Sau khi Khanh Nhượng Nhượng tìm đến Tiêu Tiểu Du rồi bị cô nàng đả kích trở về phòng mình xong thì lại nhận được điện thoại của em họ nhà mình gọi tới "Chị, Wase, chị quá mạnh mẽ rồi, không ngờ chị lại thật sự hướng anh rể cầu hôn nhé. Em thật sự bội phục chị, như thế mới có phong cách phụ nữ thời đại mới của chúng ta chứ, cái gì mình muốn thì đều phải tự tay giành lấy. cHị chính là tấm gương sangd cho em học hỏi."

Ở đầu dây điện thoại bên kia, cô bé ngốc oa oa kêu to. Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể cười khổ, chỉ có quỷ mới biết, lấy tiêu cuẩn của cô bé ngốc này ra mà nói, cô đây căn bản không được tính là phụ nữ thời đại mới.

"Em kể chuyện này với bạn học của em, nó liền trở thành tin hot chất động luôn. Chị, có phải về sau chị cũng sẽ dẫn em đến các shop hàng hiệu, mua cho túi LV... Anh rể có tiền như vậy, sẽ không hẹp hòi phải không chị." Cô bé ngốc Bổn Bổn nói tiếp nhưng cô bé lại thấy Khanh Nhượng Nhượng trầm mặc không lên tiếng, hiểu lầm là Nhượng Nhượng không vui vẻ, vì vậy, lại ném ra thêm một câu "Anh rể yêu chị như vậy, sẽ không keo kiệt với em vợ như em, đúng không?"

Khanh Nhượng Nhượng chỉ ừ một tiếng cho có lệ, cô thực sự không biết được cô bé từ chỗ nào tổng kết ra câu "Yêu chị" từ Lục Phóng nữa.

Cô bé ngốc vừa mới cúp điện thoại, Khanh Nhượng Nhượng liền nhận được cuộc gọi từ mẹ đại nhân thân yêu "Nhượng Nhượng à, con và Lục Phóng thế nào rồi?"

Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể bất đắc dĩ nói "Vô cùng tốt"

"Vậy hôn lễ này định bao giờ mới tổ chức đây?"

Khanh Nhượng Nhượng rất muốn rống lên với mẹ mình, Lục Phóng của mẹ đã chạy theo một cô gái khác mất rồi, nhưng, cô rốt cuộc chỉ có thể nhẫn nhịn kiềm xuống "Lục Phóng không khỏe, chuyện này chúng con còn chưa có thương lượng."

"Cái đó không vội, đàn ông bận rộn cũng phải chú ý thân thể, bình thường con cũng đừng có bướng bỉnh làm khó thằng bé, nếu nó bận rộn thì con phải thường xuyên nấu canh tẩm bổ cho thằng bé uống... chăm sóc thân thể thằng bé cho tốt." Mẹ Khanh bắt đầu càu nhàu qua điện thoại, mỗi một câu cũng đều vây quanh đặt trên người Lục Phóng. Khanh Nhượng Nhượng có cảm giác hình như mẹ có con rể liền quên con ruột rồi. Lục Phóng đã hoàn toàn cướp trắng trợn mẹ ruột của cô! Ở lúc Khanh Nhượng Nhượng bị mọi người chung quanh chê bai đàm tiếu đã đời xong, Lục Phóng cao quý mới xuất hiện ở trước mặt cô. Nhưng mà trước đó cũng còn một đoạn nhạc đệm làm nền nữa.

"Nhượng Nhượng, Nhượng Nhượng, cô có biết gì chưa, tổng giám đốc và Mễ Lâm trở về rồi." Sau khi biết được tin này, Hòa Đa nhanh chóng chạy đến báo cáo cho Khanh Nhượng Nhượng đầu tiên. Khanh Nhượng Nhượng đang tập trung vẽ trên giấy, ngay cả mắt cũng koong nâng lên, chỉ "Nha" một tiếng xem như có nghe rồi thôi.

"Khanh Nhượng Nhượng, cô dầu sao cũng đóng vai nhân vật nữ phụ, như vậy cô cũng phải có trách nhiệm diễn cho xong nhân vật vật hy sinh này đi chứ, như thế nào cũng phải làm bộ ra vẻ thật tò mò, thật ghen tỵ đi." Yêu cầu của Hòa Đa không thể không nói là có chút quá đáng, hoàn toàn là kẻ tiểu nhân lấy đau khổ của người khác làm niềm vui cho mình.

"Cô có biết tin tức quan trọng nhất là cái gì không?" Hòa Đa rất hưng phấn, hưng phấn tới nỗi không kiềm chế được đi vòng vòng xung quanh Khanh Nhượng Nhượng, giọng nói vô cùng kích động "Mễ Lâm đính hôn rồi, Mễ Lâm đính hôn rồi."

"Cùng ai?" KhanhNhượng Nhượng cuối cùng cũng có chút hứng thú ngẩng đầu lên khỏi trang giấy đang vẽ nhìn Hòa Đa.

"Cùng với Nghiêm Lễ." Chị Quả Quả cũng bu lại tám chuyện "Đúng là cuộc tình tay ba hoàn mỹ nha, tổng giám đốc vì Mễ Lâm mà đồng ý cưới em, Mễ Lâm có lẽ vì tức tổng giám đốc mà đồng ý cùng Nghiêm Lễ đính hôn, em nói xem đến cuối cùng hai người họ có thể làm hòa với nhau không?" Chị Quả Quả rất có tiềm lực làm đạo diễn, không ngừng lảm nhảm.

"Tôi cá 100 tệ, tổng giám đốc muốn cùng Mễ Lâm làm lành, bọn họ mặt nào cũng đều tương xứng, thật đúng là một đôi Kim đồng Ngọc nữ." Vẻ mặt Hòa Đa đầy hâm mộ nói.

"Có lẽ Mễ Lâm thích Nghiêm Lễ thật thì sao?" Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy khả năng này cũng khá lớn, không nên bị loại trừ ngay từ đầu như thế. Hơn nữa, thường ngày nhìn hai người họ tiếp xúc với nhau, quả thực là cũng không nhìn ra một chút phản ứng hóa học gì giữa họ cả.

"Khanh Nhượng Nhượng, em đang ghen tỵ đúng không? Mễ Lâm làm sao có thể bỏ qua tổng giám đốc của chúng ta mà chọn anh chàng Nghiêm Lễ kia được chứ, đầu óc em bị nước ngập úng rồi hả?" Chị Quả Quả chọc chọc vào đầu Khanh Nhượng Nhượng mấy cái. Tại sao lại khôgn có người nào đồng tình cho người vợ sắp cưới xấu số như cô vậy? Mỗi người ở đây ai cũng vui vẻ ảo tưởng chồng sắp cưới của cô cùng với một cô gái khác làm thành một thiên tình sử chấn động như trong tiểu thuyết tình yêu. Đến khi Khanh Nhượng Nhượng nhanh chóng xoay người rời đi, chị Quả Quả và Hòa Đa mới xúm lại nói nhỏ với nhau.

"Chúng ta có phải là đã nói quá đáng lắm phải không, Nhượng Nhượng thật đáng thương." Hòa Đa có chút không đành lòng, dù sao cậu cũng là đàn ông, là người khác phái, còn hiểu được thế nào là thương hương tiếc ngọc.

"Đáng thương cái gì, nha đầu này thực sự cần phải được dạy dỗ một chút, không thể cả ngày chỉ nghĩ mơ mộng được hay không được yêu gì gì đó, lòng cao hơn trời, mệnh so với giấy bạc, thứ không nên muốn thì tuyệt đối không thể nghĩ." Thật ra chị Quả Quả cũng chỉ nghĩ cho Khanh Nhượng Nhượng thôi, cái này gọi là liệu pháp đả kích, nên để cho cô nàng ấy nhìn rõ chân tướng còn hơn là sau khi mơ mộng rồi lại bị thất vọng.

Khanh Nhượng Nhươqngj không thể không nghe bọn họ nói chuyện, nhưng cô còn có thể làm gì đây, chỉ có thể đứng yên ngoài cửa phòng làm như cái gì cũng không có nghe được, trong lòng lại chua xót không nguôi.

Cái loại chua xót này vẫn kéo dài cho tới lúc Khanh Nhượng Nhượng về tới nhà nhìn thấy Lục Phóng ở trong nhà mình. Khanh Nhượng Nhượng vô cùng tức giận "Làm sao anh còn có chìa khóa nhà của tôi?"

"Trước kia rãnh rỗi thì đánh ra vài cái dự phòng." Lục Phóng sửa lại tư thế đang nằm trên giường lật xem tài liệu, giống như tùy ý trả lời Khanh Nhượng Nhượng.

"Lần này anh lại tính toán muốn chơi cái trò gì nữa vậy hả?" Khanh Nhượng Nhượng đặt cái bao nặng nề xuống đất, đang muốn bạo phát thì Lục Phóng đưa tay làm dấu "yên lặng", ý bảo Nhượng Nhượng chờ một chút. Khanh Nhượng Nhượng m,uốn tiến lên thì thấy anh ta đã bắt đầu gọi điện thoại, mày kiếm hơi chau lại "Bob, cái dự án nước thải nhà máy đó. . . . . . . ."

Cục tức của Khanh Nhượng Nhượng ngay lập tức bị treo giữa cổ họng, nhả ra cũng không được, nuốt xuống cũng không xong, cô tức giận nhìn Lục Phóng "Tôi nói. . . ."

Lục Phóng quay đầu lại tặng cho cô một nụ cười an ủi, sau đó quay lại tiếp tục nấu cháo điện thoại, nói một thôi một hồi cho đã, lại quay đầu nhìn Khanh Nhượng Nhượng "Rót cho anh một ly nước được không?" Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể ai oán đi vào nhà bếp rót ra một ly nước.

"Quá nóng." Lục Phóng nhíu nhíu mày

"Anh xong chưa hả?" Khanh Nhượng Nhượng chống nạnh kêu to, sau đó chỉ nghe thấy Lục Phóng nói với người bên kia điện thoại "Không có việc gì, Nhượng Nhượng đang xem TV, bên trong có một người đàn bà chanh chua đang rống to." Khanh Nhượng Nhượng im lặng triệt để, chỉ có thể cầm trang phục đi vào nhà vệ sinh thay đồ rửa mặt. Lục Khanh Nhượng Nhượng từ trong phòng vệ sinh đi ra, Lục Phóng vẫn đang nói chuyện điện thoại, chỉ là lúc nhìn thấy cô thì không nhịn được huýt sáo một tiếng. Sau đó lại tiếp tục hướng về phía điện thoại giải thích "A, trên TV đang chiếu cảnh một cậu nam sinh đang hướng về phía người yêu huýt gió." Lục Phóng diễn đặc biệt giống y như thật, "Nhượng Nhượng, có thể giảm âm thanh của TV xuống một chút được không?"

Khanh Nhượng Nhượng cứ như vậy đứng nhìn Lục Phóng tự biên tự diễn, không còn kế sách đối phó nữa. Nhưng lúc nghe được câu trêu đùa vừa rồi của Lục Phóng, mặt của cô cũng không nhịn được đỏ lên rồi, cuối cùng cũng không nghiêm chỉnh so đo với Lục Phóng nữa. Áo ngủ này, không thể không nói, cô cũng có một chút dụng tâm, nó chính là đồ mà lúc trước bọn họ còn ở cùng nhau cô đã mua, tới giờ còn chưa mặc lần nào, vừa vặn hôm nay có cơ hội để mặc thử. Hàng hiệu, màu trắng tơ lụa mềm mại không có hoa văn mà chỉ có đường viền hoa. Khanh Nhượng Nhượng muốn che dấu sự nghượng ngùng của mình cho nên chỉ có thể chạy vào phòng bếp nấu mì để ăn, nếu không, cô cũng không biết tối nay mình phải ăn cái gì nữa.

"Ah có gọi đồ ăn ở ngoài rồi." Lục Phóng bỗng nhiên quay đầu lại nói. Khanh Nhượng Nhượng vừa mới mở cửa tủ ra, nhìn thấy mì ăn liền của mình đều đã không cánh mà bay, hiển nhiên đã bị người nào đó thu dọn toàn bộ rồi. Khanh Nhượng Nhượng nở một nụ cười nhẹ mà Lục Phóng không nhìn thấy, cô có cảm giác như trời quang mây tạnh, cái người quản thúc mình đã trở lại rồi. Có lẽ cô trời sanh thích bị ngược đãi chăng? Khanh Nhượng Nhượng thở dài một tiếng, vì mình mềm lòng, không có cốt khí mà thầm khi dễ chính mình.

Khi chuông cửa bất ngờ vang lên, theo phản xạ, Khanh Nhượng Nhượng liền muốn đi ra ngoài mở cửa, thế nhưng hành động bị chậm nửa nhịp, do bị Lục Phóng từ phía sau đưa tay kéo eo nhỏ của cô lại, đẩy cô ra phía sau anh. Lục Phóng một tay cầm điện thoại, một tay chuẩn bị mở cửa, rồi hai mắt đưa qua nhìn chằm chằm Khanh Nhượng Nhượng đầy ẩn ý. Lúc này, gương mặt của cô đỏ tới tận mang thai, cô tại sao lại quên mất mình đang mặc đồ ngủ cơ chứ, sao tiện mở cửa được! Xấu hổ chết mất.

Người đến là người giao hàng của cửa hàng "Hòa Ký" mà Khanh Nhượng Nhượng thích nhất, có sữa đậu nành, có sườn, sữa đậu nành, rau dưa, rất tốt.

Lục Phóng tiếp tục nói điện thoại, chỉ là anh vẫn đi tới đi lui xung quanh Khanh Nhượng Nhượng, thậm chí thỉnh thoảng còn há miệng đưa tới phía trước đầu đũa của Khanh Nhượng Nhượng chờ được đút ăn, ý bảo Khanh Nhượng Nhượng gắp cho một khối sườn, sau đó liền ngậm ống hút của cô, hút một hơi sữa đậu nành. Nằm cả buổi tối, cô cũng không thấy Lục Phóng có ý định trở về nhà của mình, cứ nhật hết một cú lại một cú điện thoại, nói chung là không lúc nào nghỉ miệng được. Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể bất mãn không vui nằm xuống phần giường ở bên cạnh Lục Phóng.

Lục Phóng một bên gọi điện, một tay vừa nhẹ nhàng vuốt tóc Khanh Nhượng Nhượng, điều này khiến cho cô rất nhanh đã đi gặp chu công đánh cờ.

Ngày kế, Khanh Nhượng Nhượng bị đánh thức theo một trình tự rất quen thuộc, thói quen này giống như đã có từ rất lâu rồi, cho nên, cô rất tự nhiên cứ như vậy mà tỉnh dậy. Có một số việc cho dù có gián đoạn dừng lại một hồi lâu, nhưng chỉ cần tiếp xúc lại sẽ ngay lập tức quen thuộc, không hề cảm thấy một chút xa lạ nào. Khanh Nhượng Nhượng nhanh chóng thu dọn chăn mền, trong lòng thầm ảo não và ai oán chính mình, tại sao lại có thể hồ đồ mà thuận nước đẩy thuyền chứa chấp Lục Phóng như thế chứ! Chính lúc này Lục Phóng đến trước gương trang điểm cô đang ngồi, nhẹ giọng "Sáng sớm anh đã có hẹn đi đánh golf với Vương tổng rồi, em đến công ty một mình nhé." Lục Phóng hôn lên má Khanh Nhượng Nhượng một cái.

Tới lúc Khanh Nhượng Nhượng đến công ty, cả người đều như còn lâng lâng trên mây, còn chưa hiểu rõ ràng tình hình hiện tại thì đã bị một tiếng hét chói tai làm cho tỉnh táo lại.

"Cô và tổng giám đốc ở chung!" Hòa Đa hưng phấn hét chói tai, cả người đều đang phát run, không nói khoa trương chứ âm thanh này đều có thể xuyên thủng trên dưới ba tầng lầu rồi. Khanh Nhượng Nhượng trợn to cặp mắt kinh ngạc, anh chàng Hòa Đa này có đôi mắt Nhị Lang Thần hay sao vậy? Khanh Nhượng Nhượng không được tự nhiên kéo kéo cổ áo.

"Che cái gì mà che, quả dâu tây lớn như vậy là muốn phơi bày hạnh phúc hả?" Chị Quả Quả bĩu môi, sau đó lại bất chợt dựa vào Khanh Nhượng Nhượng "Như thế nào như thế nào, kỹ thuật của tổng giám đốc không tệ chứ hả?"

"Thân thể tổng giám đốc rất tuyệt phải không?"

Đây chính là sự khác biệt giữa đàn ông và đàn bà! Chị Quả Quả thì quan tâm đến kỹ thuật, còn Hòa Đa thì quan tâm đến dáng vóc, trong đầu cậu ta đang nghĩ xem thử bản thân có thể là một trong những người tài ‘cưỡi’ được Lục Phóng hay không.

Khanh Nhượng Nhượng hoàn toàn không có biện pháp để chống đỡ, thấy Mễ Lâm đi ra tựa như nhìn thấy đấng Cứu thế, đột nhiên đứng lên.

"Nhượng Nhượng, cô vào đây một chút." Mễ Lâm nhẹ mỉm cười.

Thực ra, mọi người vẫn còn đứng tại chỗ để chờ xem náo nhiệt, xem thử một chút kết quả hai hổ đánh nhau sẽ như thế nào, tốt nhất là có thể túm tóc kéo áo là tốt nhất. Nhưng là trước khi nhìn thấy Khanh Nhượng Nhượng và Mễ Lâm có thể diễn ra hoạt cảnh như thế, chị Quả Quả và Hòa Đa cũng đã lôi kéo quần áo Khanh Nhượng Nhượng lại đe dọa rồi "Nói, nếu không thành thật khai báo thì em đừng mơ tưởng toàn thân rút lui." Chị Quả Quả và Hoà Đa đều nghiến răng nghiến lợi hỏi gấp gáp.

Cho tới bây giờ thì hai người này đều khôg phải loại thiện nam tín nữ dễ dàng bị người ta lừa gạt.

"Ách, kỹ thuật vô cùng tốt, vóc người cũng vô cùng tốt." Khanh Nhượng Nhượng không thể không trả lời.

"Tôi biết ngay mà." Hai con người lúc này mới hài lòng buông tay ra, ảo não kêu một tiếng. Khanh Nhượng Nhượng có một chút thấp thỏm đi vào phòng làm việc của Mễ Lâm, trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy như cướp đoạt nhân duyên của người khác."Michelle."

"Ngồi đi, Nhượng Nhượng. Đây là thiệp mời kết hôn của tôi và Nghiêm Lễ, chúng tôi mời cô và Lục Phóng cùng đến dự, anh ta là người bận rộn, cô giúp tôi giao thiệp mời này cho anh ta vậy."

"Được." Khanh Nhượng Nhượng thật không ngờ là Mễ Lâm gọi cô vào phòng là vì chuyện."Ách, không có chuyện gì khác sao?"

"Ví dụ như?" Mễ Lâm thay Khanh Nhượng Nhượng rót ra một ly nước, hài hước hỏi lại "Chẳng lẽ cô cũng giống như bọn họ mong đợi đánh một trận với tôi sao?"

"A, dĩ nhiên là không phải vậy." Khanh Nhượng Nhượng cười cười, cô không biết mình tại sao lại để bị Hòa Đa lừa gạt như vậy. Mặc dù vẻ mặt Mễ Lâm đang cười, nhưng Khanh Nhượng Nhượng không nhìn ra được cô ấy là thật không thèm để ý hay là chơi chiêu tâm lý với cô nữa, bất quá, Khanh Nhượng Nhượng cũng nghĩ rằng, không phải toàn bộ phụ nữ trên đời này đều phải thích kiểu người như Lục Phóng nhà cô vậy. Khi Khanh Nhượng Nhượng từ trong phòng làm việc của Mễ Lâm bước ra, cô vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ, tại sao lúc nãy mình lại nghĩ rằng Lục Phóng là người đàn ông của mình?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện