Dịch: Ba Khúc Gỗ

Biên tập: Thư Ngố

_________________________________

Nghe “Sign of the Times”, tôi như lạc vào một khu rừng nơi yêu tinh sinh sống. Nơi đây mộng mơ, bồng bềnh và mọi thứ đều khác hẳn với thế giới thực tại. Tôi không chắc liệu mình có thể tham gia bữa tiệc ma thuật hoành tráng của họ hay không, nhưng trước tiên tôi phải ăn một bữa ngon để bổ sung năng lượng.

——[Bài hát được chia sẻ bởi Thang Thang]

*

Mới đầu Thang Chi Niệm thực sự không để ý Cận Vu Thân, cho đến khi cô bật phần đọc tiếng Anh được cậu ghi âm lại. Tròn vành rõ chữ, du dương trầm bổng, phát âm chuẩn giọng Mỹ. Đây rõ ràng là bản mẫu có sẵn, không chê vào đâu được, cô chỉ cần học theo, luyện nghe nhiều là sẽ tiến bộ.

Nghe một trăm lần có vẻ là nhiều, nhưng đoạn ghi âm có hai phút, cứ xem như đang nghe nhạc, tua đi tua lại, cũng chỉ tầm hơn ba tiếng đồng hồ thôi.

Công bằng mà nói, giọng của Cận Vu Thân nghe rất dễ chịu. Cậu đã qua thời kỳ bể giọng, giọng nói trầm mạnh, lúc hạ thấp giọng nghe như đang bật audio.

Nhưng Thang Chi Niệm có chút hoài nghi, tại sao Cận Vu Thân lại đồng ý phí công phí sức phụ đạo tiếng Anh cho cô? Có lẽ thật sự là nhất thời nổi hứng rồi.

Trong bữa tối, Thang Nguyên cười vui khi nói về vấn đề này: Nghe lão Lý nói cậu Tiểu Cận còn dạy kèm tiếng Anh cho con hả?”

“Vâng.”

“Vậy con phải chăm học hỏi từ cậu ấy.”

“Vâng.”

Thang Nguyên nhẹ nhõm gật đầu, gắp cho Thang Chi Niệm một miếng thịt kho.

Ngày đầu tiên đến trường, Thang Nguyên rất tò mò về tình hình của con gái mình ở trường nên đã hỏi rất nhiều.

Thang Chi Niệm chọn những câu tốt để trả lời, đã quen với việc báo điềm lành giấu điềm rủi.

Lúc Thang Chi Niệm và bà ngoại sống ở thị trấn, cứ dăm ba hôm là Thang Nguyên sẽ gọi điện để hỏi xem mọi chuyện ở nhà có ổn không, đặc biệt hỏi Thang Chi Niệm ở trường có bị bắt nạt không.

Những đứa trẻ bị bỏ lại rất dễ bị bắt nạt.

Nhớ có một năm, lúc đó Thang Chi Niệm chưa đầy mười tuổi, thằng nhóc mập không biết tốt xấu của nhà hàng xóm đã chạy tới chọc tức cô vì nó thua trong cuộc thi kéo co ở trường: “Có gì ghê gớm đâu! Mày chỉ là đồ con hoang! Ai mà không biết bố mày trốn nợ t.ự t.ử, còn mẹ mày thì bỏ đi theo một người đàn ông khác chứ!”

Thang Chi Niệm cắn chặt răng nghe, cho đối phương một cơ hội: “Hoặc là mày xin lỗi tao, hoặc là bị tao đánh một trận.”

Thằng nhóc mập vẫn trơ mặt cười: “Sao hả? Còn dám đánh tao à?”

Có gì mà không dám?

Thang Chi Niệm biết thân hình gầy gò của mình không thể sánh được với tạng người thằng mập đó, nhưng cô biết cách tìm dụng cụ, nhanh tay lẹ mắt nhặt một cây gậy dưới đất, thẳng tay quất vào thằng mập đó một cái “phạch”.

Thằng mập đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn không dám tin: “Mày đánh thật hả?”

“Đánh giả? Tưởng đang chơi đồ hàng với mày hả?” Thang Chi Niệm vừa nói vừa quất thêm phát nữa.

Cô đánh thật, Thang Chi Niệm tuy nhỏ con gầy gò nhưng nhanh nhẹn, thằng mập mấy lần muốn chống trả, nhưng vừa định cúi xuống nhặt cành cây thì lại bị cây gậy của Thang Chi Niệm quất mạnh vào mu bàn tay, mạnh đến mức để lại các vết hằn đỏ rướm máu, thằng mập đau đến phát khóc.

Cuối cùng, thằng mập chạy ra khỏi nhà Thang Chi Niệm, về mách phụ huynh.

Dù có kêu phụ huynh đến thì làm gì nhau?

Thang Chi Niệm vẫn cầm cây gậy trong tay,tức sôi máu đứng đợi ở cửa nhà mình, ông trời có xuống đây thì cô cũng có lý.

“Nó nói cháu là đồ con hoang! Cháu đã hỏi nó rồi, hoặc là xin lỗi cháu, hoặc là bị cháu đánh. Là nó tự mình ngứa đòn thôi.”

“Nhưng cháu cũng không nên ra tay mạnh như vậy chứ!” Phụ huynh đó rất tức giận.

“Thế đã đánh chết chưa? Muốn bồi thường chi phí chữa bệnh thì cứ nói thẳng.”

“Con bé này nói năng kiểu gì vậy?”

“Vậy con bác thì nói năng kiểu gì?”

“Con nhà bác thì ăn nói kiểu gì?”

Hàng xóm tụ tập ngày càng đông, nghe câu chuyện đều đứng về phía Thang Chi Niệm, hơn nữa cũng chỉ là bọn trẻ đánh đùa vui chơi, bị thương ngoài da thôi mà.

Phụ huynh của thằng nhóc mập được hàng xóm khuyên can, biết tình hình của nhà Thang Chi Niệm, cũng không làm gì được cô, chỉ có thể la mắng vài câu rồi bỏ đi.

Sau đó, bà ngoại của Thang Chi Niệm đi làm đồng về biết được chuyện này, đã phạt cô quỳ gối ngoài sân.

Thang Chi Niệm không nói lời nào quỳ rạp xuống, thân thể nhỏ nhắn nhưng lại cứng đầu, cô nói mình không sai, nếu lặp lại lần nữa kết quả vẫn sẽ như thế.

Chuyện này đến cuối cùng cũng phải cho mẹ Thang Nguyên biết thôi, nhưng Thang Nguyên không dùng lời lẽ mắng Thang Chi Niệm, mà chỉ lo lắng hỏi cô: “Còn con thì sao? Có bị thương không?”

Thang Chi Niệm nói chuyện điện thoại với mẹ, mắt ướt đẫm, nói mình không bị thương, người rất lành lặn, thằng mập đó không phải đối thủ của cô.

Thang Nguyên nghe xong thì yên tâm hẳn.

Đôi khi Thang Chi Niệm cảm thấy rất nhớ mẹ, muốn sà vào lòng mẹ làm nũng, vì cô cũng là một đứa trẻ mà.

Nhưng mẹ phải đi làm để trả nợ.

Buổi tối, Thang Nguyên vẫn phải hầu hạ lão phu nhân lầu trên như thường lệ, dặn Thang Chi Niệm đi ngủ sớm.

Thang Chi Niệm từ lúc còn rất nhỏ đã thường ngủ một mình, bà ngoại bận làm việc đồng áng, không thể đưa cô đi cùng. Mới đầu cô rất sợ, nhưng lâu dần cũng quen. Cô bắt đầu nội trú từ cấp hai, lên cấp ba càng khỏi phải bàn. Vì trường ở huyện nên hai tuần cô mới về thị trấn một lần.

Trước khi ngủ, Thang Chi Niệm đeo tai nghe vào, bắt đầu nghe đi nghe lại đoạn ghi âm tiếng Anh của Cận Vu Thân, cho đến khi nhắm mắt ngủ thiếp đi. Ngay cả trong giấc mơ, giọng nói của Cận Vu Thân vẫn vang vọng trong đầu cô. Phương thức nhập liệu bạo lực này, hiệu quả thực sự rất tốt. Thêm vào trước đó Thang Chi Niệm đã có thể học thuộc đại khái, sau khi lặp lại hàng chục lần, cho dù là trông bầu vẽ gáo, cũng vẫn có thể học được bảy tám phần.

Việc đầu tiên Thang Chi Niệm làm khi thức dậy vào buổi sáng là bật chiếc di động của Cận Vu Thân lên tiếp tục phát đoạn ghi âm kia.

Cô dậy rất sớm, mới sáu giờ hơn, nghe đi nghe lại đến tám giờ cũng nghe được hai tiếng đồng hồ.

Hôm nay Thang Chi Niệm không có ý định đi ké xe riêng của Cận gia, mẹ cô cũng bảo cô đến trạm xe tự đi xe buýt. Thế là cô ra ngoài trước bảy giờ, đi bộ đến trạm xe buýt, sau đó lên chuyến xe buýt 206 và đến thẳng cổng trường.

Thang Chi Niệm tính toán toàn bộ hành trình, không mất nhiều thời gian lắm, tổng cộng là 36 phút. Có lẽ vì chỗ ngồi khuất, trên xe buýt cũng không đông người. Cô ngồi ở hàng cuối cùng, đeo tai nghe vừa nghe ghi âm của Cận Vu Thân vừa giết thời gian.

Thang Chi Niệm nghe đoạn ghi âm cả trăm lần trước khi xe buýt dừng ở cổng trường. Cô rất vui vì cuối cùng cũng hoàn thành mục tiêu! Quan trọng hơn là cô thực sự có thể thuộc làu làu rồi!

Thang Chi Niệm vui mừng đến mức đột nhiên cảm thấy có một giáo viên như Cận Vu Thân cũng không tệ.

Để báo đáp, cô quyết định không so đo tính toán mấy tật xấu của cậu nữa.

*

Ngày thứ hai của học kỳ mới tương đối yên bình vì sự mới lạ cũng đã qua rồi.

Thang Chi Niệm vốn tưởng Cận Vu Thân sẽ ngẫu nhiên kiểm tra khả năng nghe đọc bài văn tiếng Anh của cô, nhưng kể từ khi vào lớp cậu không ngó ngàng đến cô.

Cận Vu Thân đến muộn, sau giờ đọc buổi sáng mới vào lớp.

Sáng nay Cận Vu Thân ngồi trong xe, thấy Thang Chi Niệm vẫn chưa lên xe thì bảo lão Lý đợi một lát. Cậu tưởng cô vẫn còn ở trong nhà.

Không ngờ lại nghe lão Lý nói: “Tiểu Thang sáng ra đã xách cặp ra đón xe buýt đi rồi.”

Cận Vu Thân hiếm khi trầm mặc, sắc mặt cũng rất khó coi.

Lão Lý nói tiếp: “Vậy lần sau chú sẽ nói với Tiểu Thang, để con bé đi cùng chúng ta.”

Sắc mặt Cận Vu Thân càng khó coi: “Ai cần cậu ta?”

Tiết học đầu tiên là môn Khoa học, cậu ngồi đút hai tay vào túi quần, dang rộng đôi chân dài, chiếm gần hết chỗ ngồi của Thang Chi Niệm, trên mặt lộ vẻ rất không vui.

Cận Vu Thân nghiêng người quay lưng lại với Thang Chi Niệm, cô không thể nhìn rõ đường nét chân mày của cậu, nhưng có thể nhìn thấy rõ đường quai hàm toát ra cảm giác bực dọc và mệt mỏi.

Không biết cậu chủ bị sao nữa, không vui hả?

Nhưng mới sáng ra mà ai đã kiếm chuyện với cậu chứ?

Thang Chi Niệm lặng lẽ tránh sang một bên để không chọc giận cậu.

Giáo viên môn Khoa học vẫn là người nước ngoài, cô vẫn nghe không hiểu tiếng Anh, Thang Chi Niệm đã cam chịu số phận rồi. Tuy nhiên, cô có thể tự học. Ngoài ra, cô đã nắm được phương pháp học tiếng Anh. Sau giờ học, cô tìm một bài viết tiếng Anh và bắt đầu học thuộc lòng.

Lần này lượng thời gian cần ngắn hơn hôm qua, bởi vì lời nói của Cận Vu Thân cứ quanh quẩn trong đầu cô—

“Cả một ngày, một bài văn chưa đến 1000 từ học cũng không xong.”

Thang Chi Niệm cũng cảm thấy thái độ học tập của mình không đúng. Không thể vì một môi trường mới liền buông thả, cũng không thể bào chữa chỉ vì không quen này nọ.

Vì vậy cô rất nghiêm túc ngồi học, từ nào thật sự không biết thì hỏi Chu Hiểu Dao.

Khi gặp một từ mà ngay cả Chu Hiểu Dao cũng không biết, cô sẽ hỏi Diệp Khai Sướng.

Diệp Khai Sướng từ khi còn nhỏ đã có giáo viên nước ngoài dạy kèm, tiếng Anh như tiếng mẹ đẻ vậy.

“Capricious, có nghĩa là không định kiến, biến hóa khôn lường.” Diệp Khai Sướng vừa lau mắt kính vừa nhiệt tình giải đáp giúp, sẵn tiện liếc nhìn Cận Vu Thân đang tựa đầu trên ghế nghịch điện thoại, trêu một câu: “Chuyện gì đây? Zak, học trò của cậu mà cậu không tự dạy hả?”

Cận Vu Thân nghe vậy ngẩng đầu lên, ném cho Diệp Khai Sướng ánh mắt sắc bén.

Diệp Khai Sướng trề môi quay sang hỏi Thang Chi Niệm: “Thang Thang, cậu chọc giận thầy Zak rồi hả?”

Thang Chi Niệm rất vô tội: “Tôi không có.”

Nói xong quay sang nhìn Cận Vu Thân. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo phông ngắn hợp thời trang, kiểu dáng rộng rãi tôn bật bờ vai rộng của cậu, khí chất bỡn đời, rất tuyệt.

Thang Chi Niệm để ý thấy Cervine luôn nhìn Cận Vu Thân với ánh mắt say đắm, sẵn tiện cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Thù hằn ai oán gì vậy trời.

Thang Chi Niệm dịch ghế của mình ra xa Cận Vu Thân thêm một chút.

Gần trưa, cô chủ nhiệm Hedy bảo Thang Chi Niệm đi lấy đồng phục.

Trường quốc tế Hằng Dự có đồng phục rất đẹp, nhưng nhà trường không bắt buộc học sinh phải mặc đồng phục, chỉ yêu cầu học sinh mặc đồng nhất vào một số ngày đặc biệt.

Đồng phục có tám bộ. Mùa xuân, mùa hạ, mùa đông, đồng phục thể thao, đồng phục thoải mái, đồng phục thường ngày… Màu sắc chủ đạo của đồng phục là xanh ngọc, be và xám. Hầu hết các trường quốc tế đều có xu hướng thiên về đồng phục kiểu Anh, đồng phục của trường quốc tế Hằng Dự mang phong cách Mỹ hơn, phối màu táo bạo hơn, cũng rất đẹp mắt.

Có tiết thể dục vào buổi chiều nhưng do có cơn mưa nhỏ nên sẽ chuyển vào phòng tập trong nhà.

Thang Chi Niệm thay đồng phục thể thao, bị Chu Hiểu Dao đi một vòng khen đẹp.

Đúng là người đẹp vì lụa mà.

Chu Hiểu Dao thì thầm với Thang Chi Niệm: “Nói trước, không được giận nha. Thật ra đồ cậu mặc trước đó nhìn hơi quê mùa.”

Thang Chi Niệm vốn không để tâm. Cô chưa bao giờ quan tâm đến việc quần áo có quê hay không, miễn là vừa người cô là được.

Chu Hiểu Dao nói: “Vậy cuối tuần chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé? Tớ chọn cho cậu vài bộ đồ đẹp.”

Thang Chi Niệm lắc đầu: “Không cần đâu, một mình tớ mặc không hết nhiều đồ như vậy.”

Thứ gì nhiều quá đều là gánh nặng, ngoại trừ tiền bạc. Cô chỉ có một cơ thể, mỗi ngày cũng chỉ có thể mặc một bộ đồ. Hơn nữa, hôm nay phát nhiều đồng phục như vậy, cô có thể mặc đồng phục đi học, không cần tốn tiền mua thêm quần áo khác.

Phòng tập trong nhà của trường quốc tế Hằng Dự có sân bóng rổ, sân cầu lông, sân bóng chày… rất rộng.

Sau khi chạy hai vòng khởi động vào đầu giờ thể dục, giáo viên bắt đầu dạy bóng chày.

Thang Chi Niệm lần đầu tiên tiếp xúc với môn bóng chày, đã thử rất nhiều lần vẫn không nắm được, nhưng lại thấy nó rất thú vị.

Khi còn học ở trường cấp ba của huyện, cô chưa bao giờ thấy một phòng tập thể dục trong nhà, thậm chí cả bóng chày cũng chưa thấy qua. Ngoài ra, nhiều tiết thể dục còn bị giáo viên các môn chính chiếm dụng luôn.

Tuy nhiên, tại trường quốc tế Hằng Dự, nhà trường chú trọng phát triển toàn diện, không chỉ các môn học chính đầy đủ, mà các môn học khác cũng được triển khai đàng hoàng.

Tiết thể dục học được một nửa, Chu Hiểu Dao môi trắng bệch ngồi sang một bên, lấy tay quạt quạt: “Mệt quá.”

Thang Chi Niệm cảm thấy bình thường, cô không mệt.

“Cậu không sao chứ?” Thang Chi Niệm nhận ra sắc mặt của Chu Hiểu Dao thực sự không ổn lắm.

“Thang Thang, tớ khát quá! Nhưng tớ đi hết nổi rồi.” Chu Hiểu Dao hơi bị hạ đường huyết, giọng nhũn ra, thật khiến người ta có một loại dục vọng bảo vệ mãnh liệt.

“Tớ đi mua nước cho cậu.” Tạp hóa ở ngay cạnh phòng tập thể dục trong nhà.

“Cảm ơn Thang Thang!”

Thang Chi Niệm xoay người định đi tới tạp hóa thì có người ngăn lại.

Là Cervine.

“Zora, mang cho chúng tôi một chai nước với.” Cervine đứng khoanh tay, mấy cô gái đứng bên cạnh cũng nói khát nước.

Thang Chi Niệm cau mày, thầm nghĩ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Mới đi học ngày thứ hai, nếu cô gây ồn ào ở trường, mẹ cô biết cũng sẽ lo lắng.

Dù sao cô cũng mua nước cho Chu Hiểu Dao nên đồng ý.

Không lâu sau, Thang Chi Niệm xách theo một túi nhựa đựng mấy chai nước trở lại phòng tập.

Túi nước khá nặng, lúc xách đến nơi lòng bàn tay cô đã bỏng rát. Vừa bước vào cửa phòng tập, không biết ai đột nhiên gạt chân khiến cô mất đà vấp ngã, cả mấy chai nước cũng theo đó mà lăn ra khỏi túi nhựa.

Mọi người đều nhìn Thang Chi Niệm bị xấu mặt.

Cervine đứng một bên xem kịch hay, hai tay khoanh trước ngực, từ trên nhìn xuống. Đồng bọn bên cạnh nháy mắt với cô ta, cô ta nhướng mày ra hiệu với đối phương, rất đắc ý.

Đầu gối đau nhức, Thang Chi Niệm đang định đứng dậy thì có một bóng đen đổ xuống trước mặt. Cô chưa kịp ngẩng đầu lên thì người đó đã nắm lấy cổ tay nhấc mạnh cô lên.

“Chuyện này là sao? Cậu sinh ra là để chạy vặt cho người khác hả?” Giọng Cận Vu Thân rất gắt. 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện