cho cô
"Khuynh ca, ngươi khi nào lại biết lạc đường mà quay lại. không phải trước kia đối với Mạnh Lâm Phong vô cùng yêu thích hay sao? như thế nào hôm nay lại mê luyến anh trai mình?” vài vị thiếu gia đứng bên cạnh, có thể xem như là bạn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên với Phương Khuynh Ca cho nên khi nói chuyện cũng không cần băn khoăn. Phương Khuynh Ca vốn dĩ rất xinh đẹp, hắn yêu thích cô, cũng cố theo đuổi nhiều năm nhưng dưới ánh mắt của Phượng Tử Thịnh không dám trêu chọc.
"Ca ca ta vốn dĩ là tốt nhất, ta bây giờ còn chưa gặp người tốt như vậy. như thế nào? Các ngươi thấy ta nói không đúng sao?” Phương Khuynh Ca nghiêng đầu, vẻ mặt xấu xa nổi lên.
Mạnh Lâm Phong nhíu mày, nghi hoặc nhìn nhìn Phượng Tử Thịnh. Người sau cười đến càng thêm ôn hòa, làm vài vị tiểu thư đứng bên cạnh bị chấn động
Đây thật sự là vị tổng giám đốc ác ma đáng sợ trong truyền thuyết sao? sẽ không bị nhầm lẫn đi?
Mạnh Lâm Phong nhìn thấy bộ dạng chắc chắn của Phượng Tử Thịnh, trong lòng Mạnh Lâm Phong vô cùng khó chịu, một trận đại hoả ập đến. nhưng Mạnh Lâm Phong cảm thấy mình có lẽ bị ma nhập chăng, trong lòng người ta thích ai thì có liên quan gì đến hắn? nếu vậy, hắn để lại cho ai bây giờ, chẳng lẽ bắt cô ta thích hắn hay sao?
"Khuynh ca, có phải có bạn trai mới phải không?”
"Nói bậy bạ gì đó? Ta làm sao có thời gian mà có bạn trai mới? những ngày gần đây, ta rất bận a” Phương Khuynh Ca chậm rãi nhìn “cô bạn thân” chậm rãi nói.
"Ngươi thì bận cái gì chứ? Không phải bận giúp anh trai mình tiêu tiền sao?”
"Ta vừa đăng kí một lớp học vẽ! Ta nghĩ, muốn mình học giỏi một chút, sau đó sẽ ra nước ngoài. Ta cũng không thể để anh trai nuôi cả đời được! dù sao, anh trai ta cũng phải kết hôn, ta không muốn bị chị dâu mình ghét bỏ đâu!”
"Hừ! Ai dám ghét bỏ ngươi? Ngươi chỉ cần không cần đem người khác dồn ép người khác vào đường cùng là được” Phượng Tử Thịnh sủng nịch nói.
"A, chỉ có đứng trước mặt em gái mình Phượng đại thiếu gia mới có bộ dáng dịu dàng a!”
Lúc này trong lòng Phương Khuynh Ca cảm thấy vô cùng ấm áp. Phương Khuynh Ca biết, từ nhỏ cùng những người này lớn lên nhưng từ sau sinh nhật 15 tuổi của mình, Phương Khuynh Ca đã không thích cùng những người này qua lại. tình cảm của mọi người cũng dần phai nhạt. Phương Khuynh Ca hy vọng có thể một lần nữa kết giao cùng vài người. Trước kia cuộc sống của cô đã chịu cô đơn hơn 10 năm a!
Kiếp trước, Phượng Khuynh Ca chủ yếu dựa vào việc hội hoạ mà có thể chi trả được số tiền đắc đỏ từ viện phí đến phí sinh hoạt hàng ngày. Chính là rất ít người biết được, cô vẽ những gì. hiện tại, cô cũng không muốn nói cho người khác biết được, nếu không sẽ dọ họ bỏ chạy a!
Kỳ thực lúc trước cô chủ yếu vẽ chính là truyện tranh minh hoạ. Chính xác mà nói chính là H văn của gay (ặc! ta tưởng tỷ rất hiền, nhưng không ngờ….!!!!!!! thật dọ người!!). cơ hồ mỗi bộ đều đầy đủ, chính xác và cực hấp dẫn.
Lúc đó, cô chỉ có thể tưởng tượng mỗi người một bộ dáng hấp dẫn, mê người nhưng xem ra hiện tại không cần rồi. Ca ca cùng Mạnh Lâm Phong đều là những chàng trai điển hình soái ca, hơn nữa, mọi nơi đều có thể nhìn thấy soái ca. Phương Khuynh Ca thật sự muốn đem từng người mà “áp” ra từng bộ dáng mê hoặc lòng người nhất, từng nét hấp dẫn nhất. Chỉ nghĩ đến cũng khiến cho cô cảm thấy rất “nóng”, rất H a!
"Khuynh ca, ngươi chảy nước miếng. Rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Chẳng lẽ đói bụng muốn ăn ?"
Phượng Khuynh Ca cùng vài người bạn tốt nói chuyện vô cùng cao hứng, Mạnh Lâm Phong sắc mặt dịu đi, phi thường im lặng lắng nghe bọn họ nói chuyện với nhau.
Hắn rất ngạc nhiên với ý nghĩ muốn đi học hội hoạ của Phượng Khuynh Ca. Ham muốn lớn nhất trong đời của cô không phải chính là trang sức cùng đồ trang điểm hay sao? Hắn cùng cô lớn lên từ nhỏ chẳng lẽ hắn không hiểu rõ cô?
Phượng Tử Thịnh rất ít khi nghe thấy Phương Khuynh Ca nói ra ý muốn của cô. Phượng Tử Thịnh ôn nhu nhìn cô, trước kia cô đều thích uống rượu nhưng hôm nay, cô chậm rãi tiếp nhận một ly trà thượng phẩm, mỗi động tác của cô vô cùng tao nhã, đẹp mắt, không cần cố ý tạo ra hình tượng của một người có sự tu dưỡng tốt. Nhìn những người ở đây, trong mắt Phượng Tử Thịnh thấy được những người “bạn tốt” cùng cô hoàn toàn không thích hợp, tạo ra cảm giác như cô không hề tồn tại.
"Gia gia đã đến, chúng ta cùng nhau qua gặp gia gia” Mạnh Lâm Phong đột nhiên nắm lấy tay Phương Khuynh Ca, miệng không ngừng nói, hướng tới vị trí trung tâm mà đi đến.
Phượng Khuynh Ca ngẩn người, nghi hoặc nhìn Mạnh Lâm Phong: "Ngươi có phải hay không kéo sai người? Cái kia...Tâm tư của ngươi để ở nơi này đâu!"
Phượng Khuynh Ca tùy ý chỉ chỉ, đối diện Tư Mã Xuyến bộ dáng đáng thương nhìn cô, bộ dáng giống như “ oán thê tức phụ”.
Mạnh Lâm Phong đột nhiên có cảm giác chán ghét nói không nên lời. Tư Mã Xuyến sao chỉ mãi có một bộ dáng? Cô ta đến đây lâu như vậy, cũng không có cùng người nào chào hỏi, bình dân chính là bình dân, chung quy cùng bọn họ không giống nhau. (cái này ta để nguyên văn cho nó hay na) người như vậy, Mạnh Lâm Phong hắn chơi đùa thì có thể, còn nếu lấy về nhà…..! hắn không thể cưới một người không có thế lực giúp đỡ hắn, lấy người như vậy chỉ có thể làm trở thành chướng ngại cho hắn.
"Hôm nay, gia gia mừng đại thọ, cô ta mặc loại quần áo đó không thích hợp. gia gia vẫn thích tiểu Ca, tiểu Ca đi qua cùng gia gia nói chuyện đi” Mạnh Lâm Phong thản nhiên nói.
Phượng Khuynh Ca ngạc nhiên nhìn hắn, quay đầu lại nhìn nhìn Tư Mã Xuyến. Hiện tại là tình huống gì? Chẳng lẽ tiểu bạch hoa bị nam chủ “đá”?
Không đúng! Phương Khuynh Ca cô không lạ gì suy nghĩ của Mạnh Lâm Phong . Phương Khuynh Ca thầm nghĩ làm sao mong muốn anh trai mình thoát khỏi bàn tay của hoa nữ chủ a! cô không muốn làm chuyện dư thừa đâu! Phượng Khuynh Ca đột nhiên có loại cảm giác, mình vừa phạm phải một sai lầm rất lớn.
Phượng Tử Thịnh tiến lên hai bước, cầm tay Mạnh Lâm Phong, lạnh nhạt nói: "Lâm Phong, người khác đều nhìn, cậu nắm lấy tay tiểu ca làm gì? Không cần phải làm người khác hiểu lầm”
Mạnh Lâm Phong nghiêng đầu, quả nhiên trông thấy tầm mắt mọi người đều hướng về vị trí bọn họ đang đứng. phía trên, Mạnh lão gia chủ cười đến không phân biệt hỉ nộ, ngay tại chỗ bầu không khí có chút cứng ngất.
Vô cớ mất đi sự ưu ái từ Mạnh Lâm Phong, ánh mắt ngoan độc của Tư Mã Xuyến hướng thẳng về phía Phương Khuynh Ca, hai tay nắm chặt góc váy, suy nghĩ, góc váy này là Phương Khuynh Ca mà ra sức bóp nát cô.
Tư Mã Xuyến thầm nghĩ: "nữ nhân ti tiện, cư nhiên lấy lùi làm tiến, tốt lắm, dám đoạt đi Lâm Phong của của tôi, chờ xem, tôi sẽ không bỏ qua cho cô
Danh sách chương