Đầu tháng mười hai, sau khi kết thúc buổi học vào chiều thứ năm.Bạch Chỉ theo Trần Lưu ra ngoài mới biết là đi gặp và ăn uống với bạn bè của anh.Cô lập tức quay đầu muốn bỏ về, liền bị anh kéo mũ áo giữ lại.Trần Lưu kéo tai thỏ trên mũ của cô, cười: “Chạy cái gì, đi ăn cơm chứ có phải ăn em đâu.”Bạch Chỉ vẫn thấy lo lắng không yên: “Thế thì anh đừng có nhắc đến em là sinh viên của anh, cứ nói là...nói em là sinh viên trường Sư phạm bên cạnh.”Mãi đến lúc gặp mặt nhau xong, cô mới biết lý lịch của bản thân đã bị đồn thổi ầm lên rồi, nhưng không phải là Trần Lưu nói.
Anh không phải loại đàn ông lấy chuyện riêng tư của bạn gái ra làm thú vui, chuyện to nhỏ gì cũng kể mua vui cho bạn bè, thô tục và thấp hèn.
Là do bọn họ tự đoán mò, lại vừa hay đoán được tám chín phần.
Mà Trần Lưu cũng chẳng ý kiến gì với việc đoán đúng, đoán sai của bọn họ.Lúc này, sau khi giới thiệu quen biết nhau xong, nam nữ bảy tám người nhìn đánh giá Bạch Chỉ, ánh mắt lóe lên tia mới lạ.Một người đàn ông trong số đó xuýt xoa: “Thầy Trần, sinh viên nữ giống thế này ở trường thầy còn bao nhiêu? Cho em xin một lố.”Ngoan ngoãn lại còn xinh xắn, không khác gì búp bê sứ.Mọi người cười anh ta: “Chi bằng Vu thiếu gia tự đi mua cái ghế giáo viên, tự mình đi lựa?”Vu Minh Lý cười: “Cái này thì không được, tôi thấy ngoan ngoãn thế này không nỡ ra tay.” Ám chỉ ai đó không phải người.Nói xong lại đánh giá Bạch Chỉ một lượt, ánh mắt của anh công tử ăn chơi đã quen, dù là hữu hảo không có ác ý nhưng nhìn thế nào vẫn thấy phóng đãng.Thái dương Trần Lưu nổi gân xanh, anh che cô gái nhỏ nhà mình lại: “Nhìn cái gì?”Vu Minh Lý cảm thấy Trần Lưu thật nhỏ mọn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không nhìn thì không nhìn, đồ nhỏ mọn, cũng chả biết là đang bảo vệ đồ ăn hay là bảo vệ con.”Mọi người xung quanh đầu nghe thấy rõ, cười rộ lên: “Được rồi! Ai mà không biết thầy Trần của chúng ta đang giấu vật báu sao, cậu còn nhìn chằm chằm thế nữa kẻo anh ấy lại nổi khùng lật mặt ra đấy.”Vu Minh Lý liền nhớ tới tính khí cứng nhắc trước đây của Trần Lưu, lật mặt không lưu tình.
Anh ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng.Bạch Chỉ có chút không thích ứng được với kiểu giao lưu này của bọn họ, không biết điệu cười của bọn họ là thiện ý hay là đang trào phúng.
Chỉ đành túm ống tay áo anh.Trần Lưu quay qua, nhìn thấy sự khó hiểu hiện lên trong đôi mắt to của cô gái, anh thấp giọng giải thích: “Bọn họ chính là như thế, chả có đến một người bình thường, nhưng không phải người xấu.”Tuy mọi người không nghe rõ là nói gì, nhưng nghe ra được giọng điệu, cả đám phản ứng: ??? Anh, anh thay đổi rồi.Vu Minh Lý nhìn chiếc váy xếp lộ ra sau lưng Trần Lưu, đột nhiên lại nói thêm một câu: “Anh, khẩu vị của anh, đúng là thay đổi triệt để.”Bạch Chỉ lại nhìn Trần Lưu: Là ý gì?Vu Minh Lý bị một cô bạn nữ véo cánh tay : “Ai da! Xin xin lỗi, tôi sai rồi, anh ấy vẫn luôn thích nữ sinh, aaa, tôi lại sai rồi, đừng nhéo nữa!!!”Thật ra Vu Minh Lý nói không sai, anh ta nhớ lại thời cấp ba, nữ nhân vây quanh Trần giáo bá* đều là những em gái nổi loạn, làm gì có ai ngoan ngoãn thuần khiết thế này.
Chỉ có điều, giáo bá sau khi thay đổi triệt để giờ đã là thầy giáo Trần rồi, anh ta lại nhắc tới chuyện cũ là anh ta miệng thối.*giáo bá: trùm trường, đại ca trườngSau khi nỗi đau của Vu Minh Lý trôi qua, anh ta lập tức chuyển chủ đề, nói là trời lạnh, ăn lẩu là hợp nhất.Sau đó cả đám lái xe đến quán lẩu mới mở mà Vu thiếu gia não phẳng đã đầu tư vào, trong lúc rảnh chó không có việc gì làm.Tất nhiên, không ai dám ho hè gì đến xe của Trần Lưu.Bạch Chỉ ngồi ghế phụ lái rầu rĩ không vui, để tâm tới lời của Vu Minh Lý.Trần Lưu nhìn cô gái kìm nén sắp muốn nổ tung, có chút bất lực.Nói thế nào nhỉ, lúc này anh cũng hối hận đến mức muốn xuyên không về tẩn cho Trần Lưu thời niên thiếu một trận, để cậu ta giữ mình trong sạch- tuy không chắc là đã đánh được lại.
Trần Lưu thời niên thiếu ngang ngạnh hung dữ từ trong ra ngoài.“Muốn biết điều gì thì hỏi đi.”“Trước đây anh thích người...phụ nữ như thế nào?”“Chưa từng thích ai.
Lời anh nói ngày hôm ấy, đều không có dối em.
Có rất nhiều việc, kể cả việc dụng tâm, anh chắc chắn là chỉ đối với em mới như thế.”Bạch Chỉ bình thản “ồ” một tiếng, sau đó lén nhếch môi một cái.Thật ra nghe được câu này là đã đủ rồi.
Khi ấy, cô và anh còn chưa quen biết nhau, chả lẽ lại muốn giở lại so đo chuyện cũ? Giở rồi lại giở, cô ước chừng sẽ phát hiện ra rằng, khi anh đã trải đủ thứ sự đời thì cô còn đang thắt bím chơi xếp gỗ.Hơn nữa, muốn một người đàn ông trưởng thành có bản lĩnh, kỹ năng tuyệt vời lại muốn anh ta chưa trải sự đời thì có hơi quá đáng.“Mấy chuyện mà Vu Minh Lý nói đều là những chuyện đã làm từ gần mười năm về trước, ít nhất thì mấy năm nay anh đều giữ mình trong sạch.”Giáo bá hung tợn của ngày xưa đã lặng lẽ tẩy trắng bản thân, lộ rõ vẻ tự ái, cuối cùng đã hạ mình xin lỗi: “Đương nhiên, vẫn là anh đã sai, nếu sớm biết có ngày hôm nay, anh chắc chắn giữ thân như ngọc đợi em tới bây giờ.”Trọng điểm của Bạch Chỉ nằm ở “mười năm trước”.Tính một lúc.Quả nhiên.“Mười năm trước em mới bảy tuổi, còn chưa hiểu gì.”Vỗn dĩ cảm thấy tuổi tác không cách nhau là bao, nhưng sau khi chuyển đổi ra, Trần Lưu: “......”*Đám người đã tới quán lẩu, thiết kế trang hoàng cao cấp, các bàn đều được ngăn cách, nhìn không đến nỗi nào, còn khá là đông khách, khói bay nghi ngút giữa bàn, tiếng người náo nhiệt.Giám đốc biết Vu Minh Lý tới nên đã giữ lại gian phòng riêng tốt nhất, đóng cửa lại sẽ ngay lập tức trở lên yên tĩnh và tao nhã.Lúc ngồi vào chỗ, Vu Minh Lý đã nói một câu: “Giữ một chỗ cho Tiêu Du.
Bà nó, đã nói là hôm nay tới xem bảo bối của Trần Lưu rồi mà vẫn còn tăng ca.” Anh ta phàn nàn xong liền gửi tin nhắn nói giục cô ấy: “Chị hai, chị còn chưa tới sao?!”Năm giây sau, Tiêu Du trả lời: “Giục con bà mày, cái thằng thiếu gia vô công rỗi nghề nhà mày, chưa từng thấy Los Angeles lúc bốn giờ sáng, còn không biết sáu giờ chiều là giờ cao điểm của toàn thế giới, tắc đường là lẽ dĩ nhiên à!!!”Vu Minh Lý bỏ điện thoại xuống, không giục nữa, chỉ gối hai tay ra sau gáy, cảm thán: “Tôi thực sự không hiểu nổi Tiêu Du, rõ ràng có thể ở nhà ăn không ngồi rỗi, lại cứ phải mệt mỏi như thế.”Người bạn tốt A ngồi đối diện bàn tròn với Vu Minh Lý cũng nói: “So với Tiêu Du, tôi càng không hiểu nổi thầy giáo Trần.
Tiêu Du tốt xấu gì lương năm cũng trăm vạn, thầy Trần thì sao? Thời gian làm việc gò bó khô khan như thế, anh ấy cũng có thể mặc kệ gió mưa, mấy năm như một lên lớp đều đều.
Anh, em hỏi anh, một năm lương của anh mới chỉ có mười mấy vạn, tiêu kiểu gì cho đủ?”Bạch Chỉ ngồi bên, yên tĩnh ăn lạc.Trần Lưu không trả lời bọn họ, rót trà để nguội cho Bạch Chỉ.Phục vụ bưng canh lên, các món mặn rau củ quả khác lần lượt được mang tới, Trần Lưu gọi cho Bạch Chỉ một cốc nước ép trái cây tươi, sau đó pha mấy đĩa nước xốt nhỏ cho cô chấm.Vu Minh Lý nhỏ giọng hỏi bạn thân nữ B ngồi bên cạnh: “Bà từng trông thấy Trần Lưu hầu hạ người khác như thế này bao giờ chưa?”B lắc đầu: “Tiêu Du cũng chưa từng được đãi ngộ như thế này.” Ừm, trong các mối quan hệ qua lại của học bá Trần ngày trước, tính là đối đãi nghiêm túc thì cũng chỉ có Tiêu Du.
Nhưng cũng chỉ như chơi trò gia đình của bọn trẻ con, hoàn toàn không có tình cảm nảy lửa gì, tương kính như tân, một mối tình đầu yêu như không yêu.Vu Minh Lý: “Này này, lôi Tiêu Du vào làm gì, bữa tình cảm ấy của Tiêu Du với anh ấy...”B sửa lại: “Mối.
Bữa cái gì, thiếu gia ngài cứ coi nó như ăn cơm ấy.”“Mối tình Trần Lưu Tiêu Du đó mà gọi là yêu đương á? Nước sôi tinh khiết còn có vị hơn nó! Mẹ, lúc họ hẹn hò có ai nhìn ra? Có khác gì không hẹn hò không? Vậy nên đừng lôi Tiêu Du vào, đều là bạn bè cả.” Nói xong lại kéo Bạch Chỉ vào: “Ài, hoàn toàn như đang nuôi con gái mà.
Thầy Trần có phải cho rằng sinh viên của mình thiếu tay thiếu chân rồi hay không?”B: “Bọn tôi nhìn nổi cả da gà, nhưng nếu có một người đàn ông chăm sóc tôi như thế này, nghĩ thì cũng thấy ngọt ngào.”Vu Minh Lý nghĩ tới ngày nào đó cũng đối xử như thế này với một cô gái nào đó, liền thấy ớn lạnh.Không lâu sau, cửa phòng được đẩy mở, Bạch Chỉ vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô gái tri thức vô cùng xinh đẹp bước vào.Cô ấy rõ ràng là vừa tan làm liền vội vàng tới đây, trên người vẫn còn mặc váy công sở, khá bình thường, nhưng không che giấu được khí chất cao quý tao nhã.Bạch Chỉ mải mê nhìn cô ấy, bắp chân lộ ra dưới chiếc váy bút chì màu đen, đôi giày cao gót tao nhã vững vàng đi đến trước chỗ ngồi còn để trống, bàn tay thon vuốt theo đường cong vòng ba, hơi nghiêng người ngồi xuống, sau đó, cô ấy vén lọn tóc xoăn dài rủ trước trán ra sau tai rồi mỉm cười với người bên cạnh đang bắt chuyện với cô.Như thể nhận ra ánh mắt của Bạch Chỉ, cô gái xinh đẹp nhìn sang, cười với Bạch Chỉ, tự giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Tiêu Du.”Bạch Chỉ bỗng lo lắng vì bất ngờ được để ý, ngoan ngoãn lễ phép giới thiệu tên mình.Tiêu Du hỏi Trần Lưu: “Đây là bé mèo con cậu nuôi dưỡng?”Dầu nóng đỏ rực trong nồi lẩu sôi sùng sục, thịt viên chín nổi lên, Trần Lưu vớt lên mấy viên, lãnh đạm “ừ” một tiếng.“Cái gì...bé mèo con?” Bạch Chỉ khó hiểu.Tiêu Du nói ra những gì Trần Lưu đã nói ở trong bar hôm ấy: “Nói đâu ra đấy, hại tôi còn tưởng anh ấy có ý tốt thật.”Bạch Chỉ lúc này mới nhớ lại chuyện lần trước anh xin nghỉ phép, cô gọi điện không được, kết quả là anh ở quán bar, nghe điện thoại được một nửa, anh được một giọng nữ gọi đi.Hóa ra người gọi anh đi là cô gái xinh đẹp này.Trần Lưu dùng đũa chọc một viên thịt đã nguội phần nào bỏ vào bát cô, quay khuôn mặt nhỏ bé của cô lại: “Đừng nhìn nữa, em đã khi nào nhìn anh đắm đuối được như vậy?”“Ừm.” Bạch Chỉ cúi đầu ăn, không nóng, nhưng cay chết cô rồi, cô không quen ăn cay.Nước mắt liền lưng chừng, điên cuồng rót nước.“Em gái nhỏ trắng trẻo không ăn được cay sao không nói, giờ anh sẽ kêu người đổi sang nồi uyên ương.” Vu Minh Lý định gọi người chia nước dùng thành một nửa không cay.Bạch Chỉ vội vàng xua tay: “Không cần, không cần phiền phức thế đâu.
Ăn vẫn khá ngon.”Trần Lưu: “Đừng miễn cưỡng, anh cũng không ăn cay.” Nói chính xác ra là anh chả mấy khi ăn đồ bên ngoài, rượu thì uống khá nhiều, nên gần đây Vu Minh Lý không gọi theo khẩu vị của anh, lần này lại sơ ý là Bạch Chỉ không ăn cay.Cuối cùng vẫn lên một nồi nước dùng không cay, Bạch Chỉ một mình một phần.
Chỉ là có vẻ như cô đã bị vị cay tê siêu cấp cuốn hút, mỗi lần ăn một miếng đều ứa nước mắt, uống liền mấy hụm nước nhưng đều không ngăn được việc cô nghiện nó.Môi đỏ rực, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, nóng tới mức phải lấy một tay vén tóc, nhưng vẫn muốn ăn.Trần Lưu không nhìn nổi được nữa, tìm một bạn nữ mượn dây chun giúp cô búi tóc lên.Tay nghề thuần thục.
Chủ yếu là vì cô thường ngả trên giường một hai lần liền ngủ quên luôn, đều là anh bế cô vào phòng tắm rửa.Sắc mặt mọi người có thể nói là vô cùng đặc sắc: ?????Anh, anh đúng là thay đổi rồi.*Ăn được nửa tiếng, Bạch Chỉ cầm khăn giấy lau nước mắt vì cay.Tiêu Du đưa cho cô một tuýt kem dưỡng ẩm cầm tay: “Mũi bị em lau đỏ hết rồi kìa.”“Cảm ơn chị.” Bạch Chỉ nhận lấy, bóp ra một ít thoa bừa lên.Lúc tan tiệc, có mấy người uống rượu, Trần Lưu và Tiêu Du còn có một số người khác dìu bọn họ ra ngoài, đợi xe tới rồi Trần Lưu và Tiêu Du mới đi lái xe của mình, Bạch Chỉ đi theo Trần Lưu.Đến khi hòa vào dòng xe cộ đông đúc, Bạch Chỉ bị sương mù che mờ tầm nhìn, đèn xe, đèn đường, đèn tín hiệu giống như những ngôi sao chiếu vào mắt cô.Trần Lưu cảm thấy yên lặng tới lạ, nhìn sang phía cô, ngẩn người.Cô gái nhỏ đến thở cũng như không ra tiếng, đôi má trắng hằn vệt nước mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn chằm chằm về phía trước, lặng lẽ rơi nước mắt.Xe tấp vào lề.Trần Lưu hỏi cô: “Sao vậy?”Lúc này mũi cô mới thở dốc ra thành tiếng, khóc nức nở, tay ôm vị trí dạ dày, “Đau.”Ăn nhiều cay quá, đau dạ dày.“Quan tâm em em còn khó chịu.
Về nhà, trong nhà có thuốc dạ dày.” Trần Lưu khởi động xe: “Đau từ khi nào?”“Lúc ăn.”Trần Lưu cau mày: “Sao không nói?” Còn chịu đựng lén khóc một mình.“Muốn khóc.” Vừa ăn cay vừa khóc thì không có ai phát hiện: “Thầy Trần, chị Tiêu Du rất tốt, tại sao hai người lại chia tay vậy?”Lúc Vu Minh Lý và một người bạn khác nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cô đều đã nghe thấy, chỉ là lúc ấy họ tưởng rằng mọi người đang nói chuyện thì không có ai nghe rõ họ nói gì.Trong nhất thời, Trần Lưu không biết nên giải thích dỗ dành hay là nổi giận.Dùng giọng điệu đáng tiếc nói với bạn trai, bạn gái cũ của anh rất tốt?Trái tim cô lớn đến chừng nào? Có phải câu tiếp theo muốn nói là cô ấy rất hợp với anh, đừng rời bỏ cô ấy, trở về bên cô ấy đi?Trần Lưu đột nhiên lại tấp vào lề thêm lần nữa, phanh lại.Tháo dây an toàn của hai người ra, anh bế cô lên đùi.“Khóc cái gì.” Anh lau nước mắt cho cô, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt lăn dài trên má cô, làm bỏng ngón tay và trái tim anh.
“Quan hệ giữa anh và cô ấy không có phức tạp như thế, khi ấy anh còn không cần đến cái gọi là tình yêu, hẹn hò chỉ là vì cảm thấy phù hợp.
Nhưng Tiêu Du cảm thấy không ổn, chẳng bao lâu thì nhắc tới chuyện chia tay rồi.
Giữa anh và cô ấy đơn giản tới mức đến nắm tay cũng ít khi nắm.
Nên em hoàn toàn không cần để ý tới cô ấy.”Bạch Chỉ lắc đầu: “Anh nói anh chưa từng thích ai bao giờ, nhưng chị Tiêu Du tốt như thế, anh cũng không thích, sao có thể lại...” thích em.
Cái cô buồn là ở chỗ này.“Em không hiểu.” Cô vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Không hiểu anh thích cô ở chỗ nào.Trần Lưu đỡ trán, ngăn nước mắt cô lại, xoa vùng dạ dày cho cô.Một lúc sau anh hỏi: “Dạ dày đã đỡ chút nào chưa?”“Rồi.” Anh xoa rất dịu dàng, rất chậm rãi, làm cô đỡ đi nhiều.“Nói thật, anh cũng không biết.
Có lẽ sau này vào một ngày nào đó anh sẽ đột nhiên nghĩ ra đáp án, nên em phải ở bên cạnh anh đến ngày đó, anh mới có thể cho em câu trả lời sớm nhất được.
Tuy nhiên, mặc dù tạm thời không có câu trả lời ro ràng cụ thể nhưng anh không đồng ý với cách nghĩ em không tốt bằng Tiêu Du.
Sao em lại cảm thấy như thế, anh không thích Tiêu Du thì càng không có khả năng thích em?”Bạch Chỉ cúi đầu: “Vì chị ấy thật sự rất tốt...em rất thích chị ấy.” Thật khiến người ta cảm thấy như được khai sáng.“....” Vậy là Tiêu Du đã bẻ cong cô gái nhà anh rồi? Cả nửa ngày trời, hóa ra người thừa thãi lại là anh.Trần Lưu nhất thời không nói nên lời: “Em cũng rất tốt, nhìn rất muốn mang về nhà nuôi.”“Em không phải chó mèo, cũng chẳng phải hoa gì.” Bạch Chỉ lẩm bẩm một câu, tâm trạng đã tốt hơn nhiều: “Thầy, muốn hôn một cái không? Yên tâm, em không ăn tỏi, em còn xịt thơm miệng vị kẹo bơ rồi cơ.”“Ừm.”Bạch Chỉ áp lên đôi môi mỏng của anh, đưa đầu lưỡi vào.Cả khuôn mặt anh tú của Trần Lưu đỏ lên vì tốc độ chớp nhoáng của cô, nhưng anh không có đẩy cô ra.Đôi mắt cười lấp lánh của Bạch Chỉ cong lên, hai người tách khỏi nhau, Trần Lưu mở nắp chai nước khoáng để sẵn trên xe tu một lèo.Xì! Cay..........Bạch Chỉ ngồi về chỗ, thắt lại dây an toàn, Trần Lưu bật xi nhan chuẩn bị rời khỏi chỗ đậu xe ven đường.
Lúc nhìn gương chiếu hậu, đôi mắt đen của anh bỗng nheo lại lạnh lùng và sắc bén.Một chiếc taxi mang biển số 068 ở phía sau đã bám theo anh từ lúc anh rời quán lẩu, bao gồm cả hai lần anh dừng và đi tiếp.Lần đầu anh chỉ cho là trùng hợp, không để tâm lắm, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.Trần Lưu không muốn lãng phí thời gian đi đường vòng cắt đuôi, anh trực tiếp dừng lại ở điểm đậu xe tiếp theo, xuống xe tính gặp mặt hỏi rõ.Nhưng lần này, chiếc taxi ấy đã chạy lướt qua anh, ánh đèn bên trong mờ tối, Trần Lưu không nhìn được rõ người bên trong.Trần Lưu quay lại xe, Bạch Chỉ hỏi: “Sao vậy?”Anh khẽ lắc đầu: “Không sao.”Về đến nhà, Bạch Chỉ đi tắm trước, cô tắm xong thì Trần Lưu vào tắm.Cô nằm dài trên ghế sô pha nghịch điện thoại, Từ Yến gửi tin nhắn đến hỏi cô đang ở đâu.Bạch Chỉ: [Phòng ngủ, chuẩn bị ngủ rồi].....Ngoài cổng học viện vũ đạo, có một chiếc taxi đã đỗ ở đây hơn 20 phút.Từ Yến ngồi bên trong, chăm chú nhìn hàng chữ tên trường, đôi mắt nổi lên lửa giận.Anh cho cô cơ hội 20 phút, nhưng bây giờ cổng trường đã đóng cả rồi, cô vẫn chưa quay lại, rõ ràng là đã qua đêm ở bên ngoài.Chuyến bay của anh trở về vào hai giờ chiều nay, đi từ sân bay tới trường cô là gần bốn giờ, đợi cô tan học.Nhưng chưa kịp gọi điện cho cô, bảo cô ra ngoài, đã trông thấy cô vội vã từ cổng trường đi ra, không hề để ý tới mọi người xung quanh, nếu không lúc ấy đã phải nhìn ra anh, cách cổng trường có ba mét.Từ Yến theo trực giác không có gọi cô lại mà đi theo cô, nhìn cô rẽ trái quẹo phải một cách thuần thục, đi vào một con đường trải đầy cây ngô đồng, sau đó cô đã lên một chiếc Bentley Mulsanne đậu dưới tán cây.......Sau khi suy tư một hồi, Từ Yến nhăn mày, kêu tài xế chở anh tới khách sạn XX.Ngay khi được đồng ý cho nghỉ phép, anh đã lập tức mua vé máy bay về nước ngay trong ngày, thậm chí còn chưa kịp thông báo cho người nhà biết.
Bây giờ anh đang rất rối, không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy và làm phiền..
Anh không phải loại đàn ông lấy chuyện riêng tư của bạn gái ra làm thú vui, chuyện to nhỏ gì cũng kể mua vui cho bạn bè, thô tục và thấp hèn.
Là do bọn họ tự đoán mò, lại vừa hay đoán được tám chín phần.
Mà Trần Lưu cũng chẳng ý kiến gì với việc đoán đúng, đoán sai của bọn họ.Lúc này, sau khi giới thiệu quen biết nhau xong, nam nữ bảy tám người nhìn đánh giá Bạch Chỉ, ánh mắt lóe lên tia mới lạ.Một người đàn ông trong số đó xuýt xoa: “Thầy Trần, sinh viên nữ giống thế này ở trường thầy còn bao nhiêu? Cho em xin một lố.”Ngoan ngoãn lại còn xinh xắn, không khác gì búp bê sứ.Mọi người cười anh ta: “Chi bằng Vu thiếu gia tự đi mua cái ghế giáo viên, tự mình đi lựa?”Vu Minh Lý cười: “Cái này thì không được, tôi thấy ngoan ngoãn thế này không nỡ ra tay.” Ám chỉ ai đó không phải người.Nói xong lại đánh giá Bạch Chỉ một lượt, ánh mắt của anh công tử ăn chơi đã quen, dù là hữu hảo không có ác ý nhưng nhìn thế nào vẫn thấy phóng đãng.Thái dương Trần Lưu nổi gân xanh, anh che cô gái nhỏ nhà mình lại: “Nhìn cái gì?”Vu Minh Lý cảm thấy Trần Lưu thật nhỏ mọn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không nhìn thì không nhìn, đồ nhỏ mọn, cũng chả biết là đang bảo vệ đồ ăn hay là bảo vệ con.”Mọi người xung quanh đầu nghe thấy rõ, cười rộ lên: “Được rồi! Ai mà không biết thầy Trần của chúng ta đang giấu vật báu sao, cậu còn nhìn chằm chằm thế nữa kẻo anh ấy lại nổi khùng lật mặt ra đấy.”Vu Minh Lý liền nhớ tới tính khí cứng nhắc trước đây của Trần Lưu, lật mặt không lưu tình.
Anh ta đành ngoan ngoãn ngậm miệng.Bạch Chỉ có chút không thích ứng được với kiểu giao lưu này của bọn họ, không biết điệu cười của bọn họ là thiện ý hay là đang trào phúng.
Chỉ đành túm ống tay áo anh.Trần Lưu quay qua, nhìn thấy sự khó hiểu hiện lên trong đôi mắt to của cô gái, anh thấp giọng giải thích: “Bọn họ chính là như thế, chả có đến một người bình thường, nhưng không phải người xấu.”Tuy mọi người không nghe rõ là nói gì, nhưng nghe ra được giọng điệu, cả đám phản ứng: ??? Anh, anh thay đổi rồi.Vu Minh Lý nhìn chiếc váy xếp lộ ra sau lưng Trần Lưu, đột nhiên lại nói thêm một câu: “Anh, khẩu vị của anh, đúng là thay đổi triệt để.”Bạch Chỉ lại nhìn Trần Lưu: Là ý gì?Vu Minh Lý bị một cô bạn nữ véo cánh tay : “Ai da! Xin xin lỗi, tôi sai rồi, anh ấy vẫn luôn thích nữ sinh, aaa, tôi lại sai rồi, đừng nhéo nữa!!!”Thật ra Vu Minh Lý nói không sai, anh ta nhớ lại thời cấp ba, nữ nhân vây quanh Trần giáo bá* đều là những em gái nổi loạn, làm gì có ai ngoan ngoãn thuần khiết thế này.
Chỉ có điều, giáo bá sau khi thay đổi triệt để giờ đã là thầy giáo Trần rồi, anh ta lại nhắc tới chuyện cũ là anh ta miệng thối.*giáo bá: trùm trường, đại ca trườngSau khi nỗi đau của Vu Minh Lý trôi qua, anh ta lập tức chuyển chủ đề, nói là trời lạnh, ăn lẩu là hợp nhất.Sau đó cả đám lái xe đến quán lẩu mới mở mà Vu thiếu gia não phẳng đã đầu tư vào, trong lúc rảnh chó không có việc gì làm.Tất nhiên, không ai dám ho hè gì đến xe của Trần Lưu.Bạch Chỉ ngồi ghế phụ lái rầu rĩ không vui, để tâm tới lời của Vu Minh Lý.Trần Lưu nhìn cô gái kìm nén sắp muốn nổ tung, có chút bất lực.Nói thế nào nhỉ, lúc này anh cũng hối hận đến mức muốn xuyên không về tẩn cho Trần Lưu thời niên thiếu một trận, để cậu ta giữ mình trong sạch- tuy không chắc là đã đánh được lại.
Trần Lưu thời niên thiếu ngang ngạnh hung dữ từ trong ra ngoài.“Muốn biết điều gì thì hỏi đi.”“Trước đây anh thích người...phụ nữ như thế nào?”“Chưa từng thích ai.
Lời anh nói ngày hôm ấy, đều không có dối em.
Có rất nhiều việc, kể cả việc dụng tâm, anh chắc chắn là chỉ đối với em mới như thế.”Bạch Chỉ bình thản “ồ” một tiếng, sau đó lén nhếch môi một cái.Thật ra nghe được câu này là đã đủ rồi.
Khi ấy, cô và anh còn chưa quen biết nhau, chả lẽ lại muốn giở lại so đo chuyện cũ? Giở rồi lại giở, cô ước chừng sẽ phát hiện ra rằng, khi anh đã trải đủ thứ sự đời thì cô còn đang thắt bím chơi xếp gỗ.Hơn nữa, muốn một người đàn ông trưởng thành có bản lĩnh, kỹ năng tuyệt vời lại muốn anh ta chưa trải sự đời thì có hơi quá đáng.“Mấy chuyện mà Vu Minh Lý nói đều là những chuyện đã làm từ gần mười năm về trước, ít nhất thì mấy năm nay anh đều giữ mình trong sạch.”Giáo bá hung tợn của ngày xưa đã lặng lẽ tẩy trắng bản thân, lộ rõ vẻ tự ái, cuối cùng đã hạ mình xin lỗi: “Đương nhiên, vẫn là anh đã sai, nếu sớm biết có ngày hôm nay, anh chắc chắn giữ thân như ngọc đợi em tới bây giờ.”Trọng điểm của Bạch Chỉ nằm ở “mười năm trước”.Tính một lúc.Quả nhiên.“Mười năm trước em mới bảy tuổi, còn chưa hiểu gì.”Vỗn dĩ cảm thấy tuổi tác không cách nhau là bao, nhưng sau khi chuyển đổi ra, Trần Lưu: “......”*Đám người đã tới quán lẩu, thiết kế trang hoàng cao cấp, các bàn đều được ngăn cách, nhìn không đến nỗi nào, còn khá là đông khách, khói bay nghi ngút giữa bàn, tiếng người náo nhiệt.Giám đốc biết Vu Minh Lý tới nên đã giữ lại gian phòng riêng tốt nhất, đóng cửa lại sẽ ngay lập tức trở lên yên tĩnh và tao nhã.Lúc ngồi vào chỗ, Vu Minh Lý đã nói một câu: “Giữ một chỗ cho Tiêu Du.
Bà nó, đã nói là hôm nay tới xem bảo bối của Trần Lưu rồi mà vẫn còn tăng ca.” Anh ta phàn nàn xong liền gửi tin nhắn nói giục cô ấy: “Chị hai, chị còn chưa tới sao?!”Năm giây sau, Tiêu Du trả lời: “Giục con bà mày, cái thằng thiếu gia vô công rỗi nghề nhà mày, chưa từng thấy Los Angeles lúc bốn giờ sáng, còn không biết sáu giờ chiều là giờ cao điểm của toàn thế giới, tắc đường là lẽ dĩ nhiên à!!!”Vu Minh Lý bỏ điện thoại xuống, không giục nữa, chỉ gối hai tay ra sau gáy, cảm thán: “Tôi thực sự không hiểu nổi Tiêu Du, rõ ràng có thể ở nhà ăn không ngồi rỗi, lại cứ phải mệt mỏi như thế.”Người bạn tốt A ngồi đối diện bàn tròn với Vu Minh Lý cũng nói: “So với Tiêu Du, tôi càng không hiểu nổi thầy giáo Trần.
Tiêu Du tốt xấu gì lương năm cũng trăm vạn, thầy Trần thì sao? Thời gian làm việc gò bó khô khan như thế, anh ấy cũng có thể mặc kệ gió mưa, mấy năm như một lên lớp đều đều.
Anh, em hỏi anh, một năm lương của anh mới chỉ có mười mấy vạn, tiêu kiểu gì cho đủ?”Bạch Chỉ ngồi bên, yên tĩnh ăn lạc.Trần Lưu không trả lời bọn họ, rót trà để nguội cho Bạch Chỉ.Phục vụ bưng canh lên, các món mặn rau củ quả khác lần lượt được mang tới, Trần Lưu gọi cho Bạch Chỉ một cốc nước ép trái cây tươi, sau đó pha mấy đĩa nước xốt nhỏ cho cô chấm.Vu Minh Lý nhỏ giọng hỏi bạn thân nữ B ngồi bên cạnh: “Bà từng trông thấy Trần Lưu hầu hạ người khác như thế này bao giờ chưa?”B lắc đầu: “Tiêu Du cũng chưa từng được đãi ngộ như thế này.” Ừm, trong các mối quan hệ qua lại của học bá Trần ngày trước, tính là đối đãi nghiêm túc thì cũng chỉ có Tiêu Du.
Nhưng cũng chỉ như chơi trò gia đình của bọn trẻ con, hoàn toàn không có tình cảm nảy lửa gì, tương kính như tân, một mối tình đầu yêu như không yêu.Vu Minh Lý: “Này này, lôi Tiêu Du vào làm gì, bữa tình cảm ấy của Tiêu Du với anh ấy...”B sửa lại: “Mối.
Bữa cái gì, thiếu gia ngài cứ coi nó như ăn cơm ấy.”“Mối tình Trần Lưu Tiêu Du đó mà gọi là yêu đương á? Nước sôi tinh khiết còn có vị hơn nó! Mẹ, lúc họ hẹn hò có ai nhìn ra? Có khác gì không hẹn hò không? Vậy nên đừng lôi Tiêu Du vào, đều là bạn bè cả.” Nói xong lại kéo Bạch Chỉ vào: “Ài, hoàn toàn như đang nuôi con gái mà.
Thầy Trần có phải cho rằng sinh viên của mình thiếu tay thiếu chân rồi hay không?”B: “Bọn tôi nhìn nổi cả da gà, nhưng nếu có một người đàn ông chăm sóc tôi như thế này, nghĩ thì cũng thấy ngọt ngào.”Vu Minh Lý nghĩ tới ngày nào đó cũng đối xử như thế này với một cô gái nào đó, liền thấy ớn lạnh.Không lâu sau, cửa phòng được đẩy mở, Bạch Chỉ vô thức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cô gái tri thức vô cùng xinh đẹp bước vào.Cô ấy rõ ràng là vừa tan làm liền vội vàng tới đây, trên người vẫn còn mặc váy công sở, khá bình thường, nhưng không che giấu được khí chất cao quý tao nhã.Bạch Chỉ mải mê nhìn cô ấy, bắp chân lộ ra dưới chiếc váy bút chì màu đen, đôi giày cao gót tao nhã vững vàng đi đến trước chỗ ngồi còn để trống, bàn tay thon vuốt theo đường cong vòng ba, hơi nghiêng người ngồi xuống, sau đó, cô ấy vén lọn tóc xoăn dài rủ trước trán ra sau tai rồi mỉm cười với người bên cạnh đang bắt chuyện với cô.Như thể nhận ra ánh mắt của Bạch Chỉ, cô gái xinh đẹp nhìn sang, cười với Bạch Chỉ, tự giới thiệu bản thân: “Xin chào, tôi là Tiêu Du.”Bạch Chỉ bỗng lo lắng vì bất ngờ được để ý, ngoan ngoãn lễ phép giới thiệu tên mình.Tiêu Du hỏi Trần Lưu: “Đây là bé mèo con cậu nuôi dưỡng?”Dầu nóng đỏ rực trong nồi lẩu sôi sùng sục, thịt viên chín nổi lên, Trần Lưu vớt lên mấy viên, lãnh đạm “ừ” một tiếng.“Cái gì...bé mèo con?” Bạch Chỉ khó hiểu.Tiêu Du nói ra những gì Trần Lưu đã nói ở trong bar hôm ấy: “Nói đâu ra đấy, hại tôi còn tưởng anh ấy có ý tốt thật.”Bạch Chỉ lúc này mới nhớ lại chuyện lần trước anh xin nghỉ phép, cô gọi điện không được, kết quả là anh ở quán bar, nghe điện thoại được một nửa, anh được một giọng nữ gọi đi.Hóa ra người gọi anh đi là cô gái xinh đẹp này.Trần Lưu dùng đũa chọc một viên thịt đã nguội phần nào bỏ vào bát cô, quay khuôn mặt nhỏ bé của cô lại: “Đừng nhìn nữa, em đã khi nào nhìn anh đắm đuối được như vậy?”“Ừm.” Bạch Chỉ cúi đầu ăn, không nóng, nhưng cay chết cô rồi, cô không quen ăn cay.Nước mắt liền lưng chừng, điên cuồng rót nước.“Em gái nhỏ trắng trẻo không ăn được cay sao không nói, giờ anh sẽ kêu người đổi sang nồi uyên ương.” Vu Minh Lý định gọi người chia nước dùng thành một nửa không cay.Bạch Chỉ vội vàng xua tay: “Không cần, không cần phiền phức thế đâu.
Ăn vẫn khá ngon.”Trần Lưu: “Đừng miễn cưỡng, anh cũng không ăn cay.” Nói chính xác ra là anh chả mấy khi ăn đồ bên ngoài, rượu thì uống khá nhiều, nên gần đây Vu Minh Lý không gọi theo khẩu vị của anh, lần này lại sơ ý là Bạch Chỉ không ăn cay.Cuối cùng vẫn lên một nồi nước dùng không cay, Bạch Chỉ một mình một phần.
Chỉ là có vẻ như cô đã bị vị cay tê siêu cấp cuốn hút, mỗi lần ăn một miếng đều ứa nước mắt, uống liền mấy hụm nước nhưng đều không ngăn được việc cô nghiện nó.Môi đỏ rực, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, nóng tới mức phải lấy một tay vén tóc, nhưng vẫn muốn ăn.Trần Lưu không nhìn nổi được nữa, tìm một bạn nữ mượn dây chun giúp cô búi tóc lên.Tay nghề thuần thục.
Chủ yếu là vì cô thường ngả trên giường một hai lần liền ngủ quên luôn, đều là anh bế cô vào phòng tắm rửa.Sắc mặt mọi người có thể nói là vô cùng đặc sắc: ?????Anh, anh đúng là thay đổi rồi.*Ăn được nửa tiếng, Bạch Chỉ cầm khăn giấy lau nước mắt vì cay.Tiêu Du đưa cho cô một tuýt kem dưỡng ẩm cầm tay: “Mũi bị em lau đỏ hết rồi kìa.”“Cảm ơn chị.” Bạch Chỉ nhận lấy, bóp ra một ít thoa bừa lên.Lúc tan tiệc, có mấy người uống rượu, Trần Lưu và Tiêu Du còn có một số người khác dìu bọn họ ra ngoài, đợi xe tới rồi Trần Lưu và Tiêu Du mới đi lái xe của mình, Bạch Chỉ đi theo Trần Lưu.Đến khi hòa vào dòng xe cộ đông đúc, Bạch Chỉ bị sương mù che mờ tầm nhìn, đèn xe, đèn đường, đèn tín hiệu giống như những ngôi sao chiếu vào mắt cô.Trần Lưu cảm thấy yên lặng tới lạ, nhìn sang phía cô, ngẩn người.Cô gái nhỏ đến thở cũng như không ra tiếng, đôi má trắng hằn vệt nước mắt, đôi mắt lờ đờ nhìn chằm chằm về phía trước, lặng lẽ rơi nước mắt.Xe tấp vào lề.Trần Lưu hỏi cô: “Sao vậy?”Lúc này mũi cô mới thở dốc ra thành tiếng, khóc nức nở, tay ôm vị trí dạ dày, “Đau.”Ăn nhiều cay quá, đau dạ dày.“Quan tâm em em còn khó chịu.
Về nhà, trong nhà có thuốc dạ dày.” Trần Lưu khởi động xe: “Đau từ khi nào?”“Lúc ăn.”Trần Lưu cau mày: “Sao không nói?” Còn chịu đựng lén khóc một mình.“Muốn khóc.” Vừa ăn cay vừa khóc thì không có ai phát hiện: “Thầy Trần, chị Tiêu Du rất tốt, tại sao hai người lại chia tay vậy?”Lúc Vu Minh Lý và một người bạn khác nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cô đều đã nghe thấy, chỉ là lúc ấy họ tưởng rằng mọi người đang nói chuyện thì không có ai nghe rõ họ nói gì.Trong nhất thời, Trần Lưu không biết nên giải thích dỗ dành hay là nổi giận.Dùng giọng điệu đáng tiếc nói với bạn trai, bạn gái cũ của anh rất tốt?Trái tim cô lớn đến chừng nào? Có phải câu tiếp theo muốn nói là cô ấy rất hợp với anh, đừng rời bỏ cô ấy, trở về bên cô ấy đi?Trần Lưu đột nhiên lại tấp vào lề thêm lần nữa, phanh lại.Tháo dây an toàn của hai người ra, anh bế cô lên đùi.“Khóc cái gì.” Anh lau nước mắt cho cô, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt lăn dài trên má cô, làm bỏng ngón tay và trái tim anh.
“Quan hệ giữa anh và cô ấy không có phức tạp như thế, khi ấy anh còn không cần đến cái gọi là tình yêu, hẹn hò chỉ là vì cảm thấy phù hợp.
Nhưng Tiêu Du cảm thấy không ổn, chẳng bao lâu thì nhắc tới chuyện chia tay rồi.
Giữa anh và cô ấy đơn giản tới mức đến nắm tay cũng ít khi nắm.
Nên em hoàn toàn không cần để ý tới cô ấy.”Bạch Chỉ lắc đầu: “Anh nói anh chưa từng thích ai bao giờ, nhưng chị Tiêu Du tốt như thế, anh cũng không thích, sao có thể lại...” thích em.
Cái cô buồn là ở chỗ này.“Em không hiểu.” Cô vẫn tiếp tục thêm dầu vào lửa.
Không hiểu anh thích cô ở chỗ nào.Trần Lưu đỡ trán, ngăn nước mắt cô lại, xoa vùng dạ dày cho cô.Một lúc sau anh hỏi: “Dạ dày đã đỡ chút nào chưa?”“Rồi.” Anh xoa rất dịu dàng, rất chậm rãi, làm cô đỡ đi nhiều.“Nói thật, anh cũng không biết.
Có lẽ sau này vào một ngày nào đó anh sẽ đột nhiên nghĩ ra đáp án, nên em phải ở bên cạnh anh đến ngày đó, anh mới có thể cho em câu trả lời sớm nhất được.
Tuy nhiên, mặc dù tạm thời không có câu trả lời ro ràng cụ thể nhưng anh không đồng ý với cách nghĩ em không tốt bằng Tiêu Du.
Sao em lại cảm thấy như thế, anh không thích Tiêu Du thì càng không có khả năng thích em?”Bạch Chỉ cúi đầu: “Vì chị ấy thật sự rất tốt...em rất thích chị ấy.” Thật khiến người ta cảm thấy như được khai sáng.“....” Vậy là Tiêu Du đã bẻ cong cô gái nhà anh rồi? Cả nửa ngày trời, hóa ra người thừa thãi lại là anh.Trần Lưu nhất thời không nói nên lời: “Em cũng rất tốt, nhìn rất muốn mang về nhà nuôi.”“Em không phải chó mèo, cũng chẳng phải hoa gì.” Bạch Chỉ lẩm bẩm một câu, tâm trạng đã tốt hơn nhiều: “Thầy, muốn hôn một cái không? Yên tâm, em không ăn tỏi, em còn xịt thơm miệng vị kẹo bơ rồi cơ.”“Ừm.”Bạch Chỉ áp lên đôi môi mỏng của anh, đưa đầu lưỡi vào.Cả khuôn mặt anh tú của Trần Lưu đỏ lên vì tốc độ chớp nhoáng của cô, nhưng anh không có đẩy cô ra.Đôi mắt cười lấp lánh của Bạch Chỉ cong lên, hai người tách khỏi nhau, Trần Lưu mở nắp chai nước khoáng để sẵn trên xe tu một lèo.Xì! Cay..........Bạch Chỉ ngồi về chỗ, thắt lại dây an toàn, Trần Lưu bật xi nhan chuẩn bị rời khỏi chỗ đậu xe ven đường.
Lúc nhìn gương chiếu hậu, đôi mắt đen của anh bỗng nheo lại lạnh lùng và sắc bén.Một chiếc taxi mang biển số 068 ở phía sau đã bám theo anh từ lúc anh rời quán lẩu, bao gồm cả hai lần anh dừng và đi tiếp.Lần đầu anh chỉ cho là trùng hợp, không để tâm lắm, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.Trần Lưu không muốn lãng phí thời gian đi đường vòng cắt đuôi, anh trực tiếp dừng lại ở điểm đậu xe tiếp theo, xuống xe tính gặp mặt hỏi rõ.Nhưng lần này, chiếc taxi ấy đã chạy lướt qua anh, ánh đèn bên trong mờ tối, Trần Lưu không nhìn được rõ người bên trong.Trần Lưu quay lại xe, Bạch Chỉ hỏi: “Sao vậy?”Anh khẽ lắc đầu: “Không sao.”Về đến nhà, Bạch Chỉ đi tắm trước, cô tắm xong thì Trần Lưu vào tắm.Cô nằm dài trên ghế sô pha nghịch điện thoại, Từ Yến gửi tin nhắn đến hỏi cô đang ở đâu.Bạch Chỉ: [Phòng ngủ, chuẩn bị ngủ rồi].....Ngoài cổng học viện vũ đạo, có một chiếc taxi đã đỗ ở đây hơn 20 phút.Từ Yến ngồi bên trong, chăm chú nhìn hàng chữ tên trường, đôi mắt nổi lên lửa giận.Anh cho cô cơ hội 20 phút, nhưng bây giờ cổng trường đã đóng cả rồi, cô vẫn chưa quay lại, rõ ràng là đã qua đêm ở bên ngoài.Chuyến bay của anh trở về vào hai giờ chiều nay, đi từ sân bay tới trường cô là gần bốn giờ, đợi cô tan học.Nhưng chưa kịp gọi điện cho cô, bảo cô ra ngoài, đã trông thấy cô vội vã từ cổng trường đi ra, không hề để ý tới mọi người xung quanh, nếu không lúc ấy đã phải nhìn ra anh, cách cổng trường có ba mét.Từ Yến theo trực giác không có gọi cô lại mà đi theo cô, nhìn cô rẽ trái quẹo phải một cách thuần thục, đi vào một con đường trải đầy cây ngô đồng, sau đó cô đã lên một chiếc Bentley Mulsanne đậu dưới tán cây.......Sau khi suy tư một hồi, Từ Yến nhăn mày, kêu tài xế chở anh tới khách sạn XX.Ngay khi được đồng ý cho nghỉ phép, anh đã lập tức mua vé máy bay về nước ngay trong ngày, thậm chí còn chưa kịp thông báo cho người nhà biết.
Bây giờ anh đang rất rối, không muốn bị bất cứ ai nhìn thấy và làm phiền..
Danh sách chương