Thiên Sách tháng tư năm thứ ba, Tây Sở mang thạch sơn bị sạt lở, Đông Huyền Diệu đế bệ hạ cùng Thục Xuyên vương gia đồng thời ở trong đó, sinh tử chưa biết. Nhất thời khiến cho khí thế đắng nhanh thắng nhanh của liên quân bị áp chế, sĩ khí đê mê.
Tây Sở quân dưới sự chỉ dẫn của Sở vương Sở Khinh Kiệt vừa đăng cơ không lâu cùng với quốc sư của mình, sĩ khí đại thịnh, song phương giằng co ở phòng tuyến phía Bắc của mang thạch sơn, không được tiến thêm.
…
Gió cuối tháng tư đúng là rất ấm áp, làm say lòng người, mang theo ôn nhu thấm vào ruột gan, khẽ thổi qua sơn gian dã địa.
Nhưng mà giờ khắc này bầu trời lại ảm đạm, một nam tử có thân hình cao to lẻ loi mà ngồi ở dưới tàng cây của một gốc cây khô gầy, xung quanh là vài bầu rượu rỗng nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Ánh tà dương chiếu rọi vào ánh mắt mờ mịt của Sở Khinh Kiệt, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đớn, hắn quay mặt đi chỗ khác, cầm lấy một vò rượu mạnh, ngửa đầu uống cạn.
Dòng rượu mát lạnh theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt vạt áo gấm viền bạc tinh xảo, hắn cũng chả để tâm.
Sở Khinh Kiệt uống rượu có hơi nhiều, ngay cả chính hắn còn nghĩ có lẽ mình đã say rồi — bằng không làm sao có thể thấy… thấy người kia đang lay động trước mặt hắn chứ? Xem ra thực sự đã uống quá nhiều rồi, Sở Khinh Kiệt quay đầu lại nhìn ánh chiều tà đang dần dần chìm xuống, khẽ nhếch khóe miệng.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện mình cứ tiếp tục say như thế, không muốn tỉnh lại.
Hai ngày một đêm, hắn chẳng biết trong lòng mình mang theo tâm tình gì, luôn luôn kinh ngạc mà nhìn về phía mang thạch sơn nọ, nơi đó từ lâu đã là một mảnh lộn xộn, đâu đâu cũng đều là đá vụn bị đốt trọi, khói đặc cuồn cuộn.
Đêm hôm đó hạ một trận mưa nhỏ, tuy rằng dập tắc được trận đại hỏa khi ấy, nhưng mà chung quy vẫn không cách nào tránh khỏi núi đá bị đổ nát.
Cho dù không bị chết cháy, e là… Cũng bị đất đá mai táng đến thi cốt vô tồn rồi…
(thi cốt vô tồn: thi cốt không còn tồn tại :D)
Trên đùi truyền đến một trận đau đớn, nhắc nhở Sở Khinh Kiệt đây chính là sự thật — Tiêu Sơ Lâu, đã chết!
Hắn nhắm mắt lại thật sâu, chán nản ngã vào thân cây băng lãnh, bầu rượu trong tay lăn xuống rơi trên mặt đất mà vỡ tan.
Người kia lại cứ như vậy mà chết, cái tên gia hỏa kia… cái tên hỗn đản kia…
Chính mình còn chưa kịp đánh bại hắn, còn chưa kịp mở miệng, nói ra những lời cho tới nay vẫn chôn sâu dưới đáy lòng.
Thậm chí chính mình còn tiếp tay giết chết hắn, tựa như có một ngọn lửa đang hừng hực trong yết hầu, trong tâm, nuốt không trôi, nhổ không ra.
Sở Khinh Kiệt cảm thấy rất khó chịu, rất… Thương tâm.
Có tiếng bước chân nho nhỏ cách đó không xa dần dần truyền tới, Sở Khinh Kiệt không có quan tâm, cũng không buồn để ý tới.
“Thương thế trên đùi bệ hạ chưa lành, nên bớt uống rượu thì tốt hơn.” Thanh âm khàn khàn khô khốc của Đường Túc Trì truyền tới, tựa hồ trong giây lát đã đi ra phía sau hắn.
“…” Sở Khinh Kiệt sửng sốt, nhãn thần xoẹt qua một tia ám quang cực kỳ phức tạp, vô thức thu lại năm ngón, “Sư tôn…”
Yểm Hoàng giáo chủ cúi đầu lạnh nhìn hắn, nhãn thần thoáng nhu hòa hơn, thản nhiên nói: “Chuyện cũ không thể nhớ mãi được, chớ quên thân phận của ngươi.”
Sở Khinh Kiệt cúi thấp đầu không trả lời, mãi đến khi tiếng bước chân đã dần dần rời xa, hắn mới vung lên một nụ cười trào phúng.
Thân phận… Bất quá chỉ là bề ngoài của một con bù nhìn mà thôi.
Hoàng hôn trầm trầm.
Vó ngựa nhanh như sấm chớp, ầm ầm vang dội trên quan đạo, mấy trăm đạo nhân ảnh màu xám đen lao đi như bay, trong chớp mắt đã vụt qua tầm nhìn của người qua đường, nhanh đến khó tin mà hóa thành những đốm đen tiêu thất ở đường chân trời.
Đoàn kỵ binh trầm mặc này chính là hai trăm thân vệ Kẻ Hủy Diệt do Lãng Phong suất lĩnh.
Một đêm kinh hãi kia vừa qua đi, sáng ngày thứ hai, Bắc Đường đại doanh liền nhận được tin tức thảm liệt từ mang thạch sơn, hai người trong nháy mắt đều tâm như tro nguội.
Thế nhưng vẫn chưa tìm được thi thể, đương nhiên là không thể bỏ cuộc được, Bắc Đường Ngang lúc này hạ lệnh nhổ trại, lấy tốc độ nhanh nhất sớm hội hợp với liên quân, nhưng mà Lãng Phong do ngại quá chậm, dứt khoát lĩnh hai trăm thân vệ đi trước một bước.
Lãng Phong không muốn chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa, Thục Xuyên đệ nhất thống lĩnh luôn luôn trầm ổn, vì chuyện sinh tử của Vương gia nhà mình mà cũng không thể giữ tỉnh táo được. Cho dù biết rõ Tây Sở quân chắc chắn sẽ có mai phục ở phía trước, nhưng hắn cũng muốn cắn răng mà xông qua!
Để chạy về mang thạch sơn nhanh hơn, Lãng Phong bỏ qua quan đạo, chọn những đường tắt nhỏ để mà đi.
Hai trăm người lặng lẽ đi, thỉnh thoảng dừng lại bổ sung túi nước và lương khô, ngay cả ngủ cũng rất ít, ngày nối tiếp đêm mà bôn ba, toàn bộ đội ngũ đều mang theo khí tức nôn nóng túc mục, cũng không có ai oán hận nửa lời.
Bão cát Bắc mạc (sa mạc phương Bắc) như lưỡi dao sắc bén mà cắt trên gương mặt của Lãng Phong, thời gian, thời gian! Nôn nóng cấp bách cùng với chờ đợi lo lắng tựa như những hạt cát đá kia cọ rửa tim hắn, khiến người đau đớn, rất sợ chỉ chậm một giây nữa thôi, tin dữ báo người nọ đã bỏ mình sẽ truyền đến bên tai.
Hai trăm thiết kỵ trong nháy mắt đã vượt qua một đỉnh núi.
Sắc trời tối sầm, ngoài trăm dặm hầu như không nhìn thấy cây cối, chỉ có một mảnh gì đó đen nghịt đang lay động giữa cơn cuồng phong.
Vừa mới vượt qua được ngọn núi này, một đạo tia sáng đột nhiên đâm vào mắt Lãng Phong.
“Dừng lại!” Lãng Phong trong lòng chấn động, lập tức quát lên một tiếng, “Mọi người bảo trì khoảng cách, làm tốt chiến đấu chuẩn bị!”
Vừa dứt lời, những bó đuốc từng mảng từng mảng bỗng thắp sáng lên trong nháy mắt, nhiều như sao giăng đầy trời, hắc giáp dưới ánh lửa chói lọi như muốn áp chế ánh trăng xuống vậy.
Tốc độ mà đoàn hắc giáp nọ tới gần cũng không nhanh cho lắm, nhưng tiếng bước chân lại dị thường chỉnh tề, phục quân lại có tới ba nghìn người!
Cơn bụi mù dồn dập tràn ngập trong bóng đêm, cảm giác trầm mặc mà túc sát áp bách theo tiếng vó ngựa lao nhanh, tựa như tiếng trống nổi vang trời, hung hăng mà từng chút từng chút đánh vào ngực Lãng Phong.
Trên sườn núi có hai trăm thiết kỵ, lại bị ba nghìn kỵ binh khác vây quanh, tựa như hạt cát yếu ớt bé nhỏ giữa biển cả mênh mông vậy.
Quân địch chậm rãi vây quanh dưới sườn núi, cực thong thả mà thu nhỏ lại vòng vây, như là cố ý tạo ra áp lực, lấy khí thế áp lấy Thục Xuyên quân.
Lộ phục quân này (quân mai phục trên đường), có lẽ chính là vì Bắc Đường Ngang mà chuẩn bị, bằng không nếu chỉ là đối phó với hai trăm kị binh của bọn họ, lại cần chi phải hao tốn binh lực như thế?
Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ bây giờ lại làm món khai vị cho Tây Sở quân rồi…
Lãng Phong thở dài một hơi, nhìn quanh bốn phía, thân vệ đã nắm chặt trường kiếm trong tay, vây quanh để hắn ở giữa, trong thân vệ doanh không có ai là tầm thường cả, cho dù địch nhân nhiều gấp mười lăm lần phe mình, cũng không ai trong số bọn họ lộ ra thần sắc sợ hãi.
Chỉ có sát ý đang bốc lên, cùng với sự lạnh lùng thấy chết không sờn.
Lãng Phong mặc một thân chiến bào đen kịt, trong cơn bão cát phần phật tung bay, tay phải hắn đặt trên chuôi kiếm băng lãnh, lạnh lùng nhìn thiết giáp kỵ hắc sắc đang từ từ tới gần, bên môi chậm rãi nổi lên một nụ cười nhạt nhẽo, tựa như tự giễu, cũng tựa như châm chọc.
Thống lĩnh không nói gì, tất cả thân vệ binh cũng không có động, tay phải bọn họ thoáng nắm chặt lấy kình nỏ ở trên tay, trầm mặc mà nhìn đoàn người đông nghịt kia, tùy thời chuẩn bị dùng những kình nỏ đã được tẩm kịch độc này đón đầu công kích đối phương.
“Nỏ tiễn công kích!” Mệnh lệnh lạnh lùng từ trong đôi môi của Lãng Phong rõ ràng phát ra, hắn vươn tay, vững vàng mà chỉ về hướng Tây Nam, “Chuẩn bị đột phá vòng vây!”
Về phía Tây Nam có một con sông khá rộng, Lãng Phong không biết tối nay toàn quân có bị diệt ở chỗ này hay không, thế nhưng cho dù có chết, hắn cũng muốn được chết gần người kia hơn một chút…
“Giết —!!”
Hai trăm thiết kỵ bỗng nhiên tuôn ra một tiếng rống giận, tựa như hồng thủy trút ra mà hung hăng áp về phía thống lĩnh đại nhân đã chỉ thị.
Hắc triều cuồn cuộn, từng đợt từng đợt nhanh chóng lan tràn.
Mũi tên phát ra hàn quang u lục, không những cắm thẳng vào cổ họng của những Tây Sở kỵ binh mà còn có kình lực trực tiếp xuyên qua, bắn thẳng vào vai người phía sau.
Hai trăm thân vệ đi theo phía sau mình, cũng không biết đã chết hết bao nhiêu rồi.
Vì để nhanh hơn tốc độ, bọn họ cũng không có mang trụ giáp dày nặng, thiết kiếm của đoàn kỵ binh kia cứ thế mà đâm vào cơ thể huyết nhục của bọn họ, thậm chí có người bị kéo xuống ngựa, dưới cơn cuồn loạn của móng ngựa mà bị giẫm đến chết.
Tây Sở quân cứ tiếp bước nhau mà bắt đầu điên cuồng lên, một người vừa bị trảm dưới kiếm mình, lại có càng nhiều sĩ tốt không sợ chết xông lên.
Quân địch đông nghịt như thủy triều dường như mênh mông vô bờ, giết mãi không hết.
Cả người Lãng Phong đẫm máu, chiến bào bị huyết nhiễm mà đỏ sẫm ướt át, kiếm trong tay hầu như đã vung đến chết lặng, vết thương dữ tợn giăng đầy toàn thân.
Một thân vệ gần đấy đột nhiên nhào lên lưng hắn, “Phốc —” một tiếng, đỉnh nhọn băng lãnh trong nháy mắt xuyên thủng bụng y, thậm chí còn đâm vào lưng Lãng Phong!
Trong không khí đầy rẫy mùi máu tươi tanh tưởi, khiến cho người cảm thấy một trận buồn nôn.
“Thống lĩnh đại nhân… Mau… Đi… ” Tiểu binh kia nghẹn lời nói xong một câu, đôi mắt đỏ đâm, gầm nhẹ một tiếng “Đi chết đi!” Liền đem kiếm hướng về phía rừng người rậm rạp ấy đánh tới, chớp mắt đã bị dòng người đen kịt bao phủ lấy, chết không toàn thây.
Lãng Phong từ trong yết hầu phát ra một tiếng rên khàn giọng, thân thể ổn tọa trên lưng ngựa không thể ức chế được mà khe khẽ lắc lư, hắn không biết người kế tiếp ngã xuống rồi sẽ là ai đây?
Tên to con trầm mặc trung hậu kia, ngày xưa cứ như hài tử mà thích cùng mình tranh cãi, có lẽ, sẽ đến lượt y…
Kình phong lãnh liệt gào thét.
Toàn thân đau xót gần như chết lặng, hai trăm thiết kỵ vây quanh mình thương vong thảm trọng, liếc mắt nhìn lại, còn không tới năm mươi người.
Nhưng mà quân địch còn thảm hại hơn, bị hai trăm kỵ binh của mình chém cho tan tác! Một trận này, bọn họ đánh quá đẹp!
Thế nhưng ngay cả như vậy, Tây Sở quân vẫn hơn gấp mười lần phe mình.
Toàn thân trở ra đã không còn là hy vọng xa vời nữa, bọn họ chỉ cầu trước khi chết giết thêm được nhiều người hơn nữa, lôi cả bọn địch nhân ấy, cùng xuống địa ngục!
Đầy khắp núi đồi đều là tàn chi đoạn tí (đại khái là chân cụt tay đoạn), trên cỏ hoang hoàng thổ chỉ còn lại tiếng rống giận cùng chém giết.
Bình sa thiển thảo tiếp thiên trường. Lộ mang mang, kỷ hưng vong.
Tạc dạ ba thanh, tẩy ngạn cốt như sương.
Thiên cổ anh hùng thành để sự, đồ cảm khái, mạn bi lương. (*)
(*) Đây là bài Giang Thành Tử của Lý Hảo Cổ, có chút giống với Giang Thành Tử của Tô Thành nhỉ ^^
Khi lần thứ hai nỗ lực lấy được hơn mười tính mệnh nữa, vòng vây rốt cuộc cũng đột phá tới khúc sông Tây Nam, Tây Sở quân dọc theo đường đi không nhanh không chậm mà tựa như đuổi theo hí hầu (con khỉ làm xiếc), thương binh không ngừng bị bắn cho té ngựa.
Một thân vệ trẻ tuổi cuối cùng rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi mà ngã vào lòng Lãng Phong, nắm chặt góc áo của thống lĩnh đại nhân mình, cũng không nói được một lời mà vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Lãng Phong cúi đầu nhìn hài tử đã theo mình vào nam ra bắc này, nam hài ngây ngô đã theo mình làm cánh tay đắc lực từ khi hắn mới hơn mười tuổi, y hôm nay lại cứ như thế mà ra đi.
Kể cả hai trăm chiến hữu thân như huynh như đệ ấy, cũng sẽ không bao giờ… trở về nữa.
Trời cao đen kịt, gió lạnh tịch liêu.
Lãng Phong kinh ngạc mà đưa mắt nhìn quanh bốn phía, xa xa là nước sông mênh mông, địch nhân lạnh lùng bức bách.
Đồng bạn của mình từng người từng người chết đi rồi, thi cốt cũng đã băng lãnh, lẳng lặng mà ngã xuống đây.
Chung quy chỉ còn lại một mình hắn, cô đơn một người.
Thể lực đã tiêu hao, đứng thẳng cũng không được, Lãng Phong ôm lấy thi thể của đồng bạn mình, lẳng lặng khom xuống, ngồi trên mặt đất đầy cát đá.
Hắn gục đầu xuống, yên lặng khép lại mi mắt của chiến hữu.
Hắn nhìn thấy mình một tay đưa thân binh bước vào ngõ cụt, hắn nhìn thấy mình tựa như một anh hùng trì mộ (ý là sắp già á) tràn ngập những hoài bão.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ bi thương, viền mắt một mảnh ướt át, nhưng lại gắt gao nhịn xuống không chịu rơi lấy một giọt lệ, không chịu phun ra một tiếng nức nở.
Hắn không sợ chết, chỉ là tiếc nuối, không cam lòng, hắn còn muốn nhìn thấy Vương gia, dù cho chỉ là một lần chót.
Huyết sắc nhiễm đỏ đại địa, chẳng biết có bao nhiêu người, đã vĩnh viễn mai táng trên mảnh thổ địa không tên này đây…
…
Đêm lạnh như nước, bão cát gào thét thổi qua đỉnh núi mang thạch sơn bừa bãi như một đống phế tích.
Nơi nơi đều là đất đá vỡ vụn, tựa như sa mạc vừa trải qua một cơn gió lốc, xoắn lại rồi sụp đổ, từng mảng từng mảng vụn cát ở trong gió tung lên, bụi mù khắp trời, tan hoang mà mục nát.
Có một khối đá to lớn vì đỉnh núi bị nổ mà lõm xuống một khúc, dưới những tảng cự thạch ấy là một cánh tay đầy huyết già (vảy, trên chỗ bị thương á) và cát bụi, trơ trọi mà nằm ở đấy.
Lẳng lặng lẳng lặng, vẫn không nhúc nhích.
Tây Sở quân dưới sự chỉ dẫn của Sở vương Sở Khinh Kiệt vừa đăng cơ không lâu cùng với quốc sư của mình, sĩ khí đại thịnh, song phương giằng co ở phòng tuyến phía Bắc của mang thạch sơn, không được tiến thêm.
…
Gió cuối tháng tư đúng là rất ấm áp, làm say lòng người, mang theo ôn nhu thấm vào ruột gan, khẽ thổi qua sơn gian dã địa.
Nhưng mà giờ khắc này bầu trời lại ảm đạm, một nam tử có thân hình cao to lẻ loi mà ngồi ở dưới tàng cây của một gốc cây khô gầy, xung quanh là vài bầu rượu rỗng nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Ánh tà dương chiếu rọi vào ánh mắt mờ mịt của Sở Khinh Kiệt, bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đớn, hắn quay mặt đi chỗ khác, cầm lấy một vò rượu mạnh, ngửa đầu uống cạn.
Dòng rượu mát lạnh theo khóe miệng chảy xuống, thấm ướt vạt áo gấm viền bạc tinh xảo, hắn cũng chả để tâm.
Sở Khinh Kiệt uống rượu có hơi nhiều, ngay cả chính hắn còn nghĩ có lẽ mình đã say rồi — bằng không làm sao có thể thấy… thấy người kia đang lay động trước mặt hắn chứ? Xem ra thực sự đã uống quá nhiều rồi, Sở Khinh Kiệt quay đầu lại nhìn ánh chiều tà đang dần dần chìm xuống, khẽ nhếch khóe miệng.
Nếu như có thể, hắn tình nguyện mình cứ tiếp tục say như thế, không muốn tỉnh lại.
Hai ngày một đêm, hắn chẳng biết trong lòng mình mang theo tâm tình gì, luôn luôn kinh ngạc mà nhìn về phía mang thạch sơn nọ, nơi đó từ lâu đã là một mảnh lộn xộn, đâu đâu cũng đều là đá vụn bị đốt trọi, khói đặc cuồn cuộn.
Đêm hôm đó hạ một trận mưa nhỏ, tuy rằng dập tắc được trận đại hỏa khi ấy, nhưng mà chung quy vẫn không cách nào tránh khỏi núi đá bị đổ nát.
Cho dù không bị chết cháy, e là… Cũng bị đất đá mai táng đến thi cốt vô tồn rồi…
(thi cốt vô tồn: thi cốt không còn tồn tại :D)
Trên đùi truyền đến một trận đau đớn, nhắc nhở Sở Khinh Kiệt đây chính là sự thật — Tiêu Sơ Lâu, đã chết!
Hắn nhắm mắt lại thật sâu, chán nản ngã vào thân cây băng lãnh, bầu rượu trong tay lăn xuống rơi trên mặt đất mà vỡ tan.
Người kia lại cứ như vậy mà chết, cái tên gia hỏa kia… cái tên hỗn đản kia…
Chính mình còn chưa kịp đánh bại hắn, còn chưa kịp mở miệng, nói ra những lời cho tới nay vẫn chôn sâu dưới đáy lòng.
Thậm chí chính mình còn tiếp tay giết chết hắn, tựa như có một ngọn lửa đang hừng hực trong yết hầu, trong tâm, nuốt không trôi, nhổ không ra.
Sở Khinh Kiệt cảm thấy rất khó chịu, rất… Thương tâm.
Có tiếng bước chân nho nhỏ cách đó không xa dần dần truyền tới, Sở Khinh Kiệt không có quan tâm, cũng không buồn để ý tới.
“Thương thế trên đùi bệ hạ chưa lành, nên bớt uống rượu thì tốt hơn.” Thanh âm khàn khàn khô khốc của Đường Túc Trì truyền tới, tựa hồ trong giây lát đã đi ra phía sau hắn.
“…” Sở Khinh Kiệt sửng sốt, nhãn thần xoẹt qua một tia ám quang cực kỳ phức tạp, vô thức thu lại năm ngón, “Sư tôn…”
Yểm Hoàng giáo chủ cúi đầu lạnh nhìn hắn, nhãn thần thoáng nhu hòa hơn, thản nhiên nói: “Chuyện cũ không thể nhớ mãi được, chớ quên thân phận của ngươi.”
Sở Khinh Kiệt cúi thấp đầu không trả lời, mãi đến khi tiếng bước chân đã dần dần rời xa, hắn mới vung lên một nụ cười trào phúng.
Thân phận… Bất quá chỉ là bề ngoài của một con bù nhìn mà thôi.
Hoàng hôn trầm trầm.
Vó ngựa nhanh như sấm chớp, ầm ầm vang dội trên quan đạo, mấy trăm đạo nhân ảnh màu xám đen lao đi như bay, trong chớp mắt đã vụt qua tầm nhìn của người qua đường, nhanh đến khó tin mà hóa thành những đốm đen tiêu thất ở đường chân trời.
Đoàn kỵ binh trầm mặc này chính là hai trăm thân vệ Kẻ Hủy Diệt do Lãng Phong suất lĩnh.
Một đêm kinh hãi kia vừa qua đi, sáng ngày thứ hai, Bắc Đường đại doanh liền nhận được tin tức thảm liệt từ mang thạch sơn, hai người trong nháy mắt đều tâm như tro nguội.
Thế nhưng vẫn chưa tìm được thi thể, đương nhiên là không thể bỏ cuộc được, Bắc Đường Ngang lúc này hạ lệnh nhổ trại, lấy tốc độ nhanh nhất sớm hội hợp với liên quân, nhưng mà Lãng Phong do ngại quá chậm, dứt khoát lĩnh hai trăm thân vệ đi trước một bước.
Lãng Phong không muốn chờ đợi thêm một giây một phút nào nữa, Thục Xuyên đệ nhất thống lĩnh luôn luôn trầm ổn, vì chuyện sinh tử của Vương gia nhà mình mà cũng không thể giữ tỉnh táo được. Cho dù biết rõ Tây Sở quân chắc chắn sẽ có mai phục ở phía trước, nhưng hắn cũng muốn cắn răng mà xông qua!
Để chạy về mang thạch sơn nhanh hơn, Lãng Phong bỏ qua quan đạo, chọn những đường tắt nhỏ để mà đi.
Hai trăm người lặng lẽ đi, thỉnh thoảng dừng lại bổ sung túi nước và lương khô, ngay cả ngủ cũng rất ít, ngày nối tiếp đêm mà bôn ba, toàn bộ đội ngũ đều mang theo khí tức nôn nóng túc mục, cũng không có ai oán hận nửa lời.
Bão cát Bắc mạc (sa mạc phương Bắc) như lưỡi dao sắc bén mà cắt trên gương mặt của Lãng Phong, thời gian, thời gian! Nôn nóng cấp bách cùng với chờ đợi lo lắng tựa như những hạt cát đá kia cọ rửa tim hắn, khiến người đau đớn, rất sợ chỉ chậm một giây nữa thôi, tin dữ báo người nọ đã bỏ mình sẽ truyền đến bên tai.
Hai trăm thiết kỵ trong nháy mắt đã vượt qua một đỉnh núi.
Sắc trời tối sầm, ngoài trăm dặm hầu như không nhìn thấy cây cối, chỉ có một mảnh gì đó đen nghịt đang lay động giữa cơn cuồng phong.
Vừa mới vượt qua được ngọn núi này, một đạo tia sáng đột nhiên đâm vào mắt Lãng Phong.
“Dừng lại!” Lãng Phong trong lòng chấn động, lập tức quát lên một tiếng, “Mọi người bảo trì khoảng cách, làm tốt chiến đấu chuẩn bị!”
Vừa dứt lời, những bó đuốc từng mảng từng mảng bỗng thắp sáng lên trong nháy mắt, nhiều như sao giăng đầy trời, hắc giáp dưới ánh lửa chói lọi như muốn áp chế ánh trăng xuống vậy.
Tốc độ mà đoàn hắc giáp nọ tới gần cũng không nhanh cho lắm, nhưng tiếng bước chân lại dị thường chỉnh tề, phục quân lại có tới ba nghìn người!
Cơn bụi mù dồn dập tràn ngập trong bóng đêm, cảm giác trầm mặc mà túc sát áp bách theo tiếng vó ngựa lao nhanh, tựa như tiếng trống nổi vang trời, hung hăng mà từng chút từng chút đánh vào ngực Lãng Phong.
Trên sườn núi có hai trăm thiết kỵ, lại bị ba nghìn kỵ binh khác vây quanh, tựa như hạt cát yếu ớt bé nhỏ giữa biển cả mênh mông vậy.
Quân địch chậm rãi vây quanh dưới sườn núi, cực thong thả mà thu nhỏ lại vòng vây, như là cố ý tạo ra áp lực, lấy khí thế áp lấy Thục Xuyên quân.
Lộ phục quân này (quân mai phục trên đường), có lẽ chính là vì Bắc Đường Ngang mà chuẩn bị, bằng không nếu chỉ là đối phó với hai trăm kị binh của bọn họ, lại cần chi phải hao tốn binh lực như thế?
Chỉ là không nghĩ tới, bọn họ bây giờ lại làm món khai vị cho Tây Sở quân rồi…
Lãng Phong thở dài một hơi, nhìn quanh bốn phía, thân vệ đã nắm chặt trường kiếm trong tay, vây quanh để hắn ở giữa, trong thân vệ doanh không có ai là tầm thường cả, cho dù địch nhân nhiều gấp mười lăm lần phe mình, cũng không ai trong số bọn họ lộ ra thần sắc sợ hãi.
Chỉ có sát ý đang bốc lên, cùng với sự lạnh lùng thấy chết không sờn.
Lãng Phong mặc một thân chiến bào đen kịt, trong cơn bão cát phần phật tung bay, tay phải hắn đặt trên chuôi kiếm băng lãnh, lạnh lùng nhìn thiết giáp kỵ hắc sắc đang từ từ tới gần, bên môi chậm rãi nổi lên một nụ cười nhạt nhẽo, tựa như tự giễu, cũng tựa như châm chọc.
Thống lĩnh không nói gì, tất cả thân vệ binh cũng không có động, tay phải bọn họ thoáng nắm chặt lấy kình nỏ ở trên tay, trầm mặc mà nhìn đoàn người đông nghịt kia, tùy thời chuẩn bị dùng những kình nỏ đã được tẩm kịch độc này đón đầu công kích đối phương.
“Nỏ tiễn công kích!” Mệnh lệnh lạnh lùng từ trong đôi môi của Lãng Phong rõ ràng phát ra, hắn vươn tay, vững vàng mà chỉ về hướng Tây Nam, “Chuẩn bị đột phá vòng vây!”
Về phía Tây Nam có một con sông khá rộng, Lãng Phong không biết tối nay toàn quân có bị diệt ở chỗ này hay không, thế nhưng cho dù có chết, hắn cũng muốn được chết gần người kia hơn một chút…
“Giết —!!”
Hai trăm thiết kỵ bỗng nhiên tuôn ra một tiếng rống giận, tựa như hồng thủy trút ra mà hung hăng áp về phía thống lĩnh đại nhân đã chỉ thị.
Hắc triều cuồn cuộn, từng đợt từng đợt nhanh chóng lan tràn.
Mũi tên phát ra hàn quang u lục, không những cắm thẳng vào cổ họng của những Tây Sở kỵ binh mà còn có kình lực trực tiếp xuyên qua, bắn thẳng vào vai người phía sau.
Hai trăm thân vệ đi theo phía sau mình, cũng không biết đã chết hết bao nhiêu rồi.
Vì để nhanh hơn tốc độ, bọn họ cũng không có mang trụ giáp dày nặng, thiết kiếm của đoàn kỵ binh kia cứ thế mà đâm vào cơ thể huyết nhục của bọn họ, thậm chí có người bị kéo xuống ngựa, dưới cơn cuồn loạn của móng ngựa mà bị giẫm đến chết.
Tây Sở quân cứ tiếp bước nhau mà bắt đầu điên cuồng lên, một người vừa bị trảm dưới kiếm mình, lại có càng nhiều sĩ tốt không sợ chết xông lên.
Quân địch đông nghịt như thủy triều dường như mênh mông vô bờ, giết mãi không hết.
Cả người Lãng Phong đẫm máu, chiến bào bị huyết nhiễm mà đỏ sẫm ướt át, kiếm trong tay hầu như đã vung đến chết lặng, vết thương dữ tợn giăng đầy toàn thân.
Một thân vệ gần đấy đột nhiên nhào lên lưng hắn, “Phốc —” một tiếng, đỉnh nhọn băng lãnh trong nháy mắt xuyên thủng bụng y, thậm chí còn đâm vào lưng Lãng Phong!
Trong không khí đầy rẫy mùi máu tươi tanh tưởi, khiến cho người cảm thấy một trận buồn nôn.
“Thống lĩnh đại nhân… Mau… Đi… ” Tiểu binh kia nghẹn lời nói xong một câu, đôi mắt đỏ đâm, gầm nhẹ một tiếng “Đi chết đi!” Liền đem kiếm hướng về phía rừng người rậm rạp ấy đánh tới, chớp mắt đã bị dòng người đen kịt bao phủ lấy, chết không toàn thây.
Lãng Phong từ trong yết hầu phát ra một tiếng rên khàn giọng, thân thể ổn tọa trên lưng ngựa không thể ức chế được mà khe khẽ lắc lư, hắn không biết người kế tiếp ngã xuống rồi sẽ là ai đây?
Tên to con trầm mặc trung hậu kia, ngày xưa cứ như hài tử mà thích cùng mình tranh cãi, có lẽ, sẽ đến lượt y…
Kình phong lãnh liệt gào thét.
Toàn thân đau xót gần như chết lặng, hai trăm thiết kỵ vây quanh mình thương vong thảm trọng, liếc mắt nhìn lại, còn không tới năm mươi người.
Nhưng mà quân địch còn thảm hại hơn, bị hai trăm kỵ binh của mình chém cho tan tác! Một trận này, bọn họ đánh quá đẹp!
Thế nhưng ngay cả như vậy, Tây Sở quân vẫn hơn gấp mười lần phe mình.
Toàn thân trở ra đã không còn là hy vọng xa vời nữa, bọn họ chỉ cầu trước khi chết giết thêm được nhiều người hơn nữa, lôi cả bọn địch nhân ấy, cùng xuống địa ngục!
Đầy khắp núi đồi đều là tàn chi đoạn tí (đại khái là chân cụt tay đoạn), trên cỏ hoang hoàng thổ chỉ còn lại tiếng rống giận cùng chém giết.
Bình sa thiển thảo tiếp thiên trường. Lộ mang mang, kỷ hưng vong.
Tạc dạ ba thanh, tẩy ngạn cốt như sương.
Thiên cổ anh hùng thành để sự, đồ cảm khái, mạn bi lương. (*)
(*) Đây là bài Giang Thành Tử của Lý Hảo Cổ, có chút giống với Giang Thành Tử của Tô Thành nhỉ ^^
Khi lần thứ hai nỗ lực lấy được hơn mười tính mệnh nữa, vòng vây rốt cuộc cũng đột phá tới khúc sông Tây Nam, Tây Sở quân dọc theo đường đi không nhanh không chậm mà tựa như đuổi theo hí hầu (con khỉ làm xiếc), thương binh không ngừng bị bắn cho té ngựa.
Một thân vệ trẻ tuổi cuối cùng rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi mà ngã vào lòng Lãng Phong, nắm chặt góc áo của thống lĩnh đại nhân mình, cũng không nói được một lời mà vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Lãng Phong cúi đầu nhìn hài tử đã theo mình vào nam ra bắc này, nam hài ngây ngô đã theo mình làm cánh tay đắc lực từ khi hắn mới hơn mười tuổi, y hôm nay lại cứ như thế mà ra đi.
Kể cả hai trăm chiến hữu thân như huynh như đệ ấy, cũng sẽ không bao giờ… trở về nữa.
Trời cao đen kịt, gió lạnh tịch liêu.
Lãng Phong kinh ngạc mà đưa mắt nhìn quanh bốn phía, xa xa là nước sông mênh mông, địch nhân lạnh lùng bức bách.
Đồng bạn của mình từng người từng người chết đi rồi, thi cốt cũng đã băng lãnh, lẳng lặng mà ngã xuống đây.
Chung quy chỉ còn lại một mình hắn, cô đơn một người.
Thể lực đã tiêu hao, đứng thẳng cũng không được, Lãng Phong ôm lấy thi thể của đồng bạn mình, lẳng lặng khom xuống, ngồi trên mặt đất đầy cát đá.
Hắn gục đầu xuống, yên lặng khép lại mi mắt của chiến hữu.
Hắn nhìn thấy mình một tay đưa thân binh bước vào ngõ cụt, hắn nhìn thấy mình tựa như một anh hùng trì mộ (ý là sắp già á) tràn ngập những hoài bão.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ bi thương, viền mắt một mảnh ướt át, nhưng lại gắt gao nhịn xuống không chịu rơi lấy một giọt lệ, không chịu phun ra một tiếng nức nở.
Hắn không sợ chết, chỉ là tiếc nuối, không cam lòng, hắn còn muốn nhìn thấy Vương gia, dù cho chỉ là một lần chót.
Huyết sắc nhiễm đỏ đại địa, chẳng biết có bao nhiêu người, đã vĩnh viễn mai táng trên mảnh thổ địa không tên này đây…
…
Đêm lạnh như nước, bão cát gào thét thổi qua đỉnh núi mang thạch sơn bừa bãi như một đống phế tích.
Nơi nơi đều là đất đá vỡ vụn, tựa như sa mạc vừa trải qua một cơn gió lốc, xoắn lại rồi sụp đổ, từng mảng từng mảng vụn cát ở trong gió tung lên, bụi mù khắp trời, tan hoang mà mục nát.
Có một khối đá to lớn vì đỉnh núi bị nổ mà lõm xuống một khúc, dưới những tảng cự thạch ấy là một cánh tay đầy huyết già (vảy, trên chỗ bị thương á) và cát bụi, trơ trọi mà nằm ở đấy.
Lẳng lặng lẳng lặng, vẫn không nhúc nhích.
Danh sách chương