Bạch Chỉ tỉnh lại làm ổ trong lòng người đàn ông, dưới lớp chăn lông ngỗng mềm mại, sự ấm áp trong ngực anh khiến cô hướng vào cả một đêm.Ngẩng đầu lên, ngay khi âm thanh vuốt ve nhẹ vừa vang lên, người đàn ông mở mắt liền phát hiện, lại nhắm lại một lúc, dần dần tỉnh táo, cằm để ở đỉnh đầu cô bắt đầu cọ cọ, âm thanh khàn: “Tỉnh rồi.
Có đói bụng không?” Chiều hôm qua lăn lộn đến đêm khuya, cơm chiều cũng chưa ăn, gọi cô dậy ăn bữa ăn khuya cũng không tỉnh.Trước mắt Bạch Chỉ là hầu kết lộ ra xinh đẹp của anh, khi nói chuyện, chuyển động lên xuống.Cô nhìn đến thất thần nghiêm trọng, đưa tay chạm vào, đổi lấy vài tiếng hừ nhẹ nặng nề, bắt lấy tay nhỏ không an phận của cô, “Ngứa.” Nói xong xoay nghiêng người, cánh tay dài tìm tòi, cầm lấy microphone của điện thoại cố định trên tủ đầu giường, kêu phục vụ đưa cơm.Bàn tay to dưới chăn nhéo nhéo thịt mông cô, “Đứng lên.”“Không dậy được.” Cô gái bắt đầu làm nũng một chút, “Huyệt nhỏ đau, dạ dày cũng không thoải mái, đầu còn có chút choáng.”Tối hôm qua làm xong, cô hoảng hốt cảm giác được anh ôm vào phòng tắm tắm rửa, rửa sạch ái dịch dính nhớp nơi riêng tư, hiện tại sạch sẽ thoải mái dễ chịu, nhưng bắp thịt toàn thân lại đau nhức như lúc đầu học ba lê, giống như bị xé rách.Trần Lưu lại đột nhiên cười, “Khó chịu? Khó chịu là đúng rồi, nhớ lâu.”Tuy rằng là cô không có lý, nhưng sau khi sáng sớm tỉnh dậy, anh giả vờ dỗ dành một chút cũng không thèm dỗ, Bạch Chỉ bĩu môi rất không vui, “Đã biết, về sau không uống rượu nữa.”Trần Lưu đè đè ấn đường, “Không phải cái này.”“Hả?”“Quên đi, không có gì.” Ôm tiểu tổ tông xuống giường đi rửa mặt.Bạch Chỉ tới trước gương mới biết được bản thân có bao nhiêu thảm thiết, eo, da thịt bắp đùi non mịn, tất cả đều là khi anh cao hứng, một mảng xanh một mảng tím xuống tay không biết nặng nhẹ.Cô trừng mắt nhìn anh từ trong gương, người đàn ông phía sau nửa phần ý áy náy cũng không có, “Trách anh sao? Bạch Chỉ, em có nhớ bản thân tối hôm qua có bao nhiêu mềm mại bao nhiêu dâm đãng không? Mới uống vài chén rượu? Nước chảy ra có thể chứa trên một chai.” Nói xong duỗi đến giữa hai chân cô nhéo nhéo bánh bao nhỏ trắng nõn no đủ, lòng bàn tay nghiền qua hoa hạch cứng sưng tấy không giấu được, lại trượt đến khe nhỏ qua lại vuốt ve, rất nhanh đã lại ra nước.Cô lắc đầu, “… Đừng, đừng có sờ…”Trần Lưu nhăn chặt mày, “Thật mẹ nó…”Mấy chữ sau, Bạch Chỉ không nghe rõ nói gì.Trần Lưu thu tay, rút ra một cái khăn tắm xếp trên giá đồ quấn chặt cô, hai người chuyên tâm rửa mặt.Cơm đặt đưa đến, Bạch Chỉ hiếm khi yên lặng ăn, chỉ là ăn đặc biệt chậm.Cô biết ăn xong thì phải giải quyết một ít vấn đề, hiện tại có chút trốn tránh.Trần Lưu kiên nhẫn chờ cô ăn gần hết, mới bình tĩnh lên tiếng: “Ngày mai là thứ Hai anh sẽ đi nộp đơn từ chức.
Những lời đó của Từ Yến em không cần lo lắng.” Nếu sau này thật sự phát triển trở thành như Tiêu Du nói, trước khi chuyện đó xảy ra anh sẽ thú tội trước.
Bên thứ ba cần điều tra bằng chứng, anh cũng phải nghĩ làm thế nào che giấu cô.
Mà Từ Yến bên kia, anh tin hắn sẽ không đẩy Bạch Chỉ ra.Từ chức thì từ lâu nên quyết định xong, không có nhiều quan hệ với việc xử lí Từ Yến.Lúc ban đầu nổi lên tâm tư với cô, thậm chí mỗi lần đến xác nhận quan hệ, anh đều có suy xét.Trước đây đúng là không nghĩ đến bị một cô gái nhỏ làm rối loạn lòng mình.
Nhưng lại vì quá tự tin, cảm thấy không đến nỗi thật sự bị cô dắt xoay vòng.
Kết quả là thì ra không biết từ khi nào cái dây kia của anh đã bị nắm chặt ở trong tay cô.Sau đó là anh quá tham lam, muốn thông qua chức vị này thuận lợi chăm sóc cô nhiều hơn một chút, cũng bởi vì quá tự tin có thể bảo vệ tốt đoạn quan hệ này, mới có thể bị Từ Yến nắm điểm này dùng thế lực bắt ép.Bạch Chỉ rũ cổ, vài quả cà chua bi cắt bị chiếc nĩa khuấy động, rất lâu, chậm rãi để xuống, ngẩng đầu nhìn anh.“Thầy, anh giúp em hết học kì này đi.” Nói xong lại lắc đầu, “Không phải em muốn bảo toàn Từ Yến.
Em là vì chúng ta.”Tối hôm qua Tiêu Du đã phân tích rất rõ ràng, mà anh còn bảo cô đừng lo lắng.Câu “Cô đừng lo lắng" này, sẽ khiến anh trả giá lớn gì?Bạch Chỉ không biết cụ thể anh sẽ làm thế nào, nhưng cô nghĩ, bất luận như thế nào, kết quả sẽ không tốt hơn là bao.Vẻ mặt cô có chút cầu xin, “Em cũng biết một lý do khác khiến anh từ chức, chính là để tương lai chúng ta có thể… quang minh chính đại đứng cùng nhau.
Nhưng mà cái này không vội, em không muốn anh chỉ bảo vệ mình em mà…” Cổ họng Bạch Chỉ nghẹn một chút, chỉ nói: “Thầy Trần, anh giúp em hoàn thành một tháng cuối học kỳ này đi.” Một tháng sau, kết thúc sự nghiệp giáo sư một cách bình yên.Hô hấp Trần Lưu hơi trầm xuống, im lặng không nói.Cô gấp đến độ lời nói nào cũng lộn ngược ra bên ngoài: “Em không ủy khuất, anh ta chưa làm gì em, anh cũng đã giáo huấn hắn.
Nếu như anh ta dám đem chuyện của chúng ta nói ra, em liền nói cho ba mẹ hai nhà anh ta đã làm gì em,” Bạch Chỉ dừng một chút, “Hơn nữa em cũng sẽ hận hắn cả đời.”Cô thật sự khó chịu đến sốt ruột, Từ Yến từ nhỏ đối với cô tốt như thế nhưng tối hôm qua lại trở nên như vậy.
Anh ta thích cô, nhưng anh ta chưa từng nói, chờ cô có người yêu, cũng không nói rõ ràng, mà sắp đặt trước, còn uy hiếp muốn người cô thích thân bại danh liệt.Mà tình huống hiện tại là, bất luận Từ Yến chủ động hay không chủ động tố giác, chỉ cần chuyện ngày hôm qua ầm ĩ đến trước mặt người lớn hai nhà Từ Bạch, thì sẽ hỏi Từ Yến vì sao làm như thế, đến lúc đó Từ Yến không có lí do gì bao che cho Trần Lưu.Cho nên cô phải đánh cược, đánh cược cô không truy cứu trách cứ, Từ Yến sẽ mềm lòng với cô, sẽ áy náy đền bù.Nhưng nếu vẫn cược thua thì sao?Ánh mắt Bạch Chỉ cũng trở nên luống cuống, cũng không thấy người đàn ông trước mặt gật đầu đáp ứng, nhất thời tức ngực buồn nôn, đầu cũng loạn thành một đoàn, sắp bùng nổ.Đồ ăn vừa mới vào bụng trào ngược dạ dày, cô nhíu nhíu mày, bịt miệng chạy tiến vào buồng vệ sinh nôn đến trời đất tối tăm, có bàn tay to theo sau lưng cô vỗ nhẹ, giúp cô túm tóc, còn ở bên tai nói gì đó nhưng cô chỉ nghe được tiếng ong ong.Tiếng bơm nước ào ào vang lên.Cô nôn xong, Trần Lưu ôm cô dậy.Khăn mặt ẩm ướt lau qua khuôn mặt tái nhợt đổ mồ môi, cô lẩm bẩm nói: “Chúng ta phải tách ra đúng không.”.
Có đói bụng không?” Chiều hôm qua lăn lộn đến đêm khuya, cơm chiều cũng chưa ăn, gọi cô dậy ăn bữa ăn khuya cũng không tỉnh.Trước mắt Bạch Chỉ là hầu kết lộ ra xinh đẹp của anh, khi nói chuyện, chuyển động lên xuống.Cô nhìn đến thất thần nghiêm trọng, đưa tay chạm vào, đổi lấy vài tiếng hừ nhẹ nặng nề, bắt lấy tay nhỏ không an phận của cô, “Ngứa.” Nói xong xoay nghiêng người, cánh tay dài tìm tòi, cầm lấy microphone của điện thoại cố định trên tủ đầu giường, kêu phục vụ đưa cơm.Bàn tay to dưới chăn nhéo nhéo thịt mông cô, “Đứng lên.”“Không dậy được.” Cô gái bắt đầu làm nũng một chút, “Huyệt nhỏ đau, dạ dày cũng không thoải mái, đầu còn có chút choáng.”Tối hôm qua làm xong, cô hoảng hốt cảm giác được anh ôm vào phòng tắm tắm rửa, rửa sạch ái dịch dính nhớp nơi riêng tư, hiện tại sạch sẽ thoải mái dễ chịu, nhưng bắp thịt toàn thân lại đau nhức như lúc đầu học ba lê, giống như bị xé rách.Trần Lưu lại đột nhiên cười, “Khó chịu? Khó chịu là đúng rồi, nhớ lâu.”Tuy rằng là cô không có lý, nhưng sau khi sáng sớm tỉnh dậy, anh giả vờ dỗ dành một chút cũng không thèm dỗ, Bạch Chỉ bĩu môi rất không vui, “Đã biết, về sau không uống rượu nữa.”Trần Lưu đè đè ấn đường, “Không phải cái này.”“Hả?”“Quên đi, không có gì.” Ôm tiểu tổ tông xuống giường đi rửa mặt.Bạch Chỉ tới trước gương mới biết được bản thân có bao nhiêu thảm thiết, eo, da thịt bắp đùi non mịn, tất cả đều là khi anh cao hứng, một mảng xanh một mảng tím xuống tay không biết nặng nhẹ.Cô trừng mắt nhìn anh từ trong gương, người đàn ông phía sau nửa phần ý áy náy cũng không có, “Trách anh sao? Bạch Chỉ, em có nhớ bản thân tối hôm qua có bao nhiêu mềm mại bao nhiêu dâm đãng không? Mới uống vài chén rượu? Nước chảy ra có thể chứa trên một chai.” Nói xong duỗi đến giữa hai chân cô nhéo nhéo bánh bao nhỏ trắng nõn no đủ, lòng bàn tay nghiền qua hoa hạch cứng sưng tấy không giấu được, lại trượt đến khe nhỏ qua lại vuốt ve, rất nhanh đã lại ra nước.Cô lắc đầu, “… Đừng, đừng có sờ…”Trần Lưu nhăn chặt mày, “Thật mẹ nó…”Mấy chữ sau, Bạch Chỉ không nghe rõ nói gì.Trần Lưu thu tay, rút ra một cái khăn tắm xếp trên giá đồ quấn chặt cô, hai người chuyên tâm rửa mặt.Cơm đặt đưa đến, Bạch Chỉ hiếm khi yên lặng ăn, chỉ là ăn đặc biệt chậm.Cô biết ăn xong thì phải giải quyết một ít vấn đề, hiện tại có chút trốn tránh.Trần Lưu kiên nhẫn chờ cô ăn gần hết, mới bình tĩnh lên tiếng: “Ngày mai là thứ Hai anh sẽ đi nộp đơn từ chức.
Những lời đó của Từ Yến em không cần lo lắng.” Nếu sau này thật sự phát triển trở thành như Tiêu Du nói, trước khi chuyện đó xảy ra anh sẽ thú tội trước.
Bên thứ ba cần điều tra bằng chứng, anh cũng phải nghĩ làm thế nào che giấu cô.
Mà Từ Yến bên kia, anh tin hắn sẽ không đẩy Bạch Chỉ ra.Từ chức thì từ lâu nên quyết định xong, không có nhiều quan hệ với việc xử lí Từ Yến.Lúc ban đầu nổi lên tâm tư với cô, thậm chí mỗi lần đến xác nhận quan hệ, anh đều có suy xét.Trước đây đúng là không nghĩ đến bị một cô gái nhỏ làm rối loạn lòng mình.
Nhưng lại vì quá tự tin, cảm thấy không đến nỗi thật sự bị cô dắt xoay vòng.
Kết quả là thì ra không biết từ khi nào cái dây kia của anh đã bị nắm chặt ở trong tay cô.Sau đó là anh quá tham lam, muốn thông qua chức vị này thuận lợi chăm sóc cô nhiều hơn một chút, cũng bởi vì quá tự tin có thể bảo vệ tốt đoạn quan hệ này, mới có thể bị Từ Yến nắm điểm này dùng thế lực bắt ép.Bạch Chỉ rũ cổ, vài quả cà chua bi cắt bị chiếc nĩa khuấy động, rất lâu, chậm rãi để xuống, ngẩng đầu nhìn anh.“Thầy, anh giúp em hết học kì này đi.” Nói xong lại lắc đầu, “Không phải em muốn bảo toàn Từ Yến.
Em là vì chúng ta.”Tối hôm qua Tiêu Du đã phân tích rất rõ ràng, mà anh còn bảo cô đừng lo lắng.Câu “Cô đừng lo lắng" này, sẽ khiến anh trả giá lớn gì?Bạch Chỉ không biết cụ thể anh sẽ làm thế nào, nhưng cô nghĩ, bất luận như thế nào, kết quả sẽ không tốt hơn là bao.Vẻ mặt cô có chút cầu xin, “Em cũng biết một lý do khác khiến anh từ chức, chính là để tương lai chúng ta có thể… quang minh chính đại đứng cùng nhau.
Nhưng mà cái này không vội, em không muốn anh chỉ bảo vệ mình em mà…” Cổ họng Bạch Chỉ nghẹn một chút, chỉ nói: “Thầy Trần, anh giúp em hoàn thành một tháng cuối học kỳ này đi.” Một tháng sau, kết thúc sự nghiệp giáo sư một cách bình yên.Hô hấp Trần Lưu hơi trầm xuống, im lặng không nói.Cô gấp đến độ lời nói nào cũng lộn ngược ra bên ngoài: “Em không ủy khuất, anh ta chưa làm gì em, anh cũng đã giáo huấn hắn.
Nếu như anh ta dám đem chuyện của chúng ta nói ra, em liền nói cho ba mẹ hai nhà anh ta đã làm gì em,” Bạch Chỉ dừng một chút, “Hơn nữa em cũng sẽ hận hắn cả đời.”Cô thật sự khó chịu đến sốt ruột, Từ Yến từ nhỏ đối với cô tốt như thế nhưng tối hôm qua lại trở nên như vậy.
Anh ta thích cô, nhưng anh ta chưa từng nói, chờ cô có người yêu, cũng không nói rõ ràng, mà sắp đặt trước, còn uy hiếp muốn người cô thích thân bại danh liệt.Mà tình huống hiện tại là, bất luận Từ Yến chủ động hay không chủ động tố giác, chỉ cần chuyện ngày hôm qua ầm ĩ đến trước mặt người lớn hai nhà Từ Bạch, thì sẽ hỏi Từ Yến vì sao làm như thế, đến lúc đó Từ Yến không có lí do gì bao che cho Trần Lưu.Cho nên cô phải đánh cược, đánh cược cô không truy cứu trách cứ, Từ Yến sẽ mềm lòng với cô, sẽ áy náy đền bù.Nhưng nếu vẫn cược thua thì sao?Ánh mắt Bạch Chỉ cũng trở nên luống cuống, cũng không thấy người đàn ông trước mặt gật đầu đáp ứng, nhất thời tức ngực buồn nôn, đầu cũng loạn thành một đoàn, sắp bùng nổ.Đồ ăn vừa mới vào bụng trào ngược dạ dày, cô nhíu nhíu mày, bịt miệng chạy tiến vào buồng vệ sinh nôn đến trời đất tối tăm, có bàn tay to theo sau lưng cô vỗ nhẹ, giúp cô túm tóc, còn ở bên tai nói gì đó nhưng cô chỉ nghe được tiếng ong ong.Tiếng bơm nước ào ào vang lên.Cô nôn xong, Trần Lưu ôm cô dậy.Khăn mặt ẩm ướt lau qua khuôn mặt tái nhợt đổ mồ môi, cô lẩm bẩm nói: “Chúng ta phải tách ra đúng không.”.
Danh sách chương