La Kế Lương lớn tiếng quát, hai gò má vì kích động mà đỏ bừng.
Đao quang phản chiếu sườn mặt lãnh khốc của bọn thị vệ, đột nhiên, trở giáo mà hướng về cùng một phía, đem La Kế Lương và Thanh Viễn bao vây lại, một nhóm khác lại tới bảo hộ trước người Tiêu Sơ Lâu.
Trong nháy mắt, thế công thủ đã nghịch chuyển. Huyền Lăng Quá và Địch Dật Chi cực kỳ ngạc nhiên, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
“Chết tiệt! Các ngươi phản sao?!” La Kế Lương quá sợ hãi, kinh hoảng đến cổ họng đều run rẩy, tầm mắt thoáng nhìn Thanh Viễn, vội vàng kêu lên, “Thanh Viễn, mau tới cứu ta!”
Ở bên này, Thanh Viễn đang đối phó với mấy gã thị vệ, chỉ cảm thấy chiêu thức của đối phương sắc bén, được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối không giống với hộ vệ bình thường. Tửu nang phạn đại (người vô tích sự) trong phủ này có bao nhiêu người, La Kế Lương là người rõ nhất.
Có thể ung dung đánh tráo toàn bộ thủ vệ trong quý phủ như vậy, năng lực thế này làm sao không làm người khác hoảng sợ cho được? Nghe được tiếng kêu cứu của La Kế Lương, trong lòng Thanh Viễn cười nhạt, mãnh hút một hơi, huýt sáo dài một tiếng, thanh âm bén nhọn chói tai hoàn toàn không giống với thanh âm thê uyển nhu nhược lúc trước. May mà công lực của y cũng không xem là cao, nếu không thì lần này đã cùng đường mạt lộ rồi.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, đến lúc chậm rãi phục hồi tinh thần lại, Thanh Viễn từ lâu đã lui xa ra mười trượng, đứng ngoài thính đường, cười lạnh nói: “La đại nhân, Thanh Viễn giúp ngươi một lần để trả lại ân cứu mạng của ngươi, hiện tại đã thanh toán xong, sẽ không theo bài bố của ngươi nữa, đại nhân tự giải quyết cho tốt nhé!”
Trong lúc nói chuyện, người đã phiêu nhiên đi xa. Chỉ còn lại tiếng nói nhu nhuyễn dễ nghe quanh quẩn trong đại sảnh.
“Thanh Viễn! Ngươi… Ngươi!” Hai mắt La Kế Lương trừng lớn, suýt chút nữa chết ngất đi, “Ngày vong của ta đã đến… đã đến a…”
“Vẫn chưa đâu.” Một thanh âm nhẹ nhàng truyền tới.
La Kế Lương mắt thấy Tiêu Sơ Lâu vốn đang bất tỉnh gục ở trên bàn đã ngồi dậy không biết từ bao giờ, cơ hồ như muốn thổ huyết.
Hắn nguyên bản có võ công bí hiểm, thiên hạ không ai địch lại, Thanh Viễn mới vừa rồi dùng chiêu “Ma âm thôi thần”, người có công lực càng cao cường thì giác quan thứ sáu càng mạnh hơn người thường, đương nhiên sẽ càng dễ trúng chiêu, người không có công phu ngược lại sẽ không chịu ảnh hưởng gì cả. Song, công lực của Thanh Viễn cũng không bằng hắn nên chỉ có tác dụng nhất thời, vì thế người khôi phục thần trí đầu tiên cũng là Tiêu Sơ Lâu.
Thanh Viễn này thật sự cũng là ngoài dự liệu của mọi người, may mà hắn hành sự từ trước đến nay luôn bố trí kín đáo, ba ngày trước đã hạ lệnh cho Tuyết Nhai mang theo Tuyết tổ sát thủ ở biên cảnh âm thầm lẫn vào phủ Thái thú, trong vòng ba ngày chế phục từng thân vệ bên cạnh La Kế Lương, lại dùng thuật dịch dung đánh tráo. Bằng không hậu quả quả thật rất khó lường.
Tiêu Sơ Lâu nhướng nhướng mi, đi tới bên cạnh Huyền Lăng Diệu, đặt ngón trỏ ở trên huyệt thái dương của y nhẹ nhàng xoa, mãi đến khi trong mắt y dần dần khôi phục thanh minh. Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên mạnh cầm tay Tiêu Sơ Lâu: “Sơ…” Lại dường như ý thức được mình đang nói cái gì, thoắt cái im bặt, quay đầu lạnh lùng nhìn La Kế Lương, nói: “La đại nhân, ngươi cũng thật to gan!”
Địch Dật Chi giãy ra, chạy đến đỡ lấy Huyền Lăng Diệu, vui mừng không thôi.
Hoa Lâm Hạo, Tuyết Nhai và mấy người khác lúc này cũng đã dần dần tỉnh lại, phát giác mình bị rơi vào bẫy, ai nấy đều tức giận, sau khi nghe được thanh âm Tiêu Sơ Lâu, biết hắn sắp thi hành trừng phán (phán quyết trừng phạt), bọn họ liền trao đổi ánh mắt với nhau, ra tay như chớp mà đánh bất tỉnh những hộ vệ của Đông Huyền không biết rõ nội tình, về phần Tam hoàng tử Huyền Lăng Quá, đã sớm khí huyết không thông mà ngất đi.
La Kế Lương ngạc nhiên mà há to miệng, sắc mặt trắng bệch rồi lại tái mét.
Tiêu Sơ Lâu xoay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt như đao, chậm rãi đi qua, mang theo từng cổ áp lực vô hình khiến La Kế Lương nhịn không được mà khớp hàm đều run lên.
“Ngươi… Ngươi đừng tới đây… Đừng tới đây!” Hai chân La Kế Lương mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Mới vừa rồi sức cử động của bọn họ bị ma âm phong lại, nhưng vẫn còn một tia ý thức, lời hắn nói Tiêu Sơ Lâu cũng mơ hồ nghe được một ít. Hắn đạm nhiên thở dài: “La Kế Lương, ngươi cũng biết ta là ai?”
“Ngươi… Ngươi đến tột cùng là ai?!” Thân phận của hắn, La Kế Lương đã sớm hồ nghi, chỉ là thấy hắn và Huyền Lăng Diệu có quan hệ ám muội nên không có suy nghĩ nhiều, lúc này trong lòng không khỏi cảnh linh đại tác. (báo động)
“Hắc hắc!” Mặt Hoa Lâm Hạo mang theo tiếu ý đi sát tới, nhưng là tiếu lý tàng đao (trong nụ cười có ẩn đao), nghe tới làm cho da đầu tê dại. Nghĩ đến Vương gia thiếu chút nữa bị hại, trong lòng hắn hận không thể đem tên La Kế Lương cùng tên Thanh Viễn kia ra thiên đao vạn quả, “Trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ đi! Vị này chính là Thục Xuyên vương gia, La đại nhân, thấy Vương gia thì nên hành lễ như thế nào a?”
“Cái… Cái gì? Hắn… Hắn… Là Tiêu, Tiêu Sơ Lâu?!”
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng “Ba” thanh thúy vang lên, trên mặt La Kế Lương lõm vào năm dấu tay thật sâu, cả người bị đánh lệch qua một bên, Tuyết Nhai lạnh lùng đứng ở một bên, tay áo tuyết trắng rũ xuống, dường như chưa từng động tới.
Lúc này, Tuyết tổ sát thủ đã trình lên một đống sổ sách thư tín, Tiêu Sơ Lâu vừa tiếp nhận vừa nhìn, cười nhạt mấy tiếng, lạnh lùng nói: “Khá lắm La Thái thú, cấu kết với phú thương và Hoàng tộc Đông Huyền, buôn lậu quân hỏa (vũ khí đạn dược), thông đồng với địch bán nước! Ngươi còn muốn nói gì?”
“…Ha ha… Ha ha ha… Ngươi là tiểu vương gia kia sao… Cha ta chết ở trong tay phụ thân ngươi, ta hôm nay lại chết trong tay ngươi… Ha ha… Quả thật buồn cười…” La Kế Lương dường như đã phát điên, không thèm để ý Tiêu Sơ Lâu đang nói gì, chỉ là liên tiếp cười to, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mạnh lao về phía góc chân bàn!
“Tiêu gia… ai cũng sẽ không chết tử tể được…!”
“Ngăn lại….!” Mọi người giật nảy mình, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Ngay tại chỗ huyết kiến ngũ xích (*), khí tuyệt mà chết.
(*) máu chảy 5 thước.
Tiêu Sơ Lâu âm thầm lắc đầu, cảm thấy thương cảm cho người này, nhưng càng đáng trách, đưa tay đem chứng cứ đưa cho Huyền Lăng Diệu, thản nhiên nói: “Giữ lại đối phó hắn đi.”
Từ “Hắn” này, không nói cũng biết là ai.
Huyền Lăng Diệu đón lấy, nhưng nhìn cũng không nhìn mà đưa cho Địch Dật Chi, chỉ đứng nhìn Tiêu Sơ Lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần, bỗng nhiên muốn đi tới nắm chặt lấy tay hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.
“Sơ Lâu…”
Tiêu Sơ Lâu mỉm cười lắc đầu, nói: “Lời nguyền rủa của La Kế Lương ta sao lại để trong lòng? Nên ngẫm lại xem phải giải quyết thế nào cho tốt đã…”
Hắn nhìn qua danh sách quan viên một chút, rơi vào trầm tư.
Một bàn tay đưa qua, áp lên mu bàn tay hắn.
Bên môi Huyền Lăng Diệu nở một nụ cười nhạt: “Thục Xuyên Thái thú La Kế Lương bị Đại hoàng tử mua chuộc, ám sát Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nhằm loại bỏ Thục Xuyên, may mắn được Sở Khiếu cứu, vì thế cho người theo về Đông Huyền, dốc sức phục vụ. Ngươi thấy thế nào?”
“A, bất quá huynh trưởng của ngươi chắc chắn sẽ chối đây đẩy, dù sao người cũng đã chết, không có đối chứng.”
Huyền Lăng Diệu gật đầu, nói: “Vậy cũng không sao, việc này nếu truyền ra, hắn nhất định sẽ không dám nói ta cùng Thục Xuyên cấu kết, huống hồ, chỉ cần đem ngươi danh chính ngôn thuận mang về, vậy là đủ rồi.”
Lúc này, Huyền Lăng Quá vừa mới yếu ớt tỉnh dậy, nghe thấy những lời ấy bỗng khiến y giật mình một phen.
Huyền Lăng Diệu thấy y tỉnh lại, bất giác yên lòng, nói: “Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Y dời mắt, hướng Võ Phạm nói, “Toàn bộ thị vệ và thị nữ ở đây nếu có thể dùng thì dùng, nếu tiết lộ bí mật, giết!” Y nhìn Tiêu Sơ Lâu một chút, thấy đối phương không có ý phản đối, nói tiếp, “Lệnh cho người của Thiên Diệu tổ toàn lực truy kích Thanh Viễn kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Tuân mệnh!” Võ Phạm lĩnh mệnh, vội vã đi chuẩn bị.
Tiêu Sơ Lâu gật đầu nói: “Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta lên đường thôi.”
Huyền Lăng Diệu “Hảo” một tiếng, đã thấy tam đệ của mình có chút mất hồn mất vía, nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Thân thể khó chịu?”
Huyền Lăng Quá cười khổ lắc đầu, thân thể khó chịu so với trong lòng khó chịu thì có là gì? Vừa muốn nói ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, âm thầm thở dài một tiếng, một khối úc kết (ứ đọng) vẫn như cũ, khó mà tiêu tán.
Mọi người trở lại khách ***, để tránh đêm dài lắm mộng, thu thập đồ dùng xong liền chạy suốt đêm, tới ngày thứ hai đã tiến vào lãnh thổ Đông Huyền. Người của Thiên Diệu tổ từ lâu đã chờ ở biên thành Nghiệp Châu để tiếp ứng. Vừa thấy bọn họ, an nguy của hai vị hoàng tử cuối cùng cũng được bảo hộ, tâm trạng thấp thỏm lo âu dọc đường đi của Địch Dật Chi rốt cuộc cũng tiêu tan.
Tiêu Sơ Lâu lệnh cho Hạ Kiệt ở lại Tuyền Bàn quan, giao cho Tả Hữu, thân phận của đối phương vẫn còn là một dấu chấm hỏi, trước sau vẫn chưa tra được, về phần tại sao lại bị sát thủ của Huyền Lăng Huy truy sát lại càng không biết, bất quá nếu là địch nhân của địch nhân, vậy đó là bằng hữu của mình.
Dọc đường đi, Huyền Lăng Diệu đối với việc trong cung đã nắm được bảy tám phần, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, Tiêu Sơ Lâu thấy y luôn nhíu mày không nói, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng khó nói ra.
May mắn ở chỗ, đã đi liên tiếp bảy tám ngày vẫn còn tường an vô sự, trong lòng bọn họ không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ là đại hoàng tử thấy sự việc bại lộ nên có chút kiềm chế?
Rốt cuộc, đoàn người chỉ còn cách đô thành ba ngày đường.
Nhưng lúc tới đây thì nghe được một tin tức — Huyền Lăng Huy muốn dùng thân phận trưởng hoàng tử mà bỏ ra ba ngày lên Phật Linh sơn bái thiên tế tổ, vì thánh thượng cầu phúc.
Mọi người đều bị biến sắc, này rõ ràng là thừa cơ Huyền Lăng Diệu không ở kinh đô, tuyên cáo thiên hạ địa vị của hắn.
Huyền Lăng Diệu không giận còn cười, nói: “Xem ra đại ca ta quả nhiên là không đợi được nữa, còn muốn ra biện pháp này, rất sợ người khác không biết hắn đang muốn thay thế phụ hoàng, như vậy làm sao phụ hoàng có thể yên tâm truyền ngôi cho hắn.”
Tiêu Sơ Lâu mỉm cười nói: “Nói thì nói như vậy, chỉ là phụ hoàng ngươi bệnh nặng, ngươi không ở bên người là sự thật, cho dù trong lòng hắn cáu giận cũng không khỏi không thuận tiện mà làm.”
Thần sắc Huyền Lăng Diệu có hơi ảm đạm, chắp tay đứng đó không nói gì.
Lão thiên nói trở mặt là trở mặt, khí trời buổi sáng còn trong trẻo vậy mà chớp mắt đã âm trầm xuống, mưa to như trút nước, mang theo từng trận Bắc phong thét gào, càng thêm lạnh lẽo. May mà cách đó không xa có một ngôi miếu đổ nát, đoàn người cuống quít chạy vào trú mưa.
Vừa vào cửa mới phát hiện, miếu này tuy nhỏ nhưng người lại không ít.
Ở giữa là một đống củi lửa đang nướng một con thỏ rừng, vây quanh là ba người. Người ở giữa là một lão giả khỏe mạnh đầy sức sống, vẻ mặt ôn hòa nở nụ cười, ngồi hai bên là một đôi huynh đệ song sinh, chắc là con trai của lão giả, thấy bọn họ vừa đến chỉ liếc mắt vài cái, lại vùi đầu vào nướng thỏ rừng, gió lạnh mạnh thổi vào khiến đống lửa yếu dần, một người trong hai huynh đệ liền lấy thêm một cây củi bỏ vào, lửa trong nháy mắt lại vượng lên.
Ở trong hậu đường, dựa ở phía dưới tượng phật là một kiếm khách, tế kiếm (kiếm mỏng) đặt ở trong tay đang nhắm mắt dưỡng thần, kiếm kia rất nhỏ, dường như dài nhỏ bằng ngón tay hắn.
Phía bên kia là hai hán tử vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, sắc mặt một trắng một đen, quần áo lại hoàn toàn tương phản, thật là quái dị. Đại đao của hai người cắm trên mặt đất, đang nói cái gì đó, bỗng nhiên thấy bọn họ đi vào, trừng mắt vài lần, thoắt cái câm miệng không nói nữa.
Người của Huyền Lăng Diệu đã ở trong thâm cung lâu năm, đối với việc trên giang hồ chẳng hề quen thuộc, nhưng Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai lại biết đến nhất thanh nhị sở. Ba phụ tử nọ chính là đương gia (quản lý việc nhà) của Giang Nam Lệ Phong đường, tuyệt học “Lệ hỏa chưởng pháp” kiệt xuất Giang Nam; kiếm khách kia chỉ sợ là Thôi Tiêu “Tế vũ tiêu tiêu”, chuyên sử dụng tế kiếm; về phần hai vị hán tử này, nhìn trang phục thì chắc chắn là hai huynh đệ Hắc bạch Song Sát nổi tiếng ở phương Bắc – Vạn Trình và Vạn Bạc. Mấy người kia ở trên giang hồ đều có danh là người lão luyện, thực lực ước chừng cũng phải lục phẩm, ngoại trừ bọn họ ra, trong miếu đổ nát còn có một ít giang hồ nhân sĩ không biết tên, e rằng… ít nhất… cũng là cao thủ hạng trung, những người này thiên nam địa bắc, làm sao lại tụ tập ở đây? Thật sự làm cho người ta không khỏi hoài nghi.
Hoa, Tuyết hai người liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Tiêu Sơ Lâu.
Tiêu Sơ Lâu lại làm như không phát hiện, thản nhiên tự đắc ngồi xuống.
Võ Phạm cảnh giác nắm chặt chuôi đao, sai người dọn dẹp một góc, để bọn họ nghỉ ngơi chốc lát.
Đi đường mệt nhọc, mọi người ai cũng bụng đói kêu vang, đáng tiếc tiền bất thôn hậu bất *** (*), chỉ có lương khô ăn đỡ đói, con thỏ rừng trong miếu kia tỏa ra mùi hương thơm ngon, không ngờ rằng họa vô đơn chí, nhãn thần không khỏi bị hấp dẫn, nuốt nuốt nước bọt.
(*)trước không có làng, sau không có khách ***
“Hắc! Món ăn dân dã bao giờ cũng thơm ngon, bảy phần chín ba phần non, cực phẩm a!” Lão giả kia chà xát thủ, lại thêm một cái củi lửa, chẳng biết từ đâu lấy ra một cây quạt nhẹ nhàng quạt, trong nháy mắt, hương vị tuyệt vời ở trong miếu tỏa ra.
Mùi vị kia mơ hồ mang theo một tia ngọt bùi, câu dẫn vị giác người khác, không khỏi cảm thấy thật sự là ăn canh không bằng văn hương. (ăn không bằng ngửi)
Ngửi ngửi liền cảm thấy lâng lâng, cảm giác đói bụng dần dần phai nhạt, tựa như một vũ nhạc tuyệt đỉnh làm cho người say mê.
Tiêu Sơ Lâu vẫn ngồi ở góc tường không nhúc nhích, tựa như đang ngủ.
“Hắc!” Thấy mọi người đều đã bị mê đến thần trí không rõ, hai mắt lão giả bỗng nhiên lóe lên tinh quang, “Hành động!”
Thỏ rừng nướng đã sớm bị ném sang một bên, cả vật thể đen thùi một khối, hiển nhiên đã được tẩm kịch độc, thập phần ác tâm. Nguyên lai con thỏ đã được tẩm “Thần tiên đảo”, trộn cùng với hương khí của món ăn dân dã, sẽ khiến toàn thân bất giác đều nhuyễn ra, mặc người xâm lược, những người này hiển nhiên đã tính toán tỉ mỉ mà ăn vào giải dược rồi.
Lão đầu đột nhiên vùng dậy, những người khác tựa hồ đã được ra hiệu, cầm vũ khí mạnh xông lên! Huynh đệ sinh đôi dẫn đầu, song quyền tứ chưởng uy vũ sinh phong, trực tiếp đánh về hướng hai huynh đệ Huyền Lăng Diệu!
Thị vệ Thiên Diệu tổ dưới tình thế cấp bách miễn cưỡng lấy thân ngăn cản, nhưng không nghi ngờ gì chỉ là châu chấu đá xe, võ công vốn lão luyện không ai địch lại, nay cả người đã không có sức lực gì, chỉ trong chốc lát, từng người từng người một ngã xuống.
Võ Phạm miễn cưỡng chống đỡ, hắn hầu như ngay cả đao cũng nắm không vững, chân trái đau nhức một trận, thoáng cái đã ngã xuống đất, tế kiếm của kiếm khách kia đã lao tới, đâm vào ngực hắn!
“Đi mau!” Võ Phạm trước khi chết gắt gao ôm lấy chân của Thôi Tiêu, gào thét, “A—–”
Thôi Tiêu chau mày, tế kiếm đâm xuyên lưng hắn, nhưng lại giãy không khỏi hai cánh tay cứng cáp kia, hắn giương kiếm mạnh chắt đứt song chương của Võ Phạm.
“Võ thống lĩnh!” Lồng ngực Huyền Lăng Diệu rung mạnh, bỗng nhiên chưởng phong đánh tới, y nghiêng người lánh đi, trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển, suýt nữa ngã sấp xuống.
Tay áo xanh thẳm phất lên, cuốn lấy tay y kéo qua, Huyền Lăng Diệu chợt thấy hoa mắt, chớp mắt một cái đã ra tới cửa miếu, quay đầu liền thấy Tiêu Sơ Lâu sắc mặt âm trầm.
Đao quang phản chiếu sườn mặt lãnh khốc của bọn thị vệ, đột nhiên, trở giáo mà hướng về cùng một phía, đem La Kế Lương và Thanh Viễn bao vây lại, một nhóm khác lại tới bảo hộ trước người Tiêu Sơ Lâu.
Trong nháy mắt, thế công thủ đã nghịch chuyển. Huyền Lăng Quá và Địch Dật Chi cực kỳ ngạc nhiên, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
“Chết tiệt! Các ngươi phản sao?!” La Kế Lương quá sợ hãi, kinh hoảng đến cổ họng đều run rẩy, tầm mắt thoáng nhìn Thanh Viễn, vội vàng kêu lên, “Thanh Viễn, mau tới cứu ta!”
Ở bên này, Thanh Viễn đang đối phó với mấy gã thị vệ, chỉ cảm thấy chiêu thức của đối phương sắc bén, được huấn luyện nghiêm chỉnh, tuyệt đối không giống với hộ vệ bình thường. Tửu nang phạn đại (người vô tích sự) trong phủ này có bao nhiêu người, La Kế Lương là người rõ nhất.
Có thể ung dung đánh tráo toàn bộ thủ vệ trong quý phủ như vậy, năng lực thế này làm sao không làm người khác hoảng sợ cho được? Nghe được tiếng kêu cứu của La Kế Lương, trong lòng Thanh Viễn cười nhạt, mãnh hút một hơi, huýt sáo dài một tiếng, thanh âm bén nhọn chói tai hoàn toàn không giống với thanh âm thê uyển nhu nhược lúc trước. May mà công lực của y cũng không xem là cao, nếu không thì lần này đã cùng đường mạt lộ rồi.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt một trận, đến lúc chậm rãi phục hồi tinh thần lại, Thanh Viễn từ lâu đã lui xa ra mười trượng, đứng ngoài thính đường, cười lạnh nói: “La đại nhân, Thanh Viễn giúp ngươi một lần để trả lại ân cứu mạng của ngươi, hiện tại đã thanh toán xong, sẽ không theo bài bố của ngươi nữa, đại nhân tự giải quyết cho tốt nhé!”
Trong lúc nói chuyện, người đã phiêu nhiên đi xa. Chỉ còn lại tiếng nói nhu nhuyễn dễ nghe quanh quẩn trong đại sảnh.
“Thanh Viễn! Ngươi… Ngươi!” Hai mắt La Kế Lương trừng lớn, suýt chút nữa chết ngất đi, “Ngày vong của ta đã đến… đã đến a…”
“Vẫn chưa đâu.” Một thanh âm nhẹ nhàng truyền tới.
La Kế Lương mắt thấy Tiêu Sơ Lâu vốn đang bất tỉnh gục ở trên bàn đã ngồi dậy không biết từ bao giờ, cơ hồ như muốn thổ huyết.
Hắn nguyên bản có võ công bí hiểm, thiên hạ không ai địch lại, Thanh Viễn mới vừa rồi dùng chiêu “Ma âm thôi thần”, người có công lực càng cao cường thì giác quan thứ sáu càng mạnh hơn người thường, đương nhiên sẽ càng dễ trúng chiêu, người không có công phu ngược lại sẽ không chịu ảnh hưởng gì cả. Song, công lực của Thanh Viễn cũng không bằng hắn nên chỉ có tác dụng nhất thời, vì thế người khôi phục thần trí đầu tiên cũng là Tiêu Sơ Lâu.
Thanh Viễn này thật sự cũng là ngoài dự liệu của mọi người, may mà hắn hành sự từ trước đến nay luôn bố trí kín đáo, ba ngày trước đã hạ lệnh cho Tuyết Nhai mang theo Tuyết tổ sát thủ ở biên cảnh âm thầm lẫn vào phủ Thái thú, trong vòng ba ngày chế phục từng thân vệ bên cạnh La Kế Lương, lại dùng thuật dịch dung đánh tráo. Bằng không hậu quả quả thật rất khó lường.
Tiêu Sơ Lâu nhướng nhướng mi, đi tới bên cạnh Huyền Lăng Diệu, đặt ngón trỏ ở trên huyệt thái dương của y nhẹ nhàng xoa, mãi đến khi trong mắt y dần dần khôi phục thanh minh. Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên mạnh cầm tay Tiêu Sơ Lâu: “Sơ…” Lại dường như ý thức được mình đang nói cái gì, thoắt cái im bặt, quay đầu lạnh lùng nhìn La Kế Lương, nói: “La đại nhân, ngươi cũng thật to gan!”
Địch Dật Chi giãy ra, chạy đến đỡ lấy Huyền Lăng Diệu, vui mừng không thôi.
Hoa Lâm Hạo, Tuyết Nhai và mấy người khác lúc này cũng đã dần dần tỉnh lại, phát giác mình bị rơi vào bẫy, ai nấy đều tức giận, sau khi nghe được thanh âm Tiêu Sơ Lâu, biết hắn sắp thi hành trừng phán (phán quyết trừng phạt), bọn họ liền trao đổi ánh mắt với nhau, ra tay như chớp mà đánh bất tỉnh những hộ vệ của Đông Huyền không biết rõ nội tình, về phần Tam hoàng tử Huyền Lăng Quá, đã sớm khí huyết không thông mà ngất đi.
La Kế Lương ngạc nhiên mà há to miệng, sắc mặt trắng bệch rồi lại tái mét.
Tiêu Sơ Lâu xoay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt như đao, chậm rãi đi qua, mang theo từng cổ áp lực vô hình khiến La Kế Lương nhịn không được mà khớp hàm đều run lên.
“Ngươi… Ngươi đừng tới đây… Đừng tới đây!” Hai chân La Kế Lương mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Mới vừa rồi sức cử động của bọn họ bị ma âm phong lại, nhưng vẫn còn một tia ý thức, lời hắn nói Tiêu Sơ Lâu cũng mơ hồ nghe được một ít. Hắn đạm nhiên thở dài: “La Kế Lương, ngươi cũng biết ta là ai?”
“Ngươi… Ngươi đến tột cùng là ai?!” Thân phận của hắn, La Kế Lương đã sớm hồ nghi, chỉ là thấy hắn và Huyền Lăng Diệu có quan hệ ám muội nên không có suy nghĩ nhiều, lúc này trong lòng không khỏi cảnh linh đại tác. (báo động)
“Hắc hắc!” Mặt Hoa Lâm Hạo mang theo tiếu ý đi sát tới, nhưng là tiếu lý tàng đao (trong nụ cười có ẩn đao), nghe tới làm cho da đầu tê dại. Nghĩ đến Vương gia thiếu chút nữa bị hại, trong lòng hắn hận không thể đem tên La Kế Lương cùng tên Thanh Viễn kia ra thiên đao vạn quả, “Trợn to mắt chó của ngươi mà nhìn cho rõ đi! Vị này chính là Thục Xuyên vương gia, La đại nhân, thấy Vương gia thì nên hành lễ như thế nào a?”
“Cái… Cái gì? Hắn… Hắn… Là Tiêu, Tiêu Sơ Lâu?!”
Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, đã nghe một tiếng “Ba” thanh thúy vang lên, trên mặt La Kế Lương lõm vào năm dấu tay thật sâu, cả người bị đánh lệch qua một bên, Tuyết Nhai lạnh lùng đứng ở một bên, tay áo tuyết trắng rũ xuống, dường như chưa từng động tới.
Lúc này, Tuyết tổ sát thủ đã trình lên một đống sổ sách thư tín, Tiêu Sơ Lâu vừa tiếp nhận vừa nhìn, cười nhạt mấy tiếng, lạnh lùng nói: “Khá lắm La Thái thú, cấu kết với phú thương và Hoàng tộc Đông Huyền, buôn lậu quân hỏa (vũ khí đạn dược), thông đồng với địch bán nước! Ngươi còn muốn nói gì?”
“…Ha ha… Ha ha ha… Ngươi là tiểu vương gia kia sao… Cha ta chết ở trong tay phụ thân ngươi, ta hôm nay lại chết trong tay ngươi… Ha ha… Quả thật buồn cười…” La Kế Lương dường như đã phát điên, không thèm để ý Tiêu Sơ Lâu đang nói gì, chỉ là liên tiếp cười to, bỗng nhiên hét lớn một tiếng, mạnh lao về phía góc chân bàn!
“Tiêu gia… ai cũng sẽ không chết tử tể được…!”
“Ngăn lại….!” Mọi người giật nảy mình, cuối cùng vẫn chậm một bước.
Ngay tại chỗ huyết kiến ngũ xích (*), khí tuyệt mà chết.
(*) máu chảy 5 thước.
Tiêu Sơ Lâu âm thầm lắc đầu, cảm thấy thương cảm cho người này, nhưng càng đáng trách, đưa tay đem chứng cứ đưa cho Huyền Lăng Diệu, thản nhiên nói: “Giữ lại đối phó hắn đi.”
Từ “Hắn” này, không nói cũng biết là ai.
Huyền Lăng Diệu đón lấy, nhưng nhìn cũng không nhìn mà đưa cho Địch Dật Chi, chỉ đứng nhìn Tiêu Sơ Lâu, trong lòng ngũ vị tạp trần, bỗng nhiên muốn đi tới nắm chặt lấy tay hắn, nhưng rốt cuộc vẫn không làm được.
“Sơ Lâu…”
Tiêu Sơ Lâu mỉm cười lắc đầu, nói: “Lời nguyền rủa của La Kế Lương ta sao lại để trong lòng? Nên ngẫm lại xem phải giải quyết thế nào cho tốt đã…”
Hắn nhìn qua danh sách quan viên một chút, rơi vào trầm tư.
Một bàn tay đưa qua, áp lên mu bàn tay hắn.
Bên môi Huyền Lăng Diệu nở một nụ cười nhạt: “Thục Xuyên Thái thú La Kế Lương bị Đại hoàng tử mua chuộc, ám sát Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử nhằm loại bỏ Thục Xuyên, may mắn được Sở Khiếu cứu, vì thế cho người theo về Đông Huyền, dốc sức phục vụ. Ngươi thấy thế nào?”
“A, bất quá huynh trưởng của ngươi chắc chắn sẽ chối đây đẩy, dù sao người cũng đã chết, không có đối chứng.”
Huyền Lăng Diệu gật đầu, nói: “Vậy cũng không sao, việc này nếu truyền ra, hắn nhất định sẽ không dám nói ta cùng Thục Xuyên cấu kết, huống hồ, chỉ cần đem ngươi danh chính ngôn thuận mang về, vậy là đủ rồi.”
Lúc này, Huyền Lăng Quá vừa mới yếu ớt tỉnh dậy, nghe thấy những lời ấy bỗng khiến y giật mình một phen.
Huyền Lăng Diệu thấy y tỉnh lại, bất giác yên lòng, nói: “Việc này cứ quyết định như vậy đi.” Y dời mắt, hướng Võ Phạm nói, “Toàn bộ thị vệ và thị nữ ở đây nếu có thể dùng thì dùng, nếu tiết lộ bí mật, giết!” Y nhìn Tiêu Sơ Lâu một chút, thấy đối phương không có ý phản đối, nói tiếp, “Lệnh cho người của Thiên Diệu tổ toàn lực truy kích Thanh Viễn kia, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
“Tuân mệnh!” Võ Phạm lĩnh mệnh, vội vã đi chuẩn bị.
Tiêu Sơ Lâu gật đầu nói: “Nơi đây không thích hợp ở lâu, chúng ta lên đường thôi.”
Huyền Lăng Diệu “Hảo” một tiếng, đã thấy tam đệ của mình có chút mất hồn mất vía, nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Thân thể khó chịu?”
Huyền Lăng Quá cười khổ lắc đầu, thân thể khó chịu so với trong lòng khó chịu thì có là gì? Vừa muốn nói ra khỏi miệng lại nuốt trở vào, âm thầm thở dài một tiếng, một khối úc kết (ứ đọng) vẫn như cũ, khó mà tiêu tán.
Mọi người trở lại khách ***, để tránh đêm dài lắm mộng, thu thập đồ dùng xong liền chạy suốt đêm, tới ngày thứ hai đã tiến vào lãnh thổ Đông Huyền. Người của Thiên Diệu tổ từ lâu đã chờ ở biên thành Nghiệp Châu để tiếp ứng. Vừa thấy bọn họ, an nguy của hai vị hoàng tử cuối cùng cũng được bảo hộ, tâm trạng thấp thỏm lo âu dọc đường đi của Địch Dật Chi rốt cuộc cũng tiêu tan.
Tiêu Sơ Lâu lệnh cho Hạ Kiệt ở lại Tuyền Bàn quan, giao cho Tả Hữu, thân phận của đối phương vẫn còn là một dấu chấm hỏi, trước sau vẫn chưa tra được, về phần tại sao lại bị sát thủ của Huyền Lăng Huy truy sát lại càng không biết, bất quá nếu là địch nhân của địch nhân, vậy đó là bằng hữu của mình.
Dọc đường đi, Huyền Lăng Diệu đối với việc trong cung đã nắm được bảy tám phần, sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, Tiêu Sơ Lâu thấy y luôn nhíu mày không nói, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng khó nói ra.
May mắn ở chỗ, đã đi liên tiếp bảy tám ngày vẫn còn tường an vô sự, trong lòng bọn họ không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ là đại hoàng tử thấy sự việc bại lộ nên có chút kiềm chế?
Rốt cuộc, đoàn người chỉ còn cách đô thành ba ngày đường.
Nhưng lúc tới đây thì nghe được một tin tức — Huyền Lăng Huy muốn dùng thân phận trưởng hoàng tử mà bỏ ra ba ngày lên Phật Linh sơn bái thiên tế tổ, vì thánh thượng cầu phúc.
Mọi người đều bị biến sắc, này rõ ràng là thừa cơ Huyền Lăng Diệu không ở kinh đô, tuyên cáo thiên hạ địa vị của hắn.
Huyền Lăng Diệu không giận còn cười, nói: “Xem ra đại ca ta quả nhiên là không đợi được nữa, còn muốn ra biện pháp này, rất sợ người khác không biết hắn đang muốn thay thế phụ hoàng, như vậy làm sao phụ hoàng có thể yên tâm truyền ngôi cho hắn.”
Tiêu Sơ Lâu mỉm cười nói: “Nói thì nói như vậy, chỉ là phụ hoàng ngươi bệnh nặng, ngươi không ở bên người là sự thật, cho dù trong lòng hắn cáu giận cũng không khỏi không thuận tiện mà làm.”
Thần sắc Huyền Lăng Diệu có hơi ảm đạm, chắp tay đứng đó không nói gì.
Lão thiên nói trở mặt là trở mặt, khí trời buổi sáng còn trong trẻo vậy mà chớp mắt đã âm trầm xuống, mưa to như trút nước, mang theo từng trận Bắc phong thét gào, càng thêm lạnh lẽo. May mà cách đó không xa có một ngôi miếu đổ nát, đoàn người cuống quít chạy vào trú mưa.
Vừa vào cửa mới phát hiện, miếu này tuy nhỏ nhưng người lại không ít.
Ở giữa là một đống củi lửa đang nướng một con thỏ rừng, vây quanh là ba người. Người ở giữa là một lão giả khỏe mạnh đầy sức sống, vẻ mặt ôn hòa nở nụ cười, ngồi hai bên là một đôi huynh đệ song sinh, chắc là con trai của lão giả, thấy bọn họ vừa đến chỉ liếc mắt vài cái, lại vùi đầu vào nướng thỏ rừng, gió lạnh mạnh thổi vào khiến đống lửa yếu dần, một người trong hai huynh đệ liền lấy thêm một cây củi bỏ vào, lửa trong nháy mắt lại vượng lên.
Ở trong hậu đường, dựa ở phía dưới tượng phật là một kiếm khách, tế kiếm (kiếm mỏng) đặt ở trong tay đang nhắm mắt dưỡng thần, kiếm kia rất nhỏ, dường như dài nhỏ bằng ngón tay hắn.
Phía bên kia là hai hán tử vạm vỡ, lưng hùm vai gấu, sắc mặt một trắng một đen, quần áo lại hoàn toàn tương phản, thật là quái dị. Đại đao của hai người cắm trên mặt đất, đang nói cái gì đó, bỗng nhiên thấy bọn họ đi vào, trừng mắt vài lần, thoắt cái câm miệng không nói nữa.
Người của Huyền Lăng Diệu đã ở trong thâm cung lâu năm, đối với việc trên giang hồ chẳng hề quen thuộc, nhưng Hoa Lâm Hạo và Tuyết Nhai lại biết đến nhất thanh nhị sở. Ba phụ tử nọ chính là đương gia (quản lý việc nhà) của Giang Nam Lệ Phong đường, tuyệt học “Lệ hỏa chưởng pháp” kiệt xuất Giang Nam; kiếm khách kia chỉ sợ là Thôi Tiêu “Tế vũ tiêu tiêu”, chuyên sử dụng tế kiếm; về phần hai vị hán tử này, nhìn trang phục thì chắc chắn là hai huynh đệ Hắc bạch Song Sát nổi tiếng ở phương Bắc – Vạn Trình và Vạn Bạc. Mấy người kia ở trên giang hồ đều có danh là người lão luyện, thực lực ước chừng cũng phải lục phẩm, ngoại trừ bọn họ ra, trong miếu đổ nát còn có một ít giang hồ nhân sĩ không biết tên, e rằng… ít nhất… cũng là cao thủ hạng trung, những người này thiên nam địa bắc, làm sao lại tụ tập ở đây? Thật sự làm cho người ta không khỏi hoài nghi.
Hoa, Tuyết hai người liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Tiêu Sơ Lâu.
Tiêu Sơ Lâu lại làm như không phát hiện, thản nhiên tự đắc ngồi xuống.
Võ Phạm cảnh giác nắm chặt chuôi đao, sai người dọn dẹp một góc, để bọn họ nghỉ ngơi chốc lát.
Đi đường mệt nhọc, mọi người ai cũng bụng đói kêu vang, đáng tiếc tiền bất thôn hậu bất *** (*), chỉ có lương khô ăn đỡ đói, con thỏ rừng trong miếu kia tỏa ra mùi hương thơm ngon, không ngờ rằng họa vô đơn chí, nhãn thần không khỏi bị hấp dẫn, nuốt nuốt nước bọt.
(*)trước không có làng, sau không có khách ***
“Hắc! Món ăn dân dã bao giờ cũng thơm ngon, bảy phần chín ba phần non, cực phẩm a!” Lão giả kia chà xát thủ, lại thêm một cái củi lửa, chẳng biết từ đâu lấy ra một cây quạt nhẹ nhàng quạt, trong nháy mắt, hương vị tuyệt vời ở trong miếu tỏa ra.
Mùi vị kia mơ hồ mang theo một tia ngọt bùi, câu dẫn vị giác người khác, không khỏi cảm thấy thật sự là ăn canh không bằng văn hương. (ăn không bằng ngửi)
Ngửi ngửi liền cảm thấy lâng lâng, cảm giác đói bụng dần dần phai nhạt, tựa như một vũ nhạc tuyệt đỉnh làm cho người say mê.
Tiêu Sơ Lâu vẫn ngồi ở góc tường không nhúc nhích, tựa như đang ngủ.
“Hắc!” Thấy mọi người đều đã bị mê đến thần trí không rõ, hai mắt lão giả bỗng nhiên lóe lên tinh quang, “Hành động!”
Thỏ rừng nướng đã sớm bị ném sang một bên, cả vật thể đen thùi một khối, hiển nhiên đã được tẩm kịch độc, thập phần ác tâm. Nguyên lai con thỏ đã được tẩm “Thần tiên đảo”, trộn cùng với hương khí của món ăn dân dã, sẽ khiến toàn thân bất giác đều nhuyễn ra, mặc người xâm lược, những người này hiển nhiên đã tính toán tỉ mỉ mà ăn vào giải dược rồi.
Lão đầu đột nhiên vùng dậy, những người khác tựa hồ đã được ra hiệu, cầm vũ khí mạnh xông lên! Huynh đệ sinh đôi dẫn đầu, song quyền tứ chưởng uy vũ sinh phong, trực tiếp đánh về hướng hai huynh đệ Huyền Lăng Diệu!
Thị vệ Thiên Diệu tổ dưới tình thế cấp bách miễn cưỡng lấy thân ngăn cản, nhưng không nghi ngờ gì chỉ là châu chấu đá xe, võ công vốn lão luyện không ai địch lại, nay cả người đã không có sức lực gì, chỉ trong chốc lát, từng người từng người một ngã xuống.
Võ Phạm miễn cưỡng chống đỡ, hắn hầu như ngay cả đao cũng nắm không vững, chân trái đau nhức một trận, thoáng cái đã ngã xuống đất, tế kiếm của kiếm khách kia đã lao tới, đâm vào ngực hắn!
“Đi mau!” Võ Phạm trước khi chết gắt gao ôm lấy chân của Thôi Tiêu, gào thét, “A—–”
Thôi Tiêu chau mày, tế kiếm đâm xuyên lưng hắn, nhưng lại giãy không khỏi hai cánh tay cứng cáp kia, hắn giương kiếm mạnh chắt đứt song chương của Võ Phạm.
“Võ thống lĩnh!” Lồng ngực Huyền Lăng Diệu rung mạnh, bỗng nhiên chưởng phong đánh tới, y nghiêng người lánh đi, trước mắt một trận thiên toàn địa chuyển, suýt nữa ngã sấp xuống.
Tay áo xanh thẳm phất lên, cuốn lấy tay y kéo qua, Huyền Lăng Diệu chợt thấy hoa mắt, chớp mắt một cái đã ra tới cửa miếu, quay đầu liền thấy Tiêu Sơ Lâu sắc mặt âm trầm.
Danh sách chương